Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!

Chương 42

/122


Để chuẩn bị cho cuộc hẹn hò đột ngột mình bày ra này, Giai Băng vô cùng lo lắng cấp báo cho ‘quân sư quạt mo’ Diệp Mi, hỏi xin một sự giúp đỡ.

Sau một hồi xì xầm to nhỏ thương thảo kế hoạch tác chiến, Diệp Mi cất cao giọng, hét vào màn hình laptop chỉ huy Giai Băng phối trộn áo quần cùng phụ kiện.

-Ngươi gội đầu chưa vậy?_Diệp Mi nghiêm túc hỏi một câu vô duyên, khi nhận được cái gật đầu tắp lự của Giai Băng thì thỏa lòng cười đểu, ra vẻ ta đây sang sảng nói_Tóc là cái gốc của con người, là bộ phận có khả năng khuyếch tán mùi hương cao nhất chừng 10m/s. Chỉ cần ngươi cử động, tóc bay loạn xạ, mùi thơm toa tỏa thì dù thằng chồng ngươi mù mắt không chiêm ngưỡng được dung nhan chim sa cá lặn của ngươi hoặc ngươi hoá thân thành Thị Nở thì hắn cũng không tài nào thoát nổi ma trảo của thứ hương thơm nơi hoang dã mê hoặc ấy đâu, hiểu chứ?

-Có lý!_Giai Băng chiêm nghiệm gật đầu, đưa tay bắt một lọm tóc liên tục khịt khịt kiểm tra. Trông bộ dạng cô lúc này hoàn toàn khác hẳn con người tinh nhạy và sắc sảo vừa nãy.

-Tiếp, đàn ông thích nhất là gì? Là sự tươi mới non trẻ. Mặt ngươi vừa ngu vừa tơ, rất hợp lóng đám lang sói đó, thế nên, tốt nhất ngươi nên mặc chiếc áo phong rộng thùng màu đỏ chói với chữ Girl trắng to khủng ở mặt trước, nó rất vẻ nhí nhảnh, đáng yêu nhá!

-Ok!_Giai Băng như rôbốt lúng túng mặc áo.

-Chiếc quần bò ngắn trang trí theo kiểu hiphop thời thượng của ngươi đâu rồi? Chân ngươi dài, phải thể hiện và phát huy ưu thế. Ta dám cá cái mạng già này với ngươi, thằng chồng ngươi sẽ qụy lụy dưới đế giày ngươi cho xem! Hahahaha_Lanh lảnh nói, Diệp Mi sỗ sàng cười một tràng rung chuyển đất trời làm Giai Băng giật mình suýt đụng phải cái ghế đẩu nho nhỏ. Cô toan quay lại cà ràm với con bạn thì phát hiện màn hình Ipad tối thui, kiểm tra mãi mới biết nó bị chập mạch điện.

Bực bội, cô tròng quần vào, trang điểm nhẹ một chút rồi nhắm mắt hít sâu cố ghi nhớ kế sách câu dẫn trước đó Diệp Mi liệt kê. Đến khi sẵn sàng thở ra một hơi dài, cô mới hé mặt ra ngoài, đến phòng giữa tìm Đằng Dạ.

Đằng Dạ lúc này đang ngồi trên ghế đánh đánh cái gì đó trong laptop, mái tóc anh mun đen âm ẩm nước rũ xuống, bao lấy khuôn mặt tuấn mĩ cùng ngũ quan cắt gọt tinh mẩn. Anh mặc một chiếc áo phong dài màu tro, đi kèm chiếc quần bò đen bó sát, khiến cho anh như biến thành một người khác hẳn: không phải là chàng hội trưởng lạnh lùng cao quý, mà là chàng thanh niên 20 tuổi ngông ngạo bất cần, và, tiềm ẩn bên trong mặt nạ thanh nhàn kia là nhiệt huyết sôi trào có thể đảo lộn cả thế giới.

Giai Băng nhìn anh, ngây ngốc như lần đầu chạm mặt, mê muội đến nước bọt cũng sắp biến thành lũ vượt đê.

Cảm nhận được có ánh nhìn nồng nhiệt nào đó đang bủa vây, Đằng Dạ rùng mình một cái rồi ngẩng đầu đưa mắt hướng về nơi bắt nguồn, liền nhận được hình ảnh chảy rõ dãi của Giai Băng, khoé môi nhếch lên nguy hiểm không thể tả.

Giai Băng giật mình, toan lảng tránh thì nhớ đến câu nói hùng hồn của Diệp Mi ban nãy “Hừ! Khi thằng chồng ngươi nhìn ngươi, ngươi tuyệt đối không được tránh, phải đá lông nheo với hắn, câu dẫn hắn, hiểu chưa?”. Vì thế, cô hướng Đằng Dạ nở nụ cười ngọt, mắt liên tục đá lông nheo.

Nhưng, khổ nổi, Giai Băng là ngươi không hề có thiên phú đi câu dẫn người, nên cái đá lông nheo của cô trần trụi là những cái mở mắt nhắm mắt liên tục với vận tốc không ổn định.

Đáp lại sự ‘câu dẫn’ của Giai Băng, trên khuôn mặt lạnh như băng của Đằng Dạ hiện lên chút giật mình, nụ cười nhạt dần méo mó đi, giật giật.

Gạt bỏ đi những gì mình vừa chứng kiến, làm như không có chuyện gì, Đằng Dạ bình tĩnh đứng giậy, cùng Giai Băng hẹn hò.

Hẹn hò của hai ngươi này rất đơn thuần, cũng giống như bao đôi uyên ương khác: ăn cơm, đi chơi, xem phim. Chỉ là, trong suốt hành trình hẹn hò ấy, chen vào giữa cảm giác ngượng ngập của hai ngươi là vô số cái ‘đá lông nheo thuần túy’ của Giai Băng và tỷ tỷ nét kinh ngạc lẫn khó hiệu vẽ trên mặt Đằng Dạ.

Cuối cùng, sau nhiều lần nín nhịn cảm xúc, Đằng Dạ quyết định dắt thẳng Giai Băng vào bệnh viện, nói một tràng dài gì đó với bác sĩ rồi không luyến tiếc lưu tình gì tống cô vào tay bọn họ, còn mình thì ngồi ở ghế đợi, tiếp tục mở laptop đánh đánh.

Chừng 1tiếng 20phút sau, một Giai Băng được kiểm tra tuốt luột từ trên xuống dưới xuất hiện với giấy bệnh án bình thường.

-Thực sự bình thường?_Lật đi lật lại bệnh án mấy chục lần, Đằng Dạ nheo mắt âm trầm nhìn ông bác sĩ đang đổ mồ hôi hột trước mặt, lạnh giọng hỏi.

-V…Vâng!_Ông bác sĩ giật mình lên tiếng, khoa trương lấy ống tay áo lau mồ hôi.

Đằng Dạ quét mắt đánh giá Giai Băng phờ phạc vì mệt bên cạnh, hoàn toàn không có ý buông tha.

-Kiểm tra lại lần nữa!

-Không! Không bao giờ!_Nhớ đến việc mình bị bắt đi thử nước tiểu rồi lại vật vã lăn qua lăn lại cho người ta khám như gà quay, Giai Băng quyết liệt phản đối, người trong phút chốc đã nhảy ra xa cách Đằng Dạ 1,5 mét.

-Nếu không thì nói đi, sao em chớp mắt hoài thế? Không phải có bệnh à?_Đằng Dạ tàn khốc chất vấn, đoạn đưa mắt ra hiệu cho đám bác sĩ sẵn sàng bắt bệnh nhân lại.

-Á?_Không ngờ việc mình đá lông nheo lại là lí do phá vỡ buổi hẹn hò, Giai Băng cắn môi oán trách Diệp Mi chơi mình, khuôn mặt đen kịt, nhỏ giọng nói_Em không sao hết!

-Thật?

Quyết định đánh đòn phủ đầu, Giai Băng gật đầu như giã tỏi rồi chạy về phía Đằng Dạ, lôi anh một mạch ra khỏi bệnh viện.

-Em tuyệt đối không làm sao hết, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc trên biển nhé, đừng ở đây nữa, đây không phải nơi lí tưởng để hẹn hò…_Cúi đầu che đi ráng đỏ trên mẵt, Giai Băng vừa nhìn đất vừa thao thao bất tuyệt.

Chỉ thấy Đằng Dạ một hồi đứng lặng liền đưa tay vuốt ve đôi mắt của Giai Băng, đôi mắt đen thoáng mê li không rõ ràng.

-Thật?

-Ừ!_Giai Băng gật đầu rồi giương mắt nhìn thẳng vào mắt Đằng Dạ, say mê đuổi bắt những luồng sáng loé lên bên trong.

-Thế thì…_Đằng Dạ ghé miệng vào tai voi của Giai Băng, thổi khí theo thứ âm thanh trầm tính mê người_…tôi sẽ nghi ngờ rằng, em chớp mắt lia lịa như thế là cố ý câu dẫn tôi…

-Không được!_Giật nảy mình, Giai Băng đẩy mạnh Đằng Dạ ra rồi nhảy tuốt lên chiếc ô tô bên cạnh, lơ đãng phóng mắt ra ngoài.

Đằng Dạ cũng không nói gì nữa, khoé môi giương lên hài lòng rồi cũng lên xe phóng ra biển.

Lúc này, đã đến 8 giờ 30 tối, bờ biển đông nghịt người.

Ngay khi đến nơi, Giai Băng vì thẹn quá liền hấp tấp nhảy xuống trước, xung phong đi mua nước uống, để mặc Đằng Dạ lẻ loi ngồi tựa trước mui xe.

Thu hồi ánh mắt đã không còn thu rõ hình ảnh của vợ, Đằng Dạ phóng tầm nhìn ra biển, vô tình như cố ý lia qua con tàu lớn đậu gần bờ trước mặt, khoé môi tàn nhẫn giương nụ cười lạnh lẽo.

Trên con tàu kia chắc hẳn đang thu giữ kẻ dám chặn đường cướp thiết bị phụ kiện Đằng gia anh đặt mua mấy ngày trước, và rất có thể, kẻ đứng sau tên to gan đó chính là kẻ anh đang nghi ngờ, cũng như là chủ nhân bữa tiệc đêm-Cố Ngạo Vĩ. Đêm nay, người của anh sẽ lôi thằng oắt đó ra ánh sáng và để hắn trả giá cho những hành động ngu xuẩn ấy.

Trong khi Đằng Dạ đang mải rong ruổi với những suy nghĩ của mình thì Giai Băng lại chật vật trong việc tìm mua đồ uống mình yêu thích.

-Nước sôcôla của mình, hết rồi sao?_Mở căng mắt nhìn một đống đồ uống dày đặc nhãn hiệu trong máy bán hàng tự động, Giai Băng nhăn mặt lẩm bẩm.

Đúng lúc ấy, một lon sôcôla nâu thình lình xuất hiện trước mặt Giai Băng, ngay lập tức thu hút ánh nhìn sáng quắc của cô.

Không khách khí, Giai Băng chụp lấy lon nước chiếm làm của riêng rồi ngẩng đầu, đưa đôi mắt to lên vì kinh ngạc nhìn kẻ hảo tâm kia. Cô toan nói lời cảm ơn, nhưng khi khuôn mặt tuấn lãng ngông ngạo ấy đập vào đáy giác mạc, cô lại không thể thốt lên bất kì điều gì. Lon sôcôla trong tay cũng suýt rơi xuống đất.

-Sao thế? Không nói lời cảm ơn sao?_Nhìn lướt qua nét mặt cứng ngắc của Giai Băng, chàng trai hảo tâm nhếch môi cười, không rõ mỉa mai hay châm chọc nói.

-À! Cảm…cảm ơn!_Giai Băng nhất thời giật mình, cảm thấy mình thất thố liền cúi đầu lảng tránh ánh mắt nồng nhiệt phía đối diện, thì thào như bất lực đáp trả rồi xoay người, bước chân cất lên chuẩn bị tháo chạy.

Như biết rõ mục đích của Giai Băng, chàng trai kia liến thoắng đưa người chắn trước mặt cô, ra vẻ kinh ngạc mà lắc đầu nhẹ.

-Không không! Tôi không thích được cảm ơn, tôi muốn được báo đáp.

-Hả?_Giai Băng theo phản xạ nhíu mày.

-Đừng nhỏ nhen như thế, cậu có thể báo đáp tôi bằng cái này_Đưa ngón tay gõ gõ vào má mình phải mình, chàng trai kia sảng khoái đề nghị, đôi mắt màu hổ phách loé lên như nhìn thấy con mồi trông đêm tối_Hoặc là, để tôi hôn cậu một cái, thế nào?

Thoáng sững sờ trước đề nghị đầy ý châm chọc của đối phương, Giai Băng nhíu mày, cái nhíu mày nhẹ không rõ ý tức giận hay là phản xạ. Nhưng, cô tuyệt nhiên không hề có biểu hiện dẻo lưỡi phản bác lại hắn như thường ngày mà ngược lại, cô mím môi, lặng yên nhìn khuôn mặt tràn đầy ngông ngạo kia rồi quay người bỏ đi.

-Sao thế? Khó khăn lắm sao?_Đối phương hoàn toàn không có ý buông tha, chất giọng mỉa mai thêm phần trầm thấp.

Giai Băng vẫn không đáp lại, cước chân cô nhanh hơn trước, như đang gấp gáp bỏ chạy khỏi một thứ gì đó.

Nhìn theo dáng người hoảng loạn của Giai Băng, chàng trai kia không hề ngạc nhiên mà nghiêng đầu, những ngón tay chai sạn đưa lên cằm, vuốt vuốt vùng da nhẵn râu ra vẻ ngẫm ngợi. Rồi, hắn lại cười, nụ cười to cuồng giã đầy sảng khoái. Vô thanh vô tức, đáy mắt màu hổ phách của hắn loé lên một ánh sáng nguy hiểm và tàn nhẫn. Hắn búng tay, một người khác từ trong đám đông xuất hiện, kính cẩn cúi đầu chờ lệnh.

-Kế hoạch thay đổi. Lần này chúng ta sẽ không khiến hắn khốn đốn điều tra nữa mà triệt tiêu luôn ý định của hắn.

-Ngài muốn làm gì?_Đưa mắt nhìn về hướng chủ nhân đang nhìn, người vừa đến khó hiểu thắc mắc.

-Tất nhiên phải có thứ mà làm_Chàng trai mơ hồ nói rồi quay người, hướng về phía con tàu to lớn đang thả neo gần bờ.

Còn Giai Băng, sau khi hối hả bước dồn được nửa đường, đôi chân thon dài của cô bỗng dừng lại, khuôn mặt có chút tái nhợt như được nạp thêm sinh khí, dần lấy lại sắc hồng tươi tắn ban đầu. Cô quay người, đưa ánh nhìn phức tạp rọi về khoảng không ồn ào phía sau, khẽ thở một hơi dài.

Chừng khoảng 30 giây thất thần, khoé môi Giai Băng chợt nở nụ cười hồn nhiên như vẻ mặt kinh ngạc cùng sững sờ ban nãy chưa hề hiện hữu, nhanh chóng đem hai lon nước đã không còn mùi freon lạnh trở về bên cạnh Đằng Dạ.

-Của anh!_Thấy lông mày Đằng Dạ khẽ nhướn nhẹ lên cao, Giai Băng liền đưa lon bia cho anh, cố khiến anh không để ý đến thời gian mua nước lâu lắc của mình.

Đằng Dạ biết vậy cũng hạ lông mày xuống, đưa tay cầm lấy lon bia rồi hướng mắt về phía biển đang điên cuồng trong những đợt sóng trắng xoá, bâng quơ nói.

-Lon này không lạnh!

Giai Băng khẽ giật mình, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống mui xe bên cạnh anh nhún vai cười khổ.

-Biết sao được, tại em quá xuất chúng nên có nhiều người chặn đường hỏi thăm, không tiếp không đước.

-Vậy sao?_Tròng mắt Đằng Dạ di chuyển, lướt qua khuôn mặt không có giấu hiệu khả nghi của người bên cạnh rồi trở về vị trí cũ, chuyên tâm dõi mắt về phía xa. Anh mở nắp bia, ngửa đầu uống từng ngụm, từng ngụm. Vẻ đẹp cao ngạo, ngang tàn như được tô đậm, sáng chói đến mức khiến mọi thứ lu mờ.

Trái tim Giai Băng đã đập loạn lại tăng tốc, cô thẫn người nhìn ngắm anh, tay vô thức mở nắp lon sôcôla.

Một luồng nước từ nắp lon như đói khát mạnh mẽ phun về phía người Giai Băng khiến cô giật mình. Lúc đưa mắt nhìn lại đã thấy chiếc áo đỏ ướt súng một mảng lớn.

Giai Băng nhất thời cứng người. Đằng Dạ thấy thế, không những không giúp cô lau áo lại còn chậm rãi hé miệng vào tai cô, cắn nhẹ, để ai kia giật mình đỏ bừng mặt mũi cúi thấp đầu rồi mới nhẹ nhàng phả hơi thở nóng bỏng vào vùng da mẫn cảm, thanh âm mát lạnh đầy châm biếng theo đó nhẹ trôi ra ngoài.

-Giai Băng! Biết thưởng thức nghệ thuật là tốt, nhưng cũng nên chú ý hình tượng một chút!

Bả vai Giai Băng như đáp lại, run run. Ngay khi cô định mở miệng cứu vớt tình hình thì một giọng nói khác, vừa lạ vừa quen đột ngột xen vào.

-Ồ! Đây không phải là Đằng nhị thiếu gia đây sao? Thật khéo

Giọng nói này rất sảng khoái, tựa hồ vô cùng ngạc nhiên mà thốt lên. Nhưng chữ ‘Ồ!’ không mấy tự nhiên kia lại biến mọi thứ trở thành một chuỗi hành động có kịch bản.

Đằng Dạ và Giai Băng đồng loạt quay đầu, không hẹn nhíu mày sâu.

-Sao thế? Đằng nhị thiếu gia không phải nói không quen tôi đấy chứ?_Chẳng nghe thấy ai đáp lại lời mình, chủ nhân của giọng nói bật cười, không ngần ngại ném sát ý vào âm thanh trầm thấp.

Đằng Dạ không vì thế mà lập tức tiếp lời, anh lia mắt nhìn con thuyền ở phía xa, lạnh lẽo đáp.

-Cố thiếu gia, ngài không ở trên thuyền chủ trì bữa tiệc của mình mà lại xuất hiện ở đây, chắc là muốn mời tôi lên thuyền, đúng không?

-A! Ý kiến hay làm sao!_Người được gọi là Cố thiếu gia như bừng tình đại ngộ nói, rồi hướng sang Giai Băng, nhếch môi_Đằng thiếu phu nhân, còn ngài?

Bị gọi tên đột ngột, Giai Băng hơi sững người một chút. Cô nhìn nụ cười thâm ý của đối phương, trong lòng không khỏi dấy lên chút khó chịu.

-Xuất giá tòng phu! Tôi không có ý kiến!

-Vậy được!_Đối phương nghe được câu trả lời thì tắt lịm nụ cười, hướng về phía Đằng Dạ nheo mắt_Đằng thiếu gia, mời!

Theo lời nói vừa ‘tan’ đi trong không trung của chàng trai họ Cố, hai người mặc áo vest đen xuất hiện phía sau Đằng Dạ và Giai Băng ‘hộ tống’.

Đằng Dạ cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ, chỉ lia mắt nhìn Giai Băng một cái rồi rời người khỏi mui xe. Giai Băng cũng ngoan ngoãn tiếp bước. Lúc cô lướt qua người chàng trai họ Cố, chỉ thấy hắn đưa tay nhẹ vuốt tóc cô, thần bí cười và nói:

-Giai Băng, chúng ta lại gặp nhau.

Tất nhiên, Giai Băng nghe được. Nhưng cô im lặng, đúng hơn là lơ đi tiếng thì thào của hắn, nhất nhất bước đi bên cạnh Đằng Dạ. Với dự cảm nhạy bén của mình, cô tin chắc, chuyện này không đơn giản chỉ là một lời mời. Hơn nữa, người mời này lại là Cố Ngạo Vĩ, thế thì càng không đơn giản.

Một mạch đi thẳng đến bờ biển, lên chiếc xuồng nhỏ, Giai Băng cũng lên được tàu. Con tàu này rất lớn, cơ hồ có thể chứa được hơn 3 nghìn người.

Bên trong tàu, ánh đèn sáng rực và nhạc điệu nổi lên, du dương chảy vào tai người nghe. Khách khứa bên trong có đủ tầng lớp, hầu hết là thương nhân nước ngoài, nhưng lác đác bên trong vẫn có vài khuôn mặt quen thuộc trong chính phủ.

Xem ra, buổi dạ tiệc này không tầm thường chút nào. Giai Băng âm thầm quét mắt đánh giá, nhưng có lại không hay biết cũng có đôi mắt khác chăm chăm vài người mình.

Dạo trên thuyền được một quãng, bỗng Ngạo Vĩ ‘a’ lên một tiếng, nhìn cô đầy thương xót.

-Đằng thiếu phu nhân, áo ngài bị ướt kìa, bẩn quá, như thế làm sao vào dạ tiệc được!

Đằng Dạ đang đi phía trước chợt dừng lại, cũng nhìn về phía Giai Băng nhíu mày.

Chống phải hai ánh nhìn không rõ xúc cảm kia, Giai Băng có chút bức bối. Cô nhăn mặt, ra vẻ ủy khuất nói.

-Tôi không có áo quần để thay!

Như chỉ chờ có thế, Ngạo Vĩ xông lên chắn ngang giữa Đằng Dạ và Giai Băng, liến thoắng tiếp lời như đang cố ngăn cản điều gì đó.

-Không sao! Trên thuyền có rất nhiều áo quần dạ hội, để tôi bảo đàn em đưa ngài đến đó thay, thế nào?

-Không được!_Đằng Dạ phía sau gầm nhẹ, vô tình như cố ý tỏa ra hàn khí lạnh buốt xương.

Dẫu vậy, Ngạo Vĩ lại chẳng để chút áp bức đó vào mắt, hắn quay đầu nhìn Đằng Dạ, mỉa mai nói.

-Đằng nhị thiếu gia, đây là dạ tiệc tôi tổ chức, những vị khách bên trong đều là khách quý. Đằng thiếu phu nhân ăn mặc như vậy đối với tôi thì không sao nhưng đối với bọn họ lại là sự vô lễ. Chẳng nhẽ, ngài nỡ để vợ mình trở thành nguyên cớ biến chính mình trở thành cái gai trong mắt người ta sao? Đằng thiếu phu nhân, nếu cô muốn như thế, thì tốt nhất cô nên li hôn đi là vừa.

Thanh âm lạnh lùng tàn nhẫn của Ngạo Vĩ vang lên, càng lúc càng đẩy cao tông giọng, tựa như bề trên giáo huấn kẻ bề dưới. Khi nói xong, thân thể hắn bỗng khựng lại, hình như có thứ gì đó vỡ oà trong đôi mắt quyết tuyệt giận giữ của hắn, tựa hồ, những gì hắn vừa nói hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của hắn vậy. Nhưng rất nhanh, hắn lấp liếm che đậy, bằng lớp mặt nạ lưu manh chính cóng thường ngày, ý cười gàn rỡ câu lên, nhưng đôi mắt màu hổ phách lại như thú dữ chằm chằm nắm bắt từng đường nét mơ hồ thay đổi trên mặt Giai Băng.

Từ lúc bước lên tàu, Giai Băng vẫn luôn âm thầm quan sát Ngạo Vĩ, giờ nghe hắn hùng hổ nói vậy, đôi đồng tử đã đen càng thêm thẫm lại, đen thẫm thuần túy đến mức trong trẻo, có thể thâu tóm hình ảnh hắn một cách rõ ràng nhất. Môi cô mân thành đường, bộ dạng có vẻ nhẫn nhục, nhưng trong đáy lòng lại âm ỉ lửa giận cùng toan tính.

Trước lời nói nặng nề của Ngạo Vĩ, Đằng Dạ như được cảm hóa, hàn khí mãnh liệt quẩn quanh bên người đốt ngột tan biến, trả lại độ mát lạnh bình thường của một đêm hè tháng 8. Anh lặng lẽ tự biến mình thành một người qua đường, nhượng toàn bộ ‘sân khấu’ ‘tỏa sáng’ cho Ngạo Vĩ, còn bản thân lại thong dong quét mắt thăm thú xung quanh, đạm mạc và xa cách.

Thấy thế, nụ cười trên môi Ngạo Vĩ trĩu lại, khó chịu mở miệng.

-Sao đây, Đằng nhị thiếu gia, ngài không có ý kiến chứ?

-Cố thiếu gia cất công làm bài diễn văn hào hùng như thế, tôi đây dám có ý kiến?_Đằng Dạ nhàn nhạt đáp trả, ánh mắt không hề đọng lại trên người Ngạo Vĩ dù chỉ một giây.

-Đằng nhị thiếu gia, tôi là có ý tốt muốn giúp!_Tỏ vẻ khó xử vì thất thố, Ngạo Vĩ làm như do dự rồi vỗ vai Đằng Dạ, cười to vô hại.

-Người không vì mình trời tru đất diệt, giúp tôi, Cố thiếu gia được lợi gì?

-Hahaha! Để xem…_Ngạo Vĩ xoa cằm đầy thích thú, đáy mắt màu hổ phách lại hắn rõ dư âm một tia chán ghét_…sự biết ơn và lòng kính trọng của Đằng nhị thiếu gia đây thì sao?

-Cố thiếu gia, ngài không cần khuyên nhủ, tôi đương nhiên có cân nhắc để không làm chồng tôi xấu mặt. Cho hỏi, phòng thay đồ ở đâu?_Phiền não đón nhận những ánh mắt tò mò gần xa lia đến, Giai Băng bực bội nâng giọng, nghiêm túc nhìn xoáy sâu vào mắt Ngạo Vĩ, như đang thách thức, lại thảng hoặc một ý vị cảnh cáo.

Xung quanh đây khách khứa nhiều như vậy, Ngạo Vĩ muốn làm gì cô cũng khó, chỉ là, không biết hắn sẽ làm ra loại rắc rối gì nữa.

-Đằng nhị thiếu phu nhân rất biết điều đấy_Ngạo Vĩ cười xòa đồng tình. Không hiểu sao, hắn đột ngột tiến lại gần Giai Băng, hoàn toàn gạt đi sự hiện diện của Đằng Dạ mà ghé đôi môi bạc lên vành tai cô, thổi ra luồng hơi thở ấm áp cùng làn thanh âm nhẹ mà bí hiểm_Hãy nhằm vào điểm trọng yếu, như vậy, chỉ cần một kích…

Nói đến đây, Ngạo Vĩ cười, ánh mắt nhìn về khoảng không tối mịt xa xăm phía trước, những ngón tay không an phận di chuyển lên khuôn cổ trắng nõn của Giai Băng, mơn man da thịt:

-…là hết!_Hắn nhẹ nhàng nói, thanh âm dịu mát như gió thoảng qua, rất êm tai nhưng làm Giai Băng phút chốc rét run cả người.

Cảm nhận nhiệt độ thân thể đang giảm mạnh, Giai Băng cứng đầu mím môi, không trốn tránh sự thân cận của Ngạo Vĩ mà cẩn thận quan sát đôi mắt tràn ngập ý đùa bỡn nhưng lại ẩn ẩn gì đó sự nghiêm túc cực độ của hắn, cố bới móc từ trong đôi mắt ấy một chút gì đó thất thường, hay một âm mưu đại loại thế. Nhưng, cô chẳng gặt hái được gì cả, hắn đã lấy lại được sự trầm tĩnh và ngông ngạo.

Sau khi nói xong, Ngạo Vĩ dường như không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, hắn rời người, hếch mặt với thuộc hạ bên cạnh. Tên thuộc hạ hiểu ý tiến lên, mời Giai Băng đi theo hắn. Còn Đằng Dạ, anh rất tài tình được Ngạo Vĩ kéo đi dự dạ hội của mình.

Khoảng cách giữa Giai Băng và Đằng Dạ ngày càng xa, và không gian bao trùm lên khoảng cách ấy ngày càng mập mờ, hỗn loạn dưới sự di chuyển khẽ khàng của những kẻ nào đó.

Bước từng bước đi theo bóng lưng cao gầy phía trước, Giai Băng không khi nào buông lỏng cảnh giác. Cô đưa mắt nhìn những khoảng tối trải dài sâu hút xung quanh, lòng ngờ ngợ một cảm giác khó hiểu. Tại sao hướng cô đang đi đến lại tối thui như vậy? Chẳng nhẽ người luôn coi trọng hình thức như Ngạo Vĩ bỗng dưng biết thế nào là tiết kiệm, nên mới không đành lòng bật đèn?

Nỗi thắc mắc vừa loé lên, kẻ dẫn đường phía trước đã đình chỉ cước bộ. Hắn quay người đối diện với cánh cửa gần như mất tích trong đêm tối, khiêm nhường nói.

Có lẽ vì không gian nơi đây chật hẹp, và cũng vì đêm đen bao quanh đặc sệt như dầu hắc, thanh âm của hắn đặc biệt vang vọng, như thanh âm của ma qủy vọng lên, mờ nhạt.

-Đằng thiếu phu nhân, ở đây!

Giai Băng chưa vội bước vào trong, cô chần chừ nhìn xuyên vào mảng tối tăm kia, đôi mày ngài nhướn lên cao.

Như biết được đối phương e ngại điều gì, tên thuộc hạ tiếp lời. Trong bóng đêm, đôi mắt không rõ màu sắc của hắn loé lên một thứ ánh sáng hạ lưu nhàn nhạt.

-Đằng thiếu phu nhân xin thông cảm cho, đèn điện phòng này bỗng dưng bị hỏng, chúng tôi chưa kịp sửa nên mong ngài dùng tạm. Thay áo quần cũng không cần phải dùng nhiều ánh sáng đâu ạ!_Ngữ điệu hắn đột ngột thay đổi, phảng phất e dè, sợ hãi đúng chất của những kẻ thấp kém.

Nghĩa là nhất định phải thay ở nơi này? Giai Băng cười lạnh, cũng không làm khó hắn hoàn thành nhiệm vụ mà bước vào trong, chậm rãi.

Tên thuộc hạ chỉ chờ có thế liền nhếch môi, đôi đồng tử hắn không ngần ngại sáng lên, gắt gao nhìn đối phương. Đến khi đã chẳc chắn rằng Giai Băng đã ở chính giữa căn phòng, hắn lên tiếng thối lui kèm theo một lời nhắn nhủ kì bí dường như vô dụng.

-Đằng nhị thiếu phu nhân, hãy nhằm vào điểm trọng yếu, như vậy, chỉ cần một kích…là chết.

“Hãy nhằm vào điểm trọng yếu, như vậy, chỉ cần một kích…là chết?” Giọng nói kia thêm một lần nữa lợi dụng bầu không khí u rợn mà vẳng lên, tạo dựng cho cho chính nó một sự nguy hiểm vô hình.

Tiếng kêu kọt kẹt như bị hoai mục phát ra từ cánh cửa gỗ chầm chậm kéo dài, giàng trải, quấn lấy mọi suy nghĩ đang trôi dạt trong đầu Giai Băng, vo thành cục, hỗn loạn.

Một thứ thanh âm nhè nhẹ, cẩn thận huyễn hoặc lồng vào tiếng cửa ‘cạch’ khẽ, rồi biến mất. Phút chốc, Giai Băng căng thẳng quay đầu nhìn lại, lớp da ở cổ co giật, cho thấy cô vừa nuốt nước bọt. Đôi mắt cô gắt gao nhìn quanh, thân thể phối hợp lùi về phía sau, từ lúc nào đã chạm mạnh vào cạnh bàn. Tiếng va chạm, tiếng đổ vỡ inh ỏi một lượt chế ngự không gian im ắng, vô tình cũng làm mòn đi sự cảnh giác của Giai Băng.

Giai Băng phiền phức đưa mắt nương theo ánh trăng mờ ảo nhìn những thứ ngổn ngang trên chiếc bàn. Có thứ gì đó hắt ánh sáng chói vào mắt cô, lôi kéo sự chú ý. Khi Giai Băng nhìn rõ vật ấy, trong lòng lại dâng lên một đợt sóng rối rắm.

Dao? 3 con dao thái còn rất mới nằm ngổn ngang trên mặt bàn, trương cái lưỡi sắc nhọn thi thoẳng loé sáng.

Nhưng, mắt Giai Băng lại vô tình nhìn thấy đĩa hoa quả bên cạnh, nên cô nhanh chóng hiểu ra vì sao những con dao kia lại xuất hiện ở đó.

Chỉ là…sao lại là 3 con dao mà không phải 1?

Vặn não một hồi cũng không có được đáp án, Giai Băng lơ đãng nhìn đến một chiếc váy đang đặt trên giường. Ngay lập tức, cô liền nhớ đến mục đích ban đầu của mình, thế nên, cô không nghĩ nữa, đưa tay nâng chiếc váy lên.

Bỗng, một mùi hương phả ra từ chiếc váy xộc vào mũi cô, không chỉ có mùi đặc trưng của áo quần mới mua về mà còn xen lẫn một mùi thơm khác nhè nhẹ. Có lẽ, không có gì đáng ngại.

Khó khăn đánh giá chiếc váy một hồi, Giai Băng quyết định cởi bỏ chiếc áo bẩn trên người. Gần như lập tức, một tiếng chép miệng rất nhỏ vang lên, nhỏ đến mức không thực.

Giai Băng kinh hãi quay đầu nhìn về phía cửa, lòng dấy lên một dự cảm không tốt.

Cánh cửa vẫn đóng im, không nhúc nhích, những vệt sáng yếu ớt của trăng in hằn trên mặt sàn cũng vậy, không có bất kì cái bóng ngoại lai nào đổ xuống.

Trút nhẹ một hơi, Giai Băng rời mắt, cô không cởi quần mà tròng chiếc váy vào. Chiếc khoá kéo đằng sau dài xuống tận mông khiến cô có chút đẫm mồ hôi trôi nước mắt để kéo nó lên.

Vừa vén mớ tóc dài sang bên, thân thể Giai Băng đột nhiên khựng lại, đứng im như tượng gỗ, hai bàn tay thon dài như dính chặt vào tóc, không nhúc nhích.

Bầu không gian vừa được rút bớt âm thanh, thì một âm thanh khác vang lên. Nó vốn rất nhỏ, nhưng sự im lặng cô tĩnh đã làm nó thêm phần lắng đọng.

Đó là tiếng khoé kéo trượt dài, trượt dài. Không phải đi lên mà đi xuống.

P/s: Viết đoạn cuối phần này, lần đầu tiên ta rùng mình ớn lạnh, ko biết các nàng ko thế ko ta???

Hơi lạnh của sương đêm đột ngột ập vào tấm lưng trắng ngần lấp ló dưới lớp vải lụa trắng mềm Giai Băng, cùng gió mát nhè nhẹ phởn qua từng thớ lông xúc giác, kích thích mọi cảm giác đang đình trệ.

Rùng mình, hai tròng mắt đen căng tròn của Giai Băng chuyển động, trôi về mé phải của hốc mắt, cố vận hết thính lực nhận dạng sau lưng dù biết là vô vọng.

Như đoán được biểu hiện của đối phương, trong đêm tối tĩnh mịch chỉ có sóng biển vỗ nhẹ và ánh trăng mờ ảo, hàm răng vàng khè của kẻ xâm nhập lộ ra, rít lên một tràng cười thô bỉ, gã thoả mãn chép miệng đánh giá bằng chất giọng gàn rỡ, ngữ điệu nhẹ nhàng chiều chuộng nhưng lại khiến người ta sởn cả gai ốc.

-Đừng sợ, ta sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ cho em biết thế nào là thiên đường thật sự, đến lúc đó, sợ là em còn muốn hơn đấy…

Thân thể Giai Băng chấn động, bờ vai cô run lên, kịch liệt, không phải vì sợ…

Thấy vậy, kẻ xâm nhập không biết thẹn tỏ ra hứng thú, gã nhích lại gần, đưa bàn tay thô ráp ma sát lên làn da phủ trên tấm lưng gầy của Giai Băng, khiêu khích.

Chạm nhẹ, gã không muốn dừng ở đó, thứ gã muốn còn hơn thế. Nên gã nuốt nước bọt, tiếng ực ực thèm thuồng vang lên rõ rệt, đọng lại trong tâm trí bình tĩnh như nước của Giai Băng.

Giai Băng cười lạnh, có chút gì đó xót xa. Bàn tay cô theo tần suất động chạm của kẻ xâm nhập vo lại thành quyền, càng lúc càng chặt, gân xanh tựa hồ đã bứt ra khỏi lớp da mỏng ngọt ngào.

Không để cho kẻ lớn mật kia thêm thời gian thưởng thức, Giai Băng thình lình quay người, vận một cú đá xoáy, nhắm đế giày nhọn hoắt về phía gã.

Nhưng, đế giày cô còn chưa bén lớp áo mỏng của gã, thì bỗng, trời đất trong đầu cô xoay chuyển dữ dội, một cơn choáng váng đánh úp vào thần trí minh mẫn, khiến thân thể cô loạng choạng, không tài nào đứng vững mà ngã nhào xuống chiếc giường phía sau.

Giai Băng kinh ngạc, mơ hồ muốn vùng lên, nhưng lại không tài nào gượng dậy. Một cảm giác tê liệt lan toả, phút chốc chế ngự cả thân thể cô.

Giai Băng biết, mình đã bị trúng thuốc. Ít ra, kẻ bày trò cũng có lương tâm, hắn không cho cô thuốc mê, mà chuốc cô thuốc làm tê gân cốt, khiến cô không thể làm được bất kì việc gì, kể cả vùng vẫy, giãy giụa.

Hay thật! Giai Băng yếu ớt cười lạnh. Thở gấp làm ngực cô phập phồng, rất có lực hấp dẫn trí mạng.

Kẻ xâm nhập như không đợi được nữa, gã nhìn dáng nằm đầy mời gọi của Giai Băng, vui mừng khôn tả nhích từng bước đến gần. Chiếc lưỡi bạc hôi hám của gã thò ra ngoài, quét một vòng quanh bờ môi dày bạc nhếch, thể hiện dục vọng đang căng tràn trong thân thể gã.

Gã luống cuống cởi từng nút áo, như kẻ nghiện thở dồn, trong phút chốc đã bò lên người Giai Băng, run rẩy chạm vào xương quai xanh của cô.

Mắt Giai Băng biến lạnh, cố giấu đi sự sợ hãi đong đầy trong sắc đen của đồng tử. Cô chán ghét nhìn chăm chăm vào đối phương, ném cho gã vô vàn hận ý.

Nhưng gã không thèm để ý, gã chỉ muốn đưa mình đến cái thiên đường gã tâm niệm. Thế nên, gã gắt gao đưa môi hằn lên xương quai xanh kia, bỏ mặc sự nguy hiệm cần kề đã chờ sẵn trong đời gã.

Giọt nước mắt vừa béo tròn trên khoé mắt Giai Băng vì hành động vô sỉ kia làm cho tan biến, để lại một vệt nước dài mặn đắng.

Bỗng, máu, một giọt máu đen đặc vì thiếu ánh sáng bắn vào má Giai Băng, kéo theo ‘một làn mưa bụi’ khác. Chúng như những chấm tàn nhan phủ lên làn da trắng xanh trên má trái của cô, đem đến một vẻ đẹp tàn khốc diễm lệ.

Khoé môi Giai Băng giương lên, thật nhẹ, lạnh lẽo đến buốt xương. Bàn tay cô loang lỗ những vệt máu đen từ trên cao hạ xuống, xụi lơ ngã trên tấm ra giường trắng xanh, bất động.

Còn kẻ xâm nhập, sự vui sướng đê hèn của gã ban nãy chợt tan biến không còn tàn dư, gã mở to mắt, trưng đôi đồng tử đen giãn căng nhìn con người phía dưới cơ thể mình, cơ mặt căng cứng đến mức nếp nhăn già cỗi trên gã chỉ còn là những vệt chỉ dài. Bạc môi gã mấp máy, hơi thở ngưng trọng, như thể có gì đó đã khiến hô hấp của gã đình trệ. Rồi, tròng mắt gã chuyển động, khó khăn dồn về hốc mắt trái. Gã nhìn, kinh hãi, phẫn nộ, điên cuồng và đau đớn hằn trên khuôn mặt già đời của gã.

Có thứ gì đó loé lên trong hai con ngươi đen thẫm.

Nụ cười lạnh lẽo của Giai Băng dần chuyển sang thích thú, cô đưa bàn tay run rẩy đầy máu vừa nằm trên giường của mình lên, cầm lấy chuôi con dao đang cắm sâu vào cổ gã, rút mạnh.

Máu, theo vết dao cứa sâu để lại vồ vập trào ra ngoài, từng đường máu dài đen thẫm rơi xuống vai Giai Băng, chảy xuống mặt đệm, nối dài không dứt.

Kẻ xâm nhập không thể tin được trừng mắt nhìn Giai Băng, đầu gã giật lên, bật ngửa ra sau như một con cà cuống rồi nhanh chóng gập lại, cả thân thể nặng trịch tức khắc mất điểm chống, đổ rầm lên người cô, tắc thở.

Sống ở cô nhi viện nhiều năm như vậy, Giai Băng hầu như đã quen với việc dẫm đạp lên mọi thứ, sự dụng bạo lực để sinh tồn. Tuy ngoài mặt cô nhu mì hiền dịu, nhưng bên trong lại có một sự sắt đá nhất định. Cầm dao, giết người, chỉ là một hành động chớp nhoáng, căn bản không có gì đáng sợ. Do đó, nhìn thấy máu, chẳng qua cũng giống như nhìn nước sinh tố trong cốc mà thôi.

Giai Băng hừ lạnh, đưa hai tay run run vì tê gắng sức đẩy người gã sang bên, giải thoát tấm thân đang đau nhức của mình. Cô chật vật ngồi dậy, bò xuống giường rồi ngồi phục trên mặt sàn lạnh lẽo.

Bờ lưng gầy đột ngột co giật, Giai Băng đưa hai tay ôm lấy cầu vai mình, như đang cố trấn an sự sợ hãi chế ngự trong lòng ngực. Đôi mắt cô mờ nhòe dõi lên tấm giường giăng đầy máu, đôi môi khô khốc không chút sinh lực mím lại thành vệt chỉ, run run.

Từng lưỡi dao thi thoảng bắt sáng, lóe lên, dội vào đôi đồng tử đen ngập nước. Chúng nằm ngổn ngang, ở một dải giường dài bị bóng tối bao trùm, ở chiếc ghế sôpha không rõ họa tiết, ở mặt bàn gỗ tròn phía xa…và…ở khắp mọi nơi loài động vật bậc nhất như con người có thể ‘giao phối’, hết như, sợ rằng ‘nữ nhân vật chính’ sẽ không thể túm lấy dao, giết người trong hoảng loạn vậy.

Mọi chuyện…quả nhiên đã có sự sắp đặt…và trong kế hoạch ấy, tên cầm thú trên giường kia nhất định phải chết.

“Hãy nhắm vào điểm trọng yếu, như vậy, chỉ cần một kích…là chết” Nhớ đến câu nói của Ngạo Vĩ và tên thuộc hạ kia, Giai Băng không khỏi nở nụ cười tự giễu. Ngay khi đứng giữa vực thẳm tuyệt vọng, không ngờ, lời đầy thần bí của hắn lại vang lên, như một sự nhắc nhở thiếu yếu, và bất tri bất giác, thần trí hỗn loạn không có khởi điểm của cô đã tuân theo lời chỉ dẫn ấy, nhằm vào cổ của tên dâm tặc, một kích cho gã về trời. Điều này có thể thấy, hắn thực sự hiểu cô, hiểu đến mức biết cô sẽ rối bời như thế nào khi danh dự và sự trong trắng của bản thân sắp bị hủy hoại, hiểu cô điên cuồng bao nhiêu vào lúc đó. Chính sự ‘hiểu biết’ ấy, hắn đã đạt được mục đích của mình, mượn tay cô giết một kẻ nào đó.

Nhưng tại sao, tại sao lại là cô? Hắn là con trai của trùm xã hội đen, dưới tay hắn có vô vàn người phục tùng mệnh lệnh, vậy tại sao, hắn lại giao phó ‘sự nghiệp cao cả’ này cho cô?

Nở nụ cười chua xót, Giai Băng lặng lẽ buông rèm mi cong dài, che khuất đôi mắt đen tràn ngập thất vọng. Hơi thở hỗn loạn của cô dần dãn dài, dần dần phả ra không trung những làn hơi ấm áp.

Giai Băng không di chuyển, cô bất động ngồi trên sàn nhà, tấm lưng gầy như có như không tựa lên thành giường, cơ hồ đã ngủ vì quá mệt mỏi.

Một lúc sau, khi sự tê liệt gân cốt giảm đi ít nhiều, cánh cửa gỗ im lìm chợt phát ra tiếng ‘cạch’ nhẹ rồi kót két mở ra, để lộ một bóng đen cao lớn ngạo nghễ. Bóng đen đưa đôi mắt sáng rỡ như mắt dã thú quét một lượt lên cái xác đầy máu trên giường, không lưu tình để lại cái hừ lạnh khinh thường. Rồi, tầm mắt hắn đọng lại trên thân thể mong manh dưới ánh trăng của người con gái, hơi nheo nheo đo lường đối phương. Phút chốc, có gì đó như giận giữ phủ tràn sắc hổ phách của đồng tử, hai bàn tay hắn nắm chặt lại, run run một cách dữ tợn. Hắn phẫn nộ, điên cuồng nện nắm tay vào cánh cửa tội nghiệp phát tiết.

Một đấm, hai đấm…và ba đấm… Cho đến khi hắn thỏa mãn với sự chuộc tội của bản thân, hắn mới dừng lại, bình ổn hơi thở dốc rồi cước chân chậm rãi đi đến bên người người con gái, ngồi xổm xuống.

Hắn đưa bàn tay đầy máu của mình về phía người con gái, vuốt nhẹ lớp không khí bao quanh khuôn môi khô ráp. Ngón tay hắn run run, như xúc động, có khi lại tựa hồ đang dày xéo thâm tâm. Có lẽ, hắn thực sự muốn chạm vào bờ môi, gò má hồng có lún đồng tiền, viền mắt đen quyến rũ…nhưng, hắn lại không thể. Bởi, hắn sợ, chỉ cần ngón tay hắn phớt nhẹ lên, dấu vân tay của tên dâm tặc kia sẽ mất hết, mọi công sức dàn dựng của hắn cũng đổ xuống sông xuống bể. Nên hắn đấu tranh, giữa lí trí và ham muốn.

Hắn lưỡng lự, trong khi cơ thể hắn quyết đoán hơn chính hắn tưởng, ngón tay hắn vẫn chưng hửng giữa không trung, thỏa mãn ham muốn bằng cách vọng tưởng lớp không khí ấy là làn da mềm mại, là bờ môi ngọt ngào…

-Cậu vui chứ?_Trong không gian tĩnh lặng, thanh âm trong trẻo lạnh lẽo gần kề bên tai hắn vang lên, sự khinh thường toát lên trong từng cái nhấn giọng.

Hắn giật mình, thần trí dứt hẳn ra khỏi tâm tư riêng. Đôi mắt màu hổ phách của hắn chạm vào đôi mắt đen sáng ngời kia, một cảm giác ân hận cùng áy náy chưa từng có rỉ thấm vào từng mạch máu trong cơ thể hắn.

Hắn cười, không phải là nụ cười sang sảng đầy khoái cảm như bình thường, đó là một nụ cười mềm yếu phảng phất sự bất lực, dày vò.

-Ra cậu không ngất đi.

-Nếu tôi yếu ớt như thế, cậu có dám ‘giao’ việc này cho tôi không?_Giai Băng nhếch môi đáp lại hắn, thanh âm vô lực.

-Cậu nghĩ…chuyện này là do tôi sắp đặt?_Đưa mắt nhìn quanh tỏ vẻ đang xem xét, Ngạo Vĩ bật cười, tựa hồ ngạc nhiên mà nó.

Giai Băng không đáp, có đưa bàn tay đầy máu của mình lên cao, chăm chú hứng mắt đánh giá nó như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.

Thấy biểu hiện coi thường của Giai Băng, Ngạo Vĩ không giận, ngược lại, hắn chỉ cười khổ rồi nhún vai đứng dậy, tìm một tấm khăn to choàng lên người cô:

-Xem ra, cậu vẫn luôn sắc bén như xưa.

Đưa mắt nhìn tấm khắn đang được ‘gói ghém’ tỉ mẩn trên người mình, Giai Băng vô cảm liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú ngông ngạo trời sinh của Ngạo Vĩ, chầm chậm thốt lên thanh âm thanh thuý như chuông:

-Lần này, cậu nợ tôi…Do đó, cậu phải dùng cả đời mình để trả nợ.

Đôi bàn tay đang bận rộn của Ngạo Vĩ khựng lại, hắn đưa mắt từ trên cao nhìn khuôn mặt quyết tuyệt của Giai Băng, thật lâu cũng chẳng nói thêm được gì, cơ hồ, lời nói của cô quá bất ngờ khiến hắn nghẹn họng không nói được.

-Tất nhiên, tôi không cần thân thể cậu làm gì…tôi chỉ cần thế lực cậu đang sở hữu thôi_Không có kiên nhẫn chờ Ngạo Vĩ phản ứn, Giai Băng nâng những ngón tay bết máu của mình lên cao, ân cần vuốt ve một vài sợi tóc mai dài màu đỏ đồng của hắn, nhàn nhạt tiếp lời.

-Giai Băng…_Ngạo Vĩ khựng người, dùng khóe mắt thu hết nhất cử nhất động của bàn tay búp măng kia, rồi gần như ngay sau đó, nét cười trên môi hắn càng lúc càng khoét sâu_…cậu suy nghĩ đơn giản quá rồi đấy. Cậu nghĩ, tôi bày ra chuyện này thì sẽ để cậu dễ dàng bắt bẻ sao?

-Đương nhiên là không!_Giai Băng gật gù nói.

-Vậy sao cậu nghĩ tôi sẽ nợ cậu?

Đôi mày ngài của Giai Băng nhướn lên như gò núi. Cô không đáp trả mà thong dong rời tay khỏi lọm tóc mượt mà kia, dựa vào lớp phân tử khí trượt xuống, không hề báo trước mà lướt nhẹ lên mu bàn tay đầy máu của Ngạo Vĩ, mân mê một cách trìu mến. Ánh mắt cô tan băng hóa dịu dàng nhìn miệng vết thương đen đặc trên đó, xót xa nhăn mặt.

Rồi, Giai Băng nở cười nhạt như nước, mắt cong lên nhìn Ngạo Vĩ:

-Đau không?

Lời nói chất chứa vô vàn sự quan tâm đánh vỡ lớp mặt nạ sắt đá vô tâm vô phế của Ngạo Vĩ, khiến hắn có chút không thích ứng được, tiếp tục sững người lần hai. Hắn nhìn mu bàn tay mình, trong phút chóc muốn được đau chết đi.

-Không phải đau ở đây…_Giai Băng một tay vuốt vuốt viền mắt Ngạo Vĩ, một tay mở căng, áp vào lòng ngực hắn, nhấn mạnh_…là ở đây này…

-Đ…đau_Thành công trúng phải bùa chú, Ngạo Vũ mê man gật đầu, đôi mắt lộ vẻ si ngốc thu lấy từng nét mặt của Giai Băng như một camera thứ thiệt.

-Cậu áy náy, ân hận nên mới đấm tay vào cánh cửa gỗ, đúng không?_Giai Băng tiếp tục dẫn dụ

-Ừ!

-Đấy, cậu đau lòng vì tôi, cậu cảm thấy có lỗi với tôi. Do đó, cậu nợ tôi_Giai Băng gằn mạnh từng chữ, lạnh lùng và đậm đầy sát khí.

Ngạo Vĩ bị luồng sát khí nồng đậm làm cho thức tỉnh, hắn nhìn nụ cười không chút vui vẻ, băng lãnh của cô, không hiểu sao có cảm giác đau lòng.

-Giai Băng, tôi có thể cho cậu mượn thế lực, nhưng cậu biết đấy, nguyên tắc của tôi là đôi bên có lợi, tôi không thể làm những việc thừa hơi được. Và nên nhớ, tôi không nợ cậu.

-Hừ! Cậu không thể không giúp tôi!

Ngạo Vĩ có chút bó tay nhíu mày.

-Tôi sẽ không cho cậu bất kì thứ gì cả.

-Này…_”Cậu đừng tự tin thế được không!” Ngạo Vĩ toan phản bác thì Giai Băng đã mau lẹ ngắt lời

-Ai bảo…cậu yêu tôi!_Một câu khẳng định sắt đá không phải từ miệng của khổ chủ vang lên, hoàn toàn đánh bại mọi ý nghĩ sắp xuất khẩu của Ngạo Vĩ, lần đầu tiên, hắn cảm thấy mình làm đàn ông rất thất bại, sao lại dễ dàng yếu thế trước phái đẹp như thế.

Mà cũng phải, tất cả là do hắn, là do trái tim hắn không chịu nghe lời, để người ta giam cầm bấy lâu nay như vậy. Thời gian dài trôi lâu đến thế, hắn vẫn không đoạt lại được trái tim của chính mình.

-Đưa số điện thoại của cậu cho tôi!_Không thèm để ý sự đau khổ đang bủa vây trên mặt Ngạo Vĩ, Giai Băng đánh nhanh thắng nhanh chìa tay về phía hắn, mặt dày ra lệnh.

-0917 và ngày sinh của cậu.

Lần này, Giai Băng là kẻ đờ người. Ánh mắt sắc bén của cô toát lên chút bối rối. Cách thể hiện này, có phải quá khoa trương không?

Đúng lúc hai bên không biết nói tiếp nội dung gì, cánh của gỗ thêm lần nữa kọt kẹt mở ra, hai người đàn ông mặc áo quần phục vụ chỉnh tề, có lẽ là người của Ngạo Vĩ bước vào, theo sau họ, không ai khác là dáng người cao ngất của Đằng Dạ cùng đôi mắt lạnh lẽo buốt xương.

P/s: Gợi ý chap sau có cảnh hai người ôm nhau, 1 ng khóc nhé

Từ lúc đặt chân vào bên trong căn phòng, thứ làm cho Đằng Dạ chú ý không phải là cái xác tội nghiệp trên giường, không phải là ánh mắt đắc ý của Ngạo Vĩ, mà là sự hoảng sợ được che giấu tài tình nhưng rất lộ liễu của Giai Băng. Anh nhìn cô, tiêu phí một thời gian dài chỉ để nhìn. Rồi, đôi mắt anh rời đi, như vô tình lướt qua Ngạo Vĩ đang đứng dậy, và đọng lại trên cái xác be bét máu trên giường. Đúng như dự đoán, mắt anh nheo lại, một luồng sát khí đậm đặc nhanh chóng càn quét, thâu tóm mọi ngóc ngếch bên trong căn phòng. Thì ra…đây là lí do bọn chúng dùng đám khách kia cầm chân anh.

Đằng Dạ nhếch môi, như cười như không. Anh im lặng, bước chân đều đều tiến đến gần Giai Băng, giương đôi mắt đen không rõ xúc cảm từ trên cao nhìn cô.

Giai Băng lúc này tựa hồ biến thành một con người khác, không còn nét sắc sảo tinh nhạy hằn sâu trong đồng tử đen, không còn sự thản nhiên bình tĩnh đến đáng sợ…mà chỉ còn là một sự trốn tránh vụng về. Cô quay đầu, hướng khuôn mặt tèm lem máu sang hướng khác, hàm răng trắng gắt gao cắn lấy môi dưới, mạnh đến mức khiến nó tứa cả máu.

Nhất quyết kiệm lời, Đằng Dạ chậm rãi đưa tay về phía Giai Băng, ý muốn kéo cô đứng dậy. Nhưng cô vẫn không nhìn nó, cự tuyệt sự ân cần anh đem đến cho cô, như con cún con rúc đầu vào cái vỏ của chính mình, cuộn tròn. Trong vô thức, cô cảm thấy ánh mắt mình nhòe đi, có thứ gì đó mát lạnh đọng lại trên đuôi mắt dài. Bờ vai cô lần nữa run lên, không phải vì sự co giật của các cơ khớp tê liệt…mà là vì sợ. Cô sợ hình ảnh độc tàn này của chính mình, sợ Đằng Dạ sẽ chán ghét nó. Nên cô thà rằng, từ chối sự ân cần hiếm hoi ấy, để anh khỏi nhìn thấy bộ dạng nhơ nhuốc này, còn hơn nhận lấy…và hối hận cả cuộc đời…

Nhưng, Giai Băng cố chấp, Đằng Dạ còn cứng đầu hơn. Anh cúi người xuống, đưa hai bàn tay to vững chãi ôm lấy bờ vai cô, dùng lực nâng cô đứng dậy. Mặc cô vùng vẫy, xô đẩy, anh nhấn đầu cô vào lòng ngực mình, thành công tạo lập một cái ôm ấm áp và ngọt ngào chế ngự.

Không hiểu sao…hòn lệ trĩu nặng trên khóe mắt Giai Băng đột ngột vỡ tan, rơi xuống, ngày một nhiều thêm, nhiều đến mức như đem cả máu trút ra bên ngoài. Tiếng nức cô cất lên thành tiếng, dồn dập, như muốn ném hết tất cả sự kìm nén, tủi hờn, phẫn nộ và nhục nhã ra ngoài.

-Xin lỗi!_Cơ ngực Đằng Dạ thoáng căng cứng, như đồng cảm với sự thẫn thờ trôi dạt trong đáy mắt đen sâu. Anh chậm rì nói, chỉ hai câu sáu chữ, một thanh ngã và một dấu chấm than, nhưng đủ, để khiến Giai Băng khóc òa lên, khóc kịch liệt như đòi mạng.

Con người, có nhiều khi thật khó hiểu, lúc thường có thể tàn nhẫn, máu lạnh bao nhiêu, thì khi đứng trước phần tử quan trọng nhất của cuộc đời, lại yếu đuối thảm thương bấy nhiêu….Giai Băng không phải là ngoại lệ.

Giai Băng tự nhận, tính cách của cô khá biến thái một chút, nhưng không phải đa nhân cách. Có lẽ, chính môi trường khắc nghiệt ta sống ngươi chết ở một cô nhi viện luôn thiếu tiền tài trợ, cũng như nỗi uất hận khi bị biếm thành một món hàng chế ngự trong tâm hồn bao năm qua đã kì tích tạo nên cái tính cách khó chịu này, một tính cách đa dạng như lớp da đủ màu sắc của một con kì nhông, dễ thay đổi trong mọi hoàn cảnh. Bình thường, chạm mặt với tỷ tỷ người xa lạ, cô sẽ luôn giữ hình tượng trong trẻo và lạnh lùng như chính cái biệt danh Giai Nhân Kỳ người đời gán ghép. Đối với kẻ thù, cô nhất quyết chiêm nghiệm và tuân thủ quy tắc sinh tồn “người phạm ta, ta không thể nhẫn” muời mấy năm qua của bản thân, không để tinh thần lẫn thể xác mình phải chịu bất cứ thương tổn ngu ngốc nào. Đó là tự vệ. Còn, đứng trước những người cô yêu quý…có cần phải đeo những cái mặt nạ vô cảm ấy?

Không phải cô không muốn sống bình thường, là ông trời không muốn cô được bình an. 5 tuổi trở thành món hàng trao đổi, khi thân nhân hết giá trị lợi dụng liền bị một cước tống vào cô nhi viện 3 năm. 3 năm sinh tồn giữa đói rét lại được đưa về Hạ gia, được nuôi nấng như một công cụ lót đường cho việc làm ăn của Hạ Chu (cha của Hạ Lãnh Kiên) nếu cần thiết. Và giờ, 10 năm bỏ bạc dưỡng dục đã thành công đổi lấy một gia đình thông gia giàu sụ và tiếng tăm, chừng ấy, đủ để tâm hồn của cô biến chất, đủ để cô hiểu được vô tư mà sống, hồn nhiên mà mơ ước, tất cả chỉ là vọng tưởng hão huyễn.

Khóc-thứ hành động thấp hèn của những kẻ yếu đuối mà mấy năm qua Giai Băng luôn khinh bỉ, giờ lại có thể ở trong lòng Đằng Dạ ‘phát tác’, như thế…đã là kì tích lắm rồi.

Giương đôi mắt dửng dưng lạnh lùng pha chút đờ đẫn tê dại nhìn cảnh tượng trước mặt, đáy lòng Ngạo Vĩ dấy lên một chút hoang mang cùng đố kị. Giai Băng của hắn, trước giờ bất kể gặp chuyện gì cô cũng chưa bao giờ bật khóc dữ dội như lúc này, vậy mà, chỉ một câu nói của Đằng Dạ, sao lại thành ra thế này? Chuyện lạ Việt Nam có thể bất ngờ hơn thế nữa không?

bấy giờ là phá hoại cảnh tưởng này, càng nhanh càng tốt. Thế nên, hắn quyết định hạ màn, kết thúc vở kịch đang dang dở.

Ngạo Vĩ liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ. Chúng hiểu ý, tiến đến cầu dao trong gốc phòng, loay hoay một hồi.

Căn phòng tối tăm bất chợt sáng lên, ánh đèn điện dũng mãnh tràn vào mọi ngóc ngách, tô đậm những thứ cần phơi bày thêm sáng rõ.

Chỉ đợi có thế, Ngạo Vĩ không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cái xác của tên dâm đãng, lạnh lùng lật ngửa hắn ra rồi đưa mắt về phía Giai Băng, trầm giọng hỏi, thanh âm của hắn cất cao, ngạo mạn đến cuồng vọng, như chất chứa vô vàn giận giữ bên trong:

-Đằng nhị thiếu phu nhân, cho hỏi, tại sao cậu tôi nằm chết ở đây vậy?_Kẻ Ngạo Vĩ đang nói đến là cậu hắn, là thân nhân của hắn, nhưng ngữ điệu đầy chất vấn của hắn, lại chẳng có nỗi đau xót tột cùng nên có.

Bị ‘điểm danh’ ngay khi mới giải tỏa được một nửa ấm ức, Giai Băng thập phần mơ hồ cùng khó chịu. Cô chớp chớp đôi mặt hẹp dài ngập nước, mông lung nhìn Ngạo Vĩ, ngây thơ nhướn mày khó hiểu. Nhưng, hắn không thèm đếm xỉa đến biểu hiện ngỡ ngàng của cô, tiếp tục nâng giọng lặp lại lần nữa.

-Đằng nhị thiếu phu nhân, cho hỏi, tại sao cậu tôi nằm chết ở đây vậy?

-Cậu của cậu?_Không đợi Giai Băng lên tiếng, kẻ vốn thờ ơ lạnh nhạt với mọi thứ từ lúc xuất hiện như Đằng Dạ bỗng đáp trả, thanh âm nhấn nhá tăng thêm vài phần thâm trầm. Anh từ từ buông Giai Băng ra, đôi chân dài bước đến bên cạnh Ngạo Vĩ, lười biếng xem xét ‘dung mạo’ của cái xác trên giường, toàn thân sát khí phút chốc vung khởi mãnh liệt. Anh không nhìn Giai Băng, mà chuyển đôi mắt đen bén nhọn hướng về phía Ngạo Vĩ, gằn lên_Tại sao ông ta lại ở đây?

Giờ mới để ý sao? Ngạo Vĩ nhún vai thở dài, như có như không ném mắt về phía Giai Băng đang dần lấy lại bình tĩnh:

-Sao mà tôi biết được chứ, ngài muốn hỏi, thì nên hỏi vợ ngài mới đúng. Đằng nhị thiếu phu nhân, ngài có thể giải thích cho tôi cùng Đằng nhị thiếu gia tại sao cậu tôi chết đột ngột như thế này không?

Một câu hỏi thật hay! Trong lòng Giai Băng tỏ ý khen ngợi, cô chợt nhận ra suýt chút nữa mình đã quên mất ‘vai diễn’ của mình trong kế hoạch này. Ngạo Vĩ đã có lòng nhắc nhở, cô không thể ‘cáo ốm’ ‘đình công’ được rồi.

-Chuyện này…_Nhanh đến chóng mặt, Giai Băng xua đi sự bình thản vốn có trên mặt, trưng ra biểu tình bối rối pha lẫn giận giữ. Cô đưa mắt nhìn cái xác đầy máu kia, rồi lại cúi đầu nhìn thân thể nhuộm đỏ của mình, răng cắn môi dưới, miệng vết thương trên môi chưa đông hẳn lại có cơ hội bật máu.

Giai Băng im lặng, không nói.

-Xem ra…ông cậu dâm đãng của tôi đã làm nhị thiếu phu nhân kinh sợ rồi…_Nhìn cái xác của cậu mình, Ngạo Vĩ ra vẻ thất vọng lắc đầu. Hắn thở dài, phả làn hơi thở lạnh lẽo cô độc_Nhưng…cho dù có thế, ngài cũng không nên vì tự vệ mà giết người. Tuy luật phát sẽ nương nhẹ cho ngài, nhưng ai đảm bảo thanh danh của ngài, tiếng tăm của Đằng gia không bị ảnh hưởng?

Không để có hai người kia tiếp lời, Ngạo Vĩ quay sang nhìn Đằng Dạ, thách thức nở nụ cười:

-Đằng nhị thiếu gia, người cậu của tôi mà ngài cần tìm mấy ngày nay đã bị bà xã ngài giết chết mất rồi. Chết không đối chứng. Nếu ngài vẫn tiếp tục muốn điều tra chuyện hàng vận chuyển của ngài vô duyên vô cớ bị mất tích, thì tôi cũng không ngần ngại truy cứu cái chết của cậu tôi với Đằng nhị thiếu phu nhân đây.

Nhàn nhạt lướt qua người Giai Băng một cái, Ngạo Vĩ hướng Đằng Dạ giữ nguyên nụ cười ranh mãnh và chờ đợi. Hắn không chỉ nhân đây cắt đứt cái đuôi vướng víu khó bỏ này, mà hắn còn muốn xem xem, rốt cuộc, vị trí của Giai Băng trong lòng anh được bao nhiêu, có như hắn, luôn khắc sâu đến chết hay không?

Giai Băng cũng cẩn thận quan sát phản ứng của Đằng Dạ, tay nắm chặt thành quyền, đem những cái móng nhọn hoắt cứa sâu vào da thịt. Tim cô đập mạnh, căng thẳng đến mức như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Điều kiện này, không phải quá máo hiểm rồi ư? Sao Ngạo Vĩ lại có thể đem cô đặt lên cán cân cùng đống hàng vận chuyển bị mất tích kia chứ. Tất cả mọi mặt, đống hàng ấy vẫn có giá trị hơn cô nhiều. Trừ phi…

Nghĩ đến đây, Giai Băng không kìm lòng đưa mắt lướt qua nụ cười của Ngạo Vĩ, đó mà một nụ cười khiêu khích nhưng căng tràn một thứ gì đó tựa hồ như lo lắng, như bồn chồn. Hắn đang lo lắng điều gì? Lo lắng Đằng Dạ không đồng ý sẽ phiền phức đến cả hai bên?

Không đúng, người luôn lấy cái lợi làm trọng như Ngạo Vĩ, hắn sẽ không mạo hiểm đến mức này, chắc chắn còn có hậu chiêu. Do đó, hắn không thể lo lắng Đằng Dạ không đồng ý được, có khi nào, lo lắng ấy dành cho cô? Cả bồn chồn nữa, điều gì khiến hắn phải bận tâm như vậy?

-Cố thiếu gia, ngài thật xảo quyệt_Sau một thời gian đem đôi mắt sắt bén như chim ưng ám lên cái xác lạnh ngắt, Đằng Dạ cũng chịu lên tiếng. Anh nghiêng đầu, hướng ánh nhìn thâm thúy không thấy đáy đánh giá Ngạo Vĩ.

Là sao đây? Ngạo Vĩ có chút bực mình. Hắn biết mình đủ xảo quyệt rồi, không cần người khác phải ‘khen ngợi’, thứ hắn cần chính là câu trả lời.

Ngạo Vĩ càng bực bội, Giai Băng càng thêm lo lắng. Cô bất an cúi đầu, sự sợ hãi không đáng có vồ vập quyện lấy từng hơi thở hỗn loạn. Nếu cô là Đằng Dạ, cô cũng thật khó khăn để quyết định chọn một trong hai.

Nhìn Ngạo Vĩ no, Đằng Dạ liền rời tầm mắt, lợi hại như mũi kiếm thẳng tắp chĩa vào người Giai Băng. Cước chân anh cô tĩnh vang lên, từng bước từng bước tiến về phía cô.

Theo từng tiếng đế dày nện lên sàn, sự bất an trong lòng Giai Băng từng chút một tăng thêm. Không hiểu sao, cô lại muốn trốn tránh câu trả lời của anh. Thân thể cô di chuyển, vô thức lùi về phía sau hai ba bước.

-Giai Băng…_Đến rồi! Thâm tâm Giai Băng chấn động, trái tim căng cứng như muốn nổ tung. Cầu vai cô bắt đầu run lên, đôi chân dài có xu hướng muốn chạy_…xin lỗi,

/122

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status