Đến nơi, cô như một con chim ngoan ngoãn bên cạnh anh làm anh hài lòng lắm. Công việc thuận lợi, anh dẫn cô đi chơi khắp nơi, hai người đã có những giây phút thật sự hạnh phúc bên nhau. Anh định qua tối mai sẽ cầu hôn cô trong một khung cảnh thật lãng mạn, sau đó hai người sẽ trở về trong đêm để sáng cô kịp tham dự lễ tốt nghiệp. Mọi kế hoạch vạch ra trong đầu thật hoàn hảo.
Chiều hôm đó, từ trong khách sạn đi ra anh vô tình gặp mấy đứa bạn ngày xưa của mình, tay bắt mặt mừng, mấy người đàn ông bọn họ vô cùng phấn khích sau bao ngày xa cách.
Thế là họ kéo nhau đi tìm chỗ ăn uống, bạn anh hầu như có vợ hết rồi, nhìn chị nào cũng có vẻ rất thục nữ, đứng đắn nên tôi có chút ngưỡng mộ. Tôi chỉ nghĩ trong lòng vậy mà anh nhìn ra mới ghê, anh quàng tay qua vai tôi rồi thì thầm vừa đủ nghe “Trong mắt anh, em còn hơn họ gấp trăm lần, nên không cần để ý họ làm gì đâu”.
Câu nói của anh làm tôi ấm lòng đến lạ. Mấy người kia nhìn cử chỉ thân mật của hai đứa tôi thì không ngừng trêu chọc anh.
-Ê Nam, trâu già ham gặm cỏ non hả mày?
-Coi chừng Cỏ non cứng ngắt chết cha trâu già đó nha mày.
Bọn họ cười ha hả làm tôi đỏ mặt, tôi ngại với mấy cái vụ gặp mặt này lắm, cũng may Nhật Nam tâm lý làm tôi cũng đỡ trơ trọi hơn.
Gặp lại bạn cũ Nhật Nam vui lắm, bọn họ uống rượu như nước mà tôi có làm cách nào anh cũng không ngưng lại được. Vừa uống vừa ôn lại chuyện ngày xưa làm họ thích thú nên cứ cạn ly mãi, đến khi chia tay nhau thì anh đã say bí tỉ không biết trời trăng mây gió gì rồi.
Cô đưa anh về khách sạn mà trong lòng bực bội không chịu được, tình hình này của anh thì làm sao xíu nữa chở cô về được, còn lễ tốt nghiệp của cô nữa, cô cũng không thể để anh ở đây một mình trong lúc say khướt như thế này. 4 năm học chỉ mong sao có ngày này vậy mà cuối cùng lại không tham gia được, thế mà anh hứa đi hứa lại chắc chắn sẽ đưa cô về nhà kịp giờ. Anh đúng là đáng ghét mà.
Đỡ anh nằm trên giường, cô giúp anh thay áo, tháo giày, lau mặt cho anh. Anh say quá nên cứ lẩm bẩm một mình, vừa nói vừa cười nhìn không giống anh thường ngày xíu nào hết.
-Người yêu ơi…..
Giọng anh lè nhè mà cứ gọi mãi, đến khi cô lên tiếng mới chịu ngưng, bao nhiêu kế hoạch cầu hôn lãng mạn gì đó anh quên sạch sành sanh mất tiêu.
-Em dễ thương quá, lại anh ôm một cái nào.
-Ngủ đi, anh say quá rồi.
Cô giận dỗi bỏ ra ban công ngồi, anh vẫn lẩm bẩm một mình, cô nghe chữ được chữ mất nên cũng chẳng hiểu anh nói gì, phải một lúc lâu sau anh mới chịu nằm yên ngủ.
Ngồi một mình ngoài ban công ngắm cảnh biển về đêm, cô cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng hơn, cô nghĩ đến tình yêu của cô và anh trong những năm qua, nó cứ như một câu chuyện cổ tích. Chắc chắn nhiều người sẽ nghĩ đó là chuyện hoang đường, làm gì có thứ tình yêu sâu sắc đến độ như vậy, nhưng họ là người ngoài cuộc làm sao có thể hiểu hết được tất cả mọi chuyện. Lần đầu gặp anh, cô ghét anh kinh khủng, trong mắt cô anh là một gã ăn chơi, thích phụ nữ đẹp, ích kỷ, kiêu ngạo, xấu xa. Nhưng càng tiếp xúc cô nhận ra ở anh những điểm tốt mà không phải ai cũng có được. Anh chấp nhận thay đổi bản thân mình vì cô, chấp nhận vì cô mà làm mọi thứ khó khăn nhất đủ thấy anh cũng yêu cô đến mức nào.
Cô vu vơ hát, rồi viết vài dòng nhật ký gửi cho mẹ. Trời bắt đầu sáng dần lên, cô có thể nhìn thấy mặt trời đỏ chói xuất hiện từ bên kia bờ biển, vừa đẹp lại rất thơ mộng. Đang đứng say sưa ngắm cảnh chợt cô cảm nhận bàn tay ai đó ôm mình từ đằng sau, anh dậy sớm và tươi tỉnh hơn cô nghĩ.
-Sao không ngủ mà lại đứng đây?
Anh thủ thỉ vào tai cô, vẫn còn không vui chuyện tối qua cô gỡ tay anh ra đi vào bên trong.
-Về thôi.
Cô buông một câu lạnh nhạt rồi thu xếp đồ đạc đi về, anh vội giữ tay cô lại.
-Anh xin lỗi chuyện lúc tối, đừng giận anh được không người yêu?
Mất công vạch ra kế hoạch này kia cho cô vui cuối cùng chỉ vì một lúc vui quá không kiềm chế được cảm xúc anh đã bỏ lỡ tất cả, còn làm cô trễ mất buổi lễ tốt nghiệp quan trọng. Anh hối hận lắm nhưng mọi chuyện đã lỡ biết làm sao bây giờ.
-Anh nhanh lên ăn sáng rồi về.
Cô lạnh nhạt làm anh rối cả lên, anh biết anh sai nhưng anh không muốn thấy cô giận hờn như vậy, không quen một xíu nào.
Anh lẽo đẽo xách đồ chạy theo cô xuống xe, cô như vậy anh còn có tâm trạng nào mà ăn sáng nữa chứ. Ngồi trên xe cô cứ nhìn ra hướng cửa, anh hỏi cũng chỉ trả lời ậm ừ cho qua chuyện.
Đi được một đoạn, anh cảm thấy bụng mình cồn cào khó chịu, có lẽ hôm qua uống nhiều mà không ăn gì nên mới bị như vậy. Sắc mặt anh hơi khó coi, hai bên chân mày nhíu lại, cô nhìn qua là biết ngay, từ ngày biết anh bị đau dạ dày lúc nào cô cũng mang theo thuốc cho anh.
-Uống đi sẽ dễ chịu hơn đó.
Anh bất ngờ khi cô lấy thuốc ra đưa cho mình, trong lúc giận dỗi vẫn quan tâm anh như vậy làm anh cảm động lắm. Chốc chốc cô lại nhìn sang anh một lần như chắc chắn anh không sao mới nhắm mắt lại ngủ. Cô ngủ say sưa đến mức về đến nhà anh bế cô lên giường lúc nào cũng không hay, chắc tại vì đêm qua không ngủ nên mới mệt như vậy.
-Tha lỗi cho anh nha đồ ngốc.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi ra ngoài, hôm nay nhất định phải làm cho cô vui mới được.
....
Anh biết cô thích hoa hướng dương nên tranh thủ chạy đi mua thật nhiều cây ngoài tiệm về trồng một khu vườn thu nhỏ với đầy hoa cho cô.
Anh biết cô thích ăn sườn chua ngọt với canh chua cá lóc nên ghé siêu thị mua nguyên liệu về nấu, mà anh có biết nấu gì đâu, thế là vừa nấu vừa cầm cái Ipad xem hướng dẫn đến tội nghiệp.
Anh biết cô đang mệt nên làm sẵn một ly nước cam bỏ tủ lạnh cho cô tẩm bổ.
Anh biết cô thích xem phim hài nên chuẩn bị một bộ đĩa cho cô.
Anh biết cô trẻ con nên chuẩn bị hai cái áo cặp màu hồng, màu mà anh chưa từng mặc trong đời.
Anh biết cô yêu anh nên sẽ làm mọi thứ khiến cô được hạnh phúc.
…
Anh chuẩn bị rất nhiều thứ để cô vui vẻ, người anh nhễ nhại mồ hôi nhưng vẫn cảm thấy rất vui vì tận tay làm những thứ người yêu thích. Xong đâu đó, anh lên phòng gọi cô dậy, thật ra cô đã thức dậy lâu rồi nhưng không thấy ai, lại mệt nên không muốn leo xuống giường.
-Người yêu ơi dậy ăn chút gì nào.
-Em không ăn đâu.
Cô quay lưng lại không nhìn anh nhưng anh vẫn kiên nhẫn, nghĩ đến thành quả cả buổi mình làm được khiến anh rất háo hức.
-Em muốn giận anh sao cũng được, nhưng xuống ăn một miếng được không? Em mà không ăn anh cũng không ăn đâu.
Lo lắng sợ anh lại bỏ bữa ảnh hưởng đến sức khỏe, bất đắc dĩ cô phải theo anh xuống nhà. Anh đưa tay kéo cô ngồi dậy, vô tình nhìn thấy những ngón tay anh te tua xơ mướp cô thắc mắc.
-Tay anh bị sao đây? Gì mà vừa bỏng vừa đứt tùm lum thế?
-Lần đầu nấu nên chưa quen cắt vào tay đó mà.
Anh gãi đầu cười hì hì làm cô suýt nữa cũng bật cười theo. Ơ mà khoan đã, anh nói anh nấu ăn sao, cô có nghe lầm không đây, sao lại có chuyện hoang đường như vậy chứ. Tò mò cô bước theo anh xuống dưới và há hốc kinh ngạc khi nhìn thấy một bàn thức ăn được dọn sẵn, toàn những món cô thích tuy màu sắc có hơi kỳ lạ xíu. Cô cảm động lắm nhưng vẫn làm ra vẻ cứng rắn, lần đầu tiên mới thấy anh làm những việc này mà.
Nhật Nam kéo cô ngồi xuống, khuôn mặt anh đầy phấn khích.
-Em ăn thử xem có được không, hôm nay anh có mời Yan Can Cook xuống nấu đó. Ăn xong anh có một bất ngờ cho em, rồi mình đi chơi, sau đó về xem phim rồi ngủ hen.
Anh nói luôn một hơi kế hoạch hoàn hảo của mình làm cô bật cười.
-Anh tưởng làm vậy là em hết giận à?
-Vẫn còn chưa đủ nữa hả?
Mặt anh thiểu não nhìn thương ơi là thương, cô cũng không đành lòng giận anh thêm được nữa.
-Anh đúng là cái đồ đáng ghét. Ăn cơm đi.
Bây giờ mới có dịp nhìn kỹ lại thành quả lao động của mình, nó cứ kỳ kỳ sao đó, không biết ăn có được không nữa. Anh gắp miếng thịt bỏ vào miệng đã phun ra ngoài rồi, thật là kinh khủng khiếp. Cô cũng không dám ăn nhưng sợ anh buồn nên cũng ráng thử, mùi vị đúng là lạ lùng, hình như anh bỏ bột ngọt nhiều mà không bỏ muối hay sao á. Cô nhắm mắt nhắm mũi ăn cho xong nhưng chưa đầy 30 giây sau đã vào nhà vệ sinh nôn ra hết, mỗi món một mùi vị mà mùi nào cũng kinh khủng hết.
-Đừng ăn nữa, ghê quá, anh dắt em ra ngoài ăn.
Anh nhìn cô khó khăn cho thức ăn vào miệng như thế cũng không đành lòng, mất công lại nôn thêm một lần nữa. Cô nghiêng người qua hôn vào má anh một cái.
-Dù gì cũng cảm ơn anh vì đã làm những việc này.
Mỉm cười chở cô ra ngoài, tuy thức ăn hôm nay thất bại nhưng bù lại nó làm cô cảm động là được rồi, kết quả như anh mong đợi.
Chiều hôm đó, từ trong khách sạn đi ra anh vô tình gặp mấy đứa bạn ngày xưa của mình, tay bắt mặt mừng, mấy người đàn ông bọn họ vô cùng phấn khích sau bao ngày xa cách.
Thế là họ kéo nhau đi tìm chỗ ăn uống, bạn anh hầu như có vợ hết rồi, nhìn chị nào cũng có vẻ rất thục nữ, đứng đắn nên tôi có chút ngưỡng mộ. Tôi chỉ nghĩ trong lòng vậy mà anh nhìn ra mới ghê, anh quàng tay qua vai tôi rồi thì thầm vừa đủ nghe “Trong mắt anh, em còn hơn họ gấp trăm lần, nên không cần để ý họ làm gì đâu”.
Câu nói của anh làm tôi ấm lòng đến lạ. Mấy người kia nhìn cử chỉ thân mật của hai đứa tôi thì không ngừng trêu chọc anh.
-Ê Nam, trâu già ham gặm cỏ non hả mày?
-Coi chừng Cỏ non cứng ngắt chết cha trâu già đó nha mày.
Bọn họ cười ha hả làm tôi đỏ mặt, tôi ngại với mấy cái vụ gặp mặt này lắm, cũng may Nhật Nam tâm lý làm tôi cũng đỡ trơ trọi hơn.
Gặp lại bạn cũ Nhật Nam vui lắm, bọn họ uống rượu như nước mà tôi có làm cách nào anh cũng không ngưng lại được. Vừa uống vừa ôn lại chuyện ngày xưa làm họ thích thú nên cứ cạn ly mãi, đến khi chia tay nhau thì anh đã say bí tỉ không biết trời trăng mây gió gì rồi.
Cô đưa anh về khách sạn mà trong lòng bực bội không chịu được, tình hình này của anh thì làm sao xíu nữa chở cô về được, còn lễ tốt nghiệp của cô nữa, cô cũng không thể để anh ở đây một mình trong lúc say khướt như thế này. 4 năm học chỉ mong sao có ngày này vậy mà cuối cùng lại không tham gia được, thế mà anh hứa đi hứa lại chắc chắn sẽ đưa cô về nhà kịp giờ. Anh đúng là đáng ghét mà.
Đỡ anh nằm trên giường, cô giúp anh thay áo, tháo giày, lau mặt cho anh. Anh say quá nên cứ lẩm bẩm một mình, vừa nói vừa cười nhìn không giống anh thường ngày xíu nào hết.
-Người yêu ơi…..
Giọng anh lè nhè mà cứ gọi mãi, đến khi cô lên tiếng mới chịu ngưng, bao nhiêu kế hoạch cầu hôn lãng mạn gì đó anh quên sạch sành sanh mất tiêu.
-Em dễ thương quá, lại anh ôm một cái nào.
-Ngủ đi, anh say quá rồi.
Cô giận dỗi bỏ ra ban công ngồi, anh vẫn lẩm bẩm một mình, cô nghe chữ được chữ mất nên cũng chẳng hiểu anh nói gì, phải một lúc lâu sau anh mới chịu nằm yên ngủ.
Ngồi một mình ngoài ban công ngắm cảnh biển về đêm, cô cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng hơn, cô nghĩ đến tình yêu của cô và anh trong những năm qua, nó cứ như một câu chuyện cổ tích. Chắc chắn nhiều người sẽ nghĩ đó là chuyện hoang đường, làm gì có thứ tình yêu sâu sắc đến độ như vậy, nhưng họ là người ngoài cuộc làm sao có thể hiểu hết được tất cả mọi chuyện. Lần đầu gặp anh, cô ghét anh kinh khủng, trong mắt cô anh là một gã ăn chơi, thích phụ nữ đẹp, ích kỷ, kiêu ngạo, xấu xa. Nhưng càng tiếp xúc cô nhận ra ở anh những điểm tốt mà không phải ai cũng có được. Anh chấp nhận thay đổi bản thân mình vì cô, chấp nhận vì cô mà làm mọi thứ khó khăn nhất đủ thấy anh cũng yêu cô đến mức nào.
Cô vu vơ hát, rồi viết vài dòng nhật ký gửi cho mẹ. Trời bắt đầu sáng dần lên, cô có thể nhìn thấy mặt trời đỏ chói xuất hiện từ bên kia bờ biển, vừa đẹp lại rất thơ mộng. Đang đứng say sưa ngắm cảnh chợt cô cảm nhận bàn tay ai đó ôm mình từ đằng sau, anh dậy sớm và tươi tỉnh hơn cô nghĩ.
-Sao không ngủ mà lại đứng đây?
Anh thủ thỉ vào tai cô, vẫn còn không vui chuyện tối qua cô gỡ tay anh ra đi vào bên trong.
-Về thôi.
Cô buông một câu lạnh nhạt rồi thu xếp đồ đạc đi về, anh vội giữ tay cô lại.
-Anh xin lỗi chuyện lúc tối, đừng giận anh được không người yêu?
Mất công vạch ra kế hoạch này kia cho cô vui cuối cùng chỉ vì một lúc vui quá không kiềm chế được cảm xúc anh đã bỏ lỡ tất cả, còn làm cô trễ mất buổi lễ tốt nghiệp quan trọng. Anh hối hận lắm nhưng mọi chuyện đã lỡ biết làm sao bây giờ.
-Anh nhanh lên ăn sáng rồi về.
Cô lạnh nhạt làm anh rối cả lên, anh biết anh sai nhưng anh không muốn thấy cô giận hờn như vậy, không quen một xíu nào.
Anh lẽo đẽo xách đồ chạy theo cô xuống xe, cô như vậy anh còn có tâm trạng nào mà ăn sáng nữa chứ. Ngồi trên xe cô cứ nhìn ra hướng cửa, anh hỏi cũng chỉ trả lời ậm ừ cho qua chuyện.
Đi được một đoạn, anh cảm thấy bụng mình cồn cào khó chịu, có lẽ hôm qua uống nhiều mà không ăn gì nên mới bị như vậy. Sắc mặt anh hơi khó coi, hai bên chân mày nhíu lại, cô nhìn qua là biết ngay, từ ngày biết anh bị đau dạ dày lúc nào cô cũng mang theo thuốc cho anh.
-Uống đi sẽ dễ chịu hơn đó.
Anh bất ngờ khi cô lấy thuốc ra đưa cho mình, trong lúc giận dỗi vẫn quan tâm anh như vậy làm anh cảm động lắm. Chốc chốc cô lại nhìn sang anh một lần như chắc chắn anh không sao mới nhắm mắt lại ngủ. Cô ngủ say sưa đến mức về đến nhà anh bế cô lên giường lúc nào cũng không hay, chắc tại vì đêm qua không ngủ nên mới mệt như vậy.
-Tha lỗi cho anh nha đồ ngốc.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi ra ngoài, hôm nay nhất định phải làm cho cô vui mới được.
....
Anh biết cô thích hoa hướng dương nên tranh thủ chạy đi mua thật nhiều cây ngoài tiệm về trồng một khu vườn thu nhỏ với đầy hoa cho cô.
Anh biết cô thích ăn sườn chua ngọt với canh chua cá lóc nên ghé siêu thị mua nguyên liệu về nấu, mà anh có biết nấu gì đâu, thế là vừa nấu vừa cầm cái Ipad xem hướng dẫn đến tội nghiệp.
Anh biết cô đang mệt nên làm sẵn một ly nước cam bỏ tủ lạnh cho cô tẩm bổ.
Anh biết cô thích xem phim hài nên chuẩn bị một bộ đĩa cho cô.
Anh biết cô trẻ con nên chuẩn bị hai cái áo cặp màu hồng, màu mà anh chưa từng mặc trong đời.
Anh biết cô yêu anh nên sẽ làm mọi thứ khiến cô được hạnh phúc.
…
Anh chuẩn bị rất nhiều thứ để cô vui vẻ, người anh nhễ nhại mồ hôi nhưng vẫn cảm thấy rất vui vì tận tay làm những thứ người yêu thích. Xong đâu đó, anh lên phòng gọi cô dậy, thật ra cô đã thức dậy lâu rồi nhưng không thấy ai, lại mệt nên không muốn leo xuống giường.
-Người yêu ơi dậy ăn chút gì nào.
-Em không ăn đâu.
Cô quay lưng lại không nhìn anh nhưng anh vẫn kiên nhẫn, nghĩ đến thành quả cả buổi mình làm được khiến anh rất háo hức.
-Em muốn giận anh sao cũng được, nhưng xuống ăn một miếng được không? Em mà không ăn anh cũng không ăn đâu.
Lo lắng sợ anh lại bỏ bữa ảnh hưởng đến sức khỏe, bất đắc dĩ cô phải theo anh xuống nhà. Anh đưa tay kéo cô ngồi dậy, vô tình nhìn thấy những ngón tay anh te tua xơ mướp cô thắc mắc.
-Tay anh bị sao đây? Gì mà vừa bỏng vừa đứt tùm lum thế?
-Lần đầu nấu nên chưa quen cắt vào tay đó mà.
Anh gãi đầu cười hì hì làm cô suýt nữa cũng bật cười theo. Ơ mà khoan đã, anh nói anh nấu ăn sao, cô có nghe lầm không đây, sao lại có chuyện hoang đường như vậy chứ. Tò mò cô bước theo anh xuống dưới và há hốc kinh ngạc khi nhìn thấy một bàn thức ăn được dọn sẵn, toàn những món cô thích tuy màu sắc có hơi kỳ lạ xíu. Cô cảm động lắm nhưng vẫn làm ra vẻ cứng rắn, lần đầu tiên mới thấy anh làm những việc này mà.
Nhật Nam kéo cô ngồi xuống, khuôn mặt anh đầy phấn khích.
-Em ăn thử xem có được không, hôm nay anh có mời Yan Can Cook xuống nấu đó. Ăn xong anh có một bất ngờ cho em, rồi mình đi chơi, sau đó về xem phim rồi ngủ hen.
Anh nói luôn một hơi kế hoạch hoàn hảo của mình làm cô bật cười.
-Anh tưởng làm vậy là em hết giận à?
-Vẫn còn chưa đủ nữa hả?
Mặt anh thiểu não nhìn thương ơi là thương, cô cũng không đành lòng giận anh thêm được nữa.
-Anh đúng là cái đồ đáng ghét. Ăn cơm đi.
Bây giờ mới có dịp nhìn kỹ lại thành quả lao động của mình, nó cứ kỳ kỳ sao đó, không biết ăn có được không nữa. Anh gắp miếng thịt bỏ vào miệng đã phun ra ngoài rồi, thật là kinh khủng khiếp. Cô cũng không dám ăn nhưng sợ anh buồn nên cũng ráng thử, mùi vị đúng là lạ lùng, hình như anh bỏ bột ngọt nhiều mà không bỏ muối hay sao á. Cô nhắm mắt nhắm mũi ăn cho xong nhưng chưa đầy 30 giây sau đã vào nhà vệ sinh nôn ra hết, mỗi món một mùi vị mà mùi nào cũng kinh khủng hết.
-Đừng ăn nữa, ghê quá, anh dắt em ra ngoài ăn.
Anh nhìn cô khó khăn cho thức ăn vào miệng như thế cũng không đành lòng, mất công lại nôn thêm một lần nữa. Cô nghiêng người qua hôn vào má anh một cái.
-Dù gì cũng cảm ơn anh vì đã làm những việc này.
Mỉm cười chở cô ra ngoài, tuy thức ăn hôm nay thất bại nhưng bù lại nó làm cô cảm động là được rồi, kết quả như anh mong đợi.
/105
|