Chap 54:
Nó quay lưng vô nhà, Mỹ rút trong túi ra con dao cô chuẩn bị trước. Đôi mắt giận dữ tiến về phía nó.
Thực ra cô không có ý giết hại nó, chỉ là cô định sau khi bị hắn cự tuyệt sẽ tự sát trước mắt hắn nhưng không ngờ là nó xuất hiện. Từng lời nói, từng cái tát khiến cô lại càng thêm căm phẫn. Nó là người đã cướp đi tất cả của Mỹ thế mà giờ cô phải đứng đây nghe nó sỉ vả, hạ nhục mình như thế. Sức chịu đựng của mỗi con người đều có hạn, máu dồn lên não cùng với men rượu khiến cô thêm liều lĩnh.
- Mày nhất định phải trả giá...
Mỹ hét lên phá vỡ không khí tĩnh lặng của con đường. Nó quay người lại đã thấy Mỹ và con dao trước mặt, muốn né nhưng không kịp. Nhát dao đã hạ xuống vai nó.
- Á.....
Tiếng hét thất thanh của nó cào xé cả một khoảng trời yên bình. Nó đau đớn ôm lấy vết thương đang chảy máu không ngừng, nó khụy xuống con đường lạnh ngắt. Chiếc váy ngắn và không khí lạnh bên ngoài khiến thân nhiệt nó giảm xuống. Nó cắn chặt môi dưới kiềm chế cơn đau, sự căm phẫn và cả những giọt nước mắt đang lăn dài trên mặt.
Mỹ sực tỉnh sau tiếng hét của nó, cô thực sự không muốn việc đó xảy ra. Cơn tức giận đã điều khiển lí trí của cô.
Con dao trên tay rơi xuống đất. Bàn tay cô đã nhuốm chàm, Mỹ run sợ nhìn vết thương đang rỉ máu xuống ướt hết phần váy phía trên rồi nhìn lại vệt máu trên tay mình. Chính cô đã phạm phải sai lầm rất lớn.
Ánh đèn từ trong nhà sáng lên. Hắn chạy ra đã thấy nó đang quằn quoại dưới đất để đấu tranh với cơn đau, con dao nằm dưới đất và Mỹ đang đứng trước mặt nó.
- Hà Mi..
Đây là lần thứ hai hắn thấy người con gái mình yêu chịu đau đớn nhưng không làm được gì. Hắn không thể bảo vệ được nó mà chỉ có thể nhìn nó chịu đựng một mình.
Bố mẹ và chị Hoa cũng xuất hiện ngay sau đó.
- Hà Mi...
Mẹ nó kêu trong đau đớn.
- Gọi xe cứu thương...
Ba nó không thể bình tĩnh nổi, ông túm lấy Mỹ
- Mày đã làm gì con gái tao.... Hà Mi nó mà bị sao tao sẽ không để yên cho mày..
Nó được đưa đến bệnh viện, ,Mỹ đã bị cảnh sát bắt giữ lấy lời khai.
Cho dù lần này nó có bị sao thì chắc chắn Mỹ sẽ có một kết cục thảm hại.
Vết thương của nó phải khâu 4 mũi, sâu 3cm, cũng may là không tổn thương gì nhiều.
Ba má nó đau xót nhìn con gái mình vẫn còn mê man trong phòng hồi sức.
- Hai bác đừng nên lo lắng quá, Mi đã không sao rồi - hắn cố trấn an ba mẹ nó - Hai bác yên tám về nghỉ ngơi đi, cháu sẽ ở đây với Hà Mi.
- Con gái tôi...
Mẹ nó vẫn cầm lấy bàn tay nó mà khóc.
Ba nó ôm lấy hai vai đang run lên của vợ mình, Mi mà có chuyện gì chắc ông bà sống không nổi.
- Mình về nhà nghỉ để Khánh chăm sóc Hà Mi được rồi. Con bé nó không sao đâu.
Hắn cúi đầu chào ba mẹ nó. Hai người rời khỏi phòng và về nhà.
Nó được chuyển qua phòng VIP theo yêu cầu của hắn. Mới lúc sáng nó còn chăm hắn thế mà giờ đây nước cờ đã đổi lại. Sao lúc nào cũng là nó chịu đựng vì hắn, động đến ai không động lại dám động vào người con gái của Khánh thiếu thì là ai cũng chỉ có chung một kết cục.
.
Những tia nắng sớm lại theo nhau ùa vào phòng. Thuốc mê đã hết tác dụng nên vết thương của nó đau nhói lên từng cơn khiến nó giật mình tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn quay cuồng vì tác dụng phụ của thuốc. Nó nhìn xuống vết thương đau nhức ở vai khiến cánh tay phải không cử động được theo ý muốn, nó bất lực.
Hắn đi vào phòng tay cầm theo cặp lồng cháo hạt sen do cô Phương cất công làm cả buổi sáng.
- Em dậy rồi sao? - Hắn đặt cặp lồng lên bàn rồi đỡ nó ngồi dậy - Còn đau nên đừng cử động nhiều. Ăn cháo đi.
- Đánh răng.
Nó nhìn hắn, không đánh răng nó không thể ăn được, có ngon đến đâu cũng vô vị. Hắn nhìn nó, cánh tay phải của nó rồi thở hắt ra.
- Em đi được không?
Nó gật đầu rồi bỏ hai chân xuống giường. Hắn lấy cho nó đôi dép rồi đỡ nó vào nhà vệ sinh. Hắn lấy nước, lấy bàn chải, lấy kem đánh răng, nhưng tay phải nó không dùng sức được.
Hắn đưa nước cho nó súc miệng, cẩn thận đánh răng cho nó, người như hắn đã bao giờ phải chăm sóc ai như vậy đâu nên có hơi vụng về, lúng túng. Nó nhìn cách hắn cẩn thận từng chút một khiến nó tí nữa là sặc nước. Hắn làm ướt khăn mặt vắt khô rồi lau mặt cho nó. Kể ra cũng có kĩ năng chăm sóc con gái đấy chứ.
Hắn thổi rồi đút từng thìa cháo cho nó. Nếu người ngoài nhìn vào chắc sẽ hiểu nhầm hai đứa nó là cặp vợ chồng son vậy. Vết thương không quá nặng nhưng hắn vẫn không cho nó đụng tay vào việc gì.
Mẹ nó đã gửi đơn kiện lên toà. Ba mẹ nó là vậy cuộc sống lúc nào có luật pháp bao vây vậy nên nó không muốn ba mẹ quản lí cuộc sống quá nhiều.
Hắn đứng ra làm chứng tố cáo Mỹ, cô còn không dám tin đây là người con trai đã cho cô động lực để vượt qua những ngày tháng bệnh tật khổ sở. Có lẽ tất cả sự thật đã khiến hắn không tin tưởng cô nữa. Hay bởi vì tất cả tình cảm hắn dành cho Mi. Cô không phục, không còn tin vào tình yêu, cô đâu đã làm gì nên tội. Mẹ nó kiện Mỹ tội cố ý gây thương tích, nhưng do vết thương khá nhẹ và lúc đó Mỹ có men rượu nên chỉ bị kết án 3 năm tù. Ngày cô phải vào chốn bốn bên tường lạnh lẽo cô đã thề là sẽ phải trả lại mối thù vì lãng phí tuổi thanh xuân vào nơi tù ngục tăm tối.
Nó quay lưng vô nhà, Mỹ rút trong túi ra con dao cô chuẩn bị trước. Đôi mắt giận dữ tiến về phía nó.
Thực ra cô không có ý giết hại nó, chỉ là cô định sau khi bị hắn cự tuyệt sẽ tự sát trước mắt hắn nhưng không ngờ là nó xuất hiện. Từng lời nói, từng cái tát khiến cô lại càng thêm căm phẫn. Nó là người đã cướp đi tất cả của Mỹ thế mà giờ cô phải đứng đây nghe nó sỉ vả, hạ nhục mình như thế. Sức chịu đựng của mỗi con người đều có hạn, máu dồn lên não cùng với men rượu khiến cô thêm liều lĩnh.
- Mày nhất định phải trả giá...
Mỹ hét lên phá vỡ không khí tĩnh lặng của con đường. Nó quay người lại đã thấy Mỹ và con dao trước mặt, muốn né nhưng không kịp. Nhát dao đã hạ xuống vai nó.
- Á.....
Tiếng hét thất thanh của nó cào xé cả một khoảng trời yên bình. Nó đau đớn ôm lấy vết thương đang chảy máu không ngừng, nó khụy xuống con đường lạnh ngắt. Chiếc váy ngắn và không khí lạnh bên ngoài khiến thân nhiệt nó giảm xuống. Nó cắn chặt môi dưới kiềm chế cơn đau, sự căm phẫn và cả những giọt nước mắt đang lăn dài trên mặt.
Mỹ sực tỉnh sau tiếng hét của nó, cô thực sự không muốn việc đó xảy ra. Cơn tức giận đã điều khiển lí trí của cô.
Con dao trên tay rơi xuống đất. Bàn tay cô đã nhuốm chàm, Mỹ run sợ nhìn vết thương đang rỉ máu xuống ướt hết phần váy phía trên rồi nhìn lại vệt máu trên tay mình. Chính cô đã phạm phải sai lầm rất lớn.
Ánh đèn từ trong nhà sáng lên. Hắn chạy ra đã thấy nó đang quằn quoại dưới đất để đấu tranh với cơn đau, con dao nằm dưới đất và Mỹ đang đứng trước mặt nó.
- Hà Mi..
Đây là lần thứ hai hắn thấy người con gái mình yêu chịu đau đớn nhưng không làm được gì. Hắn không thể bảo vệ được nó mà chỉ có thể nhìn nó chịu đựng một mình.
Bố mẹ và chị Hoa cũng xuất hiện ngay sau đó.
- Hà Mi...
Mẹ nó kêu trong đau đớn.
- Gọi xe cứu thương...
Ba nó không thể bình tĩnh nổi, ông túm lấy Mỹ
- Mày đã làm gì con gái tao.... Hà Mi nó mà bị sao tao sẽ không để yên cho mày..
Nó được đưa đến bệnh viện, ,Mỹ đã bị cảnh sát bắt giữ lấy lời khai.
Cho dù lần này nó có bị sao thì chắc chắn Mỹ sẽ có một kết cục thảm hại.
Vết thương của nó phải khâu 4 mũi, sâu 3cm, cũng may là không tổn thương gì nhiều.
Ba má nó đau xót nhìn con gái mình vẫn còn mê man trong phòng hồi sức.
- Hai bác đừng nên lo lắng quá, Mi đã không sao rồi - hắn cố trấn an ba mẹ nó - Hai bác yên tám về nghỉ ngơi đi, cháu sẽ ở đây với Hà Mi.
- Con gái tôi...
Mẹ nó vẫn cầm lấy bàn tay nó mà khóc.
Ba nó ôm lấy hai vai đang run lên của vợ mình, Mi mà có chuyện gì chắc ông bà sống không nổi.
- Mình về nhà nghỉ để Khánh chăm sóc Hà Mi được rồi. Con bé nó không sao đâu.
Hắn cúi đầu chào ba mẹ nó. Hai người rời khỏi phòng và về nhà.
Nó được chuyển qua phòng VIP theo yêu cầu của hắn. Mới lúc sáng nó còn chăm hắn thế mà giờ đây nước cờ đã đổi lại. Sao lúc nào cũng là nó chịu đựng vì hắn, động đến ai không động lại dám động vào người con gái của Khánh thiếu thì là ai cũng chỉ có chung một kết cục.
.
Những tia nắng sớm lại theo nhau ùa vào phòng. Thuốc mê đã hết tác dụng nên vết thương của nó đau nhói lên từng cơn khiến nó giật mình tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn quay cuồng vì tác dụng phụ của thuốc. Nó nhìn xuống vết thương đau nhức ở vai khiến cánh tay phải không cử động được theo ý muốn, nó bất lực.
Hắn đi vào phòng tay cầm theo cặp lồng cháo hạt sen do cô Phương cất công làm cả buổi sáng.
- Em dậy rồi sao? - Hắn đặt cặp lồng lên bàn rồi đỡ nó ngồi dậy - Còn đau nên đừng cử động nhiều. Ăn cháo đi.
- Đánh răng.
Nó nhìn hắn, không đánh răng nó không thể ăn được, có ngon đến đâu cũng vô vị. Hắn nhìn nó, cánh tay phải của nó rồi thở hắt ra.
- Em đi được không?
Nó gật đầu rồi bỏ hai chân xuống giường. Hắn lấy cho nó đôi dép rồi đỡ nó vào nhà vệ sinh. Hắn lấy nước, lấy bàn chải, lấy kem đánh răng, nhưng tay phải nó không dùng sức được.
Hắn đưa nước cho nó súc miệng, cẩn thận đánh răng cho nó, người như hắn đã bao giờ phải chăm sóc ai như vậy đâu nên có hơi vụng về, lúng túng. Nó nhìn cách hắn cẩn thận từng chút một khiến nó tí nữa là sặc nước. Hắn làm ướt khăn mặt vắt khô rồi lau mặt cho nó. Kể ra cũng có kĩ năng chăm sóc con gái đấy chứ.
Hắn thổi rồi đút từng thìa cháo cho nó. Nếu người ngoài nhìn vào chắc sẽ hiểu nhầm hai đứa nó là cặp vợ chồng son vậy. Vết thương không quá nặng nhưng hắn vẫn không cho nó đụng tay vào việc gì.
Mẹ nó đã gửi đơn kiện lên toà. Ba mẹ nó là vậy cuộc sống lúc nào có luật pháp bao vây vậy nên nó không muốn ba mẹ quản lí cuộc sống quá nhiều.
Hắn đứng ra làm chứng tố cáo Mỹ, cô còn không dám tin đây là người con trai đã cho cô động lực để vượt qua những ngày tháng bệnh tật khổ sở. Có lẽ tất cả sự thật đã khiến hắn không tin tưởng cô nữa. Hay bởi vì tất cả tình cảm hắn dành cho Mi. Cô không phục, không còn tin vào tình yêu, cô đâu đã làm gì nên tội. Mẹ nó kiện Mỹ tội cố ý gây thương tích, nhưng do vết thương khá nhẹ và lúc đó Mỹ có men rượu nên chỉ bị kết án 3 năm tù. Ngày cô phải vào chốn bốn bên tường lạnh lẽo cô đã thề là sẽ phải trả lại mối thù vì lãng phí tuổi thanh xuân vào nơi tù ngục tăm tối.
/73
|