Tuyết rơi tròn một tháng, cả trời đất phủ trắng một màu, đến hôm nay, mới ngừng lại đôi chút.
Tại nơi khách điếm xa xôi này, than hồng vẫn còn cháy đỏ, sảnh trước cũng không rộng lắn, từng tốp năm ba khách nhân ngồi cùng một chỗ, dù thanh tịnh nhưng lại không chút quạnh quẽ.
“Nghe nói, để cầu nguyện nạn tuyết qua đi, năm sau mưa thuận gió hòa, Hoàng hậu nương nương muốn đích thân đi Thái sơn tế thiên.”
“Trời lạnh thế này, Hoàng hậu nương nương còn muốn đến Thái sơn cầu phúc cho muôn dân, thật đúng là tấm lòng Bồ Tát, luôn nghĩ cho lê dân bách tích!”
Ta khẽ cười, lại nhớ đến lần cuối cùng gặp nàng, bên môi vẫn là nụ cười bình tĩnh kiên định, khi đó ta liền biết, nữ tử này, một ngày sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, tất nhiên cũng là mẫu mực để thế nhân nhìn lên.
Khi nó, nàng không hề tránh nhìn vào đôi mắt của ta, mỉm cười như nghi, nói cho ta biết —-thật ra, ta biết tỷ là ai, cũng biết, tỷ không phải tỷ tỷ ruột của chàng.
Khi đó, nụ cười bên môi nàng như muốn che lấp đi vẻ yếu ớt trong ánh mắt, nàng nói — ta cùng chàng thành thân đã lâu như vậy, là trượng phu, chàng ôn nhu săn sóc, đối đãi với ta rất tốt, là phò mã, chàng văn thao vũ lược, tất cả đều tài giỏi. Nhưng, những gì quá hoàn mỹ, thường đều không chân thực.
Nàng hỏi ta, tỷ nguyện ý tin tưởng ta sao. Ta sẽ để tỷ bình yên rời đi, ta có thể chấp nhận khi chàng có người nữ nhân khác, nhưng không thể nào chấp nhận khi người nữ nhân mà chàng yêu nhất không phải là ta.
Chúng ta cải trang thành nam tử, đi theo phương hướng mà nàng chỉ, Li Kha từng hỏi ta, chúng ta có thể tin tưởng nàng sao?
Ta mỉm cười, gật đầu.
Ngay đến thân phận của ta — đó vốn là vũ khí lợi hại nhất mà nàng vẫn có thể không màng đến, ta tin tưởng nàng thật sự yêu Liễm, cũng tin tưởng nàng là người thông minh, biết nặng nhẹ, tất nhiên nàng sẽ để ta bình yên vô sự rời đi, cũng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào có thể cướp đi vị trí “Yêu nhất” trong lòng hắn.
Mà cho dù ta có thua cược, nàng thật sự muốn lấy tính mạng của ta, nhưng vì kiêng kị Liễm nhất định cũng sẽ giải quyết trong im lặng, khi đó ít người có thể dùng đến ‘Nhiếp Hồn Phấn’, ta và Li Kha cũng dễ dàng rời đi.
Khi chúng ta đã vượt ra khỏi biên giới Tề Việt, ta biết ta đã thắng cược, cũng biết nàng sẽ luôn làm theo lời nói của mình, đem cả đời này yêu thương Liễm.
“Chỉ có Hoàng hậu nương nương như vậy, mới xứng đôi với đương kim Thánh thượng!”
“Hoàng thượng của chúng ta, tuy tuổi còn trẻ nhưng lại rất mực quan tâm đến dân tình, thật khó có được vị hoàng đế tốt như vậy!”
Lữ khách từ Nam chí Bắc nâng bát rượu bàn tán.
Năm đó, một hồi chiến tranh tàn khốc, lấy xương làm bút, lấy lệ làm quyển, lấy máu làm mực ghi lại lịch sự, nhưng hiện tại đã không còn người nào nhắc đến.
Đối với dân chúng bình thường, điều bọn họ cần chỉ là cuộc sống yên ổn, cơm no áo ấm, còn việc ai là người ngồi trên ghế rồng cao cao tại thượng kia, bọn họ không hề quan tâm.
Nhưng dù đã qua lâu như vậy, nhưng khi nghe đến những việc này, trong lòng lại ôm theo nỗi đau âm ỉ.
Thật sự ta đã không còn nhớ rõ, cảm giác của mình năm đó khi nghe thấy tin hắn tự thiêu trong Tử Kinh Cung là gì, ta chỉ nhớ, Li Kha luôn nắm lấy tay ta, không ngừng lặp lại ở bên tai, cô nương, người phải nhớ người đã đáp ứng với công tử, người phải nhớ đã đáp ứng với công tử.
Nàng thậm chí còn mời Li Mạch đến, không ngừng không nghỉ trông chừng ta.
“Cô nương, thời điểm cũng không còn sớm, người về phòng nghỉ ngơi trước đi, chờ thuốc sắc xong, ta bê lên cho cô nương.” Giọng nói của Li Kha cắt ngang suy nghĩ của ta, lời nói có phần cẩn trọng.
Ta đưa mắt nhìn ta, khẽ nở nụ cười, thì ra ta vẫn cho rằng bản thân đã có thể ẩn giấu kiềm nén những đau đớn này thật sâu trong lòng, nhưng thật không ngờ, vẫn để người khác nhìn ra.
Có lẽ nàng và ta đều giống nhau, từ đầu đã hiểu rõ, một chút đau xót, một chút yêu hận này luôn luôn tồn tại, nó như một ly rượu độc, chỉ chờ đợi cơ hội được uống cạn.
Cho nên, nàng luôn ở bên cạnh ta.
Chúng ta không hề ở lại một nơi cố định nào để mở y quán, mà là du hành tam sơn ngũ nhạc, làm một du y bình thường, ngay cả danh tính cũng không có.
Dù biết là xa vời, nhưng chưa bao giờ từ bỏ hy vọng, có lẽ một ngày nào đó, không biết là nơi nào trên thế gian này, chúng ta sẽ gặp lại nam tử thanh sam kia, hoặc là, ta thà rằng không tiếp tục gặp lại nhưng vẫn hy vọng hắn sống thật tốt, từ nay về sau thoát khỏi bệnh tật, bình yên cả đời.
Bên ngoài khách điếm truyền đến tiếng ngựa hí, chắc hẳn có người đêm khuya đến tìm chỗ trọ.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết lại bắt đầu rơi dày, gật đầu với Li Kha: “Vậy, ta ra hậu môn lấy nón của chúng ta về phòng, xem ra tuyết lại rơi nhiều.”
Li Kha gật đầu rời đi, ta đứng dậy đi về phía sân sau khách điếm.
Đưa tay chạm vào nón, mặt trên đã hơi thấm hơi nước, nhưng không còn buốt lạnh như trước, dù sao tuyết cũng vừa ngừng được mấy canh giờ.
Xem ra chỉ có thể về phòng hơ nóng một lúc, bằng không sáng mai mà rời đi sẽ không thể dùng đến. Ta vừa nghĩ, vừa thu lấy nón.
Xoay người định trở về phòng, không ngờ ngay ngạch cửa gặp phải một nữ hài nho nhỏ đang đứng đó, váy áo màu đỏ rực ẩn dưới chiếc áo khoác hồ cừu trắng tinh, đang nhìn chằm chằm vào ta.
Đáy lòng khẽ dịu dàng hẳn đi, ta mỉm cười với nàng, còn chưa kịp lên tiếng, nàng đã vội vã chạy ào về phía ta, nhào vào trong lồng ngực—
“Mẫu thân —-”
Ta cứng đờ cả người, trong một lúc quên cả buông nón trong tay ra.
Tiểu cô nương vùi đầu trong lồng ngực ta không buông: “Mẫu thân, con và phụ thân luôn đi tìm người, hiện tại cũng tìm được nha, một nhà chúng ta đừng bao giờ xa nhau nữa được không…”
Ta cố gắng mỉm cười, giấu đi vẻ gượng gạo, buông nón ngồi xuống, trấn an tiểu cô nương đang khóc lóc nỉ non: “Tiểu bằng hữu, em có phải nhận lầm người rồi không, ta không phải mẫu thân của em.”
Tiểu cô nương nâng cặp mắt đầy nước nhìn ta, lại nhào vào lòng ta một lần nữa, cánh tay nhỏ ôm chặt lấy ta, giống như sợ rằng nếu buông tay ta sẽ biến mất ngay.
“Người là mẫu thân, người rõ ràng là mẫu thân, phụ thân vẽ mẫu thân nhiều như vậy, con không nhận sai đâu! Vì sao mẫu thân không nhận tiểu Diễm, tiểu Diễm rất nghe lời, cũng rất hiểu biết…”
Ta có hơi lúng túng không biết nên làm thế nào mới tốt, sau lại vì lời nói của nàng mà trong lòng hơi kinh hãi, không tin vào mắt mình nhìn đứa bé trong lòng, cố gắng tìm kiếm một chút dấu vết quen thuộc trên khuôn mặt phấn điêu mài ngọc của nàng, giọng nói nôn nóng: “Em nói, em tên là tiểu Diễm? Phụ thân của em đâu?”
“Phụ thân đang trả tiền thuê phòng, chúng ta đi tìm người nha!” Cô bé vừa nói vừa cầm lấy tay ta kéo vào khách điếm, trong chớt mắt liền vui mừng kêu lên: “Phụ thân, phụ thân mau nhìn đi, tiểu Diễm tìm được mẫu thân!”
Bất ngờ đưa mắt, đột nhiên chạm vào một đôi mắt sâu thẳm như nước.
Giữa bầu trời đầy tuyết, người nọ mặc áo hồ cừu đứng đấy dường như tách biệt khỏi nhân thế, gương mặt vẫn tuấn mỹ như ngày nào, vương đầy bông tuyết, tựa như rất nhiều rất nhiều năm trước đây, vào cái ngày tuyết cũng rơi dày như hôm nay.
Hắn bước từng bước về phía chúng ta, lời nói trầm thấp nặng trĩu vương vấn không ngừng trong gió tuyết—
“Có phải, đúng là nàng…”
~Toàn văn hoàn~
Tại nơi khách điếm xa xôi này, than hồng vẫn còn cháy đỏ, sảnh trước cũng không rộng lắn, từng tốp năm ba khách nhân ngồi cùng một chỗ, dù thanh tịnh nhưng lại không chút quạnh quẽ.
“Nghe nói, để cầu nguyện nạn tuyết qua đi, năm sau mưa thuận gió hòa, Hoàng hậu nương nương muốn đích thân đi Thái sơn tế thiên.”
“Trời lạnh thế này, Hoàng hậu nương nương còn muốn đến Thái sơn cầu phúc cho muôn dân, thật đúng là tấm lòng Bồ Tát, luôn nghĩ cho lê dân bách tích!”
Ta khẽ cười, lại nhớ đến lần cuối cùng gặp nàng, bên môi vẫn là nụ cười bình tĩnh kiên định, khi đó ta liền biết, nữ tử này, một ngày sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, tất nhiên cũng là mẫu mực để thế nhân nhìn lên.
Khi nó, nàng không hề tránh nhìn vào đôi mắt của ta, mỉm cười như nghi, nói cho ta biết —-thật ra, ta biết tỷ là ai, cũng biết, tỷ không phải tỷ tỷ ruột của chàng.
Khi đó, nụ cười bên môi nàng như muốn che lấp đi vẻ yếu ớt trong ánh mắt, nàng nói — ta cùng chàng thành thân đã lâu như vậy, là trượng phu, chàng ôn nhu săn sóc, đối đãi với ta rất tốt, là phò mã, chàng văn thao vũ lược, tất cả đều tài giỏi. Nhưng, những gì quá hoàn mỹ, thường đều không chân thực.
Nàng hỏi ta, tỷ nguyện ý tin tưởng ta sao. Ta sẽ để tỷ bình yên rời đi, ta có thể chấp nhận khi chàng có người nữ nhân khác, nhưng không thể nào chấp nhận khi người nữ nhân mà chàng yêu nhất không phải là ta.
Chúng ta cải trang thành nam tử, đi theo phương hướng mà nàng chỉ, Li Kha từng hỏi ta, chúng ta có thể tin tưởng nàng sao?
Ta mỉm cười, gật đầu.
Ngay đến thân phận của ta — đó vốn là vũ khí lợi hại nhất mà nàng vẫn có thể không màng đến, ta tin tưởng nàng thật sự yêu Liễm, cũng tin tưởng nàng là người thông minh, biết nặng nhẹ, tất nhiên nàng sẽ để ta bình yên vô sự rời đi, cũng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào có thể cướp đi vị trí “Yêu nhất” trong lòng hắn.
Mà cho dù ta có thua cược, nàng thật sự muốn lấy tính mạng của ta, nhưng vì kiêng kị Liễm nhất định cũng sẽ giải quyết trong im lặng, khi đó ít người có thể dùng đến ‘Nhiếp Hồn Phấn’, ta và Li Kha cũng dễ dàng rời đi.
Khi chúng ta đã vượt ra khỏi biên giới Tề Việt, ta biết ta đã thắng cược, cũng biết nàng sẽ luôn làm theo lời nói của mình, đem cả đời này yêu thương Liễm.
“Chỉ có Hoàng hậu nương nương như vậy, mới xứng đôi với đương kim Thánh thượng!”
“Hoàng thượng của chúng ta, tuy tuổi còn trẻ nhưng lại rất mực quan tâm đến dân tình, thật khó có được vị hoàng đế tốt như vậy!”
Lữ khách từ Nam chí Bắc nâng bát rượu bàn tán.
Năm đó, một hồi chiến tranh tàn khốc, lấy xương làm bút, lấy lệ làm quyển, lấy máu làm mực ghi lại lịch sự, nhưng hiện tại đã không còn người nào nhắc đến.
Đối với dân chúng bình thường, điều bọn họ cần chỉ là cuộc sống yên ổn, cơm no áo ấm, còn việc ai là người ngồi trên ghế rồng cao cao tại thượng kia, bọn họ không hề quan tâm.
Nhưng dù đã qua lâu như vậy, nhưng khi nghe đến những việc này, trong lòng lại ôm theo nỗi đau âm ỉ.
Thật sự ta đã không còn nhớ rõ, cảm giác của mình năm đó khi nghe thấy tin hắn tự thiêu trong Tử Kinh Cung là gì, ta chỉ nhớ, Li Kha luôn nắm lấy tay ta, không ngừng lặp lại ở bên tai, cô nương, người phải nhớ người đã đáp ứng với công tử, người phải nhớ đã đáp ứng với công tử.
Nàng thậm chí còn mời Li Mạch đến, không ngừng không nghỉ trông chừng ta.
“Cô nương, thời điểm cũng không còn sớm, người về phòng nghỉ ngơi trước đi, chờ thuốc sắc xong, ta bê lên cho cô nương.” Giọng nói của Li Kha cắt ngang suy nghĩ của ta, lời nói có phần cẩn trọng.
Ta đưa mắt nhìn ta, khẽ nở nụ cười, thì ra ta vẫn cho rằng bản thân đã có thể ẩn giấu kiềm nén những đau đớn này thật sâu trong lòng, nhưng thật không ngờ, vẫn để người khác nhìn ra.
Có lẽ nàng và ta đều giống nhau, từ đầu đã hiểu rõ, một chút đau xót, một chút yêu hận này luôn luôn tồn tại, nó như một ly rượu độc, chỉ chờ đợi cơ hội được uống cạn.
Cho nên, nàng luôn ở bên cạnh ta.
Chúng ta không hề ở lại một nơi cố định nào để mở y quán, mà là du hành tam sơn ngũ nhạc, làm một du y bình thường, ngay cả danh tính cũng không có.
Dù biết là xa vời, nhưng chưa bao giờ từ bỏ hy vọng, có lẽ một ngày nào đó, không biết là nơi nào trên thế gian này, chúng ta sẽ gặp lại nam tử thanh sam kia, hoặc là, ta thà rằng không tiếp tục gặp lại nhưng vẫn hy vọng hắn sống thật tốt, từ nay về sau thoát khỏi bệnh tật, bình yên cả đời.
Bên ngoài khách điếm truyền đến tiếng ngựa hí, chắc hẳn có người đêm khuya đến tìm chỗ trọ.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết lại bắt đầu rơi dày, gật đầu với Li Kha: “Vậy, ta ra hậu môn lấy nón của chúng ta về phòng, xem ra tuyết lại rơi nhiều.”
Li Kha gật đầu rời đi, ta đứng dậy đi về phía sân sau khách điếm.
Đưa tay chạm vào nón, mặt trên đã hơi thấm hơi nước, nhưng không còn buốt lạnh như trước, dù sao tuyết cũng vừa ngừng được mấy canh giờ.
Xem ra chỉ có thể về phòng hơ nóng một lúc, bằng không sáng mai mà rời đi sẽ không thể dùng đến. Ta vừa nghĩ, vừa thu lấy nón.
Xoay người định trở về phòng, không ngờ ngay ngạch cửa gặp phải một nữ hài nho nhỏ đang đứng đó, váy áo màu đỏ rực ẩn dưới chiếc áo khoác hồ cừu trắng tinh, đang nhìn chằm chằm vào ta.
Đáy lòng khẽ dịu dàng hẳn đi, ta mỉm cười với nàng, còn chưa kịp lên tiếng, nàng đã vội vã chạy ào về phía ta, nhào vào trong lồng ngực—
“Mẫu thân —-”
Ta cứng đờ cả người, trong một lúc quên cả buông nón trong tay ra.
Tiểu cô nương vùi đầu trong lồng ngực ta không buông: “Mẫu thân, con và phụ thân luôn đi tìm người, hiện tại cũng tìm được nha, một nhà chúng ta đừng bao giờ xa nhau nữa được không…”
Ta cố gắng mỉm cười, giấu đi vẻ gượng gạo, buông nón ngồi xuống, trấn an tiểu cô nương đang khóc lóc nỉ non: “Tiểu bằng hữu, em có phải nhận lầm người rồi không, ta không phải mẫu thân của em.”
Tiểu cô nương nâng cặp mắt đầy nước nhìn ta, lại nhào vào lòng ta một lần nữa, cánh tay nhỏ ôm chặt lấy ta, giống như sợ rằng nếu buông tay ta sẽ biến mất ngay.
“Người là mẫu thân, người rõ ràng là mẫu thân, phụ thân vẽ mẫu thân nhiều như vậy, con không nhận sai đâu! Vì sao mẫu thân không nhận tiểu Diễm, tiểu Diễm rất nghe lời, cũng rất hiểu biết…”
Ta có hơi lúng túng không biết nên làm thế nào mới tốt, sau lại vì lời nói của nàng mà trong lòng hơi kinh hãi, không tin vào mắt mình nhìn đứa bé trong lòng, cố gắng tìm kiếm một chút dấu vết quen thuộc trên khuôn mặt phấn điêu mài ngọc của nàng, giọng nói nôn nóng: “Em nói, em tên là tiểu Diễm? Phụ thân của em đâu?”
“Phụ thân đang trả tiền thuê phòng, chúng ta đi tìm người nha!” Cô bé vừa nói vừa cầm lấy tay ta kéo vào khách điếm, trong chớt mắt liền vui mừng kêu lên: “Phụ thân, phụ thân mau nhìn đi, tiểu Diễm tìm được mẫu thân!”
Bất ngờ đưa mắt, đột nhiên chạm vào một đôi mắt sâu thẳm như nước.
Giữa bầu trời đầy tuyết, người nọ mặc áo hồ cừu đứng đấy dường như tách biệt khỏi nhân thế, gương mặt vẫn tuấn mỹ như ngày nào, vương đầy bông tuyết, tựa như rất nhiều rất nhiều năm trước đây, vào cái ngày tuyết cũng rơi dày như hôm nay.
Hắn bước từng bước về phía chúng ta, lời nói trầm thấp nặng trĩu vương vấn không ngừng trong gió tuyết—
“Có phải, đúng là nàng…”
~Toàn văn hoàn~
/125
|