- Thiên Tuấn, MK cho gọi anh. _ Gia Linh vào báo.
- Cảm ơn em, anh qua liền.
………..ooO
“Cốc cốc”
- Vào đi.
“Cạch”
- Cậu ngồi đi. _ ông ta nói rồi dụi tắt điếu xì gà đang trên tay.
- Ông cho gọi tôi.
- Cậu uống nước đi. _ ông ta đẩy tách trà đang nghi ngút khói sang anh.
- Chắc không đơn giản chỉ là uống trà nói chuyện phiếm chứ?
- Sắp tới đây sẽ có một buổi gặp gỡ giữa các thành viên trong MK cậu biết chứ?
- … Tôi có nhiệm vụ gì?
- Tôi muốn nhờ cậu chọn ra ba người ưu tú nhất trong số người mới dựa trên những tiêu chí đặt ra, để giới thiệu tại buổi gặp mặt ấy.
- Tại sao lại là tôi?
- Tôi tin vào con mắt nhìn người và khả năng nhìn nhận của cậu.
- Nếu ông đã lầm?
- Không có chữ nếu ở đây.
- …Không còn gì vậy tôi đi trước. _ Thiên Tuấn nói rồi đứng dậy.
“Cạch”
*Ông ta làm thế là có ý gì chứ? Há chẳng phải quá lợi cho kế hoạch của mình sao.* _ Thiên Tuấn nghĩ.
*Trước sau gì cũng phải qua tử môn, liều một phen vậy.* _ anh tự nhủ.
- Alô, Gia Linh à… _ anh gọi điện cho Gia Linh.
Lần này sẽ là lần cuối cùng để kết thúc cho mọi việc. “Được ăn cả, ngả về không”, có lẽ đúng là như vậy.
___o0o___
Trường học…
Lớp cô…
- Haizzz… _ đứa nào cũng thở dài thườn thượt, nằm dài ra bàn nhìn nhau.
Chưa bao giờ không khí lớp lại ảm đạm như bây giờ.
- Tao chán! _ Quỳnh la lớn.
- Cái lớp gì mà có người cũng như nhà hoang vậy, nãy giờ tao toàn nói chuyện với muỗi không nè. _ Vy.
- Ủa ủa, bộ bà là người muỗi hả? _ Phát Xêkô.
- Ông nói gì? _ Vy cau có.
- Thì bà biết nói ngôn ngữ của muỗi đó.
- Ông… _ mặt Vy xám đi. - Đứng lại đó cho tui!
- Nô nô nô, never, héhé.
Và Vy lại đuổi Phát.
- Hai cái đứa này. Hừm, đúng là tình yêu trời đánh mà. Có ai yêu như chúng nó không? Lúc nào cũng như chó với mèo, hai loại ấy mà giao lưu kết hợp thì không biết sẽ ra gì nhỉ, hehe. _ Kiên.
- Ông này. _ Hiền đánh vào vai Kiên. - Chỉ được cái nói đúng, háhá.
- Mấy người phải cảm ơn hai tụi nó mới đúng, không thì lấy gì cho ông bà nói rồi ở đó mà cười.
- Chậc, haizzz… thì nói vậy thôi, chứ đứa nào cũng thúi ruột chứ vui vẻ gì. _ Kiên.
- Kì Lâm, sao không thấy bà nói gì vậy? _ Quang.
- … Chứ ông bảo tui phải nói gì?
- Na thế đã đành, nhưng sao không thấy Gia Bảo đi học hả bọn mày? _ Quang tiếp.
- Uhm, đúng đó. Hay là cậu ấy bệnh? _ Hiền.
- Hay lát đi học về tụi mình ghé đó xem sao. _ Kiên.
- Trời ơi là trời!!! Không lẽ ông bắt tụi tui ăn không rồi ngồi ngáp thôi sao? Không lẽ năm cuối cấp mà cho chúng tôi buồn tẻ, lạnh nhạt với nhau thế này sao trờiii??? _ Quỳnh nói rồi xụ mặt xuống.
- Rốt cuộc thì tại ai chứ? Tại ai mà cái lớp ra thế này? Tại aiii… ài. _ Quang vừa la lớn thì cô bước vào.
- Hứ, có người mặt dày mà tui không đo được là dày nhiêu tấc nữa đó. Biết sao hơm? Vì dày wá rùi đó. _ Diệu vừa nói vừa soi gương nhưng mắt thì liếc qua cô.
- Hừm. _ Hiền thúc vào hông Diệu.
Cả lớp thì chỉ im lặng.
Cô vào chỗ ngồi, mắt đảo một vòng qua lớp rồi ngả lưng ra ghế, đầu tựa vào tường và nhắm mắt lại… cô khẽ buông tiếng thở dài thiểu não.
*Tôi đã mất rất nhiều… Nhưng đã đến nước này rồi thì còn gì để mất nữa đâu chứ…* _ cô nhếch mép tự cười khảy cho mình.
…………ooO
Cuối cùng cũng xong một buổi học-một buổi học ảm đạm, tất cả chúng nó đều đăm chiêu như sát thủ, đến nỗi thầy cô ai cũng sợ. Một lớp học trước kia tuy hay ồn ã, hay vội vã, nghịch ngợm, hay pha trò,… nhưng là niềm vui và sự thú vị gây hứng thú cho các thầy cô mỗi khi đến lớp. Nhưng nay thì… chúng nó có thể ví như những pho tượng thạch cao chỉ biết thở dài.
“Renggggggggg…” _ chuông hết giờ.
Cả lớp chỉ lặng lẽ và chậm rãi cất sách vở vào cặp rồi từng đứa một ra về… Không ồn ào mà cũng chẳng vội vã.
Đợi tất cả đã ra về hết cô mới thu sách vở vào cặp…
Ra tới cửa nhưng có gì đó như cứ níu chân cô lại… có muốn đi tiếp cũng không đi được nữa.
Quay lại nhìn lớp học không còn một ai ngoài mình-sự đơn độc, bỗng mắt cô cay xè, đôi môi run run và đôi bàn tay nắm chặt lại…
Hết ngày hôm nay thôi… Từ ngày mai, cô sẽ tạm biệt chốn này. Nhưng… cũng có thể là vĩnh biệt.
Những kỉ niệm từ đâu chợt ùa về vây bủa lấy cô…*Ngăn bàn đó, thằng Phát đã từng bỏ cóc chết vào để chọc Hiền mít ướt. Góc tường đó, con Quỳnh hay dồn Kiên vào mà bắt nạt. Chiếc bàn đó, cả bọn đôi lần đã bôi đủ loại mắm để trả thù tía Khánh………. Cả góc lớp ấy-nơi vẫn thường có hai đứa “con nít” cứng đầu hay đối đầu nhau, thích ăn thua đủ và chọc phá nhau, nhưng chúng nó rất vui khi cạnh nhau…* _ nỗi nhớ cậu càng thêm cồn cào và da diết trong cô.
*Gia Bảo à! Cậu đang ở đâu? Tớ… nhớ cậu!!!* _ nước mắt cô đã rơi tự khi nào không hay.
- Sao? Đợi ai à? _ là giọng lanh lảnh của Kì Lâm-con bạn thân.
Cô vội đưa tay gạt khô những giọt nước đang lăn dài làm ướt đôi má, chớp chớp mắt vài lần để lấy lại bình tĩnh.
- Bạn lâu tới quá nhỉ. _ Kì Lâm vẫn tiếp tục nói móc cô.
Cô xóc cặp lên vai, xoay người lại, phớt lờ qua Kì Lâm và bỏ đi.
- Không đợi nữa sao? _ Kì Lâm.
- Híttt hừ… Tôi không đợi ai cả. _ cô nói rồi tiếp tục bước.
- Bé Na! _ Kì Lâm đổi giọng thân mật mà nó vẫn thường hay gọi cô.
Cô khựng lại trước tiếng gọi đó của nó, đôi mắt lại cay xè nhưng không thể để lộ.
Kì Lâm ra đứng trước mặt cô…
- Cậu còn xem tớ là bạn chứ? _ nó nhìn thẳng vào đôi mắt cô và chờ đợi câu trả lời.
- … Phiền phức. _ cô nói rồi liếc mắt qua nó mà đi một cách vô tình.
- TRẦN NA NA!!! _ Kì Lâm gọi lớn.
Cô đứng lại
Kì Lâm hùng hổ bước ra đứng trước cô…
- Cậu không thấy mình quá đáng lắm sao?
- Có à? _ cô thản nhiên.
- Cậu… hừm!
- Tránh ra cho tôi đi!
- Không đi đâu hết.
- Thế cậu định làm gì tôi? _ cô khoanh tay trước ngực.
- Tớ không tin là cậu đã thay đổi, tớ vẫn luôn hy vọng vào con bạn của mình. Cậu hãy nói cho tớ biết vậy là đúng hay sai???
- Liên quan gì tới tôi?
- Có thật là cậu nghĩ không liên quan?
- … Vậy thì cậu đã sai rồi.
- Tớ không tin! Na à! Coi như tớ xin cậu được không!? Hãy nói cho tớ biết đã có chuyện gì xảy ra với cậu đi Na!!!
- Rồi sao?
- Ừmmm… rồi chúng ta cùng nhau giải quyết.
- Cậu thì làm nên trò trống gì, hãy biết điều mà yên phận của mình đi!
- Còn cậu thì sao?
- Tôi làm gì tôi thấy thích.
- Cậu đang làm những gì cậu thấy thích thật ư???
- Đúng!!! Tôi thích! Rất thích!!! Vừa ý cậu chưa?… Tôi đi được rồi chứ?
- …
- Nhớ nhé! Đây mới là con người thật của Trần Na Na. Chào! _ cô nói rồi hất vai Kì Lâm ra để lấy đường đi.
Với Kì Lâm, quả thực, cô là một kẻ “nhẫn tâm” nhất.
……
*Đừng trách tao nghe không? Tao chỉ có mỗi mày là con bạn thân chí cốt thôi đó. Mày hiểu tao hơn ai hết mà, mày luôn tin vào tao mà phải không? Phải mãi là như vậy nha mày!* _ cô rảo bước thật nhanh và bật khóc.
- Nhất định tao sẽ làm món bánh Song Lâm mà tao đã hứa!… Nếu có ngày đó-ngày tao trở về…
___o0o___
- Kế hoạch vẫn vậy chứ? _ Gia Linh hỏi.
- Không! _ Thiên Tuấn nói rồi ngồi xuống chiếc ghế đầu. - Sẽ có chút thay đổi.
- Giờ này mà còn sự thay đổi sao? _ Gia Linh khó chịu.
- Vậy có kế hoạch mới sao anh? Là gì vậy? _ cô.
Thiên Tuấn mỉm cười và lắc đầu…
- Đợi mọi người đến đủ anh sẽ phổ biến một lần luôn.
Cô và Gia Linh đều nhìn anh rồi lại nhìn nhau…
- Còn ai nữa anh? Rõ ràng từ đầu tới giờ chỉ có ba chúng ta thôi mà.
- Sao tôi không được biết? _ Gia Linh chau mày.
- Các em yên tâm! Đều là người nhà cả thôi, mọi người cũng đã làm quen từ lâu lắm rồi. Đừng lo!
- Nhưng là ai? _ cô.
- Kiên nhẫn chờ thêm một chút đi, cũng sắp tới giờ hẹn rồi đó.
- Giờ này còn chưa đến thì giờ nào nữa mới là giờ hẹn? _ Gia Linh cau có.
- Cứ bình tĩnh, họ sẽ đến đúng giờ mà. _ Thiên Tuấn.
- Rốt cuộc là tôi phải đợi trong bao lâu nữa? _ Gia Linh tức giận.
- … _ Thiên Tuấn không nói gì…
Cả ba chỉ im lặng chờ đợi…
Bỗng Thiên Tuấn giỡ nắm tay lên trong sự khó hiểu của cả cô và Gia Linh… Anh bật ngón trỏ (1)…ngón giữa (2)…và ngón áp út (3)…
“Cốc cốc cốc”
- Anh đã nói là họ sẽ đến đúng giờ mà. _ anh nở nụ cười. – Gia Linh! _ anh gọi.
Gia Linh đang khoanh tay trước ngực, thở ra “khói”.
- Nói!
- Mở cửa giúp anh nhé!
- Để em! _ cô đứng dậy.
Cô vừa đứng dậy thì Gia Linh thả tay xuống, thở hắt ra một tiếng rồi cũng mở cửa.
“Cạch”
Gia Linh như bất động
- Có cần ngạc nhiên thế không cô em? _ người đó đâm chọt.
*Giọng nói đó…* _ cô ngờ ngợ.
- Sao, không định cho anh đứng cửa đó chứ? _ người đó tiếp.
Gia Linh bỏ cửa đó rồi quay về chiếc ghế của mình.
- Tôi không đến muộn đó chứ? _ người đó đóng cửa rồi ngồi xuống trước cô và Thiên Tuấn.
- Không đâu, rất đúng giờ. _ Thiên Tuấn cười.
- Ruồi vệ sinh sạch sẽ miệng em rồi đó Na bé nhỏ. Anh biết anh đẹp trai lại cuốn hút rồi, em không cần nhìn anh ngưỡng mộ vậy đâu.
- Sao… Anh hai! _ cô quay sang Thiên Tuấn.
- Hửm?
- Chuyện này là sao? Sao lại có tên đại tiểu Phong này ở đây?
- Cũng như em thôi mà, chúng ta đang chung một thuyền đó. _ hắn trả lời.
- Hứ, ai thèm chung thuyền với anh.
- Nhưng anh rất được việc đó nhé. Không có anh là một thiệt thòi rất lớn cho con thuyền này đó nghe.
- Hứ
- Không tin sao?
- …
- Em hỏi anh trai yêu quý của em sẽ biết kìa.
- Anh…
- Thôi nào! Chúng ta đến đây để bàn công việc chứ đâu phải để gây xích mích. Chỉ khi nào mọi người xem nhau là bạn thì mới có thể phối hợp ăn ý với nhau mà thôi. Mọi người hiểu ý tôi chứ? _ Thiên Tuấn nói.
- Tôi rất sẵn lòng. _ hắn nhún vai.
Anh nhìn sang Gia Linh
- Bình thường thôi.
Anh nhìn sang cô
- …
- Sao nào em gái?
- … Em biết mình phải làm gì rồi.
- Tốt lắm! Vậy là không còn chuyện gì nữa, chúng ta bắt đầu nhé.
…………
“NGÀY ĐỊNH MỆNH”
Cuối cùng thì cái ngày này cũng tới-ngày “ĐỊNH MỆNH”……………….
- Em xong chưa Na? _ Thiên Tuấn gọi cô.
- Dạ! Em ra liền.
…………ooO
- Em xong rồi đây. _ cô ra trình diện.
- Hítttt hààà… _ Thiên Tuấn đặt hai tay lên vai cô.
Cô nhìn anh mình, chờ anh nói gì đó
- Bé Na này!
- Em nghe!
- Chỉ cần hết ngày hôm nay thôi, chúng ta sẽ được tự do thật sự.
- …
- Nhưng anh không chắc về kết quả em à… Có thể chúng ta sẽ tìm được ba mẹ, có được câu trả lời cho những việc trước đây mà Quốc cho là “mối thù”. Chúng ta sẽ lấy lại được sự trong sạch cho ba mẹ, sẽ giải quyết được mọi hiềm khích, và sẽ trả lại cho Quốc, cả Phong và những người khác những gì thuộc về họ. Cũng có thể…
Thiên Tuấn định nói tiếp nhưng cô bịt miệng anh lại.
- Nhất định chúng ta sẽ làm được!!!
Anh nở nụ cười dịu dàng
- Nhất định!
- Mình đi thôi anh.
- Uhm.
- Khoan đã! _ Trâm Anh.
- … Ưmmm em ra xe trước. _ cô biết ý.
- Uhm, em đợi anh chút nhé.
………..ooO
- Anh sẽ trở về chứ? _ Trâm Anh hỏi nhưng không nhìn anh.
- Em muốn anh nói thật hay…
- Anh biết em muốn gì mà.
- … Anh không biết nữa.
- Anh nhất định phải trở về! Khi nào anh về, em sẽ nói với anh một chuyện.
- Phải là lúc đó sao em?
- Vậy nên anh nhất định phải trở về, lúc đó em sẽ nói với anh.
- Nhưng Trâm Anh à!… Anh sợ…
Trâm Anh đặt vội một nụ hôn lên môi anh……
- Em tin anh! Anh sẽ làm được mà. _ nói rồi chị ôm chầm lấy anh…
Vuốt nhẹ mái tóc chị, anh ngửi mùi hương trên tóc thật kĩ…
*Anh sẽ mãi nhớ mùi hương này-người con gái anh thương!* _ Thiên Tuấn nhắm mắt lại.
- Anh đi em nhé!
Trâm Anh càng xiết chặt tay hơn…
- Hức… _ chị bật khóc.
- Em thế này sao anh đi!?
- Em không muốn xa anh đâu. Hay… hức… anh cho em theo với.
- Không được. Em phải ở nhà giúp anh chăm sóc nội nữa chứ, nội đang bệnh mà.
- Em nhờ ngoại được mà.
- Nhưng…
- Anh bảo em ở nhà ngồi không đợi anh trong khi anh đang bước vào chốn nguy hiểm sao?
- …Trâm Anh! Nghe anh nói nè em. Em hãy ở nhà và yên tâm đợi anh về. Anh hứa sẽ trở về với em! Anh còn muốn nghe em nói với anh chuyện bí mật của em nữa mà. _ Thiên Tuấn đưa tay lau nước mắt cho chị.
Trâm Anh nắm lấy tay anh…
- Anh hứa rồi nhé!?
- Anh hứa!!!
- Em đợi anh!
- … Na đang đợi anh.
- Anh đi đi.
- … Anh đi nhé.
- … _ Trâm Anh không còn bật lên tiếng nấc nữa, nhưng nước mắt chị thì lại chảy nhiều hơn.
Anh hôn lên má chị đang ửng đỏ…
- Anh yêu em!!!
Nói xong anh vội quay bước đi để dấu cho những giọt nước mắt lăn dài………
- Em yêu anh!!! _ chị nói rồi đặt tay lên bụng mình, nhìn dáng anh khuất dần sau cánh cổng…
___o0o___
MK…
Thật ngoài sức tưởng tượng. Dẫu biết MK lớn là vậy, nhưng chưa bao giờ Thiên Tuấn nghĩ nó lại có nhiều người đến như vậy.
- Mọi người chia nhau ra thực hiện như kế hoạch đã bàn nhé. _ Anh đưa tay lên tai và nói nhỏ.
Mọi người không đi chung mà chia ra mỗi người một nhiệm vụ riêng để dễ hành động và liên lạc với nhau bằng bộ đàm gắn trong tai.
- Chú ý, có đối tượng nghi ngờ, mang số xxxxx. _ Phong báo.
- Hãy chú ý kẻo lạc mất. _ Thiên Tuấn.
- Rõ!
Thiên Tuấn lấy một ly rượu và tiến gần đến đối tượng.
- Chào tiền bối!
- Không giám, chào cậu!
- Tiền bối chắc là từ lớp trước rôi rất nhiều.
Bà ấy không nói gì mà chỉ mỉm cười hiền hậu.
*Trong giới này cũng có nụ cười ấm áp vậy sao???*
- Đã tới nút đỏ, hẳn là tiền bối rất nhiều công lớn!?
- Cậu cũng là một người tài đó thôi.
- Sao tiền bối biết?
- Vậy tại sao cậu lại biết tôi làm nên nhiều chuyện?
Anh bật cười
- Quả là tiền bối.
Bà ấy lại cười…
- Bà có con chứ? _ anh đặt câu hỏi đột ngột.
Nghe anh hỏi, bà bỗng tắt nụ cười.
- Đã đến đây mà cậu còn nghĩ được chuyện ấy ư?
- Tại sao không?
- Một khi vào MK thì những chuyện cá nhân ấy đừng mong mơ tưởng tới. Tôi không nghĩ người đến được ngày hôm nay như cậu lại có câu hỏi như vậy dành cho tôi.
- Có thật là bà đã quên họ không?
- Ý cậu là gì?
- Hai người con của bà.
Nghe tới đó, bà bỗng loạng choạng, nếu không có anh đỡ chắc đã té.
- Cậu… sao cậu biết?
- Tôi biết họ rất rõ mà.
- Cậu nói sao? Cậu biết…? Con tôi đang ở đâu? _ bà ấy nắm chặt áo tay anh, khóe mắt rưng rưng nổi gân đỏ.
- Bà muốn gặp họ chứ?
- Cậu có cách sao?
Anh nhún vai
- Nói!
- Vậy hãy im lặng và theo tôi.
- Đừng làm quá kẻo gây sự chú ý.
- Tôi ít ra cũng là tiền bối của cậu, cậu không cần phải dạy tôi những điều này.
- Uh nhỉ, tôi quên.
- Đừng nhiều lời.
Anh đi trước dẫn đường, bà ấy thì theo sau, cả hai vừa đi vừa nói chuyện với mọi người, làm như không có chuyện gì. Tất cả diễn ra rất nhẹ nhàng và dễ dàng…
Cho tới khi…
- Anh muốn đi đâu? _ người gác cửa không cho anh qua.
- Tôi có việc gấp nên cần ra ngoài.
- Anh có thẻ không?
Thiên Tuấn lấy thẻ ra từ trong túi đưa cho hắn…
Hắn giữ luôn thẻ của anh. Ngay sau đó là hai tên vạm vỡ đến cạnh anh.
Hẳn là chuyện chẳng lành, anh định trở lại lẩn vào đám đông nhưng không kịp nữa rồi, hai tên kia đã khóa tay anh lại thật chặt. Tuy anh cao to, khỏe mạnh nhưng không thể bằng hai tên bặm trợn này được.
- Các người làm gì vậy?
- Tốt nhất hãy biết yên lặng mà chịu trói đi.
- Sao các người dám…
- Sao lại không chứ hả anh bạn nhỏ? _ là cái giọng khàn đặc, đầy chất châm biếm của lão MK.
…………ooO
- Cảm ơn em, anh qua liền.
………..ooO
“Cốc cốc”
- Vào đi.
“Cạch”
- Cậu ngồi đi. _ ông ta nói rồi dụi tắt điếu xì gà đang trên tay.
- Ông cho gọi tôi.
- Cậu uống nước đi. _ ông ta đẩy tách trà đang nghi ngút khói sang anh.
- Chắc không đơn giản chỉ là uống trà nói chuyện phiếm chứ?
- Sắp tới đây sẽ có một buổi gặp gỡ giữa các thành viên trong MK cậu biết chứ?
- … Tôi có nhiệm vụ gì?
- Tôi muốn nhờ cậu chọn ra ba người ưu tú nhất trong số người mới dựa trên những tiêu chí đặt ra, để giới thiệu tại buổi gặp mặt ấy.
- Tại sao lại là tôi?
- Tôi tin vào con mắt nhìn người và khả năng nhìn nhận của cậu.
- Nếu ông đã lầm?
- Không có chữ nếu ở đây.
- …Không còn gì vậy tôi đi trước. _ Thiên Tuấn nói rồi đứng dậy.
“Cạch”
*Ông ta làm thế là có ý gì chứ? Há chẳng phải quá lợi cho kế hoạch của mình sao.* _ Thiên Tuấn nghĩ.
*Trước sau gì cũng phải qua tử môn, liều một phen vậy.* _ anh tự nhủ.
- Alô, Gia Linh à… _ anh gọi điện cho Gia Linh.
Lần này sẽ là lần cuối cùng để kết thúc cho mọi việc. “Được ăn cả, ngả về không”, có lẽ đúng là như vậy.
___o0o___
Trường học…
Lớp cô…
- Haizzz… _ đứa nào cũng thở dài thườn thượt, nằm dài ra bàn nhìn nhau.
Chưa bao giờ không khí lớp lại ảm đạm như bây giờ.
- Tao chán! _ Quỳnh la lớn.
- Cái lớp gì mà có người cũng như nhà hoang vậy, nãy giờ tao toàn nói chuyện với muỗi không nè. _ Vy.
- Ủa ủa, bộ bà là người muỗi hả? _ Phát Xêkô.
- Ông nói gì? _ Vy cau có.
- Thì bà biết nói ngôn ngữ của muỗi đó.
- Ông… _ mặt Vy xám đi. - Đứng lại đó cho tui!
- Nô nô nô, never, héhé.
Và Vy lại đuổi Phát.
- Hai cái đứa này. Hừm, đúng là tình yêu trời đánh mà. Có ai yêu như chúng nó không? Lúc nào cũng như chó với mèo, hai loại ấy mà giao lưu kết hợp thì không biết sẽ ra gì nhỉ, hehe. _ Kiên.
- Ông này. _ Hiền đánh vào vai Kiên. - Chỉ được cái nói đúng, háhá.
- Mấy người phải cảm ơn hai tụi nó mới đúng, không thì lấy gì cho ông bà nói rồi ở đó mà cười.
- Chậc, haizzz… thì nói vậy thôi, chứ đứa nào cũng thúi ruột chứ vui vẻ gì. _ Kiên.
- Kì Lâm, sao không thấy bà nói gì vậy? _ Quang.
- … Chứ ông bảo tui phải nói gì?
- Na thế đã đành, nhưng sao không thấy Gia Bảo đi học hả bọn mày? _ Quang tiếp.
- Uhm, đúng đó. Hay là cậu ấy bệnh? _ Hiền.
- Hay lát đi học về tụi mình ghé đó xem sao. _ Kiên.
- Trời ơi là trời!!! Không lẽ ông bắt tụi tui ăn không rồi ngồi ngáp thôi sao? Không lẽ năm cuối cấp mà cho chúng tôi buồn tẻ, lạnh nhạt với nhau thế này sao trờiii??? _ Quỳnh nói rồi xụ mặt xuống.
- Rốt cuộc thì tại ai chứ? Tại ai mà cái lớp ra thế này? Tại aiii… ài. _ Quang vừa la lớn thì cô bước vào.
- Hứ, có người mặt dày mà tui không đo được là dày nhiêu tấc nữa đó. Biết sao hơm? Vì dày wá rùi đó. _ Diệu vừa nói vừa soi gương nhưng mắt thì liếc qua cô.
- Hừm. _ Hiền thúc vào hông Diệu.
Cả lớp thì chỉ im lặng.
Cô vào chỗ ngồi, mắt đảo một vòng qua lớp rồi ngả lưng ra ghế, đầu tựa vào tường và nhắm mắt lại… cô khẽ buông tiếng thở dài thiểu não.
*Tôi đã mất rất nhiều… Nhưng đã đến nước này rồi thì còn gì để mất nữa đâu chứ…* _ cô nhếch mép tự cười khảy cho mình.
…………ooO
Cuối cùng cũng xong một buổi học-một buổi học ảm đạm, tất cả chúng nó đều đăm chiêu như sát thủ, đến nỗi thầy cô ai cũng sợ. Một lớp học trước kia tuy hay ồn ã, hay vội vã, nghịch ngợm, hay pha trò,… nhưng là niềm vui và sự thú vị gây hứng thú cho các thầy cô mỗi khi đến lớp. Nhưng nay thì… chúng nó có thể ví như những pho tượng thạch cao chỉ biết thở dài.
“Renggggggggg…” _ chuông hết giờ.
Cả lớp chỉ lặng lẽ và chậm rãi cất sách vở vào cặp rồi từng đứa một ra về… Không ồn ào mà cũng chẳng vội vã.
Đợi tất cả đã ra về hết cô mới thu sách vở vào cặp…
Ra tới cửa nhưng có gì đó như cứ níu chân cô lại… có muốn đi tiếp cũng không đi được nữa.
Quay lại nhìn lớp học không còn một ai ngoài mình-sự đơn độc, bỗng mắt cô cay xè, đôi môi run run và đôi bàn tay nắm chặt lại…
Hết ngày hôm nay thôi… Từ ngày mai, cô sẽ tạm biệt chốn này. Nhưng… cũng có thể là vĩnh biệt.
Những kỉ niệm từ đâu chợt ùa về vây bủa lấy cô…*Ngăn bàn đó, thằng Phát đã từng bỏ cóc chết vào để chọc Hiền mít ướt. Góc tường đó, con Quỳnh hay dồn Kiên vào mà bắt nạt. Chiếc bàn đó, cả bọn đôi lần đã bôi đủ loại mắm để trả thù tía Khánh………. Cả góc lớp ấy-nơi vẫn thường có hai đứa “con nít” cứng đầu hay đối đầu nhau, thích ăn thua đủ và chọc phá nhau, nhưng chúng nó rất vui khi cạnh nhau…* _ nỗi nhớ cậu càng thêm cồn cào và da diết trong cô.
*Gia Bảo à! Cậu đang ở đâu? Tớ… nhớ cậu!!!* _ nước mắt cô đã rơi tự khi nào không hay.
- Sao? Đợi ai à? _ là giọng lanh lảnh của Kì Lâm-con bạn thân.
Cô vội đưa tay gạt khô những giọt nước đang lăn dài làm ướt đôi má, chớp chớp mắt vài lần để lấy lại bình tĩnh.
- Bạn lâu tới quá nhỉ. _ Kì Lâm vẫn tiếp tục nói móc cô.
Cô xóc cặp lên vai, xoay người lại, phớt lờ qua Kì Lâm và bỏ đi.
- Không đợi nữa sao? _ Kì Lâm.
- Híttt hừ… Tôi không đợi ai cả. _ cô nói rồi tiếp tục bước.
- Bé Na! _ Kì Lâm đổi giọng thân mật mà nó vẫn thường hay gọi cô.
Cô khựng lại trước tiếng gọi đó của nó, đôi mắt lại cay xè nhưng không thể để lộ.
Kì Lâm ra đứng trước mặt cô…
- Cậu còn xem tớ là bạn chứ? _ nó nhìn thẳng vào đôi mắt cô và chờ đợi câu trả lời.
- … Phiền phức. _ cô nói rồi liếc mắt qua nó mà đi một cách vô tình.
- TRẦN NA NA!!! _ Kì Lâm gọi lớn.
Cô đứng lại
Kì Lâm hùng hổ bước ra đứng trước cô…
- Cậu không thấy mình quá đáng lắm sao?
- Có à? _ cô thản nhiên.
- Cậu… hừm!
- Tránh ra cho tôi đi!
- Không đi đâu hết.
- Thế cậu định làm gì tôi? _ cô khoanh tay trước ngực.
- Tớ không tin là cậu đã thay đổi, tớ vẫn luôn hy vọng vào con bạn của mình. Cậu hãy nói cho tớ biết vậy là đúng hay sai???
- Liên quan gì tới tôi?
- Có thật là cậu nghĩ không liên quan?
- … Vậy thì cậu đã sai rồi.
- Tớ không tin! Na à! Coi như tớ xin cậu được không!? Hãy nói cho tớ biết đã có chuyện gì xảy ra với cậu đi Na!!!
- Rồi sao?
- Ừmmm… rồi chúng ta cùng nhau giải quyết.
- Cậu thì làm nên trò trống gì, hãy biết điều mà yên phận của mình đi!
- Còn cậu thì sao?
- Tôi làm gì tôi thấy thích.
- Cậu đang làm những gì cậu thấy thích thật ư???
- Đúng!!! Tôi thích! Rất thích!!! Vừa ý cậu chưa?… Tôi đi được rồi chứ?
- …
- Nhớ nhé! Đây mới là con người thật của Trần Na Na. Chào! _ cô nói rồi hất vai Kì Lâm ra để lấy đường đi.
Với Kì Lâm, quả thực, cô là một kẻ “nhẫn tâm” nhất.
……
*Đừng trách tao nghe không? Tao chỉ có mỗi mày là con bạn thân chí cốt thôi đó. Mày hiểu tao hơn ai hết mà, mày luôn tin vào tao mà phải không? Phải mãi là như vậy nha mày!* _ cô rảo bước thật nhanh và bật khóc.
- Nhất định tao sẽ làm món bánh Song Lâm mà tao đã hứa!… Nếu có ngày đó-ngày tao trở về…
___o0o___
- Kế hoạch vẫn vậy chứ? _ Gia Linh hỏi.
- Không! _ Thiên Tuấn nói rồi ngồi xuống chiếc ghế đầu. - Sẽ có chút thay đổi.
- Giờ này mà còn sự thay đổi sao? _ Gia Linh khó chịu.
- Vậy có kế hoạch mới sao anh? Là gì vậy? _ cô.
Thiên Tuấn mỉm cười và lắc đầu…
- Đợi mọi người đến đủ anh sẽ phổ biến một lần luôn.
Cô và Gia Linh đều nhìn anh rồi lại nhìn nhau…
- Còn ai nữa anh? Rõ ràng từ đầu tới giờ chỉ có ba chúng ta thôi mà.
- Sao tôi không được biết? _ Gia Linh chau mày.
- Các em yên tâm! Đều là người nhà cả thôi, mọi người cũng đã làm quen từ lâu lắm rồi. Đừng lo!
- Nhưng là ai? _ cô.
- Kiên nhẫn chờ thêm một chút đi, cũng sắp tới giờ hẹn rồi đó.
- Giờ này còn chưa đến thì giờ nào nữa mới là giờ hẹn? _ Gia Linh cau có.
- Cứ bình tĩnh, họ sẽ đến đúng giờ mà. _ Thiên Tuấn.
- Rốt cuộc là tôi phải đợi trong bao lâu nữa? _ Gia Linh tức giận.
- … _ Thiên Tuấn không nói gì…
Cả ba chỉ im lặng chờ đợi…
Bỗng Thiên Tuấn giỡ nắm tay lên trong sự khó hiểu của cả cô và Gia Linh… Anh bật ngón trỏ (1)…ngón giữa (2)…và ngón áp út (3)…
“Cốc cốc cốc”
- Anh đã nói là họ sẽ đến đúng giờ mà. _ anh nở nụ cười. – Gia Linh! _ anh gọi.
Gia Linh đang khoanh tay trước ngực, thở ra “khói”.
- Nói!
- Mở cửa giúp anh nhé!
- Để em! _ cô đứng dậy.
Cô vừa đứng dậy thì Gia Linh thả tay xuống, thở hắt ra một tiếng rồi cũng mở cửa.
“Cạch”
Gia Linh như bất động
- Có cần ngạc nhiên thế không cô em? _ người đó đâm chọt.
*Giọng nói đó…* _ cô ngờ ngợ.
- Sao, không định cho anh đứng cửa đó chứ? _ người đó tiếp.
Gia Linh bỏ cửa đó rồi quay về chiếc ghế của mình.
- Tôi không đến muộn đó chứ? _ người đó đóng cửa rồi ngồi xuống trước cô và Thiên Tuấn.
- Không đâu, rất đúng giờ. _ Thiên Tuấn cười.
- Ruồi vệ sinh sạch sẽ miệng em rồi đó Na bé nhỏ. Anh biết anh đẹp trai lại cuốn hút rồi, em không cần nhìn anh ngưỡng mộ vậy đâu.
- Sao… Anh hai! _ cô quay sang Thiên Tuấn.
- Hửm?
- Chuyện này là sao? Sao lại có tên đại tiểu Phong này ở đây?
- Cũng như em thôi mà, chúng ta đang chung một thuyền đó. _ hắn trả lời.
- Hứ, ai thèm chung thuyền với anh.
- Nhưng anh rất được việc đó nhé. Không có anh là một thiệt thòi rất lớn cho con thuyền này đó nghe.
- Hứ
- Không tin sao?
- …
- Em hỏi anh trai yêu quý của em sẽ biết kìa.
- Anh…
- Thôi nào! Chúng ta đến đây để bàn công việc chứ đâu phải để gây xích mích. Chỉ khi nào mọi người xem nhau là bạn thì mới có thể phối hợp ăn ý với nhau mà thôi. Mọi người hiểu ý tôi chứ? _ Thiên Tuấn nói.
- Tôi rất sẵn lòng. _ hắn nhún vai.
Anh nhìn sang Gia Linh
- Bình thường thôi.
Anh nhìn sang cô
- …
- Sao nào em gái?
- … Em biết mình phải làm gì rồi.
- Tốt lắm! Vậy là không còn chuyện gì nữa, chúng ta bắt đầu nhé.
…………
“NGÀY ĐỊNH MỆNH”
Cuối cùng thì cái ngày này cũng tới-ngày “ĐỊNH MỆNH”……………….
- Em xong chưa Na? _ Thiên Tuấn gọi cô.
- Dạ! Em ra liền.
…………ooO
- Em xong rồi đây. _ cô ra trình diện.
- Hítttt hààà… _ Thiên Tuấn đặt hai tay lên vai cô.
Cô nhìn anh mình, chờ anh nói gì đó
- Bé Na này!
- Em nghe!
- Chỉ cần hết ngày hôm nay thôi, chúng ta sẽ được tự do thật sự.
- …
- Nhưng anh không chắc về kết quả em à… Có thể chúng ta sẽ tìm được ba mẹ, có được câu trả lời cho những việc trước đây mà Quốc cho là “mối thù”. Chúng ta sẽ lấy lại được sự trong sạch cho ba mẹ, sẽ giải quyết được mọi hiềm khích, và sẽ trả lại cho Quốc, cả Phong và những người khác những gì thuộc về họ. Cũng có thể…
Thiên Tuấn định nói tiếp nhưng cô bịt miệng anh lại.
- Nhất định chúng ta sẽ làm được!!!
Anh nở nụ cười dịu dàng
- Nhất định!
- Mình đi thôi anh.
- Uhm.
- Khoan đã! _ Trâm Anh.
- … Ưmmm em ra xe trước. _ cô biết ý.
- Uhm, em đợi anh chút nhé.
………..ooO
- Anh sẽ trở về chứ? _ Trâm Anh hỏi nhưng không nhìn anh.
- Em muốn anh nói thật hay…
- Anh biết em muốn gì mà.
- … Anh không biết nữa.
- Anh nhất định phải trở về! Khi nào anh về, em sẽ nói với anh một chuyện.
- Phải là lúc đó sao em?
- Vậy nên anh nhất định phải trở về, lúc đó em sẽ nói với anh.
- Nhưng Trâm Anh à!… Anh sợ…
Trâm Anh đặt vội một nụ hôn lên môi anh……
- Em tin anh! Anh sẽ làm được mà. _ nói rồi chị ôm chầm lấy anh…
Vuốt nhẹ mái tóc chị, anh ngửi mùi hương trên tóc thật kĩ…
*Anh sẽ mãi nhớ mùi hương này-người con gái anh thương!* _ Thiên Tuấn nhắm mắt lại.
- Anh đi em nhé!
Trâm Anh càng xiết chặt tay hơn…
- Hức… _ chị bật khóc.
- Em thế này sao anh đi!?
- Em không muốn xa anh đâu. Hay… hức… anh cho em theo với.
- Không được. Em phải ở nhà giúp anh chăm sóc nội nữa chứ, nội đang bệnh mà.
- Em nhờ ngoại được mà.
- Nhưng…
- Anh bảo em ở nhà ngồi không đợi anh trong khi anh đang bước vào chốn nguy hiểm sao?
- …Trâm Anh! Nghe anh nói nè em. Em hãy ở nhà và yên tâm đợi anh về. Anh hứa sẽ trở về với em! Anh còn muốn nghe em nói với anh chuyện bí mật của em nữa mà. _ Thiên Tuấn đưa tay lau nước mắt cho chị.
Trâm Anh nắm lấy tay anh…
- Anh hứa rồi nhé!?
- Anh hứa!!!
- Em đợi anh!
- … Na đang đợi anh.
- Anh đi đi.
- … Anh đi nhé.
- … _ Trâm Anh không còn bật lên tiếng nấc nữa, nhưng nước mắt chị thì lại chảy nhiều hơn.
Anh hôn lên má chị đang ửng đỏ…
- Anh yêu em!!!
Nói xong anh vội quay bước đi để dấu cho những giọt nước mắt lăn dài………
- Em yêu anh!!! _ chị nói rồi đặt tay lên bụng mình, nhìn dáng anh khuất dần sau cánh cổng…
___o0o___
MK…
Thật ngoài sức tưởng tượng. Dẫu biết MK lớn là vậy, nhưng chưa bao giờ Thiên Tuấn nghĩ nó lại có nhiều người đến như vậy.
- Mọi người chia nhau ra thực hiện như kế hoạch đã bàn nhé. _ Anh đưa tay lên tai và nói nhỏ.
Mọi người không đi chung mà chia ra mỗi người một nhiệm vụ riêng để dễ hành động và liên lạc với nhau bằng bộ đàm gắn trong tai.
- Chú ý, có đối tượng nghi ngờ, mang số xxxxx. _ Phong báo.
- Hãy chú ý kẻo lạc mất. _ Thiên Tuấn.
- Rõ!
Thiên Tuấn lấy một ly rượu và tiến gần đến đối tượng.
- Chào tiền bối!
- Không giám, chào cậu!
- Tiền bối chắc là từ lớp trước rôi rất nhiều.
Bà ấy không nói gì mà chỉ mỉm cười hiền hậu.
*Trong giới này cũng có nụ cười ấm áp vậy sao???*
- Đã tới nút đỏ, hẳn là tiền bối rất nhiều công lớn!?
- Cậu cũng là một người tài đó thôi.
- Sao tiền bối biết?
- Vậy tại sao cậu lại biết tôi làm nên nhiều chuyện?
Anh bật cười
- Quả là tiền bối.
Bà ấy lại cười…
- Bà có con chứ? _ anh đặt câu hỏi đột ngột.
Nghe anh hỏi, bà bỗng tắt nụ cười.
- Đã đến đây mà cậu còn nghĩ được chuyện ấy ư?
- Tại sao không?
- Một khi vào MK thì những chuyện cá nhân ấy đừng mong mơ tưởng tới. Tôi không nghĩ người đến được ngày hôm nay như cậu lại có câu hỏi như vậy dành cho tôi.
- Có thật là bà đã quên họ không?
- Ý cậu là gì?
- Hai người con của bà.
Nghe tới đó, bà bỗng loạng choạng, nếu không có anh đỡ chắc đã té.
- Cậu… sao cậu biết?
- Tôi biết họ rất rõ mà.
- Cậu nói sao? Cậu biết…? Con tôi đang ở đâu? _ bà ấy nắm chặt áo tay anh, khóe mắt rưng rưng nổi gân đỏ.
- Bà muốn gặp họ chứ?
- Cậu có cách sao?
Anh nhún vai
- Nói!
- Vậy hãy im lặng và theo tôi.
- Đừng làm quá kẻo gây sự chú ý.
- Tôi ít ra cũng là tiền bối của cậu, cậu không cần phải dạy tôi những điều này.
- Uh nhỉ, tôi quên.
- Đừng nhiều lời.
Anh đi trước dẫn đường, bà ấy thì theo sau, cả hai vừa đi vừa nói chuyện với mọi người, làm như không có chuyện gì. Tất cả diễn ra rất nhẹ nhàng và dễ dàng…
Cho tới khi…
- Anh muốn đi đâu? _ người gác cửa không cho anh qua.
- Tôi có việc gấp nên cần ra ngoài.
- Anh có thẻ không?
Thiên Tuấn lấy thẻ ra từ trong túi đưa cho hắn…
Hắn giữ luôn thẻ của anh. Ngay sau đó là hai tên vạm vỡ đến cạnh anh.
Hẳn là chuyện chẳng lành, anh định trở lại lẩn vào đám đông nhưng không kịp nữa rồi, hai tên kia đã khóa tay anh lại thật chặt. Tuy anh cao to, khỏe mạnh nhưng không thể bằng hai tên bặm trợn này được.
- Các người làm gì vậy?
- Tốt nhất hãy biết yên lặng mà chịu trói đi.
- Sao các người dám…
- Sao lại không chứ hả anh bạn nhỏ? _ là cái giọng khàn đặc, đầy chất châm biếm của lão MK.
…………ooO
/76
|