Đồ Đệ Nhà Ta Lại Treo Rồi (Đồ Đệ Của Ta Lại Chết)
Chương 31: Lời dạo đầu không khác gì chó mèo đánh nhau
/66
|
Chúc Diêu cùng Vương Từ Chi ở một gian phòng trên lầu ba. Những người khác thì ở lầu hai. Đợi 3 người đi xa. Chúc Diêu liền làm vẻ mặt bát quái kéo Vương tiểu bằng hữu lại. Sau khi ám muội xem xét dưới lầu một cái rồi nói,
“ Nói mau, có phải ngươi đối với cô nương Tô Tử kia có gì đó ám muội hay không…”
“ Chúc Diêu tỷ, ngươi đừng hiểu lầm. Nàng chẳng qua chỉ là sư muội đồng môn của ta mà thôi.”
Vương Từ Chi vội vàng giải thích.
“ Thật không?”
Chúc Diêu vẫn hoài nghi. Tại sao hắn lại khẩn trương tới như vậy?
“ Thật. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng!”
Vương Từ Chi càng thêm gấp gáp. Vẻ mặt thành thật, giơ tay lên thề,
“ Ta thề! Ta không có thích cô gái khác!”
“ Tại sao ngươi lại khẩn trương như vậy?”
Chúc Diêu kéo tay hắn xuống, làm điệu bộ như là một chị gái rất là sáng suốt nói,
“ Ta không có ý định ngăn cản ngươi. Ngươi nếu thích thì cứ theo đuổi thôi. Yên tâm tỷ còn chỉ ngươi thêm vài chiêu nữa!”
“ Sư, Thúc, Ngươi, Thật, Quá, Đáng!”
Vẻ mặt Vương Từ Chi nhăn lại như ông già, oán niệm nhìn nàng. Vẻ mặt này không khác gì vẻ mặt khi còn bé của hắn.
“ Được rồi, được rồi! Coi như là ta chưa nói gì.”
Hắn nổi đóa lên rồi, tốt nhất không nên trêu chọc hắn nữa. Chúc Diêu nhanh chóng nói sang chuyện khác,
“ Đúng rồi, lúc nãy ta có nghe Tô Tử gọi Tiêu Dật là Tiêu Dật sư thúc? Chẳng lẽ hắn Trúc Cơ rồi sao?”
Tiêu Dật mặc dù có dị bảo ẩn tàng tu vi, nhưng bề ngoài rõ ràng là Luyện Khí cơ mà.
Vương Từ Chi lắc đầu,
“ Lần Đại hội môn phái lúc trước, tôn giả Phượng Dịch thu hắn làm đệ tử thân truyền.”
Tu tiên giới lấy thực lực vi tôn. Nếu là đồng môn, chỉ cần là cùng giai thì là đều là sư huynh đệ. Hơn 10 cấp địa vị thì liền hơn 10 tầng tu vi. Nhưng tôn giả Hóa thần thì lại là ngoại lệ. Mọi người đối với tôn giả Hóa thần rất là kính trọng. Chỉ cần là đệ tử của tôn giả thì bối phận chỉ thua mỗi sư phụ của nàng mà thôi. Cho nên mặc dù Chúc Diêu tu vi so với chưởng môn và các Phong chủ thấp hơn rất nhiều, nhưng bối phận lại cao hơn so với bọn họ, cũng bởi vì nàng là đệ tử thân truyền của Ngọc Ngôn. Tiêu Dật cũng chính là như vậy.
Chúc Diêu ngẩn ngơ. Nhanh như vậy đã được Hóa thần thu làm đệ tử thân truyền, quả nhiên là đãi ngộ của nam chính. Tình tiết đúng như trong phim sẽ là thăng chức, nâng lương, lên làm CEO, cưới vợ tỷ phú, rồi bước vào một cuộc sống tươi đẹp!!
Chờ một chút! Sư phụ từng nói với nàng, cái món dị bảo đó của Tiêu Dật con như là tôn giả Hóa Thần nếu như không nhìn kỹ cũng không có thể nhận ra được. Điều đó có nghĩa là, cũng không phải là không có cách phát hiện ra được. Mà trong thế giới này Hóa Thần ngoài trừ sư phụ ra còn có ba vị nữa!
Như vậy Phượng Dịch…
“Chúc Diêu tỷ, Chúc Diêu tỷ!! Ngươi sao vậy??”
Vương Từ Chi đẩy đẩy Chúc Diêu đang ngồi ngẩn ngơ bên cạnh.
“A?”
Trong đầu Chúc Diêu liền nổi lên một âm mưu khủng khiếp, không cẩn thận thì cái âm mưu của nàng sẽ thành hiện thực mất!!
“ Không có chuyện gì. Đúng rồi! Từ Chi! Ngày hôm đó trong cuộc tranh tài tại đại hội môn phái, ta lỡ tay phá ngang trận đấu của ngươi, ta thật sự xin lỗi!”
“ Không sao, không sao! Ta biết Chúc Diêu tỷ lo lắng cho ta mà.”
Vương Từ Chi phớt lờ trả lời. Đột nhiên hắn dường như nhớ ra điều gì, trầm mặc một cái, chân mày cau lại, rồi do dự nói,
“Chúc Diêu tỷ, thật ra thì ngày đó, ta cảm thấy có chút kỳ quái, Tiêu Dật sư thúc ngưng tụ ra cái linh kiếm kia, ta cảm thấy có gì đó sai sai….”
Người tu tiên linh giác vô cùng nhạy bén, mà một khắc kia hắn lại cảm nhận được hơi thở của sự tử vong. Hắn thật sự hoài nghi, nếu như Chúc Diêu không xuất thủ, hắn thật sự có thể….
“ Thôi đừng suy nghĩ nhiều nữa!”
Chúc Diêu vuốt vuốt cái đầu của hắn, tốt nhất chân tướng không nên nói cho hắn biết. Nếu nói về số mệnh và tâm cơ, thì hắn không phải là đối thủ của Tiêu Dật. Nếu như muốn so đấu với nam chính, thì kết quả chưa bao giờ là tốt cả,
“ Nếu như ngươi không thích hắn thì ngươi có thể cách xa hắn một chút là được.”
Vương Từ Chi vâng lời gật đầu.
Chúc Diêu nói chuyện với hắn thêm mấy câu nữa, rồi sau đó quay về gian phòng của mình nghỉ ngơi.
Rạng sáng ngày hôm sau. Năm người bọn họ tách nhau ra dò la tin tức. Nhưng suốt 3 ngày trời dò la tin tức, thì những tin tức nhận được không khác những gì Cương chủ quán đã cung cấp. Mà trong trấn thì lại mất tích thêm một người nữa.
Chúc Diêu dặn dò mọi người không nên vội vàng. Mọi người nên về phòng nghỉ ngơi thật tốt rồi mai tiếp tục điều tra. Nhưng mà không ngờ rằng, Vương Từ Chi ngoan ngoãn của nàng lại dám tập kích nàng vào buổi tối.
…………………
Một cái bóng đen lén lút tiến vào trong phòng của nàng. Nó còn vọng tưởng bò lên giường của nàng. Nhưng đúng lúc đó Chúc Diêu tỉnh dậy, thiếu chút nữa thì nàng đã bị kẻ gian hãm hại.
Đối phương nhanh tay lẹ mắt lấy tay bịt kín miệng nàng, nói nhỏ:
“ Chúc Diêu tỷ, là ta.”
“ Tiểu quỷ?”
Nàng liền lấy tay gõ lên đầu hắn một cái,
“ Đã hơn nửa đêm rồi. Ngươi làm cái gì thế. Vào nhầm phòng à? Tô Tử muội ở lầu thứ hai mà??”
“ Chúc Diêu tỷ, ta tìm ngươi có chuyện cần phải bàn bạc.”
Vương Từ Chi móc ra một cái khăn tay và một con hạc giấy từ cái túi đựng bên hông ra.
“ Đây là cái gì?”
Chúc Diêu cầm cái khăn từ trong tay hắn lại. Đây là một cái khăn lớn màu đỏ. Màu sắc vô cùng rực rỡ. Ngay cả phía trên thêu một bông Mẫu đơn cũng thế.
“ Cái này là ta tìm thấy bên trong phòng của một nam tử mới vừa mất tích.”
Vương Từ Chi làm một bộ mặt nghiêm túc giải thích,
“ Lúc nam tử kia mất tích, ta cảm ứng được một chút yêu khí còn sót lại, cho nên thi triển một phép thuật truy tung đuổi theo nó. Nhưng con hạc giấy bay ra ngoài một ngày một đêm cũng không có quay trở lại. Ta còn nghĩ lúc đó ta bị ảo giác. Nhưng khi con hạc giấy quay trở lại, thì nó mang theo một cái khăn tay này.”
“ Ý của ngươi là, người đã tìm ra tung tích của kẻ gây ra mất tích cho trấn nhỏ này?”
Vương Từ Chi do dự gật đầu,
“ Ta bây giờ chưa thể xác định chính xác được, nhưng đi theo phương hướng của con hạc giấy chỉ dẫn có lẽ chúng ta sẽ tìm ra được manh mối.”
“ Ngươi làm tốt lắm!”
Chúc Diêu lập tức tung mình xuống giường, mặc thêm một cái y phục, rồi bảo Từ Chi thả con hạc giấy ra,
“ Bây giờ chúng ta cùng nhau qua chỗ đó xem xét một chút.”
“ Chờ một chút!”
Vương Từ Chi móc ra hai tờ giấy bùa từ trong lồng ngực ra,
“ Trước khi xuống núi, sư phụ có cấp cho ta ẩn tức phù, chỉ cần dán lên người lập tức biến mất thân hình. Từ Nguyên Anh trở xuống không ai có thể tra xét ra được.”
Lại có thể ẩn thân. Chúc Diêu tò mò nhận lấy. Đột nhiên nhớ tới sư phụ của mình, nàng liền thở dài một tiếng. Sư phụ, người nhìn sư phụ người ta kìa, nên học tập một chút chứ!!
Cách đó ngàn dặm, Ngọc Ngôn đang ngồi thiền liền hắt xì một cái. Hắn không hiểu tại sao liền ngó nghiêng xung quanh một chút, rồi lại tiếp tục nhắm nghiền hai mắt tu luyện.
Chúc Diêu cùng Vương Từ Chi đuổi theo con hạc giấy. Họ ra khỏi khách sạn rồi đi vào một rừng cây nhỏ thì dừng lại. Nhìn chung quanh thì không thấy một ai. Phía trước không xa có mấy nóc nhà tranh lưa thưa. Bên trong nhà vẫn còn sáng đèn, chắc là một gia đình bình thường sinh sống ở đây thôi.
“ Xem ra chủ nhân của cái khăn tay này nhất định là ở đây rồi.”
Vương Từ Chi gạt bụi cỏ ở trước người ra.
“ Có lẽ nó đang định tìm mục tiêu kế tiếp.”
Chúc Diêu chỉ vào mấy cái nhà tranh ở phía trước rồi nói,
“ Người tìm kiếm mục tiêu đi. Có lẽ nó nằm trong vài cái nhà tranh ở phía trước mặt đó. Chúng ta tìm một nơi để ẩn núp trước đã, chờ cá cắn câu rồi ra tay.”
Vương Từ Chi gật đầu. Hiện tại cũng chỉ có thể há miệng chờ sung thôi. Hiệu quả của ẩn tức phù cũng chỉ có thể kéo dài trong vòng một đêm, không nên lãng phí.
Hai người liền tìm một nơi thật tốt để há miệng chờ sung rụng. Đang định ngồi xuống. Trong rừng liền truyền tới một trận xôn xao.
“ Tô muội muội, ngươi nghe ta giải thích đã.”
“ Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe!”
Ách…Lời dạo đầu không khác gì chó mèo đánh nhau cả, có chuyện gì vậy ta? Chúc Diêu quay đầu nhìn lại. Thì thấy trong rừng cây tối om đi ra hai cái thân ảnh. Thì ra đó là Tô Tử và Tiêu Dật. Tại sao hai người bọn họ lại ở một chỗ vậy? Hơn nữa lại con ở nơi hoang vu này nữa?? Mà không phải Tô Tử thích Vương Từ Chi sao? Nhanh như vậy đã phản bội rồi à???
“ Nói mau, có phải ngươi đối với cô nương Tô Tử kia có gì đó ám muội hay không…”
“ Chúc Diêu tỷ, ngươi đừng hiểu lầm. Nàng chẳng qua chỉ là sư muội đồng môn của ta mà thôi.”
Vương Từ Chi vội vàng giải thích.
“ Thật không?”
Chúc Diêu vẫn hoài nghi. Tại sao hắn lại khẩn trương tới như vậy?
“ Thật. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng!”
Vương Từ Chi càng thêm gấp gáp. Vẻ mặt thành thật, giơ tay lên thề,
“ Ta thề! Ta không có thích cô gái khác!”
“ Tại sao ngươi lại khẩn trương như vậy?”
Chúc Diêu kéo tay hắn xuống, làm điệu bộ như là một chị gái rất là sáng suốt nói,
“ Ta không có ý định ngăn cản ngươi. Ngươi nếu thích thì cứ theo đuổi thôi. Yên tâm tỷ còn chỉ ngươi thêm vài chiêu nữa!”
“ Sư, Thúc, Ngươi, Thật, Quá, Đáng!”
Vẻ mặt Vương Từ Chi nhăn lại như ông già, oán niệm nhìn nàng. Vẻ mặt này không khác gì vẻ mặt khi còn bé của hắn.
“ Được rồi, được rồi! Coi như là ta chưa nói gì.”
Hắn nổi đóa lên rồi, tốt nhất không nên trêu chọc hắn nữa. Chúc Diêu nhanh chóng nói sang chuyện khác,
“ Đúng rồi, lúc nãy ta có nghe Tô Tử gọi Tiêu Dật là Tiêu Dật sư thúc? Chẳng lẽ hắn Trúc Cơ rồi sao?”
Tiêu Dật mặc dù có dị bảo ẩn tàng tu vi, nhưng bề ngoài rõ ràng là Luyện Khí cơ mà.
Vương Từ Chi lắc đầu,
“ Lần Đại hội môn phái lúc trước, tôn giả Phượng Dịch thu hắn làm đệ tử thân truyền.”
Tu tiên giới lấy thực lực vi tôn. Nếu là đồng môn, chỉ cần là cùng giai thì là đều là sư huynh đệ. Hơn 10 cấp địa vị thì liền hơn 10 tầng tu vi. Nhưng tôn giả Hóa thần thì lại là ngoại lệ. Mọi người đối với tôn giả Hóa thần rất là kính trọng. Chỉ cần là đệ tử của tôn giả thì bối phận chỉ thua mỗi sư phụ của nàng mà thôi. Cho nên mặc dù Chúc Diêu tu vi so với chưởng môn và các Phong chủ thấp hơn rất nhiều, nhưng bối phận lại cao hơn so với bọn họ, cũng bởi vì nàng là đệ tử thân truyền của Ngọc Ngôn. Tiêu Dật cũng chính là như vậy.
Chúc Diêu ngẩn ngơ. Nhanh như vậy đã được Hóa thần thu làm đệ tử thân truyền, quả nhiên là đãi ngộ của nam chính. Tình tiết đúng như trong phim sẽ là thăng chức, nâng lương, lên làm CEO, cưới vợ tỷ phú, rồi bước vào một cuộc sống tươi đẹp!!
Chờ một chút! Sư phụ từng nói với nàng, cái món dị bảo đó của Tiêu Dật con như là tôn giả Hóa Thần nếu như không nhìn kỹ cũng không có thể nhận ra được. Điều đó có nghĩa là, cũng không phải là không có cách phát hiện ra được. Mà trong thế giới này Hóa Thần ngoài trừ sư phụ ra còn có ba vị nữa!
Như vậy Phượng Dịch…
“Chúc Diêu tỷ, Chúc Diêu tỷ!! Ngươi sao vậy??”
Vương Từ Chi đẩy đẩy Chúc Diêu đang ngồi ngẩn ngơ bên cạnh.
“A?”
Trong đầu Chúc Diêu liền nổi lên một âm mưu khủng khiếp, không cẩn thận thì cái âm mưu của nàng sẽ thành hiện thực mất!!
“ Không có chuyện gì. Đúng rồi! Từ Chi! Ngày hôm đó trong cuộc tranh tài tại đại hội môn phái, ta lỡ tay phá ngang trận đấu của ngươi, ta thật sự xin lỗi!”
“ Không sao, không sao! Ta biết Chúc Diêu tỷ lo lắng cho ta mà.”
Vương Từ Chi phớt lờ trả lời. Đột nhiên hắn dường như nhớ ra điều gì, trầm mặc một cái, chân mày cau lại, rồi do dự nói,
“Chúc Diêu tỷ, thật ra thì ngày đó, ta cảm thấy có chút kỳ quái, Tiêu Dật sư thúc ngưng tụ ra cái linh kiếm kia, ta cảm thấy có gì đó sai sai….”
Người tu tiên linh giác vô cùng nhạy bén, mà một khắc kia hắn lại cảm nhận được hơi thở của sự tử vong. Hắn thật sự hoài nghi, nếu như Chúc Diêu không xuất thủ, hắn thật sự có thể….
“ Thôi đừng suy nghĩ nhiều nữa!”
Chúc Diêu vuốt vuốt cái đầu của hắn, tốt nhất chân tướng không nên nói cho hắn biết. Nếu nói về số mệnh và tâm cơ, thì hắn không phải là đối thủ của Tiêu Dật. Nếu như muốn so đấu với nam chính, thì kết quả chưa bao giờ là tốt cả,
“ Nếu như ngươi không thích hắn thì ngươi có thể cách xa hắn một chút là được.”
Vương Từ Chi vâng lời gật đầu.
Chúc Diêu nói chuyện với hắn thêm mấy câu nữa, rồi sau đó quay về gian phòng của mình nghỉ ngơi.
Rạng sáng ngày hôm sau. Năm người bọn họ tách nhau ra dò la tin tức. Nhưng suốt 3 ngày trời dò la tin tức, thì những tin tức nhận được không khác những gì Cương chủ quán đã cung cấp. Mà trong trấn thì lại mất tích thêm một người nữa.
Chúc Diêu dặn dò mọi người không nên vội vàng. Mọi người nên về phòng nghỉ ngơi thật tốt rồi mai tiếp tục điều tra. Nhưng mà không ngờ rằng, Vương Từ Chi ngoan ngoãn của nàng lại dám tập kích nàng vào buổi tối.
…………………
Một cái bóng đen lén lút tiến vào trong phòng của nàng. Nó còn vọng tưởng bò lên giường của nàng. Nhưng đúng lúc đó Chúc Diêu tỉnh dậy, thiếu chút nữa thì nàng đã bị kẻ gian hãm hại.
Đối phương nhanh tay lẹ mắt lấy tay bịt kín miệng nàng, nói nhỏ:
“ Chúc Diêu tỷ, là ta.”
“ Tiểu quỷ?”
Nàng liền lấy tay gõ lên đầu hắn một cái,
“ Đã hơn nửa đêm rồi. Ngươi làm cái gì thế. Vào nhầm phòng à? Tô Tử muội ở lầu thứ hai mà??”
“ Chúc Diêu tỷ, ta tìm ngươi có chuyện cần phải bàn bạc.”
Vương Từ Chi móc ra một cái khăn tay và một con hạc giấy từ cái túi đựng bên hông ra.
“ Đây là cái gì?”
Chúc Diêu cầm cái khăn từ trong tay hắn lại. Đây là một cái khăn lớn màu đỏ. Màu sắc vô cùng rực rỡ. Ngay cả phía trên thêu một bông Mẫu đơn cũng thế.
“ Cái này là ta tìm thấy bên trong phòng của một nam tử mới vừa mất tích.”
Vương Từ Chi làm một bộ mặt nghiêm túc giải thích,
“ Lúc nam tử kia mất tích, ta cảm ứng được một chút yêu khí còn sót lại, cho nên thi triển một phép thuật truy tung đuổi theo nó. Nhưng con hạc giấy bay ra ngoài một ngày một đêm cũng không có quay trở lại. Ta còn nghĩ lúc đó ta bị ảo giác. Nhưng khi con hạc giấy quay trở lại, thì nó mang theo một cái khăn tay này.”
“ Ý của ngươi là, người đã tìm ra tung tích của kẻ gây ra mất tích cho trấn nhỏ này?”
Vương Từ Chi do dự gật đầu,
“ Ta bây giờ chưa thể xác định chính xác được, nhưng đi theo phương hướng của con hạc giấy chỉ dẫn có lẽ chúng ta sẽ tìm ra được manh mối.”
“ Ngươi làm tốt lắm!”
Chúc Diêu lập tức tung mình xuống giường, mặc thêm một cái y phục, rồi bảo Từ Chi thả con hạc giấy ra,
“ Bây giờ chúng ta cùng nhau qua chỗ đó xem xét một chút.”
“ Chờ một chút!”
Vương Từ Chi móc ra hai tờ giấy bùa từ trong lồng ngực ra,
“ Trước khi xuống núi, sư phụ có cấp cho ta ẩn tức phù, chỉ cần dán lên người lập tức biến mất thân hình. Từ Nguyên Anh trở xuống không ai có thể tra xét ra được.”
Lại có thể ẩn thân. Chúc Diêu tò mò nhận lấy. Đột nhiên nhớ tới sư phụ của mình, nàng liền thở dài một tiếng. Sư phụ, người nhìn sư phụ người ta kìa, nên học tập một chút chứ!!
Cách đó ngàn dặm, Ngọc Ngôn đang ngồi thiền liền hắt xì một cái. Hắn không hiểu tại sao liền ngó nghiêng xung quanh một chút, rồi lại tiếp tục nhắm nghiền hai mắt tu luyện.
Chúc Diêu cùng Vương Từ Chi đuổi theo con hạc giấy. Họ ra khỏi khách sạn rồi đi vào một rừng cây nhỏ thì dừng lại. Nhìn chung quanh thì không thấy một ai. Phía trước không xa có mấy nóc nhà tranh lưa thưa. Bên trong nhà vẫn còn sáng đèn, chắc là một gia đình bình thường sinh sống ở đây thôi.
“ Xem ra chủ nhân của cái khăn tay này nhất định là ở đây rồi.”
Vương Từ Chi gạt bụi cỏ ở trước người ra.
“ Có lẽ nó đang định tìm mục tiêu kế tiếp.”
Chúc Diêu chỉ vào mấy cái nhà tranh ở phía trước rồi nói,
“ Người tìm kiếm mục tiêu đi. Có lẽ nó nằm trong vài cái nhà tranh ở phía trước mặt đó. Chúng ta tìm một nơi để ẩn núp trước đã, chờ cá cắn câu rồi ra tay.”
Vương Từ Chi gật đầu. Hiện tại cũng chỉ có thể há miệng chờ sung thôi. Hiệu quả của ẩn tức phù cũng chỉ có thể kéo dài trong vòng một đêm, không nên lãng phí.
Hai người liền tìm một nơi thật tốt để há miệng chờ sung rụng. Đang định ngồi xuống. Trong rừng liền truyền tới một trận xôn xao.
“ Tô muội muội, ngươi nghe ta giải thích đã.”
“ Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe!”
Ách…Lời dạo đầu không khác gì chó mèo đánh nhau cả, có chuyện gì vậy ta? Chúc Diêu quay đầu nhìn lại. Thì thấy trong rừng cây tối om đi ra hai cái thân ảnh. Thì ra đó là Tô Tử và Tiêu Dật. Tại sao hai người bọn họ lại ở một chỗ vậy? Hơn nữa lại con ở nơi hoang vu này nữa?? Mà không phải Tô Tử thích Vương Từ Chi sao? Nhanh như vậy đã phản bội rồi à???
/66
|