Chốc lát sau, mọi người tỉnh táo lại sau sự tĩnh lặng như thiên lôi vừa giáng xuống.
Hà Phượng Minh và những người khác ngoảnh cổ nhìn về phía vang lên giọng nói, gần như muốn gãy cả cổ ——
“Hàn Uyên Tôn???”
Tràn ngập vẻ bàng hoàng và khó hiểu.
Trên thực tế, Vân Dao còn khó hiểu hơn cả bọn họ.
—— Thoại bản viết rằng “Thân đàn như cơ thể mình”, không ai được phép chạm vào cầm tuệ của đàn Mẫn Sinh mà?
Chẳng lẽ nàng đọc thoại bản dã sử dởm?
Vân Dao hơi sửng sốt.
Sau đó, nàng thấy tay áo của Mộ Hàn Uyên vung lên, một thanh trường cầm ngọc thạch tỏa ra hào quang xuất hiện giữa không trung. Hắn thuận tay đẩy lên phía trước, chiếc đàn bay đến trước mặt Vân Dao.
Trường cầm lơ lửng.
Vân Dao và mọi người ngước mắt nhìn nó.
Không phải “Mẫn Sinh” của hắn, mà là “Hạc Vũ” do Thiên Âm Tông tặng.
Trong sân, ngoại trừ Mộ Hàn Uyên và Vân Dao, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trái tim suýt nhảy ra khỏi cổ họng dần dần dịu xuống.
Hà Phượng Minh là người kinh hãi nhất, bây giờ hắn ta đã lấy lại nhịp tim của mình.
Hắn ta vừa định ném cho Vân Dao ánh mắt trào phúng.
Nhưng sau khi nhìn kỹ, hắn ta thấy rõ hào quang trên bảo cầm “Hạc Vũ”, nhận ra rằng đây là một trong thập đại danh cầm của Tiên Vực, Hà Phượng Minh đột nhiên không cười nổi nữa.
Đây chính là bảo vật khó cầu của thiên hạ, là quà cảm tạ của Thiên Âm Tông mà cả Tiên Vực đều biết, chỉ kém chút khua chiêng gõ trống dâng lên sơn môn của Càn Môn ——
Ấy thế mà Hàn Uyên Tôn tùy tiện đưa cho Vân Yêu Cửu?
Nàng dựa vào đâu mà có vận may trời ban thế này?!
Đương nhiên Hà Phượng Minh không phải người duy nhất có suy nghĩ này, có vài người sắc mặt tối sầm.
Trần Kiến Tuyết đứng giữa hai người, khi thanh trường cầm kia lướt qua, nó thậm chí phất qua mép váy của nàng.
Nàng dường như giật mình một lúc, sau đó mới hoàn hồn.
Nữ tử mặc y phục trắng muốt áy náy mỉm cười, cất thanh trường kiếm dự phòng kia vào túi thần binh: “So với sư huynh, thanh kiếm này của ta quả thật không sánh bằng, khiến Yêu Cửu sư muội chê cười rồi.”
Nhân cơ hội này, không biết là ai hừ lạnh rồi làu bàu: “Nàng ta là phế vật, chẳng biết Hàn Uyên Tôn tặng bảo cầm cho nàng ta để làm gì?”
Có người nhỏ giọng hùa theo: “Đúng vậy, Hàn Uyên Tôn quá tốt bụng, cho dù danh cầm không tặng mỹ nhân, nhưng sao lại đưa cho phế vật vô đức vô năng này chứ, ta đoán nàng ta còn chẳng biết đánh đàn.”
“......”
Vân Dao vốn định thuận tay đẩy nó về ——
“Hạc Vũ” quý báu, dùng làm pháp bảo thì cũng lợi hại lắm, nhưng nếu là nghiệm khí, bảo quang ngoi lên đến mấy trượng. Thân là sư phụ, sao có thể tham ô lễ vật của đệ tử?
Nhưng sau khi nghe được vài lời linh tinh trong sân, nàng chợt mỉm cười.
“Tặng cho phế vật như ta là không nên, tặng cho các ngươi mới là thích hợp, đúng không?”
Sắc mặt của vài người vừa lên tiếng hơi biến đổi.
Hà Phượng Minh đứng gần nàng nhất, lại có chỗ dựa vững chắc là trưởng lão Lư Trường An hơi xuất sắc trong tông môn, nên đương nhiên hắn ta khá cứng rắn.
Trên mặt hắn ta là nụ cười lạnh lẽo: “Bọn ta không có ý này, ngươi đừng vội suy bụng mình ra bụng người.”
“Thật sao? Nếu không có ý này, vậy ta hỏi các ngươi một câu ——”
Chỉ thấy hồng y thiếu nữ thản nhiên ngồi xuống một chiếc bàn gỗ, dưới làn váy đỏ tươi, đôi chân xinh đẹp trong đôi ủng đen khẽ đung đưa.
Nàng nhấc tay lên, chuông vàng réo rắt, đầu ngón tay tùy tiện gảy nhẹ dây đàn.
“Ong.”
Âm thanh này thật sự không hề êm tai.
Nhưng sắc mặt của mọi người đều biến đổi —— Một khí cơ vô hình xẹt qua, lướt qua sườn khuôn mặt của Hà Phượng Minh, cắt đứt một đoạn tóc của hắn ta.
Sợi tóc lặng lẽ nhè nhẹ rơi xuống đất.
Nhưng đã trấn áp được mọi âm thanh trong sân.
Chỉ gảy nhẹ một cái, không phải thật sự đánh đàn, tu vi khó dò, tuyệt đối không hề tầm thường.
Nhìn thấy vẻ nghiến răng nghiến lợi và ánh mắt kiêng kỵ của Hà Phượng Minh, hồng y thiếu nữ trông có vẻ hài lòng, nàng uể oải chống tay ra đằng sau. Chống tay lên chiếc bàn vuông nơi mình vừa ngồi, Vân Dao nhẹ nhàng nghiêng đầu, ý cười vừa ngây thơ vừa vô hại.
“Đàn của Mộ Hàn Uyên, là Thiên Âm Tông tặng cho hắn, chứ không phải tặng cho Càn Môn —— Cho dù đưa cho phế vật như ta, miễn là hắn muốn thì cứ đưa thôi —— Cớ sao còn cần các ngươi lắm miệng, hỏi một câu ‘dựa vào đâu’.”
Sắc mặt của Hà Phượng Minh chợt thay đổi, vô thức muốn nhìn Mộ Hàn Uyên, nhưng rồi lại thôi: “Ta, ta không……”
“Hỏi hắn ‘dựa vào đâu’, vậy các ngươi dựa vào đâu mà hỏi thế?”
Hồng y thiếu nữ đung đưa chân, giọng điệu lười biếng, nhưng ánh mắt lại như lưỡi dao sắc bén ngưng kết từ băng, chậm rãi lướt qua mọi người trong sân.
Nàng mỉm cười, nhưng nụ cười nọ lại lạnh lẽo hơn cả sương tuyết.
“À, dựa vào tình đồng môn, hay bởi vì Hàn Uyên Tôn của các ngươi giống như thánh nhân, không có thất tình, không có lục dục —— Không chạm vào điểm mấu chốt của tông môn, tuyệt đối không tùy tiện khiển trách các ngươi, cũng sẽ không ghim thù riêng?”
Hà Phượng Minh đỏ mặt, nghiến răng: “Ngươi đừng khích bác ly gián! Ngươi mới vào Càn Môn bao nhiêu ngày? Bọn ta ——”
“Ta vừa mới tới, nhưng cũng không nhìn nổi! Một đám đệ tử vô tri được hắn bảo vệ, miệng thì nói tin nhưng lại chất vấn lời hắn nói. Nếu đổi lại là vị sư phụ cực kỳ lợi hại kia của ngươi, cái kẻ dám chặn họng của chưởng môn ấy, ngươi có dám phản đối ông ta nửa chữ như phản đối Hàn Uyên Tôn không?!”
Sắc mặt Hà Phượng Minh trắng bệch, không dám nói lời nào.
“Vị sư phụ trưởng lão đời thứ ba kia của ngươi, bối phận cao hơn Mộ Hàn Uyên, hay tu vi cao hơn, hoặc địa vị tôn vinh cao hơn?”
Vân Dao nhảy xuống bàn gỗ, ý cười lạnh hơn vài phần: “Thánh nhân vô vi (*), cho nên thánh nhân mặc cho các ngươi lấn lướt —— Hắn không so đo với các ngươi, không sao cả, từ hôm nay, ta so đo với các ngươi.”
(*) Triết lý “vô vi” của Lão Tử: “Vô vi” dịch sát nghĩa là không làm gì. Vô vi là làm thuận theo tự nhiên, như mặt trời, mặt trăng vẫn chiếu soi bốn mùa tám tiết, điều hòa để nuôi dưỡng bảo toàn vạn loại chúng sinh.
Trong sân yên tĩnh.
Trần Kiến Tuyết trở thành người đứng gần Vân Dao nhất, lúc này ánh mắt của nàng tràn ngập hoang mang, sắc mặt phức tạp.
Nàng rất muốn quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Mộ Hàn Uyên, nhưng lại không dám.
Đúng vậy, ngay cả nàng cũng quên mất.
Bất kể là địa vị hay tu vi, danh vọng hay tính cách, Mộ Hàn Uyên là người không chút tì vết, tâm tính hệt như thần minh. Nhưng, thần minh thương xót chúng sinh, dường như chẳng bao giờ khắc khe chỉ trích bất cứ cá nhân nào, cho nên mọi người trong Càn Môn đều quen với điều này.
Hắn bao dung mọi người, không bộc lộ hỉ nộ, cho nên bình thường khi hắn nói chuyện, chỉ cần không phải mệnh lệnh, các đệ tử đều sẽ đánh bạo đặt câu hỏi.
Nhưng, chỉ vì quen như thế, nên sẽ thành lẽ hiển nhiên sao?
Chỉ vì tu vi, địa vị, danh vọng của hắn vô song, không ai sánh bằng, cho nên chút lấn lướt này không đáng nhắc tới sao?
Tại sao trước ngày hôm nay, ngay cả nàng cũng chưa từng thay hắn nói một lời?
“—— Tính cách của ngươi quá mềm yếu.”
Vân Dao đi ngang qua Trần Kiến Tuyết, thấy nàng ấy lờ đờ, nghĩ rằng đây có lẽ sẽ là thê tử tương lai của đồ đệ mình, thế nên nàng kiềm chế tình tính, truyền âm nhắc nhở một câu.
Nàng còn muốn nói “Sau này hai ngươi thành đạo lữ, nếu hắn dễ bị bắt nạt, ngươi cũng dễ bị bắt nạt, thế thì sư phụ như ta sẽ tức chết mất” —— Cuối cùng uyển chuyển đổi cách nói.
Chỉ là Vân Dao chỉ vừa mới mở miệng, chưa kịp nói câu thứ hai, thì thấy Trần Kiến Tuyết trước mặt ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, như thể vừa nghe thấy một câu nói xuyên thẳng qua trái tim.
—— Hệt như sẽ hộc máu ngay tức thì.
Vân Dao bối rối.
Hà Phượng Minh nghe bên này im ắng, nên nghiêng đầu nhìn sang, lập tức căm uất hơn cả khi hắn ta bị mắng: “Vân Yêu Cửu! Ngươi mắng bọn ta chưa đủ hay sao, ngươi nói gì với sư tỷ vậy? Từ nhỏ sư tỷ đã sóng vai cùng Hàn Uyên Tôn, chưa bao giờ bất kính, thậm chí còn chủ động đề nghị cho ngươi mượn trường kiếm —— Sao ngươi có thể kiếm chuyện với tỷ ấy chứ?”
Vân Dao: “......”
Vân Dao: “????”
Câu này vừa thốt ra, lập tức như châm lửa, nháy mắt lan ra, ảnh hưởng đến cảm xúc của quần chúng ——
Đúng lúc này, Mộ Hàn Uyên đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hai người. Chỉ thấy tay áo của hắn phất nhẹ, Trần Kiến Tuyết bị gió từ tay áo kéo đi, từ đứng bên cạnh Vân Dao chuyển sang đứng sau lưng hắn.
Lúc này, Trần Kiến Tuyết mới có phản ứng, từ phía sau hắn gấp gáp nói: “Sư huynh, Yêu Cửu sư muội chỉ có lòng tốt nhắc nhở, không hề —— Khụ khụ……”
Có lẽ do quá vội, nên mới nói nửa chừng thì ho không ngừng.
Khuôn mặt trắng như tuyết đỏ bừng lên vì cơn ho.
Hạ Phượng Minh cực kỳ tức giận, vẻ mặt càng thêm chạnh lòng: “Sư tỷ còn nói giúp nàng ta! Nàng ta chọc tức tỷ thế mà!”
“......”
Lại thêm một làn sóng lên án công khai.
Vân Dao khựng lại một lát, sau đó ngẩng đầu lên, cười mà như không cười nhìn đồ đệ cao hơn mình rất nhiều.
Hắn vừa mới hỏi Trần Kiến Tuyết có sao không, đôi lông mày hơi nhướng lên, quay người lại.
Lụa trắng che khuất đôi mắt, nên không biết hắn đang nghĩ gì.
Vân Dao chợt tò mò, nếu tháo mảnh lụa trước mắt xuống, liệu thánh nhân có tức giận, có làm khó nàng không?
“Ngươi cũng cho rằng ta vừa mắng nàng ta?” Vân Dao như đang cười.
Hiếm khi lông mày của Mộ Hàn Uyên nhíu lại, giọng nói trầm thấp bất đắc dĩ: “Bất kể người nói gì, người cũng không nên âm thầm truyền âm với muội ấy.”
“...... Được lắm.”
Vân Dao ngước nhìn hắn, nụ cười tắt lịm.
Mặt nàng vô cảm, chẳng muốn liếc nhìn “ngoan đồ” đang bảo vệ mỹ nhân trước mặt này chút nào, nàng xoay người vung tay lên, trường cầm cách đó không xa chợt bay lên, như liệt phong bay về phía Mộ Hàn Uyên ——
Uy thế như sắp đập thẳng vào hắn.
Sắc mặt của các đệ tử đại biến, có người gần như buột miệng nói “Hàn Uyên Tôn cẩn thận”.
Nhưng Mộ Hàn Uyên lại không hề nhúc nhích, thậm chí còn không đề tức phòng vệ, cứ như hoàn toàn không nhận ra khí tức diệt sát lạnh thấu xương đang ập về phía mình ——
Thân đàn lướt qua ống tay áo to rộng của Mộ Hàn Uyên, rồi chợt dựng lại bên cạnh hắn, khiến áo bào bay phấp phới.
Tóc đen như mực bay lên như mây, dải lụa trắng như tuyết cũng phấp phới theo.
“Lấy về đi.” Truyền âm, giọng của Vân Dao rét lạnh: “Bẩn tay của ta.”
“......”
Phía sau im lặng, không một lời đáp lại.
Xem đi, không thèm gọi sư tôn.
Đồ chó chết có vợ quên sư phụ, hóa ra trước mặt nàng không phải thánh nhân đối xử bình đẳng với chúng sinh.
Hồng y thiếu nữ phẫn nộ tột cùng, bỏ đi mà không hề ngoảnh lại.
Chẳng mấy chốc bóng người biến mất khỏi sân.
Tuy rằng Hà Phượng Minh rất muốn chạy đến bên cạnh Mộ Hàn Uyên, thêm mắm thêm muối vài câu về Vân Yêu Cửu, nhưng mỗi câu mỗi chữ nàng nói lúc nãy như kim châm, đâm thủng chiếc túi chứa sự giận dữ của bọn họ, thế nên hắn ta không dám ở cạnh Hàn Uyên Tôn quá lâu.
Cuối cùng Trần Kiến Tuyết cũng đã ổn định lại hơi thở, nàng mở mắt ra: “Sư huynh, huynh đừng hiểu lầm, Vân Yêu Cửu chẳng nói gì quá đáng cả, chỉ nói ——”
“Ta biết.”
Mộ Hàn Uyên ngắt lời, giọng hắn trầm ấm.
Trần Kiến Tuyết sửng sốt, ngẩng đầu lên: “Huynh biết?”
“Ừ.”
“Vậy tại sao huynh vẫn ——”
Câu hỏi của Trần Kiến Tuyết im bặt.
Nàng hơi khó hiểu và thất thần, men theo cánh tay nâng lên của Mộ Hàn Uyên, nhìn sang bên cạnh ——
Ống tay áo trắng như tuyết nâng lên, ngón tay như trúc như ngọc lộ ra, vuốt ve chiếc đàn đang lơ lửng bên cạnh.
Một sợi dây đàn bị đốt ngón tay của Mộ Hàn Uyên từ từ gảy nhẹ.
Hắn lắng tai nghe, như thể đang điều chỉnh dây đàn.
Dường như không hài lòng với âm thanh của dây dàn, hắn khẽ nhíu mày.
Dừng một chút, một loạt tiếng đàn vang lên theo ngón tay của hắn, hoặc véo von, hoặc trầm bổng, hoặc sắc bén, hoặc hùng dũng……
Nhưng, không có âm thanh nào giống tiếng đàn ấy của nàng.
Cho đến khi ——
“Ong.”
Âm thanh quen thuộc của dây đàn lần nữa vang lên trong sân.
Một thoáng sau, hàng mi dài khẽ run lên, dưới sống mũi cao thẳng của Mộ Hàn Uyên, đôi môi mỏng mím lại, nhếch lên một chút.
“Khó nghe thật.”
Hắn khẽ nói như thế, nhưng lại mỉm cười.
“.....”
Ánh mắt của Trần Kiến Tuyết lóe lên, Mộ Hàn Uyên trước mặt nàng lúc này trông cực kỳ xa lạ, hệt như quay lại hôm trong bí cảnh Thiên Huyền.
Suốt ba trăm năm qua, Vân Dao là người duy nhất trong trời đất này có thể khiến hắn trở nên như thế.
Lẽ nào.
“Vân Yêu Cửu, cô ấy và……”
—— Cô ấy và tiểu sư thúc tổ Vân Dao có quan hệ gì với nhau?
Giọng của Trần Kiến Tuyết ngập ngừng, những từ còn lại không thể thốt ra.
“Hửm?” Mộ Hàn Uyên hơi nghiêng mặt sang, trong giọng nói như ẩn chứa ý cười khó giấu, dường như lúc này hắn đang rất kiên nhẫn: “Cái gì?”
Trần Kiến Tuyết bỗng nhiên không dám hỏi.
Nàng lắc đầu, nhớ đến chuyện Mộ Hàn Uyên không nhìn thấy, nên nói: “Không có gì.”
Mộ Hàn Uyên cũng nhớ tới một chuyện: “Sau này, đừng gọi người là Vân Yêu Cửu.”
“Tại sao?”
“Nguồn gốc của cái tên này không mấy vẻ vang.” Không rõ nghĩ đến điều gì, ý cười trên môi Mộ Hàn Uyên càng rõ rệt hơn: “Không phải người thân thiết, nếu gọi người như thế, người sẽ không vui.”
“......”
Nếu nói trước đây chỉ là nghi ngờ, thì giờ đây Trần Kiến Tuyết tin chắc rằng, vừa rồi trong lúc bố trí kết giới, Mộ Hàn Uyên thật sự phân tâm quay đầu lại sau khi nghe cụm từ “Vân Yêu Cửu”.
Vân Dao đặc biệt bởi vì Vân Yêu Cửu, hay Vân Yêu Cửu đặc biệt bởi vì Vân Dao ——
Rốt cuộc bọn họ có quan hệ thế nào, đối với sư huynh, bọn họ là gì?
Trần Kiến Tuyết gần như bị những thắc mắc trong lòng làm cho mất khống chế, suýt nữa lại ho khan, nhưng nàng đã kìm lại, hỏi: “Nếu sư huynh hiểu cô ấy như vậy, tại sao vừa rồi lại nói với cô ấy những lời kia?”
“......”
Mộ Hàn Uyên nhớ đến lời truyền âm “Bẩn tay của ta” của nàng, dường như khi ấy nàng tức giận đến mức muốn tát bay tên đồ đệ chẳng ra gì như hắn —— Nhưng nàng vẫn cố nhẫn nhịn.
Cùng với tất cả những lời nàng nói trước đó, đều là tấm lòng muốn bảo vệ người đệ tử là hắn.
Sau đó nàng tự làm bản thân tức giận.
Mộ Hàn Uyên không khỏi cười nhẹ rồi thở dài.
“Bởi vì khi bảo vệ người khác, người sẽ chẳng đoái hoài đến bản thân mình.” Vì vậy, nàng nhắm mắt làm ngơ trước sự căm giận của những đệ tử kia khi bọn họ bị vạch mặt.
Hắn biết ngạo khí và kiếm thuật của nàng đều là đệ nhất thiên hạ, cho nên nàng chẳng bao giờ bận tâm đến lời nói và cách nhìn nhận của người khác về mình.
Nhưng hắn không thích sự ác ý mà bọn họ nhắm vào nàng.
“...... Sư muội, trở về nghỉ ngơi đi.” Mộ Hàn Uyên hơi ngước mắt lên: “Đêm nay muội sắp xếp ca trực của các đệ tử. Nếu hôm nay bọn họ gặp ta, có lẽ sẽ không được tự nhiên.”
Trần Kiến Tuyết siết chặt ngón tay: “Vậy còn sư huynh?”
“Có lẽ ta sẽ trực suốt đêm.” Mộ Hàn Uyên dừng lại một chút, giọng nói như pha chút tiếng cười nhẹ: “Như thế mới có thể chờ được người.”
“......”
——
Sự thật chứng minh, Mộ Hàn Uyên thật sự rất hiểu sư phụ của mình.
Vân Dao đi vòng quanh trăm dặm bên ngoài thôn, gần như lật hết đất hết núi gần đó lên, nhưng vẫn không tìm được bọn tu giả lén lút bám theo tiên thuyền của bọn họ lúc sáng.
Thế là không có chỗ trút lửa giận, nên chỉ đành ôm cục tức trở về.
Thôn trang về đêm chỉ đốt mấy ngọn nến, hệt như ma trơi trong màn đêm u ám, ánh nến thoáng nghiêng ngả khi có gió thổi qua, tàn quang xẹt qua những góc hoang tàn đổ nát, mạng nhện lắc lư, khiến cả thôn trở nên đáng sợ hơn.
Vân Dao đi đến theo ánh đèn trong sân, đang định mắng kẻ nào chán sống, nửa đêm đốt đèn, không sợ gọi quỷ đến sao?
Sau đó, bên cạnh ngọn đèn, nàng nhìn thấy Mộ Hàn Uyên khoác áo bào đang tĩnh tọa.
Nếu nói ánh đèn giống như men sứ, vậy Mộ Hàn Uyên chính là món đồ sứ tuyệt phẩm độc nhất vô nhị của thế gian, như băng như ngọc, long lanh đến mức khiến người ta không kìm lòng được, từng tấc từng tấc, dùng ánh mắt hoặc đầu ngón tay chạm vào.
Nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn, đặc biệt là mỹ nhân bịt mắt, hòa với bóng đêm, khiến người ta nảy sinh ác niệm.
Vân Dao nhìn một cách suồng sã, cũng như thỏa chí, cứ như sợ rằng hắn không nhận ra nàng dùng ánh mắt “ức hiếp” hắn.
Thật ra, nàng không hề che giấu hơi thở, nên lẽ ra hắn phải nhận ra ngay từ đầu.
Nhưng Mộ Hàn Uyên lại không hề nhúc nhích, mặc cho nàng ngắm nhìn.
Cuối cùng Vân Dao không thắng nổi hắn.
Hồng y thiếu nữ giẫm lên bóng đêm và ánh nến đung đưa trong gió, lười biếng tiến lên, dựa vào mép bàn cạnh tay áo của hắn.
“Mắt không thấy, đốt đèn phí sáp.”
Không chờ Mộ Hàn Uyên trả lời.
“Hơn nửa đêm rồi mà vẫn chưa ngủ, Hàn Uyên Tôn chờ gì ở đây vậy,” Nàng đặt tách trà mà hắn đã dùng vào lòng bàn tay, đầu ngón tay đặt dưới đáy tách, lật úp lại, tiện đà xoay vòng, chuông vàng vang lên âm thanh dễ nghe: “Chờ nữ quỷ cướp sắc sao?”
Từ “sư tôn” đã đến bên môi theo bản năng.
Sau khi nghe xong câu nói không hề đứng đắn này, hầu kết như bạch ngọc lành lạnh nhấp nhô, nuốt lại cụm từ kia.
Mộ Hàn Uyên bất đắc dĩ: “...... Người vẫn còn giận sao?”
“Ồ, hóa ra dâng tới cửa vì muốn ta nguôi giận?” Vân Dao cười lạnh, bóp mạnh tách trà bên cạnh tay áo của hắn, tới mức vang lên tiếng rắc, nàng khom người về phía hắn, gần như kề sát lông mày xinh đẹp của hắn ——
Là tư thế của kẻ hung hãn.
Gần như hôn lên ánh trăng, trong màn đêm, ngân quan cực kỳ quyến rũ, Vân Dao sực nhớ ra.
Mỹ nhân, nhưng mắt mù.
Làm điều vô ích, vì hắn không nhìn thấy.
Vân Dao: “......”
Thế nên, tiến không được, lùi cũng không xong, mở miệng không được, im miệng cũng không xong.
Vân Dao cứng đờ vì lúng túng.
Ngoại trừ thị giác, các giác quan của Mộ Hàn Uyên khá nhạy bén trong màn đêm. Trên người Vân Dao thoang thoảng lãnh hương nhàn nhạt, hắn không phân biệt được đó là mùi gì, nhưng có thể phân biệt được đó là mùi hương chỉ có ở trên người nàng.
Song, đêm nay, nó rất gần, rất đậm.
Trong đêm tối, mỹ nhân như được tạc từ băng ngọc hơi nghiêng người: “..... Sư tôn?”
Tiếng gọi này rất trầm, rất nhẹ, thoáng qua không rõ ràng, Vân Dao gần như không phân biệt được đó là giọng nói hay thần thức truyền âm.
Thế là hồng y thiếu nữ chợt giật mình, hoảng hốt lùi lại hai bước.
“Mộ, Hàn, Uyên.”
Truyền âm lần nữa vang lên, gần như pha chút nổi nóng nghiến răng nghiến lợi.
Mộ Hàn Uyên cảm thấy hơi khó hiểu, hắn không hiểu tại sao Vân Dao đột nhiên tức giận, do dự một chút, hắn chỉ có thể nhỏ giọng truyền âm: “Nếu sư tôn vẫn chưa nguôi giận, đệ tử mặc cho sư tôn trút giận.”
“——”
Vân Dao hoàn toàn tức tối, nàng bật cười: “Ta có thể đánh ngươi, hay có thể phạt ngươi quỳ?”
Mộ Hàn Uyên hơi suy tư: “Đều có thể, tùy ý sư tôn.”
“...... Có phải ngươi nghĩ rằng, ngày mai phải lên núi nên ta sẽ không làm gì ngươi?”
Nhắc tới chuyện này, Mộ Hàn Uyên lưỡng lự.
“Ngày mai ta không dẫn đội, nếu sư tôn muốn trút giận, người không cần băn khoăn.”
“Ngươi không đi? Vậy ai đi?” Vân Dao nhăn mày, cảm nhận được điềm chẳng lành.
“Ta muốn mời sư tôn đích thân lên núi Tàng Long.”
“......”
Thảo nào hắn ở đây đợi nàng.
Vân Dao cười nhạt, quay sang nhìn hắn: “Vậy còn ngươi.”
“Tình huống của thôn này hơi kỳ lạ, chưa tra rõ, chỉ để đệ tử trông chừng, ta không yên lòng.” Mộ Hàn Uyên đáp.
“Trừ ngươi, tu vi của Trần Kiến Tuyết không hề thấp.” Vân Dao hỏi: “Sao không bảo nàng ta đi?”
Mộ Hàn Uyên hơi sửng sốt, dường như không hiểu tại sao Vân Dao lại nhắc đến Trần Kiến Tuyết.
Giống như hắn không thể hiểu, tại sao ban ngày Vân Dao đơn độc truyền âm với Trần Kiến Tuyết, không cho người ngoài nghe.
Khoảnh khắc ấy, hắn hơi không vui.
Hắn mới là đồ đệ của nàng, nhưng cớ sao sư tôn muốn thân cận với người khác.
Mộ Hàn Uyên nghĩ, cụp mắt xuống, nghĩ ra một lý do cực kỳ hợp lý: “Sức khỏe của sư muội không tốt, không tiện vào chướng khí trong rừng.”
“......”
Sau một khoảng lặng, Vân Dao bị thánh nhân Mộ Hàn Uyên chọc tức đến mức hừ một tiếng rồi cười lạnh: “Sư muội của ngươi quý giá, còn sức khỏe của sư tôn ngươi là tốt nhất, đúng không?”
Lúc này, Mộ Hàn Uyên không hề nghĩ ngợi gì:
“Đương nhiên sư tôn là đệ nhất thiên hạ.”
“Ta ——”
Lời thổi phồng buồn cười như thế, ấy vậy mà được thốt ra từ miệng của Mộ Hàn Uyên.
Hắn còn nói một cách chắc chắn và bình tĩnh.
Vân Dao thật sự ngơ ngác: “...... Hàn Uyên Tôn, khoác lác sẽ gặp quả báo đấy.”
Giữa ánh trăng và ánh nến, người nọ cụp mắt, mỉm cười rất nhẹ: “Không phải, không đâu.”
Không phải khoác lác, mà là Mộ Hàn Uyên chắc chắn như thế.
Ba trăm năm nay, hắn dồn hết tâm trí tu luyện, chỉ vì muốn xóa bỏ nghi ngờ của thế gian, khiến mọi người mỗi khi thấy hắn sẽ nhớ đến sư tôn của hắn, không ai được phép lãng quên nàng, Vân Dao mãi mãi là thiên hạ đệ nhất, là người dùng một kiếm trấn áp Ma Vực ba trăm năm trước.
……
Song, Mộ Hàn Uyên chưa bao giờ ngờ rằng, Vân Dao cũng sẽ có lúc “gãy kích” trong một “rãnh ngầm” nho nhỏ.
Hai ngày sau, Hà Phượng Minh và nhóm đệ tử cả người đầy thương tích nhếch nhác trốn về, nắm lấy áo bào của hắn, cầu xin hắn lên núi Tàng Long cứu Vân Yêu Cửu ——
Quả báo của Mộ Hàn Uyên đến.
******
Tác giả có lời muốn nói:
Fan số 1 của Vân Dao ở Càn Nguyên: Mộ Hàn Uyên.
Bạch Mộ: Bất kể người nói gì, người cũng không nên âm thầm truyền âm với muội ấy.
Vân Dao: Ngươi hung dữ với ta?
Hắc Mộ: Ta mới là đồ đệ duy nhất của người, muốn truyền âm bí mật gì đó, chỉ có thể truyền cho ta. Lần sau, nếu có người thứ ba nghe được, ta sẽ xử kẻ đó:)
Vân Dao: …… Ngươi cứ hung dữ với ta đi.
Hà Phượng Minh và những người khác ngoảnh cổ nhìn về phía vang lên giọng nói, gần như muốn gãy cả cổ ——
“Hàn Uyên Tôn???”
Tràn ngập vẻ bàng hoàng và khó hiểu.
Trên thực tế, Vân Dao còn khó hiểu hơn cả bọn họ.
—— Thoại bản viết rằng “Thân đàn như cơ thể mình”, không ai được phép chạm vào cầm tuệ của đàn Mẫn Sinh mà?
Chẳng lẽ nàng đọc thoại bản dã sử dởm?
Vân Dao hơi sửng sốt.
Sau đó, nàng thấy tay áo của Mộ Hàn Uyên vung lên, một thanh trường cầm ngọc thạch tỏa ra hào quang xuất hiện giữa không trung. Hắn thuận tay đẩy lên phía trước, chiếc đàn bay đến trước mặt Vân Dao.
Trường cầm lơ lửng.
Vân Dao và mọi người ngước mắt nhìn nó.
Không phải “Mẫn Sinh” của hắn, mà là “Hạc Vũ” do Thiên Âm Tông tặng.
Trong sân, ngoại trừ Mộ Hàn Uyên và Vân Dao, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trái tim suýt nhảy ra khỏi cổ họng dần dần dịu xuống.
Hà Phượng Minh là người kinh hãi nhất, bây giờ hắn ta đã lấy lại nhịp tim của mình.
Hắn ta vừa định ném cho Vân Dao ánh mắt trào phúng.
Nhưng sau khi nhìn kỹ, hắn ta thấy rõ hào quang trên bảo cầm “Hạc Vũ”, nhận ra rằng đây là một trong thập đại danh cầm của Tiên Vực, Hà Phượng Minh đột nhiên không cười nổi nữa.
Đây chính là bảo vật khó cầu của thiên hạ, là quà cảm tạ của Thiên Âm Tông mà cả Tiên Vực đều biết, chỉ kém chút khua chiêng gõ trống dâng lên sơn môn của Càn Môn ——
Ấy thế mà Hàn Uyên Tôn tùy tiện đưa cho Vân Yêu Cửu?
Nàng dựa vào đâu mà có vận may trời ban thế này?!
Đương nhiên Hà Phượng Minh không phải người duy nhất có suy nghĩ này, có vài người sắc mặt tối sầm.
Trần Kiến Tuyết đứng giữa hai người, khi thanh trường cầm kia lướt qua, nó thậm chí phất qua mép váy của nàng.
Nàng dường như giật mình một lúc, sau đó mới hoàn hồn.
Nữ tử mặc y phục trắng muốt áy náy mỉm cười, cất thanh trường kiếm dự phòng kia vào túi thần binh: “So với sư huynh, thanh kiếm này của ta quả thật không sánh bằng, khiến Yêu Cửu sư muội chê cười rồi.”
Nhân cơ hội này, không biết là ai hừ lạnh rồi làu bàu: “Nàng ta là phế vật, chẳng biết Hàn Uyên Tôn tặng bảo cầm cho nàng ta để làm gì?”
Có người nhỏ giọng hùa theo: “Đúng vậy, Hàn Uyên Tôn quá tốt bụng, cho dù danh cầm không tặng mỹ nhân, nhưng sao lại đưa cho phế vật vô đức vô năng này chứ, ta đoán nàng ta còn chẳng biết đánh đàn.”
“......”
Vân Dao vốn định thuận tay đẩy nó về ——
“Hạc Vũ” quý báu, dùng làm pháp bảo thì cũng lợi hại lắm, nhưng nếu là nghiệm khí, bảo quang ngoi lên đến mấy trượng. Thân là sư phụ, sao có thể tham ô lễ vật của đệ tử?
Nhưng sau khi nghe được vài lời linh tinh trong sân, nàng chợt mỉm cười.
“Tặng cho phế vật như ta là không nên, tặng cho các ngươi mới là thích hợp, đúng không?”
Sắc mặt của vài người vừa lên tiếng hơi biến đổi.
Hà Phượng Minh đứng gần nàng nhất, lại có chỗ dựa vững chắc là trưởng lão Lư Trường An hơi xuất sắc trong tông môn, nên đương nhiên hắn ta khá cứng rắn.
Trên mặt hắn ta là nụ cười lạnh lẽo: “Bọn ta không có ý này, ngươi đừng vội suy bụng mình ra bụng người.”
“Thật sao? Nếu không có ý này, vậy ta hỏi các ngươi một câu ——”
Chỉ thấy hồng y thiếu nữ thản nhiên ngồi xuống một chiếc bàn gỗ, dưới làn váy đỏ tươi, đôi chân xinh đẹp trong đôi ủng đen khẽ đung đưa.
Nàng nhấc tay lên, chuông vàng réo rắt, đầu ngón tay tùy tiện gảy nhẹ dây đàn.
“Ong.”
Âm thanh này thật sự không hề êm tai.
Nhưng sắc mặt của mọi người đều biến đổi —— Một khí cơ vô hình xẹt qua, lướt qua sườn khuôn mặt của Hà Phượng Minh, cắt đứt một đoạn tóc của hắn ta.
Sợi tóc lặng lẽ nhè nhẹ rơi xuống đất.
Nhưng đã trấn áp được mọi âm thanh trong sân.
Chỉ gảy nhẹ một cái, không phải thật sự đánh đàn, tu vi khó dò, tuyệt đối không hề tầm thường.
Nhìn thấy vẻ nghiến răng nghiến lợi và ánh mắt kiêng kỵ của Hà Phượng Minh, hồng y thiếu nữ trông có vẻ hài lòng, nàng uể oải chống tay ra đằng sau. Chống tay lên chiếc bàn vuông nơi mình vừa ngồi, Vân Dao nhẹ nhàng nghiêng đầu, ý cười vừa ngây thơ vừa vô hại.
“Đàn của Mộ Hàn Uyên, là Thiên Âm Tông tặng cho hắn, chứ không phải tặng cho Càn Môn —— Cho dù đưa cho phế vật như ta, miễn là hắn muốn thì cứ đưa thôi —— Cớ sao còn cần các ngươi lắm miệng, hỏi một câu ‘dựa vào đâu’.”
Sắc mặt của Hà Phượng Minh chợt thay đổi, vô thức muốn nhìn Mộ Hàn Uyên, nhưng rồi lại thôi: “Ta, ta không……”
“Hỏi hắn ‘dựa vào đâu’, vậy các ngươi dựa vào đâu mà hỏi thế?”
Hồng y thiếu nữ đung đưa chân, giọng điệu lười biếng, nhưng ánh mắt lại như lưỡi dao sắc bén ngưng kết từ băng, chậm rãi lướt qua mọi người trong sân.
Nàng mỉm cười, nhưng nụ cười nọ lại lạnh lẽo hơn cả sương tuyết.
“À, dựa vào tình đồng môn, hay bởi vì Hàn Uyên Tôn của các ngươi giống như thánh nhân, không có thất tình, không có lục dục —— Không chạm vào điểm mấu chốt của tông môn, tuyệt đối không tùy tiện khiển trách các ngươi, cũng sẽ không ghim thù riêng?”
Hà Phượng Minh đỏ mặt, nghiến răng: “Ngươi đừng khích bác ly gián! Ngươi mới vào Càn Môn bao nhiêu ngày? Bọn ta ——”
“Ta vừa mới tới, nhưng cũng không nhìn nổi! Một đám đệ tử vô tri được hắn bảo vệ, miệng thì nói tin nhưng lại chất vấn lời hắn nói. Nếu đổi lại là vị sư phụ cực kỳ lợi hại kia của ngươi, cái kẻ dám chặn họng của chưởng môn ấy, ngươi có dám phản đối ông ta nửa chữ như phản đối Hàn Uyên Tôn không?!”
Sắc mặt Hà Phượng Minh trắng bệch, không dám nói lời nào.
“Vị sư phụ trưởng lão đời thứ ba kia của ngươi, bối phận cao hơn Mộ Hàn Uyên, hay tu vi cao hơn, hoặc địa vị tôn vinh cao hơn?”
Vân Dao nhảy xuống bàn gỗ, ý cười lạnh hơn vài phần: “Thánh nhân vô vi (*), cho nên thánh nhân mặc cho các ngươi lấn lướt —— Hắn không so đo với các ngươi, không sao cả, từ hôm nay, ta so đo với các ngươi.”
(*) Triết lý “vô vi” của Lão Tử: “Vô vi” dịch sát nghĩa là không làm gì. Vô vi là làm thuận theo tự nhiên, như mặt trời, mặt trăng vẫn chiếu soi bốn mùa tám tiết, điều hòa để nuôi dưỡng bảo toàn vạn loại chúng sinh.
Trong sân yên tĩnh.
Trần Kiến Tuyết trở thành người đứng gần Vân Dao nhất, lúc này ánh mắt của nàng tràn ngập hoang mang, sắc mặt phức tạp.
Nàng rất muốn quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Mộ Hàn Uyên, nhưng lại không dám.
Đúng vậy, ngay cả nàng cũng quên mất.
Bất kể là địa vị hay tu vi, danh vọng hay tính cách, Mộ Hàn Uyên là người không chút tì vết, tâm tính hệt như thần minh. Nhưng, thần minh thương xót chúng sinh, dường như chẳng bao giờ khắc khe chỉ trích bất cứ cá nhân nào, cho nên mọi người trong Càn Môn đều quen với điều này.
Hắn bao dung mọi người, không bộc lộ hỉ nộ, cho nên bình thường khi hắn nói chuyện, chỉ cần không phải mệnh lệnh, các đệ tử đều sẽ đánh bạo đặt câu hỏi.
Nhưng, chỉ vì quen như thế, nên sẽ thành lẽ hiển nhiên sao?
Chỉ vì tu vi, địa vị, danh vọng của hắn vô song, không ai sánh bằng, cho nên chút lấn lướt này không đáng nhắc tới sao?
Tại sao trước ngày hôm nay, ngay cả nàng cũng chưa từng thay hắn nói một lời?
“—— Tính cách của ngươi quá mềm yếu.”
Vân Dao đi ngang qua Trần Kiến Tuyết, thấy nàng ấy lờ đờ, nghĩ rằng đây có lẽ sẽ là thê tử tương lai của đồ đệ mình, thế nên nàng kiềm chế tình tính, truyền âm nhắc nhở một câu.
Nàng còn muốn nói “Sau này hai ngươi thành đạo lữ, nếu hắn dễ bị bắt nạt, ngươi cũng dễ bị bắt nạt, thế thì sư phụ như ta sẽ tức chết mất” —— Cuối cùng uyển chuyển đổi cách nói.
Chỉ là Vân Dao chỉ vừa mới mở miệng, chưa kịp nói câu thứ hai, thì thấy Trần Kiến Tuyết trước mặt ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, như thể vừa nghe thấy một câu nói xuyên thẳng qua trái tim.
—— Hệt như sẽ hộc máu ngay tức thì.
Vân Dao bối rối.
Hà Phượng Minh nghe bên này im ắng, nên nghiêng đầu nhìn sang, lập tức căm uất hơn cả khi hắn ta bị mắng: “Vân Yêu Cửu! Ngươi mắng bọn ta chưa đủ hay sao, ngươi nói gì với sư tỷ vậy? Từ nhỏ sư tỷ đã sóng vai cùng Hàn Uyên Tôn, chưa bao giờ bất kính, thậm chí còn chủ động đề nghị cho ngươi mượn trường kiếm —— Sao ngươi có thể kiếm chuyện với tỷ ấy chứ?”
Vân Dao: “......”
Vân Dao: “????”
Câu này vừa thốt ra, lập tức như châm lửa, nháy mắt lan ra, ảnh hưởng đến cảm xúc của quần chúng ——
Đúng lúc này, Mộ Hàn Uyên đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hai người. Chỉ thấy tay áo của hắn phất nhẹ, Trần Kiến Tuyết bị gió từ tay áo kéo đi, từ đứng bên cạnh Vân Dao chuyển sang đứng sau lưng hắn.
Lúc này, Trần Kiến Tuyết mới có phản ứng, từ phía sau hắn gấp gáp nói: “Sư huynh, Yêu Cửu sư muội chỉ có lòng tốt nhắc nhở, không hề —— Khụ khụ……”
Có lẽ do quá vội, nên mới nói nửa chừng thì ho không ngừng.
Khuôn mặt trắng như tuyết đỏ bừng lên vì cơn ho.
Hạ Phượng Minh cực kỳ tức giận, vẻ mặt càng thêm chạnh lòng: “Sư tỷ còn nói giúp nàng ta! Nàng ta chọc tức tỷ thế mà!”
“......”
Lại thêm một làn sóng lên án công khai.
Vân Dao khựng lại một lát, sau đó ngẩng đầu lên, cười mà như không cười nhìn đồ đệ cao hơn mình rất nhiều.
Hắn vừa mới hỏi Trần Kiến Tuyết có sao không, đôi lông mày hơi nhướng lên, quay người lại.
Lụa trắng che khuất đôi mắt, nên không biết hắn đang nghĩ gì.
Vân Dao chợt tò mò, nếu tháo mảnh lụa trước mắt xuống, liệu thánh nhân có tức giận, có làm khó nàng không?
“Ngươi cũng cho rằng ta vừa mắng nàng ta?” Vân Dao như đang cười.
Hiếm khi lông mày của Mộ Hàn Uyên nhíu lại, giọng nói trầm thấp bất đắc dĩ: “Bất kể người nói gì, người cũng không nên âm thầm truyền âm với muội ấy.”
“...... Được lắm.”
Vân Dao ngước nhìn hắn, nụ cười tắt lịm.
Mặt nàng vô cảm, chẳng muốn liếc nhìn “ngoan đồ” đang bảo vệ mỹ nhân trước mặt này chút nào, nàng xoay người vung tay lên, trường cầm cách đó không xa chợt bay lên, như liệt phong bay về phía Mộ Hàn Uyên ——
Uy thế như sắp đập thẳng vào hắn.
Sắc mặt của các đệ tử đại biến, có người gần như buột miệng nói “Hàn Uyên Tôn cẩn thận”.
Nhưng Mộ Hàn Uyên lại không hề nhúc nhích, thậm chí còn không đề tức phòng vệ, cứ như hoàn toàn không nhận ra khí tức diệt sát lạnh thấu xương đang ập về phía mình ——
Thân đàn lướt qua ống tay áo to rộng của Mộ Hàn Uyên, rồi chợt dựng lại bên cạnh hắn, khiến áo bào bay phấp phới.
Tóc đen như mực bay lên như mây, dải lụa trắng như tuyết cũng phấp phới theo.
“Lấy về đi.” Truyền âm, giọng của Vân Dao rét lạnh: “Bẩn tay của ta.”
“......”
Phía sau im lặng, không một lời đáp lại.
Xem đi, không thèm gọi sư tôn.
Đồ chó chết có vợ quên sư phụ, hóa ra trước mặt nàng không phải thánh nhân đối xử bình đẳng với chúng sinh.
Hồng y thiếu nữ phẫn nộ tột cùng, bỏ đi mà không hề ngoảnh lại.
Chẳng mấy chốc bóng người biến mất khỏi sân.
Tuy rằng Hà Phượng Minh rất muốn chạy đến bên cạnh Mộ Hàn Uyên, thêm mắm thêm muối vài câu về Vân Yêu Cửu, nhưng mỗi câu mỗi chữ nàng nói lúc nãy như kim châm, đâm thủng chiếc túi chứa sự giận dữ của bọn họ, thế nên hắn ta không dám ở cạnh Hàn Uyên Tôn quá lâu.
Cuối cùng Trần Kiến Tuyết cũng đã ổn định lại hơi thở, nàng mở mắt ra: “Sư huynh, huynh đừng hiểu lầm, Vân Yêu Cửu chẳng nói gì quá đáng cả, chỉ nói ——”
“Ta biết.”
Mộ Hàn Uyên ngắt lời, giọng hắn trầm ấm.
Trần Kiến Tuyết sửng sốt, ngẩng đầu lên: “Huynh biết?”
“Ừ.”
“Vậy tại sao huynh vẫn ——”
Câu hỏi của Trần Kiến Tuyết im bặt.
Nàng hơi khó hiểu và thất thần, men theo cánh tay nâng lên của Mộ Hàn Uyên, nhìn sang bên cạnh ——
Ống tay áo trắng như tuyết nâng lên, ngón tay như trúc như ngọc lộ ra, vuốt ve chiếc đàn đang lơ lửng bên cạnh.
Một sợi dây đàn bị đốt ngón tay của Mộ Hàn Uyên từ từ gảy nhẹ.
Hắn lắng tai nghe, như thể đang điều chỉnh dây đàn.
Dường như không hài lòng với âm thanh của dây dàn, hắn khẽ nhíu mày.
Dừng một chút, một loạt tiếng đàn vang lên theo ngón tay của hắn, hoặc véo von, hoặc trầm bổng, hoặc sắc bén, hoặc hùng dũng……
Nhưng, không có âm thanh nào giống tiếng đàn ấy của nàng.
Cho đến khi ——
“Ong.”
Âm thanh quen thuộc của dây đàn lần nữa vang lên trong sân.
Một thoáng sau, hàng mi dài khẽ run lên, dưới sống mũi cao thẳng của Mộ Hàn Uyên, đôi môi mỏng mím lại, nhếch lên một chút.
“Khó nghe thật.”
Hắn khẽ nói như thế, nhưng lại mỉm cười.
“.....”
Ánh mắt của Trần Kiến Tuyết lóe lên, Mộ Hàn Uyên trước mặt nàng lúc này trông cực kỳ xa lạ, hệt như quay lại hôm trong bí cảnh Thiên Huyền.
Suốt ba trăm năm qua, Vân Dao là người duy nhất trong trời đất này có thể khiến hắn trở nên như thế.
Lẽ nào.
“Vân Yêu Cửu, cô ấy và……”
—— Cô ấy và tiểu sư thúc tổ Vân Dao có quan hệ gì với nhau?
Giọng của Trần Kiến Tuyết ngập ngừng, những từ còn lại không thể thốt ra.
“Hửm?” Mộ Hàn Uyên hơi nghiêng mặt sang, trong giọng nói như ẩn chứa ý cười khó giấu, dường như lúc này hắn đang rất kiên nhẫn: “Cái gì?”
Trần Kiến Tuyết bỗng nhiên không dám hỏi.
Nàng lắc đầu, nhớ đến chuyện Mộ Hàn Uyên không nhìn thấy, nên nói: “Không có gì.”
Mộ Hàn Uyên cũng nhớ tới một chuyện: “Sau này, đừng gọi người là Vân Yêu Cửu.”
“Tại sao?”
“Nguồn gốc của cái tên này không mấy vẻ vang.” Không rõ nghĩ đến điều gì, ý cười trên môi Mộ Hàn Uyên càng rõ rệt hơn: “Không phải người thân thiết, nếu gọi người như thế, người sẽ không vui.”
“......”
Nếu nói trước đây chỉ là nghi ngờ, thì giờ đây Trần Kiến Tuyết tin chắc rằng, vừa rồi trong lúc bố trí kết giới, Mộ Hàn Uyên thật sự phân tâm quay đầu lại sau khi nghe cụm từ “Vân Yêu Cửu”.
Vân Dao đặc biệt bởi vì Vân Yêu Cửu, hay Vân Yêu Cửu đặc biệt bởi vì Vân Dao ——
Rốt cuộc bọn họ có quan hệ thế nào, đối với sư huynh, bọn họ là gì?
Trần Kiến Tuyết gần như bị những thắc mắc trong lòng làm cho mất khống chế, suýt nữa lại ho khan, nhưng nàng đã kìm lại, hỏi: “Nếu sư huynh hiểu cô ấy như vậy, tại sao vừa rồi lại nói với cô ấy những lời kia?”
“......”
Mộ Hàn Uyên nhớ đến lời truyền âm “Bẩn tay của ta” của nàng, dường như khi ấy nàng tức giận đến mức muốn tát bay tên đồ đệ chẳng ra gì như hắn —— Nhưng nàng vẫn cố nhẫn nhịn.
Cùng với tất cả những lời nàng nói trước đó, đều là tấm lòng muốn bảo vệ người đệ tử là hắn.
Sau đó nàng tự làm bản thân tức giận.
Mộ Hàn Uyên không khỏi cười nhẹ rồi thở dài.
“Bởi vì khi bảo vệ người khác, người sẽ chẳng đoái hoài đến bản thân mình.” Vì vậy, nàng nhắm mắt làm ngơ trước sự căm giận của những đệ tử kia khi bọn họ bị vạch mặt.
Hắn biết ngạo khí và kiếm thuật của nàng đều là đệ nhất thiên hạ, cho nên nàng chẳng bao giờ bận tâm đến lời nói và cách nhìn nhận của người khác về mình.
Nhưng hắn không thích sự ác ý mà bọn họ nhắm vào nàng.
“...... Sư muội, trở về nghỉ ngơi đi.” Mộ Hàn Uyên hơi ngước mắt lên: “Đêm nay muội sắp xếp ca trực của các đệ tử. Nếu hôm nay bọn họ gặp ta, có lẽ sẽ không được tự nhiên.”
Trần Kiến Tuyết siết chặt ngón tay: “Vậy còn sư huynh?”
“Có lẽ ta sẽ trực suốt đêm.” Mộ Hàn Uyên dừng lại một chút, giọng nói như pha chút tiếng cười nhẹ: “Như thế mới có thể chờ được người.”
“......”
——
Sự thật chứng minh, Mộ Hàn Uyên thật sự rất hiểu sư phụ của mình.
Vân Dao đi vòng quanh trăm dặm bên ngoài thôn, gần như lật hết đất hết núi gần đó lên, nhưng vẫn không tìm được bọn tu giả lén lút bám theo tiên thuyền của bọn họ lúc sáng.
Thế là không có chỗ trút lửa giận, nên chỉ đành ôm cục tức trở về.
Thôn trang về đêm chỉ đốt mấy ngọn nến, hệt như ma trơi trong màn đêm u ám, ánh nến thoáng nghiêng ngả khi có gió thổi qua, tàn quang xẹt qua những góc hoang tàn đổ nát, mạng nhện lắc lư, khiến cả thôn trở nên đáng sợ hơn.
Vân Dao đi đến theo ánh đèn trong sân, đang định mắng kẻ nào chán sống, nửa đêm đốt đèn, không sợ gọi quỷ đến sao?
Sau đó, bên cạnh ngọn đèn, nàng nhìn thấy Mộ Hàn Uyên khoác áo bào đang tĩnh tọa.
Nếu nói ánh đèn giống như men sứ, vậy Mộ Hàn Uyên chính là món đồ sứ tuyệt phẩm độc nhất vô nhị của thế gian, như băng như ngọc, long lanh đến mức khiến người ta không kìm lòng được, từng tấc từng tấc, dùng ánh mắt hoặc đầu ngón tay chạm vào.
Nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn, đặc biệt là mỹ nhân bịt mắt, hòa với bóng đêm, khiến người ta nảy sinh ác niệm.
Vân Dao nhìn một cách suồng sã, cũng như thỏa chí, cứ như sợ rằng hắn không nhận ra nàng dùng ánh mắt “ức hiếp” hắn.
Thật ra, nàng không hề che giấu hơi thở, nên lẽ ra hắn phải nhận ra ngay từ đầu.
Nhưng Mộ Hàn Uyên lại không hề nhúc nhích, mặc cho nàng ngắm nhìn.
Cuối cùng Vân Dao không thắng nổi hắn.
Hồng y thiếu nữ giẫm lên bóng đêm và ánh nến đung đưa trong gió, lười biếng tiến lên, dựa vào mép bàn cạnh tay áo của hắn.
“Mắt không thấy, đốt đèn phí sáp.”
Không chờ Mộ Hàn Uyên trả lời.
“Hơn nửa đêm rồi mà vẫn chưa ngủ, Hàn Uyên Tôn chờ gì ở đây vậy,” Nàng đặt tách trà mà hắn đã dùng vào lòng bàn tay, đầu ngón tay đặt dưới đáy tách, lật úp lại, tiện đà xoay vòng, chuông vàng vang lên âm thanh dễ nghe: “Chờ nữ quỷ cướp sắc sao?”
Từ “sư tôn” đã đến bên môi theo bản năng.
Sau khi nghe xong câu nói không hề đứng đắn này, hầu kết như bạch ngọc lành lạnh nhấp nhô, nuốt lại cụm từ kia.
Mộ Hàn Uyên bất đắc dĩ: “...... Người vẫn còn giận sao?”
“Ồ, hóa ra dâng tới cửa vì muốn ta nguôi giận?” Vân Dao cười lạnh, bóp mạnh tách trà bên cạnh tay áo của hắn, tới mức vang lên tiếng rắc, nàng khom người về phía hắn, gần như kề sát lông mày xinh đẹp của hắn ——
Là tư thế của kẻ hung hãn.
Gần như hôn lên ánh trăng, trong màn đêm, ngân quan cực kỳ quyến rũ, Vân Dao sực nhớ ra.
Mỹ nhân, nhưng mắt mù.
Làm điều vô ích, vì hắn không nhìn thấy.
Vân Dao: “......”
Thế nên, tiến không được, lùi cũng không xong, mở miệng không được, im miệng cũng không xong.
Vân Dao cứng đờ vì lúng túng.
Ngoại trừ thị giác, các giác quan của Mộ Hàn Uyên khá nhạy bén trong màn đêm. Trên người Vân Dao thoang thoảng lãnh hương nhàn nhạt, hắn không phân biệt được đó là mùi gì, nhưng có thể phân biệt được đó là mùi hương chỉ có ở trên người nàng.
Song, đêm nay, nó rất gần, rất đậm.
Trong đêm tối, mỹ nhân như được tạc từ băng ngọc hơi nghiêng người: “..... Sư tôn?”
Tiếng gọi này rất trầm, rất nhẹ, thoáng qua không rõ ràng, Vân Dao gần như không phân biệt được đó là giọng nói hay thần thức truyền âm.
Thế là hồng y thiếu nữ chợt giật mình, hoảng hốt lùi lại hai bước.
“Mộ, Hàn, Uyên.”
Truyền âm lần nữa vang lên, gần như pha chút nổi nóng nghiến răng nghiến lợi.
Mộ Hàn Uyên cảm thấy hơi khó hiểu, hắn không hiểu tại sao Vân Dao đột nhiên tức giận, do dự một chút, hắn chỉ có thể nhỏ giọng truyền âm: “Nếu sư tôn vẫn chưa nguôi giận, đệ tử mặc cho sư tôn trút giận.”
“——”
Vân Dao hoàn toàn tức tối, nàng bật cười: “Ta có thể đánh ngươi, hay có thể phạt ngươi quỳ?”
Mộ Hàn Uyên hơi suy tư: “Đều có thể, tùy ý sư tôn.”
“...... Có phải ngươi nghĩ rằng, ngày mai phải lên núi nên ta sẽ không làm gì ngươi?”
Nhắc tới chuyện này, Mộ Hàn Uyên lưỡng lự.
“Ngày mai ta không dẫn đội, nếu sư tôn muốn trút giận, người không cần băn khoăn.”
“Ngươi không đi? Vậy ai đi?” Vân Dao nhăn mày, cảm nhận được điềm chẳng lành.
“Ta muốn mời sư tôn đích thân lên núi Tàng Long.”
“......”
Thảo nào hắn ở đây đợi nàng.
Vân Dao cười nhạt, quay sang nhìn hắn: “Vậy còn ngươi.”
“Tình huống của thôn này hơi kỳ lạ, chưa tra rõ, chỉ để đệ tử trông chừng, ta không yên lòng.” Mộ Hàn Uyên đáp.
“Trừ ngươi, tu vi của Trần Kiến Tuyết không hề thấp.” Vân Dao hỏi: “Sao không bảo nàng ta đi?”
Mộ Hàn Uyên hơi sửng sốt, dường như không hiểu tại sao Vân Dao lại nhắc đến Trần Kiến Tuyết.
Giống như hắn không thể hiểu, tại sao ban ngày Vân Dao đơn độc truyền âm với Trần Kiến Tuyết, không cho người ngoài nghe.
Khoảnh khắc ấy, hắn hơi không vui.
Hắn mới là đồ đệ của nàng, nhưng cớ sao sư tôn muốn thân cận với người khác.
Mộ Hàn Uyên nghĩ, cụp mắt xuống, nghĩ ra một lý do cực kỳ hợp lý: “Sức khỏe của sư muội không tốt, không tiện vào chướng khí trong rừng.”
“......”
Sau một khoảng lặng, Vân Dao bị thánh nhân Mộ Hàn Uyên chọc tức đến mức hừ một tiếng rồi cười lạnh: “Sư muội của ngươi quý giá, còn sức khỏe của sư tôn ngươi là tốt nhất, đúng không?”
Lúc này, Mộ Hàn Uyên không hề nghĩ ngợi gì:
“Đương nhiên sư tôn là đệ nhất thiên hạ.”
“Ta ——”
Lời thổi phồng buồn cười như thế, ấy vậy mà được thốt ra từ miệng của Mộ Hàn Uyên.
Hắn còn nói một cách chắc chắn và bình tĩnh.
Vân Dao thật sự ngơ ngác: “...... Hàn Uyên Tôn, khoác lác sẽ gặp quả báo đấy.”
Giữa ánh trăng và ánh nến, người nọ cụp mắt, mỉm cười rất nhẹ: “Không phải, không đâu.”
Không phải khoác lác, mà là Mộ Hàn Uyên chắc chắn như thế.
Ba trăm năm nay, hắn dồn hết tâm trí tu luyện, chỉ vì muốn xóa bỏ nghi ngờ của thế gian, khiến mọi người mỗi khi thấy hắn sẽ nhớ đến sư tôn của hắn, không ai được phép lãng quên nàng, Vân Dao mãi mãi là thiên hạ đệ nhất, là người dùng một kiếm trấn áp Ma Vực ba trăm năm trước.
……
Song, Mộ Hàn Uyên chưa bao giờ ngờ rằng, Vân Dao cũng sẽ có lúc “gãy kích” trong một “rãnh ngầm” nho nhỏ.
Hai ngày sau, Hà Phượng Minh và nhóm đệ tử cả người đầy thương tích nhếch nhác trốn về, nắm lấy áo bào của hắn, cầu xin hắn lên núi Tàng Long cứu Vân Yêu Cửu ——
Quả báo của Mộ Hàn Uyên đến.
******
Tác giả có lời muốn nói:
Fan số 1 của Vân Dao ở Càn Nguyên: Mộ Hàn Uyên.
Bạch Mộ: Bất kể người nói gì, người cũng không nên âm thầm truyền âm với muội ấy.
Vân Dao: Ngươi hung dữ với ta?
Hắc Mộ: Ta mới là đồ đệ duy nhất của người, muốn truyền âm bí mật gì đó, chỉ có thể truyền cho ta. Lần sau, nếu có người thứ ba nghe được, ta sẽ xử kẻ đó:)
Vân Dao: …… Ngươi cứ hung dữ với ta đi.
/64
|