Vân Dao chưa bao giờ nghĩ rằng, người suýt chút bị thần lôi của Phạn Thiên Tự đánh, không phải nàng — thủ phạm bốn trăm năm trước suýt chút dỡ nóc Phạn Thiên Tự, mà là Hàn Uyên Tôn đi theo nàng, hoàn toàn vô tội.
Khiếp sợ giống nàng, chính là tiểu sa di dẫn đường trước mặt nàng ——
Khi sấm sét đột nhiên giáng xuống, Mộ Hàn Uyên nghiêng người né tránh, tia sét màu tím xẹt qua ống tay áo của hắn, để lại một vết cháy đen trên đuôi áo bào trắng như tuyết.
Chỉ là mũ ô sa trên đầu hắn lại không may mắn như vậy, nó bị tia sét ảnh hưởng, vén lên.
Khuôn mặt trích tiên cả thế gian đều biết cứ thế lộ ra.
“Hàn Uyên Tôn?!” Tiểu sa di kinh ngạc kêu lên.
Lúc này Vân Dao không quan tâm đến chuyện bịt miệng tiểu sa di.
Thời khắc này, bị ảnh hưởng bởi tiếng vang của thần lôi do sư tử ngọc hai bên cửa chùa triệu hồi, bên ngoài cửa chùa, mười hai bậc thềm ngọc mà bọn họ đã bước qua, kim quang Phật hiệu chói mắt kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc từ từ nhô lên khỏi mặt đất.
Tiếng niệm Phật hoặc xa hoặc gần chồng lấp lên nhau, hệt như thủy triều ập xuống từ trên cao, trên hư không, kim trận La Hán hiển ảnh, thanh triều và tín lực như kim tráo ập xuống, hệt như muốn độ diệt những kẻ ngỗ nghịch ——
Đây chính là mười hai thiên môn kim trận La Hán của Phạn Thiên Tự mà năm đó Vân Dao cưỡng chế xông qua.
Vân Dao từng tự mình trải nghiệm, cho nên nàng biết rõ, đại trận bảo vệ chùa mười hai thiên môn của Phạn Thiên Tự này biến thái như thế nào, nếu năm đó không nhờ kiếm pháp của nàng mạnh mẽ, lại có thêm ngũ sư huynh núp ở chỗ tối hỗ trợ, e rằng nàng khó có thể gặp mặt con lừa trọc.
Lần nữa nhớ lại, oán khí của nàng đối với ngôi chùa này năm ấy lại lần nữa trỗi lên, Vân Dao phất tay, trường kiếm cổ mộc xuất hiện bên cạnh nàng.
Cùng lúc đó, nàng tức giận truyền âm với hai con sư tử ngọc đang bay trên trời: “Sư Đại Sư Nhị! Bệnh mắt kém của hai ngươi, bốn trăm năm trước ta đánh các ngươi chưa đủ sao?!”
Hai con sư tử ngọc đang hướng về phía đại trận trước cổng chùa nghe thấy giọng của nữ tử đuổi theo đằng sau, cả hai không hẹn mà cùng cứng đờ, sau đó nhìn nhau một cái.
Con bên trái hơi nhỏ hơn một chút, trong mắt toát ra nỗi sợ hãi rất có tính người.
Con bên phải cũng chẳng khá hơn là bao.
“Ca, tổ tông lại tới nữa rồi, có nên đánh không?”
“Nếu không đánh làm sao ăn nói với Phạn Thiên?”
“Nhưng nếu bị đánh ngược lại thì sao?”
“Ờ thì……”
Lúc hai con sư tử ngọc đang phân vân giữa “bảo vệ tôn nghiêm” và “chạy trối chết”, thì chợt nghe thấy tiếng niệm Phật từ trên trời giáng xuống, vang vọng bên ngoài kim trận.
“A di đà phật. Xin Vân thí chủ nương tay.”
“......”
Vân Dao không trực tiếp thu tay mà tận mắt thấy hai con sư tử ngọc ảo não hóa thành hai đạo lưu quang từ mười hai thiên môn của kim trận La Hán trở về trước cửa chùa, sau đó im lặng ngồi xổm trên bục ngọc, lúc này nàng mới hạ tay thu kiếm.
Ba tiểu sa di cung kính đứng thành một hàng, chắp tay chào người đến: “Sư tổ.”
“......”
Vân Dao định đến xem Mộ Hàn Uyên, mí mắt khẽ giật giật.
Sư tổ?
Ở giới Càn Nguyên hiện tại, bối phận này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, không biết là sư tổ của thế hệ nào.
Quen biết nàng, hay không quen biết nàng?
Yêu tăng, con lừa trọc đáng ghét, người duy nhất biết chuyện, đồng thời là người dẫn đường, vậy mà lại hôn mê không đúng lúc.
Vân Dao lẩm bẩm trong lòng, nhưng trên mặt lại không bộc lộ gì cả, nàng bắt chước chắp tay chào đối phương: “Không ngờ sư tử ngọc bảo vệ chùa lại hung dữ như vậy, cảm ơn đại sư giải vây.”
Nói cứ như kiểu người vừa truyền âm gọi “Sư Đại Sư Nhị” không phải nàng vậy.
Ánh mắt của “sư tổ” Phạn Thiên Tự dừng trên người nàng một lúc lâu.
Dù không nhìn, nhưng Vân Dao vẫn cảm nhận được những cảm xúc phức tạp trong ánh nhìn đó, khiến nàng chột dạ, không dám ngước mắt lên.
Cho đến một lúc sau, nàng mới nghe tăng nhân nọ khẽ nói: “Vân thí chủ, đã lâu không gặp.”
Vân Dao: “......”
Chết mịa, quen biết thật.
May mà đại hòa thượng thấu tình đạt lý, không ôn chuyện với nàng ở trước mặt mọi người, mà chỉ bảo ba tiểu sa di đưa yêu tăng Liễu Vô đang hôn mê vào tĩnh thất, sau đó vén tăng bào, quay người lại, chìa tay chỉ đường với Vân Dao: “Vân thí chủ, mời.”
Vân Dao chần chừ một chút: “Đại sư chờ chút.”
Nói xong, nàng lập tức xoay người, đi đến bên cạnh Mộ Hàn Uyên.
Không biết có phải bị đả kích bởi thần lôi của Phạn Thiên Tự giáng xuống hay không, từ nãy đến giờ Mộ Hàn Uyên vẫn không hề nhúc nhích, hàng mi dài rủ xuống, che giấu hết mọi cảm xúc trong mắt, khiến mặt mày có vài phần sương giá.
“Sao vậy, giận hả?” Vân Dao đến gần, hỏi nhỏ.
Cơ thể Mộ Hàn Uyên khẽ run lên, như giật mình choàng tỉnh khỏi thức hải, hắn hoàn hồn, giọng truyền âm hơi khàn: “Sư tôn.”
Cụm từ “Ma bị trời phạt” lọt vào tai người khác là lôi âm cuồn cuộn, chỉ có mình hắn nghe được tám chữ nọ.
Giống như một loại……
Thiên cơ bất khả lộ.
Hắn không khỏi nhìn Vân Dao, thông qua đôi mắt ngỡ ngàng vô tội của nữ tử áo đỏ, hắn nhìn ra, nàng thật sự không nghe được.
Nếu nàng nghe được……
Sẽ phản ứng thế nào đây?
Mộ Hàn Uyên cụp mắt, hàng mi dài đổ bóng xuống.
Hắn vô thức liếc nhìn lồng ngực của mình.
Một thanh quang chủy mà không ai có thể nhìn thấy, cắm ở đó.
Thấy Mộ Hàn Uyên chỉ nói một câu rồi cụp mắt xuống, Vân Dao nghĩ rằng hắn vẫn còn sa sút tinh thần vì chuyện vừa rồi, nên nàng vội vàng khuyên nhủ: “Ngươi đừng so đo với hai con sư tử đần kia, bọn chúng, một con mắt kém, một con không có đầu óc, có lẽ muốn đánh ta, nhưng đánh hụt, cho nên mới trúng ngươi đấy.”
Câu này của Vân Dao không hề che lấp.
Đủ để những người đằng sau nghe được.
Đại hòa thượng tu trì cao thâm, vẫn không lay động, rủ mày cụp mắt, vẫn giữ nguyên vẻ mặt từ bi đối với chúng sinh, nhưng tiểu sa di ở lại quét tước thì không ổn lắm, cậu ta kinh ngạc ho hai tiếng, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía nàng.
Mộ Hàn Uyên hoàn hồn, hơi bất đắc dĩ, thì thầm nhắc nhở: “Nơi này là Phạn Thiên Tự, là đệ nhất thánh địa của Phật môn, không nên nói bậy.”
Vân Dao nghĩ rằng hắn không tin, cho nên đổi thành truyền âm: “Ta nói thật mà, Phạn Thiên Tự thì sao, sư tử bọn họ nuôi vừa ngu vừa mù —— Lần trước ta đến, con Sư Nhị kia còn nhào đến cọ vào chân ta rồi gọi chủ nhân…… Sống lâu hơn cả ta, vậy mà không biết xấu hổ chút nào.”
Mộ Hàn Uyên giật mình, nâng mắt nhìn Vân Dao.
Đáng tiếc Vân Dao không chú ý tới, đúng lúc này, đằng sau nàng, vị đại hòa thượng kia dường như vô tình hỏi một câu: “Thí chủ có thể cho ta biết, tại sao Liễu Vô tự phong ấn thần hồn không?”
Nghe đối phương gọi yêu tăng như thế, linh quang lóe lên trong đầu Vân Dao, nàng do dự quay người lại: “Lẽ nào ông chính là…… vị cao tăng chưa từng rời khỏi Phạn Thiên Tự, cũng chưa từng xuống núi Thiên Duyên mà yêu tăng nhắc đến?”
“Bần tăng không rời Phạn Thiên Tự vì có nhân quả, nào dám tự xưng cao tăng.” Đại hòa thượng vẫn là vẻ mặt từ bi, đứng đắn đúng mực: “Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, mời Vân thí chủ theo ta đến thiền phòng.”
“...... Vâng, nghe đại sư.”
Vân Dao nháy mắt ra hiệu với Mộ Hàn Uyên, sau đó xoay người đi theo.
Thiền phòng của vị đại hòa thượng không biết tên này nằm ở cực bắc xa xôi của Phạn Thiên Tự, ẩn mình trong một khu rừng trúc xanh biếc rộng lớn.
Trên đường đi, Vân Dao đã xác định được thân phận của vị đại hòa thượng này, ông ta quả thật là “cao tăng” có thể giúp nàng phong ấn Chung Yên Hỏa Chủng mà yêu tăng nói.
Như thế, không cần tìm kiếm nữa, Vân Dao yên tâm, kể lại bí văn chuyện xưa của cốc Táng Long, cùng với chuyện yêu tăng bị Ngự Diễn ám toán trên đường, sau đó tự phong ấn thần hồn để trấn áp quỷ ngục.
Nàng cũng đề cập đến người sương đen, để xem vị đại hòa thượng này có thể chỉ điểm gì không, nhưng nàng chỉ nói đến hai người đầu tiên, không rõ là vô tình hay cố ý, bỏ qua người sương đen thứ ba giúp đỡ mình.
Đáng tiếc, đại hòa thượng cũng không biết về tà pháp sương đen này.
“Liễu Vô đã vào Kiến Đạo cảnh, bên ngoài Phật môn gọi là Hợp Đạo cảnh,” Nghe xong, đại hòa thượng mời Vân Dao ngồi xuống bồ đoàn (*), chậm rãi nói: “Còn vị chân long bệ hạ kia, dù khôi phục tu vi, nhưng chỉ cần ở giới này, chưa phá thiên môn, cùng lắm chỉ là Độ Kiếp, y tuyệt đối không thể cách không gieo thuật giấu hồn lên Liễu Vô.”
(*) Đệm ngồi thiền.
Ánh mắt của Vân Dao hơi lóe lên: “Ý của đại sư là, Liễu Vô và chân long Ngự Diễn, ít nhất đã từng gặp mặt?”
“Thí chủ nói không sai.”
“...... Cái này, vẫn chưa đủ để tìm ra chân long,” Vân Dao suy nghĩ một chút, sau đó tỏ ra không biết làm sao: “Hôm ấy tiên minh tham nghị, gần như toàn bộ tiên môn lớn nhỏ của Tiên Vực đều có mặt, tu giả mà yêu tăng gặp, không đến một ngàn thì cũng là tám trăm, thậm chí còn có một con lừa —— Trong số đó, muốn tìm ra chân long am hiểu thuật che giấu thần hồn, chẳng khác nào mò kim đáy biển.”
“Thí chủ đừng nôn nóng. Nếu vị chân long bệ hạ kia muốn đạt được điều y muốn, y không thể nào mãi mãi nấp trong bóng tối được, ta tin không bao lâu nữa, vị bệ hạ nọ sẽ lộ ra dấu vết.”
“......”
Dáng vẻ không sợ không hãi của đại hòa thượng khiến Vân Dao càng đau đầu hơn.
Thầm nói một câu “đứng nói chuyện không mỏi lưng”, trên mặt Vân Dao vẫn là nụ cười: “Đại sư nói đúng lắm. Nhắc đến tung tích của chân long, ta có một chuyện muốn nhờ đại sư.”
“Phạn Thiên Tự không can thiệp vào chuyện hồng trần.”
Đại hòa thượng tỏ ra do dự.
Tuy nhiên khi ngẩng đầu lên, trông thấy giữa mày thiếu nữ áo đỏ hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn hơi không kiềm chế được, đại hòa thượng dường như hơi bất đắc dĩ, châm chước nói: “Nhưng thí chủ có ơn với Phạn Thiên Tự, xin cứ nói ra.”
“Ta? Có ơn, với các ngươi?”
Vân Dao không chắc liệu mình có nghe lầm không.
Ơn gì?
Ơn tình bốn trăm năm trước giúp bọn họ “tu sửa” cổng chùa, hỗ trợ bọn họ “xây lại” chùa miếu sao?
Đại hòa thượng không nói gì, chỉ gật đầu.
Vân Dao không có thói quen bê đá đập chân mình, cho nên nàng thẳng thắn nói thẳng: “Chân long Ngự Diễn ra tay trước, ‘phế’ Liễu Vô, hãm chân ta và Mộ Hàn Uyên, mà đám người sương đen kia thì đánh lén phía sau, thời cơ thích hợp —— Nếu nói hai bên không có quan hệ gì, chỉ trùng hợp, ta chắc chắn không tin.”
“Thí chủ nói có lý,” Thần sắc của đại hòa thượng vẫn không thay đổi: “Thí chủ cần bần tăng giúp gì?”
“Trên đường tới đây ta đã nghĩ kỹ, nếu hai bên có liên quan, vậy chỉ có hai khả năng. Hoặc là, hai người sương đen vốn là người của Ngự Diễn, hai bên biết rõ nhau; hoặc là, bọn họ chỉ hợp tác với Ngự Diễn vì lợi ích, không biết thân phận và mục đích của y.”
Vân Dao nói, sau đó chợt nghiêng người sang một bên, nhìn về phía thanh niên đứng dưới mái hiên trước rừng trúc: “Ngươi nghĩ là loại nào?”
“......”
Mộ Hàn Uyên đang chìm đắm trong cảnh núi non, không biết đang nghĩ gì, nghe vậy, hắn xoay người, hơi suy tư: “Thành tựu Hợp Đạo cảnh vốn không dễ, cốc Táng Long và Long Thành xương trắng có quan hệ mật thiết với nhau, chứng tỏ chân long thức tỉnh chưa bao lâu, chắc chắn không đủ sức bồi dưỡng một nhóm Hợp Đạo cảnh.”
“Ừm, ta cũng nghĩ hợp tác liên thủ có khả năng cao hơn.” Vân Dao quay sang đại hòa thượng: “Phạn Thiên Tự là thánh địa Phật môn, có danh vọng rất cao ở giới Càn Nguyên, xin đại sư hãy truyền tin đến các tiên môn, cảnh báo một câu.”
“Nói gì?”
“Trong tiên môn, đã sinh ma họa.”
“......”
Đại hòa thượng cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Mộ Hàn Uyên đi đến bên cạnh nàng, khom người rót trà cho nàng: “Sư tôn muốn xao sơn chấn hổ (*) sao?”
(*) Xao sơn chấn hổ (Thành ngữ): một sự phô trương sức mạnh có chủ ý như một lời cảnh báo.
“Để giải quyết Chung Yên……. tu vi của ta, e rằng sẽ phải tốn kha khá thời gian ở chùa.” Vân Dao nói: “Ngộ nhỡ lúc ta không ở bên ngoài, bọn chúng không nhịn được mà làm chuyện xấu thì sao? Cho nên đành phải dùng hạ sách này. Ít nhất khi người người cảm thấy nguy hiểm, sẽ có nhiều ánh mắt trong Tiên Vực nhìn chằm chằm, nếu không muốn bị chú ý thì bọn chúng sẽ cẩn thận không dám làm bừa.”
Nhớ tới phong ấn Chung Yên Hỏa Chủng, Vân Dao trở nên nghiêm túc hơn.
Nàng nhìn đại hòa thượng: “Chuyện của ta, Liễu Vô đã nói cho đại sư biết rồi, không biết đại sư định làm gì?”
“Họa của thí chủ, chỉ có vào tháp mới có thể giải.”
“Vào tháp?” Vân Dao mơ hồ nhớ tới gì đó: “Liễu Vô từng nói, cả đời đại sư không rời khỏi Phạn Thiên Tự, là vì thủ pháp.”
“Đúng vậy, ta canh giữ một tòa tháp, tên là Phạn Thiên, còn gọi là tháp Luân Hồi,” Đại hòa thượng ngẩng đầu lên, đáy mắt sâu thẳm như tuyên cổ, phảng phất như có tiếng chuông khánh từ thời xa xưa vọng đến: “Chỉ có vào luân hồi, mới có thể giải ác quả.”
“......”
Tiếng chuông khánh khó hiểu nọ khiến cõi lòng Vân Dao nảy sinh một nỗi sợ khó thể có thể áp chế.
Như thể có một câu chuyện xa xưa rất đáng sợ, bị vùi lấp trong làn sương mù mênh mông mà nàng không muốn nhớ lại, sống động như thật.
Vân Dao nhắm mắt lại, cố gắng áp chế nỗi lòng kỳ lạ ấy xuống.
“Khi nào có thể vào tháp?” Vân Dao hỏi, giọng vô cớ trầm khàn.
Đại hòa thượng không hề chớp mắt, chăm chú nhìn nàng: “Thí chủ chắc chắn, thật sự muốn vào tháp sao?”
Vân Dao dở khóc dở cười: “...... Nếu ta không chắc chắn, cần gì lặn lội ngàn dặm xa xôi đến núi Thiên Duyên?”
“Ta biết thí chủ vào tháp, là vì muốn giải nạn cho chúng sinh, nhưng thí chủ nên hiểu, trong luân hồi, tự có số mệnh. Hiện tại giải họa, tương lai ra sao, hoàn toàn không biết được.”
“......”
Vân Dao khựng lại, lập tức cười nói: “Chẳng lẽ còn có chuyện tồi tệ hơn nữa sao?”
“Thí chủ có tin vào số mệnh không?”
Vẻ mặt của Vân Dao không thay đổi: “Không tin, ta chỉ tin nhân định thắng thiên (*).”
(*) Nhân định thắng thiên: Nghĩa là nếu con người nỗ lực, sẽ thay đổi được vận mệnh.
“Bần tăng cho rằng, ý trời khó mà làm trái được. Bắt đầu kết thúc (*), nhân quả sinh diệt, từ nơi sâu xa tự có định số. Cho dù hiện tại thí chủ có thể né tránh, nhưng làm sao biết được, liệu một ngày nào đó của tương lai, tai họa có dùng một hình thức khác, nghiêm trọng hơn, ngóc đầu trở lại?”
(*) Raw là ‘Khởi thủy chung yên (起始终焉)’. Khởi thủy là bắt đầu, khởi đầu; Chung yên là kết thúc, kết cục.
Cảm xúc trong mắt Vân Dao dao động dữ dội.
Nàng không kìm được mà nghĩ đến giấc mơ kỳ lạ ở hành cung Phù Ngọc Cung, rồi đến đêm mà kiếm trong đàn rời vỏ, hai bóng người một trắng một đen mà nàng nhìn thấy trong đáy mắt của Mộ Hàn Uyên.
Như một cơn ác mộng không thể trốn thoát, vượt qua vực sâu thăm thẳm vô tận, khắc sâu vào thần hồn, như hình với bóng.
Khi Vân Dao đang nhíu mày khó giải, y bào trắng như tuyết rơi xuống bồ đoàn bên cạnh, tay áo viền vàng ám văn phủ xuống trước người nàng.
Vân Dao ngẩn người, ngoảnh đầu nhìn lại, sau đó rơi vào đôi mắt non xa hồ biếc của Mộ Hàn Uyên, trong trẻo lạnh lùng cũng không thể lấn át vẻ mềm mại dịu dàng khi hắn nhìn nàng.
“Sư tôn đừng suy nghĩ nhiều, cứ làm điều mà người muốn.”
“Chuyện của tương lai, hãy giao cho tương lai.”
Hắn cụp mắt, thì thầm: “Bất kể kết quả thế nào. Dù là bắt đầu hay kết thúc, ta đều ở bên sư tôn.”
“...... Được.”
Ánh mắt của Vân Dao dần trở nên kiên định, là sự kiên quyết khi được cổ vũ, nàng nhìn về phía đại hòa thượng: “Ta muốn vào tháp.”
“A di đà phật.”
Đại hòa thượng niệm một câu Phật hiệu, lông mày hơi rủ xuống, chậm rãi vân vê phật châu một lúc lâu.
Cho nên khi Vân Dao không nhịn nổi nữa, giơ tay vẫy vẫy trước mặt đại sư: “...... Đại sư, tháp ở đâu?”
Đại hòa thượng từ từ nâng mắt lên: “Chờ đến ngày rằm, tháp Luân Hồi mới có thể hiện thế.”
Vân Dao: “......”
Vậy ông bắt ta lãng phí cảm xúc chi vậy?
Dù sao cũng là mình nhờ cậy người ta, nên không thể nói ra suy nghĩ trong lòng được.
Chỉ còn khoảng ba hoặc năm ngày nữa là đến đêm trăng tròn của tháng này, Vân Dao kiên nhẫn, chờ được.
Nàng tự xoa dịu chính mình: “Mấy ngày tới, làm phiền quý tự rồi.”
“Vân thí chủ đừng khách sáo.”
Thái độ của đại hòa thượng đột nhiên hơi lạnh nhạt, Vân Dao không rõ, là bắt đầu từ khi Mộ Hàn Uyên ngồi xuống bên cạnh nàng, hay là từ khi nàng cố chấp muốn vào tháp.
Nhưng mà, Phật môn thánh địa, lôi lôi kéo kéo hình như không ra thể thống gì.
Thế là Vân Dao cố ý đi chậm hơn Mộ Hàn Uyên hai bước.
Khi ra khỏi căn phòng trúc, Vân Dao nhớ tới điều gì đó, đứng dưới mái hiên quay đầu lại hỏi: “Yêu tăng…… Liễu Vô đại sư, không biết tình huống thế nào?”
“Tăng lữ trong chùa đang giúp Phật tử trấn áp quỷ ngục, trong vòng mười ngày sẽ bỏ niêm phong thần hồn, thí chủ đừng lo lắng.”
“...... À.”
Vân Dao bước xuống bậc thềm.
Ánh mặt trời ở đằng sau khiến bóng của nàng hắt xuống con đường lát đá, nàng nhìn cái bóng dưới đất, đặc biệt là cây trâm búi tóc trên đỉnh đầu.
Hồng y thiếu nữ dừng lại một chút, giơ tay chạm vào cây trâm gỗ ôn nhuận.
Sau đó gió thổi qua rừng trúc, giữa tiếng xào xạc, bóng dáng đỏ rực của nữ tử lần nữa xuất hiện dưới mái hiên của căn phòng trúc.
Dường như đại hòa thượng không hề ngạc nhiên khi thấy nàng trở lại, ông chỉ hỏi: “Vân thí chủ còn có chuyện gì sao?”
“Quỷ Thân Phật của yêu tăng, không thể không tu sao?” Trước khi đại hòa thượng lên tiếng, Vân Dao cướp lời: “Không phải ta muốn can thiệp vào tu trì của quý tự, chỉ là, dù sao yêu tăng cũng được cố nhân của ta phó thác, nếu hắn xảy ra chuyện gì, nếu sau này ta bất cẩn xuống suối vàng, sẽ khó mà ăn nói với sư tỷ.”
Đại hòa thượng im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Giống như Vân thí chủ, đó là lựa chọn của Liễu Vô.”
“Giống như ta?” Vân Dao cảm thấy khó hiểu: “Giống cái gì?”
Đại hòa thượng buông một tiếng thở dài, xoay người, đối diện với Vân Dao: “Hơn bốn trăm năm trước, Hồng Trần Phật tử không chịu cắt trần duyên, trảm tình niệm. Vì giúp Phật tử quy y cửa Phật, trụ trì của Phạn Thiên Tự thời ấy đã tiêu hao tu vi cả đời, giúp hắn mở mắt Vãng Sinh.”
Vân Dao ngớ người.
Nàng biết yêu tăng có mắt Vãng Sinh có thể nhìn thấu kiếp trước kiếp này của người phàm, nhưng nàng không biết nguyên nhân mà y có.
“Hắn không muốn quy y, mở mắt Vãng Sinh thì có ích gì……”
Vân Dao khựng lại, sắc mặt hơi nghiêm túc: “Lần đầu tiên Phật tử dùng mắt Vãng Sinh, hắn thấy cái gì?”
Đại hòa thượng từ tốn nói: “Là tam sư tỷ của cô, Tu Tâm. Kiếp trước cô ấy gánh nợ máu, tội hải ngút trời, kiếp này nên lang thang rày đây mai đó, nếm trải hết nỗi khổ của thất tình, cuối cùng chết bất đắc kỳ tử. Vốn đã định trước là đoản mệnh, không thể sống quá hai mươi tuổi, bởi vì kiếp trước nghiệp chướng nặng nề, nếu kiếp này không trả hết, sẽ không có kiếp sau.”
“—— Không thể nào!” Vân Dao trầm giọng: “Sư tỷ của ta chết ở núi Lưỡng Giới, thọ một trăm năm hai mươi tuổi, sao lại đoản mệnh……”
Chợt im bặt.
Trên hồng y, trâm gỗ chợt rung lên.
Vân Dao nhớ ra.
Năm Hồng Trần Phật tử đoạn tuyệt tình niệm, quy y cửa Phật, tam sư tỷ Tu Tâm của nàng vừa tròn mười chín tuổi, là tiên tài trẻ tuổi nổi danh nhất Tiên Vực.
Đại hòa thượng như không nghe thấy lời nàng, ông bình tĩnh nói: “Cô ấy vốn nên đoản mệnh chết bất đắc kỳ tử.”
“Trừ phi, Hồng Trần Phật tử cắt tóc thành tăng, tu Quỷ Thân Phật, trong vòng trăm năm vượt qua nguy hiểm hồn phi phách tán. Kể từ ngày tu thành, mỗi đêm hắn phải dùng thần hồn vào quỷ ngục, bách quỷ phệ hồn, liệt hỏa thiêu thân, siêu độ những vong hồn nợ máu mà cô ấy gánh.”
“Nhưng dù vậy, cũng chỉ có thể giúp cô ấy kéo dài thêm trăm năm tuổi thọ.”
“Vân thí chủ. Chẳng phải cô muốn vào tháp Luân Hồi, cưỡng ép thay đổi thiên mệnh sao? —— Bọn họ, chính là vết xe đổ cho cô và Chung Yên.”
******
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu đề trích từ “Nếu nơi đáy mắt không ly hận, nào tin thế gian có bạc đầu.”
Chương sau vào tháp, chuyện xưa của Hắc Mộ đến rồi.
Khiếp sợ giống nàng, chính là tiểu sa di dẫn đường trước mặt nàng ——
Khi sấm sét đột nhiên giáng xuống, Mộ Hàn Uyên nghiêng người né tránh, tia sét màu tím xẹt qua ống tay áo của hắn, để lại một vết cháy đen trên đuôi áo bào trắng như tuyết.
Chỉ là mũ ô sa trên đầu hắn lại không may mắn như vậy, nó bị tia sét ảnh hưởng, vén lên.
Khuôn mặt trích tiên cả thế gian đều biết cứ thế lộ ra.
“Hàn Uyên Tôn?!” Tiểu sa di kinh ngạc kêu lên.
Lúc này Vân Dao không quan tâm đến chuyện bịt miệng tiểu sa di.
Thời khắc này, bị ảnh hưởng bởi tiếng vang của thần lôi do sư tử ngọc hai bên cửa chùa triệu hồi, bên ngoài cửa chùa, mười hai bậc thềm ngọc mà bọn họ đã bước qua, kim quang Phật hiệu chói mắt kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc từ từ nhô lên khỏi mặt đất.
Tiếng niệm Phật hoặc xa hoặc gần chồng lấp lên nhau, hệt như thủy triều ập xuống từ trên cao, trên hư không, kim trận La Hán hiển ảnh, thanh triều và tín lực như kim tráo ập xuống, hệt như muốn độ diệt những kẻ ngỗ nghịch ——
Đây chính là mười hai thiên môn kim trận La Hán của Phạn Thiên Tự mà năm đó Vân Dao cưỡng chế xông qua.
Vân Dao từng tự mình trải nghiệm, cho nên nàng biết rõ, đại trận bảo vệ chùa mười hai thiên môn của Phạn Thiên Tự này biến thái như thế nào, nếu năm đó không nhờ kiếm pháp của nàng mạnh mẽ, lại có thêm ngũ sư huynh núp ở chỗ tối hỗ trợ, e rằng nàng khó có thể gặp mặt con lừa trọc.
Lần nữa nhớ lại, oán khí của nàng đối với ngôi chùa này năm ấy lại lần nữa trỗi lên, Vân Dao phất tay, trường kiếm cổ mộc xuất hiện bên cạnh nàng.
Cùng lúc đó, nàng tức giận truyền âm với hai con sư tử ngọc đang bay trên trời: “Sư Đại Sư Nhị! Bệnh mắt kém của hai ngươi, bốn trăm năm trước ta đánh các ngươi chưa đủ sao?!”
Hai con sư tử ngọc đang hướng về phía đại trận trước cổng chùa nghe thấy giọng của nữ tử đuổi theo đằng sau, cả hai không hẹn mà cùng cứng đờ, sau đó nhìn nhau một cái.
Con bên trái hơi nhỏ hơn một chút, trong mắt toát ra nỗi sợ hãi rất có tính người.
Con bên phải cũng chẳng khá hơn là bao.
“Ca, tổ tông lại tới nữa rồi, có nên đánh không?”
“Nếu không đánh làm sao ăn nói với Phạn Thiên?”
“Nhưng nếu bị đánh ngược lại thì sao?”
“Ờ thì……”
Lúc hai con sư tử ngọc đang phân vân giữa “bảo vệ tôn nghiêm” và “chạy trối chết”, thì chợt nghe thấy tiếng niệm Phật từ trên trời giáng xuống, vang vọng bên ngoài kim trận.
“A di đà phật. Xin Vân thí chủ nương tay.”
“......”
Vân Dao không trực tiếp thu tay mà tận mắt thấy hai con sư tử ngọc ảo não hóa thành hai đạo lưu quang từ mười hai thiên môn của kim trận La Hán trở về trước cửa chùa, sau đó im lặng ngồi xổm trên bục ngọc, lúc này nàng mới hạ tay thu kiếm.
Ba tiểu sa di cung kính đứng thành một hàng, chắp tay chào người đến: “Sư tổ.”
“......”
Vân Dao định đến xem Mộ Hàn Uyên, mí mắt khẽ giật giật.
Sư tổ?
Ở giới Càn Nguyên hiện tại, bối phận này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, không biết là sư tổ của thế hệ nào.
Quen biết nàng, hay không quen biết nàng?
Yêu tăng, con lừa trọc đáng ghét, người duy nhất biết chuyện, đồng thời là người dẫn đường, vậy mà lại hôn mê không đúng lúc.
Vân Dao lẩm bẩm trong lòng, nhưng trên mặt lại không bộc lộ gì cả, nàng bắt chước chắp tay chào đối phương: “Không ngờ sư tử ngọc bảo vệ chùa lại hung dữ như vậy, cảm ơn đại sư giải vây.”
Nói cứ như kiểu người vừa truyền âm gọi “Sư Đại Sư Nhị” không phải nàng vậy.
Ánh mắt của “sư tổ” Phạn Thiên Tự dừng trên người nàng một lúc lâu.
Dù không nhìn, nhưng Vân Dao vẫn cảm nhận được những cảm xúc phức tạp trong ánh nhìn đó, khiến nàng chột dạ, không dám ngước mắt lên.
Cho đến một lúc sau, nàng mới nghe tăng nhân nọ khẽ nói: “Vân thí chủ, đã lâu không gặp.”
Vân Dao: “......”
Chết mịa, quen biết thật.
May mà đại hòa thượng thấu tình đạt lý, không ôn chuyện với nàng ở trước mặt mọi người, mà chỉ bảo ba tiểu sa di đưa yêu tăng Liễu Vô đang hôn mê vào tĩnh thất, sau đó vén tăng bào, quay người lại, chìa tay chỉ đường với Vân Dao: “Vân thí chủ, mời.”
Vân Dao chần chừ một chút: “Đại sư chờ chút.”
Nói xong, nàng lập tức xoay người, đi đến bên cạnh Mộ Hàn Uyên.
Không biết có phải bị đả kích bởi thần lôi của Phạn Thiên Tự giáng xuống hay không, từ nãy đến giờ Mộ Hàn Uyên vẫn không hề nhúc nhích, hàng mi dài rủ xuống, che giấu hết mọi cảm xúc trong mắt, khiến mặt mày có vài phần sương giá.
“Sao vậy, giận hả?” Vân Dao đến gần, hỏi nhỏ.
Cơ thể Mộ Hàn Uyên khẽ run lên, như giật mình choàng tỉnh khỏi thức hải, hắn hoàn hồn, giọng truyền âm hơi khàn: “Sư tôn.”
Cụm từ “Ma bị trời phạt” lọt vào tai người khác là lôi âm cuồn cuộn, chỉ có mình hắn nghe được tám chữ nọ.
Giống như một loại……
Thiên cơ bất khả lộ.
Hắn không khỏi nhìn Vân Dao, thông qua đôi mắt ngỡ ngàng vô tội của nữ tử áo đỏ, hắn nhìn ra, nàng thật sự không nghe được.
Nếu nàng nghe được……
Sẽ phản ứng thế nào đây?
Mộ Hàn Uyên cụp mắt, hàng mi dài đổ bóng xuống.
Hắn vô thức liếc nhìn lồng ngực của mình.
Một thanh quang chủy mà không ai có thể nhìn thấy, cắm ở đó.
Thấy Mộ Hàn Uyên chỉ nói một câu rồi cụp mắt xuống, Vân Dao nghĩ rằng hắn vẫn còn sa sút tinh thần vì chuyện vừa rồi, nên nàng vội vàng khuyên nhủ: “Ngươi đừng so đo với hai con sư tử đần kia, bọn chúng, một con mắt kém, một con không có đầu óc, có lẽ muốn đánh ta, nhưng đánh hụt, cho nên mới trúng ngươi đấy.”
Câu này của Vân Dao không hề che lấp.
Đủ để những người đằng sau nghe được.
Đại hòa thượng tu trì cao thâm, vẫn không lay động, rủ mày cụp mắt, vẫn giữ nguyên vẻ mặt từ bi đối với chúng sinh, nhưng tiểu sa di ở lại quét tước thì không ổn lắm, cậu ta kinh ngạc ho hai tiếng, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía nàng.
Mộ Hàn Uyên hoàn hồn, hơi bất đắc dĩ, thì thầm nhắc nhở: “Nơi này là Phạn Thiên Tự, là đệ nhất thánh địa của Phật môn, không nên nói bậy.”
Vân Dao nghĩ rằng hắn không tin, cho nên đổi thành truyền âm: “Ta nói thật mà, Phạn Thiên Tự thì sao, sư tử bọn họ nuôi vừa ngu vừa mù —— Lần trước ta đến, con Sư Nhị kia còn nhào đến cọ vào chân ta rồi gọi chủ nhân…… Sống lâu hơn cả ta, vậy mà không biết xấu hổ chút nào.”
Mộ Hàn Uyên giật mình, nâng mắt nhìn Vân Dao.
Đáng tiếc Vân Dao không chú ý tới, đúng lúc này, đằng sau nàng, vị đại hòa thượng kia dường như vô tình hỏi một câu: “Thí chủ có thể cho ta biết, tại sao Liễu Vô tự phong ấn thần hồn không?”
Nghe đối phương gọi yêu tăng như thế, linh quang lóe lên trong đầu Vân Dao, nàng do dự quay người lại: “Lẽ nào ông chính là…… vị cao tăng chưa từng rời khỏi Phạn Thiên Tự, cũng chưa từng xuống núi Thiên Duyên mà yêu tăng nhắc đến?”
“Bần tăng không rời Phạn Thiên Tự vì có nhân quả, nào dám tự xưng cao tăng.” Đại hòa thượng vẫn là vẻ mặt từ bi, đứng đắn đúng mực: “Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, mời Vân thí chủ theo ta đến thiền phòng.”
“...... Vâng, nghe đại sư.”
Vân Dao nháy mắt ra hiệu với Mộ Hàn Uyên, sau đó xoay người đi theo.
Thiền phòng của vị đại hòa thượng không biết tên này nằm ở cực bắc xa xôi của Phạn Thiên Tự, ẩn mình trong một khu rừng trúc xanh biếc rộng lớn.
Trên đường đi, Vân Dao đã xác định được thân phận của vị đại hòa thượng này, ông ta quả thật là “cao tăng” có thể giúp nàng phong ấn Chung Yên Hỏa Chủng mà yêu tăng nói.
Như thế, không cần tìm kiếm nữa, Vân Dao yên tâm, kể lại bí văn chuyện xưa của cốc Táng Long, cùng với chuyện yêu tăng bị Ngự Diễn ám toán trên đường, sau đó tự phong ấn thần hồn để trấn áp quỷ ngục.
Nàng cũng đề cập đến người sương đen, để xem vị đại hòa thượng này có thể chỉ điểm gì không, nhưng nàng chỉ nói đến hai người đầu tiên, không rõ là vô tình hay cố ý, bỏ qua người sương đen thứ ba giúp đỡ mình.
Đáng tiếc, đại hòa thượng cũng không biết về tà pháp sương đen này.
“Liễu Vô đã vào Kiến Đạo cảnh, bên ngoài Phật môn gọi là Hợp Đạo cảnh,” Nghe xong, đại hòa thượng mời Vân Dao ngồi xuống bồ đoàn (*), chậm rãi nói: “Còn vị chân long bệ hạ kia, dù khôi phục tu vi, nhưng chỉ cần ở giới này, chưa phá thiên môn, cùng lắm chỉ là Độ Kiếp, y tuyệt đối không thể cách không gieo thuật giấu hồn lên Liễu Vô.”
(*) Đệm ngồi thiền.
Ánh mắt của Vân Dao hơi lóe lên: “Ý của đại sư là, Liễu Vô và chân long Ngự Diễn, ít nhất đã từng gặp mặt?”
“Thí chủ nói không sai.”
“...... Cái này, vẫn chưa đủ để tìm ra chân long,” Vân Dao suy nghĩ một chút, sau đó tỏ ra không biết làm sao: “Hôm ấy tiên minh tham nghị, gần như toàn bộ tiên môn lớn nhỏ của Tiên Vực đều có mặt, tu giả mà yêu tăng gặp, không đến một ngàn thì cũng là tám trăm, thậm chí còn có một con lừa —— Trong số đó, muốn tìm ra chân long am hiểu thuật che giấu thần hồn, chẳng khác nào mò kim đáy biển.”
“Thí chủ đừng nôn nóng. Nếu vị chân long bệ hạ kia muốn đạt được điều y muốn, y không thể nào mãi mãi nấp trong bóng tối được, ta tin không bao lâu nữa, vị bệ hạ nọ sẽ lộ ra dấu vết.”
“......”
Dáng vẻ không sợ không hãi của đại hòa thượng khiến Vân Dao càng đau đầu hơn.
Thầm nói một câu “đứng nói chuyện không mỏi lưng”, trên mặt Vân Dao vẫn là nụ cười: “Đại sư nói đúng lắm. Nhắc đến tung tích của chân long, ta có một chuyện muốn nhờ đại sư.”
“Phạn Thiên Tự không can thiệp vào chuyện hồng trần.”
Đại hòa thượng tỏ ra do dự.
Tuy nhiên khi ngẩng đầu lên, trông thấy giữa mày thiếu nữ áo đỏ hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn hơi không kiềm chế được, đại hòa thượng dường như hơi bất đắc dĩ, châm chước nói: “Nhưng thí chủ có ơn với Phạn Thiên Tự, xin cứ nói ra.”
“Ta? Có ơn, với các ngươi?”
Vân Dao không chắc liệu mình có nghe lầm không.
Ơn gì?
Ơn tình bốn trăm năm trước giúp bọn họ “tu sửa” cổng chùa, hỗ trợ bọn họ “xây lại” chùa miếu sao?
Đại hòa thượng không nói gì, chỉ gật đầu.
Vân Dao không có thói quen bê đá đập chân mình, cho nên nàng thẳng thắn nói thẳng: “Chân long Ngự Diễn ra tay trước, ‘phế’ Liễu Vô, hãm chân ta và Mộ Hàn Uyên, mà đám người sương đen kia thì đánh lén phía sau, thời cơ thích hợp —— Nếu nói hai bên không có quan hệ gì, chỉ trùng hợp, ta chắc chắn không tin.”
“Thí chủ nói có lý,” Thần sắc của đại hòa thượng vẫn không thay đổi: “Thí chủ cần bần tăng giúp gì?”
“Trên đường tới đây ta đã nghĩ kỹ, nếu hai bên có liên quan, vậy chỉ có hai khả năng. Hoặc là, hai người sương đen vốn là người của Ngự Diễn, hai bên biết rõ nhau; hoặc là, bọn họ chỉ hợp tác với Ngự Diễn vì lợi ích, không biết thân phận và mục đích của y.”
Vân Dao nói, sau đó chợt nghiêng người sang một bên, nhìn về phía thanh niên đứng dưới mái hiên trước rừng trúc: “Ngươi nghĩ là loại nào?”
“......”
Mộ Hàn Uyên đang chìm đắm trong cảnh núi non, không biết đang nghĩ gì, nghe vậy, hắn xoay người, hơi suy tư: “Thành tựu Hợp Đạo cảnh vốn không dễ, cốc Táng Long và Long Thành xương trắng có quan hệ mật thiết với nhau, chứng tỏ chân long thức tỉnh chưa bao lâu, chắc chắn không đủ sức bồi dưỡng một nhóm Hợp Đạo cảnh.”
“Ừm, ta cũng nghĩ hợp tác liên thủ có khả năng cao hơn.” Vân Dao quay sang đại hòa thượng: “Phạn Thiên Tự là thánh địa Phật môn, có danh vọng rất cao ở giới Càn Nguyên, xin đại sư hãy truyền tin đến các tiên môn, cảnh báo một câu.”
“Nói gì?”
“Trong tiên môn, đã sinh ma họa.”
“......”
Đại hòa thượng cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Mộ Hàn Uyên đi đến bên cạnh nàng, khom người rót trà cho nàng: “Sư tôn muốn xao sơn chấn hổ (*) sao?”
(*) Xao sơn chấn hổ (Thành ngữ): một sự phô trương sức mạnh có chủ ý như một lời cảnh báo.
“Để giải quyết Chung Yên……. tu vi của ta, e rằng sẽ phải tốn kha khá thời gian ở chùa.” Vân Dao nói: “Ngộ nhỡ lúc ta không ở bên ngoài, bọn chúng không nhịn được mà làm chuyện xấu thì sao? Cho nên đành phải dùng hạ sách này. Ít nhất khi người người cảm thấy nguy hiểm, sẽ có nhiều ánh mắt trong Tiên Vực nhìn chằm chằm, nếu không muốn bị chú ý thì bọn chúng sẽ cẩn thận không dám làm bừa.”
Nhớ tới phong ấn Chung Yên Hỏa Chủng, Vân Dao trở nên nghiêm túc hơn.
Nàng nhìn đại hòa thượng: “Chuyện của ta, Liễu Vô đã nói cho đại sư biết rồi, không biết đại sư định làm gì?”
“Họa của thí chủ, chỉ có vào tháp mới có thể giải.”
“Vào tháp?” Vân Dao mơ hồ nhớ tới gì đó: “Liễu Vô từng nói, cả đời đại sư không rời khỏi Phạn Thiên Tự, là vì thủ pháp.”
“Đúng vậy, ta canh giữ một tòa tháp, tên là Phạn Thiên, còn gọi là tháp Luân Hồi,” Đại hòa thượng ngẩng đầu lên, đáy mắt sâu thẳm như tuyên cổ, phảng phất như có tiếng chuông khánh từ thời xa xưa vọng đến: “Chỉ có vào luân hồi, mới có thể giải ác quả.”
“......”
Tiếng chuông khánh khó hiểu nọ khiến cõi lòng Vân Dao nảy sinh một nỗi sợ khó thể có thể áp chế.
Như thể có một câu chuyện xa xưa rất đáng sợ, bị vùi lấp trong làn sương mù mênh mông mà nàng không muốn nhớ lại, sống động như thật.
Vân Dao nhắm mắt lại, cố gắng áp chế nỗi lòng kỳ lạ ấy xuống.
“Khi nào có thể vào tháp?” Vân Dao hỏi, giọng vô cớ trầm khàn.
Đại hòa thượng không hề chớp mắt, chăm chú nhìn nàng: “Thí chủ chắc chắn, thật sự muốn vào tháp sao?”
Vân Dao dở khóc dở cười: “...... Nếu ta không chắc chắn, cần gì lặn lội ngàn dặm xa xôi đến núi Thiên Duyên?”
“Ta biết thí chủ vào tháp, là vì muốn giải nạn cho chúng sinh, nhưng thí chủ nên hiểu, trong luân hồi, tự có số mệnh. Hiện tại giải họa, tương lai ra sao, hoàn toàn không biết được.”
“......”
Vân Dao khựng lại, lập tức cười nói: “Chẳng lẽ còn có chuyện tồi tệ hơn nữa sao?”
“Thí chủ có tin vào số mệnh không?”
Vẻ mặt của Vân Dao không thay đổi: “Không tin, ta chỉ tin nhân định thắng thiên (*).”
(*) Nhân định thắng thiên: Nghĩa là nếu con người nỗ lực, sẽ thay đổi được vận mệnh.
“Bần tăng cho rằng, ý trời khó mà làm trái được. Bắt đầu kết thúc (*), nhân quả sinh diệt, từ nơi sâu xa tự có định số. Cho dù hiện tại thí chủ có thể né tránh, nhưng làm sao biết được, liệu một ngày nào đó của tương lai, tai họa có dùng một hình thức khác, nghiêm trọng hơn, ngóc đầu trở lại?”
(*) Raw là ‘Khởi thủy chung yên (起始终焉)’. Khởi thủy là bắt đầu, khởi đầu; Chung yên là kết thúc, kết cục.
Cảm xúc trong mắt Vân Dao dao động dữ dội.
Nàng không kìm được mà nghĩ đến giấc mơ kỳ lạ ở hành cung Phù Ngọc Cung, rồi đến đêm mà kiếm trong đàn rời vỏ, hai bóng người một trắng một đen mà nàng nhìn thấy trong đáy mắt của Mộ Hàn Uyên.
Như một cơn ác mộng không thể trốn thoát, vượt qua vực sâu thăm thẳm vô tận, khắc sâu vào thần hồn, như hình với bóng.
Khi Vân Dao đang nhíu mày khó giải, y bào trắng như tuyết rơi xuống bồ đoàn bên cạnh, tay áo viền vàng ám văn phủ xuống trước người nàng.
Vân Dao ngẩn người, ngoảnh đầu nhìn lại, sau đó rơi vào đôi mắt non xa hồ biếc của Mộ Hàn Uyên, trong trẻo lạnh lùng cũng không thể lấn át vẻ mềm mại dịu dàng khi hắn nhìn nàng.
“Sư tôn đừng suy nghĩ nhiều, cứ làm điều mà người muốn.”
“Chuyện của tương lai, hãy giao cho tương lai.”
Hắn cụp mắt, thì thầm: “Bất kể kết quả thế nào. Dù là bắt đầu hay kết thúc, ta đều ở bên sư tôn.”
“...... Được.”
Ánh mắt của Vân Dao dần trở nên kiên định, là sự kiên quyết khi được cổ vũ, nàng nhìn về phía đại hòa thượng: “Ta muốn vào tháp.”
“A di đà phật.”
Đại hòa thượng niệm một câu Phật hiệu, lông mày hơi rủ xuống, chậm rãi vân vê phật châu một lúc lâu.
Cho nên khi Vân Dao không nhịn nổi nữa, giơ tay vẫy vẫy trước mặt đại sư: “...... Đại sư, tháp ở đâu?”
Đại hòa thượng từ từ nâng mắt lên: “Chờ đến ngày rằm, tháp Luân Hồi mới có thể hiện thế.”
Vân Dao: “......”
Vậy ông bắt ta lãng phí cảm xúc chi vậy?
Dù sao cũng là mình nhờ cậy người ta, nên không thể nói ra suy nghĩ trong lòng được.
Chỉ còn khoảng ba hoặc năm ngày nữa là đến đêm trăng tròn của tháng này, Vân Dao kiên nhẫn, chờ được.
Nàng tự xoa dịu chính mình: “Mấy ngày tới, làm phiền quý tự rồi.”
“Vân thí chủ đừng khách sáo.”
Thái độ của đại hòa thượng đột nhiên hơi lạnh nhạt, Vân Dao không rõ, là bắt đầu từ khi Mộ Hàn Uyên ngồi xuống bên cạnh nàng, hay là từ khi nàng cố chấp muốn vào tháp.
Nhưng mà, Phật môn thánh địa, lôi lôi kéo kéo hình như không ra thể thống gì.
Thế là Vân Dao cố ý đi chậm hơn Mộ Hàn Uyên hai bước.
Khi ra khỏi căn phòng trúc, Vân Dao nhớ tới điều gì đó, đứng dưới mái hiên quay đầu lại hỏi: “Yêu tăng…… Liễu Vô đại sư, không biết tình huống thế nào?”
“Tăng lữ trong chùa đang giúp Phật tử trấn áp quỷ ngục, trong vòng mười ngày sẽ bỏ niêm phong thần hồn, thí chủ đừng lo lắng.”
“...... À.”
Vân Dao bước xuống bậc thềm.
Ánh mặt trời ở đằng sau khiến bóng của nàng hắt xuống con đường lát đá, nàng nhìn cái bóng dưới đất, đặc biệt là cây trâm búi tóc trên đỉnh đầu.
Hồng y thiếu nữ dừng lại một chút, giơ tay chạm vào cây trâm gỗ ôn nhuận.
Sau đó gió thổi qua rừng trúc, giữa tiếng xào xạc, bóng dáng đỏ rực của nữ tử lần nữa xuất hiện dưới mái hiên của căn phòng trúc.
Dường như đại hòa thượng không hề ngạc nhiên khi thấy nàng trở lại, ông chỉ hỏi: “Vân thí chủ còn có chuyện gì sao?”
“Quỷ Thân Phật của yêu tăng, không thể không tu sao?” Trước khi đại hòa thượng lên tiếng, Vân Dao cướp lời: “Không phải ta muốn can thiệp vào tu trì của quý tự, chỉ là, dù sao yêu tăng cũng được cố nhân của ta phó thác, nếu hắn xảy ra chuyện gì, nếu sau này ta bất cẩn xuống suối vàng, sẽ khó mà ăn nói với sư tỷ.”
Đại hòa thượng im lặng một lúc lâu, sau đó nói: “Giống như Vân thí chủ, đó là lựa chọn của Liễu Vô.”
“Giống như ta?” Vân Dao cảm thấy khó hiểu: “Giống cái gì?”
Đại hòa thượng buông một tiếng thở dài, xoay người, đối diện với Vân Dao: “Hơn bốn trăm năm trước, Hồng Trần Phật tử không chịu cắt trần duyên, trảm tình niệm. Vì giúp Phật tử quy y cửa Phật, trụ trì của Phạn Thiên Tự thời ấy đã tiêu hao tu vi cả đời, giúp hắn mở mắt Vãng Sinh.”
Vân Dao ngớ người.
Nàng biết yêu tăng có mắt Vãng Sinh có thể nhìn thấu kiếp trước kiếp này của người phàm, nhưng nàng không biết nguyên nhân mà y có.
“Hắn không muốn quy y, mở mắt Vãng Sinh thì có ích gì……”
Vân Dao khựng lại, sắc mặt hơi nghiêm túc: “Lần đầu tiên Phật tử dùng mắt Vãng Sinh, hắn thấy cái gì?”
Đại hòa thượng từ tốn nói: “Là tam sư tỷ của cô, Tu Tâm. Kiếp trước cô ấy gánh nợ máu, tội hải ngút trời, kiếp này nên lang thang rày đây mai đó, nếm trải hết nỗi khổ của thất tình, cuối cùng chết bất đắc kỳ tử. Vốn đã định trước là đoản mệnh, không thể sống quá hai mươi tuổi, bởi vì kiếp trước nghiệp chướng nặng nề, nếu kiếp này không trả hết, sẽ không có kiếp sau.”
“—— Không thể nào!” Vân Dao trầm giọng: “Sư tỷ của ta chết ở núi Lưỡng Giới, thọ một trăm năm hai mươi tuổi, sao lại đoản mệnh……”
Chợt im bặt.
Trên hồng y, trâm gỗ chợt rung lên.
Vân Dao nhớ ra.
Năm Hồng Trần Phật tử đoạn tuyệt tình niệm, quy y cửa Phật, tam sư tỷ Tu Tâm của nàng vừa tròn mười chín tuổi, là tiên tài trẻ tuổi nổi danh nhất Tiên Vực.
Đại hòa thượng như không nghe thấy lời nàng, ông bình tĩnh nói: “Cô ấy vốn nên đoản mệnh chết bất đắc kỳ tử.”
“Trừ phi, Hồng Trần Phật tử cắt tóc thành tăng, tu Quỷ Thân Phật, trong vòng trăm năm vượt qua nguy hiểm hồn phi phách tán. Kể từ ngày tu thành, mỗi đêm hắn phải dùng thần hồn vào quỷ ngục, bách quỷ phệ hồn, liệt hỏa thiêu thân, siêu độ những vong hồn nợ máu mà cô ấy gánh.”
“Nhưng dù vậy, cũng chỉ có thể giúp cô ấy kéo dài thêm trăm năm tuổi thọ.”
“Vân thí chủ. Chẳng phải cô muốn vào tháp Luân Hồi, cưỡng ép thay đổi thiên mệnh sao? —— Bọn họ, chính là vết xe đổ cho cô và Chung Yên.”
******
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu đề trích từ “Nếu nơi đáy mắt không ly hận, nào tin thế gian có bạc đầu.”
Chương sau vào tháp, chuyện xưa của Hắc Mộ đến rồi.
/64
|