(*) Nửa đời lục bình trôi theo nước, một đêm mưa lạnh vùi danh hoa: Trích từ 《Sơn hoa tử · Lâm hạ hoang đài đạo uẩn gia》của Nạp Lan Tính Đức thời nhà Thanh.
***
“Mộ Hàn Uyên, là ngươi sao?”
Vân Dao khó có thể tin nổi, thế là nàng thử gọi tên hắn.
Thanh niên Ma tộc vừa nắm tay nàng, vừa quỳ dưới đất, dường như khẽ nói: “Nếu không phải ta, còn có ai gọi người là sư tôn?”
“Ờ thì, tuy nói thế…… nhưng dáng vẻ hiện tại của ngươi…… Nếu ngươi không nói, ta thật sự không thể nhận ra ngươi.” Vân Dao ngập ngừng một chút, sau đó trở tay nắm lấy cổ tay của hắn, muốn kéo hắn đứng lên.
Nàng không nhận ra rằng, khi ngón tay của nàng chạm vào mạch cốt của hắn, người nọ khẽ run lên theo bản năng.
Như đang kiềm chế điều gì đó hưng phấn, thanh niên Ma tộc đành phải cụp mắt xuống, từ từ đứng lên.
“Sao ngươi ở đây, hơn nữa lại trong thân phận thiếu chủ Ma tộc?” Nương theo ánh trăng lờ mờ bên ngoài cửa sổ, Vân Dao thấy rõ sườn khuôn mặt của thanh niên Ma tộc trước mắt.
Rất kỳ lạ.
Thân thể hiện tại của Mộ Hàn Uyên là thiếu chủ Ma tộc, trên mặt có huyết văn Ma tộc chẳng phải chuyện gì kỳ lạ. Nhưng nàng cảm thấy, cảm thấy, ma văn trên khuôn mặt hắn lúc này hình như hơi khác ma văn mà nàng nhìn thấy trong một thoáng bàng hoàng lúc nãy?
Nếu phải miêu tả, thứ kia nguy hiểm hơn, đầy sát khí bức người hơn.
Mộ Hàn Uyên cúi đầu, dường như mặc kệ nàng quan sát.
Hắn chậm rãi thả lỏng từng đốt ngón tay, lúc này, thái độ, lời nói, hành động, đều ôn hòa thanh cao như ở bên ngoài huyễn cảnh: “Sau khi bị kéo vào huyễn cảnh, hình chiếu thần hồn của ta xuất hiện trong cơ thể của Ma tộc này. Hành động và cách nói chuyện vừa rồi, chắc chắn do bản năng của thân thể Ma tộc này ảnh hưởng, nên mới mạo phạm sư tôn.”
Vân Dao hơi ngạc nhiên, vô thức cúi đầu nhìn cơ thể của “mình”: “Thần hồn nhập vào, sẽ bị bản thể ảnh hưởng sao?”
“Có lẽ huyễn cảnh này mô phỏng lại câu chuyện từng xảy ra mấy vạn năm trước, pho tượng hình rồng nọ có thể đưa thần hồn vào huyễn cảnh, cho nên nó là chủ nhân của nơi này, chỉ cần nó muốn thì có thể ảnh hưởng được……”
Giọng của thanh niên Ma tộc trầm xuống, tại nơi không ai phát hiện, như ẩn chứa một niềm sung sướng thần bí: “Xem như hắn muốn phong ấn ký ức, khiến thần hồn nghe theo bản năng của cơ thể, lầm tưởng rằng mình là chủ nhân của cơ thể, hoàn toàn có khả năng ấy.”
“Có ý gì?” Vân Dao giật mình.
“Không có gì….. Ta chỉ thuận miệng nhắc đến thôi, xin sư tôn hãy cẩn thận.” Mộ Hàn Uyên bình tĩnh đáp.
“À.”
Chẳng hiểu sao Vân Dao lại cảm thấy trong lòng bất an, nhưng lại không rõ nguyên do của sự bất an này, thế là nàng đành phải tạm thời gác nó sang một bên.
Nàng nhớ lại những gì viết trong thư, không khỏi nhíu mày: “Bây giờ ngươi đã dùng thân thể của thiếu chủ Ma tộc, thế thì chẳng phải sẽ không có ai biết nhược điểm của Long quân sao, vậy làm sao mới lấy được vảy Long Tâm?”
“Sư tôn yên tâm, ta biết.”
“Hửm?” Vân Dao ngạc nhiên quay đầu lại.
Mộ Hàn Uyên đang nâng chụp đèn của chiếc đèn bên cạnh giường mỹ nhân lên, như đang định thắp bấc đèn, chỉ thấy hai ngón tay của hắn nhẹ nhàng ma sát, một chút ánh sáng bùng lên trong lòng bàn tay, ánh lửa phản chiếu những ngón tay thon dài, ôn nhuận, cân xứng của hắn.
Khiến dung mạo với hình xăm huyết sắc của thiếu chủ Ma tộc kia trở nên ấm áp hơn.
Phong thái như thế, chỉ có thể là Mộ Hàn Uyên.
Vân Dao dỡ bỏ lòng phòng bị kỳ lạ khó hiểu xuống.
Với một cái búng tay nhẹ nhàng của Mộ Hàn Uyên, đóm lửa dịu dàng như hoa sen kia từ lòng bàn tay hắn rơi xuống bấc đèn trên đĩa đồng.
“Phực.”
Ngọn lửa quấn quanh bấc đèn của ngọn đèn đồng, như trăng như sao, sáng ngời chói mắt.
Sau đó những đóm sáng như sao trời ấy phân tán, bay khắp bên trong cung điện.
Trong phút chốc, đèn đuốc khắp điện được thắp sáng, tràn ngập đóm lửa lấp lánh.
Vân Dao ngơ ngác quay đầu lại.
Người nọ hạ tay xuống, thản nhiên chỉnh lại chụp đèn hoa văn mẫu đơn, khi ống tay áo buông xuống, hắn đứng thẳng người lên, tóc dài như sóng nước lưu chuyển, ánh đèn phác họa sườn khuôn mặt lạnh lùng thanh cao vô song của hắn.
Rõ ràng trong khoảnh khắc không rõ ràng ấy, Vân Dao bất ngờ nhìn thấy trên khuôn mặt của Mộ Hàn Uyên, vẫn là ma văn lãnh ngọc thấm huyết nọ.
Yêu dị đến cực điểm, lại mê hoặc lòng người.
Vân Dao gắng sức chớp mắt muốn nhìn rõ.
Lại không thấy nữa.
…… Tiêu rồi, tà diễm giữa mi tâm khiến nàng tẩu hỏa nhập ma kia, chẳng lẽ đã chui vào thần hồn khiến nàng bệnh nặng đến mức vô phương cứu chữa?
Sau khi huyễn cảnh này kết thúc, nàng phải tìm Hồng Trần Phật tử hỏi rõ ràng mới được.
“Sư tôn đang nghĩ đến ai?” Chẳng biết từ lúc nào mà Mộ Hàn Uyên đã đi đến bên cạnh nàng.
Khi đôi mắt đen nhánh nọ nhìn nàng, Vân Dao cảm thấy như có một lưỡi đao lạnh buốt sượt qua bên cạnh, nàng sững người trong chốc lát: “Không, ta chỉ đang nghĩ, ta hoàn toàn không biết gì về những chuyện mà vị công chúa này trải qua, nhưng tại sao ngươi lại biết bí mật mà chỉ có thiếu chủ Ma tộc này biết?”
“Có lẽ do chủ nhân của huyễn cảnh cố ý.”
Mộ Hàn Uyên thản nhiên đáp, sau đó đi thẳng vào chủ đề chính: “Vảy Long Tâm duy nhất trong huyễn cảnh nằm trên người Long quân Ngự Diễn. Muốn lấy được nó để rời khỏi bí cảnh, chúng ta phải lợi dụng lúc Ngự Diễn yếu nhất.”
Vân Dao suy nghĩ theo hướng hắn nói, hơi nhíu mày: “Huyết mạch chân long, là truyền thuyết thượng cổ khi Càn Môn sáng lập, vừa rồi ta dùng thần hồn cảm nhận Long quân, hắn đã gần đạt đến tiên cấp, mà vị công chúa này chỉ là người phàm, làm sao lấy được vảy Long Tâm đây?”
Sau khi đốt đèn xong, Mộ Hàn Uyên đi đến cạnh bàn pha một ấm trà nóng, bưng tới. Hắn thành thạo dâng trà cho nàng, giống như đã từng làm ngàn vạn lần, giọng nói cũng pha chút tự nhiên nhàn nhã.
“Chân long thiên mệnh, vạn cổ trường tồn, nhưng cũng là sinh linh, thiên diễn bốn chín, đại đạo thiếu một (*), ắt có tử huyệt.”
(*) Câu gốc là “Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, nhân độn kỳ nhất” trích từ 《Kinh Dịch》: Là quan điểm của đạo giáo Trung Quốc, vạn vật có khuyết, “1” bị khuyết kia chính là thiên cơ, là biến số của thiên địa.
“Tử…… huyệt?”
“Tộc thượng cổ chân long, ba ngàn năm độ kiếp một lần, lúc ấy bản thể của hắn sẽ hóa thành một con cá chép màu vàng, băng qua lôi trì, vượt qua thiên môn, như thế mới có thể hoàn thành kiếp nạn thuế sinh (*), mới có thể kéo dài thêm ba ngàn năm tuổi thọ.”
(*) Thuế (蜕): nghĩa là lột xác.
Vân Dao ngước mắt lên: “Chẳng lẽ kiếp nạn thuế sinh ba ngàn năm một lần của Ngự Diễn sắp đến?”
“Vâng, là mười ngày sau.” Mộ Hàn Uyên nhẹ nhàng nói: “Đến lúc ấy, sư tôn chỉ cần nhân lúc Long quân suy yếu, tụ lực độ kiếp, dùng dao găm Long Lân moi vảy Long Tâm của hắn, như thế sẽ có thể đưa hắn đến cõi chết muôn đời muôn kiếp không thể trở lại.”
“——”
Vân Dao ngồi bên chiếc bàn gỗ trầm hương chạm trổ, ngón tay đang vô thức vuốt ve quanh mép tách trà chợt dừng lại, cứ như bị bỏng, nàng chợt rùng mình một cách khó hiểu.
Lúc này, Mộ Hàn Uyên đang khom người rót thêm trà cho nàng.
Cái bóng cao lớn, đen như mực, phủ xuống người nàng.
Vân Dao đang chìm trong mạch suy nghĩ của mình nên không hề ngước mắt lên, thế nên đã bỏ lỡ cái liếc mắt của “ngoan đồ” của nàng.
Màu mực trong mắt hắn như muốn nuốt chửng nàng.
Tiếng rót trà vang lên rất rõ ràng.
Làn khói lượn lờ, khiến Vân Dao hoàn hồn. Nàng nâng tách trà lên, lắng nghe giọng nói trầm thấp ôn hòa của người nọ.
“Sau khi người lấy được vảy Long Tâm, chúng ta có thể rời khỏi đây.”
“...... Ừm.”
Mộ Hàn Uyên đặt ấm trà xuống, dùng khăn tay lau mép bàn gần cổ tay của nàng, cứ như vô tình hỏi: “Chẳng lẽ sư tôn không muốn ra tay?”
Vân Dao thậm chí không hề ngước mắt lên, mà chỉ uể oải đáp: “Từ trước đến nay ta là người lòng dạ độc ác, ra tay tàn nhẫn sao?”
Mộ Hàn Uyên cười nhẹ: “Vâng, đệ tử đã trải nghiệm sâu sắc rồi.”
“......?” Nghe xong câu này, Vân Dao phản ứng chậm nửa nhịp, vừa định ngẩng đầu lên hỏi đồ đệ không có lương tâm này, rằng nàng ra tay độc ác với hắn khi nào.
Chỉ là vẫn chưa kịp hỏi.
“Xin sư tôn nhớ kỹ, nơi đây chỉ là huyễn cảnh mà thôi, cho dù những người này có chết, thì cũng đã sớm chết từ ngàn vạn năm trước, chứ không phải bây giờ.”
Mộ Hàn Uyên thì thầm, như đầu độc nàng: “Chỉ cần chúng ta có thể rời đi là đủ rồi.”
“?”
Vân Dao khựng lại một chút, chậm chạp ngước mắt lên, nhìn quai hàm của Mộ Hàn Uyen.
Ánh mắt của thiếu chủ Ma tộc hơi lạnh lẽo, nhưng ý cười trong mắt vẫn chưa tiêu tan: “Sao sư tôn lại nhìn ta?”
“Ờ thì, chỉ là ta cảm thấy, sau khi ngươi vào đây, hình như hoạt bát hơn nhiều.” Vân Dao cong môi cười: “Nói nhiều hơn chăng?”
Lông mày của Mộ Hàn Uyên hơi kéo căng: “Có lẽ bị bản thể này ảnh hướng.”
“Cũng phải.”
Vân Dao ngáp một cái, đứng lên, vươn vai đi về phía giường: “Không chỉ có ngươi, ngay cả ta cũng bị thân thể người phàm của vị điện hạ này ảnh hưởng khá nhiều, mới tỉnh táo một chút, vậy mà giờ này đã buồn ngủ rồi.”
Vân Dao xoay người ngồi xuống cạnh giường, định vén rèm lên thì như nhớ tới điều gì đó, nàng nhìn thanh niên vẫn đang đứng trước bàn.
Mặt mày của người nọ như bị thứ gì đó mỏng manh che phủ, lông mày như núi xanh xa xăm, được ngòi bút chậm rãi phác họa.
Rất sâu, cũng rất khó lường.
Vân Dao không thể miêu tả được cảm xúc mà hắn nhìn nàng lúc này, nàng chỉ đành kéo rèm, ngập ngừng nói: “Sao ngươi không…… về đi?”
“Sư tôn, người thật sự muốn ta đi sao?” Giọng của Mộ Hàn Uyên rất trầm, cứ như tràn ngập một loại cảm xúc cực kỳ quái lạ nào đó.
Vân Dao lại cười: “Không muốn ngươi đi, lẽ nào muốn ngươi ở lại thị tẩm?”
Thiếu nữ mặc hỉ phục ngồi trên giường thuận miệng nói câu này, khi ấy mặt nàng quay vào trong, nên không hề nhận ra khi mình vừa dứt lời, người ở bên ngoài hơi nhướng mày, lộ ra chút tà khí lạnh lẽo thanh cao, nhưng hệt như thói quen, hắn bước một bước đến gần giường ——
“Nhưng chắc vị điện hạ này không đến nỗi có đam mê đó đâu, yên tâm, cho dù có, ta cũng sẽ thủ thân như ngọc giúp cô ấy.”
Vân Dao kéo rèm: “Về sớm đi, đừng để người khác bắt được. Ngày mai ta còn phải ‘học bài’ nữa.”
“——”
Bước chân của người nọ dừng lại.
Dưới ngọn đèn lờ mờ, Mộ Hàn Uyên khựng lại một lát, sau đó lặng lẽ mỉm cười, trong mắt là tà khí rét lạnh.
“Vâng….. Sư tôn ngủ ngon.”
Sáng sớm hôm sau.
Tiếng chim hót líu lo lọt vào cửa sổ, rèm trên giường trong điện Mộc Niên được vén lên.
Vân Dao vẫn chưa tỉnh ngủ, càng không kịp ‘học’ sở thích và đặc tính của Long quân, thì đã bị Như Khấu và một nhóm cung thị vội vội vàng vàng “lôi” dậy.
“Điện hạ, sao hôm nay người dậy muộn thế? Long quân bệ hạ chờ người ở điện Long Hoàng lâu lắm rồi đấy!”
“Hôm qua đi xe mệt quá, hôm nay ngủ nướng chút thôi, rất……” Vân Dao mơ mơ màng màng ngáp một cái: “Rất bình thường mà……”
“Điện hạ!”
“......”
Rất lâu rồi Vân Dao chưa trải qua cảm giác buồn ngủ của người phàm, điều này khiến nàng nhớ lại ký ức đau khổ khi mình chưa nhập Kim Đan cảnh, mỗi sáng đều bị các sư huynh sư tỷ thay phiên “áp giải” đến đỉnh Húc Dương học bài buổi sáng.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lập tức tỉnh táo.
Thiếu nữ mặc áo ngủ xốc xếch ngồi trước gương trang điểm, như một con búp bê mất hồn, mặc cho đám cung thị trước trước sau sau thay đồ trang điểm.
Gần nửa canh giờ trôi qua.
“Công chúa Trường Ung” cuối cùng cũng được đưa lên kiệu liễn (*) đi đến điện Long Hoàng.
(*) Kiệu liễn (轿辇): Kiệu có người nâng.
Điện Mộc Niên cách điện Long Hoàng nói xa không xa, nói gần cũng chẳng gần, dọc đường đi chỉ có lâm viên (*) đình đài đơn giản, Vân Dao buồn ngủ, nên lấy tờ giấy ghi chép sở thích và đặc tính của Long quân giấu sau thắt lưng ra đọc.
(*) Lâm viên (园林): Khu trồng cây cảnh.
Hai tờ giấy trước đã bị nàng hủy thi diệt tích rồi.
Tờ này vốn dĩ được giữ lại để thực hành, ai ngờ chưa kịp luyện tập thì đã bị bọn Như Khấu lôi xuống giường.
Nước đến chân mới nhảy, tuy rằng chưa từng luyện tập, nhưng chỉ cần nhớ kỹ, nàng có thể đi một bước tính một bước.
Nghĩ như thế, Vân Dao mở lá thư ra, vừa đọc lướt qua, vừa ghi nhớ trong lòng.
Rồng thích những thứ sáng long lanh, chẳng hạn như vàng.
Rồng rất mê ngủ, một ngày mười hai canh giờ, thì có thể ngủ mười một canh giờ rưỡi.
Rồng rất lười, có thể cuộn tròn thì tuyệt đối không nằm thẳng.
Rồng rất thích dùng đuôi quấn quanh những thứ nó thích, giống như mấy con rồng đần trên tượng đá.
Rồng rất kén ăn, thường chỉ uống liên hoa lộ.
Rồng……
Một đoạn dài khiến Vân Dao quáng mắt, nhưng chỉ có thể cố nhồi nhét vào thức hải, học thuộc cả tờ giấy chi chít chữ, cuối cùng nàng cũng đọc đến dòng cuối dùng.
Chỉ còn lại một điều.
Vân Dao thở phào nhẹ nhõm, chăm chú nhìn kỹ.
Câu cuối cùng chỉ có sáu chữ.
Bản tính của rồng vốn dâm.
Vân Dao: “......?”
“???”
******
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Dao: Mi nói rõ ràng coi, nàng ấy ghi vậy là sao?
Hắc Mộ muốn thị tẩm, nhưng sư tôn khum cho, ha ha ha ha ha ha
***
“Mộ Hàn Uyên, là ngươi sao?”
Vân Dao khó có thể tin nổi, thế là nàng thử gọi tên hắn.
Thanh niên Ma tộc vừa nắm tay nàng, vừa quỳ dưới đất, dường như khẽ nói: “Nếu không phải ta, còn có ai gọi người là sư tôn?”
“Ờ thì, tuy nói thế…… nhưng dáng vẻ hiện tại của ngươi…… Nếu ngươi không nói, ta thật sự không thể nhận ra ngươi.” Vân Dao ngập ngừng một chút, sau đó trở tay nắm lấy cổ tay của hắn, muốn kéo hắn đứng lên.
Nàng không nhận ra rằng, khi ngón tay của nàng chạm vào mạch cốt của hắn, người nọ khẽ run lên theo bản năng.
Như đang kiềm chế điều gì đó hưng phấn, thanh niên Ma tộc đành phải cụp mắt xuống, từ từ đứng lên.
“Sao ngươi ở đây, hơn nữa lại trong thân phận thiếu chủ Ma tộc?” Nương theo ánh trăng lờ mờ bên ngoài cửa sổ, Vân Dao thấy rõ sườn khuôn mặt của thanh niên Ma tộc trước mắt.
Rất kỳ lạ.
Thân thể hiện tại của Mộ Hàn Uyên là thiếu chủ Ma tộc, trên mặt có huyết văn Ma tộc chẳng phải chuyện gì kỳ lạ. Nhưng nàng cảm thấy, cảm thấy, ma văn trên khuôn mặt hắn lúc này hình như hơi khác ma văn mà nàng nhìn thấy trong một thoáng bàng hoàng lúc nãy?
Nếu phải miêu tả, thứ kia nguy hiểm hơn, đầy sát khí bức người hơn.
Mộ Hàn Uyên cúi đầu, dường như mặc kệ nàng quan sát.
Hắn chậm rãi thả lỏng từng đốt ngón tay, lúc này, thái độ, lời nói, hành động, đều ôn hòa thanh cao như ở bên ngoài huyễn cảnh: “Sau khi bị kéo vào huyễn cảnh, hình chiếu thần hồn của ta xuất hiện trong cơ thể của Ma tộc này. Hành động và cách nói chuyện vừa rồi, chắc chắn do bản năng của thân thể Ma tộc này ảnh hưởng, nên mới mạo phạm sư tôn.”
Vân Dao hơi ngạc nhiên, vô thức cúi đầu nhìn cơ thể của “mình”: “Thần hồn nhập vào, sẽ bị bản thể ảnh hưởng sao?”
“Có lẽ huyễn cảnh này mô phỏng lại câu chuyện từng xảy ra mấy vạn năm trước, pho tượng hình rồng nọ có thể đưa thần hồn vào huyễn cảnh, cho nên nó là chủ nhân của nơi này, chỉ cần nó muốn thì có thể ảnh hưởng được……”
Giọng của thanh niên Ma tộc trầm xuống, tại nơi không ai phát hiện, như ẩn chứa một niềm sung sướng thần bí: “Xem như hắn muốn phong ấn ký ức, khiến thần hồn nghe theo bản năng của cơ thể, lầm tưởng rằng mình là chủ nhân của cơ thể, hoàn toàn có khả năng ấy.”
“Có ý gì?” Vân Dao giật mình.
“Không có gì….. Ta chỉ thuận miệng nhắc đến thôi, xin sư tôn hãy cẩn thận.” Mộ Hàn Uyên bình tĩnh đáp.
“À.”
Chẳng hiểu sao Vân Dao lại cảm thấy trong lòng bất an, nhưng lại không rõ nguyên do của sự bất an này, thế là nàng đành phải tạm thời gác nó sang một bên.
Nàng nhớ lại những gì viết trong thư, không khỏi nhíu mày: “Bây giờ ngươi đã dùng thân thể của thiếu chủ Ma tộc, thế thì chẳng phải sẽ không có ai biết nhược điểm của Long quân sao, vậy làm sao mới lấy được vảy Long Tâm?”
“Sư tôn yên tâm, ta biết.”
“Hửm?” Vân Dao ngạc nhiên quay đầu lại.
Mộ Hàn Uyên đang nâng chụp đèn của chiếc đèn bên cạnh giường mỹ nhân lên, như đang định thắp bấc đèn, chỉ thấy hai ngón tay của hắn nhẹ nhàng ma sát, một chút ánh sáng bùng lên trong lòng bàn tay, ánh lửa phản chiếu những ngón tay thon dài, ôn nhuận, cân xứng của hắn.
Khiến dung mạo với hình xăm huyết sắc của thiếu chủ Ma tộc kia trở nên ấm áp hơn.
Phong thái như thế, chỉ có thể là Mộ Hàn Uyên.
Vân Dao dỡ bỏ lòng phòng bị kỳ lạ khó hiểu xuống.
Với một cái búng tay nhẹ nhàng của Mộ Hàn Uyên, đóm lửa dịu dàng như hoa sen kia từ lòng bàn tay hắn rơi xuống bấc đèn trên đĩa đồng.
“Phực.”
Ngọn lửa quấn quanh bấc đèn của ngọn đèn đồng, như trăng như sao, sáng ngời chói mắt.
Sau đó những đóm sáng như sao trời ấy phân tán, bay khắp bên trong cung điện.
Trong phút chốc, đèn đuốc khắp điện được thắp sáng, tràn ngập đóm lửa lấp lánh.
Vân Dao ngơ ngác quay đầu lại.
Người nọ hạ tay xuống, thản nhiên chỉnh lại chụp đèn hoa văn mẫu đơn, khi ống tay áo buông xuống, hắn đứng thẳng người lên, tóc dài như sóng nước lưu chuyển, ánh đèn phác họa sườn khuôn mặt lạnh lùng thanh cao vô song của hắn.
Rõ ràng trong khoảnh khắc không rõ ràng ấy, Vân Dao bất ngờ nhìn thấy trên khuôn mặt của Mộ Hàn Uyên, vẫn là ma văn lãnh ngọc thấm huyết nọ.
Yêu dị đến cực điểm, lại mê hoặc lòng người.
Vân Dao gắng sức chớp mắt muốn nhìn rõ.
Lại không thấy nữa.
…… Tiêu rồi, tà diễm giữa mi tâm khiến nàng tẩu hỏa nhập ma kia, chẳng lẽ đã chui vào thần hồn khiến nàng bệnh nặng đến mức vô phương cứu chữa?
Sau khi huyễn cảnh này kết thúc, nàng phải tìm Hồng Trần Phật tử hỏi rõ ràng mới được.
“Sư tôn đang nghĩ đến ai?” Chẳng biết từ lúc nào mà Mộ Hàn Uyên đã đi đến bên cạnh nàng.
Khi đôi mắt đen nhánh nọ nhìn nàng, Vân Dao cảm thấy như có một lưỡi đao lạnh buốt sượt qua bên cạnh, nàng sững người trong chốc lát: “Không, ta chỉ đang nghĩ, ta hoàn toàn không biết gì về những chuyện mà vị công chúa này trải qua, nhưng tại sao ngươi lại biết bí mật mà chỉ có thiếu chủ Ma tộc này biết?”
“Có lẽ do chủ nhân của huyễn cảnh cố ý.”
Mộ Hàn Uyên thản nhiên đáp, sau đó đi thẳng vào chủ đề chính: “Vảy Long Tâm duy nhất trong huyễn cảnh nằm trên người Long quân Ngự Diễn. Muốn lấy được nó để rời khỏi bí cảnh, chúng ta phải lợi dụng lúc Ngự Diễn yếu nhất.”
Vân Dao suy nghĩ theo hướng hắn nói, hơi nhíu mày: “Huyết mạch chân long, là truyền thuyết thượng cổ khi Càn Môn sáng lập, vừa rồi ta dùng thần hồn cảm nhận Long quân, hắn đã gần đạt đến tiên cấp, mà vị công chúa này chỉ là người phàm, làm sao lấy được vảy Long Tâm đây?”
Sau khi đốt đèn xong, Mộ Hàn Uyên đi đến cạnh bàn pha một ấm trà nóng, bưng tới. Hắn thành thạo dâng trà cho nàng, giống như đã từng làm ngàn vạn lần, giọng nói cũng pha chút tự nhiên nhàn nhã.
“Chân long thiên mệnh, vạn cổ trường tồn, nhưng cũng là sinh linh, thiên diễn bốn chín, đại đạo thiếu một (*), ắt có tử huyệt.”
(*) Câu gốc là “Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, nhân độn kỳ nhất” trích từ 《Kinh Dịch》: Là quan điểm của đạo giáo Trung Quốc, vạn vật có khuyết, “1” bị khuyết kia chính là thiên cơ, là biến số của thiên địa.
“Tử…… huyệt?”
“Tộc thượng cổ chân long, ba ngàn năm độ kiếp một lần, lúc ấy bản thể của hắn sẽ hóa thành một con cá chép màu vàng, băng qua lôi trì, vượt qua thiên môn, như thế mới có thể hoàn thành kiếp nạn thuế sinh (*), mới có thể kéo dài thêm ba ngàn năm tuổi thọ.”
(*) Thuế (蜕): nghĩa là lột xác.
Vân Dao ngước mắt lên: “Chẳng lẽ kiếp nạn thuế sinh ba ngàn năm một lần của Ngự Diễn sắp đến?”
“Vâng, là mười ngày sau.” Mộ Hàn Uyên nhẹ nhàng nói: “Đến lúc ấy, sư tôn chỉ cần nhân lúc Long quân suy yếu, tụ lực độ kiếp, dùng dao găm Long Lân moi vảy Long Tâm của hắn, như thế sẽ có thể đưa hắn đến cõi chết muôn đời muôn kiếp không thể trở lại.”
“——”
Vân Dao ngồi bên chiếc bàn gỗ trầm hương chạm trổ, ngón tay đang vô thức vuốt ve quanh mép tách trà chợt dừng lại, cứ như bị bỏng, nàng chợt rùng mình một cách khó hiểu.
Lúc này, Mộ Hàn Uyên đang khom người rót thêm trà cho nàng.
Cái bóng cao lớn, đen như mực, phủ xuống người nàng.
Vân Dao đang chìm trong mạch suy nghĩ của mình nên không hề ngước mắt lên, thế nên đã bỏ lỡ cái liếc mắt của “ngoan đồ” của nàng.
Màu mực trong mắt hắn như muốn nuốt chửng nàng.
Tiếng rót trà vang lên rất rõ ràng.
Làn khói lượn lờ, khiến Vân Dao hoàn hồn. Nàng nâng tách trà lên, lắng nghe giọng nói trầm thấp ôn hòa của người nọ.
“Sau khi người lấy được vảy Long Tâm, chúng ta có thể rời khỏi đây.”
“...... Ừm.”
Mộ Hàn Uyên đặt ấm trà xuống, dùng khăn tay lau mép bàn gần cổ tay của nàng, cứ như vô tình hỏi: “Chẳng lẽ sư tôn không muốn ra tay?”
Vân Dao thậm chí không hề ngước mắt lên, mà chỉ uể oải đáp: “Từ trước đến nay ta là người lòng dạ độc ác, ra tay tàn nhẫn sao?”
Mộ Hàn Uyên cười nhẹ: “Vâng, đệ tử đã trải nghiệm sâu sắc rồi.”
“......?” Nghe xong câu này, Vân Dao phản ứng chậm nửa nhịp, vừa định ngẩng đầu lên hỏi đồ đệ không có lương tâm này, rằng nàng ra tay độc ác với hắn khi nào.
Chỉ là vẫn chưa kịp hỏi.
“Xin sư tôn nhớ kỹ, nơi đây chỉ là huyễn cảnh mà thôi, cho dù những người này có chết, thì cũng đã sớm chết từ ngàn vạn năm trước, chứ không phải bây giờ.”
Mộ Hàn Uyên thì thầm, như đầu độc nàng: “Chỉ cần chúng ta có thể rời đi là đủ rồi.”
“?”
Vân Dao khựng lại một chút, chậm chạp ngước mắt lên, nhìn quai hàm của Mộ Hàn Uyen.
Ánh mắt của thiếu chủ Ma tộc hơi lạnh lẽo, nhưng ý cười trong mắt vẫn chưa tiêu tan: “Sao sư tôn lại nhìn ta?”
“Ờ thì, chỉ là ta cảm thấy, sau khi ngươi vào đây, hình như hoạt bát hơn nhiều.” Vân Dao cong môi cười: “Nói nhiều hơn chăng?”
Lông mày của Mộ Hàn Uyên hơi kéo căng: “Có lẽ bị bản thể này ảnh hướng.”
“Cũng phải.”
Vân Dao ngáp một cái, đứng lên, vươn vai đi về phía giường: “Không chỉ có ngươi, ngay cả ta cũng bị thân thể người phàm của vị điện hạ này ảnh hưởng khá nhiều, mới tỉnh táo một chút, vậy mà giờ này đã buồn ngủ rồi.”
Vân Dao xoay người ngồi xuống cạnh giường, định vén rèm lên thì như nhớ tới điều gì đó, nàng nhìn thanh niên vẫn đang đứng trước bàn.
Mặt mày của người nọ như bị thứ gì đó mỏng manh che phủ, lông mày như núi xanh xa xăm, được ngòi bút chậm rãi phác họa.
Rất sâu, cũng rất khó lường.
Vân Dao không thể miêu tả được cảm xúc mà hắn nhìn nàng lúc này, nàng chỉ đành kéo rèm, ngập ngừng nói: “Sao ngươi không…… về đi?”
“Sư tôn, người thật sự muốn ta đi sao?” Giọng của Mộ Hàn Uyên rất trầm, cứ như tràn ngập một loại cảm xúc cực kỳ quái lạ nào đó.
Vân Dao lại cười: “Không muốn ngươi đi, lẽ nào muốn ngươi ở lại thị tẩm?”
Thiếu nữ mặc hỉ phục ngồi trên giường thuận miệng nói câu này, khi ấy mặt nàng quay vào trong, nên không hề nhận ra khi mình vừa dứt lời, người ở bên ngoài hơi nhướng mày, lộ ra chút tà khí lạnh lẽo thanh cao, nhưng hệt như thói quen, hắn bước một bước đến gần giường ——
“Nhưng chắc vị điện hạ này không đến nỗi có đam mê đó đâu, yên tâm, cho dù có, ta cũng sẽ thủ thân như ngọc giúp cô ấy.”
Vân Dao kéo rèm: “Về sớm đi, đừng để người khác bắt được. Ngày mai ta còn phải ‘học bài’ nữa.”
“——”
Bước chân của người nọ dừng lại.
Dưới ngọn đèn lờ mờ, Mộ Hàn Uyên khựng lại một lát, sau đó lặng lẽ mỉm cười, trong mắt là tà khí rét lạnh.
“Vâng….. Sư tôn ngủ ngon.”
Sáng sớm hôm sau.
Tiếng chim hót líu lo lọt vào cửa sổ, rèm trên giường trong điện Mộc Niên được vén lên.
Vân Dao vẫn chưa tỉnh ngủ, càng không kịp ‘học’ sở thích và đặc tính của Long quân, thì đã bị Như Khấu và một nhóm cung thị vội vội vàng vàng “lôi” dậy.
“Điện hạ, sao hôm nay người dậy muộn thế? Long quân bệ hạ chờ người ở điện Long Hoàng lâu lắm rồi đấy!”
“Hôm qua đi xe mệt quá, hôm nay ngủ nướng chút thôi, rất……” Vân Dao mơ mơ màng màng ngáp một cái: “Rất bình thường mà……”
“Điện hạ!”
“......”
Rất lâu rồi Vân Dao chưa trải qua cảm giác buồn ngủ của người phàm, điều này khiến nàng nhớ lại ký ức đau khổ khi mình chưa nhập Kim Đan cảnh, mỗi sáng đều bị các sư huynh sư tỷ thay phiên “áp giải” đến đỉnh Húc Dương học bài buổi sáng.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lập tức tỉnh táo.
Thiếu nữ mặc áo ngủ xốc xếch ngồi trước gương trang điểm, như một con búp bê mất hồn, mặc cho đám cung thị trước trước sau sau thay đồ trang điểm.
Gần nửa canh giờ trôi qua.
“Công chúa Trường Ung” cuối cùng cũng được đưa lên kiệu liễn (*) đi đến điện Long Hoàng.
(*) Kiệu liễn (轿辇): Kiệu có người nâng.
Điện Mộc Niên cách điện Long Hoàng nói xa không xa, nói gần cũng chẳng gần, dọc đường đi chỉ có lâm viên (*) đình đài đơn giản, Vân Dao buồn ngủ, nên lấy tờ giấy ghi chép sở thích và đặc tính của Long quân giấu sau thắt lưng ra đọc.
(*) Lâm viên (园林): Khu trồng cây cảnh.
Hai tờ giấy trước đã bị nàng hủy thi diệt tích rồi.
Tờ này vốn dĩ được giữ lại để thực hành, ai ngờ chưa kịp luyện tập thì đã bị bọn Như Khấu lôi xuống giường.
Nước đến chân mới nhảy, tuy rằng chưa từng luyện tập, nhưng chỉ cần nhớ kỹ, nàng có thể đi một bước tính một bước.
Nghĩ như thế, Vân Dao mở lá thư ra, vừa đọc lướt qua, vừa ghi nhớ trong lòng.
Rồng thích những thứ sáng long lanh, chẳng hạn như vàng.
Rồng rất mê ngủ, một ngày mười hai canh giờ, thì có thể ngủ mười một canh giờ rưỡi.
Rồng rất lười, có thể cuộn tròn thì tuyệt đối không nằm thẳng.
Rồng rất thích dùng đuôi quấn quanh những thứ nó thích, giống như mấy con rồng đần trên tượng đá.
Rồng rất kén ăn, thường chỉ uống liên hoa lộ.
Rồng……
Một đoạn dài khiến Vân Dao quáng mắt, nhưng chỉ có thể cố nhồi nhét vào thức hải, học thuộc cả tờ giấy chi chít chữ, cuối cùng nàng cũng đọc đến dòng cuối dùng.
Chỉ còn lại một điều.
Vân Dao thở phào nhẹ nhõm, chăm chú nhìn kỹ.
Câu cuối cùng chỉ có sáu chữ.
Bản tính của rồng vốn dâm.
Vân Dao: “......?”
“???”
******
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Dao: Mi nói rõ ràng coi, nàng ấy ghi vậy là sao?
Hắc Mộ muốn thị tẩm, nhưng sư tôn khum cho, ha ha ha ha ha ha
/64
|