Đồ Đáng Ghét, Tôi Lấy Cắp Trái Tim Anh Lúc Nào ?
Chương 25: Hôm Nay Có Phải Là Ngày Kết Thúc Tất Cả
/28
|
-Sure_nó trả lời bình thản nhưng thật ra trong lòng nó đang rất hoang mang…Tại sao hắn lại tạm dừng cuộc chiến lại. vì nó ư? Chẳng lẽ hắn biết thân phận thực sự của nó rồi hay sao? Hắn có chấp nhận ko? Mà thôi, chuyện gì đến thì từ từ nó cũng sẽ đến….
Cũng leo lên con xe moto, nó phóng với vận tốc tự thần…tới bar M2B
Vẫn chiếc mặt nạ màu đỏ, vẫn khí chất lạnh lùng đó nhưng trong lòng lại có chút gì đó hoang mang…vì hắn? Sao vậy nhỉ? Hắn là gì mà có thể làm tan chảy được tảng băng của nó….chắc…hắn đã là một phần trong trái tim nhỏ bé yếu ớt kia rồi nhưng…nó không hi vọng hắn yêu nó vì nó biết….khi tâm nguyện đã được hoàn thành…nó sẽ đi gặp mama của nó…nó không chắc rằng mình sẽ được ở bên cạnh hắn
Vào VIP 1, Kill và Zun đã ở đó
-Chiến thắng chứ chị_Kill
-Không_nó
-Sao vậy chị_Zun
-Chịu thua_nó
-Chị chịu thua sao_Zun
-Ngược lại_nó
-Sao lạ vậy nhỉ_Kill
-Không quan tâm_nó phẩy phẩy tay ra hiệu Kill và Zun đi ra, nó thực cần sự yêu tĩnh…nó suy nghĩ đến nỗi mà lúc nào quên luôn cái vết thương trên lưng mình…cười chua xót…hắn khiến nó thực quên luôn bản thân rồi…có nên đi quá xa không???
……………
Ánh nắng sớm mai rọi xuống căn phòng lạnh lẽo mang một tông màu đen xám
1 cô gái mang một gương mặt lạnh lẽo
“Hôm nay mọi chuyện sẽ chấm dứt, chơi thế đủ rồi”
-Kill, bắt đầu
Nó đến trường từ rất sớm, vẫn gương mặt đã make up như vậy…nhếch môi cười. Coi như là tới đây lần cuối….lại cái ngôi nhà kính trong suốt đó…lại những bông hao ngát hương đó nhưng tâm hồn ở trong mỗi bông hoa đã tan chảy
Nhớ lại cái ngày đó….hai đứa vui thật…..
Hồi tưởng lại ký ức……………………………………………………………………...
-Ê, cô biết đây là hoa gì không_giọng nam rất cuốn hút vang lên
-A, hoa này tôi biết này….hao phượng đúng không_giọng nữ tinh nghịch vang lên
Không ai xa lạ là nó và hắn
“Cốc” hắn cốc “yêu” nó
-Ngu nè, mùa này làm gì có hoa phượng mà nói…._hắn
-Đúng mà…nó đỏ đỏ nè…tôi hay nghịch lắm nên tôi biết_nó phụng phịu nói mà không biết rằng có người đang….
“thình…thịch…thình..thịch”
-Ê bộ anh bị đau tim à_nó trả lời 1 câu hỏi chớt quớt_Đi khám bệnh viện đi có khi là giai đoạn cuối
“Côc”
-Giai đoạn cuối cái con khỉ_hắn
-Vậy giai đoạn gần cuối à_nó nhanh nhảu
“Cốc”
-Sao anh cứ cốc đầu tôi hoài vậy
-Vì cô quá “tông minh’ luôn, hoa này đi nói là hoa phượng_hắn chuyển hcur đề vì ko muốn nhắc lại cái vấn đề…nhạy cảm kia (ko nghĩ bậy)
-Vậy nói đi đây là hoa gì_nó vẫn gân cổ lên cãi
-Hoa trạng nguyên_hắn (t/g: xì, hai hoa đó giống nhau mà…hắn: giống đâu mà giống…t/g: mà thực ra em cũng chưa nhìn thấy hoa trạng nguyên nữa…hắn: thế cũng nói, giờ nhìn đi….t/g: dạ thôi, em ko muốn làm vật cản đường…hắn: *xoa đầu* biết thế là tốt…t/g: *mặt hằm hằm* tốt cái con khỉ)
-Ê, đó là hoa gì thế, hay anh tự bịa ra đúng không_nso lườm lườm mắt nghi ngờ
-Cô óc heo à, hoa trạng nguyên mà cũng không biết_hắn
-Vậy nó có thật à_nó nói câu rất ngu ngơ
-Ukm_hắn gật đầu
-Mà anh nói ai óc heo đấy_nó (chị này bây giờ mới giận)
-Nói cô đấy, sao nào_ahwns nhìn thách thức
-Anh có tin là tôi giết anh không_nó
-Thách đấy_hắn
-Ya_nó lao vào hắn đấm thùm thụp
-Ê, bình thĩnh…bình tĩnh…nhẹ tay thôi_hắn
-Không đời nào_nó đc thế thì càng đấm mạnh hơn. Hắn là con người nên cũng biết đau đấy
Định mệnh đã sớm gán ghép hai người này với nhau rồi…nhưng…nếu họ mà dùng cây kéo vàng cắt đứt cái sợi tơ hồng đó thì cả cả ông trời cũng không thể nào gán ghép lại được…nhưng…đời…sẽ có chữ “ngờ”
Lon nước hao quả được nó vứt lung tung lúc nãy vô từng hắn vấp phải…*tặc lưỡi* và thế nào các bạn cũng biết đấy
Hắn nằm dưới nó nằm trên, mặt cách nhau chỉ còn đúng 1xen ti mét thôi…hai khuôn mặt lúc này đang đỏ lựng lên…nguy cơ cháy rừng đất cao nhưng rừng toàn hoa…họ gần đến nỗi có thể cảm nhận đc hơi thở của nhau..hơn nữa còn nghe thấy rõ tim đối phương đang đập thình thịch…hai trái tim đập cùng nhịp với nhau…
Mãi 5’ sau hai anh chị mới chở lại bình thường nhưng vẫn trong trạng thái đó..nó cố gắng đứng dậy
-Cô mà còn ngọ nguậy là chết đó_hắn
-Anh..làm gì đấy_nó
-Làm gì..chẳng phải cô biết sao_hắn
-Cấm anh làm bậy nha…tôi..,tôi_nó lắp bắp
-Tôi làm sao_hắn
-Tôi báo cảnh sát đấy_nó hét lên
-Cô đừng có hét lên thế được ko, phải để cho thính giác người nghe yên chứ_hắn
-Anh bỏ tôi ra tôi không hét nữa_nó như bắt đc vàng
-Đâu dễ như vậy_hắn
-Anh muốn gì_nó
-Muốn gì cô cũng biết mà_hắn nói rồi kéo nó xuống…hắn hôn nó…nụ hôn rất sâu…nhẹ nhàng tắt hai hàm răng của nó ra…đưa đầu lưỡi của mình vào bên trong mà hút lấy hết mật ngọt của nó. Nó mở to hai mắt ra nhìn hắn…rồi cũng nhiệt tình đáp trả, nso cugnx không hiểu nỏi hành động của mình nữa..có lẽ con tim đã thắng lý trí…và từ lúc đó nó đã yêu hắn..chỉ tiếc cái hạnh phúc đó đã không kéo dài được bao lâu
………..
Quay trở về với hiện tại
Nó nhớ lại lúc đó bất giác mỉm cười…chú tâm tới mức mà nó ko nhận ra rằng có người đng nhìn nó…vậy anh ta đoán đúng rồi hay sao….anh muốn ôm nó ngay lúc này…muốn hôn lên bờ môi ngọt ngào kia nhưng anh dường nhưu ko tin vào cái sự thật phũ phàng kia…không tin
Cũng leo lên con xe moto, nó phóng với vận tốc tự thần…tới bar M2B
Vẫn chiếc mặt nạ màu đỏ, vẫn khí chất lạnh lùng đó nhưng trong lòng lại có chút gì đó hoang mang…vì hắn? Sao vậy nhỉ? Hắn là gì mà có thể làm tan chảy được tảng băng của nó….chắc…hắn đã là một phần trong trái tim nhỏ bé yếu ớt kia rồi nhưng…nó không hi vọng hắn yêu nó vì nó biết….khi tâm nguyện đã được hoàn thành…nó sẽ đi gặp mama của nó…nó không chắc rằng mình sẽ được ở bên cạnh hắn
Vào VIP 1, Kill và Zun đã ở đó
-Chiến thắng chứ chị_Kill
-Không_nó
-Sao vậy chị_Zun
-Chịu thua_nó
-Chị chịu thua sao_Zun
-Ngược lại_nó
-Sao lạ vậy nhỉ_Kill
-Không quan tâm_nó phẩy phẩy tay ra hiệu Kill và Zun đi ra, nó thực cần sự yêu tĩnh…nó suy nghĩ đến nỗi mà lúc nào quên luôn cái vết thương trên lưng mình…cười chua xót…hắn khiến nó thực quên luôn bản thân rồi…có nên đi quá xa không???
……………
Ánh nắng sớm mai rọi xuống căn phòng lạnh lẽo mang một tông màu đen xám
1 cô gái mang một gương mặt lạnh lẽo
“Hôm nay mọi chuyện sẽ chấm dứt, chơi thế đủ rồi”
-Kill, bắt đầu
Nó đến trường từ rất sớm, vẫn gương mặt đã make up như vậy…nhếch môi cười. Coi như là tới đây lần cuối….lại cái ngôi nhà kính trong suốt đó…lại những bông hao ngát hương đó nhưng tâm hồn ở trong mỗi bông hoa đã tan chảy
Nhớ lại cái ngày đó….hai đứa vui thật…..
Hồi tưởng lại ký ức……………………………………………………………………...
-Ê, cô biết đây là hoa gì không_giọng nam rất cuốn hút vang lên
-A, hoa này tôi biết này….hao phượng đúng không_giọng nữ tinh nghịch vang lên
Không ai xa lạ là nó và hắn
“Cốc” hắn cốc “yêu” nó
-Ngu nè, mùa này làm gì có hoa phượng mà nói…._hắn
-Đúng mà…nó đỏ đỏ nè…tôi hay nghịch lắm nên tôi biết_nó phụng phịu nói mà không biết rằng có người đang….
“thình…thịch…thình..thịch”
-Ê bộ anh bị đau tim à_nó trả lời 1 câu hỏi chớt quớt_Đi khám bệnh viện đi có khi là giai đoạn cuối
“Côc”
-Giai đoạn cuối cái con khỉ_hắn
-Vậy giai đoạn gần cuối à_nó nhanh nhảu
“Cốc”
-Sao anh cứ cốc đầu tôi hoài vậy
-Vì cô quá “tông minh’ luôn, hoa này đi nói là hoa phượng_hắn chuyển hcur đề vì ko muốn nhắc lại cái vấn đề…nhạy cảm kia (ko nghĩ bậy)
-Vậy nói đi đây là hoa gì_nó vẫn gân cổ lên cãi
-Hoa trạng nguyên_hắn (t/g: xì, hai hoa đó giống nhau mà…hắn: giống đâu mà giống…t/g: mà thực ra em cũng chưa nhìn thấy hoa trạng nguyên nữa…hắn: thế cũng nói, giờ nhìn đi….t/g: dạ thôi, em ko muốn làm vật cản đường…hắn: *xoa đầu* biết thế là tốt…t/g: *mặt hằm hằm* tốt cái con khỉ)
-Ê, đó là hoa gì thế, hay anh tự bịa ra đúng không_nso lườm lườm mắt nghi ngờ
-Cô óc heo à, hoa trạng nguyên mà cũng không biết_hắn
-Vậy nó có thật à_nó nói câu rất ngu ngơ
-Ukm_hắn gật đầu
-Mà anh nói ai óc heo đấy_nó (chị này bây giờ mới giận)
-Nói cô đấy, sao nào_ahwns nhìn thách thức
-Anh có tin là tôi giết anh không_nó
-Thách đấy_hắn
-Ya_nó lao vào hắn đấm thùm thụp
-Ê, bình thĩnh…bình tĩnh…nhẹ tay thôi_hắn
-Không đời nào_nó đc thế thì càng đấm mạnh hơn. Hắn là con người nên cũng biết đau đấy
Định mệnh đã sớm gán ghép hai người này với nhau rồi…nhưng…nếu họ mà dùng cây kéo vàng cắt đứt cái sợi tơ hồng đó thì cả cả ông trời cũng không thể nào gán ghép lại được…nhưng…đời…sẽ có chữ “ngờ”
Lon nước hao quả được nó vứt lung tung lúc nãy vô từng hắn vấp phải…*tặc lưỡi* và thế nào các bạn cũng biết đấy
Hắn nằm dưới nó nằm trên, mặt cách nhau chỉ còn đúng 1xen ti mét thôi…hai khuôn mặt lúc này đang đỏ lựng lên…nguy cơ cháy rừng đất cao nhưng rừng toàn hoa…họ gần đến nỗi có thể cảm nhận đc hơi thở của nhau..hơn nữa còn nghe thấy rõ tim đối phương đang đập thình thịch…hai trái tim đập cùng nhịp với nhau…
Mãi 5’ sau hai anh chị mới chở lại bình thường nhưng vẫn trong trạng thái đó..nó cố gắng đứng dậy
-Cô mà còn ngọ nguậy là chết đó_hắn
-Anh..làm gì đấy_nó
-Làm gì..chẳng phải cô biết sao_hắn
-Cấm anh làm bậy nha…tôi..,tôi_nó lắp bắp
-Tôi làm sao_hắn
-Tôi báo cảnh sát đấy_nó hét lên
-Cô đừng có hét lên thế được ko, phải để cho thính giác người nghe yên chứ_hắn
-Anh bỏ tôi ra tôi không hét nữa_nó như bắt đc vàng
-Đâu dễ như vậy_hắn
-Anh muốn gì_nó
-Muốn gì cô cũng biết mà_hắn nói rồi kéo nó xuống…hắn hôn nó…nụ hôn rất sâu…nhẹ nhàng tắt hai hàm răng của nó ra…đưa đầu lưỡi của mình vào bên trong mà hút lấy hết mật ngọt của nó. Nó mở to hai mắt ra nhìn hắn…rồi cũng nhiệt tình đáp trả, nso cugnx không hiểu nỏi hành động của mình nữa..có lẽ con tim đã thắng lý trí…và từ lúc đó nó đã yêu hắn..chỉ tiếc cái hạnh phúc đó đã không kéo dài được bao lâu
………..
Quay trở về với hiện tại
Nó nhớ lại lúc đó bất giác mỉm cười…chú tâm tới mức mà nó ko nhận ra rằng có người đng nhìn nó…vậy anh ta đoán đúng rồi hay sao….anh muốn ôm nó ngay lúc này…muốn hôn lên bờ môi ngọt ngào kia nhưng anh dường nhưu ko tin vào cái sự thật phũ phàng kia…không tin
/28
|