Kỷ Vĩ Thần như thường ngày buổi sáng bảy giờ đều ra khỏi phòng, vô thức nhìn sang cửa phòng bên cạnh, còn khóa chặt, chắc chắn nàng chưa có rời giường, Kỷ Vĩ Thần cũng không nói lên được cảm giác gì, nhìn Hạ Cảnh Điềm vẫn đang ngủ, lười biếng, hắn thật không có một chút nào không vui, bất quá, một người hầu chuyên nghiệp tuyệt đối sẽ không như Hạ Cảnh Điềm.
Đi vào phòng khách, như cũ cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra khỏi cửa, ánh mắt lơ đãng nghiêng mắt nhìn đến trên ghế sô pha bóng dáng đang cuộn tròn, hắn mày kiếm nhíu lại, trong lòng có chút kinh ngạc, cô gái này làm sao có thể ngủ ở đây? Bước đến bên người Hạ Cảnh Điềm, đang muốn gọi nàng, thì ánh mắt lại vô ý nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, còn có hơi thở dồn dập thoạt nhìn rất không ổn, hắn vặn lông mày, tay to chạm đến trán của nàng, nhiệt độ nóng hổi làm cho hắn khẽ giật mình, cô gái này phát sốt rồi, hơn nữa còn là sốt không nhẹ.
Kỷ Vĩ Thần cúi đầu nhìn đồng hồ, cách hội nghị còn có một tiếng đồng hồ, không có chậm trễ, hắn lập tức ôm lấy nàng hướng ra xe đi, đem Hạ Cảnh Điềm đặt ở ghế phụ lái, hắn vội vàng hướng đến bệnh viện gần nhất. Hạ Cảnh Điềm rõ ràng đã sốt đến mê sản, y nguyên ngủ say bất tỉnh, Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú không khỏi có chút khó coi, cô gái này có phòng tốt không ngủ, lại ngủ ở ghế không bệnh mới là lạ.
Rất trùng hợp chính là, Kỷ Vĩ Thần đi đúng là bệnh viện của Doãn thị, Đem xe ngừng xong, hắn không nói hai lời liền ôm lấy Hạ Cảnh Điềm đang hôn mê hướng đến cửa chính, mà lúc này, ở cạnh xe của hắn cũng dừng lại một chiếc Mercedes-Benz, trong xe Doãn Lê Hàn cầm tư liệu đi xuống, đang khóa cửa, hắn đột nhiên trong thấy người đàn ông bên cạnh trong tay ôm một cô gái hôn mê bất tỉnh đi ra khỏi xe, chỉ là vô tình nhìn sang, trong lúc vội vàng, hắn khẽ giật mình, vì cái gì cô gái trong lòng ngực của anh ta khuôn mặt lại có chút quen thuộc ? Bất quá, Kỷ Vĩ Thần đi rất nhanh, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thấy rõ.
Có thể do vội vàng muốn nhìn làm cho hắn tranh thủ đóng cửa xe liền đi theo sau, Kỷ Vĩ Thần đem Hạ Cảnh Điềm trực tiếp ôm vào phòng cấp cứu, bên trong bác sĩ lập tức cho Hạ Cảnh Điềm truyền dịch, bởi vì là một bác sĩ trung niên nên đã đoán được bệnh của nàng rất nhanh, vừa ghim kim cho Hạ Cảnh Điềm, vừa dùng ánh mắt liếc nhìn Kỷ Vĩ Thần bên cạnh, giọng trách cứ nói: “Vị tiên sinh này, vợ ngài bệnh cực kỳ nghiêm trọng, hẳn nên sớm một chút tới bệnh viện, nếu không trễ chút nữa có thể chuyển biến xấu rồi!”
Một câu " vợ ngài " làm cho Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú đột nhiên hồng hồng, cô gái này sao có tư cách làm vợ của mình? Đang lúc này, lại nghe thấy điện thoại vang lên, là trợ lý của hắn đang tìm hắn, nói là các đại cổ đông của công ty đã đến, hi vọng hắn lập tức đến ngay, Kỷ Vĩ Thần đơn giản lên tiếng, lập tức làm cho trợ lý đến bệnh viện một chuyến.
Bởi vì bị kim đâm đau nên kích thích Hạ Cảnh Điềm, nàng tỉnh lại, trong khoảnh khắc mở mắt, nàng mơ hồ chứng kiến bóng lưng Kỷ Vĩ Thần vừa vặn ra cửa, nàng tưởng đây là ảo giác, lắc đầu, lại phát hiện bóng dáng Kỷ Vĩ Thần đã biến mất. Nàng lại lắc đầu, trong lòng thầm trào phúng mình, nhất định không phải hắn, đợi nàng mở to mắt thì bỗng nhiên phát hiện mình đang ở bệnh viện, đây là có chuyện gì? Nhưng là đau đầu cùng cảm giác vô lực làm cho nàng không cách nào muốn nghĩ tiếp, mỏi mệt khép lại mắt.
Doãn Lê Hàn khi đi tới cửa cũng ngay lúc Kỷ Vĩ Thần sát bên người mà qua, bởi vì người đàn ông này khí chất không tầm thường, Doãn Lê Hàn không khỏi quay lại nhìn thêm một cái, vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm mê man trên giường hắn không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ thật là nàng?
Tìm hỏi bệnh tình Hạ Cảnh Điềm, Doãn Lê Hàn mới nhớ tới người đàn ông vừa rồi đưa nàng tới, liền hướng bác sĩ hỏi: “Chú Lưu, người đưa cô gái này tới là người nào a?”
“Chồng cô ấy a!” Bác sĩ trả lời, vừa rồi Kỷ Vĩ Thần không có phủ nhận, nên ông ấy cũng tự nhận định mình đúng.
Doãn Lê Hàn mở to mắt, cái gì? Hạ Cảnh Điềm đã kết hôn? Lần trước Hạ Cảnh Điềm không phải nói mình còn chưa có kết hôn đấy sao? Bất quá, hắn càng kinh ngạc là người đàn ông đó không hề tầm thường, bởi vì trên người anh ta có được một loại áp bách mà người bình thường không cách nào đạt tới, huống chi, xe của hắn chính là loại xe BMW mới xuất xưởng.
Mười lăm phút sau, trợ lý của Kỷ Vĩ Thần – Lâm Đào đi tới, vì Hạ Cảnh Điềm làm hết thảy thủ tục, khi đó nàng vừa mới tỉnh lại, thấy Lâm Đào thì lắp bắp kinh hãi, hắn cười nói: “Hạ tiểu thư, Kỷ tổng có hội nghị, cho nên bảo tôi đến đây.”
Chẳng lẽ thật là hắn đưa mình đến bệnh viện ? ? Hạ Cảnh Điềm miễn cưỡng lộ một vòng cười: “Cám ơn anh.”
“Không cần cảm tạ, Hạ tiểu thư hiện tại có đói không? Tôi đi mua gì ăn đến.”
“Không cần, cám ơn. Cháu hiện tại không đói bụng.” Hạ Cảnh Điềm suy yếu cười, tối hôm qua cũng trách chính mình chủ quan, lại ngủ trên ghế cả đêm, cũng không biết vì cái gì trong khoảng thời gian này chính mình luôn thất thần.
Đúng lúc này, Doãn Lê Hàn tranh thủ thời giờ xuống hỏi thăm nàng, nhìn bên cạnh nàng có người, khuôn mặt anh tuấn lại là quái lạ, bất quá, nhin tuổi của Lâm Đào đã là trung niên, hắn còn tưởng rằng là có thể là anh của Hạ Cảnh Điềm, nên lập tức rất lễ phép tiến lên ân cần thăm hỏi: “Xin chào!”
Lâm Đào càng sững sờ, nhìn qua vị bác sĩ trẻ tuổi tuấn tú, hắn ngạc nhiên cười: “Xin chào.”
“Xin hỏi đây có phải là anh trai của cô ấy!” Doãn Lê Hàn tìm hỏi.
Lâm Đào khẽ giật mình, không rõ chính mình khi nào thì biến thành người than của Hạ Cảnh Điềm rồi, đang khó xử lại nghe đến Hạ Cảnh Điềm lên tiếng trước hồi đáp: “Vâng, là anh của em!” Nói xong, hướng Lâm Đào nháy mắt, Lâm Đào lập tức hiểu, rất nhanh lộ một vòng vui vẻ: “Hi, còn cậu là bạn của Hạ Cảnh Điềm!”
Doãn Lê Hàn gặp thật là người thân của Hạ Cảnh Điềm, nhẹ gật đầu: “Tôi tên gọi là Doãn Lê Hàn, là bác sĩ ở đây.”
“Xin chào Doãn bác sĩ.” Lâm Đào nhiệt tình ha ha cười ra tiếng, trong lòng lại cảm giác rất không được tự nhiên, nói như thế nào hắn cũng muốn lớn hơn Hạ Cảnh Điềm hơn mười tuổi gì đó, làm chú thì đúng hơn.
Hai người lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, Doãn Lê Hàn dặn dò Hạ Cảnh Điềm hảo hảo dưỡng bệnh sau rồi rời đi, nãy giờ phải diễn trò, bây giờ Lâm Đào mới tìm được chút không khí, hắn lắc đầu hướng Hạ Cảnh Điềm cười khổ nói: “Hạ tiểu thư, từ nay về sau vai diễn tồi này đừng tìm tôi đến diễn.”
“Làm khó anh, xin cám ơn.” Hạ Cảnh Điềm cười nói, nhìn xem Lâm Đào vậy có chút khôi hài, cũng không khỏi bị chọc cho vui vẻ.
“Người bạn kia đối với cô rất quan tâm a! Nhìn anh ta rất nhã nhặn.” Lâm Đào ha ha cười, đều ba mươi mấy tuổi rồi, có một số việc nhìn ra được, hơn nữa vừa rồi họ Doãn cũng rất đặc biệt với Hạ Cảnh Điềm.
“Chỉ là bạn, nhưng tôi không nghĩ anh có cái gì hiểu lầm”. Hạ Cảnh Điềm buồn rầu nói, đối với Lâm Đào nàng cũng không còn cái gì giấu diếm, anh ta hẳn là rất hiểu quan hệ của mình cùng Kỷ Vĩ Thần!
Lâm Đào nghe xong nụ cười cũng hạ xuống, nói thật Hạ tiểu thư cùng Kỷ tổng có quan hệ thế nào hắn thật đúng là nghĩ không ra, nói là tình nhân lại không giống, nói là người yêu lại càng không! Hơn nữa lần trước tại trong biệt thự nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm như người sai vặt trong nhà, nhưng lại cũng không hoàn toàn đảm nhiệm nhiệm vụ chăm sóc chủ nhân, rốt cuộc bọn họ trong lúc đó có quan hệ gì, đã nhìn quen thị phi hắn cũng nói không chính xác rồi, nhưng có một chút, có thể khẳng định là, Hạ Cảnh Điềm so về những công cụ ấm giường trước kia của Kỷ tổng mà nói, địa vị đặc biệt một chút.
Hạ Cảnh Điềm truyền nước đến trưa, Lâm Đào cũng ở lại trong toàn bộ quá trình, cùng anh ta nói chuyện phiếm giải buồn, cũng may Lâm Đào có khiếu hài hước, nói chút ít chuyện này có thể dẫn tới Hạ Cảnh Điềm vui vẻ, cứ như vậy thời gian qua đi đến trưa.
Sau khi truyền hai chai, Lâm Đào liền đưa Hạ Cảnh Điềm trở lại biệt thự, hắn trở về công ty. Hiệu quả của thuốc cũng tác dụng rõ ràng, Hạ Cảnh Điềm đau đầu cơ hồ đã tốt hơn, thân thể còn có chút nặng nề, ngủ một giấc hẳn là cũng sẽ khỏe, tắm nước nóng xong nàng trở lại phòng đi ngủ, điện thoại để ở phòng khách, Đỗ Thiên Trạch gọi đến nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng không ai bắt.
Ở sân bay đang cầm túi hành lý đi đi lại lại, Đỗ Thiên Trạch có chút tức giận, cô gái này rốt cuộc đang làm gì? Lại không tiếp điện thoại của mình, Đỗ Thiên Trạch rất chán ghét người khác không coi trọng mình, càng chán ghét mình ở trong lòng phụ nữ một điểm phân lượng cũng không có, mà Hạ Cảnh Điềm rõ ràng nói cho hắn biết, nàng không đếm xỉa hắn.
Thời gian nhoáng một cái đến buổi tối, Kỷ Vĩ Thần xử lý xong chuyện của công ty liền trở về biệt thự, nguyên lai tưởng rằng sẽ thấy Hạ Cảnh Điềm tươi tắn đứng ở cửa phòng khách đón, lại phát hiện nàng căn bản không ở phòng khách, còn tưởng rằng nàng đã đi đâu, cuối cùng lại tìm được nàng đang ngủ say trong phòng. Dưới ánh đèn, Hạ Cảnh Điềm sắc mặt rõ ràng khá hơn, một đầu tóc đen tán lạc trên gối, tư thế ngủ có chút khôi hài, cuốn thành một đoàn, thân mật ôm lấy gối ngủ, cực kỳ giống một cô bé chưa trưởng thành.
Kỷ Vĩ Thần yên lặng đứng ở đầu giường hồi lâu, cũng đem gương mặt ngủ trầm tĩnh của Hạ Cảnh Điềm lưu ở đáy mắt, hắn rất ít đi chú ý tướng ngủ của phụ nữ, mỗi lần cùng họ xong việc đều cho họ rời đi. Hôm nay, đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn cùng sự trầm tĩnh này lại lộ vẻ quyến rũ động lòng người, lông mày thon gọn, mũi nhỏ cao, môi khẻ nhếch, Kỷ Vĩ Thần trong khoảng thời gian ngắn không khỏi thấy có chút ngây dại, mà đang ở lúc này, Hạ Cảnh Điềm cảm giác có người đang nhìn nàng, lông mi giật giật, cặp mắt không hề báo động trước mở ra, vừa vặn cùng ánh mắt Kỷ Vĩ Thần chạm nhau, nguyên bản trong lúc ngủ say Hạ Cảnh Điềm lập tức như bị điện giật bật ngồi dậy.
Có chút chật vật sửa sang lại đầu tóc, thấp giọng lên tiếng: “Kỷ tổng. . . . . .”
Nhìn nàng cử động bối rối, Kỷ Vĩ Thần không khỏi cảm thấy thú vị, vì vậy về sau, nét mặt của nàng thập phần phong phú, hắn nhấc lên lông mày: “Bệnh của cô thế nào?”
“Đã tốt nhiều rồi.” Hạ Cảnh Điềm trả lời, nàng không nghĩ ở trước mặt hắn biểu hiện yếu ớt, bởi vì, nàng không cần người khác thương hại, tuy nhiên bệnh của nàng cũng khá hơn ít nhiều.
“Ừ, sửa soạn lại một chút, theo tôi ra ngoài.” Vứt xuống những lời này xong, Kỷ Vĩ Thần rời khỏi phòng.
Vừa mới tỉnh ngủ, Hạ Cảnh Điềm giật mình, cái gì, đi ra ngoài? Bất quá, vừa rồi thấy hắn, mọi buồn ngủ đều bị dọa chạy, chỉ phải đứng dậy, một phen chỉnh sửa quần áo, nàng xuống phòng khách, chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần đang xem báo, thấy nàng xuống, hắn cầm lấy trên bàn chìa khóa xe liền đi ra ngoài, Hạ Cảnh Điềm tuy lòng tràn đầy khó hiểu, cũng đành phải theo sau .
Kỷ Vĩ Thần dừng xe ở một nhà hàng sang trọng, thì Hạ Cảnh Điềm mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai hắn mang mình tới dùng cơm, lập tức trong lòng nóng lên, như có một dòng nước ấm áp lan tỏa trong ngực, xuống xe, nàng hơi cúi đầu đi theo hắn vào trong.
Tại một bàn ngồi xuống, Kỷ Vĩ Thần ánh mắt ý bảo Hạ Cảnh Điềm gọi món ăn, Hạ Cảnh Điềm có chút thụ sủng nhược kinh, liền tùy ý chọn hai món có tên nghe rất ngon, cuối cùng, Kỷ Vĩ Thần bổ sung thêm súp, đợi người phục vụ rời khỏi, Hạ Cảnh Điềm mới có hơi không có ý tứ mở miệng: “Kỷ tổng, không cần phí tâm vì tôi.”
“Tôi không quen chăm sóc người bệnh, cũng không có thời gian.” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt nhổ ra một câu, ngụ ý nói cho Hạ Cảnh Điềm, bệnh của nàng nhanh lên tốt, miễn cho liên lụy hắn.
Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt cứng đờ, biểu lộ có chút hóa đá, nàng trong lòng thầm mắng một tiếng tự mình đa tình, sau đó, cúi đầu uống trà, nói cái gì cũng không nói, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng phát ra, Hạ Cảnh Điềm có chút hòa vào mộng. Cuối cùng, mới phát hiện là điện thoại của mình vang lên, nàng không khỏi âm thầm ngạc nhiên, lúc này, người nào gọi đến? Cầm lấy điện thoại xem xét, làm Hạ Cảnh Điềm càng hoảng sợ hơn dĩ nhiên là Đỗ Thiên Trạch đã nhiều ngày không gặp.
Cắn răng, nàng tắt máy, sau đó đưa điện thoại trở lại túi xách, trong lòng lại thầm kêu, xin lỗi Đỗ Thiên Trạch, chút nữa sẽ gọi lại cho anh. Nhưng mà, tắt máy lần thứ nhất, Đỗ Thiên Trạch lại gọi đến, Hạ Cảnh Điềm thầm kêu thảm, nàng biết rõ, Đỗ Thiên Trạch là một người không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua, nên chỉ phải hướng Kỷ Vĩ Thần cười cười: “Kỷ tổng, tôi tiếp điện thoại.” Nói xong đứng dậy liền muốn đi, đối diện Kỷ Vĩ Thần lại không đếm xỉa tới ném ra một câu: “Điện thoại gì mà không thể tiếp trong này?”
Hạ Cảnh Điềm ngực vang lên tiếng trống, lập tức ngồi trở về, nói dối nói: ” người nhà .” Mắt thấy điện thoại sắp hết chuông, Hạ Cảnh Điềm tranh thủ thời gian ấn nút trả lời, còn không đợi đối diện Đỗ Thiên Trạch trước rống lên, nàng đã cười lên tiếng nói: “Mẹ, con hiện tại có việc, chút nữa con gọi điện về.” Nói đơn giản một câu, Hạ Cảnh Điềm nhanh tắt điện thoại, bởi vì trong phòng quá yên tĩnh, nàng sợ Kỷ Vĩ Thần sẽ nghe ra tiếng Đỗ Thiên Trạch, treo hết điện thoại sau, nàng lặng lẽ lấy pin điện thoại ra, rồi bỏ vào túi, như vậy mới thực sự không bị quấy rầy.
Đang tắm rửa đến một nửa – Đỗ Thiên Trạch không dám tin trừng mắt nhìn điện thoại, vừa rồi Hạ Cảnh Điềm nói làm hắn hồ đồ, chính mình khi nào thì thành mẹ của nàng rồi? Chẳng lẽ cô gái ngốc này đang đùa hắn? Hỏa lớn lần nữa đánh tới, hắn gọi lại nhưng đáp lại chính là giọng nói khô khan, thực xin lỗi ngài, số điện thoại đã tắt máy.
Trong nháy mắt, một câu gầm nhẹ vang ở trong phòng: “Shit. . . . . .”
Đang cùng Kỷ Vĩ Thần dùng cơm, Hạ Cảnh Điềm ngược lại có vẻ thoải mái tự tại hơn, bởi vì một ngày không có ăn cơm, trước mặt nhiều món ngon như vậy, tuy nàng rất muốn bảo trì tướng ăn để không bị hắn xem thường, nhưng dạ dày đã khuất phục trước những món ăn này.
Kỷ Vĩ Thần đã dùng qua cơm rồi, chỉ là ở một bên yên lặng uống trà, nhưng làm cho hắn có chút khó hiểu chính là, rốt cuộc vừa rồi cú điện thoại kia là ai ? Nàng dùng phải tháo pin? Đừng tưởng rằng Hạ Cảnh Điềm động tác này qua mặt hắn, suy nghĩ một chút, tuyệt đối không phải là mẹ nàng! Nghĩ nàng như vậy nói dối, hắn thật đúng là có chút xúc động muốn cười.
Trong ánh mắt sắc bén của Kỷ Vĩ Thần, cho dù đói bụng tám trăm năm cũng không ăn nhiều như vậy. Hạ Cảnh Điềm thì hoàn toàn hơn những gì hắn tưởng tượng, hắn bất đắc dĩ ăn không vô nữa, có đôi khi việc dùng cơm và tâm tình cũng rất có quan hệ nha.
Đi vào phòng khách, như cũ cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra khỏi cửa, ánh mắt lơ đãng nghiêng mắt nhìn đến trên ghế sô pha bóng dáng đang cuộn tròn, hắn mày kiếm nhíu lại, trong lòng có chút kinh ngạc, cô gái này làm sao có thể ngủ ở đây? Bước đến bên người Hạ Cảnh Điềm, đang muốn gọi nàng, thì ánh mắt lại vô ý nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, còn có hơi thở dồn dập thoạt nhìn rất không ổn, hắn vặn lông mày, tay to chạm đến trán của nàng, nhiệt độ nóng hổi làm cho hắn khẽ giật mình, cô gái này phát sốt rồi, hơn nữa còn là sốt không nhẹ.
Kỷ Vĩ Thần cúi đầu nhìn đồng hồ, cách hội nghị còn có một tiếng đồng hồ, không có chậm trễ, hắn lập tức ôm lấy nàng hướng ra xe đi, đem Hạ Cảnh Điềm đặt ở ghế phụ lái, hắn vội vàng hướng đến bệnh viện gần nhất. Hạ Cảnh Điềm rõ ràng đã sốt đến mê sản, y nguyên ngủ say bất tỉnh, Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú không khỏi có chút khó coi, cô gái này có phòng tốt không ngủ, lại ngủ ở ghế không bệnh mới là lạ.
Rất trùng hợp chính là, Kỷ Vĩ Thần đi đúng là bệnh viện của Doãn thị, Đem xe ngừng xong, hắn không nói hai lời liền ôm lấy Hạ Cảnh Điềm đang hôn mê hướng đến cửa chính, mà lúc này, ở cạnh xe của hắn cũng dừng lại một chiếc Mercedes-Benz, trong xe Doãn Lê Hàn cầm tư liệu đi xuống, đang khóa cửa, hắn đột nhiên trong thấy người đàn ông bên cạnh trong tay ôm một cô gái hôn mê bất tỉnh đi ra khỏi xe, chỉ là vô tình nhìn sang, trong lúc vội vàng, hắn khẽ giật mình, vì cái gì cô gái trong lòng ngực của anh ta khuôn mặt lại có chút quen thuộc ? Bất quá, Kỷ Vĩ Thần đi rất nhanh, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thấy rõ.
Có thể do vội vàng muốn nhìn làm cho hắn tranh thủ đóng cửa xe liền đi theo sau, Kỷ Vĩ Thần đem Hạ Cảnh Điềm trực tiếp ôm vào phòng cấp cứu, bên trong bác sĩ lập tức cho Hạ Cảnh Điềm truyền dịch, bởi vì là một bác sĩ trung niên nên đã đoán được bệnh của nàng rất nhanh, vừa ghim kim cho Hạ Cảnh Điềm, vừa dùng ánh mắt liếc nhìn Kỷ Vĩ Thần bên cạnh, giọng trách cứ nói: “Vị tiên sinh này, vợ ngài bệnh cực kỳ nghiêm trọng, hẳn nên sớm một chút tới bệnh viện, nếu không trễ chút nữa có thể chuyển biến xấu rồi!”
Một câu " vợ ngài " làm cho Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú đột nhiên hồng hồng, cô gái này sao có tư cách làm vợ của mình? Đang lúc này, lại nghe thấy điện thoại vang lên, là trợ lý của hắn đang tìm hắn, nói là các đại cổ đông của công ty đã đến, hi vọng hắn lập tức đến ngay, Kỷ Vĩ Thần đơn giản lên tiếng, lập tức làm cho trợ lý đến bệnh viện một chuyến.
Bởi vì bị kim đâm đau nên kích thích Hạ Cảnh Điềm, nàng tỉnh lại, trong khoảnh khắc mở mắt, nàng mơ hồ chứng kiến bóng lưng Kỷ Vĩ Thần vừa vặn ra cửa, nàng tưởng đây là ảo giác, lắc đầu, lại phát hiện bóng dáng Kỷ Vĩ Thần đã biến mất. Nàng lại lắc đầu, trong lòng thầm trào phúng mình, nhất định không phải hắn, đợi nàng mở to mắt thì bỗng nhiên phát hiện mình đang ở bệnh viện, đây là có chuyện gì? Nhưng là đau đầu cùng cảm giác vô lực làm cho nàng không cách nào muốn nghĩ tiếp, mỏi mệt khép lại mắt.
Doãn Lê Hàn khi đi tới cửa cũng ngay lúc Kỷ Vĩ Thần sát bên người mà qua, bởi vì người đàn ông này khí chất không tầm thường, Doãn Lê Hàn không khỏi quay lại nhìn thêm một cái, vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm mê man trên giường hắn không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ thật là nàng?
Tìm hỏi bệnh tình Hạ Cảnh Điềm, Doãn Lê Hàn mới nhớ tới người đàn ông vừa rồi đưa nàng tới, liền hướng bác sĩ hỏi: “Chú Lưu, người đưa cô gái này tới là người nào a?”
“Chồng cô ấy a!” Bác sĩ trả lời, vừa rồi Kỷ Vĩ Thần không có phủ nhận, nên ông ấy cũng tự nhận định mình đúng.
Doãn Lê Hàn mở to mắt, cái gì? Hạ Cảnh Điềm đã kết hôn? Lần trước Hạ Cảnh Điềm không phải nói mình còn chưa có kết hôn đấy sao? Bất quá, hắn càng kinh ngạc là người đàn ông đó không hề tầm thường, bởi vì trên người anh ta có được một loại áp bách mà người bình thường không cách nào đạt tới, huống chi, xe của hắn chính là loại xe BMW mới xuất xưởng.
Mười lăm phút sau, trợ lý của Kỷ Vĩ Thần – Lâm Đào đi tới, vì Hạ Cảnh Điềm làm hết thảy thủ tục, khi đó nàng vừa mới tỉnh lại, thấy Lâm Đào thì lắp bắp kinh hãi, hắn cười nói: “Hạ tiểu thư, Kỷ tổng có hội nghị, cho nên bảo tôi đến đây.”
Chẳng lẽ thật là hắn đưa mình đến bệnh viện ? ? Hạ Cảnh Điềm miễn cưỡng lộ một vòng cười: “Cám ơn anh.”
“Không cần cảm tạ, Hạ tiểu thư hiện tại có đói không? Tôi đi mua gì ăn đến.”
“Không cần, cám ơn. Cháu hiện tại không đói bụng.” Hạ Cảnh Điềm suy yếu cười, tối hôm qua cũng trách chính mình chủ quan, lại ngủ trên ghế cả đêm, cũng không biết vì cái gì trong khoảng thời gian này chính mình luôn thất thần.
Đúng lúc này, Doãn Lê Hàn tranh thủ thời giờ xuống hỏi thăm nàng, nhìn bên cạnh nàng có người, khuôn mặt anh tuấn lại là quái lạ, bất quá, nhin tuổi của Lâm Đào đã là trung niên, hắn còn tưởng rằng là có thể là anh của Hạ Cảnh Điềm, nên lập tức rất lễ phép tiến lên ân cần thăm hỏi: “Xin chào!”
Lâm Đào càng sững sờ, nhìn qua vị bác sĩ trẻ tuổi tuấn tú, hắn ngạc nhiên cười: “Xin chào.”
“Xin hỏi đây có phải là anh trai của cô ấy!” Doãn Lê Hàn tìm hỏi.
Lâm Đào khẽ giật mình, không rõ chính mình khi nào thì biến thành người than của Hạ Cảnh Điềm rồi, đang khó xử lại nghe đến Hạ Cảnh Điềm lên tiếng trước hồi đáp: “Vâng, là anh của em!” Nói xong, hướng Lâm Đào nháy mắt, Lâm Đào lập tức hiểu, rất nhanh lộ một vòng vui vẻ: “Hi, còn cậu là bạn của Hạ Cảnh Điềm!”
Doãn Lê Hàn gặp thật là người thân của Hạ Cảnh Điềm, nhẹ gật đầu: “Tôi tên gọi là Doãn Lê Hàn, là bác sĩ ở đây.”
“Xin chào Doãn bác sĩ.” Lâm Đào nhiệt tình ha ha cười ra tiếng, trong lòng lại cảm giác rất không được tự nhiên, nói như thế nào hắn cũng muốn lớn hơn Hạ Cảnh Điềm hơn mười tuổi gì đó, làm chú thì đúng hơn.
Hai người lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, Doãn Lê Hàn dặn dò Hạ Cảnh Điềm hảo hảo dưỡng bệnh sau rồi rời đi, nãy giờ phải diễn trò, bây giờ Lâm Đào mới tìm được chút không khí, hắn lắc đầu hướng Hạ Cảnh Điềm cười khổ nói: “Hạ tiểu thư, từ nay về sau vai diễn tồi này đừng tìm tôi đến diễn.”
“Làm khó anh, xin cám ơn.” Hạ Cảnh Điềm cười nói, nhìn xem Lâm Đào vậy có chút khôi hài, cũng không khỏi bị chọc cho vui vẻ.
“Người bạn kia đối với cô rất quan tâm a! Nhìn anh ta rất nhã nhặn.” Lâm Đào ha ha cười, đều ba mươi mấy tuổi rồi, có một số việc nhìn ra được, hơn nữa vừa rồi họ Doãn cũng rất đặc biệt với Hạ Cảnh Điềm.
“Chỉ là bạn, nhưng tôi không nghĩ anh có cái gì hiểu lầm”. Hạ Cảnh Điềm buồn rầu nói, đối với Lâm Đào nàng cũng không còn cái gì giấu diếm, anh ta hẳn là rất hiểu quan hệ của mình cùng Kỷ Vĩ Thần!
Lâm Đào nghe xong nụ cười cũng hạ xuống, nói thật Hạ tiểu thư cùng Kỷ tổng có quan hệ thế nào hắn thật đúng là nghĩ không ra, nói là tình nhân lại không giống, nói là người yêu lại càng không! Hơn nữa lần trước tại trong biệt thự nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm như người sai vặt trong nhà, nhưng lại cũng không hoàn toàn đảm nhiệm nhiệm vụ chăm sóc chủ nhân, rốt cuộc bọn họ trong lúc đó có quan hệ gì, đã nhìn quen thị phi hắn cũng nói không chính xác rồi, nhưng có một chút, có thể khẳng định là, Hạ Cảnh Điềm so về những công cụ ấm giường trước kia của Kỷ tổng mà nói, địa vị đặc biệt một chút.
Hạ Cảnh Điềm truyền nước đến trưa, Lâm Đào cũng ở lại trong toàn bộ quá trình, cùng anh ta nói chuyện phiếm giải buồn, cũng may Lâm Đào có khiếu hài hước, nói chút ít chuyện này có thể dẫn tới Hạ Cảnh Điềm vui vẻ, cứ như vậy thời gian qua đi đến trưa.
Sau khi truyền hai chai, Lâm Đào liền đưa Hạ Cảnh Điềm trở lại biệt thự, hắn trở về công ty. Hiệu quả của thuốc cũng tác dụng rõ ràng, Hạ Cảnh Điềm đau đầu cơ hồ đã tốt hơn, thân thể còn có chút nặng nề, ngủ một giấc hẳn là cũng sẽ khỏe, tắm nước nóng xong nàng trở lại phòng đi ngủ, điện thoại để ở phòng khách, Đỗ Thiên Trạch gọi đến nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng không ai bắt.
Ở sân bay đang cầm túi hành lý đi đi lại lại, Đỗ Thiên Trạch có chút tức giận, cô gái này rốt cuộc đang làm gì? Lại không tiếp điện thoại của mình, Đỗ Thiên Trạch rất chán ghét người khác không coi trọng mình, càng chán ghét mình ở trong lòng phụ nữ một điểm phân lượng cũng không có, mà Hạ Cảnh Điềm rõ ràng nói cho hắn biết, nàng không đếm xỉa hắn.
Thời gian nhoáng một cái đến buổi tối, Kỷ Vĩ Thần xử lý xong chuyện của công ty liền trở về biệt thự, nguyên lai tưởng rằng sẽ thấy Hạ Cảnh Điềm tươi tắn đứng ở cửa phòng khách đón, lại phát hiện nàng căn bản không ở phòng khách, còn tưởng rằng nàng đã đi đâu, cuối cùng lại tìm được nàng đang ngủ say trong phòng. Dưới ánh đèn, Hạ Cảnh Điềm sắc mặt rõ ràng khá hơn, một đầu tóc đen tán lạc trên gối, tư thế ngủ có chút khôi hài, cuốn thành một đoàn, thân mật ôm lấy gối ngủ, cực kỳ giống một cô bé chưa trưởng thành.
Kỷ Vĩ Thần yên lặng đứng ở đầu giường hồi lâu, cũng đem gương mặt ngủ trầm tĩnh của Hạ Cảnh Điềm lưu ở đáy mắt, hắn rất ít đi chú ý tướng ngủ của phụ nữ, mỗi lần cùng họ xong việc đều cho họ rời đi. Hôm nay, đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn cùng sự trầm tĩnh này lại lộ vẻ quyến rũ động lòng người, lông mày thon gọn, mũi nhỏ cao, môi khẻ nhếch, Kỷ Vĩ Thần trong khoảng thời gian ngắn không khỏi thấy có chút ngây dại, mà đang ở lúc này, Hạ Cảnh Điềm cảm giác có người đang nhìn nàng, lông mi giật giật, cặp mắt không hề báo động trước mở ra, vừa vặn cùng ánh mắt Kỷ Vĩ Thần chạm nhau, nguyên bản trong lúc ngủ say Hạ Cảnh Điềm lập tức như bị điện giật bật ngồi dậy.
Có chút chật vật sửa sang lại đầu tóc, thấp giọng lên tiếng: “Kỷ tổng. . . . . .”
Nhìn nàng cử động bối rối, Kỷ Vĩ Thần không khỏi cảm thấy thú vị, vì vậy về sau, nét mặt của nàng thập phần phong phú, hắn nhấc lên lông mày: “Bệnh của cô thế nào?”
“Đã tốt nhiều rồi.” Hạ Cảnh Điềm trả lời, nàng không nghĩ ở trước mặt hắn biểu hiện yếu ớt, bởi vì, nàng không cần người khác thương hại, tuy nhiên bệnh của nàng cũng khá hơn ít nhiều.
“Ừ, sửa soạn lại một chút, theo tôi ra ngoài.” Vứt xuống những lời này xong, Kỷ Vĩ Thần rời khỏi phòng.
Vừa mới tỉnh ngủ, Hạ Cảnh Điềm giật mình, cái gì, đi ra ngoài? Bất quá, vừa rồi thấy hắn, mọi buồn ngủ đều bị dọa chạy, chỉ phải đứng dậy, một phen chỉnh sửa quần áo, nàng xuống phòng khách, chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần đang xem báo, thấy nàng xuống, hắn cầm lấy trên bàn chìa khóa xe liền đi ra ngoài, Hạ Cảnh Điềm tuy lòng tràn đầy khó hiểu, cũng đành phải theo sau .
Kỷ Vĩ Thần dừng xe ở một nhà hàng sang trọng, thì Hạ Cảnh Điềm mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai hắn mang mình tới dùng cơm, lập tức trong lòng nóng lên, như có một dòng nước ấm áp lan tỏa trong ngực, xuống xe, nàng hơi cúi đầu đi theo hắn vào trong.
Tại một bàn ngồi xuống, Kỷ Vĩ Thần ánh mắt ý bảo Hạ Cảnh Điềm gọi món ăn, Hạ Cảnh Điềm có chút thụ sủng nhược kinh, liền tùy ý chọn hai món có tên nghe rất ngon, cuối cùng, Kỷ Vĩ Thần bổ sung thêm súp, đợi người phục vụ rời khỏi, Hạ Cảnh Điềm mới có hơi không có ý tứ mở miệng: “Kỷ tổng, không cần phí tâm vì tôi.”
“Tôi không quen chăm sóc người bệnh, cũng không có thời gian.” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt nhổ ra một câu, ngụ ý nói cho Hạ Cảnh Điềm, bệnh của nàng nhanh lên tốt, miễn cho liên lụy hắn.
Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt cứng đờ, biểu lộ có chút hóa đá, nàng trong lòng thầm mắng một tiếng tự mình đa tình, sau đó, cúi đầu uống trà, nói cái gì cũng không nói, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng phát ra, Hạ Cảnh Điềm có chút hòa vào mộng. Cuối cùng, mới phát hiện là điện thoại của mình vang lên, nàng không khỏi âm thầm ngạc nhiên, lúc này, người nào gọi đến? Cầm lấy điện thoại xem xét, làm Hạ Cảnh Điềm càng hoảng sợ hơn dĩ nhiên là Đỗ Thiên Trạch đã nhiều ngày không gặp.
Cắn răng, nàng tắt máy, sau đó đưa điện thoại trở lại túi xách, trong lòng lại thầm kêu, xin lỗi Đỗ Thiên Trạch, chút nữa sẽ gọi lại cho anh. Nhưng mà, tắt máy lần thứ nhất, Đỗ Thiên Trạch lại gọi đến, Hạ Cảnh Điềm thầm kêu thảm, nàng biết rõ, Đỗ Thiên Trạch là một người không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua, nên chỉ phải hướng Kỷ Vĩ Thần cười cười: “Kỷ tổng, tôi tiếp điện thoại.” Nói xong đứng dậy liền muốn đi, đối diện Kỷ Vĩ Thần lại không đếm xỉa tới ném ra một câu: “Điện thoại gì mà không thể tiếp trong này?”
Hạ Cảnh Điềm ngực vang lên tiếng trống, lập tức ngồi trở về, nói dối nói: ” người nhà .” Mắt thấy điện thoại sắp hết chuông, Hạ Cảnh Điềm tranh thủ thời gian ấn nút trả lời, còn không đợi đối diện Đỗ Thiên Trạch trước rống lên, nàng đã cười lên tiếng nói: “Mẹ, con hiện tại có việc, chút nữa con gọi điện về.” Nói đơn giản một câu, Hạ Cảnh Điềm nhanh tắt điện thoại, bởi vì trong phòng quá yên tĩnh, nàng sợ Kỷ Vĩ Thần sẽ nghe ra tiếng Đỗ Thiên Trạch, treo hết điện thoại sau, nàng lặng lẽ lấy pin điện thoại ra, rồi bỏ vào túi, như vậy mới thực sự không bị quấy rầy.
Đang tắm rửa đến một nửa – Đỗ Thiên Trạch không dám tin trừng mắt nhìn điện thoại, vừa rồi Hạ Cảnh Điềm nói làm hắn hồ đồ, chính mình khi nào thì thành mẹ của nàng rồi? Chẳng lẽ cô gái ngốc này đang đùa hắn? Hỏa lớn lần nữa đánh tới, hắn gọi lại nhưng đáp lại chính là giọng nói khô khan, thực xin lỗi ngài, số điện thoại đã tắt máy.
Trong nháy mắt, một câu gầm nhẹ vang ở trong phòng: “Shit. . . . . .”
Đang cùng Kỷ Vĩ Thần dùng cơm, Hạ Cảnh Điềm ngược lại có vẻ thoải mái tự tại hơn, bởi vì một ngày không có ăn cơm, trước mặt nhiều món ngon như vậy, tuy nàng rất muốn bảo trì tướng ăn để không bị hắn xem thường, nhưng dạ dày đã khuất phục trước những món ăn này.
Kỷ Vĩ Thần đã dùng qua cơm rồi, chỉ là ở một bên yên lặng uống trà, nhưng làm cho hắn có chút khó hiểu chính là, rốt cuộc vừa rồi cú điện thoại kia là ai ? Nàng dùng phải tháo pin? Đừng tưởng rằng Hạ Cảnh Điềm động tác này qua mặt hắn, suy nghĩ một chút, tuyệt đối không phải là mẹ nàng! Nghĩ nàng như vậy nói dối, hắn thật đúng là có chút xúc động muốn cười.
Trong ánh mắt sắc bén của Kỷ Vĩ Thần, cho dù đói bụng tám trăm năm cũng không ăn nhiều như vậy. Hạ Cảnh Điềm thì hoàn toàn hơn những gì hắn tưởng tượng, hắn bất đắc dĩ ăn không vô nữa, có đôi khi việc dùng cơm và tâm tình cũng rất có quan hệ nha.
/155
|