Ngoài cửa sổ xe Kỷ Vĩ Thần đã sớm biến mất, trong cửa sổ Hạ Cảnh Điềm cũng bởi vì vội vàng phải đi làm mà không được ở lại thêm, Đỗ Thiên Trạch cùng nàng đi ra khỏi quán, thẳng đến khi đưa nàng đến cửa phòng làm việc. Đỗ Thiên Trạch xuất hiện giống như ánh nắng chói chang nhất lúc giữa trưa, làm cho người ta mở mắt không được, hắn ngẫu nhiên tà mị gợi cảm, từ trong ra ngoài biểu hiện bất cần, luôn làm cho không người nào có thể bỏ qua sự hiện hữu của hắn.
Hạ Cảnh Điềm đứng trước nhiều ánh mắt kinh ngạc nhanh nhanh đi vào Kỷ thị, sau lưng Đỗ Thiên Trạch trước sự chú ý của phái nữ hắn đi đến chiếc xe thể thao chói mắt của mình, một bộ mắt kính che đi chung quanh mọi người ánh mắt kinh ngạc.
Mười ngày thời gian đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói hoàn toàn là dày vò, mà ngay cả nằm mơ đều thường xuyên là cuộc sống nàng được khôi phục tự. Thời gian chính là kỳ quái như vậy, ai càng muốn nó tới nó càng dài dằng dặc, nếu ai không để ý đến nó, nó chớp mắt sẽ qua mà không hay. Hôm nay mỗi ngày kỳ vọng đều là chuyện này, nếu quả thật được giải phóng, chuyện nàng muốn làm nhất chính là đi ra ngoài du lịch một thời gian, hoặc ít nhất là đi công viên nào đó dạo một chút cũng được.
Hạ Cảnh Điềm cho rằng thời gian đã gần đến sẽ làm yêu cầu của Kỷ Vĩ Thần đối với nàng càng nghiêm khắc, ai ngờ mỗi ngày buổi tối không đến nửa đêm đều rất khó nhìn thấy bóng dáng của hắn. Bởi vì Hạ Cảnh Điềm ngủ sớm, nàng cũng hoài nghi hắn có hay không trở lại biệt thự, nhưng mỗi sáng sớm, nàng tổng có thể trông thấy bên cạnh sô pha, trong gạt tàn có mấy đầu thuốc, giống như chỉ có những chứng cớ này mới có thể chứng minh hắn đã trở lại. Cho dù trong công ty bóng dáng của hắn luôn khó tìm thấy. Chỉ có lần kia, nàng ôm tư liệu đi ngang qua phòng họp thì mới ngẫu nhiên nhìn sang, ngồi ở trong phòng họp bóng dáng lạnh nhạt đó, hắn biểu lộ thật là nghiêm túc, ánh mắt lộ ra uy nghiêm làm cho người khác kính sợ.
Hạ Cảnh Điềm rất buồn bực, cũng cảm thấy kỳ quái, bất quá nàng trong lòng cầu xin, không thấy hắn cũng tốt, dù sao sắp giải thoát rồi, làm cho hai ngày còn lại trôi qua càng yên tĩnh a! Ha ha, có khi nàng không khỏi vụng trộm vui mừng, trong may mắn đồng thời lại có chút ít thất lạc, dù sao cùng hắn ở chung cũng một đoạn thời gian, tuy không tính là bạn bè, nhưng ít nhất không tính là người xa lạ đi! Ngẫu nhiên nàng vẫn có chút lo lắng suy nghĩ, hắn mỗi ngày không trở lại là vì nguyên nhân gì? Cái này không liên quan đến nàng, nàng rất rõ ràng, nàng thức thời nên tuân thủ ước định đến ngày cuối cùng.
Đêm nay, tan việc, Hạ Cảnh Điềm sớm trở về biệt thự, dù sao cũng không còn chỗ đi, Kỷ Vĩ Thần lại không trở lại, như vậy gian phòng này nàng sẽ thả lõng mà hưởng thụ lấy. Phải biết rằng, đời này có lẽ khó được có cơ hội lần nữa ở trong nơi cao cấp này, nàng vừa pha trà, vừa cầm lấy quyển sách trên tay đọc lấy, Hạ Cảnh Điềm thích xem tiểu thuyết, yêu thích đọc những truyện rất có nội hàm thâm ý, bởi vì nó tổng có thể làm cho nàng vứt bỏ chung quanh sự vật, có loại cảm giác siêu trần thoát tục.
Tại tám giờ, nàng vọc máy vi tính đến mười giờ, tắm rửa, thay quần áo lên giường ngủ. Trở lên giường nàng đột nhiên cảm giác có chút khát, liền mặc đồ ngủ chạy xuống đại sảnh, nhưng mà, nàng xuống lầu vừa vặn trông thấy cửa đại sảnh bị đẩy ra, Kỷ Vĩ Thần thình lình bước vào. Chỉ thấy hắn ăn mặc rất lịch lãm chuyên nghiệp, áo sơ mi trắng, tóc gọn gàng phối hợp với ngũ quan hoàn mỹ của hắn đã sức quyến rũ lại mê người, không cần nghĩ cũng nhìn ra được hắn đã tham gia hội nghị nào đó trở về. Hai cặp mắt cứ như vậy dừng ở giữa không trung, Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút mới nở một vòng cười, chào hỏi: “Ngài đã trở lại?”
Chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần liếc qua nàng một thân đồ ngủ, tùy ý giật xuống cravat ném lên sôpha, mở vài cút áo sơmi, bóng dáng cao thẳng thẳng hướng phòng tắm mà đi, lạnh nhạt lên tiếng: “Ừ.”
Hạ Cảnh Điềm giật mình, bước xuống lầu, tay đem đồ đạc của Kỷ Vĩ Thần xếp kỹ lưỡng, quay đầu lại nhìn một cái trong phòng tắm, nàng cắn cắn môi dưới. Nàng từ trong tủ lạnh lấy ra nước lạnh uống một ngụm, vốn nên lên lầu bước chân lại dừng lại, khó được thấy hắn trở về, thân là làm khách ở đây, cũng làm người hầu, mà cũng làm viên chức của hắn, nàng có nên chờ hắn đi ra không a? Có lẽ hắn có cái gì cần, có lẽ hắn nghĩ uống một ly cà phê đi! Cũng không biết những thiết tưởng này là thế nào nổi lên, Hạ Cảnh Điềm bởi vì vậy mà lẳng lặng ngồi ở trên ghế.
Sau nửa giờ, cửa phòng tắm đẩy ra, Kỷ Vĩ Thần mặc áo choàng tắm đi tới. Vạt áo bán mở lộ ra dáng người rắn chắc to cao, cổ màu đồng tự dưng tản ra khí tức nam tính mãnh liệt, cặp mắt kia u ám thâm thúy liếc nhìn Hạ Cảnh Điềm trên ghế, cuối cùng ngồi ở đối diện với nàng.
Hạ Cảnh Điềm có chút không có ý tứ mở miệng hỏi: “Kỷ tổng, cần một ly cà phê không?”
Kỷ Vĩ Thần lười biếng ngồi dựa trên ghế, híp lại mắt, trầm thấp lên tiếng: “Không cần.” Hạ Cảnh Điềm có chút ngượng ngùng đứng người lên, là bình thường mọi người nhìn ra được hắn rất mệt mỏi, Hạ Cảnh Điềm rất thức thời cười cười, “Xem ra Kỷ tổng mệt rồi, sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Nói xong, bước chân của nàng đi lên lầu, tâm lại dừng lại trên một vấn đề, vì cái gì hắn thoạt nhìn mệt mỏi như vậy? Công tác áp lực sao?
Nhưng mà bước chân nàng vừa mới đi lên bậc thứ nhất, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói: “Đêm nay ở lại cùng tôi.”
Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt cứng đờ, giật mình đứng nguyên tại chỗ, cái này vốn nên là nhiệm vụ của nàng, nhưng là vì cái gì mỗi lần cũng lại làm cho nàng có loại cảm giác run sợ ? Nàng đỏ mặt, quay đầu lại nhìn bóng dáng trầm ổn trên ghế, nàng không nói gì, Kỷ Vĩ Thần thanh âm hơi trào phúng vang lên: “Tôi nhớ ngày mai mới đến hạn giải ước!”
Hạ Cảnh Điềm lần nữa khẽ giật mình, không thể tưởng được hắn lại nhớ rõ ràng như vậy, nàng còn vẫn cho là hắn không nhớ rõ ! Đang suy nghĩ muốn như thế nào cùng hắn nói chuyện này, hôm nay, xem ra là không cần rồi. Hạ Cảnh Điềm cắn răng, nàng mà nói ra, sự tình tuyệt đối sẽ không thuận lợi như nàng tưng tượng.
Đứng ở thang lầu Hạ Cảnh Điềm không nói gì, bởi vì bình thường ngay tại lúc này, nàng không biết nói cái gì cho phù hợp, làm tình nhân, nàng hiển nhiên không xứng chức. Thứ nhất nàng sẽ không lấy lòng đàn ông, thứ hai sẽ không làm nũng vòi vĩnh, bởi vì nàng không phải loại phụ nữ này.
Kỷ Vĩ Thần đứng người lên, trực tiếp đi về gian phòng của hắn, Hạ Cảnh Điềm lạnh cả người, mỗi lần hoan ái, thực sự không phải là tra tấn, cũng có cảm giác. Nếu như không phải dùng loại thân phận này ở chung, mà là vợ chồng…, điều này hiển nhiên rất tốt biểu đạt phương thức yêu thương này, nhưng là Hạ Cảnh Điềm sợ cái gì? Nàng sợ chính mình trầm luân! Mỗi một lần thân mật, bóng dáng của hắn đều cường ngạnh chiếm cứ thân thể của nàng cùng tâm nàng, khí tức của hắn tự khắc vào đáy lòng của nàng.
Hạ Cảnh Điềm đi theo vào, cảm giác mập mờ trong phòng dâng lên. Hạ Cảnh Điềm thẹn thùng đứng ở phía sau, như khúc gỗ thật sự là làm khó Kỷ Vĩ Thần đối với khúc gỗ còn có thể sinh ra hứng thú.
Kỷ Vĩ Thần quay đầu lại có chút tức giận, không vui, “Đến đây.” Nói xong câu đó, hắn hướng Hạ Cảnh Điềm đưa tay ra, Hạ Cảnh Điềm ánh mắt sớm đã thẹn thùng tránh né lấy hắn, bởi vì hắn trong ánh mắt nóng rực thiêu đốt làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai.
Bàn tay nhỏ bé để vào bàn tay to của hắn, một giây sau, bị hắn kéo vào trong ngực. Hai người ngã lên giường, bờ môi của hắn chụp lên môi nàng, tay to cũng tùy theo dao động trên của nàng mềm mại, nhu hòa ma xát trên da thịt mịn màng nhẵn nhụi, một tấc một tấc mập mờ trợt xuống.
Hạ Cảnh Điềm cố gắng nhịn xuống xúc động muốn đưa tay ra ngăn cản, nụ hôn của hắn đã làm cho nàng ý thức hỗn loạn, khi tay hắn chạm đến khu vực mẫn cảm, Hạ Cảnh Điềm toàn thân thình lình run lên, thân hình căng thẳng, bản năng đưa tay cầm lại tay hắn.
Kỷ Vĩ Thần có chút buồn cười nhìn qua Hạ Cảnh Điềm hai mắt nhắm chặc, run rẩy rất không tự nhiên cuộn mình thành một đoàn, lông mày nhỏ nhắn căng chặt, lông mi khẽ nhúc nhích, bên trán càng tràn ra một chút mồ hôi. Tay nắm chặt thành nắm tay, rõ ràng cho thấy nàng khẩn trương cùng sợ hãi, mà hắn càng cảm giác được tay nhỏ bé của nàng đang ngăn cản tay hắn run rẩy, dưới ánh đèn nhu hòa, tóc đen tản trên gối, khẽ cắn hàm răng nàng điềm đạm đáng yêu làm cho người ta thương tiếc.
Kỷ Vĩ Thần lông mày nhăn lại, đột nhiên từ trên người của nàng rời đi, thân hình cao to tựa tại đầu giường, tay cầm chắc đầu giường. Thanh âm bị đè nén trầm thấp, quanh quẩn trong phòng yên tĩnh, “Cô trở về phòng đi.”
“Ách ~~~?” Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc mở mắt ra, không dám tin chính mình vừa rồi nghe được cái gì, nàng sợ nghe lầm. Nhưng là lại không dám hỏi lại hắn, nàng rất sợ hắn đổi ý, kéo kéo đồ ngủ mất trật tự, Hạ Cảnh Điềm lặng lẽ nhìn hắn, tóc tai rối tung đi ra, sau lưng, Kỷ Vĩ Thần chậm rãi khép lại mắt.
Hắn không rõ, rõ ràng chính mình có quyền giữ lấy nàng, lại muốn lưu tình tha nàng. Lại càng không hiểu được, vì cái gì nàng cứ như vậy kháng cự đụng chạm của hắn, càng làm cho hắn bực bội chính là, bóng dáng của nàng luôn sẽ ở những lúc hắn không bận rộn mà chiếm cứ lòng của hắn, những ngày này, hắn tận lực về muộn vì điều này, nguyên nhân rất lớn một phần là bởi vì không muốn đối mặt nàng. Có như vậy một cái chớp mắt, hắn lại hi vọng cô gái này biến mất trước mắt hắn, bởi vì hắn chán ghét có người xâm chiếm suy nghĩ của mình, cái loại cảm giác này làm cho hắn phát hiện mình trở nên không giống chính mình.
Trở lại gian phòng Hạ Cảnh Điềm có chút mất hồn mất vía, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì cái gì hắn nóng bỏng thiêu đốt lại đột nhiên thay đổi chủ ý? Chẳng lẽ chính mình tư sắc quá kém, không cách nào lọt vào trong mắt của hắn? Nếu thật là như vậy, sẽ làm Hạ Cảnh Điềm có chút nho nhỏ thất vọng, ngoại trừ nguyên nhân này, Hạ Cảnh Điềm không cách nào nghĩ ra bất kỳ một lý do nào thuyết phục chính mình nguyên nhân hắn làm như vậy.
Đúng a! So với Trình Thủy Tâm như vậy gợi cảm, chính mình bình thường rất bình thường, thế giới tuy mỗi ngày đều nói nam nữ là bình đằng, nhưng là Hạ Cảnh Điềm rất rõ ràng, mình cùng Kỷ Vĩ Thần trong lúc đó, cách nhau một khoảng vô hình, nàng cùng hắn không cùng địa vị xã hội, mà tâm hồn cũng không gặp nhau.
Một đêm này, Hạ Cảnh Điềm lại một lần nữa đi vào mất ngủ, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng chứa không nổi, bởi vì đêm nay làm cho Hạ Cảnh Điềm đối với việc ngày mai ước định được hủy bỏ cũng có vẻ chẳng kích động nữa.
Ánh nắng sáng sớm luôn đánh thức mọi thứ , hậu quả mất ngủ chính là hai mắt khô khốc, vành mắt sưng vù. Chờ Hạ Cảnh Điềm ăn mặc tốt, xuống lầu chuẩn bị đi làm thì nàng nguyên lai tưởng rằng Kỷ Vĩ Thần đã đi rồi, nhưng không ngờ chỉ thấy hắn miễn cưỡng ngồi ở trên ghế. Nhìn hắn tư thế tựa hồ là đang chờ Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm nhịn không được sững sờ, chuyện tối ngày hôm qua làm cho nàng sắc mặt đỏ lên. Nàng có chút mất tự nhiên đi tới bên người Kỷ Vĩ Thần, lên tiếng nói: “Kỷ tổng, còn chưa có đi làm?”
“Cho cô nửa ngày thời gian, chuyển ra khỏi biệt thự của tôi.” Thanh âm lạnh nhạt vang lên ở đại sảnh, tuyên bố giao ước chấm dứt.
Hạ Cảnh Điềm đứng trước nhiều ánh mắt kinh ngạc nhanh nhanh đi vào Kỷ thị, sau lưng Đỗ Thiên Trạch trước sự chú ý của phái nữ hắn đi đến chiếc xe thể thao chói mắt của mình, một bộ mắt kính che đi chung quanh mọi người ánh mắt kinh ngạc.
Mười ngày thời gian đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói hoàn toàn là dày vò, mà ngay cả nằm mơ đều thường xuyên là cuộc sống nàng được khôi phục tự. Thời gian chính là kỳ quái như vậy, ai càng muốn nó tới nó càng dài dằng dặc, nếu ai không để ý đến nó, nó chớp mắt sẽ qua mà không hay. Hôm nay mỗi ngày kỳ vọng đều là chuyện này, nếu quả thật được giải phóng, chuyện nàng muốn làm nhất chính là đi ra ngoài du lịch một thời gian, hoặc ít nhất là đi công viên nào đó dạo một chút cũng được.
Hạ Cảnh Điềm cho rằng thời gian đã gần đến sẽ làm yêu cầu của Kỷ Vĩ Thần đối với nàng càng nghiêm khắc, ai ngờ mỗi ngày buổi tối không đến nửa đêm đều rất khó nhìn thấy bóng dáng của hắn. Bởi vì Hạ Cảnh Điềm ngủ sớm, nàng cũng hoài nghi hắn có hay không trở lại biệt thự, nhưng mỗi sáng sớm, nàng tổng có thể trông thấy bên cạnh sô pha, trong gạt tàn có mấy đầu thuốc, giống như chỉ có những chứng cớ này mới có thể chứng minh hắn đã trở lại. Cho dù trong công ty bóng dáng của hắn luôn khó tìm thấy. Chỉ có lần kia, nàng ôm tư liệu đi ngang qua phòng họp thì mới ngẫu nhiên nhìn sang, ngồi ở trong phòng họp bóng dáng lạnh nhạt đó, hắn biểu lộ thật là nghiêm túc, ánh mắt lộ ra uy nghiêm làm cho người khác kính sợ.
Hạ Cảnh Điềm rất buồn bực, cũng cảm thấy kỳ quái, bất quá nàng trong lòng cầu xin, không thấy hắn cũng tốt, dù sao sắp giải thoát rồi, làm cho hai ngày còn lại trôi qua càng yên tĩnh a! Ha ha, có khi nàng không khỏi vụng trộm vui mừng, trong may mắn đồng thời lại có chút ít thất lạc, dù sao cùng hắn ở chung cũng một đoạn thời gian, tuy không tính là bạn bè, nhưng ít nhất không tính là người xa lạ đi! Ngẫu nhiên nàng vẫn có chút lo lắng suy nghĩ, hắn mỗi ngày không trở lại là vì nguyên nhân gì? Cái này không liên quan đến nàng, nàng rất rõ ràng, nàng thức thời nên tuân thủ ước định đến ngày cuối cùng.
Đêm nay, tan việc, Hạ Cảnh Điềm sớm trở về biệt thự, dù sao cũng không còn chỗ đi, Kỷ Vĩ Thần lại không trở lại, như vậy gian phòng này nàng sẽ thả lõng mà hưởng thụ lấy. Phải biết rằng, đời này có lẽ khó được có cơ hội lần nữa ở trong nơi cao cấp này, nàng vừa pha trà, vừa cầm lấy quyển sách trên tay đọc lấy, Hạ Cảnh Điềm thích xem tiểu thuyết, yêu thích đọc những truyện rất có nội hàm thâm ý, bởi vì nó tổng có thể làm cho nàng vứt bỏ chung quanh sự vật, có loại cảm giác siêu trần thoát tục.
Tại tám giờ, nàng vọc máy vi tính đến mười giờ, tắm rửa, thay quần áo lên giường ngủ. Trở lên giường nàng đột nhiên cảm giác có chút khát, liền mặc đồ ngủ chạy xuống đại sảnh, nhưng mà, nàng xuống lầu vừa vặn trông thấy cửa đại sảnh bị đẩy ra, Kỷ Vĩ Thần thình lình bước vào. Chỉ thấy hắn ăn mặc rất lịch lãm chuyên nghiệp, áo sơ mi trắng, tóc gọn gàng phối hợp với ngũ quan hoàn mỹ của hắn đã sức quyến rũ lại mê người, không cần nghĩ cũng nhìn ra được hắn đã tham gia hội nghị nào đó trở về. Hai cặp mắt cứ như vậy dừng ở giữa không trung, Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút mới nở một vòng cười, chào hỏi: “Ngài đã trở lại?”
Chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần liếc qua nàng một thân đồ ngủ, tùy ý giật xuống cravat ném lên sôpha, mở vài cút áo sơmi, bóng dáng cao thẳng thẳng hướng phòng tắm mà đi, lạnh nhạt lên tiếng: “Ừ.”
Hạ Cảnh Điềm giật mình, bước xuống lầu, tay đem đồ đạc của Kỷ Vĩ Thần xếp kỹ lưỡng, quay đầu lại nhìn một cái trong phòng tắm, nàng cắn cắn môi dưới. Nàng từ trong tủ lạnh lấy ra nước lạnh uống một ngụm, vốn nên lên lầu bước chân lại dừng lại, khó được thấy hắn trở về, thân là làm khách ở đây, cũng làm người hầu, mà cũng làm viên chức của hắn, nàng có nên chờ hắn đi ra không a? Có lẽ hắn có cái gì cần, có lẽ hắn nghĩ uống một ly cà phê đi! Cũng không biết những thiết tưởng này là thế nào nổi lên, Hạ Cảnh Điềm bởi vì vậy mà lẳng lặng ngồi ở trên ghế.
Sau nửa giờ, cửa phòng tắm đẩy ra, Kỷ Vĩ Thần mặc áo choàng tắm đi tới. Vạt áo bán mở lộ ra dáng người rắn chắc to cao, cổ màu đồng tự dưng tản ra khí tức nam tính mãnh liệt, cặp mắt kia u ám thâm thúy liếc nhìn Hạ Cảnh Điềm trên ghế, cuối cùng ngồi ở đối diện với nàng.
Hạ Cảnh Điềm có chút không có ý tứ mở miệng hỏi: “Kỷ tổng, cần một ly cà phê không?”
Kỷ Vĩ Thần lười biếng ngồi dựa trên ghế, híp lại mắt, trầm thấp lên tiếng: “Không cần.” Hạ Cảnh Điềm có chút ngượng ngùng đứng người lên, là bình thường mọi người nhìn ra được hắn rất mệt mỏi, Hạ Cảnh Điềm rất thức thời cười cười, “Xem ra Kỷ tổng mệt rồi, sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Nói xong, bước chân của nàng đi lên lầu, tâm lại dừng lại trên một vấn đề, vì cái gì hắn thoạt nhìn mệt mỏi như vậy? Công tác áp lực sao?
Nhưng mà bước chân nàng vừa mới đi lên bậc thứ nhất, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói: “Đêm nay ở lại cùng tôi.”
Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt cứng đờ, giật mình đứng nguyên tại chỗ, cái này vốn nên là nhiệm vụ của nàng, nhưng là vì cái gì mỗi lần cũng lại làm cho nàng có loại cảm giác run sợ ? Nàng đỏ mặt, quay đầu lại nhìn bóng dáng trầm ổn trên ghế, nàng không nói gì, Kỷ Vĩ Thần thanh âm hơi trào phúng vang lên: “Tôi nhớ ngày mai mới đến hạn giải ước!”
Hạ Cảnh Điềm lần nữa khẽ giật mình, không thể tưởng được hắn lại nhớ rõ ràng như vậy, nàng còn vẫn cho là hắn không nhớ rõ ! Đang suy nghĩ muốn như thế nào cùng hắn nói chuyện này, hôm nay, xem ra là không cần rồi. Hạ Cảnh Điềm cắn răng, nàng mà nói ra, sự tình tuyệt đối sẽ không thuận lợi như nàng tưng tượng.
Đứng ở thang lầu Hạ Cảnh Điềm không nói gì, bởi vì bình thường ngay tại lúc này, nàng không biết nói cái gì cho phù hợp, làm tình nhân, nàng hiển nhiên không xứng chức. Thứ nhất nàng sẽ không lấy lòng đàn ông, thứ hai sẽ không làm nũng vòi vĩnh, bởi vì nàng không phải loại phụ nữ này.
Kỷ Vĩ Thần đứng người lên, trực tiếp đi về gian phòng của hắn, Hạ Cảnh Điềm lạnh cả người, mỗi lần hoan ái, thực sự không phải là tra tấn, cũng có cảm giác. Nếu như không phải dùng loại thân phận này ở chung, mà là vợ chồng…, điều này hiển nhiên rất tốt biểu đạt phương thức yêu thương này, nhưng là Hạ Cảnh Điềm sợ cái gì? Nàng sợ chính mình trầm luân! Mỗi một lần thân mật, bóng dáng của hắn đều cường ngạnh chiếm cứ thân thể của nàng cùng tâm nàng, khí tức của hắn tự khắc vào đáy lòng của nàng.
Hạ Cảnh Điềm đi theo vào, cảm giác mập mờ trong phòng dâng lên. Hạ Cảnh Điềm thẹn thùng đứng ở phía sau, như khúc gỗ thật sự là làm khó Kỷ Vĩ Thần đối với khúc gỗ còn có thể sinh ra hứng thú.
Kỷ Vĩ Thần quay đầu lại có chút tức giận, không vui, “Đến đây.” Nói xong câu đó, hắn hướng Hạ Cảnh Điềm đưa tay ra, Hạ Cảnh Điềm ánh mắt sớm đã thẹn thùng tránh né lấy hắn, bởi vì hắn trong ánh mắt nóng rực thiêu đốt làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai.
Bàn tay nhỏ bé để vào bàn tay to của hắn, một giây sau, bị hắn kéo vào trong ngực. Hai người ngã lên giường, bờ môi của hắn chụp lên môi nàng, tay to cũng tùy theo dao động trên của nàng mềm mại, nhu hòa ma xát trên da thịt mịn màng nhẵn nhụi, một tấc một tấc mập mờ trợt xuống.
Hạ Cảnh Điềm cố gắng nhịn xuống xúc động muốn đưa tay ra ngăn cản, nụ hôn của hắn đã làm cho nàng ý thức hỗn loạn, khi tay hắn chạm đến khu vực mẫn cảm, Hạ Cảnh Điềm toàn thân thình lình run lên, thân hình căng thẳng, bản năng đưa tay cầm lại tay hắn.
Kỷ Vĩ Thần có chút buồn cười nhìn qua Hạ Cảnh Điềm hai mắt nhắm chặc, run rẩy rất không tự nhiên cuộn mình thành một đoàn, lông mày nhỏ nhắn căng chặt, lông mi khẽ nhúc nhích, bên trán càng tràn ra một chút mồ hôi. Tay nắm chặt thành nắm tay, rõ ràng cho thấy nàng khẩn trương cùng sợ hãi, mà hắn càng cảm giác được tay nhỏ bé của nàng đang ngăn cản tay hắn run rẩy, dưới ánh đèn nhu hòa, tóc đen tản trên gối, khẽ cắn hàm răng nàng điềm đạm đáng yêu làm cho người ta thương tiếc.
Kỷ Vĩ Thần lông mày nhăn lại, đột nhiên từ trên người của nàng rời đi, thân hình cao to tựa tại đầu giường, tay cầm chắc đầu giường. Thanh âm bị đè nén trầm thấp, quanh quẩn trong phòng yên tĩnh, “Cô trở về phòng đi.”
“Ách ~~~?” Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc mở mắt ra, không dám tin chính mình vừa rồi nghe được cái gì, nàng sợ nghe lầm. Nhưng là lại không dám hỏi lại hắn, nàng rất sợ hắn đổi ý, kéo kéo đồ ngủ mất trật tự, Hạ Cảnh Điềm lặng lẽ nhìn hắn, tóc tai rối tung đi ra, sau lưng, Kỷ Vĩ Thần chậm rãi khép lại mắt.
Hắn không rõ, rõ ràng chính mình có quyền giữ lấy nàng, lại muốn lưu tình tha nàng. Lại càng không hiểu được, vì cái gì nàng cứ như vậy kháng cự đụng chạm của hắn, càng làm cho hắn bực bội chính là, bóng dáng của nàng luôn sẽ ở những lúc hắn không bận rộn mà chiếm cứ lòng của hắn, những ngày này, hắn tận lực về muộn vì điều này, nguyên nhân rất lớn một phần là bởi vì không muốn đối mặt nàng. Có như vậy một cái chớp mắt, hắn lại hi vọng cô gái này biến mất trước mắt hắn, bởi vì hắn chán ghét có người xâm chiếm suy nghĩ của mình, cái loại cảm giác này làm cho hắn phát hiện mình trở nên không giống chính mình.
Trở lại gian phòng Hạ Cảnh Điềm có chút mất hồn mất vía, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì cái gì hắn nóng bỏng thiêu đốt lại đột nhiên thay đổi chủ ý? Chẳng lẽ chính mình tư sắc quá kém, không cách nào lọt vào trong mắt của hắn? Nếu thật là như vậy, sẽ làm Hạ Cảnh Điềm có chút nho nhỏ thất vọng, ngoại trừ nguyên nhân này, Hạ Cảnh Điềm không cách nào nghĩ ra bất kỳ một lý do nào thuyết phục chính mình nguyên nhân hắn làm như vậy.
Đúng a! So với Trình Thủy Tâm như vậy gợi cảm, chính mình bình thường rất bình thường, thế giới tuy mỗi ngày đều nói nam nữ là bình đằng, nhưng là Hạ Cảnh Điềm rất rõ ràng, mình cùng Kỷ Vĩ Thần trong lúc đó, cách nhau một khoảng vô hình, nàng cùng hắn không cùng địa vị xã hội, mà tâm hồn cũng không gặp nhau.
Một đêm này, Hạ Cảnh Điềm lại một lần nữa đi vào mất ngủ, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng chứa không nổi, bởi vì đêm nay làm cho Hạ Cảnh Điềm đối với việc ngày mai ước định được hủy bỏ cũng có vẻ chẳng kích động nữa.
Ánh nắng sáng sớm luôn đánh thức mọi thứ , hậu quả mất ngủ chính là hai mắt khô khốc, vành mắt sưng vù. Chờ Hạ Cảnh Điềm ăn mặc tốt, xuống lầu chuẩn bị đi làm thì nàng nguyên lai tưởng rằng Kỷ Vĩ Thần đã đi rồi, nhưng không ngờ chỉ thấy hắn miễn cưỡng ngồi ở trên ghế. Nhìn hắn tư thế tựa hồ là đang chờ Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm nhịn không được sững sờ, chuyện tối ngày hôm qua làm cho nàng sắc mặt đỏ lên. Nàng có chút mất tự nhiên đi tới bên người Kỷ Vĩ Thần, lên tiếng nói: “Kỷ tổng, còn chưa có đi làm?”
“Cho cô nửa ngày thời gian, chuyển ra khỏi biệt thự của tôi.” Thanh âm lạnh nhạt vang lên ở đại sảnh, tuyên bố giao ước chấm dứt.
/155
|