5h sáng hôm sau, Thiên Hàn bỗng dưng tỉnh dậy đột ngột, người toát hết mồ hôi. Lại là cái giấc mơ chết tiệt ấy, giấc mơ về ngày mẹ hắn bị tai nạn qua đời. Hắn lổm ngổm bò dậy, nắm chặt tay.
Tinh Là tiếng chuông điện thoại của hắn. Sáng sớm thế này nhắn tin cho hắn chỉ có thể là ... Thương Đình Lan. Thiên Hàn lười biếng cầm điện thoại lên xem, quả thật là cô ta : Thiên Hàn, anh dậy chưa? Hôm nay rảnh không đi chơi với em? Hắn không đáp lại, liền vứt lại điện thoại lên giường. Từ trên phòng hắn có thể nhìn thấy cả một thành phố xa hoa. Đã 5h sáng nhưng vẫn còn rất nhiều ánh đèn mập mờ. Người người đi lại cũng khá đông, thật nhộn nhịp.Mặt trời cũng dần lấp ló dưới tòa cao ốc kia. Chưa bao giờ hắn được chứng kiến cảnh tượng này. Vì có thể hắn đi chơi thâu đêm trong các bar hoặc có thể ngủ đến sát giờ học mới dậy .
Được nhìn cảnh mặt trời mọc, hắn cảm thấy không bị gò bó, rất thoải mái. Đang định quay đầu lại lấy điện thoại chụp lại cảnh này thì hắn nhìn thấy điện thoại của Lục Nhi phía dưới. Tò mò, hắn cúi người xuống lấy. Là một chiếc cảm ứng nhỏ nhưng màu sắc hài hòa, rất bắt mắt. Mở máy lên, hắn nghịch ngợm y như là cậu bé có đồ chơi mới. Thiên Hàn lần mò vào danh bạ, tìm xem có số của hắn không. Câu trả lời là không. Hắn giật mình, nhập lại lần nữa. Vẫn là không.Chẳng lẽ cô ta thực sự không đến đây vì mình sao? Ai, sao lại như thế được. Ở cùng phòng với đại thiếu gia đẹp trai ngời ngời thế này mà không lưu số vào sao? Đến mấy cô thiếu nữ ở KTX , chưa ai nào là thoát khỏi vẻ đẹp trai của hắn, luôn luôn bày cách xin số hắn. Ấy vậy mà ... Không thể được. Nghĩ rồi Thiên Hàn bấm số của hắn vào máy Lục Nhi, còn lưu với cái tên vô cùng sến súa Thiên Hàn soái ca Lúc sau hắn cũng thấy thật sến súa, đang định sửa lại thành Chủ nhân Thiên Hàn thì đằng sau có tiếng của Lục Nhi:
- Này, nghịch cái gì điện thoại của tôi đấy?
Hắn liền đứng dậy, làm bộ không biết gì { ngây thơ vô số tội
Tinh Là tiếng chuông điện thoại của hắn. Sáng sớm thế này nhắn tin cho hắn chỉ có thể là ... Thương Đình Lan. Thiên Hàn lười biếng cầm điện thoại lên xem, quả thật là cô ta : Thiên Hàn, anh dậy chưa? Hôm nay rảnh không đi chơi với em? Hắn không đáp lại, liền vứt lại điện thoại lên giường. Từ trên phòng hắn có thể nhìn thấy cả một thành phố xa hoa. Đã 5h sáng nhưng vẫn còn rất nhiều ánh đèn mập mờ. Người người đi lại cũng khá đông, thật nhộn nhịp.Mặt trời cũng dần lấp ló dưới tòa cao ốc kia. Chưa bao giờ hắn được chứng kiến cảnh tượng này. Vì có thể hắn đi chơi thâu đêm trong các bar hoặc có thể ngủ đến sát giờ học mới dậy .
Được nhìn cảnh mặt trời mọc, hắn cảm thấy không bị gò bó, rất thoải mái. Đang định quay đầu lại lấy điện thoại chụp lại cảnh này thì hắn nhìn thấy điện thoại của Lục Nhi phía dưới. Tò mò, hắn cúi người xuống lấy. Là một chiếc cảm ứng nhỏ nhưng màu sắc hài hòa, rất bắt mắt. Mở máy lên, hắn nghịch ngợm y như là cậu bé có đồ chơi mới. Thiên Hàn lần mò vào danh bạ, tìm xem có số của hắn không. Câu trả lời là không. Hắn giật mình, nhập lại lần nữa. Vẫn là không.Chẳng lẽ cô ta thực sự không đến đây vì mình sao? Ai, sao lại như thế được. Ở cùng phòng với đại thiếu gia đẹp trai ngời ngời thế này mà không lưu số vào sao? Đến mấy cô thiếu nữ ở KTX , chưa ai nào là thoát khỏi vẻ đẹp trai của hắn, luôn luôn bày cách xin số hắn. Ấy vậy mà ... Không thể được. Nghĩ rồi Thiên Hàn bấm số của hắn vào máy Lục Nhi, còn lưu với cái tên vô cùng sến súa Thiên Hàn soái ca Lúc sau hắn cũng thấy thật sến súa, đang định sửa lại thành Chủ nhân Thiên Hàn thì đằng sau có tiếng của Lục Nhi:
- Này, nghịch cái gì điện thoại của tôi đấy?
Hắn liền đứng dậy, làm bộ không biết gì { ngây thơ vô số tội
/106
|