Khi ta gặp lại Cơ Vãn, là cuối mùa thu lá khô rơi rụng.
Cả mấy ngày liền trong lòng ta đều cảm thấy không yên, giống như sắp xảy ra chuyện lớn gì. Vì thế, ngày hôm đó nhịn không được lén chạy tới Lân Thụy Cung.
Bước vào đại sảnh, gặp ngay bầu không khí ngưng trọng, Cơ Vãn một tay che Loan Âm ở phía sau, một tay cầm kiếm. Mà hướng mũi kiếm chỉ tới, chính là Đô Yến!
Sao lại thế này? Tại sao hắn lại hướng mũi kiếm về phía phụ vương mình?
Hắn trầm giọng: “Đừng ép con.”
Sắc mặt Đô Yến rất khó coi: “Ngươi vì nữ nhân này mà dám nghịch lại trẫm?”
“Phụ vương…” Thật sâu, thật sâu trong đáy mắt Cơ Vãn có một loại đau thương, “Tất cả mọi vật trên đời này nhi thần đều không cần, chỉ duy có nàng… duy có nàng là nhi thần không thể buông tay.” Ta nhất thời hiểu ra: Phụ tử đoạt thê, loại chuyện xấu hổ này ở triều đại nào cũng xảy ra, có điều chưa từng nghĩ rằng chuyện này cũng phát sinh trên người hắn.
Đô Yến nổi giận: “Nhưng trẫm phải có nàng, ngươi còn dám ngăn trở thì đừng trách vi phụ bất nhân!”
Cơ Vãn quay đầu lại, nhìn về phía ta. Ta chấn kinh – hắn cư nhiên biết ta đang ở đây!
Đã nhiều tháng không gặp, dung mạo tuy rằng vẫn tuấn tú như trước, nhưng lại không còn vẻ tươi cười xán lạn. Cơ Vãn, nửa năm qua, ngươi đã xảy ra chuyện gì?
Hắn nhìn ta, bàn tay đang nắm tay Loan Âm lại chặt thêm vài phần: “Không, không được! Phụ vương, mỹ nữ trong thiên hạ rất nhiều, người muốn mấy ngàn mấy vạn người đều được, thế nhưng, con, con lại… chỉ có nàng.”
“Ngươi!” Đô Yến có chút cảm động, vô luận thế nào thì đây cũng là đứa con trai độc nhất mà hắn vô cùng thương yêu, ta nghĩ, cuối cũng hắn vẫn sẽ từ bỏ thôi.
Ai ngờ đúng lúc này, Loan Âm ôm mặt khóc: “Có lời này của điện hạ, thiếp thân có chết cũng cam tâm.” Nói xong đoạt kiếm trong tay Cơ Vãn, còn Cơ Vãn vẫn nhìn ta, không lưu ý đến thanh kiếm đang cầm trên tay, nên dễ dàng bị nàng đoạt lấy… Truyện "Đồ Bích "
Máu bắn ra như hoa nở, trong chớp mắt văng lên người cả hai.
Cơ Vãn ôm lấy thân hình đang ngã xuống của nàng, kêu lên thất thanh: “Loan Âm! Loan Âm! Vì cái gì? Vì cái gì…”
Loan Âm khép hờ mắt, mơ màng nhìn hắn, thấp giọng nói: “Nô tì chỉ là một ca cơ, không đáng để điện hạ vì mình mà đối nghịch với hoàng thượng, chỉ có có thể nhận lấy cái chết để tạ điện hạ đã thương yêu.”
Cơ Vãn rung rẩy: “Nàng ngốc quá…”
“Chín tháng ở cùng điện hạ là những ngày tháng vui vẻ nhất trong cuộc đời nô tì, tạ điện hạ đã đối tốt với nô tỳ như vậy, tạ điện hạ ban tên… Loan Âm, nô tì thật sự… rất thích tên này…”
“Ngốc quá. Ngốc quá.” Hắn ôm lấy đầu nàng, khóc đến cạn kiệt sức lực.
Nắng chiều hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào, phủ lên thân ảnh của ba người kéo thành những cái bóng thật dài, sau đó dần dần mờ đi, mờ đi, rồi tối sầm…
Cả mấy ngày liền trong lòng ta đều cảm thấy không yên, giống như sắp xảy ra chuyện lớn gì. Vì thế, ngày hôm đó nhịn không được lén chạy tới Lân Thụy Cung.
Bước vào đại sảnh, gặp ngay bầu không khí ngưng trọng, Cơ Vãn một tay che Loan Âm ở phía sau, một tay cầm kiếm. Mà hướng mũi kiếm chỉ tới, chính là Đô Yến!
Sao lại thế này? Tại sao hắn lại hướng mũi kiếm về phía phụ vương mình?
Hắn trầm giọng: “Đừng ép con.”
Sắc mặt Đô Yến rất khó coi: “Ngươi vì nữ nhân này mà dám nghịch lại trẫm?”
“Phụ vương…” Thật sâu, thật sâu trong đáy mắt Cơ Vãn có một loại đau thương, “Tất cả mọi vật trên đời này nhi thần đều không cần, chỉ duy có nàng… duy có nàng là nhi thần không thể buông tay.” Ta nhất thời hiểu ra: Phụ tử đoạt thê, loại chuyện xấu hổ này ở triều đại nào cũng xảy ra, có điều chưa từng nghĩ rằng chuyện này cũng phát sinh trên người hắn.
Đô Yến nổi giận: “Nhưng trẫm phải có nàng, ngươi còn dám ngăn trở thì đừng trách vi phụ bất nhân!”
Cơ Vãn quay đầu lại, nhìn về phía ta. Ta chấn kinh – hắn cư nhiên biết ta đang ở đây!
Đã nhiều tháng không gặp, dung mạo tuy rằng vẫn tuấn tú như trước, nhưng lại không còn vẻ tươi cười xán lạn. Cơ Vãn, nửa năm qua, ngươi đã xảy ra chuyện gì?
Hắn nhìn ta, bàn tay đang nắm tay Loan Âm lại chặt thêm vài phần: “Không, không được! Phụ vương, mỹ nữ trong thiên hạ rất nhiều, người muốn mấy ngàn mấy vạn người đều được, thế nhưng, con, con lại… chỉ có nàng.”
“Ngươi!” Đô Yến có chút cảm động, vô luận thế nào thì đây cũng là đứa con trai độc nhất mà hắn vô cùng thương yêu, ta nghĩ, cuối cũng hắn vẫn sẽ từ bỏ thôi.
Ai ngờ đúng lúc này, Loan Âm ôm mặt khóc: “Có lời này của điện hạ, thiếp thân có chết cũng cam tâm.” Nói xong đoạt kiếm trong tay Cơ Vãn, còn Cơ Vãn vẫn nhìn ta, không lưu ý đến thanh kiếm đang cầm trên tay, nên dễ dàng bị nàng đoạt lấy… Truyện "Đồ Bích "
Máu bắn ra như hoa nở, trong chớp mắt văng lên người cả hai.
Cơ Vãn ôm lấy thân hình đang ngã xuống của nàng, kêu lên thất thanh: “Loan Âm! Loan Âm! Vì cái gì? Vì cái gì…”
Loan Âm khép hờ mắt, mơ màng nhìn hắn, thấp giọng nói: “Nô tì chỉ là một ca cơ, không đáng để điện hạ vì mình mà đối nghịch với hoàng thượng, chỉ có có thể nhận lấy cái chết để tạ điện hạ đã thương yêu.”
Cơ Vãn rung rẩy: “Nàng ngốc quá…”
“Chín tháng ở cùng điện hạ là những ngày tháng vui vẻ nhất trong cuộc đời nô tì, tạ điện hạ đã đối tốt với nô tỳ như vậy, tạ điện hạ ban tên… Loan Âm, nô tì thật sự… rất thích tên này…”
“Ngốc quá. Ngốc quá.” Hắn ôm lấy đầu nàng, khóc đến cạn kiệt sức lực.
Nắng chiều hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào, phủ lên thân ảnh của ba người kéo thành những cái bóng thật dài, sau đó dần dần mờ đi, mờ đi, rồi tối sầm…
/10
|