Từ đó về sau ta thường đến chỗ ở của Cơ Vãn trong “Lân Thụy Cung.”
Lúc ta còn sống, nơi này từng là chỗ ở của tam ca Võ Hạng. Tam ca trời sinh tính tình phóng khoáng, thích nhất là kết giao với kỳ nhân dị sĩ, mà lần đầu tiên ta gặp Trường Thừa cũng là ở nơi này. Khi đó Yến – Bích đại chiến, Bích Quốc bại, Chiêu Thống đưa y đến làm con tin, mà y ngày thường trầm lặng ít lời, tài hoa hơn người, bởi vậy càng bị xa lánh và ức hiếp.
Ta nhớ rõ, ta nhớ rất rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp y.
Dưới tàng cây hoa đào, đám vương tôn công tử quây lại bỡn cợt y, bắt y trong bảy bước phải làm ra bài thơ, bằng không sẽ bị phạt nặng. Mà y, lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người một cái, bước đi khẽ ngâm:
“Hán Dương liễu, Hàm Dương thụ, bất tiết nga mi đố, tiếu khán thế tình sơ. Ngã bản Thiên Sơn vân du khách, hồng lô phôi tửu tác quy đồ.”
Ta vỗ tay: “Hay cho câu ‘Ngã bản Thiên Sơn vân du khách, hồng lô phôi tửu tác quy đồ’.”
Mọi người đều quay người lại nhìn ta, nhất thời có chút xấu hổ. Ta bước nhanh tới trước mặt hắn, cười nói: “Lục Nghĩ tân phôi, hồng nê hỏa lô(2), đã có thơ sao lại thiếu rượu? Người đâu, mang rượu lên.”
Cung nữ đem rượu ngon tới, ta tự tay rót đưa đến trước mặt y.
Trong đôi mắt sâu đen của y phản chiếu lại hình ảnh của ta, sau đó, cúi chào thật thấp: “Tội thần Trường Thừa, tham kiến Hòa Hi công chúa, tạ công chúa thưởng rượu.”
Tháng tư xuân ấm hoa nở, vẻ diễm lệ của hoa đào trải đầy dụ hoặc, còn ta, chính trong ngày hôm đó đã rơi vào vòng xoáy này.
Chuyện xưa vẫn rõ ràng như mới xảy ra hôm qua. Thế nhưng, hai mươi năm sau, hoa đã tàn, cây đã khô, tuyết mùa đông đã che phủ tất cả.
Vị thiếu niên ánh mắt khép hờ, lơ đễnh ngồi học bài bên trong song cửa sổ, đã không phải người thiếu niên khinh bào hoãn đái, cứng cỏi thanh cao, con tin từ nước bại trận năm nào.
Ta đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào, trong lòng ngổn ngang trăm mối, chua xót hòa quyện cùng đau thương.
Đột nhiên, hắn lên tiếng nói với ta: “Ê, cái người thời Nam Bắc triều, mang theo bảy ngàn quân, cưỡi ngựa trắng tiến vào Lạc Dương, chiếm đóng bốn mươi bảy tòa thành, đánh tan hơn mười vạn quân địch là vị tướng quân nào?”
Ta ngạc nhiên, theo bản năng đáp: “Trần Khánh Chi.”
“Đúng đúng, chính là hắn!” Cơ Vãn dùng lưỡi liếm liếm đầu bút, ghi lại. Ta không hiểu gì nên ghé đầu vào trong xem thử, đúng là đề thi, hắn đang thi?
“Còn nữa còn nữa, người mà đánh bại quân Liêu, giành lại Yến Vân lần thứ hai, nhưng không may chết vì bệnh là hoàng đế nào?”
Hắn, hắn… đang hỏi ta? Cũng chính là… đang gian lận?
Cơ Vãn cười, hai mắt như sao, xán lạn vô song: “Chắc chắn là ngươi biết, mau nói cho ta đi…”
“…Sài Quang Vinh.”
“A, thì ra là người này. Thiếu chút nữa ta đã viết là Triệu Khuông Dận, nguy hiểm thật.” Hắn gãi gãi đầu, nét chữ cong cong vẹo vẹo, so với thể chữ Sấu Kim do bàn tay tài hoa của Trường Thừa viết ra đã làm cho người người đều khen ngợi, quả thực là cách biệt một trời một vực. Tiếp đó, hắn đem bài thi đặt trên chiếc bàn ngọc xanh, đánh thức lão sư đang ngủ gà ngủ gật. “Thái phó, ta viết xong rồi.”
Vị cựu thần râu tóc bạc phơ vội vàng dụi dụi mắt, cầm lên xem, cũng không biết Cơ Vãn đã viết gì trong đó, chỉ thấy sắc mặc thái phó càng lúc càng khó coi, từ trắng chuyển sang hồng, hồng lại chuyển trắng, giơ một ngón tay chỉ chỉ về phía hắn: “Điện hạ, người, người…” Cuối cùng sùi bọt mép, ngất xỉu luôn.
“Ai dza, thái phó thật là càng lúc càng dễ giận, chỉ vậy mà đã ngất rồi sao?” Cơ Vãn vừa thở dài vừa xoay người, mở cửa sổ nhảy ra, động tác thuần thục. “Xong rồi, ra ngoài chơi thôi.”
“Nhưng mà… lão…”
Cơ Vãn vén nhanh mấy sợi tóc lòa xòa lên, cười ha ha nói: “Người già ngủ nhiều là chuyện tốt, không cần quan tâm, chúng ta cùng đi chơi nào.” Nói xong đưa tay tới.
Nhẹ nhàng trượt xuống.
Rơi vào tay ta, rồi cứ thế mà xuyên qua.
Hắn ngơ ngẩn.
Ta không hề động đậy.
Trường Thừa, nhìn thấy rồi chứ? Tình cảnh hiện giờ giữa ta và ngươi, chẳng những đối mặt nhưng không nhận ra nhau, mà còn là người quỷ không chung đường.
Cơ Vãn nhíu nhíu mày, rút tay lại nhìn nửa ngày, sau đó nhìn về phía ta. Ta cho rằng cuối cùng hắn đã hiểu, nào ngờ khi mở miệng ra lại là cười nói: “A, người xưa nói ‘mây có thể nhìn ở gần nhưng không thể chạm vào’ , không biết có phải là giống như tình cảnh hiện giờ không?”
Ta không nói gì, chỉ sửa lại cho đúng: “Chỉ có thể nhìn từ xa, không thể chạm vào.”
“Ai dza, không cần để ý nhiều như vậy, bây giờ chỉ cần nghĩ xem nên đi đâu chơi thôi…Khoan đã, đây là cái gì?” Tầm mắt hắn dừng lại trên chân trái ta.
Trên chân trái, có cột một sợi dây xích rất dài.
Trường Thừa, ngươi không biết đây là gì sao?
Đây là Khóa Oán Niệm.
Hồn phách của ta có thể không tiêu tan, tự do đi lại, đó là nhờ vào cái khóa này, song cũng bởi vì cái khóa này mà không thể ra khỏi cung.
“Dây xích này thông tới nơi nào vậy?” Trên mặt vị thiếu niên lớn gan này tràn đầy hưng phấn, “Được, quyết định rồi, phải đi xem thử!”
Hắn vui sướng nhảy nhót, đầy vẻ hiếu kỳ. Còn ta bỗng nhiên cảm thấy mất mát, không biết nên vui hay buồn.
Hắn không phải Trường Thừa.
Trường Thừa là thiếu niên tính tình già dặn, vui buồn không hiện ra ngoài mặt, rất hiếm khi tươi cười, thế nhưng Cơ Vãn ở trước mắt ta, tính tình trẻ con, ngây thơ trong sáng. Vậy, nên cho hắn xem? Hay là không cho hắn xem? Hắn cũng không nhớ được kiếp trước, dù có nhìn thấy thì đã sao ch? Thế nhưng, ta lại vì hắn mà chết, nếu ngay cả oán hận của mình cũng không thể cho hắn biết thì làm sao chịu được?
Hắn háo hức đi trước, ta lủi thủi theo sau.
Không lâu sau đã tới nơi hoang phế, giữa những mảnh tường còn sót lại là một hồ nước xanh biếc. Dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng, dù xung quanh đã phát sinh bao nhiêu biến đổi, nước hồ vẫn trong vắt như xưa.
Mười sáu năm trước, khi ta và Trường Thừa gặp nhau ở đây, cuốn lá sen lại làm chén, dùng đũa gõ nhịp mà ca hát. Song, mặc dù là đang tươi cười nhưng ánh mắt y vẫn mang sắc thái nhàn nhạt, tịch liêu như trước.
Có lần nhịn không được hỏi: “Chàng đang nhớ đến quê nhà phải không?”
Mi mắt y khẽ rung lên, cái rung đó có thể xâm nhập vào sâu trong linh hồn, làm tan nát tâm can của người khác. Một hồi lâu sau y mới thấp giọng đáp: “Hôm qua nhận được thư nhà, thần mẫu bệnh nặng, nghĩ đến không thể ở bên giường chăm sóc người, thật sự là bất hiếu…”
Ta thầm ghi nhớ trong lòng, ngày hôm sau liền đi cầu phụ hoàng ân chuẩn cho y về nước thăm mẫu thân. Phụ hoàng xưa nay đối với ta hữu cầu tất ứng, hơn nữa nghĩ đến Bích Quốc mấy năm qua vô cùng ôn thuận, có lẽ cũng không đáng ngại, nên đã chấp thuận.
Phụ hoàng ban cho y kỳ hạn một tháng, sau khi y đi, mỗi ngày ta đều đếm hoa vạch số, ngóng trông ngày về. Không nghĩ tới, đến ngày thứ mười lăm đã nghe cung nữ bẩm báo, hắn trở lại.
Ta vừa mừng vừa sợ, ngay cả đầu cũng chưa kịp chải, cứ áo đơn mặt mộc như vậy mà chạy đi, bên cạnh ao nước xanh biếc, trong một thoáng bạch y nam tử xoay người lại, thời gian lưu chuyển, hoa nở ngập nhân gian.
Khi đó ta mới nhận ra, nguyên lai ta đối với y, lại vô cùng, vô cùng…mong nhớ…
Ta rõ ràng vui mừng, nhưng lại ra vẻ rụt rè, “Trường quân, vì sao không đợi tròn kỳ hạn một tháng?”
Y trầm mặc, hồi lâu mới đáp: “Thần mẫu đã chết vì bệnh. Đã qua thất đầu nên gấp rút trở về.”
Ta chấn động, lúc này mới hiểu vì sao Trường Thừa lại mặc bạch y, trong nhất thời bối rối không biết nói gì, mà y hướng về phía ta, cúi đầu: “Đa tạ công chúa. May nhờ công chúa cầu tình giúp, thần mới có thể gặp mặt mẫu thân lần cuối.”
Ta kinh ngạc nhìn y, bộ dáng đê mi liễm mục, vẻ mặt điềm tĩnh, thế nhưng, bạch y nhẹ bay theo gió lại bi thương không thể tả. Trường Thừa, Trường Thừa, vì cái gì mà chàng luôn tự đè nén chính mình? Vì cái gì thà nhận đủ mọi ủy khuất cũng không lên tiếng? Vì cái gì mà ông trời lại đối với chàng bất công đến thế?
Ta nghe nói phụ thân của chàng có chín người con, nhưng mẫu thân chàng là người không được sủng ái nhất, khiến cho chàng từ nhỏ đã chịu mọi ghẻ lạnh, từ cái ăn cái mặc đến đãi ngộ đều bất đồng so với những người con còn lại của hắn, vậy mà sau khi Bích Quốc bại trận, lại chỉ phái chàng đến Yến Quốc chịu khổ. Chàng cơ khổ từ nhỏ, cùng mẫu thân nương tựa vào nhau mà sống, hiện giờ nàng đã mất, nhất định là chàng đau đến khắc cốt ghi tâm, thế nhưng chàng lại ức chế bi thương, vội vã trở về chỉ vì không muốn thất tín với ta…
Trường Thừa… Trường Thừa…
Ta rưng rưng bước tới, cầm thật chặt tay y, tay y lạnh lẽo, vì thế ta không do dự mà buông ra một câu: “Chàng còn có ta. Trường Thừa, tình đời lạnh mỏng, thế nhưng, chàng còn có Hòa Hi!”
“Công chúa…” Y kinh ngạc, ánh mắt phức tạp, thật lâu sau khẽ thở dài một tiếng dường như xúc động vô hạn, cuối cùng nhẹ nhàng ôm ta vào trong ngực, “Đúng vậy… ta còn có công… không, Hòa Hi, ta còn có nàng…”
Mặt hồ phản chiếu hình bóng của ta và hắn, lúc đó ta đã thực sự tin trên đời này có “lưỡng tình tương duyệt”, có “nhất sinh nhất thế”(3). Ai có thể ngờ, hai mươi năm sau, cũng là hồ nước này, bên hồ cũng là ta nhưng y lại không phải là y.
Truyện "Đồ Bích "
Hai mươi năm sau, thiếu niên với giọng nói trẻ con, đứng bên hồ, vô cùng hứng thú: “Đầu kia của dây xích này nằm dưới đáy hồ sao? Nói cách khác, là cái hồ này trói ngươi lại?”
Thấy ta gật đầu, hắn ôm hai má ngồi xổm xuống, giận dữ nhìn xuống mặt hồ nói: “Đáng tiếc ta không biết bơi, bằng không ta rất muốn xuống dưới xem thử trong hồ có cái gì. Mà… sợi xích trói ngươi không thể chặt đứt sao? Không có cách nào tháo bỏ sao?”
Oán niệm khóa, oán niệm khóa, oán niệm tan, khóa cũng tan. Chẳng qua… ta nhìn mặt hồ không bao giờ phản chiếu được bóng dáng của mình nữa, nhàn nhạt nghĩ: chỉ sợ oán hận trong lòng ta cũng không có ngày tiêu tan…
“Nhìn ngươi phiền muộn như vậy, xem chừng khẳng định là không có biện pháp tháo bỏ rồi…” Thiếu niên mới vừa sụt sịt thương cảm, giây lát đã sôi nổi đứng lên, “Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, nghe nói chân mệnh thiên tử đều có vô thượng thần lực, có thể che chở âm linh, chờ đến ngày ta đăng cơ, nhất định sẽ giải lời nguyền cho ngươi, trả lại tự do cho ngươi.”
Sấm nổi giữa trời quang, làm ta kinh sợ, mà cũng dọa cả hắn. “Này này này, là thật hay giả đây? Linh như vậy sao?” Cơ Vãn giật mình ngửa đầu nhìn trời, lại nhìn ta, nở nụ cười: “Ngươi xem, ngay cả ông trời cũng đáp ứng rồi, cứ quyết định như vậy nha.”
Ta quay mặt đi, không muốn bị hắn nhìn thấy gương mặt đầy lệ.
Trường Thừa, Trường Thừa, nguyên lai kiếp này ngươi đầu thai là vì muốn giải lời nguyền cho ta. Ngươi muốn đem những gì đã nợ ta trả hết trong kiếp này sao?
Thế nhưng, Trường Thừa, cái mà ngươi nợ ta, căn bản không thể trả nổi.
Bởi vì, tình yêu vụn vỡ đó đã phải trả giá bằng triều đại có lịch sử trải dài suốt bảy trăm năm.
Yến Quốc của ta, phụ hoàng của ta, người thân của ta, còn có hàng vạn con dân, tất cả đều vì ngươi mà bị diệt vong. Ngươi còn muốn bồi đắp như thế nào?
Ta ôm mặt trầm xuống đáy hồ, để lại trên bờ tiếng gọi với theo của Cơ Vãn.
(2) Bài thơ Vấn Lưu Thập Cửu của Bạch Cư Dị
Lục Nghĩ tân phôi tửu
Hồng nê tiểu hoả lô
Vãn lai thiên dục tuyết
Năng ẩm nhất bôi vô?
Dịch nghĩa:
Rượu Lục Nghĩ vừa nấu xong.
Ngồi bên bếp lò làm bằng bùn đỏ,
Muộn thế này trời còn muốn đổ tuyết
Có thể uống một chén rượu không?
(Lục Nghĩ :Một loại rượu đế làm bằng gạo, chưa lọc, có màu vàng xanh, bọt nhỏ như kiến
Lúc ta còn sống, nơi này từng là chỗ ở của tam ca Võ Hạng. Tam ca trời sinh tính tình phóng khoáng, thích nhất là kết giao với kỳ nhân dị sĩ, mà lần đầu tiên ta gặp Trường Thừa cũng là ở nơi này. Khi đó Yến – Bích đại chiến, Bích Quốc bại, Chiêu Thống đưa y đến làm con tin, mà y ngày thường trầm lặng ít lời, tài hoa hơn người, bởi vậy càng bị xa lánh và ức hiếp.
Ta nhớ rõ, ta nhớ rất rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp y.
Dưới tàng cây hoa đào, đám vương tôn công tử quây lại bỡn cợt y, bắt y trong bảy bước phải làm ra bài thơ, bằng không sẽ bị phạt nặng. Mà y, lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người một cái, bước đi khẽ ngâm:
“Hán Dương liễu, Hàm Dương thụ, bất tiết nga mi đố, tiếu khán thế tình sơ. Ngã bản Thiên Sơn vân du khách, hồng lô phôi tửu tác quy đồ.”
Ta vỗ tay: “Hay cho câu ‘Ngã bản Thiên Sơn vân du khách, hồng lô phôi tửu tác quy đồ’.”
Mọi người đều quay người lại nhìn ta, nhất thời có chút xấu hổ. Ta bước nhanh tới trước mặt hắn, cười nói: “Lục Nghĩ tân phôi, hồng nê hỏa lô(2), đã có thơ sao lại thiếu rượu? Người đâu, mang rượu lên.”
Cung nữ đem rượu ngon tới, ta tự tay rót đưa đến trước mặt y.
Trong đôi mắt sâu đen của y phản chiếu lại hình ảnh của ta, sau đó, cúi chào thật thấp: “Tội thần Trường Thừa, tham kiến Hòa Hi công chúa, tạ công chúa thưởng rượu.”
Tháng tư xuân ấm hoa nở, vẻ diễm lệ của hoa đào trải đầy dụ hoặc, còn ta, chính trong ngày hôm đó đã rơi vào vòng xoáy này.
Chuyện xưa vẫn rõ ràng như mới xảy ra hôm qua. Thế nhưng, hai mươi năm sau, hoa đã tàn, cây đã khô, tuyết mùa đông đã che phủ tất cả.
Vị thiếu niên ánh mắt khép hờ, lơ đễnh ngồi học bài bên trong song cửa sổ, đã không phải người thiếu niên khinh bào hoãn đái, cứng cỏi thanh cao, con tin từ nước bại trận năm nào.
Ta đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào, trong lòng ngổn ngang trăm mối, chua xót hòa quyện cùng đau thương.
Đột nhiên, hắn lên tiếng nói với ta: “Ê, cái người thời Nam Bắc triều, mang theo bảy ngàn quân, cưỡi ngựa trắng tiến vào Lạc Dương, chiếm đóng bốn mươi bảy tòa thành, đánh tan hơn mười vạn quân địch là vị tướng quân nào?”
Ta ngạc nhiên, theo bản năng đáp: “Trần Khánh Chi.”
“Đúng đúng, chính là hắn!” Cơ Vãn dùng lưỡi liếm liếm đầu bút, ghi lại. Ta không hiểu gì nên ghé đầu vào trong xem thử, đúng là đề thi, hắn đang thi?
“Còn nữa còn nữa, người mà đánh bại quân Liêu, giành lại Yến Vân lần thứ hai, nhưng không may chết vì bệnh là hoàng đế nào?”
Hắn, hắn… đang hỏi ta? Cũng chính là… đang gian lận?
Cơ Vãn cười, hai mắt như sao, xán lạn vô song: “Chắc chắn là ngươi biết, mau nói cho ta đi…”
“…Sài Quang Vinh.”
“A, thì ra là người này. Thiếu chút nữa ta đã viết là Triệu Khuông Dận, nguy hiểm thật.” Hắn gãi gãi đầu, nét chữ cong cong vẹo vẹo, so với thể chữ Sấu Kim do bàn tay tài hoa của Trường Thừa viết ra đã làm cho người người đều khen ngợi, quả thực là cách biệt một trời một vực. Tiếp đó, hắn đem bài thi đặt trên chiếc bàn ngọc xanh, đánh thức lão sư đang ngủ gà ngủ gật. “Thái phó, ta viết xong rồi.”
Vị cựu thần râu tóc bạc phơ vội vàng dụi dụi mắt, cầm lên xem, cũng không biết Cơ Vãn đã viết gì trong đó, chỉ thấy sắc mặc thái phó càng lúc càng khó coi, từ trắng chuyển sang hồng, hồng lại chuyển trắng, giơ một ngón tay chỉ chỉ về phía hắn: “Điện hạ, người, người…” Cuối cùng sùi bọt mép, ngất xỉu luôn.
“Ai dza, thái phó thật là càng lúc càng dễ giận, chỉ vậy mà đã ngất rồi sao?” Cơ Vãn vừa thở dài vừa xoay người, mở cửa sổ nhảy ra, động tác thuần thục. “Xong rồi, ra ngoài chơi thôi.”
“Nhưng mà… lão…”
Cơ Vãn vén nhanh mấy sợi tóc lòa xòa lên, cười ha ha nói: “Người già ngủ nhiều là chuyện tốt, không cần quan tâm, chúng ta cùng đi chơi nào.” Nói xong đưa tay tới.
Nhẹ nhàng trượt xuống.
Rơi vào tay ta, rồi cứ thế mà xuyên qua.
Hắn ngơ ngẩn.
Ta không hề động đậy.
Trường Thừa, nhìn thấy rồi chứ? Tình cảnh hiện giờ giữa ta và ngươi, chẳng những đối mặt nhưng không nhận ra nhau, mà còn là người quỷ không chung đường.
Cơ Vãn nhíu nhíu mày, rút tay lại nhìn nửa ngày, sau đó nhìn về phía ta. Ta cho rằng cuối cùng hắn đã hiểu, nào ngờ khi mở miệng ra lại là cười nói: “A, người xưa nói ‘mây có thể nhìn ở gần nhưng không thể chạm vào’ , không biết có phải là giống như tình cảnh hiện giờ không?”
Ta không nói gì, chỉ sửa lại cho đúng: “Chỉ có thể nhìn từ xa, không thể chạm vào.”
“Ai dza, không cần để ý nhiều như vậy, bây giờ chỉ cần nghĩ xem nên đi đâu chơi thôi…Khoan đã, đây là cái gì?” Tầm mắt hắn dừng lại trên chân trái ta.
Trên chân trái, có cột một sợi dây xích rất dài.
Trường Thừa, ngươi không biết đây là gì sao?
Đây là Khóa Oán Niệm.
Hồn phách của ta có thể không tiêu tan, tự do đi lại, đó là nhờ vào cái khóa này, song cũng bởi vì cái khóa này mà không thể ra khỏi cung.
“Dây xích này thông tới nơi nào vậy?” Trên mặt vị thiếu niên lớn gan này tràn đầy hưng phấn, “Được, quyết định rồi, phải đi xem thử!”
Hắn vui sướng nhảy nhót, đầy vẻ hiếu kỳ. Còn ta bỗng nhiên cảm thấy mất mát, không biết nên vui hay buồn.
Hắn không phải Trường Thừa.
Trường Thừa là thiếu niên tính tình già dặn, vui buồn không hiện ra ngoài mặt, rất hiếm khi tươi cười, thế nhưng Cơ Vãn ở trước mắt ta, tính tình trẻ con, ngây thơ trong sáng. Vậy, nên cho hắn xem? Hay là không cho hắn xem? Hắn cũng không nhớ được kiếp trước, dù có nhìn thấy thì đã sao ch? Thế nhưng, ta lại vì hắn mà chết, nếu ngay cả oán hận của mình cũng không thể cho hắn biết thì làm sao chịu được?
Hắn háo hức đi trước, ta lủi thủi theo sau.
Không lâu sau đã tới nơi hoang phế, giữa những mảnh tường còn sót lại là một hồ nước xanh biếc. Dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng, dù xung quanh đã phát sinh bao nhiêu biến đổi, nước hồ vẫn trong vắt như xưa.
Mười sáu năm trước, khi ta và Trường Thừa gặp nhau ở đây, cuốn lá sen lại làm chén, dùng đũa gõ nhịp mà ca hát. Song, mặc dù là đang tươi cười nhưng ánh mắt y vẫn mang sắc thái nhàn nhạt, tịch liêu như trước.
Có lần nhịn không được hỏi: “Chàng đang nhớ đến quê nhà phải không?”
Mi mắt y khẽ rung lên, cái rung đó có thể xâm nhập vào sâu trong linh hồn, làm tan nát tâm can của người khác. Một hồi lâu sau y mới thấp giọng đáp: “Hôm qua nhận được thư nhà, thần mẫu bệnh nặng, nghĩ đến không thể ở bên giường chăm sóc người, thật sự là bất hiếu…”
Ta thầm ghi nhớ trong lòng, ngày hôm sau liền đi cầu phụ hoàng ân chuẩn cho y về nước thăm mẫu thân. Phụ hoàng xưa nay đối với ta hữu cầu tất ứng, hơn nữa nghĩ đến Bích Quốc mấy năm qua vô cùng ôn thuận, có lẽ cũng không đáng ngại, nên đã chấp thuận.
Phụ hoàng ban cho y kỳ hạn một tháng, sau khi y đi, mỗi ngày ta đều đếm hoa vạch số, ngóng trông ngày về. Không nghĩ tới, đến ngày thứ mười lăm đã nghe cung nữ bẩm báo, hắn trở lại.
Ta vừa mừng vừa sợ, ngay cả đầu cũng chưa kịp chải, cứ áo đơn mặt mộc như vậy mà chạy đi, bên cạnh ao nước xanh biếc, trong một thoáng bạch y nam tử xoay người lại, thời gian lưu chuyển, hoa nở ngập nhân gian.
Khi đó ta mới nhận ra, nguyên lai ta đối với y, lại vô cùng, vô cùng…mong nhớ…
Ta rõ ràng vui mừng, nhưng lại ra vẻ rụt rè, “Trường quân, vì sao không đợi tròn kỳ hạn một tháng?”
Y trầm mặc, hồi lâu mới đáp: “Thần mẫu đã chết vì bệnh. Đã qua thất đầu nên gấp rút trở về.”
Ta chấn động, lúc này mới hiểu vì sao Trường Thừa lại mặc bạch y, trong nhất thời bối rối không biết nói gì, mà y hướng về phía ta, cúi đầu: “Đa tạ công chúa. May nhờ công chúa cầu tình giúp, thần mới có thể gặp mặt mẫu thân lần cuối.”
Ta kinh ngạc nhìn y, bộ dáng đê mi liễm mục, vẻ mặt điềm tĩnh, thế nhưng, bạch y nhẹ bay theo gió lại bi thương không thể tả. Trường Thừa, Trường Thừa, vì cái gì mà chàng luôn tự đè nén chính mình? Vì cái gì thà nhận đủ mọi ủy khuất cũng không lên tiếng? Vì cái gì mà ông trời lại đối với chàng bất công đến thế?
Ta nghe nói phụ thân của chàng có chín người con, nhưng mẫu thân chàng là người không được sủng ái nhất, khiến cho chàng từ nhỏ đã chịu mọi ghẻ lạnh, từ cái ăn cái mặc đến đãi ngộ đều bất đồng so với những người con còn lại của hắn, vậy mà sau khi Bích Quốc bại trận, lại chỉ phái chàng đến Yến Quốc chịu khổ. Chàng cơ khổ từ nhỏ, cùng mẫu thân nương tựa vào nhau mà sống, hiện giờ nàng đã mất, nhất định là chàng đau đến khắc cốt ghi tâm, thế nhưng chàng lại ức chế bi thương, vội vã trở về chỉ vì không muốn thất tín với ta…
Trường Thừa… Trường Thừa…
Ta rưng rưng bước tới, cầm thật chặt tay y, tay y lạnh lẽo, vì thế ta không do dự mà buông ra một câu: “Chàng còn có ta. Trường Thừa, tình đời lạnh mỏng, thế nhưng, chàng còn có Hòa Hi!”
“Công chúa…” Y kinh ngạc, ánh mắt phức tạp, thật lâu sau khẽ thở dài một tiếng dường như xúc động vô hạn, cuối cùng nhẹ nhàng ôm ta vào trong ngực, “Đúng vậy… ta còn có công… không, Hòa Hi, ta còn có nàng…”
Mặt hồ phản chiếu hình bóng của ta và hắn, lúc đó ta đã thực sự tin trên đời này có “lưỡng tình tương duyệt”, có “nhất sinh nhất thế”(3). Ai có thể ngờ, hai mươi năm sau, cũng là hồ nước này, bên hồ cũng là ta nhưng y lại không phải là y.
Truyện "Đồ Bích "
Hai mươi năm sau, thiếu niên với giọng nói trẻ con, đứng bên hồ, vô cùng hứng thú: “Đầu kia của dây xích này nằm dưới đáy hồ sao? Nói cách khác, là cái hồ này trói ngươi lại?”
Thấy ta gật đầu, hắn ôm hai má ngồi xổm xuống, giận dữ nhìn xuống mặt hồ nói: “Đáng tiếc ta không biết bơi, bằng không ta rất muốn xuống dưới xem thử trong hồ có cái gì. Mà… sợi xích trói ngươi không thể chặt đứt sao? Không có cách nào tháo bỏ sao?”
Oán niệm khóa, oán niệm khóa, oán niệm tan, khóa cũng tan. Chẳng qua… ta nhìn mặt hồ không bao giờ phản chiếu được bóng dáng của mình nữa, nhàn nhạt nghĩ: chỉ sợ oán hận trong lòng ta cũng không có ngày tiêu tan…
“Nhìn ngươi phiền muộn như vậy, xem chừng khẳng định là không có biện pháp tháo bỏ rồi…” Thiếu niên mới vừa sụt sịt thương cảm, giây lát đã sôi nổi đứng lên, “Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, nghe nói chân mệnh thiên tử đều có vô thượng thần lực, có thể che chở âm linh, chờ đến ngày ta đăng cơ, nhất định sẽ giải lời nguyền cho ngươi, trả lại tự do cho ngươi.”
Sấm nổi giữa trời quang, làm ta kinh sợ, mà cũng dọa cả hắn. “Này này này, là thật hay giả đây? Linh như vậy sao?” Cơ Vãn giật mình ngửa đầu nhìn trời, lại nhìn ta, nở nụ cười: “Ngươi xem, ngay cả ông trời cũng đáp ứng rồi, cứ quyết định như vậy nha.”
Ta quay mặt đi, không muốn bị hắn nhìn thấy gương mặt đầy lệ.
Trường Thừa, Trường Thừa, nguyên lai kiếp này ngươi đầu thai là vì muốn giải lời nguyền cho ta. Ngươi muốn đem những gì đã nợ ta trả hết trong kiếp này sao?
Thế nhưng, Trường Thừa, cái mà ngươi nợ ta, căn bản không thể trả nổi.
Bởi vì, tình yêu vụn vỡ đó đã phải trả giá bằng triều đại có lịch sử trải dài suốt bảy trăm năm.
Yến Quốc của ta, phụ hoàng của ta, người thân của ta, còn có hàng vạn con dân, tất cả đều vì ngươi mà bị diệt vong. Ngươi còn muốn bồi đắp như thế nào?
Ta ôm mặt trầm xuống đáy hồ, để lại trên bờ tiếng gọi với theo của Cơ Vãn.
(2) Bài thơ Vấn Lưu Thập Cửu của Bạch Cư Dị
Lục Nghĩ tân phôi tửu
Hồng nê tiểu hoả lô
Vãn lai thiên dục tuyết
Năng ẩm nhất bôi vô?
Dịch nghĩa:
Rượu Lục Nghĩ vừa nấu xong.
Ngồi bên bếp lò làm bằng bùn đỏ,
Muộn thế này trời còn muốn đổ tuyết
Có thể uống một chén rượu không?
(Lục Nghĩ :Một loại rượu đế làm bằng gạo, chưa lọc, có màu vàng xanh, bọt nhỏ như kiến
/10
|