6. TÔI KHÔNG PHẢI NHÀ VĂN Trong bệnh viện lớp lớp người, Ngải Ái đưa Mộc Duệ Thần đi khám, bị bác sĩ hỏi tới tấp vì sao thằng nhóc lại bị thương. Một Duệ Thần không nói gì, chỉ có mình Ngải Ái đứng nói ba xàm ba lá. Bác sĩ: “Tại sao lại bị thương?” Ngải Ái: “Do đao đấy ạ”. Bác sĩ: “Vết đao? Không giống lắm”. Ngải Ái: “À, không. Ý cháu không phải là vết đao mà là kiếm đấy chú”. Bác sĩ: “Kiếm hả? Mà kiếm gì mới được?” Ngải Ái: “Dạ, kiếm. Đó là một loại vũ khí [Vừa nói vừa khoa tay múa chân]. Có lẽ thế ạ… Do em cháu đánh nhau nên mới bị đâm”. Bác sĩ: “Không cụ thể hơn được sao?” Giải thích như thế này mà còn chưa đủ cụ thể chi tiết à? Bác sĩ: “Cháu không cần hấp tấp. Nãy giờ cháu nói lộn xộn quá chú chẳng hiểu gì hết. Chú cần biết chính xác sao em trai của cháu lại bị thương và bị cái gì đâm phải. Cháu cố nhớ lại đi, nói cụ thể rõ ràng xem nào. Em cháu tuy bây giờ không có bất kỳ nguy hiểm gì tới tính mạng nhưng chúng ta vẫn nên thận trọng. Chú không muốn chẩn đoán sai”. Lương y như từ mẫu. Sao không khám vết thương mà lại hỏi han đủ chuyên thế này? Ngải Ái: “Chú, hay là chú cho em cháu nhập viện trước được không ạ. Biết là không nguy hiểm gì tới tính mạng nhưng vết thương của nó sâu lắm, do…” Chú à, chú đừng hỏi nữa. Cháu đâu phải nhà văn mà chú đòi phải kể cụ thể chi tiết. Bác sĩ gật gật đầu: “Ừ, cháu đưa em tới khoa ngoại rồi quay lại sau nhé”. Ngải Ái: “Dạ, cháu cảm ơn chú”. Miệng cười toe dẫn Mộc Duệ Thần ra ngoài, Ngải Ải mới thở dài cái thượt. Lại khám nữa rồi. Túi tiền của mình sắp xẹp đến nơi. Thổi phù bay tóc mái, cô chợt nghe tiếng cười ha ha bên cạnh. Cô quay sang, thấy thằng nhóc nãy giờ im ru cứ đứng cười khan. Thằng nhóc vừa cười vừa chọc quê cô. “Em trai á? Chị không biết tên tôi sao không hỏi?” 8. VÔ GIA CƯ “Phải tiến hành phẫu thuật”. “Phẫu thuật ạ?” “Có một mảnh kim loại trong vết thương, cần phải phẫu thuật để lấy nó ra, nếu không sẽ để lại di chứng. Tuy nhiên cháu không cần lo lắng, giải phẫu đơn giản, nằm viện một ngày là có thể xuất viện”. Bác sĩ từ tốn giải thích. Hai hàng lông mày của Ngải Ái nhíu chặt lại, ruột đau như cắt, do dẫn Mộc Duệ Thần đi bệnh viện mà cô đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền. Mà số tiền này cô đã phải dành dụm bao lâu nay. Đau lòng quá đi. Quay lại nhìn Mộc Duệ Thần đang ngồi trên chiếc ghế trắng cạnh cửa sổ, hai mắt lim dim bị mái tóc đen nhanh che phủ, mặt mày tái nhợt. Mới nhìn thôi cô đã thấy đau lòng. Có nhiều đứa nhóc thật tội nghiệp. “Dzạ!”. Ngải Ái gật đầu, khẽ nói. “Em cháu bị thương nặng nên cháu cũng muốn cho nó nhập viện ngay hôm nay, phòng trường hợp vết thương bị nặng hơn”. “Tốt! Trước khi phẫu thuật cháu gọi người lớn tới đây. Phải có người giám hộ ký tên”. Nghe bác sĩ nói cần có người giám hộ mà Ngải Ái giật cả mình. Cô chỉ là người lo tiền thuốc men, đâu phải người giám hộ của thằng nhóc. ************** “Không có!”. “Em nói không có là sao?” “Ở đây tôi chỉ biết mình chị!”. “Cha mẹ em đâu?” “Không có!” “Anh chị em ruột?” “Không có!” “Ông bà nội ngoại?” “Không có”. Mộc Duệ Thần trả lời làm Ngải Ái muốn té ngửa. Thằng nhóc này vô gia cư! Bỏ thì vương mà thương thì tội. 9. CUỘC GỌI ĐIỆN THAY ĐỔI CẢ ĐỜI NGƯỜI “Ê, sao em lại bị thương? Rồi bị trói nữa. Sao lại ở trước nhà chị được?”. Đầu óc Ngải Ái đầy nghi vấn nên hỏi một lèo nhưng thắc mắc không được giải đáp vì Mộc Duệ Thần chỉ nghiêng đầu rồi nói mỗi một câu. “Tôi không biết nữa”. Không phải là không biết, càng không phải cậu không có bố mẹ, anh chị mà là vì cậu không muốn tiết lộ cho người khác biết quá nhiều và cũng không thể để thông tin của Mộc gia bị rò rỉ. “Haizzz”. Ngải Ái nhăn mặt. “Em phải phẫu thuật đấy. Bác sĩ nói không thể để vết thương như thế này được”. Mộc Duệ Thần nhìn hai gò má hồng hồng của Ngải Ái, miệng hơi nhếch lân, cứ tưởng bà chị nhăn mặt vì tiếc tiền hóa ra là vì vết thương của cậu. Ngải Ái nói xong tức thì điện thoại của cô đổ chuông. Cô nhìn Mộc Duệ Thần rồi chạy vào trong góc tường nghe điện thoại. “Alo?” “Ngải tiểu thư, chị gọi điện từ Cục dân sự XX. Từ hôm nay trở đi, em là người giám hộ của Mộc Duệ Thần. Mời em đến Cục lấy giấy xác nhận”. Nghe giọng nói của nhân viên Cục dân sự ràng rọt, Ngải Ái ngây ngô trả lời. “Người giám hộ cơ á? Nhưng mà em chưa đủ 18 tuổi…”. “Đây là lệnh của cấp trên. Em yên tâm. Giấy tờ hoàn toàn hợp pháp và đầy đủ. Em đã là người giám hộ của Mộc Duệ Thần. Nếu em không thể đến nhận các giấy tờ được, Cục sẽ cho chuyên viên đến đưa cho em. Em đang ở đâu?”. “A, ạ. Thế thì tốt quá ạ. Giờ em đang ở bệnh viện Dương Tĩnh, địa chỉ là…”. Cúp máy, Ngải Ái ngớ người mất một lúc. Cho đến khi Mộc Duệ Thần đứng trước mặt cô, cô mới ngẩng đầu lên uể oải nói: “Mộc Duệ Thần, chị thành người giám hộ của em rồi…”. Mi mắt Mộc Duệ Thần nháy nháy, ánh mắt thoáng qua vẻ bất ngờ, nhưng sau đó trở lại bình thường ngay tức khắc. “Ừ!”. 10. NGƯỜI GIÁM HỘ CỦA ĐẦU GẤU Nắng đầu hạ yếu ớt. Những đám mây xám xịt khiến bầu trở trở âm u. Mùi đất bốc lên, báo hiệu trời sắp mưa. Tâm trạng của Ngải Ái cũng u ám như bầu trời lúc này. Cô ngoảnh mặt nhìn dãy hành lang lúc này chuyên viên của Cục dân sự đến đưa một đống các giấy tờ chứng minh quyền nhận nuôi Mộc Duệ Thần. Lê từng bước chân nặng trịch, đầu óc cô để tận đẩu tận đâu. “Bác sĩ, đây ạ…”. Ngải Ái lo lắng đưa các giấy tờ cho bác sĩ, nói: “Người nhà đi du lịch cả rồi ạ, nên cháu có các giấy tờ của mẹ cậu ấy đây ạ. Cô ấy rất mong con trai sẽ được phẫu thuật sớm…” Bác sĩ kiểm tra các giấy tờ cô đưa rồi gọi điện xác nhận lâu lắc. “Tốt. Bệnh nhân tối nay sẽ được nhập viện, ngay ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật”. Được bác sĩ đồng ý, mặt Ngải Ái càng tái đi. Cuối cùng cũng qua rồi. Ngay cả chuyên viên kia cũng được các nhân viên bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng. Có thể nói những giấy tờ này không thể là giả được. Người giám hộ! Từ nay trở đi cô là người giám hộ của thằng nhóc đầu gấu đó sao? *********** “Thật ra em là ai?” Đứng trong phòng bệnh lâu thật lâu, Ngải Ái mới lên tiếng hỏi Mộc Duệ Thần đang nằm trên giường ung dung đọc sách: “Sao em lại xuất hiện trước nhà chị? Ai đã làm những giấy tờ xác nhận kia? Người giám hộ là thế nào? Tại sao lại chỉ đích danh chị làm người giám hộ của em?”. “Chẳng phải đã nói rồi à?”. Mộc Duệ Thần ngừng lật sách, quay sang liếc mắt nhìn cô. “Tên tôi là Mộc Duệ Thần. Có ba chữ mà cũng không nhớ được. Đồ ngốc!”. Thằng nhóc kiêu ngạo này. 11. CON NUÔI “Được thôi! Chị nhớ rồi. Lần này chắc chắn chị sẽ nhớ”. Ngải Ái hít vào thở sâu. “Em vẫn chưa trả lời những câu hỏi của chị. Mộc – Duệ – Thần”. Bầu không khí yên tĩnh chợt bao trùm trong căn phòng. Tiếng lật sách xoạt xoạt vang lên. Ngải Ái như muốn phát điên. Không ai nói tiếng nào. Cô bị thằng nhóc này lơ đẹp. “Ê!”. Ngải Ái cầm giấy xác nhận đề tên Mộc Duệ Thần lên. “Em có thể giải thích cho chị biết tại sao chị lại trở thành người giám hộ của em không?”. Haizz. Tiếng thở dài phát ra từ miệng thằng nhóc đang nằm trên giường bệnh. “Ồn ào quá!”. Cậu bỏ cuốn sách qua một bên. “Được thôi. Tôi sẽ nói cho chị biết…”. Ngải Ái vểnh tai lên chờ câu trả lời. Mấy giây sau đó chỉ có tiếng đồng hồ đeo tay của cô tít tắt tít tắt. Một giây, hai giây, ba giây, năm giây, tám giây…Rồi một phút trôi qua. Đến lúc Ngải Ái ngẩng đầu nhìn thằng nhóc… Sặc. Thằng nhóc đang ngủ. Ngải Ái không biết nên diễn tả cảm giác của cô lúc này. Cô phi tới giường, hết gọi, đụng, nhéo, lay, áp dụng đủ mọi cách mà thằng nhóc vẫn không tỉnh ngủ. Lúc cô kéo chăn ra, định đập thằng nhóc mấy cái, cô lại ngừng tay. “Do em bị thương nặng…”. Ngải Ái rút tay lại, quẹt mũi một cái, cong môi nói. “Nên chị tha cho đấy…”. Cô thở dài, ngồi xuống ghế đối diện, bóp trán nhớ lại chuyện kinh hoàng này. “Rơi vào sao Hồng Loan, nguyệt lão xe duyên, hoa đào nở, …” Tất cả đều tại cái miệng xúi quẩy của Thang Thang. Nào là cô có khả năng gặp zai, đây mà gọi là đào hoa cơ á, có mà gặp ác mộng thì có. Cô nhìn Mộc Duệ Thần. Thằng nhóc nằm ngủ trên chiếc giường chăn gối màu trắng với vẻ mặt kiên cường và khóe miệng hơi mở ra. Có lẽ cậu nhóc mệt mỏi lắm. Ánh mắt Mộc Duệ Thần rất khác biệt. Sắc bén. Khi bị thằng nhóc này nhìn chăm chằm, tuy nó chỉ mới 13 tuổi nhưng ánh mắt như có lửa như muốn thiêu cháy người đối diện. Giờ thằng nhóc nhắm mắt ngủ nên nhìn khá đẹp trai, dễ thương. Một lúc sau, chiếc chăn màu trắng khẽ rục rịch, Mộc Duệ Thần từ từ mở mắt ra. Cậu vươn vai rồi đưa đôi mắt ngái ngủ nhìn thằng vào Ngải Ái, ngay tức khắc ánh mắt sắc bén như trước. “Chị còn ở đây làm gì?” “Chị phải đi hả?”. Ngải Ái bực mình. Đáng lẽ ra cô không nên giúp nó rồi ngồi đây để giờ nó chẳng coi cô ra gì. Tức thật đấy.
/78
|