ĐỌC EMAIL CỦA JASON, Carol không nhịn được cười, cái anh chàng Jason này thật hài hước. Carol đoán, đằng sau câu ấy còn có một khả năng khác. Có thể đầu anh ta toàn tóc đen, Carol rất muốn hình dung mái tóc đen dày và mềm mại, hơi quăn, đó là mái tóc mà Carol rất thích. Vậy thì anh ta rất tự tin với mái tóc của mình, cho nên mới dám đùa như vậy. Một khả năng khác là đầu anh ta đúng là hói, biết có giấu cũng giấu không nổi, cho nên cứ nói thẳng,nói thật ra.
Con người là vậy, có điểm nào yếu cứ đem ra làm trò vui, châm chọc không thương xót, như thế người khác sẽ không cười anh ta nữa. Như vậy cũng có thể coi là lấy tấn công để phòng thủ.
Jason nói như vậy khiến Carol thêm hiếu kì, muốn lên mạng để xem dung nhan cái anh chàng này thế nào, xem có đúng đầu anh ta hói hay không. Nhưng Jason chỉ cho Carol tên tiếng Anh cho nên không thể nào tìm thấy.
Carol cười mình coi người ra đón như cầu hôn, mặt khác liểu gửi email hỏi tên Trung Quốc của Jason. Cô nói dối: Mẹ em bảo không biết tên anh, sợ em không cẩn thận, cuối cùng không người ra đón. Jason không đoán ra mẹo vặt của Carol, anh gửi tên thật và số điện thoại bảo rằng rất thông cảm cho nỗi lo của mẹ, tuy anh là nam giới, nhưng lúc anh đi mẹ anh cũng rất lo lắng. Anh cho Carol số điện thoại gia đình, nếu mẹ cô lo có thể gọi đấy đấy để xác nhận.
Carol hơi ngượng, người ta thì vô tư, nhưng mình lại muốn tìm tận gốc rễ, giống như lấy oán báo ân vậy. Nhưng lòng hiếu kì vẫn mạnh hơn, lên mạng tìm cái tên Jiang Cheng tiếng Trung Quốc biến thành tiếng Anh, không biết họ gì, tên gì, nhưng cái tên ấy sắp xếp như thế nào cũng có thể được: Jiang Cheng hoặc Cheng Jiang.
Carol tìm trên mạng sinh viên đại học C, chẳng bao lâu đã tìm được cái tên Thành Giang. Trên trang web của anh ta không những có ảnh nửa nười,còn có ảnh toàn thân,xem ra là con người ngay thật. Tướng mạo trông cũng bình thường, đúng là đầu hơi hói, khuôn mặt thân thiện, không có vẻ ác. Anh ta cao chừng một mét bảy, điển hình là một sinh viên, các trường đại học có cả nghìn Thành Giang, quá nhiều, không có gì đặc sắc, thậm chí không phân biệt được ai với ai.
Carol hờ hững đọc trang mạng của Jason, cảm thấy thất vọng một cách khó hiểu. Mình sao thế nhỉ? Đúng là cầu hôn hay sao? Chỉ là người ta ra đón ở sân bay thôi mà? Đón được về trường là tốt, chẳng nhẽ một người đẹp trai ra đón sẽ mọc cánh bay về ư?
Dần dần Carol phát hiện ra khuynh hướng chọn người theo hình thức của mình rất nghiêm trọng, chợt thấy lo lắng,mình đã bị di truyền từ mẹ rồi, coi trọng vẻ bề ngoài của con người. Carol nhớ lại, hình như từ nhỏ cô đã thế rồi. Lúc đi nhà trẻ, trông thấy một bạn ngồi cạnh bị hở lợi, liền đi tìm cô giáo, bảo bạn ấy xấu quá, nhất định không ngồi cạnh bạn ấy.
Kết quả Carol không được đổi chỗ mà còn bị chê cười, vì cô giáo quen mẹ, kể lại chuyện với mẹ. Câu chuyện cứ theo Carol lên tận đại học, bởi cô giáo vẫn kể lại bảo rằng Carol đã biết kén chồng ngay từ mẫu giáo.
Cuối cùng, có nên chọn người theo hình thức là đầu đề câu chuyện thường xuyên bàn luận của mấy cô nàng xinh đẹp cùng phòng. Lúc ấy vì Lệ đề nghị, các cô đã xóa bỏ chữ “háo sắc”. Lệ nói:
- Đừng gọi nhau “ háo sắc” như thế, cánh nam giới nghe thấy cho rằng bọn mình không đứng đắn, còn ai lấy chúng mình nữa?
- Cánh bạn trai có để ý đến bọn mình hay không, vô tư đi, nếu bọn họ chọn theo tên gọi, chứng tỏ bọn họ không có mắt. Có điều, bọn mình thấy gọi như thế quá thô lỗ, cái đẹp không hàm súc. – Triệu Linh Linh nói.
- Tớ cảm thấy gọi như thế thật sảng khoái. Nữ bị nam khinh rẻ bao nhiêu năm nay, bây giờ là lúc chúng ta khinh lại bọn nam chứ. – Thẩm Nhạn nói.
Carol đề nghị:
- Tuy mọi người đều đẹp,đẹp đã mặc định rồi, không cần thêm thắt gì, giống như “giáo sư”, mặc định là nam rồi, cho nên khỏi phải gọi là giáo sư nam, bao giờ là giáo sư không phải là nam giới mới cần gọi là nữ giáo sư, tớ xem bọn chúng mình không cần thêm “háo sắc” nữ, chỉ cần ghi tên ai đấy là đủ.
Mấy cô thảo luận một lúc thấy tạm ổn, Nhạn “sói háo sắc”, Linh “tiên háo sắc”, Thành “sắc đại phu” tất cả không ý kiến gì, chỉ có Lệ “ma háo sắc” không vui lắm. Ma cũng là quỷ, khó nghe quá, cho nên kiên quyết:
- Các cậu chỉ gọi tớ là Lệ, nếu không tớ không chơi với các cậu nữa đâu.
Về cuộc thảo luận chọn người theo diện mạo bắt đầu như thế này: Nếu có hai nam sinh viên, một người hơi xấu trai nhưng tốt bụng, cái gọi là “tớ rất xấu nhưng tớ dịu dàng”; một nửa vẻ bề ngoài ngời ngời, nhưng không dịu dàng, hơn nữa lại lăng nhăng, cậu sẽ lấy ai?
Lệ ngả về trường hợp thứ nhất, nhưng vẻ mặt như ăn phải ruồi:
- Vẫn nói đáng yêu là đẹp đấy thôi? Có thể nhìn nhiều, quen mắt, không cảm thấy anh ta xấu nữa. Nếu lấy một anh đẹp trai, sau đấy bị anh ta bỏ rơi thì sao? Liệu có sống nổi không?
Nhạn là nhân vật của phái chọn người đẹp mã:
- Bỏ rơi thì sao nào? Ít ra cũng được sống với chàng đẹp trai một thời còn hơn anh chàng xấu trai một đời. Chúng mày nghĩ thử xem, sống với một anh vừa lùn vừa xấu trai, liệu sống thế nào? Hắn ta xấu, tất nhiên không bỏ rơi mày, nếu bỏ rơi mày hắn ta sẽ lấy ai? Hắn buộc phải chung thủy, mày hiểu không?
Linh vẫn có cái nhìn siêu nhiên, hơn nữa nói năng cũng từ tốn:
- Tớ ấy à, tất nhiên chọn anh đẹp trai rồi. Một con người có cái đẹp bề ngoài trông thấy, có thể biết rõ. Một con người đẹp bên trong, thật khó nắm bắt. Các cậu nghĩ nội tâm hắn đẹp, làm sao biết được hắn ta có giả vờ để dụ dỗ các cậu không? Thấy đấy, có biết bao nhiêu chàng theo đuổi một nàng lúc nào cũng tỏ ra ân cần, chu đáo, săn sóc hết mình, một khi lấy nhau rồi, hắn ta biến ngay thành một người khác. Đẹp trai ít ra là sau khi cưới chưa biến thành xấu trai ngay được, đúng không?
- Đúng vậy, đúng vậy! – Thẩm Nhạn phụ họa – Trừ phi anh ta bị lửa thiêu.
- Với lại, để đào tạo cái đẹp nội tại cho một người đẹp trai dễ hơn làm cho một người xấu trở nên đẹp trai – Linh Linh nói – một anh đẹp trai cao một mét tám mươi, nếu có tình cảm với cậu, tình cảm sâu đến độ nhất định anh ta sẽ trở nên chân thành; nhưng một anh xấu trai cao một mét bảy,cho dù anh ta yếu đến thế nào đi nữa cũng không làm sao biến mình thành người cao một mét tám. Hơn nữa, anh xấu trai cũng có thể không chân thành chứ. Bây giờ là thời đại phản bội, tỉ lệ ly hôn cao hơn năm mươi phần trăm, tình yêu ngoài hôn nhân rất thịnh hành, cho nên ai cũng có nguy cơ bị phản bội. Nếu bị phản bội, thà rằng bị anh đẹp trai phản bội còn hơn, ít ra là phản bội cũng cao hơn chứ ? Nếu bị một anh xấu trai phản bội, vậy thì đừng sống nữa.
Mọi người nhất trí với kết luận của Thành “sắc đại phu”, đúng lúc Thành “sắc đại phu” đang bị mê hoặc về chuyện này:
- Tớ không biết mình phải chọn ai, có thể mệnh đề này không đúng,tại sao cả hai, phải đẹp cả trong lẫn ngoài? Con trai không thể đẹp cả ngoài lẫn trong à?
Thẩm Nhạn nói:
- Xì,đừng nằm mơ, cậu xem bọn nam sinh viên trường B chúng ta đấy,chẳng có thằng nào đẹp mã cả, càng không thể nói đẹp cả ngoài lẫn trong.
- Tớ đọc được một câu trên mạng, cảm thấy tuyệt vời, cậu ấy bảo rằng, con trai bây giờ có tướng mạo đều bất tài, có tài đều không có tướng mạo, đứa tài sắc song toàn đều lăng nhăng, không lăng nhăng cũng là anh chàng liệt dương- Lệ nói.
- Câu ấy nói làm mất lòng cánh con trai ở đời này đấy. – Linh Linh cười nói – Tớ nghĩ, cánh con trai sẽ đổi câu ấy lại để chửi bọn con gái chúng mình: có sắc không có tài, có tài không có sắc, lăng nhăng là kẻ tài sắc song toàn, không lăng nhăng sẽ là chị gái lãnh tình.
Con người là vậy, có điểm nào yếu cứ đem ra làm trò vui, châm chọc không thương xót, như thế người khác sẽ không cười anh ta nữa. Như vậy cũng có thể coi là lấy tấn công để phòng thủ.
Jason nói như vậy khiến Carol thêm hiếu kì, muốn lên mạng để xem dung nhan cái anh chàng này thế nào, xem có đúng đầu anh ta hói hay không. Nhưng Jason chỉ cho Carol tên tiếng Anh cho nên không thể nào tìm thấy.
Carol cười mình coi người ra đón như cầu hôn, mặt khác liểu gửi email hỏi tên Trung Quốc của Jason. Cô nói dối: Mẹ em bảo không biết tên anh, sợ em không cẩn thận, cuối cùng không người ra đón. Jason không đoán ra mẹo vặt của Carol, anh gửi tên thật và số điện thoại bảo rằng rất thông cảm cho nỗi lo của mẹ, tuy anh là nam giới, nhưng lúc anh đi mẹ anh cũng rất lo lắng. Anh cho Carol số điện thoại gia đình, nếu mẹ cô lo có thể gọi đấy đấy để xác nhận.
Carol hơi ngượng, người ta thì vô tư, nhưng mình lại muốn tìm tận gốc rễ, giống như lấy oán báo ân vậy. Nhưng lòng hiếu kì vẫn mạnh hơn, lên mạng tìm cái tên Jiang Cheng tiếng Trung Quốc biến thành tiếng Anh, không biết họ gì, tên gì, nhưng cái tên ấy sắp xếp như thế nào cũng có thể được: Jiang Cheng hoặc Cheng Jiang.
Carol tìm trên mạng sinh viên đại học C, chẳng bao lâu đã tìm được cái tên Thành Giang. Trên trang web của anh ta không những có ảnh nửa nười,còn có ảnh toàn thân,xem ra là con người ngay thật. Tướng mạo trông cũng bình thường, đúng là đầu hơi hói, khuôn mặt thân thiện, không có vẻ ác. Anh ta cao chừng một mét bảy, điển hình là một sinh viên, các trường đại học có cả nghìn Thành Giang, quá nhiều, không có gì đặc sắc, thậm chí không phân biệt được ai với ai.
Carol hờ hững đọc trang mạng của Jason, cảm thấy thất vọng một cách khó hiểu. Mình sao thế nhỉ? Đúng là cầu hôn hay sao? Chỉ là người ta ra đón ở sân bay thôi mà? Đón được về trường là tốt, chẳng nhẽ một người đẹp trai ra đón sẽ mọc cánh bay về ư?
Dần dần Carol phát hiện ra khuynh hướng chọn người theo hình thức của mình rất nghiêm trọng, chợt thấy lo lắng,mình đã bị di truyền từ mẹ rồi, coi trọng vẻ bề ngoài của con người. Carol nhớ lại, hình như từ nhỏ cô đã thế rồi. Lúc đi nhà trẻ, trông thấy một bạn ngồi cạnh bị hở lợi, liền đi tìm cô giáo, bảo bạn ấy xấu quá, nhất định không ngồi cạnh bạn ấy.
Kết quả Carol không được đổi chỗ mà còn bị chê cười, vì cô giáo quen mẹ, kể lại chuyện với mẹ. Câu chuyện cứ theo Carol lên tận đại học, bởi cô giáo vẫn kể lại bảo rằng Carol đã biết kén chồng ngay từ mẫu giáo.
Cuối cùng, có nên chọn người theo hình thức là đầu đề câu chuyện thường xuyên bàn luận của mấy cô nàng xinh đẹp cùng phòng. Lúc ấy vì Lệ đề nghị, các cô đã xóa bỏ chữ “háo sắc”. Lệ nói:
- Đừng gọi nhau “ háo sắc” như thế, cánh nam giới nghe thấy cho rằng bọn mình không đứng đắn, còn ai lấy chúng mình nữa?
- Cánh bạn trai có để ý đến bọn mình hay không, vô tư đi, nếu bọn họ chọn theo tên gọi, chứng tỏ bọn họ không có mắt. Có điều, bọn mình thấy gọi như thế quá thô lỗ, cái đẹp không hàm súc. – Triệu Linh Linh nói.
- Tớ cảm thấy gọi như thế thật sảng khoái. Nữ bị nam khinh rẻ bao nhiêu năm nay, bây giờ là lúc chúng ta khinh lại bọn nam chứ. – Thẩm Nhạn nói.
Carol đề nghị:
- Tuy mọi người đều đẹp,đẹp đã mặc định rồi, không cần thêm thắt gì, giống như “giáo sư”, mặc định là nam rồi, cho nên khỏi phải gọi là giáo sư nam, bao giờ là giáo sư không phải là nam giới mới cần gọi là nữ giáo sư, tớ xem bọn chúng mình không cần thêm “háo sắc” nữ, chỉ cần ghi tên ai đấy là đủ.
Mấy cô thảo luận một lúc thấy tạm ổn, Nhạn “sói háo sắc”, Linh “tiên háo sắc”, Thành “sắc đại phu” tất cả không ý kiến gì, chỉ có Lệ “ma háo sắc” không vui lắm. Ma cũng là quỷ, khó nghe quá, cho nên kiên quyết:
- Các cậu chỉ gọi tớ là Lệ, nếu không tớ không chơi với các cậu nữa đâu.
Về cuộc thảo luận chọn người theo diện mạo bắt đầu như thế này: Nếu có hai nam sinh viên, một người hơi xấu trai nhưng tốt bụng, cái gọi là “tớ rất xấu nhưng tớ dịu dàng”; một nửa vẻ bề ngoài ngời ngời, nhưng không dịu dàng, hơn nữa lại lăng nhăng, cậu sẽ lấy ai?
Lệ ngả về trường hợp thứ nhất, nhưng vẻ mặt như ăn phải ruồi:
- Vẫn nói đáng yêu là đẹp đấy thôi? Có thể nhìn nhiều, quen mắt, không cảm thấy anh ta xấu nữa. Nếu lấy một anh đẹp trai, sau đấy bị anh ta bỏ rơi thì sao? Liệu có sống nổi không?
Nhạn là nhân vật của phái chọn người đẹp mã:
- Bỏ rơi thì sao nào? Ít ra cũng được sống với chàng đẹp trai một thời còn hơn anh chàng xấu trai một đời. Chúng mày nghĩ thử xem, sống với một anh vừa lùn vừa xấu trai, liệu sống thế nào? Hắn ta xấu, tất nhiên không bỏ rơi mày, nếu bỏ rơi mày hắn ta sẽ lấy ai? Hắn buộc phải chung thủy, mày hiểu không?
Linh vẫn có cái nhìn siêu nhiên, hơn nữa nói năng cũng từ tốn:
- Tớ ấy à, tất nhiên chọn anh đẹp trai rồi. Một con người có cái đẹp bề ngoài trông thấy, có thể biết rõ. Một con người đẹp bên trong, thật khó nắm bắt. Các cậu nghĩ nội tâm hắn đẹp, làm sao biết được hắn ta có giả vờ để dụ dỗ các cậu không? Thấy đấy, có biết bao nhiêu chàng theo đuổi một nàng lúc nào cũng tỏ ra ân cần, chu đáo, săn sóc hết mình, một khi lấy nhau rồi, hắn ta biến ngay thành một người khác. Đẹp trai ít ra là sau khi cưới chưa biến thành xấu trai ngay được, đúng không?
- Đúng vậy, đúng vậy! – Thẩm Nhạn phụ họa – Trừ phi anh ta bị lửa thiêu.
- Với lại, để đào tạo cái đẹp nội tại cho một người đẹp trai dễ hơn làm cho một người xấu trở nên đẹp trai – Linh Linh nói – một anh đẹp trai cao một mét tám mươi, nếu có tình cảm với cậu, tình cảm sâu đến độ nhất định anh ta sẽ trở nên chân thành; nhưng một anh xấu trai cao một mét bảy,cho dù anh ta yếu đến thế nào đi nữa cũng không làm sao biến mình thành người cao một mét tám. Hơn nữa, anh xấu trai cũng có thể không chân thành chứ. Bây giờ là thời đại phản bội, tỉ lệ ly hôn cao hơn năm mươi phần trăm, tình yêu ngoài hôn nhân rất thịnh hành, cho nên ai cũng có nguy cơ bị phản bội. Nếu bị phản bội, thà rằng bị anh đẹp trai phản bội còn hơn, ít ra là phản bội cũng cao hơn chứ ? Nếu bị một anh xấu trai phản bội, vậy thì đừng sống nữa.
Mọi người nhất trí với kết luận của Thành “sắc đại phu”, đúng lúc Thành “sắc đại phu” đang bị mê hoặc về chuyện này:
- Tớ không biết mình phải chọn ai, có thể mệnh đề này không đúng,tại sao cả hai, phải đẹp cả trong lẫn ngoài? Con trai không thể đẹp cả ngoài lẫn trong à?
Thẩm Nhạn nói:
- Xì,đừng nằm mơ, cậu xem bọn nam sinh viên trường B chúng ta đấy,chẳng có thằng nào đẹp mã cả, càng không thể nói đẹp cả ngoài lẫn trong.
- Tớ đọc được một câu trên mạng, cảm thấy tuyệt vời, cậu ấy bảo rằng, con trai bây giờ có tướng mạo đều bất tài, có tài đều không có tướng mạo, đứa tài sắc song toàn đều lăng nhăng, không lăng nhăng cũng là anh chàng liệt dương- Lệ nói.
- Câu ấy nói làm mất lòng cánh con trai ở đời này đấy. – Linh Linh cười nói – Tớ nghĩ, cánh con trai sẽ đổi câu ấy lại để chửi bọn con gái chúng mình: có sắc không có tài, có tài không có sắc, lăng nhăng là kẻ tài sắc song toàn, không lăng nhăng sẽ là chị gái lãnh tình.
/51
|