"Thái gì ạ?", Nghê Hạ xắn tay áo lên, tư thế sẵn sàng làm việc.
"Thái hành với cà rốt là được rồi."
"Vâng."
Nghê Hạ cầm lấy dao, bắt đầu thái.
Cô thái rất nghiêm túc, mấy lọn tóc rủ xuống sườn mặt. Hoắc Thiệu Hàng vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy hình ảnh đó, trong nhà ấm áp, lại có người đẹp ở kế bên.
Anh tự nhiên giơ tay vén mấy lọn tóc đó ra sau tai, cử chỉ quen thuộc như thể một đôi tình nhân đã yêu nhau nhiều năm rồi.
Khựng lại vài giây, trong lòng cả hai đều chấn động.
Nghê Hạ nâng mí mắt lên, nói nhỏ một câu, "Em quên chưa rửa tay.". Sau đó cô vội vàng chạy đến chỗ vòi rửa.
Hoắc Thiệu Hàng nhìn theo bóng dáng cô với vẻ cưng chiều, cô luôn bỏ trốn lúc không quen, nhưng anh lại càng muốn nắm chặt lấy.
Hơn nửa tiếng sau, ba món mặn một món canh đã hoàn thành.
Thịt kho tàu lẫn xương sườn, tôm hấp, bông cải xanh, và canh nấm. Trong đó, chỉ có món bông cải xanh là Nghê Hạ xào.
Hai người dọn bàn ăn rồi ngồi xuống ở hai đầu đối diện.
"Trông ngon quá.", Nghê Hạ mở to mắt kinh ngạc, "Thì ra tay nghề nấu nướng của anh lại tốt thế."
Hoắc Thiệu Hàng gắp cho cô một con tôm, "Thử đi."
"Vâng.", Nghê Hạ vội vàng bóc vỏ tôm, nhưng bóc mãi mới cho được một miếng vào miệng, "Ngon thế!"
Nhanh chóng giải quyết xong một con tôm, Nghê Hạ chẳng rảnh để bận tâm đến lời cảnh cáo của Cảnh Tố rằng bữa tối phải ăn ít thôi. Cô giơ đũa gắp thêm một con tôm.
Hoắc Thiệu Hàng giơ đũa ra chặn, Nghê Hạ liền nghi hoặc nhìn anh, "Sao thế?"
Hoắc Thiệu Hàng gắp một miếng xương sườn đặt vào bát cô, "Ăn cái này trước, để anh bóc cho em."
"... Em tự làm được mà."
"Chậm rì rì, giống hệt hồi bé.", Hoắc Thiệu Hàng cười như không cười, "Đợi em ăn xong mấy con tôm thì những món khác nguội ngắt rồi."
Nghê Hạ ngượng ngùng rụt đũa lại, yên lặng ăn miếng sườn kho.
Cô vừa ăn vừa đánh giá đôi bàn tay đang bóc tôm của Hoắc Thiệu Hàng, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài không tì vết. Cô vẫn nhớ, từng có một thời gian, cư dân mạng vẫn luôn lấy tay Hoắc Thiệu Hàng ra làm chủ đề thảo luận, họ nói tay của anh đúng là Phúc âm của hội cuồng tay.
Nghê Hạ nhìn đến mức hơi thất thần, trong nháy mắt, con tôm trong tay anh đã được bóc sạch sẽ, chỉ còn lại phần thịt thơm ngon. Hoắc Thiệu Hàng đặt tôm vào đĩa, lại gắp một con khác lên bóc.
Anh bóc liên tục mấy con liền, Nghê Hạ ngượng nói, "Em không ăn hết nhiều thế đâu."
Hoắc Thiệu Hàng ngẩng đầu nhìn cô, "Không sao, em không ăn hết thì anh ăn."
Trái tim lại như bị chập, Nghê Hạ không hé răng, vùi đầu ăn cơm.
Ăn được nửa bữa thì di động của Nghê Hạ đổ chuông. Cô lấy ra xem, thế nào mà lại là Lâm Ngộ Thành. Cô đặt đũa xuống, nhấn nút nghe.
"A lô."
"Công việc kết thúc chưa?"
"Ừm, xong rồi."
"Tôi cũng thế. Nghê Hạ, ăn tối chưa?"
Nghê Hạ im lặng một lát, liếc mắt nhìn Hoắc Thiệu Hàng, người đó cũng ngừng đũa nhìn cô. Nghê Hạ cảm thấy hơi chột dạ, cô hắng giọng, "Tôi đang ăn."
"Một mình, hay là ăn cùng quản lý?", hình như Lâm Ngộ Thành có chuyện muốn nói, "Vốn định mời cô ăn cơm."
Nghê Hạ mím môi, "Tôi... đang ăn cùng bạn."
"Bạn ư?"
"Ừ."
"Ừ thôi, tôi cúp máy đây, nói chuyện sau."
"... Được."
Lúc cô nhận điện thoại, Hoắc Thiệu Hàng đã kịp nhìn thấy cái tên trên màn hình. Chờ Nghê Hạ tắt máy, anh mới chậm rãi hỏi, "Em với cậu ta, từng yêu nhau hồi học đại học à?"
Nghê Hạ ngẩn ra, rồi lắc đầu nguầy nguậy, "Không!"
Hoắc Thiệu Hàng hơi nhướng mày, "Không sao?"
"Không phải, chuyện này hơi phức tạp, dù sao thì cũng không như anh nghĩ."
Hoắc Thiệu Hàng thấy có vẻ Nghê Hạ không nói dối. Nhưng thật ra anh chỉ hỏi bâng quơ, Nghê Hạ với Lâm Ngộ Thành từng có quan hệ, mà đó là chuyện quá khứ, nếu người đàn ông kia đã buông tay thì chứng tỏ mắt nhìn của cậu ta rất tệ.
Điều khiến anh không thoải mái chính là, hiện giờ hình như Lâm Ngộ Thành vẫn chưa dứt tình với Nghê Hạ.
Có điều, hiện giờ Nghê Hạ quả quyết nói không, điều này khiến anh có chút nghi ngờ. Anh đã từng xem lén ảnh đăng trên mạng, những bức ảnh đó không giống như được làm giả.
Nghê Hạ quan sát vẻ mặt của Hoắc Thiệu Hàng, trong lòng bắt đầu thầm tính xem nên giải thích chuyện này thế nào.
Đúng lúc này, di động của cô lại đổ chuông. Nghê Hạ đưa mắt nhìn, ngay lập tức cạn lời. Hành động của hai người này đến là hợp phách.
Người gọi là Hạ Dĩ San.
"Em nhận điện thoại nhé? Chị gái em."
Hoắc Thiệu Hàng gật đầu, đồng thời sực nhớ ra, Hạ Dĩ Hàm có một cô chị gái sinh đôi. Anh nhớ rõ, tính cách của cô gái kia với Hạ Dĩ Hàm phải nói là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Mười mấy năm trước, anh tiếp xúc rất nhiều với Hạ Dĩ Hàm, người thích quấn lấy anh cũng là cô bé Hạ Dĩ Hàm luôn. Hạ Dĩ San tuy nhìn thấy anh cũng chào "anh Thiệu Hàng", nhưng cảm tình của hai người không thân thiết như anh với Hạ Dĩ Hàm.
"A lô."
"Tiểu Hàm, đợt trước bố gọi cho chị. Có phải em cho bố số của chị không?"
"Là em cho đấy."
"Sao em lại cho! Cũng may là bố chỉ quở trách chị vài câu chứ không truy hỏi gì, bằng không chị thảm chắc luôn."
"Không mắng chị là tốt lắm rồi. À mà, chị ở châu Âu thế nào rồi?"
"Chị à... Ừ, vẫn ổn."
"Nhớ tự chăm sóc mình cho tốt đấy, biết chưa?"
"Biết rồi, chị an phận lắm."
"Thế là tốt rồi."
Hạ Dĩ San dừng một chút rồi hỏi, "Tiểu Hàm, chị xem hết tin tức trong nước rồi, chuyện của chị với Lâm Ngộ Thành, bọn phóng viên viết vớ va vớ vẩn, lại còn bảo em đòi tái hợp nữa, em không phải chị, tái hợp cái gì chứ... Dù sao thì, em đừng để ý nhé."
"Chị yên tâm, những chuyện này em không quan tâm, em chỉ lo đóng phim là được rồi."
"Ừ, chị cũng đoán thế, với cái tính của em thì làm sao mà để tâm đến mấy chuyện đấy được.", Hạ Dĩ San lại nói, "À phải rồi, chị còn thấy em với Hoắc Thiệu Hàng đi cùng nhau nữa, chị nhớ là anh ta chính là người mà em cứ nhớ mãi không nguôi đấy, haiz, không phải hai người..."
"Khụ khụ khụ, chị nói gì đấy? A lô?", Nghê Hạ đến bó tay, chị gái à, người chị nói đang ở ngay bên cạnh đây này.
"Hả? Không nghe rõ à? A lô... Giờ thì sao?"
"Được rồi. À thôi, em đang có việc, không còn gì nữa thì em cúp máy trước đây."
"Ừ ừ ừ, em làm việc đi. Tiểu Hàm, chị nói một câu cuối cùng với em, bao nhiêu năm qua bố vẫn luôn nhớ em đấy, vừa hay bây giờ hai người ở gần nhau, em cũng đừng giận bố nữa nhé."
"... Em biết rồi."
"Ừ, thế chị cúp máy đây."
"Chị gái em, anh nhớ là sống với thầy Hạ, cô ấy ở Pháp à?", Hoắc Thiệu Hàng thấy cô cúp điện thoại rồi mới hỏi.
Nghê Hạ nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc, "Vừa nãy em bảo chuyện với Lâm Ngộ Thành có chút phức tạp, thật ra là có liên quan đến chị gái em. Ừm... chuyện này hơi nghiêm trọng, để em từ từ kể cho anh nghe nhé?"
Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô, "Được."
Kể một lúc lâu, Nghê Hạ cảm thấy đã đủ rõ ràng rồi, cô lo lắng hỏi, "Anh không trách em ngay từ đầu đã không kể chuyện này cho anh đấy chứ?"
"Thế cho nên, người học trường điện ảnh không phải là em, ngay từ đầu em đã học ở nước ngoài, hồi trước em bảo sang Princeton học cũng không chỉ là học thêm thôi?"
"Đúng..."
"Bắt đầu từ lúc quay Mê Thành mới là em, Nghê Hạ trước đó đều là chị gái em, phải không?"
"Phải."
"Ừ, hiểu rồi.", Hoắc Thiệu Hàng gật đầu.
Phản ứng này... quá thản nhiên thì phải.
Nghê Hạ, "Anh không trách em à?"
"Trách em cái gì?", Hoắc Thiệu Hàng buồn cười, anh chậm rãi nói, "Tiểu Hàm, anh hẳn là nên cảm ơn chị gái em đã nhờ em giúp thì có, nếu không nhờ chuyện này, có lẽ cả đời anh sẽ chẳng gặp lại em."
Mặt khác, anh cũng cảm thấy may mắn, vì cô gái yêu Lâm Ngộ Thành cuồng nhiệt không phải em.
Nghê Hạ ngẩn ra, trong lòng tràn trề cảm giác vui sướng.
Ăn xong bữa tối, Hoắc Thiệu Hàng đứng dậy đi rửa bát. Nghê Hạ không ngồi nhìn được, muốn ra giúp anh.
"Ra kia ngồi đi, để anh."
"Vừa ăn no lại ngồi, béo mất.", Nghê Hạ nghiêm túc nói, "Đứng rửa bát cho tiêu cơm."
Hoắc Thiệu Hàng nói không lại cô, anh cong khóe môi, "Đừng đứng sang bên này, anh rửa xong em tráng là được."
"Được, không thành vấn đề."
Hai người hợp sức, chẳng mấy chốc đã rửa xong, mà lúc này, sắc trời cũng đã đổ màu đen thẫm.
Hoắc Thiệu Hàng nhận một cuộc điện thoại, đối phương chắc là quản lý của anh, thông qua câu chuyện, Nghê Hạ biết anh vẫn có việc. Vì thế, lúc anh cúp máy, Nghê Hạ liền nói, "Em nên về rồi, anh làm việc của anh đi."
"Anh đưa em về khách sạn."
"Không cần đâu, em bắt xe được rồi, quản lý đang thúc giục anh còn gì."
"Cậu ta đang trên đường đến, phải một tiếng nữa mới tới nơi.", Hoắc Thiệu Hàng đưa túi xách cho cô, "Anh đưa em về khách sạn."
Anh cương quyết, Nghê Hạ không nói được gì nữa.
Hoắc Thiệu Hàng đánh xe xuống thẳng bãi đỗ dưới tầng hầm của khách sạn.
"Cảm ơn anh. Vậy, em về nhé.", Nghê Hạ tháo dây an toàn, giơ tay mở cửa.
"Nghê Hạ.", đột nhiên Hoắc Thiệu Hàng giữ cổ tay cô lại.
Nghê Hạ quay đầu lại, anh đang nhìn cô, dưới ánh đèn lờ mờ trong xe, đôi mắt anh hệt như một hồ nước sâu, u ám, tĩnh lặng.
"Sao thế?", Nghê Hạ bỗng có cảm giác căng thẳng khó tả.
Hoắc Thiệu Hàng, "Hôm đó biết em là Tiểu Hàm, anh rất kinh ngạc, cũng rất vui sướng, cũng có chút mâu thuẫn."
Kinh ngạc, vui sướng... Cảm giác đó cô có thể hiểu. Nhưng mâu thuẫn thì có ý gì?
"Tại sao lại... mâu thuẫn?"
Hoắc Thiệu Hàng mỉm cười, có chút bất đắc dĩ, "Mười mấy năm trước, em là cô bé bên cạnh anh, anh cưng chiều em, bảo vệ em, vì em là cô em gái anh rất yêu quý."
Nghê Hạ thầm căng thẳng, lại nghe anh nói tiếp, "Bây giờ, anh vẫn muốn chiều chuộng em, muốn bảo vệ em, là vì, em là người con gái anh thích."
"..."
"Anh mâu thuẫn, là vì anh phát hiện ra ấy thế mà anh lại thích cô bé nhỏ hơn anh tám tuổi, anh vẫn luôn coi em như em gái. Lúc đó, trong lòng anh đúng là có chút chướng ngại."
"Thế, bây giờ thì sao?", Nghê Hạ ngơ ngác nhìn anh, lại buột miệng thốt ra.
Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, "Nhưng lúc cầm áo ra cho em, nhìn thấy em lẻ loi ngồi trên thềm đá, ngay tức khắc anh không còn cảm thấy mâu thuẫn nữa."
"Tại sao?"
"Nhìn thấy mắt em đỏ, anh đau lòng. Mặc kệ là mười năm trước, hay là hiện tại, người anh muốn thương, anh muốn yêu, vẫn luôn là em. Anh quá may mắn, có thể quen em từ khi em còn nhỏ, có thể cùng em trải qua một quãng hồi ức đẹp như vậy."
Là ai nói, lời ngon tiếng ngọt là thứ tốt nhất để đánh động trái tim?
Nghê Hạ ngơ ngẩn nhìn Hoắc Thiệu Hàng, người đàn ông luôn điềm tĩnh, lạnh lùng, lại đang nói những lời đó với mình. Tim cô đập không còn tiết tấu nữa, cô chỉ có thể để mặc cho nó oanh tạc.
"Nghê Hạ, ý anh nói, em hiểu không?"
"Hiểu...cái gì cơ?", đầu óc Nghê Hạ chết máy rồi.
"Ngốc.", Hoắc Thiệu Hàng vuốt tóc cô, "Ý của anh, là muốn em làm bạn gái anh."
"Thái hành với cà rốt là được rồi."
"Vâng."
Nghê Hạ cầm lấy dao, bắt đầu thái.
Cô thái rất nghiêm túc, mấy lọn tóc rủ xuống sườn mặt. Hoắc Thiệu Hàng vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy hình ảnh đó, trong nhà ấm áp, lại có người đẹp ở kế bên.
Anh tự nhiên giơ tay vén mấy lọn tóc đó ra sau tai, cử chỉ quen thuộc như thể một đôi tình nhân đã yêu nhau nhiều năm rồi.
Khựng lại vài giây, trong lòng cả hai đều chấn động.
Nghê Hạ nâng mí mắt lên, nói nhỏ một câu, "Em quên chưa rửa tay.". Sau đó cô vội vàng chạy đến chỗ vòi rửa.
Hoắc Thiệu Hàng nhìn theo bóng dáng cô với vẻ cưng chiều, cô luôn bỏ trốn lúc không quen, nhưng anh lại càng muốn nắm chặt lấy.
Hơn nửa tiếng sau, ba món mặn một món canh đã hoàn thành.
Thịt kho tàu lẫn xương sườn, tôm hấp, bông cải xanh, và canh nấm. Trong đó, chỉ có món bông cải xanh là Nghê Hạ xào.
Hai người dọn bàn ăn rồi ngồi xuống ở hai đầu đối diện.
"Trông ngon quá.", Nghê Hạ mở to mắt kinh ngạc, "Thì ra tay nghề nấu nướng của anh lại tốt thế."
Hoắc Thiệu Hàng gắp cho cô một con tôm, "Thử đi."
"Vâng.", Nghê Hạ vội vàng bóc vỏ tôm, nhưng bóc mãi mới cho được một miếng vào miệng, "Ngon thế!"
Nhanh chóng giải quyết xong một con tôm, Nghê Hạ chẳng rảnh để bận tâm đến lời cảnh cáo của Cảnh Tố rằng bữa tối phải ăn ít thôi. Cô giơ đũa gắp thêm một con tôm.
Hoắc Thiệu Hàng giơ đũa ra chặn, Nghê Hạ liền nghi hoặc nhìn anh, "Sao thế?"
Hoắc Thiệu Hàng gắp một miếng xương sườn đặt vào bát cô, "Ăn cái này trước, để anh bóc cho em."
"... Em tự làm được mà."
"Chậm rì rì, giống hệt hồi bé.", Hoắc Thiệu Hàng cười như không cười, "Đợi em ăn xong mấy con tôm thì những món khác nguội ngắt rồi."
Nghê Hạ ngượng ngùng rụt đũa lại, yên lặng ăn miếng sườn kho.
Cô vừa ăn vừa đánh giá đôi bàn tay đang bóc tôm của Hoắc Thiệu Hàng, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài không tì vết. Cô vẫn nhớ, từng có một thời gian, cư dân mạng vẫn luôn lấy tay Hoắc Thiệu Hàng ra làm chủ đề thảo luận, họ nói tay của anh đúng là Phúc âm của hội cuồng tay.
Nghê Hạ nhìn đến mức hơi thất thần, trong nháy mắt, con tôm trong tay anh đã được bóc sạch sẽ, chỉ còn lại phần thịt thơm ngon. Hoắc Thiệu Hàng đặt tôm vào đĩa, lại gắp một con khác lên bóc.
Anh bóc liên tục mấy con liền, Nghê Hạ ngượng nói, "Em không ăn hết nhiều thế đâu."
Hoắc Thiệu Hàng ngẩng đầu nhìn cô, "Không sao, em không ăn hết thì anh ăn."
Trái tim lại như bị chập, Nghê Hạ không hé răng, vùi đầu ăn cơm.
Ăn được nửa bữa thì di động của Nghê Hạ đổ chuông. Cô lấy ra xem, thế nào mà lại là Lâm Ngộ Thành. Cô đặt đũa xuống, nhấn nút nghe.
"A lô."
"Công việc kết thúc chưa?"
"Ừm, xong rồi."
"Tôi cũng thế. Nghê Hạ, ăn tối chưa?"
Nghê Hạ im lặng một lát, liếc mắt nhìn Hoắc Thiệu Hàng, người đó cũng ngừng đũa nhìn cô. Nghê Hạ cảm thấy hơi chột dạ, cô hắng giọng, "Tôi đang ăn."
"Một mình, hay là ăn cùng quản lý?", hình như Lâm Ngộ Thành có chuyện muốn nói, "Vốn định mời cô ăn cơm."
Nghê Hạ mím môi, "Tôi... đang ăn cùng bạn."
"Bạn ư?"
"Ừ."
"Ừ thôi, tôi cúp máy đây, nói chuyện sau."
"... Được."
Lúc cô nhận điện thoại, Hoắc Thiệu Hàng đã kịp nhìn thấy cái tên trên màn hình. Chờ Nghê Hạ tắt máy, anh mới chậm rãi hỏi, "Em với cậu ta, từng yêu nhau hồi học đại học à?"
Nghê Hạ ngẩn ra, rồi lắc đầu nguầy nguậy, "Không!"
Hoắc Thiệu Hàng hơi nhướng mày, "Không sao?"
"Không phải, chuyện này hơi phức tạp, dù sao thì cũng không như anh nghĩ."
Hoắc Thiệu Hàng thấy có vẻ Nghê Hạ không nói dối. Nhưng thật ra anh chỉ hỏi bâng quơ, Nghê Hạ với Lâm Ngộ Thành từng có quan hệ, mà đó là chuyện quá khứ, nếu người đàn ông kia đã buông tay thì chứng tỏ mắt nhìn của cậu ta rất tệ.
Điều khiến anh không thoải mái chính là, hiện giờ hình như Lâm Ngộ Thành vẫn chưa dứt tình với Nghê Hạ.
Có điều, hiện giờ Nghê Hạ quả quyết nói không, điều này khiến anh có chút nghi ngờ. Anh đã từng xem lén ảnh đăng trên mạng, những bức ảnh đó không giống như được làm giả.
Nghê Hạ quan sát vẻ mặt của Hoắc Thiệu Hàng, trong lòng bắt đầu thầm tính xem nên giải thích chuyện này thế nào.
Đúng lúc này, di động của cô lại đổ chuông. Nghê Hạ đưa mắt nhìn, ngay lập tức cạn lời. Hành động của hai người này đến là hợp phách.
Người gọi là Hạ Dĩ San.
"Em nhận điện thoại nhé? Chị gái em."
Hoắc Thiệu Hàng gật đầu, đồng thời sực nhớ ra, Hạ Dĩ Hàm có một cô chị gái sinh đôi. Anh nhớ rõ, tính cách của cô gái kia với Hạ Dĩ Hàm phải nói là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Mười mấy năm trước, anh tiếp xúc rất nhiều với Hạ Dĩ Hàm, người thích quấn lấy anh cũng là cô bé Hạ Dĩ Hàm luôn. Hạ Dĩ San tuy nhìn thấy anh cũng chào "anh Thiệu Hàng", nhưng cảm tình của hai người không thân thiết như anh với Hạ Dĩ Hàm.
"A lô."
"Tiểu Hàm, đợt trước bố gọi cho chị. Có phải em cho bố số của chị không?"
"Là em cho đấy."
"Sao em lại cho! Cũng may là bố chỉ quở trách chị vài câu chứ không truy hỏi gì, bằng không chị thảm chắc luôn."
"Không mắng chị là tốt lắm rồi. À mà, chị ở châu Âu thế nào rồi?"
"Chị à... Ừ, vẫn ổn."
"Nhớ tự chăm sóc mình cho tốt đấy, biết chưa?"
"Biết rồi, chị an phận lắm."
"Thế là tốt rồi."
Hạ Dĩ San dừng một chút rồi hỏi, "Tiểu Hàm, chị xem hết tin tức trong nước rồi, chuyện của chị với Lâm Ngộ Thành, bọn phóng viên viết vớ va vớ vẩn, lại còn bảo em đòi tái hợp nữa, em không phải chị, tái hợp cái gì chứ... Dù sao thì, em đừng để ý nhé."
"Chị yên tâm, những chuyện này em không quan tâm, em chỉ lo đóng phim là được rồi."
"Ừ, chị cũng đoán thế, với cái tính của em thì làm sao mà để tâm đến mấy chuyện đấy được.", Hạ Dĩ San lại nói, "À phải rồi, chị còn thấy em với Hoắc Thiệu Hàng đi cùng nhau nữa, chị nhớ là anh ta chính là người mà em cứ nhớ mãi không nguôi đấy, haiz, không phải hai người..."
"Khụ khụ khụ, chị nói gì đấy? A lô?", Nghê Hạ đến bó tay, chị gái à, người chị nói đang ở ngay bên cạnh đây này.
"Hả? Không nghe rõ à? A lô... Giờ thì sao?"
"Được rồi. À thôi, em đang có việc, không còn gì nữa thì em cúp máy trước đây."
"Ừ ừ ừ, em làm việc đi. Tiểu Hàm, chị nói một câu cuối cùng với em, bao nhiêu năm qua bố vẫn luôn nhớ em đấy, vừa hay bây giờ hai người ở gần nhau, em cũng đừng giận bố nữa nhé."
"... Em biết rồi."
"Ừ, thế chị cúp máy đây."
"Chị gái em, anh nhớ là sống với thầy Hạ, cô ấy ở Pháp à?", Hoắc Thiệu Hàng thấy cô cúp điện thoại rồi mới hỏi.
Nghê Hạ nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc, "Vừa nãy em bảo chuyện với Lâm Ngộ Thành có chút phức tạp, thật ra là có liên quan đến chị gái em. Ừm... chuyện này hơi nghiêm trọng, để em từ từ kể cho anh nghe nhé?"
Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô, "Được."
Kể một lúc lâu, Nghê Hạ cảm thấy đã đủ rõ ràng rồi, cô lo lắng hỏi, "Anh không trách em ngay từ đầu đã không kể chuyện này cho anh đấy chứ?"
"Thế cho nên, người học trường điện ảnh không phải là em, ngay từ đầu em đã học ở nước ngoài, hồi trước em bảo sang Princeton học cũng không chỉ là học thêm thôi?"
"Đúng..."
"Bắt đầu từ lúc quay Mê Thành mới là em, Nghê Hạ trước đó đều là chị gái em, phải không?"
"Phải."
"Ừ, hiểu rồi.", Hoắc Thiệu Hàng gật đầu.
Phản ứng này... quá thản nhiên thì phải.
Nghê Hạ, "Anh không trách em à?"
"Trách em cái gì?", Hoắc Thiệu Hàng buồn cười, anh chậm rãi nói, "Tiểu Hàm, anh hẳn là nên cảm ơn chị gái em đã nhờ em giúp thì có, nếu không nhờ chuyện này, có lẽ cả đời anh sẽ chẳng gặp lại em."
Mặt khác, anh cũng cảm thấy may mắn, vì cô gái yêu Lâm Ngộ Thành cuồng nhiệt không phải em.
Nghê Hạ ngẩn ra, trong lòng tràn trề cảm giác vui sướng.
Ăn xong bữa tối, Hoắc Thiệu Hàng đứng dậy đi rửa bát. Nghê Hạ không ngồi nhìn được, muốn ra giúp anh.
"Ra kia ngồi đi, để anh."
"Vừa ăn no lại ngồi, béo mất.", Nghê Hạ nghiêm túc nói, "Đứng rửa bát cho tiêu cơm."
Hoắc Thiệu Hàng nói không lại cô, anh cong khóe môi, "Đừng đứng sang bên này, anh rửa xong em tráng là được."
"Được, không thành vấn đề."
Hai người hợp sức, chẳng mấy chốc đã rửa xong, mà lúc này, sắc trời cũng đã đổ màu đen thẫm.
Hoắc Thiệu Hàng nhận một cuộc điện thoại, đối phương chắc là quản lý của anh, thông qua câu chuyện, Nghê Hạ biết anh vẫn có việc. Vì thế, lúc anh cúp máy, Nghê Hạ liền nói, "Em nên về rồi, anh làm việc của anh đi."
"Anh đưa em về khách sạn."
"Không cần đâu, em bắt xe được rồi, quản lý đang thúc giục anh còn gì."
"Cậu ta đang trên đường đến, phải một tiếng nữa mới tới nơi.", Hoắc Thiệu Hàng đưa túi xách cho cô, "Anh đưa em về khách sạn."
Anh cương quyết, Nghê Hạ không nói được gì nữa.
Hoắc Thiệu Hàng đánh xe xuống thẳng bãi đỗ dưới tầng hầm của khách sạn.
"Cảm ơn anh. Vậy, em về nhé.", Nghê Hạ tháo dây an toàn, giơ tay mở cửa.
"Nghê Hạ.", đột nhiên Hoắc Thiệu Hàng giữ cổ tay cô lại.
Nghê Hạ quay đầu lại, anh đang nhìn cô, dưới ánh đèn lờ mờ trong xe, đôi mắt anh hệt như một hồ nước sâu, u ám, tĩnh lặng.
"Sao thế?", Nghê Hạ bỗng có cảm giác căng thẳng khó tả.
Hoắc Thiệu Hàng, "Hôm đó biết em là Tiểu Hàm, anh rất kinh ngạc, cũng rất vui sướng, cũng có chút mâu thuẫn."
Kinh ngạc, vui sướng... Cảm giác đó cô có thể hiểu. Nhưng mâu thuẫn thì có ý gì?
"Tại sao lại... mâu thuẫn?"
Hoắc Thiệu Hàng mỉm cười, có chút bất đắc dĩ, "Mười mấy năm trước, em là cô bé bên cạnh anh, anh cưng chiều em, bảo vệ em, vì em là cô em gái anh rất yêu quý."
Nghê Hạ thầm căng thẳng, lại nghe anh nói tiếp, "Bây giờ, anh vẫn muốn chiều chuộng em, muốn bảo vệ em, là vì, em là người con gái anh thích."
"..."
"Anh mâu thuẫn, là vì anh phát hiện ra ấy thế mà anh lại thích cô bé nhỏ hơn anh tám tuổi, anh vẫn luôn coi em như em gái. Lúc đó, trong lòng anh đúng là có chút chướng ngại."
"Thế, bây giờ thì sao?", Nghê Hạ ngơ ngác nhìn anh, lại buột miệng thốt ra.
Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, "Nhưng lúc cầm áo ra cho em, nhìn thấy em lẻ loi ngồi trên thềm đá, ngay tức khắc anh không còn cảm thấy mâu thuẫn nữa."
"Tại sao?"
"Nhìn thấy mắt em đỏ, anh đau lòng. Mặc kệ là mười năm trước, hay là hiện tại, người anh muốn thương, anh muốn yêu, vẫn luôn là em. Anh quá may mắn, có thể quen em từ khi em còn nhỏ, có thể cùng em trải qua một quãng hồi ức đẹp như vậy."
Là ai nói, lời ngon tiếng ngọt là thứ tốt nhất để đánh động trái tim?
Nghê Hạ ngơ ngẩn nhìn Hoắc Thiệu Hàng, người đàn ông luôn điềm tĩnh, lạnh lùng, lại đang nói những lời đó với mình. Tim cô đập không còn tiết tấu nữa, cô chỉ có thể để mặc cho nó oanh tạc.
"Nghê Hạ, ý anh nói, em hiểu không?"
"Hiểu...cái gì cơ?", đầu óc Nghê Hạ chết máy rồi.
"Ngốc.", Hoắc Thiệu Hàng vuốt tóc cô, "Ý của anh, là muốn em làm bạn gái anh."
/74
|