Cả người đều là bụi bẩn nên Lâm Phong và Vũ Ngưng chia ra tắm, không thể để như vậy mãi được a.
Tắm rửa xong, Vũ Ngưng được Lâm Phong gọi tới phòng của hắn. Từ khi Vũ Ngưng sống chung với Lâm Phong hiện giờ đã hơn một tháng, không thấy Lâm Phong có biểu hiện gì vượt quá giới hạn khiến nàng thành thói quen, cũng không nghĩ ngợi gì mà tới ngay phòng của Lâm Phong. Khi nàng đến đã thấy Lâm Phong ngồi trên giường, đang suy nghĩ cái gì đó.
-Vũ Ngưng, muội lại đây, ta có mấy chuyện muốn nói với muội.
Lâm Phong vẫy vẫy nói Vũ Ngưng ngồi đối diện với hắn, nghe vậy Vũ Ngưng đi tới ngồi bên cạnh hắn, không biết có chuyện gì quan trọng hay không.
- Vũ Ngưng, muội có nghĩ tới chuyện tu luyện không. Lâm Phong lên tiếng hỏi trước.
Vũ Ngưng những tưởng mình nghe lầm, Lâm Phong vừa nói cái gì, Lâm Phong nói như vậy chẳng lẽ hắn có biện pháp giúp nàng tu luyện. Vũ Ngưng vội vàng nói:
-Đương nhiên muội muốn a, trước đây muội muốn tu luyện để nắm giữ vận mệnh của mình nhưng không được, bây giờ muội càng muốn tu luyện hơn bởi vì muội biết con đường tu luyện của huynh rất dài, muội sợ rằng một ngày nào đó huynh ra đi tu luyện hàng trăm năm lúc quay về muội đã không còn rồi, muội còn chưa làm huynh thích muội được nữa. Bây giờ muội muốn tu luyện để ở bên cạnh huynh lâu hơn.
Lâm Phong nhìn khuôn mặt tràn đầy khát vọng của Vũ Ngưng, hắn không muốn nói ra đâu nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan tới cuộc sống sau này của Vũ Ngưng, đúng như Vũ Ngưng nói hắn muốn rời đi, chỉ có đi ra ngoài lịch lãm mới có thể khiến hắn mạnh lên được. Một khi hắn đi rồi mà Vũ Ngưng không thể tu luyện ai biết chuyện gì sẽ xảy ra cho nàng.
-Huynh cảm thấy khi muội ở bên cạnh ta lúc tu luyện qua thời gian lâu dài có lẽ muội sẽ có thể tu luyện nhưng ta không chắc cần bao nhiêu năm, 1 năm, 2 năm hay 10 năm. Ta thì không đợi được lâu như vậy, ta muốn đi tìm Thanh Ngọc. Tuy nhiên ta có một biện pháp nhanh hơn nhưng có vẻ không tốt cho muội lắm.
Vũ Ngưng liền quả quyết, nàng nghĩ chắc là Lâm Phong sẽ dùng phương pháp gì đó đau đớn lắm:
-Huynh yên tâm, chỉ cần muội có thể tu luyện dù huynh có làm gì muội cũng không oán trách huynh đâu.
-Ách, cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là muội đã biết dù chúng ta có thành vợ chồng nhưng cũng chỉ trên danh nghĩa mà thôi, biện pháp của ta là muốn dùng linh lực của ta thăm dò vào cơ thể muội để tìm hiểu nguyên nhân khiến muội không thể tu luyện, từ đó sẽ chữa trị nhanh hơn. Tuy nhiên làm vậy chẳng khác nào ta nhìn thấy hết thân thể của muội, điều này có chút không đúng lắm.
Vũ Ngưng nghe vậy liền đỏ mặt, nhưng nàng đã thề trong lòng rằng ngoài Lâm Phong ra nàng sẽ không lấy ai khác, dù Lâm Phong không chấp nhận nàng thì nàng cũng sẽ ở vậy cho đến hết đời nên bị hắn nhìn cũng chả sao.
-Vậy huynh tính khi nào thì bắt đầu, muội cảm thấy ở bên huynh là điều tốt đẹp nhất trong nhân sinh của muội, dù huynh có thấy hết thì muội cũng không bắt huynh chịu trách nhiệm đâu.
Vũ Ngưng cười với đôi má ửng hồng, nói thì nói vậy chứ khi làm cũng rất xấu hổ a.
-Ta muốn làm ngay bây giờ, muội cảm thấy không tiện thì đợi lúc khác cũng được. Lâm Phong gãi gãi đầu, hắn cũng không biết phải làm sao, đã lỡ nói ra rồi.
-Được rồi, huynh đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ coi như đang khám bệnh cho muội muội của huynh là được rồi. Muội có cần cởi y phục ra không.
Lúc này Vũ Ngưng rất muốn biết cảm giác tu luyện là như thế nào, tại sao nhiều người lại đều mong muốn tu luyện đến như vậy, nếu nàng cũng có thể chẳng phải sẽ rất tuyệt sao.
-A, không cần không cần, muội đưa tay cho ta là được rồi.
Nói rồi Lâm Phong nắm song chưởng của Vũ Ngưng, hắn cẩn thận đưa chân khí của mình vào cơ thể Vũ Ngưng, nhờ đường đi của chân khí mà Lâm Phong thấy hết mọi ngóc ngách trong cơ thể Vũ Ngưng luôn, mặc dù không có động tâm nhưng cơ thể Vũ Ngưng quả thực rất tinh xảo, chỉ có điều hơi yếu ớt một chút.
Vũ Ngưng cảm giác được Lâm Phong dường như nhìn thấu cơ thể nàng, mọi bí mật của nàng đều không che dấu được Lâm Phong chút nào, cảm giác này còn xấu hổ hơn cả cởi bỏ y phục trước mặt Lâm Phong, nếu không phải Lâm Phong rất nghiêm túc đồng thời điều này là để giúp cho tương lai của nàng thì nàng đã rụt tay rồi kiếm cái hố nào chui xuống luôn cho rồi.
Khi luồng chân khí hòa hợp của Lâm Phong chạy khắp cơ thể Vũ Ngưng, Vũ Ngưng cảm thấy như mình đang được tân sinh, từng chỗ thiếu hụt đang được bù đắp lại, cảm giác thư sướng khiến nàng khẽ rên lên mấy tiếng. Lâm Phong thấy rõ tại vị trí đan điền của Vũ Ngưng là một vết nứt, hắn thấy rõ ràng trong cơ thể Vũ Ngưng có nhiều tia linh khí mỏng manh nhưng khi truyền tới đan điền lại bị vết nứt kia xóa bỏ đi mất.
Điều này cho thấy Vũ Ngưng có tố chất tu luyện vì linh khí tự động thẩm thấu vào cơ thể nàng nhưng chỉ tại vết nứt kia mà nàng không tích tụ được linh khí mà thôi, nếu chữa trị được nói không chừng tư chất của Vũ Ngưng phải vượt xa hắn mấy con phố.
Nhưng dường như vấn đề của Vũ Ngưng không chỉ là đan điền bị nứt, thế là Lâm Phong vận dụng đôi mắt của hắn để hiểu rõ hơn tại sao Vũ Ngưng không thể tu luyện thì hắn nhìn thấy linh hồn của Vũ Ngưng không hoàn hảo bị thiếu khuyết mất một phần, điều này Lâm phong không biết bẩm sinh Vũ Ngưng đã bị như vậy hay bị người hãm hại mà tổn hại mất một phần linh hồn.
Hiện tại hắn chỉ có thể chữa trị đan điền của Vũ Ngưng mà thôi, còn về mặt linh hồn Lâm Phong hiểu biết rất ít nên không dám vọng động sợ sẽ có chuyện gì xảy ra.
Lâm Phong rút tay lại, thở dài ra một hơi, Vũ Ngưng đang trong trạng thái thư sướng đột nhiên bị ngắt quãng nên cũng tỉnh lại, vẻ mặt xấu hổ vì lúc nãy nàng không kiềm chế được mà rên lên vài tiếng, không biết Lâm phong có cho nàng là loại con gái dễ dãi hay không nữa. Lâm Phong liền nói:
-Ta có thể giúp muội tu luyện được nhưng chắc cũng phải mất nửa tháng, trong nửa tháng này lúc sáng chúng ta sẽ tiếp tục bàn về luyện đan còn lúc tối thì muội đến phòng ta, ta sẽ truyền linh khí của mình để chữa trị lại đan điền cho muội.
Vũ Ngưng liền vui vẻ, bị thấy một lần và bị thấy nhiều lần không có gì khác nhau, hơn nữa Lâm Phong cũng không có ý đồ xấu với nàng mặc dù nàng rất muốn Lâm Phong có ý đồ xấu nên chấp nhận ngay, ít nhất nàng được ở gần với Lâm Phong hơn, cơ hội sẽ nhiều hơn a.
Theo kế hoạch đưa ra, mỗi ngày đều là luyện đan, ăn cơm, tắm rửa rồi trị liệu, trong quá trình trị liệu cũng giống như tu luyện nên Lâm Phong cùng Vũ Ngưng cũng không cần ngủ mà vẫn khỏe mạnh, đặc biệt là Vũ Ngưng sau mỗi đêm đều cảm thấy mình lại khỏe hơn một phần, tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều.
Hôm nay là đêm thứ 20 Lâm Phong trị liệu cho Vũ Ngưng, một tiếng nổ nhẹ vang lên, đan điền của Vũ Ngưng đã hoàn toàn được khôi phục, đan điền của Vũ Ngưng hình thành một vòng xoáy tham lam hấp thu linh khí của thiên địa, trên bầu trời lúc này xuất hiện dị tượng, một vòng xoáy lớn xuất hiện, linh khí khắp nơi hội tụ về dòng xoáy này, bất quá sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt liền biến mất, mọi người không ai phát hiện chỉ cho rằng đây là ảo giác mà thôi. Vòng xoáy đan điền của Vũ Ngưng hấp thu linh khí từ vòng xoáy trên bầu trời sau đó lại truyền lại cho cơ thể Lâm Phong.
Lúc này Lâm Phong đâu còn nghĩ nhiều, hắn điên cuồng hấp thu linh khí, bình cảnh giữa ngưng khí sơ kì và và ngưng khí trung kì hóa thành bọt biển, hắn đột phá đến ngưng khí tầng 4 nhưng vẫn chưa dừng lại mà thẳng đến ngưng khí tầng 4 đỉnh phong mới dịu lại.
Lâm Phong thắc mắc tại sao đan điền của Vũ ngưng lại khác biệt như vậy, tuy bây giờ nhìn không khác biệt nhưng trước đó đan điền của Vũ Ngưng là hình dạng một vòng xoáy đấy.
Lại nói Vũ Ngưng không có công pháp tu luyện nhưng tại lúc đan điền hình thành nàng cũng là ngưng khí tầng một, quái lạ a.
Lâm Phong không biết Vũ ngưng là tiên thiên chi thể Không Linh chi thể, đứng hàng thứ hai trong ngũ đại tiên thiên chi thể, chỉ đứng sau Hỗn độn chi thể mà thôi.
Không Linh chi thể có một tác dụng phụ trợ rất mạnh đó là ngươi không cần tu luyện linh khí thiên địa cũng tự động tràn vào cơ thể ngươi để ngươi tăng tiến tu vi, đồng thời nếu ai song tu cùng Không Linh chi thể đều dễ dàng cảm ngộ pháp tắc bởi Không Linh chi thể rất mẫn cảm với pháp tắc.
Hơn nữa trong truyền thuyết Không Linh chi thể có thể hỗ trợ người có Hỗn Độn chi thể trở thành giới chủ, nhưng tính xác thực thì không một ai biết vì chưa ai nhìn thấy Không Linh chi thể bao giờ. Dù có biết Lâm Phong cũng sẽ không lợi dụng Vũ Ngưng để song tu, trong lòng hắn hiện tại vẫn chưa có hình bóng của Vũ Ngưng, nếu làm như vậy chỉ để tăng tiến tu vi thì quá có lỗi với nàng.
Tại 2 địa phương xa xôi, một tại Âm giới một tại Thiên giới, hai tên thiếu niên thoạt nhìn chỉ 20 tuổi, hai người này rất bình thường nhưng làm cho người khác có cảm giác họ là chúa tể nơi đây, thiên địa này đều phải ở dưới chân họ. Hai người đều lẩm bẩm:
-Nhật Nguyệt phá hư thần đồng, Hỗn độn chi tâm giờ lại tới Không Linh chi thể xuất hiện, xem ra ta cần phải chuẩn bị mới được, ta... mới là người trở thành giới chủ.
Tắm rửa xong, Vũ Ngưng được Lâm Phong gọi tới phòng của hắn. Từ khi Vũ Ngưng sống chung với Lâm Phong hiện giờ đã hơn một tháng, không thấy Lâm Phong có biểu hiện gì vượt quá giới hạn khiến nàng thành thói quen, cũng không nghĩ ngợi gì mà tới ngay phòng của Lâm Phong. Khi nàng đến đã thấy Lâm Phong ngồi trên giường, đang suy nghĩ cái gì đó.
-Vũ Ngưng, muội lại đây, ta có mấy chuyện muốn nói với muội.
Lâm Phong vẫy vẫy nói Vũ Ngưng ngồi đối diện với hắn, nghe vậy Vũ Ngưng đi tới ngồi bên cạnh hắn, không biết có chuyện gì quan trọng hay không.
- Vũ Ngưng, muội có nghĩ tới chuyện tu luyện không. Lâm Phong lên tiếng hỏi trước.
Vũ Ngưng những tưởng mình nghe lầm, Lâm Phong vừa nói cái gì, Lâm Phong nói như vậy chẳng lẽ hắn có biện pháp giúp nàng tu luyện. Vũ Ngưng vội vàng nói:
-Đương nhiên muội muốn a, trước đây muội muốn tu luyện để nắm giữ vận mệnh của mình nhưng không được, bây giờ muội càng muốn tu luyện hơn bởi vì muội biết con đường tu luyện của huynh rất dài, muội sợ rằng một ngày nào đó huynh ra đi tu luyện hàng trăm năm lúc quay về muội đã không còn rồi, muội còn chưa làm huynh thích muội được nữa. Bây giờ muội muốn tu luyện để ở bên cạnh huynh lâu hơn.
Lâm Phong nhìn khuôn mặt tràn đầy khát vọng của Vũ Ngưng, hắn không muốn nói ra đâu nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan tới cuộc sống sau này của Vũ Ngưng, đúng như Vũ Ngưng nói hắn muốn rời đi, chỉ có đi ra ngoài lịch lãm mới có thể khiến hắn mạnh lên được. Một khi hắn đi rồi mà Vũ Ngưng không thể tu luyện ai biết chuyện gì sẽ xảy ra cho nàng.
-Huynh cảm thấy khi muội ở bên cạnh ta lúc tu luyện qua thời gian lâu dài có lẽ muội sẽ có thể tu luyện nhưng ta không chắc cần bao nhiêu năm, 1 năm, 2 năm hay 10 năm. Ta thì không đợi được lâu như vậy, ta muốn đi tìm Thanh Ngọc. Tuy nhiên ta có một biện pháp nhanh hơn nhưng có vẻ không tốt cho muội lắm.
Vũ Ngưng liền quả quyết, nàng nghĩ chắc là Lâm Phong sẽ dùng phương pháp gì đó đau đớn lắm:
-Huynh yên tâm, chỉ cần muội có thể tu luyện dù huynh có làm gì muội cũng không oán trách huynh đâu.
-Ách, cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là muội đã biết dù chúng ta có thành vợ chồng nhưng cũng chỉ trên danh nghĩa mà thôi, biện pháp của ta là muốn dùng linh lực của ta thăm dò vào cơ thể muội để tìm hiểu nguyên nhân khiến muội không thể tu luyện, từ đó sẽ chữa trị nhanh hơn. Tuy nhiên làm vậy chẳng khác nào ta nhìn thấy hết thân thể của muội, điều này có chút không đúng lắm.
Vũ Ngưng nghe vậy liền đỏ mặt, nhưng nàng đã thề trong lòng rằng ngoài Lâm Phong ra nàng sẽ không lấy ai khác, dù Lâm Phong không chấp nhận nàng thì nàng cũng sẽ ở vậy cho đến hết đời nên bị hắn nhìn cũng chả sao.
-Vậy huynh tính khi nào thì bắt đầu, muội cảm thấy ở bên huynh là điều tốt đẹp nhất trong nhân sinh của muội, dù huynh có thấy hết thì muội cũng không bắt huynh chịu trách nhiệm đâu.
Vũ Ngưng cười với đôi má ửng hồng, nói thì nói vậy chứ khi làm cũng rất xấu hổ a.
-Ta muốn làm ngay bây giờ, muội cảm thấy không tiện thì đợi lúc khác cũng được. Lâm Phong gãi gãi đầu, hắn cũng không biết phải làm sao, đã lỡ nói ra rồi.
-Được rồi, huynh đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ coi như đang khám bệnh cho muội muội của huynh là được rồi. Muội có cần cởi y phục ra không.
Lúc này Vũ Ngưng rất muốn biết cảm giác tu luyện là như thế nào, tại sao nhiều người lại đều mong muốn tu luyện đến như vậy, nếu nàng cũng có thể chẳng phải sẽ rất tuyệt sao.
-A, không cần không cần, muội đưa tay cho ta là được rồi.
Nói rồi Lâm Phong nắm song chưởng của Vũ Ngưng, hắn cẩn thận đưa chân khí của mình vào cơ thể Vũ Ngưng, nhờ đường đi của chân khí mà Lâm Phong thấy hết mọi ngóc ngách trong cơ thể Vũ Ngưng luôn, mặc dù không có động tâm nhưng cơ thể Vũ Ngưng quả thực rất tinh xảo, chỉ có điều hơi yếu ớt một chút.
Vũ Ngưng cảm giác được Lâm Phong dường như nhìn thấu cơ thể nàng, mọi bí mật của nàng đều không che dấu được Lâm Phong chút nào, cảm giác này còn xấu hổ hơn cả cởi bỏ y phục trước mặt Lâm Phong, nếu không phải Lâm Phong rất nghiêm túc đồng thời điều này là để giúp cho tương lai của nàng thì nàng đã rụt tay rồi kiếm cái hố nào chui xuống luôn cho rồi.
Khi luồng chân khí hòa hợp của Lâm Phong chạy khắp cơ thể Vũ Ngưng, Vũ Ngưng cảm thấy như mình đang được tân sinh, từng chỗ thiếu hụt đang được bù đắp lại, cảm giác thư sướng khiến nàng khẽ rên lên mấy tiếng. Lâm Phong thấy rõ tại vị trí đan điền của Vũ Ngưng là một vết nứt, hắn thấy rõ ràng trong cơ thể Vũ Ngưng có nhiều tia linh khí mỏng manh nhưng khi truyền tới đan điền lại bị vết nứt kia xóa bỏ đi mất.
Điều này cho thấy Vũ Ngưng có tố chất tu luyện vì linh khí tự động thẩm thấu vào cơ thể nàng nhưng chỉ tại vết nứt kia mà nàng không tích tụ được linh khí mà thôi, nếu chữa trị được nói không chừng tư chất của Vũ Ngưng phải vượt xa hắn mấy con phố.
Nhưng dường như vấn đề của Vũ Ngưng không chỉ là đan điền bị nứt, thế là Lâm Phong vận dụng đôi mắt của hắn để hiểu rõ hơn tại sao Vũ Ngưng không thể tu luyện thì hắn nhìn thấy linh hồn của Vũ Ngưng không hoàn hảo bị thiếu khuyết mất một phần, điều này Lâm phong không biết bẩm sinh Vũ Ngưng đã bị như vậy hay bị người hãm hại mà tổn hại mất một phần linh hồn.
Hiện tại hắn chỉ có thể chữa trị đan điền của Vũ Ngưng mà thôi, còn về mặt linh hồn Lâm Phong hiểu biết rất ít nên không dám vọng động sợ sẽ có chuyện gì xảy ra.
Lâm Phong rút tay lại, thở dài ra một hơi, Vũ Ngưng đang trong trạng thái thư sướng đột nhiên bị ngắt quãng nên cũng tỉnh lại, vẻ mặt xấu hổ vì lúc nãy nàng không kiềm chế được mà rên lên vài tiếng, không biết Lâm phong có cho nàng là loại con gái dễ dãi hay không nữa. Lâm Phong liền nói:
-Ta có thể giúp muội tu luyện được nhưng chắc cũng phải mất nửa tháng, trong nửa tháng này lúc sáng chúng ta sẽ tiếp tục bàn về luyện đan còn lúc tối thì muội đến phòng ta, ta sẽ truyền linh khí của mình để chữa trị lại đan điền cho muội.
Vũ Ngưng liền vui vẻ, bị thấy một lần và bị thấy nhiều lần không có gì khác nhau, hơn nữa Lâm Phong cũng không có ý đồ xấu với nàng mặc dù nàng rất muốn Lâm Phong có ý đồ xấu nên chấp nhận ngay, ít nhất nàng được ở gần với Lâm Phong hơn, cơ hội sẽ nhiều hơn a.
Theo kế hoạch đưa ra, mỗi ngày đều là luyện đan, ăn cơm, tắm rửa rồi trị liệu, trong quá trình trị liệu cũng giống như tu luyện nên Lâm Phong cùng Vũ Ngưng cũng không cần ngủ mà vẫn khỏe mạnh, đặc biệt là Vũ Ngưng sau mỗi đêm đều cảm thấy mình lại khỏe hơn một phần, tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều.
Hôm nay là đêm thứ 20 Lâm Phong trị liệu cho Vũ Ngưng, một tiếng nổ nhẹ vang lên, đan điền của Vũ Ngưng đã hoàn toàn được khôi phục, đan điền của Vũ Ngưng hình thành một vòng xoáy tham lam hấp thu linh khí của thiên địa, trên bầu trời lúc này xuất hiện dị tượng, một vòng xoáy lớn xuất hiện, linh khí khắp nơi hội tụ về dòng xoáy này, bất quá sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt liền biến mất, mọi người không ai phát hiện chỉ cho rằng đây là ảo giác mà thôi. Vòng xoáy đan điền của Vũ Ngưng hấp thu linh khí từ vòng xoáy trên bầu trời sau đó lại truyền lại cho cơ thể Lâm Phong.
Lúc này Lâm Phong đâu còn nghĩ nhiều, hắn điên cuồng hấp thu linh khí, bình cảnh giữa ngưng khí sơ kì và và ngưng khí trung kì hóa thành bọt biển, hắn đột phá đến ngưng khí tầng 4 nhưng vẫn chưa dừng lại mà thẳng đến ngưng khí tầng 4 đỉnh phong mới dịu lại.
Lâm Phong thắc mắc tại sao đan điền của Vũ ngưng lại khác biệt như vậy, tuy bây giờ nhìn không khác biệt nhưng trước đó đan điền của Vũ Ngưng là hình dạng một vòng xoáy đấy.
Lại nói Vũ Ngưng không có công pháp tu luyện nhưng tại lúc đan điền hình thành nàng cũng là ngưng khí tầng một, quái lạ a.
Lâm Phong không biết Vũ ngưng là tiên thiên chi thể Không Linh chi thể, đứng hàng thứ hai trong ngũ đại tiên thiên chi thể, chỉ đứng sau Hỗn độn chi thể mà thôi.
Không Linh chi thể có một tác dụng phụ trợ rất mạnh đó là ngươi không cần tu luyện linh khí thiên địa cũng tự động tràn vào cơ thể ngươi để ngươi tăng tiến tu vi, đồng thời nếu ai song tu cùng Không Linh chi thể đều dễ dàng cảm ngộ pháp tắc bởi Không Linh chi thể rất mẫn cảm với pháp tắc.
Hơn nữa trong truyền thuyết Không Linh chi thể có thể hỗ trợ người có Hỗn Độn chi thể trở thành giới chủ, nhưng tính xác thực thì không một ai biết vì chưa ai nhìn thấy Không Linh chi thể bao giờ. Dù có biết Lâm Phong cũng sẽ không lợi dụng Vũ Ngưng để song tu, trong lòng hắn hiện tại vẫn chưa có hình bóng của Vũ Ngưng, nếu làm như vậy chỉ để tăng tiến tu vi thì quá có lỗi với nàng.
Tại 2 địa phương xa xôi, một tại Âm giới một tại Thiên giới, hai tên thiếu niên thoạt nhìn chỉ 20 tuổi, hai người này rất bình thường nhưng làm cho người khác có cảm giác họ là chúa tể nơi đây, thiên địa này đều phải ở dưới chân họ. Hai người đều lẩm bẩm:
-Nhật Nguyệt phá hư thần đồng, Hỗn độn chi tâm giờ lại tới Không Linh chi thể xuất hiện, xem ra ta cần phải chuẩn bị mới được, ta... mới là người trở thành giới chủ.
/470
|