Đi ra phải mang thêm một người nhưng tốc độ của Lâm Phong so với lúc đi vào không kém bao nhiêu, tính cả khoảng thời gian chiến đấu chớp nhoáng thì chưa tới ba mươi phút tách ra Lâm Phong đã gặp lại Phượng, hắn tùy ý ném Phượng Hoàng lão tổ nửa điên nửa dại cho nàng nói:
- Thần trí của hắn đã không rõ ràng, nàng không cần hỏi, trực tiếp sưu hồn là được.
Phượng rất hận Phượng Hoàng lão tổ, tuy nàng đã có suy nghĩ “không màng quá khứ” nhưng tự thuyết phục bản thân và biết được sự thật luôn tồn tại một ranh giới nhất định, cả trăm năm qua nàng vẫn chờ cái ngày tự tay tra hỏi rồi chém Phượng Hoàng lão tổ thành trăm nghìn mảnh.
Bất quá khi nhìn thấy Phượng Hoàng lão tổ tâm cảnh vỡ nát nàng liền không có ý tứ muốn giết lão nữa, dù sao không cần nàng ra tay lão cũng không tránh khỏi cái chết, bây giờ nàng chỉ muốn biết năm xưa nàng đã bị tính kế như thế nào, liệu rằng kết quả xấu nhất có xảy ra hay chăng?
Không chút do dự, Phượng đặt tay lên đỉnh đầu Phượng Hoàng lão tổ tiến hành sưu hồn.
Sưu hồn là một quá trình đầy thống khổ, nhưng so với nỗi thống khổ song trọng hỏa diễm phệ thân thì không đáng nhắc đến, Phượng Hoàng lão tổ bị người khác sưu hồn chẳng hề vùng vẫy hay la hét trong đau đớn, từ đầu đến cuối lão chỉ lập đi lập lại mấy câu “ta mạnh nhất, ta không tin”.
Mười phút trôi qua, sưu hồn chấm dứt, Phượng Hoàng lão tổ thần hồn câu diệt.
Thứ duy nhất còn sót lại của Phượng Hoàng lão tổ là một giọt Phượng Hoàng huyết mạch.
Có điều đây không phải do Phượng Hoàng huyết mạch cường thế chống chịu được Nhật Phá Thần Hỏa thiêu đốt mà là Lâm Phong cố ý lưu lại cho Phượng hấp thu, nói gì thì nói, Phượng Hoàng huyết mạch là đồ tốt, có mà không xài liền quá có lỗi với bản thân.
Còn Phượng, nàng không để ý tới cái gì gọi là Phượng Hoàng huyết mạch, sau trăm năm mới hiểu rõ chân tướng, nàng ôm lấy Lâm Phong bật khóc, nàng sung sướng nỉ non:
- Ta... ta không bị vấy bẩn, ta rốt cuộc cũng xứng với chàng.
Lâm Phong vỗ về Phượng dịu dàng nói:
- Đồ ngốc, đã làm phu thê với nhau bao nhiêu năm rồi còn xứng với chả không xứng, chẳng lẽ nếu kết quả xấu nàng sẽ rời bỏ ta sao?
Nàng sẽ rời bỏ ta chứ không phải ta sẽ rời bỏ nàng, ý tứ rất rõ ràng, dù bất kể có chuyện gì xảy ra đi nữa, Lâm Phong sẽ không bao giờ buông tay Phượng.
Lời nói hàm ý ngọt ngào đánh thẳng vào tâm can, Phượng kiên quyết lắc đầu:
- Dĩ nhiên là không rồi, ta da mặt rất dày, chàng có đuổi ta cũng không đi. Chỉ là... ta không muốn có khúc mắc trong lòng.
Lâm Phong vươn tay nắn lấy hai gò má mềm mại của Phượng cười nói:
- Phải không? Ta thấy rất mỏng a.
Phượng trừng mắt:
- Không giỡn nữa, mau trở về thôi kẻo Nhân Giới bị phá nát.
Lâm Phong nghiêm túc nói:
- Trở về nàng chỉ cần chuyên tâm hấp thu Phượng Hoàng huyết mạch là được, những chuyện khác cứ giao cho ta.
Phượng gật đầu:
- Ta hiểu rồi.
Bên cạnh chức năng bảo hộ, vòng sáng bao quanh Lâm Phong còn có thể được sử dụng như một phương tiện để Lâm Phong giao lưu với Nhân Giới Chi Linh xuyên không gian, xong việc Lâm Phong chỉ cần một ý nghĩ là Nhân Giới Chi Linh liền mở ra một vòng xoáy dẫn trở về.
Bước qua vòng xoáy, Lâm Phong đặt chân tại một ngọn núi cách gian phòng ban đầu khoảng trăm dặm, hắn nhìn lên trời khẽ nói:
- Giới bích đã bị hư hại nặng nề, đoán chừng Nhân Giới không chống đỡ được bao lâu nữa.
Nghe vậy, tâm tình của Phượng có chút sa sút, có Lâm Phong ở đây nàng căn bản không cần lo lắng sẽ tử vong khi Nhân Giới bị hủy nhưng dù sao Nhân Giới cũng là quê hương của nàng, là nơi nàng sinh ra, nàng không nỡ trơ mắt nhìn nó bị phá hủy.
Phượng hỏi:
- Chàng có cách nào bảo trụ Nhân Giới không?
Lâm Phong bình tĩnh trả lời:
- Có, bất quá cách này phụ thuộc rất lớn vào Nhân Giới Chi Linh, nếu không được ta sẽ đem mọi người đến Ám Minh Giới tránh tạm.
Dứt lời, Lâm Phong bắt đầu câu thông với Nhân Giới Chi Linh.
Phương pháp của Lâm Phong khá tương tự với Đoạt Giới Đại Pháp của Phượng Hoàng lão tổ, bước đầu tiên là dùng Hỗn Độn Thế Giới bao trùm lên Nhân Giới để giành quyền chưởng khống Nhân Giới, sau lại lợi dụng thuộc tính hỗn độn hóa vạn vật đắp lại giới bích, cuối cùng là củng cố giới bích vững chắc hơn.
Nhưng để Hỗn Độn Thế Giới bao trùm lên Nhân Giới thì rất cần đến sự hợp tác của Nhân Giới Chi Linh, dù sao Lâm Phong không phải Phượng Hoàng lão tổ bày mưu tính kế cả trăm vạn năm, Hỗn Độn Thế Giới của hắn mới hình thành căn bản không lớn bằng Nhân Giới được.
Thậm chí nếu Hỗn Độn Thế Giới có lớn hơn Nhân Giới thì việc giành quyền chưởng khống một giới cũng không hề dễ dàng chút nào, chung quy lại tu vi của Lâm Phong vẫn chưa vượt qua được giới hạn Thái Sơ Giới, chỉ cần Nhân Giới Chi Linh phản kháng một chút thôi sẽ thất bại ngay.
Trừ phi Nhân Giới Chi Linh hoàn toàn buông lỏng đồng thời phụ trợ Lâm Phong hết mình thì kế hoạch này mới có cơ may thành công.
Nhận được tín hiệu từ Lâm Phong, Nhân Giới Chi Linh không trả lời ngay, có vẻ như nó đang do dự.
Phải, Nhân Giới Chi Linh đang do dự.
Tuy Nhân Giới Chi Linh chỉ có linh không có trí nhưng nó biết việc giao quyền chưởng khống Nhân Giới vào tay người khác là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nói theo ngôn ngữ nhân loại thì Nhân Giới sẽ phải giao phó mạng sống của nó vào tay Lâm Phong.
Có thể phương pháp của Lâm Phong chỉ là tạm thời chưởng khống, nhưng lỡ như sau đó Lâm Phong bị quyền lực của “Giới Chủ” hấp dẫn thì sao, trên thế giới này có một định luật thép rất khó để phủ nhận - đã nếm cái gì ngon ngọt liền rất khó buông tay a.
Giành quyền chưởng khống, Lâm Phong rất dễ dàng gạt bỏ Nhân Giới Chi Linh để thay vào đó, Nhân Giới Chi Linh không do dự là không thể nào.
Bất quá Nhân Giới Chi Linh không do dự quá lâu đã cho Lâm Phong một đáp án, nó đồng ý.
Nó tin tưởng vào người đầu tiên nó chủ động ghi nhớ, nó tin tưởng vào sự lựa chọn của Hỗn Độn Chi Tâm.
Đạt được Nhân Giới Chi Linh hồi âm, Lâm Phong không chậm trễ nữa bắt đầu kế hoạch.
Lâm Phong ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền.
Bằng mắt thường không thể thấy được những gì Lâm Phong đang làm nhưng Phượng ở bên cạnh lại cảm giác được trong người Lâm Phong bỗng nhiều hơn một tồn tại đặc thù, nếu nàng đoán không lầm thì tồn tại đặc thù đó hẳn là Nhân Giới Chi Linh.
Không sai, Nhân Giới Chi Linh đang phụ thể trên người Lâm Phong.
Hợp Giới cảnh, mỗi một tế bào của Lâm Phong đều chứa một phần Hỗn Độn Thế Giới, hắn là thế giới, thế giới là hắn.
Bây giờ có thêm Nhân Giới Chi Linh gia nhập, Hỗn Độn Thế Giới của Lâm Phong giống như ngựa thoát dây cương bành trướng với một tốc độ khó tin xông phá giới hạn “cơ thể nhân loại” chuyển sang giới hạn “không gian vị diện”, một giây bao trùm vô số dặm.
Chỉ là Nhân Giới không nhỏ, Hỗn Độn Thế Giới muốn hoàn toàn phủ lên cũng phải mất một ít thời gian, khoảng chừng nửa canh giờ.
Nửa canh giờ, nếu không làm thêm điều gì khác chắc chắn sẽ không kịp.
Vào giờ phút này, còn làm gì được sao?
Có.
Lâm Phong bỗng mở mắt ra, ánh mắt của hắn thâm thúy như nhìn thấu hết thảy Nhân Giới, hắn cất giọng nói:
- Nhân Giới gặp nguy, ta thay Nhân Giới Chi Linh cầu sự giúp đỡ của tất cả sinh linh trong Nhân Giới, nếu ai nguyện ý giúp đỡ hãy ngẩng mặt lên trời, ta sẽ rút ra một phần mười sinh mệnh của người đó đổi lấy lực lượng gia trì cho giới bích Nhân Giới, cùng sống hay cùng chết, các ngươi tự quyết định đi.
Ngồi tại Ngũ Hành Tinh, Lâm Phong nói không to, nhưng huyền diệu ở chỗ lời nói của hắn lại tự động được truyền đến từng sinh linh một, tất cả đều nghe rõ Lâm Phong nói cái gì.
Tổ vỡ, trứng cũng chẳng còn, không cần biết Lâm Phong nói có thật hay không, toàn bộ sinh linh trong Nhân Giới giống như vớ được ngọn cỏ cứu mạng ngẩng mặt lên trời, từ nhân loại đến linh thú hay vô số tộc quần khác, thậm chí cả những tồn tại như tinh cầu đều nguyện ý giao ra một phần mười sinh mệnh.
Lâm Phong đặt tay lên mi tâm thi pháp, toàn bộ sinh linh Nhân Giới bị rút ra một phần mười sinh mệnh chi lực, cả Nhân Giới... bỗng “già” đi trông thấy.
Nhưng không một ai uể oải, ngược lại tràng cảnh hùng tráng vô cùng.
Bởi vì...
Một phần mười sinh mệnh chi lực của một người trong trường hợp này không tính là cái gì, nhưng một phần mười sinh mệnh chi lực của toàn bộ sinh linh lại là một cỗ lực lượng khổng lồ vô biên vô hạn, đến mức sinh mệnh chi lực vốn vô hình vào lúc này lại trở nên hữu hình khi hội tụ với nhau.
Tại mỗi tinh cầu, một cột sáng sinh mệnh sáng rực trực phá thương khung dung nhập vào giới bích Nhân Giới.
Trong nháy mắt này, giới bích Nhân Giới được bổ sung không ít lực lượng, tuy không thể nào làm đến hoàn hảo vô khuyết như ban đầu nhưng chống đỡ thêm nửa canh giờ không còn là chuyện xa vời nữa.
Nếu không đủ đâu?
Không thành vấn đề, bọn họ sẵn sàng một lần nữa cung cấp sinh mệnh để đối lấy Nhân Giới bình an, đừng nói một phần mười, chín phần mười cũng được.
Bọn họ không phải người ngu, kẻ sở hữu lực lượng đủ để rung chuyển giới bích Nhân Giới chỉ có thể là cường giả tại Thiên Giới và Âm Giới, nói cách khác bọn họ đã bị Thiên Giới và Âm Giới liệt vào danh sách bị vứt bỏ rồi, không có người lãnh đạo thì thôi, bây giờ có người lãnh đạo nhất định phải phản kháng.
Bọn họ... không phải gia súc bị người chăn nuôi, muốn giết liền giết.
Ngươi muốn giết ta, ta sẽ giết lại ngươi.
Cả Nhân Giới nhiệt huyết sôi sục, cuộc chiến này đã trở thành... Giới Chiến.
- Thần trí của hắn đã không rõ ràng, nàng không cần hỏi, trực tiếp sưu hồn là được.
Phượng rất hận Phượng Hoàng lão tổ, tuy nàng đã có suy nghĩ “không màng quá khứ” nhưng tự thuyết phục bản thân và biết được sự thật luôn tồn tại một ranh giới nhất định, cả trăm năm qua nàng vẫn chờ cái ngày tự tay tra hỏi rồi chém Phượng Hoàng lão tổ thành trăm nghìn mảnh.
Bất quá khi nhìn thấy Phượng Hoàng lão tổ tâm cảnh vỡ nát nàng liền không có ý tứ muốn giết lão nữa, dù sao không cần nàng ra tay lão cũng không tránh khỏi cái chết, bây giờ nàng chỉ muốn biết năm xưa nàng đã bị tính kế như thế nào, liệu rằng kết quả xấu nhất có xảy ra hay chăng?
Không chút do dự, Phượng đặt tay lên đỉnh đầu Phượng Hoàng lão tổ tiến hành sưu hồn.
Sưu hồn là một quá trình đầy thống khổ, nhưng so với nỗi thống khổ song trọng hỏa diễm phệ thân thì không đáng nhắc đến, Phượng Hoàng lão tổ bị người khác sưu hồn chẳng hề vùng vẫy hay la hét trong đau đớn, từ đầu đến cuối lão chỉ lập đi lập lại mấy câu “ta mạnh nhất, ta không tin”.
Mười phút trôi qua, sưu hồn chấm dứt, Phượng Hoàng lão tổ thần hồn câu diệt.
Thứ duy nhất còn sót lại của Phượng Hoàng lão tổ là một giọt Phượng Hoàng huyết mạch.
Có điều đây không phải do Phượng Hoàng huyết mạch cường thế chống chịu được Nhật Phá Thần Hỏa thiêu đốt mà là Lâm Phong cố ý lưu lại cho Phượng hấp thu, nói gì thì nói, Phượng Hoàng huyết mạch là đồ tốt, có mà không xài liền quá có lỗi với bản thân.
Còn Phượng, nàng không để ý tới cái gì gọi là Phượng Hoàng huyết mạch, sau trăm năm mới hiểu rõ chân tướng, nàng ôm lấy Lâm Phong bật khóc, nàng sung sướng nỉ non:
- Ta... ta không bị vấy bẩn, ta rốt cuộc cũng xứng với chàng.
Lâm Phong vỗ về Phượng dịu dàng nói:
- Đồ ngốc, đã làm phu thê với nhau bao nhiêu năm rồi còn xứng với chả không xứng, chẳng lẽ nếu kết quả xấu nàng sẽ rời bỏ ta sao?
Nàng sẽ rời bỏ ta chứ không phải ta sẽ rời bỏ nàng, ý tứ rất rõ ràng, dù bất kể có chuyện gì xảy ra đi nữa, Lâm Phong sẽ không bao giờ buông tay Phượng.
Lời nói hàm ý ngọt ngào đánh thẳng vào tâm can, Phượng kiên quyết lắc đầu:
- Dĩ nhiên là không rồi, ta da mặt rất dày, chàng có đuổi ta cũng không đi. Chỉ là... ta không muốn có khúc mắc trong lòng.
Lâm Phong vươn tay nắn lấy hai gò má mềm mại của Phượng cười nói:
- Phải không? Ta thấy rất mỏng a.
Phượng trừng mắt:
- Không giỡn nữa, mau trở về thôi kẻo Nhân Giới bị phá nát.
Lâm Phong nghiêm túc nói:
- Trở về nàng chỉ cần chuyên tâm hấp thu Phượng Hoàng huyết mạch là được, những chuyện khác cứ giao cho ta.
Phượng gật đầu:
- Ta hiểu rồi.
Bên cạnh chức năng bảo hộ, vòng sáng bao quanh Lâm Phong còn có thể được sử dụng như một phương tiện để Lâm Phong giao lưu với Nhân Giới Chi Linh xuyên không gian, xong việc Lâm Phong chỉ cần một ý nghĩ là Nhân Giới Chi Linh liền mở ra một vòng xoáy dẫn trở về.
Bước qua vòng xoáy, Lâm Phong đặt chân tại một ngọn núi cách gian phòng ban đầu khoảng trăm dặm, hắn nhìn lên trời khẽ nói:
- Giới bích đã bị hư hại nặng nề, đoán chừng Nhân Giới không chống đỡ được bao lâu nữa.
Nghe vậy, tâm tình của Phượng có chút sa sút, có Lâm Phong ở đây nàng căn bản không cần lo lắng sẽ tử vong khi Nhân Giới bị hủy nhưng dù sao Nhân Giới cũng là quê hương của nàng, là nơi nàng sinh ra, nàng không nỡ trơ mắt nhìn nó bị phá hủy.
Phượng hỏi:
- Chàng có cách nào bảo trụ Nhân Giới không?
Lâm Phong bình tĩnh trả lời:
- Có, bất quá cách này phụ thuộc rất lớn vào Nhân Giới Chi Linh, nếu không được ta sẽ đem mọi người đến Ám Minh Giới tránh tạm.
Dứt lời, Lâm Phong bắt đầu câu thông với Nhân Giới Chi Linh.
Phương pháp của Lâm Phong khá tương tự với Đoạt Giới Đại Pháp của Phượng Hoàng lão tổ, bước đầu tiên là dùng Hỗn Độn Thế Giới bao trùm lên Nhân Giới để giành quyền chưởng khống Nhân Giới, sau lại lợi dụng thuộc tính hỗn độn hóa vạn vật đắp lại giới bích, cuối cùng là củng cố giới bích vững chắc hơn.
Nhưng để Hỗn Độn Thế Giới bao trùm lên Nhân Giới thì rất cần đến sự hợp tác của Nhân Giới Chi Linh, dù sao Lâm Phong không phải Phượng Hoàng lão tổ bày mưu tính kế cả trăm vạn năm, Hỗn Độn Thế Giới của hắn mới hình thành căn bản không lớn bằng Nhân Giới được.
Thậm chí nếu Hỗn Độn Thế Giới có lớn hơn Nhân Giới thì việc giành quyền chưởng khống một giới cũng không hề dễ dàng chút nào, chung quy lại tu vi của Lâm Phong vẫn chưa vượt qua được giới hạn Thái Sơ Giới, chỉ cần Nhân Giới Chi Linh phản kháng một chút thôi sẽ thất bại ngay.
Trừ phi Nhân Giới Chi Linh hoàn toàn buông lỏng đồng thời phụ trợ Lâm Phong hết mình thì kế hoạch này mới có cơ may thành công.
Nhận được tín hiệu từ Lâm Phong, Nhân Giới Chi Linh không trả lời ngay, có vẻ như nó đang do dự.
Phải, Nhân Giới Chi Linh đang do dự.
Tuy Nhân Giới Chi Linh chỉ có linh không có trí nhưng nó biết việc giao quyền chưởng khống Nhân Giới vào tay người khác là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nói theo ngôn ngữ nhân loại thì Nhân Giới sẽ phải giao phó mạng sống của nó vào tay Lâm Phong.
Có thể phương pháp của Lâm Phong chỉ là tạm thời chưởng khống, nhưng lỡ như sau đó Lâm Phong bị quyền lực của “Giới Chủ” hấp dẫn thì sao, trên thế giới này có một định luật thép rất khó để phủ nhận - đã nếm cái gì ngon ngọt liền rất khó buông tay a.
Giành quyền chưởng khống, Lâm Phong rất dễ dàng gạt bỏ Nhân Giới Chi Linh để thay vào đó, Nhân Giới Chi Linh không do dự là không thể nào.
Bất quá Nhân Giới Chi Linh không do dự quá lâu đã cho Lâm Phong một đáp án, nó đồng ý.
Nó tin tưởng vào người đầu tiên nó chủ động ghi nhớ, nó tin tưởng vào sự lựa chọn của Hỗn Độn Chi Tâm.
Đạt được Nhân Giới Chi Linh hồi âm, Lâm Phong không chậm trễ nữa bắt đầu kế hoạch.
Lâm Phong ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền.
Bằng mắt thường không thể thấy được những gì Lâm Phong đang làm nhưng Phượng ở bên cạnh lại cảm giác được trong người Lâm Phong bỗng nhiều hơn một tồn tại đặc thù, nếu nàng đoán không lầm thì tồn tại đặc thù đó hẳn là Nhân Giới Chi Linh.
Không sai, Nhân Giới Chi Linh đang phụ thể trên người Lâm Phong.
Hợp Giới cảnh, mỗi một tế bào của Lâm Phong đều chứa một phần Hỗn Độn Thế Giới, hắn là thế giới, thế giới là hắn.
Bây giờ có thêm Nhân Giới Chi Linh gia nhập, Hỗn Độn Thế Giới của Lâm Phong giống như ngựa thoát dây cương bành trướng với một tốc độ khó tin xông phá giới hạn “cơ thể nhân loại” chuyển sang giới hạn “không gian vị diện”, một giây bao trùm vô số dặm.
Chỉ là Nhân Giới không nhỏ, Hỗn Độn Thế Giới muốn hoàn toàn phủ lên cũng phải mất một ít thời gian, khoảng chừng nửa canh giờ.
Nửa canh giờ, nếu không làm thêm điều gì khác chắc chắn sẽ không kịp.
Vào giờ phút này, còn làm gì được sao?
Có.
Lâm Phong bỗng mở mắt ra, ánh mắt của hắn thâm thúy như nhìn thấu hết thảy Nhân Giới, hắn cất giọng nói:
- Nhân Giới gặp nguy, ta thay Nhân Giới Chi Linh cầu sự giúp đỡ của tất cả sinh linh trong Nhân Giới, nếu ai nguyện ý giúp đỡ hãy ngẩng mặt lên trời, ta sẽ rút ra một phần mười sinh mệnh của người đó đổi lấy lực lượng gia trì cho giới bích Nhân Giới, cùng sống hay cùng chết, các ngươi tự quyết định đi.
Ngồi tại Ngũ Hành Tinh, Lâm Phong nói không to, nhưng huyền diệu ở chỗ lời nói của hắn lại tự động được truyền đến từng sinh linh một, tất cả đều nghe rõ Lâm Phong nói cái gì.
Tổ vỡ, trứng cũng chẳng còn, không cần biết Lâm Phong nói có thật hay không, toàn bộ sinh linh trong Nhân Giới giống như vớ được ngọn cỏ cứu mạng ngẩng mặt lên trời, từ nhân loại đến linh thú hay vô số tộc quần khác, thậm chí cả những tồn tại như tinh cầu đều nguyện ý giao ra một phần mười sinh mệnh.
Lâm Phong đặt tay lên mi tâm thi pháp, toàn bộ sinh linh Nhân Giới bị rút ra một phần mười sinh mệnh chi lực, cả Nhân Giới... bỗng “già” đi trông thấy.
Nhưng không một ai uể oải, ngược lại tràng cảnh hùng tráng vô cùng.
Bởi vì...
Một phần mười sinh mệnh chi lực của một người trong trường hợp này không tính là cái gì, nhưng một phần mười sinh mệnh chi lực của toàn bộ sinh linh lại là một cỗ lực lượng khổng lồ vô biên vô hạn, đến mức sinh mệnh chi lực vốn vô hình vào lúc này lại trở nên hữu hình khi hội tụ với nhau.
Tại mỗi tinh cầu, một cột sáng sinh mệnh sáng rực trực phá thương khung dung nhập vào giới bích Nhân Giới.
Trong nháy mắt này, giới bích Nhân Giới được bổ sung không ít lực lượng, tuy không thể nào làm đến hoàn hảo vô khuyết như ban đầu nhưng chống đỡ thêm nửa canh giờ không còn là chuyện xa vời nữa.
Nếu không đủ đâu?
Không thành vấn đề, bọn họ sẵn sàng một lần nữa cung cấp sinh mệnh để đối lấy Nhân Giới bình an, đừng nói một phần mười, chín phần mười cũng được.
Bọn họ không phải người ngu, kẻ sở hữu lực lượng đủ để rung chuyển giới bích Nhân Giới chỉ có thể là cường giả tại Thiên Giới và Âm Giới, nói cách khác bọn họ đã bị Thiên Giới và Âm Giới liệt vào danh sách bị vứt bỏ rồi, không có người lãnh đạo thì thôi, bây giờ có người lãnh đạo nhất định phải phản kháng.
Bọn họ... không phải gia súc bị người chăn nuôi, muốn giết liền giết.
Ngươi muốn giết ta, ta sẽ giết lại ngươi.
Cả Nhân Giới nhiệt huyết sôi sục, cuộc chiến này đã trở thành... Giới Chiến.
/470
|