Dựa theo kế hoạch đại quân bảy trăm Vấn Đạo sẽ được truyền tống trực tiếp tới cứ điểm sau đó lấy thế lôi đình vạn quân đánh cho Ma Tộc không kịp trở tay, nhưng truyền tống hoàn tất bảy trăm Vấn Đạo đều ngớ người, chỗ này chỉ là một mảnh tinh không phổ thông nào phải cứ điểm gì?
Tuy nói nơi đây không có nguy hiểm nhưng truyền tống sai lệch đã nói rõ trong chuyện này có vấn đề, Trần Tuyết Mai phản ứng nhanh nhất nói với Lâm Phong:
-Mau lấy ra Phi Tinh nhìn một chút xem chúng ta ở chỗ nào, cách cứ điểm bao xa.
Không đợi Trần Tuyết Mai dứt lời Lâm Phong đã lấy ra Phi Tinh, Lâm Phong nhảy lên phòng điều khiển xem xét một hồi nói:
-Không xa lắm, cách cứ điểm khoảng nửa canh giờ bay.
Nghe vậy Trần Tuyết Mai sắc mặt âm trầm, nửa canh giờ đúng là không nhiều nhưng cũng không ngắn làm được rất nhiều chuyện, vào đúng lúc quan trọng nhất bọn họ lại bị trễ mất nửa canh giờ không khỏi quá trùng hợp rồi.
Chẳng lẽ bên trong đại quân có nội gián của Ma Tộc? Hoặc nói bên phía cứ điểm có người nhúng tay vào truyền tống trận khiến điểm đến sai lệch?
Bất kể thế nào, Trần Tuyết Mai dám chắc đã có kẻ giở trò quỷ nhưng lúc này không tiện truy cứu, viện trợ cho cứ điểm quan trọng hơn.
Trần Tuyết Mai lập tức ra lệnh:
-Mọi người mau chóng lên Phi Tinh tiến về cứ điểm.
Những người còn lại đồng loạt đáp:
-Tuân lệnh.
Sau đó, bảy trăm người cưỡi Phi Tinh lấy tốc độ tối đa hướng về cứ điểm, trên đường bay gặp thứ gì cản trở như Tinh Không Linh Thú hay Thiên Ngoại Vẫn Thạch đều bị đại quân nháy mắt tiêu diệt, chỉ cần không tiếp tục xuất hiện ngoài ý muốn khoảng nửa canh giờ sau sẽ đến nơi.
…..........
Cùng lúc đó…
Trên một viên thiên thạch tại khu vực phụ cận biên giới Nam Môn tinh vực, một nhóm ba mươi ba tên Vấn Đạo cùng mấy trăm Hợp Thể tu sĩ đang ra sức gia cố một bức màn sáng bảo vệ cứ điểm chống lại đại quân mấy vạn Ma Tộc không ngừng phá hoại.
Trong chiến tranh xâm lược, quân tiên phong thường là cảm tử quân, một lần đưa ra mấy vạn cảm tử quân, không, tính cả bốn khu chiến trường là mười mấy vạn cảm tử quân có sức chiến đấu không tệ đã nói rõ Ma Tộc rất quyết tâm trong trận chiến lần này.
Phải biết khả năng duy trì hậu đại của Ma Tộc không mạnh, mười mấy vạn tộc nhân đối với tộc loài ở Thái Sơ Giới không tính là cái gì nhưng với Ma Tộc là một con số rất đáng để quan tâm, nếu thất bại không nói thương cân động cốt cũng sẽ kiềm hãm Ma Tộc phát triển trong mấy nghìn năm.
Và dưới sự quyết tâm của Ma Tộc, tình hình trước mắt không mấy khả quan cho phía Nam Môn cứ điểm.
Thấy màn sáng càng lúc càng rung lắc dữ dội, một tên Hợp Thể tu sĩ hướng về một nam tử Vấn Đạo viên mãn gấp gáp hỏi:
-Chu đại nhân, đại quân còn chưa tới sao? Hộ trận sắp vỡ rồi a.
Nam tử được gọi Chu đại nhân đúng là một trong chín sứ giả - Nhất Tinh Sứ Giả Chu Hồng, ngay từ lúc bắt đầu chống lại Ma Tộc thì Chu Hồng đã được điều đến cứ điểm này chỉ huy phòng thủ không cho Ma Tộc vượt qua.
Mười một năm giằng co, Chu Hồng biết rõ hôm nay đại quân xuất động vốn tưởng sẽ hoàn thành nhiệm vụ nhàm chán này ai ngờ Ma Tộc hành động so với bọn họ còn nhanh hơn, đại quân chưa đến Ma Tộc đã chủ động muốn công phá rồi.
Cứ mặc kệ Ma Tộc hiển lộ thực lực xa xa không bằng đại quân sắp đến nhưng nước xa không cứu được lửa gần a, một khi cứ điểm bị phá bọn họ khẳng định sẽ trong nháy mắt toàn diệt.
Hơn nữa… không hiểu sao vừa rồi truyền tin của Chu Hồng nửa đường đứt gánh khiến Chu Hồng lo lắng không thôi, chính Chu Hồng cũng không biết chính xác đại quân bao giờ mới tới, trong lòng hắn đã tính toán sẵn đường lui chạy trốn.
Thế nhưng chiến tranh không thể thua ở sĩ khí, lại nói tạm thời vẫn chống đỡ được một lúc, Chu Hồng trưng ra bộ mặt đầy chắc chắn quát lớn:
-Kiên trì, ta đã thông tri, rất nhanh đại quân sẽ đến đánh tan đám Ma Tộc này.
Với cương vị là một sứ giả đại nhân, lời nói của Chu Hồng rất có trọng lượng, những người khác không nghi ngờ Chu Hồng chút nào lập tức liều mạng điều động tu vi đi gia trì cho trận pháp, chung quy bọn họ rất có niềm tin vào đại quân.
Đợi đại quân đến, bọn họ nhất định sẽ trả lại toàn bộ cục tức này cho Ma Tộc, còn gì thống khoái hơn.
Có điều vẫn có không ít người bực tức chửi rủa:
-Chết tiệt, ai ngờ Ma Tộc không tính theo lẽ thường có thể lấy số lượng bù chất lượng, sớm biết ta đã ra ngoài chém giết một phen không cho đám ma tộc cắc ké tập trung a.
-Đúng vậy, Ma Tộc quả nhiên không thể xem thường, bọn chúng dường như không để ý đến tu vi chỉ quan tâm đến ma khí, một đám cắc ké tụ chung một chỗ lại đem đến uy năng khó có thể tượng tượng sánh ngang với Vấn Đạo nhất kích.
Thật, chiến tranh quy mô càng lớn thì số lượng không đại biểu cho chiến thắng, chất lượng cao tầng mới là quan trọng, tuy đại quân Ma Tộc đông đảo nhưng số lượng Ma Soái tương đương Vấn Đạo chỉ gấp rưỡi Vấn Đạo tu sĩ bên Nam Môn cứ điểm.
Theo lẽ thường nhân số gấp rưỡi vẫn chưa gọi là quá chênh lệch, dựa vào màn sáng từ bát phẩm trận pháp Nam Môn cứ điểm vẫn phòng thủ được, bằng chứng là bọn họ đã kiềm chế được Ma Tộc suốt mười một năm qua, bại lui thì có chứ thất thủ thì chưa.
Ai biết hôm nay Ma Tộc đột ngột bày ra chiến lực kinh người, phương thức chiến đấu của Ma Tộc không thể không nói rất quỷ dị.
Cụ thể là trong giới tu sĩ một đám Hóa Thần cũng không sánh bằng một Vấn Đạo, đây là sự chênh lệch về chất, còn ở trong Ma Tộc một đám Ma Binh yếu kém hợp chung một chỗ vẫn có thể đánh bại Ma Soái đại lão bằng cách quán chú ma khí của một đám Ma Binh vào duy nhất một đòn đánh.
Mặc dù sau khi đánh xong một đòn sẽ có ít nhất mười tên Ma Binh bạo thể chết tươi nhưng cái giá này quá rẻ, chết mười Ma Binh đổi lại được một phát đánh của Vấn Đạo là rất đáng giá rồi.
-Răng rắc…
Gần nửa canh giờ sau, dưới tần suất tấn công của Ma Tộc càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, màn sáng bắt đầu có dấu hiệu muốn phá toái, không ít tu sĩ Hợp Thể bị chấn động đến mức phản phệ phun ra máu tươi, khí tức hỗn loạn.
Giờ phút này, tu sĩ trên cứ điểm đã cảm giác có chút không đúng, không phải Chu Hồng nói rất nhanh đại quân sẽ đến sao? Vì cái gì trận sắp phá người vẫn chưa thấy ai?
Một người không nhịn được hỏi:
-Chu đại nhân, rốt cuộc phải chờ bao lâu nữa, chúng ta sắp không chịu nổi nữa rồi a.
Chu Hồng sắc mặt vẫn đầy tự tin nói:
-Không được buông lỏng, đại quân chậm trễ không đến là để Ma Tộc buông lỏng cảnh giác, chỉ cần kéo dài thêm một chút nữa chắc chắn đại quân sẽ ra mặt.
Có lẽ Chu Hồng diễn quá đạt, hoặc có lẽ giờ phút này ngoài liều mạng ra không còn cách nào khác mà không có ai oán thán nữa tập trung hết tinh lực cùng sức lực vào gia cố trận pháp.
Phía bên ngoài, đại quân Ma Tộc thấy hộ trận chuẩn bị vỡ nát liền hưng phấn không thôi, trong mắt bọn chúng mấy trăm người kia chính là mỹ thực a, đã rất lâu rồi Ma Tộc không được thoải mái đánh chén một phen, bây giờ có cơ hội không cao hứng sao được.
Một tên Ma Soái khặc khặc cười lớn nói:
-Cũng nên kết thúc rồi.
Đột nhiên, tên Ma Soái kia cảm nhận được ba động không đúng ngước mắt nhìn về phương xa khẽ nhíu mày:
-Chết tiệt, không phải tính toán còn dư mười phút sao, đám người kia thế nào đến sớm như vậy. Mặc kệ, phá cứ điểm trước tính sau, ít nhất cũng phải hoàn thành được nhiệm vụ. Nghe lệnh bổn soái, không tiếc hết thảy nhất kích tất sát.
Nhận được hiệu lệnh, một đám Ma Binh điên cuồng quán chú ma khí tạo thành một bàn tay đen kịt khổng lồ, thậm chí có không ít Ma Binh chủ động lấy thân dung nhập vào bàn tay để tăng thêm uy lực, bàn tay chưa tấn công không gian đã vang vọng lên mấy tiếng ‘‘ken két’’ đáng sợ.
Mười giây tụ lực, bàn tay đen kịt nắm lại đấm ra một quyền.
Bàn tay đi tới đâu, linh khí bị xóa sạch tới đó, ma khí dâng trào, không gian nứt vỡ, một quyền lấy thế không thể ngăn cản oanh lên màn sáng hộ trận.
-Oanh… oanh… oanh…
-Ầm… ầm… ầm…
-Không tốt.
Hộ trận vốn đã suy yếu vừa tiếp xúc với bàn tay đã bị đấm thủng, rất nhiều tu sĩ trên cứ điểm không chịu nổi phản phệ rơi vào trọng thương, khí tức suy yếu cực kì.
May mắn bàn tay đen kịt kia sau khi phá vỡ hộ trận vẫn còn dư lực lại không thừa thắng xông lên cứ thế tiêu tán, nếu không mấy trăm Hợp Thể tu sĩ có mặt ở đây dưới một bàn tay ít nhất sẽ bị diệt sát hơn phân nửa.
Nhưng mà… ai cũng biết đây không phải chuyện tốt, đám Ma Tộc kia không giết bọn họ khẳng định là có âm mưu, hơn nữa bàn tay đen kịt tiêu tán trả lại cho đại quân Ma Tộc không ít ma khí, có thể nói đây là một phương thức tiết kiệm chiến lực của Ma Tộc.
Hơn nữa quay đầu lại… bọn họ phát hiện Chu Hồng đã biến mất lúc nào không hay, đây là muốn bỏ rơi bọn họ a.
Quả nhiên, tên Ma Soái kia không cho tu sĩ trên cứ điểm cơ hội thở dốc tiếp tục ra lệnh:
-Thôn phệ bọn họ, không cho bất kì kẻ nào thoát.
Thân mang trọng thương, sứ giả trốn trận, sắc mặt đám tu sĩ trên cứ điểm tràn đầy tuyệt vọng, bất quá vẫn có người không cam chịu hét lớn:
-Liều mạng, cùng lắm là chết thôi. Giết một cái là huề vốn, giết hai cái liền có lời.
-Đúng, trước sau gì cũng chết, không bằng vì Nhân Giới, vì thân nhân làm ra chút chuyện đáng giá.
-Giết.
Ngay lúc tu sĩ trên cứ điểm chuẩn bị liều chết, một màn cực kì hoa lệ diễn ra trước mặt bọn họ, tinh không vốn đen kịt bỗng… trở nên sáng chói hơn bao giờ hết.
Đến mức trong bọn họ không có ai là kẻ yếu, thị lực mạnh hơn người bình thường vô số lần cũng không thấy gì ngoài một màu trắng xóa, kèm theo đó là một loạt âm thanh nổ lớn quanh quẩn bên tai và một cỗ nhiệt khí khủng bố lan tràn.
-Ầm… ầm… ầm…
Sáng chói qua đi, không gian trở về tĩnh mịch, đám tu sĩ trên cứ điểm mặc kệ toàn thân bị nhiệt khí gây tổn thương không nhỏ ngây ngốc nhìn đại quân Ma Tộc đã bốc hơi hơn phân nửa, mà đằng xa xa thì là một đội ngũ bảy trăm Vấn Đạo chỉnh tề đánh tới.
Người đi đầu… hiển nhiên là Trần Tuyết Mai và Lâm Phong, hai người đồng loạt hét lớn:
-Giết.
Tuy nói nơi đây không có nguy hiểm nhưng truyền tống sai lệch đã nói rõ trong chuyện này có vấn đề, Trần Tuyết Mai phản ứng nhanh nhất nói với Lâm Phong:
-Mau lấy ra Phi Tinh nhìn một chút xem chúng ta ở chỗ nào, cách cứ điểm bao xa.
Không đợi Trần Tuyết Mai dứt lời Lâm Phong đã lấy ra Phi Tinh, Lâm Phong nhảy lên phòng điều khiển xem xét một hồi nói:
-Không xa lắm, cách cứ điểm khoảng nửa canh giờ bay.
Nghe vậy Trần Tuyết Mai sắc mặt âm trầm, nửa canh giờ đúng là không nhiều nhưng cũng không ngắn làm được rất nhiều chuyện, vào đúng lúc quan trọng nhất bọn họ lại bị trễ mất nửa canh giờ không khỏi quá trùng hợp rồi.
Chẳng lẽ bên trong đại quân có nội gián của Ma Tộc? Hoặc nói bên phía cứ điểm có người nhúng tay vào truyền tống trận khiến điểm đến sai lệch?
Bất kể thế nào, Trần Tuyết Mai dám chắc đã có kẻ giở trò quỷ nhưng lúc này không tiện truy cứu, viện trợ cho cứ điểm quan trọng hơn.
Trần Tuyết Mai lập tức ra lệnh:
-Mọi người mau chóng lên Phi Tinh tiến về cứ điểm.
Những người còn lại đồng loạt đáp:
-Tuân lệnh.
Sau đó, bảy trăm người cưỡi Phi Tinh lấy tốc độ tối đa hướng về cứ điểm, trên đường bay gặp thứ gì cản trở như Tinh Không Linh Thú hay Thiên Ngoại Vẫn Thạch đều bị đại quân nháy mắt tiêu diệt, chỉ cần không tiếp tục xuất hiện ngoài ý muốn khoảng nửa canh giờ sau sẽ đến nơi.
…..........
Cùng lúc đó…
Trên một viên thiên thạch tại khu vực phụ cận biên giới Nam Môn tinh vực, một nhóm ba mươi ba tên Vấn Đạo cùng mấy trăm Hợp Thể tu sĩ đang ra sức gia cố một bức màn sáng bảo vệ cứ điểm chống lại đại quân mấy vạn Ma Tộc không ngừng phá hoại.
Trong chiến tranh xâm lược, quân tiên phong thường là cảm tử quân, một lần đưa ra mấy vạn cảm tử quân, không, tính cả bốn khu chiến trường là mười mấy vạn cảm tử quân có sức chiến đấu không tệ đã nói rõ Ma Tộc rất quyết tâm trong trận chiến lần này.
Phải biết khả năng duy trì hậu đại của Ma Tộc không mạnh, mười mấy vạn tộc nhân đối với tộc loài ở Thái Sơ Giới không tính là cái gì nhưng với Ma Tộc là một con số rất đáng để quan tâm, nếu thất bại không nói thương cân động cốt cũng sẽ kiềm hãm Ma Tộc phát triển trong mấy nghìn năm.
Và dưới sự quyết tâm của Ma Tộc, tình hình trước mắt không mấy khả quan cho phía Nam Môn cứ điểm.
Thấy màn sáng càng lúc càng rung lắc dữ dội, một tên Hợp Thể tu sĩ hướng về một nam tử Vấn Đạo viên mãn gấp gáp hỏi:
-Chu đại nhân, đại quân còn chưa tới sao? Hộ trận sắp vỡ rồi a.
Nam tử được gọi Chu đại nhân đúng là một trong chín sứ giả - Nhất Tinh Sứ Giả Chu Hồng, ngay từ lúc bắt đầu chống lại Ma Tộc thì Chu Hồng đã được điều đến cứ điểm này chỉ huy phòng thủ không cho Ma Tộc vượt qua.
Mười một năm giằng co, Chu Hồng biết rõ hôm nay đại quân xuất động vốn tưởng sẽ hoàn thành nhiệm vụ nhàm chán này ai ngờ Ma Tộc hành động so với bọn họ còn nhanh hơn, đại quân chưa đến Ma Tộc đã chủ động muốn công phá rồi.
Cứ mặc kệ Ma Tộc hiển lộ thực lực xa xa không bằng đại quân sắp đến nhưng nước xa không cứu được lửa gần a, một khi cứ điểm bị phá bọn họ khẳng định sẽ trong nháy mắt toàn diệt.
Hơn nữa… không hiểu sao vừa rồi truyền tin của Chu Hồng nửa đường đứt gánh khiến Chu Hồng lo lắng không thôi, chính Chu Hồng cũng không biết chính xác đại quân bao giờ mới tới, trong lòng hắn đã tính toán sẵn đường lui chạy trốn.
Thế nhưng chiến tranh không thể thua ở sĩ khí, lại nói tạm thời vẫn chống đỡ được một lúc, Chu Hồng trưng ra bộ mặt đầy chắc chắn quát lớn:
-Kiên trì, ta đã thông tri, rất nhanh đại quân sẽ đến đánh tan đám Ma Tộc này.
Với cương vị là một sứ giả đại nhân, lời nói của Chu Hồng rất có trọng lượng, những người khác không nghi ngờ Chu Hồng chút nào lập tức liều mạng điều động tu vi đi gia trì cho trận pháp, chung quy bọn họ rất có niềm tin vào đại quân.
Đợi đại quân đến, bọn họ nhất định sẽ trả lại toàn bộ cục tức này cho Ma Tộc, còn gì thống khoái hơn.
Có điều vẫn có không ít người bực tức chửi rủa:
-Chết tiệt, ai ngờ Ma Tộc không tính theo lẽ thường có thể lấy số lượng bù chất lượng, sớm biết ta đã ra ngoài chém giết một phen không cho đám ma tộc cắc ké tập trung a.
-Đúng vậy, Ma Tộc quả nhiên không thể xem thường, bọn chúng dường như không để ý đến tu vi chỉ quan tâm đến ma khí, một đám cắc ké tụ chung một chỗ lại đem đến uy năng khó có thể tượng tượng sánh ngang với Vấn Đạo nhất kích.
Thật, chiến tranh quy mô càng lớn thì số lượng không đại biểu cho chiến thắng, chất lượng cao tầng mới là quan trọng, tuy đại quân Ma Tộc đông đảo nhưng số lượng Ma Soái tương đương Vấn Đạo chỉ gấp rưỡi Vấn Đạo tu sĩ bên Nam Môn cứ điểm.
Theo lẽ thường nhân số gấp rưỡi vẫn chưa gọi là quá chênh lệch, dựa vào màn sáng từ bát phẩm trận pháp Nam Môn cứ điểm vẫn phòng thủ được, bằng chứng là bọn họ đã kiềm chế được Ma Tộc suốt mười một năm qua, bại lui thì có chứ thất thủ thì chưa.
Ai biết hôm nay Ma Tộc đột ngột bày ra chiến lực kinh người, phương thức chiến đấu của Ma Tộc không thể không nói rất quỷ dị.
Cụ thể là trong giới tu sĩ một đám Hóa Thần cũng không sánh bằng một Vấn Đạo, đây là sự chênh lệch về chất, còn ở trong Ma Tộc một đám Ma Binh yếu kém hợp chung một chỗ vẫn có thể đánh bại Ma Soái đại lão bằng cách quán chú ma khí của một đám Ma Binh vào duy nhất một đòn đánh.
Mặc dù sau khi đánh xong một đòn sẽ có ít nhất mười tên Ma Binh bạo thể chết tươi nhưng cái giá này quá rẻ, chết mười Ma Binh đổi lại được một phát đánh của Vấn Đạo là rất đáng giá rồi.
-Răng rắc…
Gần nửa canh giờ sau, dưới tần suất tấn công của Ma Tộc càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, màn sáng bắt đầu có dấu hiệu muốn phá toái, không ít tu sĩ Hợp Thể bị chấn động đến mức phản phệ phun ra máu tươi, khí tức hỗn loạn.
Giờ phút này, tu sĩ trên cứ điểm đã cảm giác có chút không đúng, không phải Chu Hồng nói rất nhanh đại quân sẽ đến sao? Vì cái gì trận sắp phá người vẫn chưa thấy ai?
Một người không nhịn được hỏi:
-Chu đại nhân, rốt cuộc phải chờ bao lâu nữa, chúng ta sắp không chịu nổi nữa rồi a.
Chu Hồng sắc mặt vẫn đầy tự tin nói:
-Không được buông lỏng, đại quân chậm trễ không đến là để Ma Tộc buông lỏng cảnh giác, chỉ cần kéo dài thêm một chút nữa chắc chắn đại quân sẽ ra mặt.
Có lẽ Chu Hồng diễn quá đạt, hoặc có lẽ giờ phút này ngoài liều mạng ra không còn cách nào khác mà không có ai oán thán nữa tập trung hết tinh lực cùng sức lực vào gia cố trận pháp.
Phía bên ngoài, đại quân Ma Tộc thấy hộ trận chuẩn bị vỡ nát liền hưng phấn không thôi, trong mắt bọn chúng mấy trăm người kia chính là mỹ thực a, đã rất lâu rồi Ma Tộc không được thoải mái đánh chén một phen, bây giờ có cơ hội không cao hứng sao được.
Một tên Ma Soái khặc khặc cười lớn nói:
-Cũng nên kết thúc rồi.
Đột nhiên, tên Ma Soái kia cảm nhận được ba động không đúng ngước mắt nhìn về phương xa khẽ nhíu mày:
-Chết tiệt, không phải tính toán còn dư mười phút sao, đám người kia thế nào đến sớm như vậy. Mặc kệ, phá cứ điểm trước tính sau, ít nhất cũng phải hoàn thành được nhiệm vụ. Nghe lệnh bổn soái, không tiếc hết thảy nhất kích tất sát.
Nhận được hiệu lệnh, một đám Ma Binh điên cuồng quán chú ma khí tạo thành một bàn tay đen kịt khổng lồ, thậm chí có không ít Ma Binh chủ động lấy thân dung nhập vào bàn tay để tăng thêm uy lực, bàn tay chưa tấn công không gian đã vang vọng lên mấy tiếng ‘‘ken két’’ đáng sợ.
Mười giây tụ lực, bàn tay đen kịt nắm lại đấm ra một quyền.
Bàn tay đi tới đâu, linh khí bị xóa sạch tới đó, ma khí dâng trào, không gian nứt vỡ, một quyền lấy thế không thể ngăn cản oanh lên màn sáng hộ trận.
-Oanh… oanh… oanh…
-Ầm… ầm… ầm…
-Không tốt.
Hộ trận vốn đã suy yếu vừa tiếp xúc với bàn tay đã bị đấm thủng, rất nhiều tu sĩ trên cứ điểm không chịu nổi phản phệ rơi vào trọng thương, khí tức suy yếu cực kì.
May mắn bàn tay đen kịt kia sau khi phá vỡ hộ trận vẫn còn dư lực lại không thừa thắng xông lên cứ thế tiêu tán, nếu không mấy trăm Hợp Thể tu sĩ có mặt ở đây dưới một bàn tay ít nhất sẽ bị diệt sát hơn phân nửa.
Nhưng mà… ai cũng biết đây không phải chuyện tốt, đám Ma Tộc kia không giết bọn họ khẳng định là có âm mưu, hơn nữa bàn tay đen kịt tiêu tán trả lại cho đại quân Ma Tộc không ít ma khí, có thể nói đây là một phương thức tiết kiệm chiến lực của Ma Tộc.
Hơn nữa quay đầu lại… bọn họ phát hiện Chu Hồng đã biến mất lúc nào không hay, đây là muốn bỏ rơi bọn họ a.
Quả nhiên, tên Ma Soái kia không cho tu sĩ trên cứ điểm cơ hội thở dốc tiếp tục ra lệnh:
-Thôn phệ bọn họ, không cho bất kì kẻ nào thoát.
Thân mang trọng thương, sứ giả trốn trận, sắc mặt đám tu sĩ trên cứ điểm tràn đầy tuyệt vọng, bất quá vẫn có người không cam chịu hét lớn:
-Liều mạng, cùng lắm là chết thôi. Giết một cái là huề vốn, giết hai cái liền có lời.
-Đúng, trước sau gì cũng chết, không bằng vì Nhân Giới, vì thân nhân làm ra chút chuyện đáng giá.
-Giết.
Ngay lúc tu sĩ trên cứ điểm chuẩn bị liều chết, một màn cực kì hoa lệ diễn ra trước mặt bọn họ, tinh không vốn đen kịt bỗng… trở nên sáng chói hơn bao giờ hết.
Đến mức trong bọn họ không có ai là kẻ yếu, thị lực mạnh hơn người bình thường vô số lần cũng không thấy gì ngoài một màu trắng xóa, kèm theo đó là một loạt âm thanh nổ lớn quanh quẩn bên tai và một cỗ nhiệt khí khủng bố lan tràn.
-Ầm… ầm… ầm…
Sáng chói qua đi, không gian trở về tĩnh mịch, đám tu sĩ trên cứ điểm mặc kệ toàn thân bị nhiệt khí gây tổn thương không nhỏ ngây ngốc nhìn đại quân Ma Tộc đã bốc hơi hơn phân nửa, mà đằng xa xa thì là một đội ngũ bảy trăm Vấn Đạo chỉnh tề đánh tới.
Người đi đầu… hiển nhiên là Trần Tuyết Mai và Lâm Phong, hai người đồng loạt hét lớn:
-Giết.
/470
|