Viêm Cực vẫn lạc, Lâm Phong thì không tỏ ý muốn diệt cỏ tận gốc ngồi xuống trị thương nhưng ba người Tuyên Thủy, Yến Tẫn, Kình Thần không dám chạy trốn, ngược lại cả ba người rất “ngoan ngoãn” tụ họp lại một chỗ đứng chờ Lâm Phong.
Gần nửa canh giờ sau, đợi Lâm Phong chữa trị xong xuôi Tuyên Thủy mới đánh tiếng dò hỏi:
-Lâm đạo hữu, không biết đạo hữu có ý định gì không?
Ở bên cạnh, trong lúc chờ đợi câu trả lời hai người Yến Tẫn, Kình Thần không khỏi thấp thỏm lo lắng, dù sao trước đó bọn họ lựa chọn đứng về phía Viêm Cực a, nếu không phải sợ chạy sẽ chọc giận Lâm Phong thì bọn họ đã sớm bỏ chạy rồi.
Cũng may Lâm Phong thật sự không có nhiều sát tâm, hơn nữa Ngũ Hành Tinh bây giờ thiếu nhất là cường giả, hắn không muốn đột nhiên có một đám người khủng bố nhảy vào Ngũ Hành Tinh giết chóc cướp bóc làm ảnh hưởng tới Lâm gia.
Lâm Phong phất tay tùy ý đáp:
-Nể tình các ngươi không làm quá với Vũ Ngưng nên ta không giết, bất quá ta muốn các ngươi hợp tác với ta làm một chuyện.
Lời của Lâm Phong không khác gì lệnh ân xá, Yến Tẫn vội vàng tranh thủ làm người đầu tiên vỗ ngực cam đoan:
-Lâm đạo hữu có chuyện gì cứ nói, Yến mỗ nhất định sẽ trợ giúp hết mình.
Thấy vậy Kình Thần không chịu yếu thế đứng ra nói:
-Phải, Lâm đạo hữu chớ khách khí, đạo hữu là người giúp chúng ta mở mắt nhận ra những u mê của Ngũ Hành Tinh, đừng nói một việc, mười việc Kình mỗ cũng không chối từ.
Không để ý hai người nói lời hay ý đẹp, Lâm Phong vào thẳng vấn đề chính hỏi:
-Các ngươi biết gì về Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận?
Lần này người trả lời là Tuyên Thủy:
-Không giấu gì Lâm đạo hữu, trong tổ huấn được truyền qua từng đời ngũ đại lão tổ có ghi chép Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận là đại trận bảo vệ Ngũ Hành Tinh khỏi sự xâm lăng của tinh cầu khác, nhưng qua sự kiện vừa rồi ta đã có chút nghi ngờ tính chính xác của tổ huấn.
Chỉ cần như thế Lâm Phong đã biết những điều cần biết, Lâm Phong nói:
-Ngươi nghi ngờ không sai, tuy Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận đúng là có thể bảo vệ Ngũ Hành Tinh nhưng ta dám chắc mục đích chính của đại trận này là khóa lại căn cơ của tinh cầu, chính vì có Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận mà Ngũ Hành Tinh mới không xuất hiện Vấn Đạo.
Trong lòng đã đoán trước một hai, bất quá nghe chính miệng Lâm Phong xác nhận ba người Tuyên Thủy vẫn không nhịn được rùng mình một cái, ở đây Lâm Phong không nói rõ nhưng bọn họ đều ngầm hiểu ngay từ đầu Ngũ Hành Tinh đã bị người khác tính kế rồi.
Không những thế bọn họ còn vui vẻ nhận giặc làm cha, lại hết đời này qua đời khác thay người nọ khống chế Ngũ Hành Tinh nữa chứ.
Yến Tẫn bỗng nói:
-Ý Lâm đạo hữu là chúng ta nên phá giải Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận?
Lâm Phong gật đầu:
-Phải, mặc dù không biết mục đích cuối cùng là gì hay phá giải Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận có dẫn tới hậu quả nào hay không nhưng cứ sống một cách sợ hãi trong Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận không phải cách hay, ta nghĩ cứ phá giải trước tính sau, ít nhất Ngũ Hành Tinh sẽ mở ra được cơ hội để Vấn Đạo.
Nghe đến Vấn Đạo, ba người Tuyên Thủy lập tức đồng ý ngay, dù là vì công hay vì tư thì cách làm của Lâm Phong đều có lợi, một khi đạt tới Vấn Đạo đi hay ở đều nằm trong quyền quyết định của mỗi người, bọn họ không nhất thiết phải sống chết cùng Ngũ Hành Tinh.
Đối với ý nghĩ trên Lâm Phong hiểu rất rõ nhưng không vạch trần, kì thực Lâm Phong không trông mong gì ở bọn họ, một kẻ từng làm những chuyện vô cùng độc đoán chỉ để giữ vững lợi ích cá nhân sẽ chịu hy sinh vì người khác sao? Tám thành là không.
Lâm Phong trực tiếp đưa ra phân phó:
-Tốt, ta sẽ lần lượt đến Mộc Quốc, Kim Quốc và Thổ Quốc lo liệu chuyện phá giải đại trận, các ngươi có ý kiến gì không?
Đương nhiên… là có, ba người Tuyên Thủy làm sao không biết Lâm Phong muốn nhắm đến Hỏa Nguyên Châu, nói gì thì nói Hỏa Nguyên Châu là một món bảo vật rất cao cấp, nhất là đối với những người tu luyện Hỏa thuộc tính hay luyện đan sư thì Hỏa Nguyên Châu chính là bảo vật khó cầu.
Nhưng không ai dám nói ra, cả ba đều chỉ có thể lấy “lệnh bài khách quý” đưa cho Lâm Phong dõng dạc chấp thuận:
-Vất vả cho Lâm đạo hữu rồi.
Có “lệnh bài khách quý” đồng nghĩa có thể sử dụng truyền tống trận một cách thoải mái tại Ngũ Hành Tinh không chịu bất kì quản chế nào, Lâm Phong không khách khí thu hết mấy cái lệnh bài.
Nhớ tới một chuyện khá quan trọng, Lâm Phong hỏi:
-Phải rồi, ta muốn hỏi thăm tin tức về Thái Tiêu Diêu và Thái Phiêu Phiêu, các ngươi có biết hay người họ đang ở đâu không?
Một lần nữa Tuyên Thủy lại là người trả lời:
-Hai người họ rất thông minh, ngay từ lúc đạo hữu còn ở Thần Nguyên Mộ Địa họ đã phát giác được điều không đúng bỏ chạy rồi, mà mấy người chúng ta cũng không truy sát gắt gao nên có lẽ hai người họ không có vấn đề, chỉ không biết tình hình chính xác như thế nào.
Không thu được thông tin gì về Phiêu Phiêu khiến Lâm Phong khá hụt hẫng, nói thật trong những người quen biết hắn lo lắng cho Phiêu Phiêu nhất vì nàng không có nhiều lá bài bảo mệnh, tu vi lại không quá cao, chẳng may đụng phải Hóa Thần viên mãn trở lên nàng sẽ rất khó sống.
Có điều nghĩ nhiều cũng không ích gì, Lâm Phong nói:
-Trong thời gian tới nhờ các ngươi nghe ngóng tin tức về Phiêu Phiêu giúp ta, với bản tính của nàng sẽ không chịu xuất đầu lộ diện dễ dàng nên ta cần các ngươi bày tỏ lòng thành thật rõ ràng, có hiểu không?
Nghe Lâm Phong phân phó thần sắc ba người Tuyên Thủy khẽ biến cổ quái nhìn qua Vũ Ngưng, đáng tiếc họ không thấy bất kì phản ứng khác lạ nào từ Vũ Ngưng đành phải ho khan nhận lệnh:
-Chúng ta nhất định sẽ lưu ý.
Không có việc gì nữa, Lâm Phong để mấy người Tuyên Thủy tùy ý thu thập Ngũ Hành Tỏa Thiên Trụ còn bản thân về thẳng Triều Hỏa Thành sử dụng truyền tống tới thẳng Mộc Quốc, hắn đã có phương hướng đại khái của năm mắt trận nên không cần người dẫn đường.
………………..
Mười năm trôi qua, Lâm Phong một đường lợi dụng năng lượng từ ba viên Hỏa Nguyên Châu rất thuận lợi leo tới Hợp Thể viên mãn, nhục thân cũng đạt tới Hợp Thể hậu kì.
Bên cạnh đó hai người Vũ Ngưng, Hiên Phượng đều nhận được lợi ích không nhỏ, Vũ Ngưng thì đã là Hợp Thể trung kì còn Hiên Phượng dưới sự giúp đỡ của Vũ Ngưng đã Hợp Thể thành công, càng đặc biệt hơn là Hiên Phượng không chịu hạn chế "sân nhà" khi đấu với Hợp Thể khác, nhưng đồng thời Hiên Phượng cũng không có lợi thế "sân nhà".
Cuối cùng, trong mười năm không hề nghe được tin tức của Phiêu Phiêu làm Lâm Phong rất bận tâm.
Tuy nhiên không có cách, Lâm Phong chỉ có thể hy vọng Phiêu Phiêu không gặp phải chuyện gì, về phần Tuyết, Phượng đến thời điểm sẽ tự động gặp lại nên Lâm Phong không lo lắng nhiều.
Hôm nay, Lâm Phong quay trở về Cự Điểu Sơn Lâm.
Nhìn cảnh vật không có bao nhiêu thay đổi, Lâm Phong khẽ cười tự nói:
-Không biết Long Xà với Ngư Điểu thế nào a.
Ở bên cạnh, Vũ Ngưng có chút tò mò nói:
-Hy vọng chúng nó vẫn ở lại Cự Điểu Sơn Lâm, nghe huynh kể chuyện cũ muội rất muốn gặp chúng nó một lần. Nói thật ngày ở Thủy Quốc muội từng thấy rất nhiều linh thú cao cấp nhưng chưa thấy qua linh thú nào có ý tứ như chúng nó cả.
Hiên Phượng cũng có ý kiến tương tự, tính ra thời gian nàng ở cùng Lâm Phong còn dài hơn Vũ Ngưng, nàng đã bị Lâm Phong "tiêm" vào đầu cái định lí những chuyện liên quan tới Lâm Phong toàn là những chuyện thú vị a.
Lâm Phong cười cười:
-Tính toán thời gian cũng chưa quá lâu, chúng nó chắc hẳn chưa tới Hóa Thần vẫn sẽ ở lại thủ hộ nơi này.
Nói xong Lâm Phong cùng Vũ Ngưng, Hiên Phượng tiến nhập nơi sâu của Cự Điểu Sơn Lâm, lần này Lâm Phong không dùng truyền tống trận năm xưa nữa mà dùng tu vi cao siêu trực tiếp bay vào, hắn muốn thử xem ngày trước đã “bỏ lỡ” những mối nguy hiểm gì.
Trên đường đi, Lâm Phong thầm than cẩn thận không bao giờ thừa, mặc dù Cự Điểu Sơn Lâm không có linh thú quá mạnh nhưng những mối nguy hiểm tự nhiên không phải chuyện đùa, nếu ngày xưa hành sự lỗ mãng Lâm Phong đã chết không biết bao nhiêu lần.
Nhất là Ám Dạ Thác, hôm nay đã là Hợp Thể viên mãn Lâm Phong vẫn không nhìn ra điểm kì dị của Ám Dạ Thác ngoại trừ mấy từ “hắc ám quy tắc”, và Lâm Phong có linh cảm rất xấu về Ám Dạ Thác, có lẽ nó có liên quan tới “sự nguy hiểm” ở vùng đất “tràn đầy hắc ám”.
Tạm gác lại chuyện đó, rất nhanh Lâm Phong đã về lại chốn cũ, phát hiện Long Xà và Ngư Điểu vẫn ở lại Lâm Phong khá vui vẻ, người ta thường nói với nhau rằng tu chân giới là thế giới “cảnh còn người mất”, hiện tại cảnh còn thú vẫn còn Lâm Phong không vui sao được.
Phía đối diện, Long Xà cũng phát giác được có người tới gần rất cảnh giác bay ra chặn đường.
Gần trăm năm không gặp, nhưng Long Xà vẫn nhớ rõ khí tức của Lâm Phong, mặc kệ Vũ Ngưng, Hiên Phượng là người lạ nhưng vừa chạm mặt Long Xà đã tru lên một tiếng mừng rỡ rồi không chút phòng vệ lấy cái đầu gãi gãi vào ngực Lâm Phong làm nũng.
Lâm Phong lấy tay xoa đầu Long Xà tán thưởng:
-Mới gần trăm năm đã từ cấp ba tu luyện tới cấp bốn đỉnh phong, ngươi làm tốt lắm.
Đây hoàn toàn là lời khen thật lòng, tuy Lâm Phong có để lại cho Long Xà một mớ tài nguyên nhưng tốc độ tu luyện này cũng quá nhanh, phải biết linh thú cấp thấp cần thời gian tu luyện dài hơn nhân loại rất nhiều, điển hình là Hắc Phong Điểu ba trăm năm mới từ Nguyên Anh sơ kì nhảy lên Nguyên Anh trung kì.
Hơn nữa… Lâm Phong còn biết Ngư Điểu không kém hơn Long Xà đều là linh thú cấp bốn đỉnh phong, xem ra trong thời gian qua hai đứa này đã nhận được kì ngộ không nhỏ.
Lúc này Ngư Điểu mới từ bên trong bay ra, nó đương nhiên nhận ra Lâm Phong nhưng không thân với Lâm Phong bằng Long Xà nên không tới gần làm nũng, Ngư Điểu chỉ đảo mắt nhìn quanh một hồi rồi hướng tới Lâm Phong “ô ô” mấy tiếng.
Không cần người phiên dịch Lâm Phong cũng hiểu Ngư Điểu đang hỏi về Phượng, Lâm Phong nhún vai nói:
-Phượng có việc không về thăm ngươi được.
Nghe vậy Ngư Điểu có chút hụt hẫng quay người bay mất, tốc độ cực nhanh, thoạt nhìn rất giống “một người vừa bị người yêu đá không quan tâm hết thảy chỉ muốn cắm đầu chạy”.
Lâm Phong cổ quái lắc đầu:
-Giới tính của Ngư Điểu, có vấn đề.
Ở bên cạnh, Vũ Ngưng cười đầy thích thú nói:
-Muội không nghĩ vậy, theo muội thì Ngư Điểu rất đơn thuần xem Phượng như một người mẹ, người nó ngại ngùng là huynh đó, muội còn nhớ rất rõ huynh có kể ngày trước huynh sàm sỡ người ta đó nha.
Nghe Vũ Ngưng phân tích, Lâm Phong càng cổ quái hơn phản bác:
-Việc đó không gọi là sàm sỡ, là nghiên cứu a.
Hiên Phượng cười khúc khích ậm ờ:
-Ừm, ngươi nói đúng, là nghiên cứu trên cơ thể người khác.
Không đấu lại được nhị nữ liên thủ trên phương diện võ mồm, Lâm Phong lấy ra mười mấy lọ đan dược đưa cho Long Xà:
-Ta chỉ tới thăm ngươi một chút liền có việc phải đi rồi, và có lẽ sau này ta sẽ không rảnh về lại đây nữa. Ở đây ta có đan dược giúp ngươi và Ngư Điểu tu luyện tới cấp năm đỉnh phong, trong tương lai nếu có duyên chúng ta sẽ gặp mặt, hy vọng lúc đó ta sẽ thấy ngươi hóa hình.
Hiểu hết những gì Lâm Phong nói, ánh mắt Long Xà hiện rõ vẻ không nỡ xa cách, nhưng nó vốn là linh thú tình cảm không giống nhân loại, chỉ hơi buồn một chút đã mở miệng “ô ô” mang theo ý tứ chúc phúc cùng lời hứa gặp lại.
An bài xong xuôi, Lâm Phong lập tức hướng về Bách Hỏa Sơn, nơi mắt trận cuối cùng của Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận cần được phá giải.
Gần nửa canh giờ sau, đợi Lâm Phong chữa trị xong xuôi Tuyên Thủy mới đánh tiếng dò hỏi:
-Lâm đạo hữu, không biết đạo hữu có ý định gì không?
Ở bên cạnh, trong lúc chờ đợi câu trả lời hai người Yến Tẫn, Kình Thần không khỏi thấp thỏm lo lắng, dù sao trước đó bọn họ lựa chọn đứng về phía Viêm Cực a, nếu không phải sợ chạy sẽ chọc giận Lâm Phong thì bọn họ đã sớm bỏ chạy rồi.
Cũng may Lâm Phong thật sự không có nhiều sát tâm, hơn nữa Ngũ Hành Tinh bây giờ thiếu nhất là cường giả, hắn không muốn đột nhiên có một đám người khủng bố nhảy vào Ngũ Hành Tinh giết chóc cướp bóc làm ảnh hưởng tới Lâm gia.
Lâm Phong phất tay tùy ý đáp:
-Nể tình các ngươi không làm quá với Vũ Ngưng nên ta không giết, bất quá ta muốn các ngươi hợp tác với ta làm một chuyện.
Lời của Lâm Phong không khác gì lệnh ân xá, Yến Tẫn vội vàng tranh thủ làm người đầu tiên vỗ ngực cam đoan:
-Lâm đạo hữu có chuyện gì cứ nói, Yến mỗ nhất định sẽ trợ giúp hết mình.
Thấy vậy Kình Thần không chịu yếu thế đứng ra nói:
-Phải, Lâm đạo hữu chớ khách khí, đạo hữu là người giúp chúng ta mở mắt nhận ra những u mê của Ngũ Hành Tinh, đừng nói một việc, mười việc Kình mỗ cũng không chối từ.
Không để ý hai người nói lời hay ý đẹp, Lâm Phong vào thẳng vấn đề chính hỏi:
-Các ngươi biết gì về Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận?
Lần này người trả lời là Tuyên Thủy:
-Không giấu gì Lâm đạo hữu, trong tổ huấn được truyền qua từng đời ngũ đại lão tổ có ghi chép Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận là đại trận bảo vệ Ngũ Hành Tinh khỏi sự xâm lăng của tinh cầu khác, nhưng qua sự kiện vừa rồi ta đã có chút nghi ngờ tính chính xác của tổ huấn.
Chỉ cần như thế Lâm Phong đã biết những điều cần biết, Lâm Phong nói:
-Ngươi nghi ngờ không sai, tuy Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận đúng là có thể bảo vệ Ngũ Hành Tinh nhưng ta dám chắc mục đích chính của đại trận này là khóa lại căn cơ của tinh cầu, chính vì có Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận mà Ngũ Hành Tinh mới không xuất hiện Vấn Đạo.
Trong lòng đã đoán trước một hai, bất quá nghe chính miệng Lâm Phong xác nhận ba người Tuyên Thủy vẫn không nhịn được rùng mình một cái, ở đây Lâm Phong không nói rõ nhưng bọn họ đều ngầm hiểu ngay từ đầu Ngũ Hành Tinh đã bị người khác tính kế rồi.
Không những thế bọn họ còn vui vẻ nhận giặc làm cha, lại hết đời này qua đời khác thay người nọ khống chế Ngũ Hành Tinh nữa chứ.
Yến Tẫn bỗng nói:
-Ý Lâm đạo hữu là chúng ta nên phá giải Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận?
Lâm Phong gật đầu:
-Phải, mặc dù không biết mục đích cuối cùng là gì hay phá giải Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận có dẫn tới hậu quả nào hay không nhưng cứ sống một cách sợ hãi trong Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận không phải cách hay, ta nghĩ cứ phá giải trước tính sau, ít nhất Ngũ Hành Tinh sẽ mở ra được cơ hội để Vấn Đạo.
Nghe đến Vấn Đạo, ba người Tuyên Thủy lập tức đồng ý ngay, dù là vì công hay vì tư thì cách làm của Lâm Phong đều có lợi, một khi đạt tới Vấn Đạo đi hay ở đều nằm trong quyền quyết định của mỗi người, bọn họ không nhất thiết phải sống chết cùng Ngũ Hành Tinh.
Đối với ý nghĩ trên Lâm Phong hiểu rất rõ nhưng không vạch trần, kì thực Lâm Phong không trông mong gì ở bọn họ, một kẻ từng làm những chuyện vô cùng độc đoán chỉ để giữ vững lợi ích cá nhân sẽ chịu hy sinh vì người khác sao? Tám thành là không.
Lâm Phong trực tiếp đưa ra phân phó:
-Tốt, ta sẽ lần lượt đến Mộc Quốc, Kim Quốc và Thổ Quốc lo liệu chuyện phá giải đại trận, các ngươi có ý kiến gì không?
Đương nhiên… là có, ba người Tuyên Thủy làm sao không biết Lâm Phong muốn nhắm đến Hỏa Nguyên Châu, nói gì thì nói Hỏa Nguyên Châu là một món bảo vật rất cao cấp, nhất là đối với những người tu luyện Hỏa thuộc tính hay luyện đan sư thì Hỏa Nguyên Châu chính là bảo vật khó cầu.
Nhưng không ai dám nói ra, cả ba đều chỉ có thể lấy “lệnh bài khách quý” đưa cho Lâm Phong dõng dạc chấp thuận:
-Vất vả cho Lâm đạo hữu rồi.
Có “lệnh bài khách quý” đồng nghĩa có thể sử dụng truyền tống trận một cách thoải mái tại Ngũ Hành Tinh không chịu bất kì quản chế nào, Lâm Phong không khách khí thu hết mấy cái lệnh bài.
Nhớ tới một chuyện khá quan trọng, Lâm Phong hỏi:
-Phải rồi, ta muốn hỏi thăm tin tức về Thái Tiêu Diêu và Thái Phiêu Phiêu, các ngươi có biết hay người họ đang ở đâu không?
Một lần nữa Tuyên Thủy lại là người trả lời:
-Hai người họ rất thông minh, ngay từ lúc đạo hữu còn ở Thần Nguyên Mộ Địa họ đã phát giác được điều không đúng bỏ chạy rồi, mà mấy người chúng ta cũng không truy sát gắt gao nên có lẽ hai người họ không có vấn đề, chỉ không biết tình hình chính xác như thế nào.
Không thu được thông tin gì về Phiêu Phiêu khiến Lâm Phong khá hụt hẫng, nói thật trong những người quen biết hắn lo lắng cho Phiêu Phiêu nhất vì nàng không có nhiều lá bài bảo mệnh, tu vi lại không quá cao, chẳng may đụng phải Hóa Thần viên mãn trở lên nàng sẽ rất khó sống.
Có điều nghĩ nhiều cũng không ích gì, Lâm Phong nói:
-Trong thời gian tới nhờ các ngươi nghe ngóng tin tức về Phiêu Phiêu giúp ta, với bản tính của nàng sẽ không chịu xuất đầu lộ diện dễ dàng nên ta cần các ngươi bày tỏ lòng thành thật rõ ràng, có hiểu không?
Nghe Lâm Phong phân phó thần sắc ba người Tuyên Thủy khẽ biến cổ quái nhìn qua Vũ Ngưng, đáng tiếc họ không thấy bất kì phản ứng khác lạ nào từ Vũ Ngưng đành phải ho khan nhận lệnh:
-Chúng ta nhất định sẽ lưu ý.
Không có việc gì nữa, Lâm Phong để mấy người Tuyên Thủy tùy ý thu thập Ngũ Hành Tỏa Thiên Trụ còn bản thân về thẳng Triều Hỏa Thành sử dụng truyền tống tới thẳng Mộc Quốc, hắn đã có phương hướng đại khái của năm mắt trận nên không cần người dẫn đường.
………………..
Mười năm trôi qua, Lâm Phong một đường lợi dụng năng lượng từ ba viên Hỏa Nguyên Châu rất thuận lợi leo tới Hợp Thể viên mãn, nhục thân cũng đạt tới Hợp Thể hậu kì.
Bên cạnh đó hai người Vũ Ngưng, Hiên Phượng đều nhận được lợi ích không nhỏ, Vũ Ngưng thì đã là Hợp Thể trung kì còn Hiên Phượng dưới sự giúp đỡ của Vũ Ngưng đã Hợp Thể thành công, càng đặc biệt hơn là Hiên Phượng không chịu hạn chế "sân nhà" khi đấu với Hợp Thể khác, nhưng đồng thời Hiên Phượng cũng không có lợi thế "sân nhà".
Cuối cùng, trong mười năm không hề nghe được tin tức của Phiêu Phiêu làm Lâm Phong rất bận tâm.
Tuy nhiên không có cách, Lâm Phong chỉ có thể hy vọng Phiêu Phiêu không gặp phải chuyện gì, về phần Tuyết, Phượng đến thời điểm sẽ tự động gặp lại nên Lâm Phong không lo lắng nhiều.
Hôm nay, Lâm Phong quay trở về Cự Điểu Sơn Lâm.
Nhìn cảnh vật không có bao nhiêu thay đổi, Lâm Phong khẽ cười tự nói:
-Không biết Long Xà với Ngư Điểu thế nào a.
Ở bên cạnh, Vũ Ngưng có chút tò mò nói:
-Hy vọng chúng nó vẫn ở lại Cự Điểu Sơn Lâm, nghe huynh kể chuyện cũ muội rất muốn gặp chúng nó một lần. Nói thật ngày ở Thủy Quốc muội từng thấy rất nhiều linh thú cao cấp nhưng chưa thấy qua linh thú nào có ý tứ như chúng nó cả.
Hiên Phượng cũng có ý kiến tương tự, tính ra thời gian nàng ở cùng Lâm Phong còn dài hơn Vũ Ngưng, nàng đã bị Lâm Phong "tiêm" vào đầu cái định lí những chuyện liên quan tới Lâm Phong toàn là những chuyện thú vị a.
Lâm Phong cười cười:
-Tính toán thời gian cũng chưa quá lâu, chúng nó chắc hẳn chưa tới Hóa Thần vẫn sẽ ở lại thủ hộ nơi này.
Nói xong Lâm Phong cùng Vũ Ngưng, Hiên Phượng tiến nhập nơi sâu của Cự Điểu Sơn Lâm, lần này Lâm Phong không dùng truyền tống trận năm xưa nữa mà dùng tu vi cao siêu trực tiếp bay vào, hắn muốn thử xem ngày trước đã “bỏ lỡ” những mối nguy hiểm gì.
Trên đường đi, Lâm Phong thầm than cẩn thận không bao giờ thừa, mặc dù Cự Điểu Sơn Lâm không có linh thú quá mạnh nhưng những mối nguy hiểm tự nhiên không phải chuyện đùa, nếu ngày xưa hành sự lỗ mãng Lâm Phong đã chết không biết bao nhiêu lần.
Nhất là Ám Dạ Thác, hôm nay đã là Hợp Thể viên mãn Lâm Phong vẫn không nhìn ra điểm kì dị của Ám Dạ Thác ngoại trừ mấy từ “hắc ám quy tắc”, và Lâm Phong có linh cảm rất xấu về Ám Dạ Thác, có lẽ nó có liên quan tới “sự nguy hiểm” ở vùng đất “tràn đầy hắc ám”.
Tạm gác lại chuyện đó, rất nhanh Lâm Phong đã về lại chốn cũ, phát hiện Long Xà và Ngư Điểu vẫn ở lại Lâm Phong khá vui vẻ, người ta thường nói với nhau rằng tu chân giới là thế giới “cảnh còn người mất”, hiện tại cảnh còn thú vẫn còn Lâm Phong không vui sao được.
Phía đối diện, Long Xà cũng phát giác được có người tới gần rất cảnh giác bay ra chặn đường.
Gần trăm năm không gặp, nhưng Long Xà vẫn nhớ rõ khí tức của Lâm Phong, mặc kệ Vũ Ngưng, Hiên Phượng là người lạ nhưng vừa chạm mặt Long Xà đã tru lên một tiếng mừng rỡ rồi không chút phòng vệ lấy cái đầu gãi gãi vào ngực Lâm Phong làm nũng.
Lâm Phong lấy tay xoa đầu Long Xà tán thưởng:
-Mới gần trăm năm đã từ cấp ba tu luyện tới cấp bốn đỉnh phong, ngươi làm tốt lắm.
Đây hoàn toàn là lời khen thật lòng, tuy Lâm Phong có để lại cho Long Xà một mớ tài nguyên nhưng tốc độ tu luyện này cũng quá nhanh, phải biết linh thú cấp thấp cần thời gian tu luyện dài hơn nhân loại rất nhiều, điển hình là Hắc Phong Điểu ba trăm năm mới từ Nguyên Anh sơ kì nhảy lên Nguyên Anh trung kì.
Hơn nữa… Lâm Phong còn biết Ngư Điểu không kém hơn Long Xà đều là linh thú cấp bốn đỉnh phong, xem ra trong thời gian qua hai đứa này đã nhận được kì ngộ không nhỏ.
Lúc này Ngư Điểu mới từ bên trong bay ra, nó đương nhiên nhận ra Lâm Phong nhưng không thân với Lâm Phong bằng Long Xà nên không tới gần làm nũng, Ngư Điểu chỉ đảo mắt nhìn quanh một hồi rồi hướng tới Lâm Phong “ô ô” mấy tiếng.
Không cần người phiên dịch Lâm Phong cũng hiểu Ngư Điểu đang hỏi về Phượng, Lâm Phong nhún vai nói:
-Phượng có việc không về thăm ngươi được.
Nghe vậy Ngư Điểu có chút hụt hẫng quay người bay mất, tốc độ cực nhanh, thoạt nhìn rất giống “một người vừa bị người yêu đá không quan tâm hết thảy chỉ muốn cắm đầu chạy”.
Lâm Phong cổ quái lắc đầu:
-Giới tính của Ngư Điểu, có vấn đề.
Ở bên cạnh, Vũ Ngưng cười đầy thích thú nói:
-Muội không nghĩ vậy, theo muội thì Ngư Điểu rất đơn thuần xem Phượng như một người mẹ, người nó ngại ngùng là huynh đó, muội còn nhớ rất rõ huynh có kể ngày trước huynh sàm sỡ người ta đó nha.
Nghe Vũ Ngưng phân tích, Lâm Phong càng cổ quái hơn phản bác:
-Việc đó không gọi là sàm sỡ, là nghiên cứu a.
Hiên Phượng cười khúc khích ậm ờ:
-Ừm, ngươi nói đúng, là nghiên cứu trên cơ thể người khác.
Không đấu lại được nhị nữ liên thủ trên phương diện võ mồm, Lâm Phong lấy ra mười mấy lọ đan dược đưa cho Long Xà:
-Ta chỉ tới thăm ngươi một chút liền có việc phải đi rồi, và có lẽ sau này ta sẽ không rảnh về lại đây nữa. Ở đây ta có đan dược giúp ngươi và Ngư Điểu tu luyện tới cấp năm đỉnh phong, trong tương lai nếu có duyên chúng ta sẽ gặp mặt, hy vọng lúc đó ta sẽ thấy ngươi hóa hình.
Hiểu hết những gì Lâm Phong nói, ánh mắt Long Xà hiện rõ vẻ không nỡ xa cách, nhưng nó vốn là linh thú tình cảm không giống nhân loại, chỉ hơi buồn một chút đã mở miệng “ô ô” mang theo ý tứ chúc phúc cùng lời hứa gặp lại.
An bài xong xuôi, Lâm Phong lập tức hướng về Bách Hỏa Sơn, nơi mắt trận cuối cùng của Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận cần được phá giải.
/470
|