Quyết tâm làm cho cô vợ trẻ con mệt đến không thể bước xuống giường thì thôi, nên ông ta không buông tha cho Băng, cho đến khi Băng không chịu đựng hơn được nữa, mà lăn ra ngủ trong vòng tay mình, ông ta mới buông Băng ra.
Hôn lên môi Băng, vuốt nhẹ gò má mịn màng và mát rượi của Băng, trên môi ông ta nở một nụ cười hạnh phúc và sung sướng.
Cắn nhẹ vào tai Băng, ông ta nghiến răng.
_Nhóc con ! Để xem lần này cô có thể chạy đi đâu được nữa ?
Thấy cô vợ đã ngủ say, lại không thể nhấc nổi mi mắt, ông ta hài lòng bước xuống giường.
Cầm điện thoại di động, ông ta gọi điện cho Phúc.
_Chào sếp !
Mặc dù đã cố tỏ ra trang nghiêm nhưng giọng của Phúc vẫn không dấu được nụ cười đang trực sẵn ở trên môi.
Ngắm nhìn Băng ngủ, mặt ông ta hơi đỏ khi nghĩ đến những việc mà mình vừa mới làm lúc nãy.
_Cậu bảo nhân viên công ty của hai bên là chiều nay lúc hai giờ chiều sẽ kí kết hợp đồng.
_Vâng, thưa sếp.
Phúc ho nhẹ.
Không cần chứng kiến toàn bộ khuôn mặt và biểu hiện của Phúc lúc này, ông ta cũng biết Phúc đang cười, đang bịt chặt miệng, đang cố nén tiếng cười trong cổ họng.
Ông ta hừ một tiếng tỏ vẻ tức giận rồi mới cúp máy.
Coi như chuyện công ty đã được giải quyết xong, đặt điện thoại xuống bàn, ông ta trèo lên giường ngủ.
Nhất quyết hành Băng cho hả, ông ta véo nhẹ vào má Băng, quấy rối không cho Băng ngủ yên.
Băng hất tay ông ta ra khỏi má, kéo chăn đắp kín đầu, miệng làu bàu.
_Để yên cho người ta ngủ !
Ông ta cười gian.
_Muốn ngủ sao ? Em tưởng rằng bây giờ là lúc nào thế ?
Lúc này ông ta mới chịu mở miệng nói chuyện tử tế với Băng.
Lôi chăn ra khỏi đầu Băng, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Băng, ông ta ngơ ngẩn cười.
Căn bệnh tương tư của ông ta nhờ sự xuất hiện của Băng đã được chữa khỏi hoàn toàn.
Trái tim đã lấy lại được những nhịp đập rộn ràng, sức sống, sinh khí đang ùa vào cơ thể.
Ông ta thấy mình lại đang sống, đang có những mộng ước, có nhưng đam mê và khát vọng.
Ông ta yêu Băng, nhớ Băng, chờ Băng về, cuối cùng ông ta cũng làm được.
Người con gái đang say ngủ trong lòng ông ta đây, chính là cô gái mà ông ta ngày nhớ đêm mong suốt hai năm qua.
Véo mũi Băng, nghịch tóc Băng, cắn nhẹ vào tai Băng, vuốt má Băng.
Không ! Ông ta không muốn Băng được ngủ ngon, mà nhất định phải phá, phải quấy rối, phải làm cho Băng hiểu ông ta đã chờ mong giây phút này như thế nào ?
Nghĩ là làm, môi ông ta lướt nhẹ vào gò má trắng mịn của Băng, rồi lần xuống cổ Băng.
Băng lắc đầu to vẻ không đồng ý.
Ông ta phì cười trước cử chỉ trẻ con của Băng.
_Ưm… !
Băng vừa mới mở miệng, môi ông ta đã bịt kín miệng Băng.
Tay chống vào ngực ông ta, Băng lười biếng mở mắt nhìn ông ta.
_Anh muốn làm gì ?
_Em nghĩ anh muốn làm gì ?
Mặt Băng đỏ bừng, sắc hồng đã lan khắp khuôn mặt.
Ông ta ngây dại ngắm nhìn Băng.
Dáng vẻ e thẹn, ngượng ngùng và bối rối của Băng càng khiến ông ta thêm yêu, thêm mê say, thêm phần cuốn hút.
Ông ta lại áp môi mình vào môi Băng.
Mọi chuyện hãy để cho nó qua đi, giây phút này ông ta không muốn nghĩ gì nữa, ông ta chỉ muốn tận hưởng thời gian hạnh phúc và êm đềm bên cạnh Băng.
Ông ta cứ như thế, cứ dày vò thể xác và tinh thần Băng cho Băng thấm hiểu cảm giác của ông ta trong hai năm qua thế này ?
Ông ta vừa hôn Băng, vừa mỉm cười sung sướng.
“Nhóc con ! Em hãy chờ đấy, chờ xem anh sẽ làm gì em. Ngày tháng hãy còn dài, về sau này, anh sẽ hành hạ em, dày vò em cho em biết tay”
“Hừ ! Dám bỏ đi biệt trong hai năm trời, dám khiến anh sống không được mà chết cũng không xong”
“Anh nhất định phải trả thù em, phải dạy bảo em thật cẩn thận”
“Nếu có phải chặt chân em, anh cũng làm.”
“Chạy đi ! Chạy thật nhanh vào !”
Mỗi một lời thốt ra trong đầu ông ta, ông ta liền cắn nhẹ khắp cơ thể Băng.
Băng xấu hổ quá, mặt Băng đã không còn chỗ nào màu trắng nữa, mà đã đỏ hồng như bị say rượu rồi.
Băng phải van xin ông ta, nếu ông ta mà còn hành hạ kiểu này nữa, Băng sợ mình sẽ chết ngất vì xấu hổ.
_Em…em mệt. Em muốn nghỉ ngơi.
Lời ngọt ngào và dịu dàng của Băng vừa mới phát ra từ đôi môi anh đào, ông ta liền chồm lên hôn Băng.
Vừa hôn Băng, ông ta vừa hung hăng nói.
_Cứ van xin đi, cứ cầu khẩn đi. Anh đã hứa lần này nếu tìm được em, anh sẽ từ từ dạy bảo em và tận hưởng thành quả của chính mình.
Băng vội nhắm tịt mắt lại, lòng không ngừng than khổ.
Xem ra ông chồng của Băng đã tính toán rất kĩ và rất cẩn thận rồi, nên lần này Băng đừng hòng mà chạy thoát.
Biết càng van xin, càng xin tha, càng bị ông ta được nước lần tới, Băng liền chủ động ôm lấy cổ của ông ta, môi áp lên môi ông ta.
Tuy đã mệt, đã bị ông ta dày vò đến nỗi không thể bò xuống giường nhưng mà Băng không phải là một liễu yếu đào tơ.
Nở một nụ cười thật đẹp, ánh mắt Băng rực sáng, mặt e thẹn nhìn ông ta.
Ông ta ngây người ngắm Băng, trên môi nở một nụ cười quyến rũ và say đắm.
Chỉ chờ có thế, Băng liền đẩy ông ta nằm xuống giường, tay đánh liên tiếp vào ngực ông ta.
_Anh định giết chết em chứ gì ? Anh có biết là nhân viên của hai công ty đang chờ chúng ta không hả ?
_Lâm Nhã Băng !
Ông ta gầm lên.
Băng hốt hoảng không dám đánh ông ta nữa.
Túm lấy cánh tay Băng, ông ta kéo Băng nằm xuống giường, ngồi lên bụng Băng, ông ta trầm giọng hỏi.
_Nói ! Rút cuộc em là ai ?
Đôi mắt của ông ta lúc này rất lạnh, mặt ông ta bừng lên phẫn nộ và tức giận.
Chỉ cần nghĩ suốt hai năm qua, cô vợ trẻ con này không thèm quan tâm gì đến cảm giác của mình mà bỏ đi biệt, ông ta đã muốn điên lên.
Băng im lặng không đáp, mắt lo sợ nhìn ông ta.
Nhìn ông ta giống như một sát thủ đang chuẩn bị giết người.
_Sao em không chịu nói gì ? Có phải anh nên đến tận tập đoàn Đào thị để hỏi chủ tịch Đào về em đúng không ?
Ông ta đang đe dọa Băng.
_Không…không cần.
Băng hốt hoảng vội đáp lại.
_Nếu không muốn, tốt nhất em nên thành thật khai báo đi.
_Anh có thể ngồi xuống được không, em không thở được ?
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó khổ sở của Băng, ông ta vội ngồi xuống giường, siết chặt lấy tay Băng, mắt ông ta vẫn không rời khỏi khuôn mặt Băng.
Thấy lần này mà không khai thật, thế nào ông ta cũng tìm đến nhà mình gây khó dễ nên Băng đành phải ngoan ngoãn khai hết.
_Anh cũng biết tên của em rồi, em là Lâm Nhã Băng.
Mắt ông ta lạnh lùng nhìn Băng, ông ta hừ một tiếng.
Bắt khẽ run lên một cái khi thấy ông ta đang hầm hầm chuẩn bị giáng sấm sét và thiên lôi xuống đầu mình.
Băng cười hì hì.
_Anh đừng nóng, mọi chuyện đâu còn có đó.
Ông ta im lăng không đáp, cũng không thèm nói rằng.
“Em đang nói dối”
Hôn lên môi Băng, vuốt nhẹ gò má mịn màng và mát rượi của Băng, trên môi ông ta nở một nụ cười hạnh phúc và sung sướng.
Cắn nhẹ vào tai Băng, ông ta nghiến răng.
_Nhóc con ! Để xem lần này cô có thể chạy đi đâu được nữa ?
Thấy cô vợ đã ngủ say, lại không thể nhấc nổi mi mắt, ông ta hài lòng bước xuống giường.
Cầm điện thoại di động, ông ta gọi điện cho Phúc.
_Chào sếp !
Mặc dù đã cố tỏ ra trang nghiêm nhưng giọng của Phúc vẫn không dấu được nụ cười đang trực sẵn ở trên môi.
Ngắm nhìn Băng ngủ, mặt ông ta hơi đỏ khi nghĩ đến những việc mà mình vừa mới làm lúc nãy.
_Cậu bảo nhân viên công ty của hai bên là chiều nay lúc hai giờ chiều sẽ kí kết hợp đồng.
_Vâng, thưa sếp.
Phúc ho nhẹ.
Không cần chứng kiến toàn bộ khuôn mặt và biểu hiện của Phúc lúc này, ông ta cũng biết Phúc đang cười, đang bịt chặt miệng, đang cố nén tiếng cười trong cổ họng.
Ông ta hừ một tiếng tỏ vẻ tức giận rồi mới cúp máy.
Coi như chuyện công ty đã được giải quyết xong, đặt điện thoại xuống bàn, ông ta trèo lên giường ngủ.
Nhất quyết hành Băng cho hả, ông ta véo nhẹ vào má Băng, quấy rối không cho Băng ngủ yên.
Băng hất tay ông ta ra khỏi má, kéo chăn đắp kín đầu, miệng làu bàu.
_Để yên cho người ta ngủ !
Ông ta cười gian.
_Muốn ngủ sao ? Em tưởng rằng bây giờ là lúc nào thế ?
Lúc này ông ta mới chịu mở miệng nói chuyện tử tế với Băng.
Lôi chăn ra khỏi đầu Băng, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Băng, ông ta ngơ ngẩn cười.
Căn bệnh tương tư của ông ta nhờ sự xuất hiện của Băng đã được chữa khỏi hoàn toàn.
Trái tim đã lấy lại được những nhịp đập rộn ràng, sức sống, sinh khí đang ùa vào cơ thể.
Ông ta thấy mình lại đang sống, đang có những mộng ước, có nhưng đam mê và khát vọng.
Ông ta yêu Băng, nhớ Băng, chờ Băng về, cuối cùng ông ta cũng làm được.
Người con gái đang say ngủ trong lòng ông ta đây, chính là cô gái mà ông ta ngày nhớ đêm mong suốt hai năm qua.
Véo mũi Băng, nghịch tóc Băng, cắn nhẹ vào tai Băng, vuốt má Băng.
Không ! Ông ta không muốn Băng được ngủ ngon, mà nhất định phải phá, phải quấy rối, phải làm cho Băng hiểu ông ta đã chờ mong giây phút này như thế nào ?
Nghĩ là làm, môi ông ta lướt nhẹ vào gò má trắng mịn của Băng, rồi lần xuống cổ Băng.
Băng lắc đầu to vẻ không đồng ý.
Ông ta phì cười trước cử chỉ trẻ con của Băng.
_Ưm… !
Băng vừa mới mở miệng, môi ông ta đã bịt kín miệng Băng.
Tay chống vào ngực ông ta, Băng lười biếng mở mắt nhìn ông ta.
_Anh muốn làm gì ?
_Em nghĩ anh muốn làm gì ?
Mặt Băng đỏ bừng, sắc hồng đã lan khắp khuôn mặt.
Ông ta ngây dại ngắm nhìn Băng.
Dáng vẻ e thẹn, ngượng ngùng và bối rối của Băng càng khiến ông ta thêm yêu, thêm mê say, thêm phần cuốn hút.
Ông ta lại áp môi mình vào môi Băng.
Mọi chuyện hãy để cho nó qua đi, giây phút này ông ta không muốn nghĩ gì nữa, ông ta chỉ muốn tận hưởng thời gian hạnh phúc và êm đềm bên cạnh Băng.
Ông ta cứ như thế, cứ dày vò thể xác và tinh thần Băng cho Băng thấm hiểu cảm giác của ông ta trong hai năm qua thế này ?
Ông ta vừa hôn Băng, vừa mỉm cười sung sướng.
“Nhóc con ! Em hãy chờ đấy, chờ xem anh sẽ làm gì em. Ngày tháng hãy còn dài, về sau này, anh sẽ hành hạ em, dày vò em cho em biết tay”
“Hừ ! Dám bỏ đi biệt trong hai năm trời, dám khiến anh sống không được mà chết cũng không xong”
“Anh nhất định phải trả thù em, phải dạy bảo em thật cẩn thận”
“Nếu có phải chặt chân em, anh cũng làm.”
“Chạy đi ! Chạy thật nhanh vào !”
Mỗi một lời thốt ra trong đầu ông ta, ông ta liền cắn nhẹ khắp cơ thể Băng.
Băng xấu hổ quá, mặt Băng đã không còn chỗ nào màu trắng nữa, mà đã đỏ hồng như bị say rượu rồi.
Băng phải van xin ông ta, nếu ông ta mà còn hành hạ kiểu này nữa, Băng sợ mình sẽ chết ngất vì xấu hổ.
_Em…em mệt. Em muốn nghỉ ngơi.
Lời ngọt ngào và dịu dàng của Băng vừa mới phát ra từ đôi môi anh đào, ông ta liền chồm lên hôn Băng.
Vừa hôn Băng, ông ta vừa hung hăng nói.
_Cứ van xin đi, cứ cầu khẩn đi. Anh đã hứa lần này nếu tìm được em, anh sẽ từ từ dạy bảo em và tận hưởng thành quả của chính mình.
Băng vội nhắm tịt mắt lại, lòng không ngừng than khổ.
Xem ra ông chồng của Băng đã tính toán rất kĩ và rất cẩn thận rồi, nên lần này Băng đừng hòng mà chạy thoát.
Biết càng van xin, càng xin tha, càng bị ông ta được nước lần tới, Băng liền chủ động ôm lấy cổ của ông ta, môi áp lên môi ông ta.
Tuy đã mệt, đã bị ông ta dày vò đến nỗi không thể bò xuống giường nhưng mà Băng không phải là một liễu yếu đào tơ.
Nở một nụ cười thật đẹp, ánh mắt Băng rực sáng, mặt e thẹn nhìn ông ta.
Ông ta ngây người ngắm Băng, trên môi nở một nụ cười quyến rũ và say đắm.
Chỉ chờ có thế, Băng liền đẩy ông ta nằm xuống giường, tay đánh liên tiếp vào ngực ông ta.
_Anh định giết chết em chứ gì ? Anh có biết là nhân viên của hai công ty đang chờ chúng ta không hả ?
_Lâm Nhã Băng !
Ông ta gầm lên.
Băng hốt hoảng không dám đánh ông ta nữa.
Túm lấy cánh tay Băng, ông ta kéo Băng nằm xuống giường, ngồi lên bụng Băng, ông ta trầm giọng hỏi.
_Nói ! Rút cuộc em là ai ?
Đôi mắt của ông ta lúc này rất lạnh, mặt ông ta bừng lên phẫn nộ và tức giận.
Chỉ cần nghĩ suốt hai năm qua, cô vợ trẻ con này không thèm quan tâm gì đến cảm giác của mình mà bỏ đi biệt, ông ta đã muốn điên lên.
Băng im lặng không đáp, mắt lo sợ nhìn ông ta.
Nhìn ông ta giống như một sát thủ đang chuẩn bị giết người.
_Sao em không chịu nói gì ? Có phải anh nên đến tận tập đoàn Đào thị để hỏi chủ tịch Đào về em đúng không ?
Ông ta đang đe dọa Băng.
_Không…không cần.
Băng hốt hoảng vội đáp lại.
_Nếu không muốn, tốt nhất em nên thành thật khai báo đi.
_Anh có thể ngồi xuống được không, em không thở được ?
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó khổ sở của Băng, ông ta vội ngồi xuống giường, siết chặt lấy tay Băng, mắt ông ta vẫn không rời khỏi khuôn mặt Băng.
Thấy lần này mà không khai thật, thế nào ông ta cũng tìm đến nhà mình gây khó dễ nên Băng đành phải ngoan ngoãn khai hết.
_Anh cũng biết tên của em rồi, em là Lâm Nhã Băng.
Mắt ông ta lạnh lùng nhìn Băng, ông ta hừ một tiếng.
Bắt khẽ run lên một cái khi thấy ông ta đang hầm hầm chuẩn bị giáng sấm sét và thiên lôi xuống đầu mình.
Băng cười hì hì.
_Anh đừng nóng, mọi chuyện đâu còn có đó.
Ông ta im lăng không đáp, cũng không thèm nói rằng.
“Em đang nói dối”
/71
|