Cầm lấy tờ fax do cô thư kí đưa, ông ta bắt đầu đọc.
Đọc xong, mặt ông ta âm trầm lạnh lẽo.
_Còn việc gì khác nữa không ?
_Phía công ty Hừng Đông muốn gặp sếp chiều nay.
_Có lịch hẹn trước chứ ?
_Vâng, đã có lịch hẹn từ thứ hai tuần này.
Chỉnh lại kính trên má, chấm mồ hôi trên trán, hít thở thật sâu, cô thư kí cố giữ bình tĩnh để nói chuyện với ông ta.
_Nếu không có việc gì nữa, cô lui ra đi.
_Vâng, chào sếp.
Cô thư kí nhanh chóng rời khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Thấy khuôn mặt lo lắng và bất an của sếp, mặc dù biết chuyện cá nhân riêng tư của sếp không phải là việc của mình và không nên xen vào nhưng theo sếp ba năm qua cũng có không ít tình cảm, nên Phúc đánh bạo lên tiếng hỏi.
_Có chuyện gì mà trông anh có vẻ lo lắng như thế ?
Ngồi xuống ghế, bóp chán, ông ta nói.
_Chiều nay bố mẹ tôi về nước.
Bố mẹ của ông ta là một người cực kì vui vẻ và trẻ con, mặc dù đã hơn bảy mươi tuổi nhưng còn trẻ con hơn cả ông ta.
Ông Hoàng luôn làm ông ta phải đau đầu, phải nhức óc mà tìm cách khống chế tính cách còn ngây thơ hơn cả đứa trẻ của bố mình.
Lẽ ra có được một người cha vui tính, người mẹ biết điều như thế, ông ta phải vui nhưng ông ta lại không thích chút nào, thậm chí ông ta còn cảm thấy chán ghét và mệt mỏi.
Ngay từ khi còn nhỏ, ông ta có cảm giác mình mới là cha mẹ của họ, là người có trách nhiệm chăm sóc và bảo vệ họ không phải họ là cha mẹ và có bổn phận chăm sóc mình.
Tập đoàn Hoàng Thị được truyền từ tay ông nội cho ông Hoàng sau đó giao lại cho ông ta.
Trải qua ba đời mới lớn mạnh như ngày hôm nay.
Tuy ông Hoàng là một người có tính cách trẻ con và đôi khi ngây thơ như một đứa trẻ mười tám tuổi nhưng trí óc cực kì minh mẫn và thông minh.
Nhưng chỉ đáng tiếc một điều ông không thích kinh doanh, ước mơ và khát khao lớn nhất của ông là đi du lịch và nghiên cứu khảo cổ học.
Ông thích nghiên cứu khoa học, thích đi du lịch để tìm tòi khám phá và viết sách.
Chính vì sở thích quái dị như thế nên ngay sau khi thấy thằng con trai có khả năng quản lý công ty, ông Hoàng không ngần ngại giao lại cho con trai rồi tự mình biến mất.
Ông biến mất rất lâu, biến mất đã được sáu năm rồi.
Mỗi năm ông chỉ gọi điện cho con trai bốn lần, thỉnh thoảng nhắn tin cho ông ta biết mình vẫn bình an, còn đâu là bặt tăm.
Tuy nhiên, Hoàng Trọng Quân luôn biết cha mình đang ở đâu và đang làm gì.
Là một người có trách nhiệm và luôn có suy nghĩ phải chăm sóc họ nên luôn cho người cẩn thận đi theo họ đến bất cứ nơi đâu.
Bây giờ ông Hoàng đã là một sử gia nổi tiếng, là một người có nhiều sách xuất bản.
Ông vẫn miệt mài trên con đường muốn chinh phục khám phá bí mật của những thời đại xa lắc xa lơ.
Không biết vì lý do gì, ông lại có nhã hứng quay về nhà thăm con trai, mặc dù đã sáu năm qua toàn con trai ông đi thăm ông, ông chưa một lần bay về nước và chưa một lần có ý định sẽ rời khỏi vương quốc của mình ?
Mẹ của ông ta còn thích đi du lịch hơn cả chồng.
Bà là người phụ nữ vui tính, bà vừa thông minh, vừa ăn nói có duyên.
Mặc dù đã hơn năm mươi nhưng tính nết giống hệt một cô nươi hai mươi tuổi.
Sợ rằng ngay cả các cặp vợ chồng trẻ, cũng không thể sánh bằng bố mẹ ông ta.
Hai người suốt ngày ân ân ái ái, họ mặc dù đã sống với nhau hơn ba mươi năm nhưng tình cảm vẫn vẹn nguyên và nồng đậm như ngày mới quen.
Mỗi ngày họ cùng nhau say sưa nghiên cứu, say sưa đọc sách rồi cùng nhau ghi ghi chép chép.
Cuộc sống như thế, họ đâu cần thứ gì khác nữa.
Ngay cả đứa con của họ, sợ rằng họ cũng quên mất vì cuộc sống của cả hai ngọt ngào và say đắm quá.
Có nhiều lúc ông ta ca thán tại sao mình lại có kiểu bố mẹ kì lạ như thế ?
Khi còn bé, mỗi lần nhìn thấy bố mẹ đùa giỡn như hai tiểu hài nhi trước mặt mình, ông ta chỉ còn nước thở dài và ngán ngẩm.
Ông ta bị ảnh hưởng tính cách lạnh lùng, và vô cảm của ông nội, nên ngay từ lúc lên năm tuổi, ông ta và ông nội suốt ngày ở bên cạnh nhau, tuy họ không nói với nhau quá mười câu nhưng bù lại họ lại rất hiểu nhau và tâm đầu ý hợp.
Chính ông nội là người dạy cho ông ta hiểu kinh doanh là gì, cách quản lý, cách đối nhân xử thế, và các tình huống mà ông ta cần phải nắm bắt để làm người.
Bố mẹ ông ta dạy cho ông ta về nhân tâm, về những thứ mà ông ta chỉ nghe cho biết, cho hiểu, chứ không có ý định đem ra áp dụng cho cuộc sống của chính mình.
Cả nhà ông ta ai cũng thông minh, cũng thành đạt và đều xinh đẹp.
Mỗi người đều có con đường đi riêng.
Tuy nhiên gia tộc nhà họ Hoàng không có nhiều người, cũng không có kiểu tranh giành và đấu đá lẫn nhau vì họ quá giàu, mỗi người đều có tài sản và công việc của chính mình, họ lo cho bản thân mình còn chưa làm xuể, lấy hơi sức đâu để đi tranh giành của người khác.
Sống trong một gia tình bình ổn như thế, lẽ ra ông ta phải cứ bình thường mà lớn lên, cứ an tâm mà hưởng thụ cuộc sống giàu sang, cứ lạnh lùng và kiêu ngạo mà nhìn người khác, cứ đứng từ xa dùng đầu óc thông minh và sắc bén của mình để điều khiển công ty và gia tài đồ sộ của nhà họ Hoàng.
Tại sao trong lòng ông ta lúc này chỉ có thù hận và muốn trả thù ?
Một người thông minh, một người có thể nhìn thấu được cả tâm can người khác có thể dễ dàng để cho người khác sỏ mũi mình như thế hay sao ?
Nếu chuyện này có thể xảy ra, xem ra người đó phải rất tài giỏi và dụng tâm rất sâu.
Cuộc sống riêng tư của ông ta vốn là một dấu chấm hỏi, nên chỉ có mình ông ta mới trả lời được câu hỏi vì sao.
Hơn mười một giờ, một chiếc xe ô tô màu đen từ từ tiến về phía cổng trường đại học Thiên Hùng.
Đậu cách cánh cổng màu xanh hai mét, chiếc xe dừng lại.
Hôm nay là buổi học cuối cùng của Băng ở đây, cũng là lần cuối ông ta còn đến đây để đón Băng.
Nghĩ cũng lạ, một người cao ngạo và lạnh lùng như ông ta, ngay cả các đối tác làm ăn quan trọng cũng chưa chắc được ông ta đích thân bảo Phúc lái xe đi đón.
Thế mà một cô vợ nhỏ bé, ông ta lấy vì muốn trả thù lại được ông ta ưu ái nhiều như thế.
Giống như hôm qua, khi các bạn sinh viên trong trường ra về gần hết, Trọng Sinh, Hoa và Băng mới vừa đi vừa cười đùa đi từ trong sân trường ra cổng.
Lần này Băng còn quái chiêu hơn cả lần trước.
Thấy có một bông hoa phượng đỏ đang bay phất phơ trong gió và gần với tầm tay của mình.
Băng ngay lập tức nhảy bật lên rồi tóm lấy một cành phượng đang chìa trước mặt, Băng kéo mạnh cành cây xuống.
Thấy thế vẫn còn chưa đủ nghịch ngợm và hiếu động. Băng lập tức trèo ngay lên cánh cổng bằng sắt, rồi vô tư đứng trong tư thế giống như tôn ngộ không đang dò đường, Băng ung dung hái bông hoa phượng đỏ kia.
Ngồi trong xe ô tô, ông ta giật thót khi thấy cô vợ của mình nhảy bộp xuống đất từ một độ cao có thể làm cho một tiểu thục nữ gãy chân hay bong gân.
Ông ta đang tức điên lên.
Không hiểu vì sao càng ngày con nhóc nghịch ngợm và trẻ con như Băng lại ảnh hưởng và tác động đến tâm tư tình cảm của ông ta nhiều như thế này.
Như lúc nãy, khi thấy Băng mạo hiểm trèo lên cao và suýt chút nữa bị ngã xuống đất, ông ta đã giật mình thon thót, ông ta có cảm giác trái tim mình sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực, chân tay cứng đơ, cả đời ông ta cũng chưa từng bị dọa cho sợ khiếp vía như thế.
Vuốt mặt mấy cái cho tỉnh táo, ông ta đang căm ghét chính bản thân mình, không ngờ ông ta có thể thích cô vợ mà ông ta coi như kẻ thù.
Câu hỏi phải chăng mình đã bị điên một lần nữa lại vang bên tai ?
_Băng !
Từ trong sân trường, một chàng trai tuấn tú và có phong thái của một đại công tử con nhà quyền thế đi ra.
Băng ngoái đầu quay lại.
_Cái gì ?
Băng lạnh lùng hỏi.
_Em không nhận ra anh là ai à ?
Băng chán ghét trả lời.
_Tôi và anh có quen biết nhau sao ?
Cậu ta mỉm cười thật quyến rũ, còn nháy mắt với Băng một cái.
_Em đừng giận, đó chỉ là hiểu lầm thôi. Ngoài em ra anh không thích bất cứ một ai cả.
Từng lời, từng cử chỉ của cậu ta đều lọt vào tai và mắt ông ta.
Tuy không phải là lỗi của mình nhưng Phúc cũng phát run khi nhìn thấy khuôn mặt ngày càng lạnh và ánh mắt muốn giết người của sếp trong gương.
Phúc kêu khổ, nếu tình trạng khủng bố tinh thần này cứ kéo dài, không sớm thì muộn trái tim nhỏ bé tội nghiệp của Phúc cũng làm việc quá độ, nhập viện chỉ là sớm hay muộn thôi.
Quẹt mồ hôi trán, Phúc thở hắt ra một hơi.
Người thanh niên kia vì không biết Băng đã lấy chồng và đã có tình cảm với ông ta nên tiếp tục dở trò tán tỉnh, trêu hoa nghẹo nguyệt của mình ra.
_Em có thể cho anh một cơ hội được không ?
Băng hừ một tiếng.
_Cảm ơn nhưng tôi không cần. Anh làm ơn biến đi dùm tôi.
_Em sao nóng nảy như thế. Em có biết là em càng tức giận trông em càng xinh đẹp hơn không ?
Mặt Băng xám ngoét, lời nói gây buồn nôn của cậu ta khiến Băng rùng mình.
Nếu so với ông ta, cậu ta nhất định không thể sánh bằng được.
Không hiểu tại sao lúc này, Băng lại nhớ đến ông ta, Băng muốn nhìn thấy ông ta.
Nếu ông ta xuất hiện lúc này, Băng sẽ không ngại ngần gì mà xà vào lòng ông ta, nũng nịu gọi tên ông ta và cho tên kia biết đây mới là người đàn ông mà Băng chọn.
Băng ngán ngẩm, phải nói chuyện và đứng thêm với tên một lúc, Băng sợ rằng có bao nhiêu thức ăn trong dạ dày, Băng sẽ nôn hết cả ra.
Tên kia còn nói lảm nhảm mãi không chịu dừng lại.
Băng đã chán ghét đến cực điểm, hết chịu nổi Băng hét.
_Mau tránh ra !
Tên kia không những không lấy thế làm thẹn và hiểu ra rằng Băng không thích mình, hắn ta còn đứng gần sát vào Băng, bàn tay thô thiển định động chạm vào tóc Băng.
Băng còn chưa kịp dở mấy chiêu võ mèo cào của mình ra, bàn tay của cậu ta đã bị nắm chặt.
_Thằng nào thế hả ? Còn không buông tay tao ra !
Lời vừa dứt tất cả đều nhìn người đàn ông đẹp như một vị thần Hy Lạp, nước da trắng như con gái, khuôn mặt đẹp như trăng rằm, đôi mắt đen sâu, trông giống như một lãnh nhân, phong thái, khí chất đều toát lên dáng vẻ uy nghiêm lãnh đạm khiến cho người khác phải cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt mình khi nói chuyện.
Tên kia thấy ông ta đang nhìn mình bằng khuôn mặt và ánh mắt lạnh lẽo, lại có phần thẹn vì không thể so sánh được với dánh vẻ và trang phục trên người ông ta, liền cụp mắt xuống, nhưng khí thế hùng hổ của một con ngựa non háu đá vẫn không giảm xuống.
_Anh là ai hả ? Tại sao tự nhiên vô duyên vô cớ nắm tay tôi ?
Đọc xong, mặt ông ta âm trầm lạnh lẽo.
_Còn việc gì khác nữa không ?
_Phía công ty Hừng Đông muốn gặp sếp chiều nay.
_Có lịch hẹn trước chứ ?
_Vâng, đã có lịch hẹn từ thứ hai tuần này.
Chỉnh lại kính trên má, chấm mồ hôi trên trán, hít thở thật sâu, cô thư kí cố giữ bình tĩnh để nói chuyện với ông ta.
_Nếu không có việc gì nữa, cô lui ra đi.
_Vâng, chào sếp.
Cô thư kí nhanh chóng rời khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Thấy khuôn mặt lo lắng và bất an của sếp, mặc dù biết chuyện cá nhân riêng tư của sếp không phải là việc của mình và không nên xen vào nhưng theo sếp ba năm qua cũng có không ít tình cảm, nên Phúc đánh bạo lên tiếng hỏi.
_Có chuyện gì mà trông anh có vẻ lo lắng như thế ?
Ngồi xuống ghế, bóp chán, ông ta nói.
_Chiều nay bố mẹ tôi về nước.
Bố mẹ của ông ta là một người cực kì vui vẻ và trẻ con, mặc dù đã hơn bảy mươi tuổi nhưng còn trẻ con hơn cả ông ta.
Ông Hoàng luôn làm ông ta phải đau đầu, phải nhức óc mà tìm cách khống chế tính cách còn ngây thơ hơn cả đứa trẻ của bố mình.
Lẽ ra có được một người cha vui tính, người mẹ biết điều như thế, ông ta phải vui nhưng ông ta lại không thích chút nào, thậm chí ông ta còn cảm thấy chán ghét và mệt mỏi.
Ngay từ khi còn nhỏ, ông ta có cảm giác mình mới là cha mẹ của họ, là người có trách nhiệm chăm sóc và bảo vệ họ không phải họ là cha mẹ và có bổn phận chăm sóc mình.
Tập đoàn Hoàng Thị được truyền từ tay ông nội cho ông Hoàng sau đó giao lại cho ông ta.
Trải qua ba đời mới lớn mạnh như ngày hôm nay.
Tuy ông Hoàng là một người có tính cách trẻ con và đôi khi ngây thơ như một đứa trẻ mười tám tuổi nhưng trí óc cực kì minh mẫn và thông minh.
Nhưng chỉ đáng tiếc một điều ông không thích kinh doanh, ước mơ và khát khao lớn nhất của ông là đi du lịch và nghiên cứu khảo cổ học.
Ông thích nghiên cứu khoa học, thích đi du lịch để tìm tòi khám phá và viết sách.
Chính vì sở thích quái dị như thế nên ngay sau khi thấy thằng con trai có khả năng quản lý công ty, ông Hoàng không ngần ngại giao lại cho con trai rồi tự mình biến mất.
Ông biến mất rất lâu, biến mất đã được sáu năm rồi.
Mỗi năm ông chỉ gọi điện cho con trai bốn lần, thỉnh thoảng nhắn tin cho ông ta biết mình vẫn bình an, còn đâu là bặt tăm.
Tuy nhiên, Hoàng Trọng Quân luôn biết cha mình đang ở đâu và đang làm gì.
Là một người có trách nhiệm và luôn có suy nghĩ phải chăm sóc họ nên luôn cho người cẩn thận đi theo họ đến bất cứ nơi đâu.
Bây giờ ông Hoàng đã là một sử gia nổi tiếng, là một người có nhiều sách xuất bản.
Ông vẫn miệt mài trên con đường muốn chinh phục khám phá bí mật của những thời đại xa lắc xa lơ.
Không biết vì lý do gì, ông lại có nhã hứng quay về nhà thăm con trai, mặc dù đã sáu năm qua toàn con trai ông đi thăm ông, ông chưa một lần bay về nước và chưa một lần có ý định sẽ rời khỏi vương quốc của mình ?
Mẹ của ông ta còn thích đi du lịch hơn cả chồng.
Bà là người phụ nữ vui tính, bà vừa thông minh, vừa ăn nói có duyên.
Mặc dù đã hơn năm mươi nhưng tính nết giống hệt một cô nươi hai mươi tuổi.
Sợ rằng ngay cả các cặp vợ chồng trẻ, cũng không thể sánh bằng bố mẹ ông ta.
Hai người suốt ngày ân ân ái ái, họ mặc dù đã sống với nhau hơn ba mươi năm nhưng tình cảm vẫn vẹn nguyên và nồng đậm như ngày mới quen.
Mỗi ngày họ cùng nhau say sưa nghiên cứu, say sưa đọc sách rồi cùng nhau ghi ghi chép chép.
Cuộc sống như thế, họ đâu cần thứ gì khác nữa.
Ngay cả đứa con của họ, sợ rằng họ cũng quên mất vì cuộc sống của cả hai ngọt ngào và say đắm quá.
Có nhiều lúc ông ta ca thán tại sao mình lại có kiểu bố mẹ kì lạ như thế ?
Khi còn bé, mỗi lần nhìn thấy bố mẹ đùa giỡn như hai tiểu hài nhi trước mặt mình, ông ta chỉ còn nước thở dài và ngán ngẩm.
Ông ta bị ảnh hưởng tính cách lạnh lùng, và vô cảm của ông nội, nên ngay từ lúc lên năm tuổi, ông ta và ông nội suốt ngày ở bên cạnh nhau, tuy họ không nói với nhau quá mười câu nhưng bù lại họ lại rất hiểu nhau và tâm đầu ý hợp.
Chính ông nội là người dạy cho ông ta hiểu kinh doanh là gì, cách quản lý, cách đối nhân xử thế, và các tình huống mà ông ta cần phải nắm bắt để làm người.
Bố mẹ ông ta dạy cho ông ta về nhân tâm, về những thứ mà ông ta chỉ nghe cho biết, cho hiểu, chứ không có ý định đem ra áp dụng cho cuộc sống của chính mình.
Cả nhà ông ta ai cũng thông minh, cũng thành đạt và đều xinh đẹp.
Mỗi người đều có con đường đi riêng.
Tuy nhiên gia tộc nhà họ Hoàng không có nhiều người, cũng không có kiểu tranh giành và đấu đá lẫn nhau vì họ quá giàu, mỗi người đều có tài sản và công việc của chính mình, họ lo cho bản thân mình còn chưa làm xuể, lấy hơi sức đâu để đi tranh giành của người khác.
Sống trong một gia tình bình ổn như thế, lẽ ra ông ta phải cứ bình thường mà lớn lên, cứ an tâm mà hưởng thụ cuộc sống giàu sang, cứ lạnh lùng và kiêu ngạo mà nhìn người khác, cứ đứng từ xa dùng đầu óc thông minh và sắc bén của mình để điều khiển công ty và gia tài đồ sộ của nhà họ Hoàng.
Tại sao trong lòng ông ta lúc này chỉ có thù hận và muốn trả thù ?
Một người thông minh, một người có thể nhìn thấu được cả tâm can người khác có thể dễ dàng để cho người khác sỏ mũi mình như thế hay sao ?
Nếu chuyện này có thể xảy ra, xem ra người đó phải rất tài giỏi và dụng tâm rất sâu.
Cuộc sống riêng tư của ông ta vốn là một dấu chấm hỏi, nên chỉ có mình ông ta mới trả lời được câu hỏi vì sao.
Hơn mười một giờ, một chiếc xe ô tô màu đen từ từ tiến về phía cổng trường đại học Thiên Hùng.
Đậu cách cánh cổng màu xanh hai mét, chiếc xe dừng lại.
Hôm nay là buổi học cuối cùng của Băng ở đây, cũng là lần cuối ông ta còn đến đây để đón Băng.
Nghĩ cũng lạ, một người cao ngạo và lạnh lùng như ông ta, ngay cả các đối tác làm ăn quan trọng cũng chưa chắc được ông ta đích thân bảo Phúc lái xe đi đón.
Thế mà một cô vợ nhỏ bé, ông ta lấy vì muốn trả thù lại được ông ta ưu ái nhiều như thế.
Giống như hôm qua, khi các bạn sinh viên trong trường ra về gần hết, Trọng Sinh, Hoa và Băng mới vừa đi vừa cười đùa đi từ trong sân trường ra cổng.
Lần này Băng còn quái chiêu hơn cả lần trước.
Thấy có một bông hoa phượng đỏ đang bay phất phơ trong gió và gần với tầm tay của mình.
Băng ngay lập tức nhảy bật lên rồi tóm lấy một cành phượng đang chìa trước mặt, Băng kéo mạnh cành cây xuống.
Thấy thế vẫn còn chưa đủ nghịch ngợm và hiếu động. Băng lập tức trèo ngay lên cánh cổng bằng sắt, rồi vô tư đứng trong tư thế giống như tôn ngộ không đang dò đường, Băng ung dung hái bông hoa phượng đỏ kia.
Ngồi trong xe ô tô, ông ta giật thót khi thấy cô vợ của mình nhảy bộp xuống đất từ một độ cao có thể làm cho một tiểu thục nữ gãy chân hay bong gân.
Ông ta đang tức điên lên.
Không hiểu vì sao càng ngày con nhóc nghịch ngợm và trẻ con như Băng lại ảnh hưởng và tác động đến tâm tư tình cảm của ông ta nhiều như thế này.
Như lúc nãy, khi thấy Băng mạo hiểm trèo lên cao và suýt chút nữa bị ngã xuống đất, ông ta đã giật mình thon thót, ông ta có cảm giác trái tim mình sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực, chân tay cứng đơ, cả đời ông ta cũng chưa từng bị dọa cho sợ khiếp vía như thế.
Vuốt mặt mấy cái cho tỉnh táo, ông ta đang căm ghét chính bản thân mình, không ngờ ông ta có thể thích cô vợ mà ông ta coi như kẻ thù.
Câu hỏi phải chăng mình đã bị điên một lần nữa lại vang bên tai ?
_Băng !
Từ trong sân trường, một chàng trai tuấn tú và có phong thái của một đại công tử con nhà quyền thế đi ra.
Băng ngoái đầu quay lại.
_Cái gì ?
Băng lạnh lùng hỏi.
_Em không nhận ra anh là ai à ?
Băng chán ghét trả lời.
_Tôi và anh có quen biết nhau sao ?
Cậu ta mỉm cười thật quyến rũ, còn nháy mắt với Băng một cái.
_Em đừng giận, đó chỉ là hiểu lầm thôi. Ngoài em ra anh không thích bất cứ một ai cả.
Từng lời, từng cử chỉ của cậu ta đều lọt vào tai và mắt ông ta.
Tuy không phải là lỗi của mình nhưng Phúc cũng phát run khi nhìn thấy khuôn mặt ngày càng lạnh và ánh mắt muốn giết người của sếp trong gương.
Phúc kêu khổ, nếu tình trạng khủng bố tinh thần này cứ kéo dài, không sớm thì muộn trái tim nhỏ bé tội nghiệp của Phúc cũng làm việc quá độ, nhập viện chỉ là sớm hay muộn thôi.
Quẹt mồ hôi trán, Phúc thở hắt ra một hơi.
Người thanh niên kia vì không biết Băng đã lấy chồng và đã có tình cảm với ông ta nên tiếp tục dở trò tán tỉnh, trêu hoa nghẹo nguyệt của mình ra.
_Em có thể cho anh một cơ hội được không ?
Băng hừ một tiếng.
_Cảm ơn nhưng tôi không cần. Anh làm ơn biến đi dùm tôi.
_Em sao nóng nảy như thế. Em có biết là em càng tức giận trông em càng xinh đẹp hơn không ?
Mặt Băng xám ngoét, lời nói gây buồn nôn của cậu ta khiến Băng rùng mình.
Nếu so với ông ta, cậu ta nhất định không thể sánh bằng được.
Không hiểu tại sao lúc này, Băng lại nhớ đến ông ta, Băng muốn nhìn thấy ông ta.
Nếu ông ta xuất hiện lúc này, Băng sẽ không ngại ngần gì mà xà vào lòng ông ta, nũng nịu gọi tên ông ta và cho tên kia biết đây mới là người đàn ông mà Băng chọn.
Băng ngán ngẩm, phải nói chuyện và đứng thêm với tên một lúc, Băng sợ rằng có bao nhiêu thức ăn trong dạ dày, Băng sẽ nôn hết cả ra.
Tên kia còn nói lảm nhảm mãi không chịu dừng lại.
Băng đã chán ghét đến cực điểm, hết chịu nổi Băng hét.
_Mau tránh ra !
Tên kia không những không lấy thế làm thẹn và hiểu ra rằng Băng không thích mình, hắn ta còn đứng gần sát vào Băng, bàn tay thô thiển định động chạm vào tóc Băng.
Băng còn chưa kịp dở mấy chiêu võ mèo cào của mình ra, bàn tay của cậu ta đã bị nắm chặt.
_Thằng nào thế hả ? Còn không buông tay tao ra !
Lời vừa dứt tất cả đều nhìn người đàn ông đẹp như một vị thần Hy Lạp, nước da trắng như con gái, khuôn mặt đẹp như trăng rằm, đôi mắt đen sâu, trông giống như một lãnh nhân, phong thái, khí chất đều toát lên dáng vẻ uy nghiêm lãnh đạm khiến cho người khác phải cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt mình khi nói chuyện.
Tên kia thấy ông ta đang nhìn mình bằng khuôn mặt và ánh mắt lạnh lẽo, lại có phần thẹn vì không thể so sánh được với dánh vẻ và trang phục trên người ông ta, liền cụp mắt xuống, nhưng khí thế hùng hổ của một con ngựa non háu đá vẫn không giảm xuống.
_Anh là ai hả ? Tại sao tự nhiên vô duyên vô cớ nắm tay tôi ?
/71
|