_Cô thích ăn bún riêu ?
_Đúng.
Băng vừa ăn vừa trả lời, mắt không thèm nhìn ông ta đến lấy một cái.
Ông ta hỏi bà giúp việc.
_Cô ấy bảo Dì nấu ?
Bà giúp việc lúng túng đáp.
_Không, là do cô ấy nấu.
Ông ta kinh ngạc nhìn Băng.
Do muốn thử tài nấu nướng của Băng, nên ông ta bảo.
_Dì múc cho tôi một bát.
Băng ngẩng đầu lên nhìn ông ta, mắt tỏ vẻ không bằng lòng.
_Tôi nấu không ngon. Tốt nhất ông không nên ăn.
Ông ta cau mày. Mắt lạnh lẽo nhìn Băng.
_Đây là lý do dở tệ nhất mà tôi từng nghe.
Bà giúp việc bồn chồn hết nhìn ông ta rồi lại nhìn Băng, bà không biết nên nghe ai, hay không nên làm theo lời của ai.
_Múc đi.
Ông ta bực mình ra lệnh.
Băng không nói gì, trong đầu không ngừng nguyền rủa ông ta.
Dù Băng không nói ra thành lời, nhưng ông ta vẫn đọc được những ý nghĩ không hay của Băng dành cho mình.
_Cô muốn nói gì ?
Băng cúi xuống húp nước canh trong bát, mặt tỏ ra vô sự, tỏ ra mình không hiểu ông ta đang hỏi gì mình.
Ông ta càng lúc càng cáu, cô vợ này đúng là không biết sợ là gì ?
Dám chọc tức ông ta, chắc là Băng đang không muốn sống đây mà ?
Bà giúp việc đặt bát canh bún riêu trước mặt ông ta.
Chậm rãi, từ từ, ông ta bắt đầu ăn.
Nếu không ngon, ông ta sẽ không ngần ngại gì mà bảo bà giúp việc đem đi đổ ngay vì tính của ông ta từ xưa đến nay vốn lạnh lùng và vô cảm như thế.
Nhưng khi đã ăn rồi, ông ta thấy ngon quá.
Một đũa, một thìa, rồi lại một đũa, một thìa, ông ta ăn hết bát canh bún riêu do Băng nấu.
Chưa thấy đủ, ông ta còn bảo bà giúp việc vét hết cả nồi.
Hậu quả, Băng tức điên lên.
_Sao có bao nhiêu thức ăn, ông không ăn mà ông lại đi tranh giành bún riêu với tôi?
Đây là vợ kiểu gì ?
Hoàn toàn là trẻ con.
Ngay cả ăn cũng tranh nhau.
Đứng bên cạnh, bà giúp việc buồn cười quá độ nhưng không dám cười ra tiếng trước mặt ông ta và Băng thành ra mặt bà đỏ bừng.
Bà phải giả vờ buồn đi vệ sinh để chạy nhanh vào phòng tắm, vặn vòi nước thật to, bà bắt đầu cười như chưa bao giờ được cười, bà cười đến chảy cả nước mắt.
Đây là chuyện khôi hài nhất thiên hạ.
Ông ta không coi mấy lời hùng hổ và tức giận của Băng vào đâu, ông ta cứ bình tĩnh ăn hết sạch nồi bún riêu của Băng, ngay cả món rau xào thơm ngon do Băng nấu cũng bị ông ta nuốt hết.
Bị chửu là mặt dày, là vô sỉ, là tham ăn ông ta cũng không quan tâm.
Điều quan trọng là ông ta chưa bao giờ được ăn ngon như thế.
Ông ta không ngờ là cô vợ của mình ngoài am hiểu về nghệ thuật, nấu ăn ngon, ngoài ra kĩ thuật quyến rũ đàn ông cũng thuộc vào dạng cao thủ và siêu phàm.
Chung quy ông ta thấy hài lòng.
Để bà giúp việc dọn thức ăn và rửa bát, Băng cầm túi sách cùng ông ta đi ra cổng.
Băng bị ông ta làm cho tức chết nên mặt hầm hầm muốn đánh chết ông ta, chân không ngừng đá lung tung vào không khí.
Nhìn Băng lúc này rất buồn cười, trông Băng giống như một đứa trẻ con bị người lớn dành mất phần ăn của mình, nên giận dỗi mãi không thôi, thậm chí còn muốn làm nũng, muốn người lớn ôm ấp và vuốt ve.
Phúc kinh ngạc khi thấy ông ta và Băng sánh đôi cùng nhau đi từ trong nhà ra.
Gật đầu chào ông ta, Phúc mở cửa xe cho Băng.
_Lên xe đi !
Ông ta giục.
Băng phồng mồm không nói gì.
Ông ta phì buồn cười.
Tâm trạng của ông ta hôm nay xem ra rất tốt.
Tối hôm qua trải qua một đêm xuân đầy mật ngọt và say đắm, sáng nay lại được ăn ngon, biểu hiện trên khuôn mặt Băng lại quá đáng yêu, và quyến rũ, khiến ông ta không thể không cảm thấy không vui, không cảm thấy mình đang dần tìm thấy những thứ mà mình đã đánh mất trong quá khứ.
Chờ Băng trèo lên xe, Phúc đóng nhẹ cửa xe lại.
Vòng sang bên kia, Phúc mở cửa xe.
Ông ta trèo lên.
Đóng cửa xe, Phúc nhanh chóng lái xe đi.
Đi ra đường Trần Quốc Toản, Phúc hỏi.
_Anh muốn em lái xe đến công ty trước hay đến trường đại học Thiên Hùng trước?
_Đến trường học Thiên Hùng trước.
_Vâng, thưa anh.
Băng chống tay lên cửa xe, mắt nhìn ra bên đường, chiếc mũ lưỡi trai đội lệch sang một bên.
Ông ta quan sát Băng từ đầu xuống chân.
Thấy Băng ngoài mặc quần Jean bạc màu, áo phông, áo khoác buộc ngang eo, đầu đội mũ lưỡi trai giống như một nữ thần hoang dã, ông ta chưa từng thấy Băng mặc váy bao giờ.
Ông ta cau mày hỏi.
_Trong va ly của cô có bộ váy nào không ?
_Không có.
Băng bực mình trả lời.
_Chiều nay tôi sẽ dẫn cô đi mua.
_Không cần.
Ông ta cười nhạt.
_Cô muống gì ?
_Không gì cả.
Thấy Băng chỉ dùng hai từ và ba từ để trả lời mình, mà từ nào cũng đều là muốn gây sự với mình hết cả.
Ông ta bắt đầu nổi cáu.
_Có phải cô muốn tôi nổi điên lên thì cô mới hài lòng ?
Băng quay phắt lại nhìn ông ta.
_Ông làm ơn để cho tôi yên. Tôi không muốn nghe ông nói gì cả.
Bây giờ người bị chê nói lắm là ông ta không phải là Băng.
Nếu ai mà tưởng rằng Băng là người nói ít, và khó chịu thì hoàn toàn lầm.
Ông ta mới là người lạnh lùng, kiệm lời và vô cảm.
Nếu không cần thiết ít khi nào ông ta chịu mở miệng nói chuyện với ai.
Thế mà nay, cô vợ của ông ta chê ông ta là lắm lời ?
Đúng là đã đại loạn hết cả rồi.
Phúc che miệng cười, phải cố kìm nén lắm, Phúc mới không bật ra tiếng cười từ trong cổ họng.
Không ngờ đôi kì lạ này lại lắm chuyện bi hài, và gây ra những tình huống khiến cho người khác không nhịn được cười như thế.
Đến trường đại học Thiên Hùng.
Không cần Phúc mở cửa xe cho mình, Băng tự mở cửa xe rồi bước xuống.
Trên môi Băng nở một nụ cười nhẹ nhõm, cuối cùng Băng cũng có được một buổi sáng yên bình.
Còn chưa kịp nở trọn vẹn một nụ cười vui sướng, từ xa cô bạn thân đang sánh đôi cùng cậu em trai Trọng Sinh đang song song lái xe máy về phía Băng đang đứng.
Theo thói quen, Băng cười toe toét, tay vẫn vẫn, khuôn mặt biểu hiện vui mừng và hạnh phúc.
Từng biểu hiện và cử chỉ của Băng đều lọt vào ánh mắt sắc bén và lạnh lùng của ông ta.
Nếu là trước kia ông ta sẽ không bao giờ thèm để ý đến tâm trạng của Băng, nhưng bắt đầu từ đêm hôm qua, mọi tâm trạng, biểu hiện, nụ cười , giọng nói của Băng đều khiến ông ta quan tâm và để ý.
Thấy Băng chỉ ban nụ cười, khuôn mặt hạnh phúc và vui vẻ với người khác, ông ta cảm thấy bực mình và tức giận.
Không hiểu tại sao, ông ta không muốn Băng mỉm cười và nhìn bất cứ ai bằng khuôn mặt hạnh phúc của mình.
Mặc dù muốn làm thế, nhưng ông ta không thể nói cho Băng biết cảm giác trong lòng của mình lúc này.
Giống như Băng, ông ta là cao ngạo chẳng kém, huống hồ ông ta chỉ coi Băng là công cụ để cho ông ta trả thù.
Ông ta không cho phép bản thân mình có tình cảm với Băng.
Băng vui vẻ vẫy tay chào Hoa và Trọng Sinh.
_Chào ! Đã ăn sáng chưa ?
Hoa chỉ nhìn duy nhất một mình Băng nên không chú ý đến chiếc xe ô tô màu đen sang trọng và bóng loáng bên cạnh.
_Ăn rồi. Còn cậu ?
Băng mỉm cười đáp.
_Mình ăn rồi.
Khoác vai Hoa, Băng giục.
_Chúng ta đi vào trong lớp thôi.
Trọng Sinh theo thói quen bước lại gần Băng, vuốt tóc Băng và nhéo vào má Băng.
_Chị hôm nay trông lạ lắm.
Băng đỏ mặt đánh mạnh vào vai Trọng Sinh, chân đá vào khoeo chân Trọng Sinh, miệng hét nhỏ.
_Tên kia ! Ngươi muốn chết ?
Tiếng cười của cả hai im bặt, từ trong xe ông ta không thể chịu đựng được cảnh vợ mình để cho một người đàn ông khác vuốt tóc và ôm vai như hai người bạn gái với nhau thế kia, ông ta tự mở cửa xe rồi bước hẳn ra ngoài.
Ông ta đang ghen, đang tức giận.
Ông ta mặc kệ Băng có là kẻ thù của mình hay không, trong đầu ông ta lúc này chỉ biết Băng là vợ của mình, là người thuộc quyền sở hữu của mình.
Ông ta không muốn ai được động chạm và quá thân mật với Băng, nhất là đàn ông.
_Lại đây !
Ông ta ra lệnh, giọng lạnh lẽo vô cảm.
Băng phồng mồm lên hỏi.
_Tại sao ?
Ông ta im lặng không đáp, mắt nhìn thẳng vào mặt Băng, ánh mắt không một chút thiện cảm, ánh mắt của một con sư tử đang bị chọc giận cho nổi điên.
Khi bắt gặp ánh mắt của ông ta, Băng thấy tốt nhất là nên bước lại gần, nên làm theo lời của ông ta.
Bây giờ cô bạn thân, cùng cậu em dễ mến đang ở đây, nếu Băng dám làm trái mệnh lệnh của ông ta, nhỡ đâu ông ta nổi điên lên rồi trút giận lên đầu họ thì sao ?
Càng nghĩ Băng càng thấy lo lắng bất an.
Cuối cùng Băng chán nản bước lại gần chỗ ông ta đang đứng như một con chó con biết nghe lời chủ.
_Ông muốn gì ?
Đứng cách xa ông ta một khoảng cách an toàn, Băng vênh mặt lên hỏi.
_Đến đây.
_Đúng.
Băng vừa ăn vừa trả lời, mắt không thèm nhìn ông ta đến lấy một cái.
Ông ta hỏi bà giúp việc.
_Cô ấy bảo Dì nấu ?
Bà giúp việc lúng túng đáp.
_Không, là do cô ấy nấu.
Ông ta kinh ngạc nhìn Băng.
Do muốn thử tài nấu nướng của Băng, nên ông ta bảo.
_Dì múc cho tôi một bát.
Băng ngẩng đầu lên nhìn ông ta, mắt tỏ vẻ không bằng lòng.
_Tôi nấu không ngon. Tốt nhất ông không nên ăn.
Ông ta cau mày. Mắt lạnh lẽo nhìn Băng.
_Đây là lý do dở tệ nhất mà tôi từng nghe.
Bà giúp việc bồn chồn hết nhìn ông ta rồi lại nhìn Băng, bà không biết nên nghe ai, hay không nên làm theo lời của ai.
_Múc đi.
Ông ta bực mình ra lệnh.
Băng không nói gì, trong đầu không ngừng nguyền rủa ông ta.
Dù Băng không nói ra thành lời, nhưng ông ta vẫn đọc được những ý nghĩ không hay của Băng dành cho mình.
_Cô muốn nói gì ?
Băng cúi xuống húp nước canh trong bát, mặt tỏ ra vô sự, tỏ ra mình không hiểu ông ta đang hỏi gì mình.
Ông ta càng lúc càng cáu, cô vợ này đúng là không biết sợ là gì ?
Dám chọc tức ông ta, chắc là Băng đang không muốn sống đây mà ?
Bà giúp việc đặt bát canh bún riêu trước mặt ông ta.
Chậm rãi, từ từ, ông ta bắt đầu ăn.
Nếu không ngon, ông ta sẽ không ngần ngại gì mà bảo bà giúp việc đem đi đổ ngay vì tính của ông ta từ xưa đến nay vốn lạnh lùng và vô cảm như thế.
Nhưng khi đã ăn rồi, ông ta thấy ngon quá.
Một đũa, một thìa, rồi lại một đũa, một thìa, ông ta ăn hết bát canh bún riêu do Băng nấu.
Chưa thấy đủ, ông ta còn bảo bà giúp việc vét hết cả nồi.
Hậu quả, Băng tức điên lên.
_Sao có bao nhiêu thức ăn, ông không ăn mà ông lại đi tranh giành bún riêu với tôi?
Đây là vợ kiểu gì ?
Hoàn toàn là trẻ con.
Ngay cả ăn cũng tranh nhau.
Đứng bên cạnh, bà giúp việc buồn cười quá độ nhưng không dám cười ra tiếng trước mặt ông ta và Băng thành ra mặt bà đỏ bừng.
Bà phải giả vờ buồn đi vệ sinh để chạy nhanh vào phòng tắm, vặn vòi nước thật to, bà bắt đầu cười như chưa bao giờ được cười, bà cười đến chảy cả nước mắt.
Đây là chuyện khôi hài nhất thiên hạ.
Ông ta không coi mấy lời hùng hổ và tức giận của Băng vào đâu, ông ta cứ bình tĩnh ăn hết sạch nồi bún riêu của Băng, ngay cả món rau xào thơm ngon do Băng nấu cũng bị ông ta nuốt hết.
Bị chửu là mặt dày, là vô sỉ, là tham ăn ông ta cũng không quan tâm.
Điều quan trọng là ông ta chưa bao giờ được ăn ngon như thế.
Ông ta không ngờ là cô vợ của mình ngoài am hiểu về nghệ thuật, nấu ăn ngon, ngoài ra kĩ thuật quyến rũ đàn ông cũng thuộc vào dạng cao thủ và siêu phàm.
Chung quy ông ta thấy hài lòng.
Để bà giúp việc dọn thức ăn và rửa bát, Băng cầm túi sách cùng ông ta đi ra cổng.
Băng bị ông ta làm cho tức chết nên mặt hầm hầm muốn đánh chết ông ta, chân không ngừng đá lung tung vào không khí.
Nhìn Băng lúc này rất buồn cười, trông Băng giống như một đứa trẻ con bị người lớn dành mất phần ăn của mình, nên giận dỗi mãi không thôi, thậm chí còn muốn làm nũng, muốn người lớn ôm ấp và vuốt ve.
Phúc kinh ngạc khi thấy ông ta và Băng sánh đôi cùng nhau đi từ trong nhà ra.
Gật đầu chào ông ta, Phúc mở cửa xe cho Băng.
_Lên xe đi !
Ông ta giục.
Băng phồng mồm không nói gì.
Ông ta phì buồn cười.
Tâm trạng của ông ta hôm nay xem ra rất tốt.
Tối hôm qua trải qua một đêm xuân đầy mật ngọt và say đắm, sáng nay lại được ăn ngon, biểu hiện trên khuôn mặt Băng lại quá đáng yêu, và quyến rũ, khiến ông ta không thể không cảm thấy không vui, không cảm thấy mình đang dần tìm thấy những thứ mà mình đã đánh mất trong quá khứ.
Chờ Băng trèo lên xe, Phúc đóng nhẹ cửa xe lại.
Vòng sang bên kia, Phúc mở cửa xe.
Ông ta trèo lên.
Đóng cửa xe, Phúc nhanh chóng lái xe đi.
Đi ra đường Trần Quốc Toản, Phúc hỏi.
_Anh muốn em lái xe đến công ty trước hay đến trường đại học Thiên Hùng trước?
_Đến trường học Thiên Hùng trước.
_Vâng, thưa anh.
Băng chống tay lên cửa xe, mắt nhìn ra bên đường, chiếc mũ lưỡi trai đội lệch sang một bên.
Ông ta quan sát Băng từ đầu xuống chân.
Thấy Băng ngoài mặc quần Jean bạc màu, áo phông, áo khoác buộc ngang eo, đầu đội mũ lưỡi trai giống như một nữ thần hoang dã, ông ta chưa từng thấy Băng mặc váy bao giờ.
Ông ta cau mày hỏi.
_Trong va ly của cô có bộ váy nào không ?
_Không có.
Băng bực mình trả lời.
_Chiều nay tôi sẽ dẫn cô đi mua.
_Không cần.
Ông ta cười nhạt.
_Cô muống gì ?
_Không gì cả.
Thấy Băng chỉ dùng hai từ và ba từ để trả lời mình, mà từ nào cũng đều là muốn gây sự với mình hết cả.
Ông ta bắt đầu nổi cáu.
_Có phải cô muốn tôi nổi điên lên thì cô mới hài lòng ?
Băng quay phắt lại nhìn ông ta.
_Ông làm ơn để cho tôi yên. Tôi không muốn nghe ông nói gì cả.
Bây giờ người bị chê nói lắm là ông ta không phải là Băng.
Nếu ai mà tưởng rằng Băng là người nói ít, và khó chịu thì hoàn toàn lầm.
Ông ta mới là người lạnh lùng, kiệm lời và vô cảm.
Nếu không cần thiết ít khi nào ông ta chịu mở miệng nói chuyện với ai.
Thế mà nay, cô vợ của ông ta chê ông ta là lắm lời ?
Đúng là đã đại loạn hết cả rồi.
Phúc che miệng cười, phải cố kìm nén lắm, Phúc mới không bật ra tiếng cười từ trong cổ họng.
Không ngờ đôi kì lạ này lại lắm chuyện bi hài, và gây ra những tình huống khiến cho người khác không nhịn được cười như thế.
Đến trường đại học Thiên Hùng.
Không cần Phúc mở cửa xe cho mình, Băng tự mở cửa xe rồi bước xuống.
Trên môi Băng nở một nụ cười nhẹ nhõm, cuối cùng Băng cũng có được một buổi sáng yên bình.
Còn chưa kịp nở trọn vẹn một nụ cười vui sướng, từ xa cô bạn thân đang sánh đôi cùng cậu em trai Trọng Sinh đang song song lái xe máy về phía Băng đang đứng.
Theo thói quen, Băng cười toe toét, tay vẫn vẫn, khuôn mặt biểu hiện vui mừng và hạnh phúc.
Từng biểu hiện và cử chỉ của Băng đều lọt vào ánh mắt sắc bén và lạnh lùng của ông ta.
Nếu là trước kia ông ta sẽ không bao giờ thèm để ý đến tâm trạng của Băng, nhưng bắt đầu từ đêm hôm qua, mọi tâm trạng, biểu hiện, nụ cười , giọng nói của Băng đều khiến ông ta quan tâm và để ý.
Thấy Băng chỉ ban nụ cười, khuôn mặt hạnh phúc và vui vẻ với người khác, ông ta cảm thấy bực mình và tức giận.
Không hiểu tại sao, ông ta không muốn Băng mỉm cười và nhìn bất cứ ai bằng khuôn mặt hạnh phúc của mình.
Mặc dù muốn làm thế, nhưng ông ta không thể nói cho Băng biết cảm giác trong lòng của mình lúc này.
Giống như Băng, ông ta là cao ngạo chẳng kém, huống hồ ông ta chỉ coi Băng là công cụ để cho ông ta trả thù.
Ông ta không cho phép bản thân mình có tình cảm với Băng.
Băng vui vẻ vẫy tay chào Hoa và Trọng Sinh.
_Chào ! Đã ăn sáng chưa ?
Hoa chỉ nhìn duy nhất một mình Băng nên không chú ý đến chiếc xe ô tô màu đen sang trọng và bóng loáng bên cạnh.
_Ăn rồi. Còn cậu ?
Băng mỉm cười đáp.
_Mình ăn rồi.
Khoác vai Hoa, Băng giục.
_Chúng ta đi vào trong lớp thôi.
Trọng Sinh theo thói quen bước lại gần Băng, vuốt tóc Băng và nhéo vào má Băng.
_Chị hôm nay trông lạ lắm.
Băng đỏ mặt đánh mạnh vào vai Trọng Sinh, chân đá vào khoeo chân Trọng Sinh, miệng hét nhỏ.
_Tên kia ! Ngươi muốn chết ?
Tiếng cười của cả hai im bặt, từ trong xe ông ta không thể chịu đựng được cảnh vợ mình để cho một người đàn ông khác vuốt tóc và ôm vai như hai người bạn gái với nhau thế kia, ông ta tự mở cửa xe rồi bước hẳn ra ngoài.
Ông ta đang ghen, đang tức giận.
Ông ta mặc kệ Băng có là kẻ thù của mình hay không, trong đầu ông ta lúc này chỉ biết Băng là vợ của mình, là người thuộc quyền sở hữu của mình.
Ông ta không muốn ai được động chạm và quá thân mật với Băng, nhất là đàn ông.
_Lại đây !
Ông ta ra lệnh, giọng lạnh lẽo vô cảm.
Băng phồng mồm lên hỏi.
_Tại sao ?
Ông ta im lặng không đáp, mắt nhìn thẳng vào mặt Băng, ánh mắt không một chút thiện cảm, ánh mắt của một con sư tử đang bị chọc giận cho nổi điên.
Khi bắt gặp ánh mắt của ông ta, Băng thấy tốt nhất là nên bước lại gần, nên làm theo lời của ông ta.
Bây giờ cô bạn thân, cùng cậu em dễ mến đang ở đây, nếu Băng dám làm trái mệnh lệnh của ông ta, nhỡ đâu ông ta nổi điên lên rồi trút giận lên đầu họ thì sao ?
Càng nghĩ Băng càng thấy lo lắng bất an.
Cuối cùng Băng chán nản bước lại gần chỗ ông ta đang đứng như một con chó con biết nghe lời chủ.
_Ông muốn gì ?
Đứng cách xa ông ta một khoảng cách an toàn, Băng vênh mặt lên hỏi.
_Đến đây.
/71
|