Hoa và Băng làm bạn với nhau được hơn bốn năm.
Cả hai cùng học chung một trường đại học, cùng đi làm chung một công ty nên họ khá thân thiết.
Lúc đầu cả hai sống ở hai nơi khác nhau, nhưng thấy nếu sống như vậy thì lãng phí và đắt đỏ quá nên mới dọn về sống chung.
Nhờ sống chung cả hai tiết kiệm được rất nhiều tiền, và giúp đỡ nhau được rất nhiều việc trong cuộc sống.
Tình cảm của họ được bồi đắp và lớn dần theo từng năm tháng.
Bây giờ họ giống như hai chị em ruột thịt trong nhà.
Thỉnh thoảng Băng cũng được Hoa mời về quê chơi. Bố mẹ Hoa rất thích và yêu quý Băng như con gái của họ.
Băng đã nhận bố mẹ Hoa là bố mẹ nuôi.
_Chờ tao có lâu không ?
_Tao cũng vừa mới đến thôi.
Băng chuyển hành lý lên đầu xe. Hoa nhăn mặt.
_Tao không hiểu mày về cô nhi viện chơi có mấy hôm thôi, mày đâu cần phải mang nhiều hành lý như thế ?
Băng vỗ vai Hoa.
_Tao biết chứ, trong này chỉ có hai bộ quần áo thôi, còn đâu đều là sách và máy ảnh của tao.
Hoa choáng váng.
_Mày đúng là con hâm. Đi chơi có mầy ngày mày sợ sách bị mốc hay sao mà phải mang theo để đọc.
Băng gõ nhẹ vào đầu Hoa.
_Tao cấm mày không được chửu tao là hâm, nếu không tao sẽ cho mày biết tay.
Hoa không lạ gì tính cách nóng nảy Băng. Băng là người thường xuyên dùng tay thay cho dùng miệng.
Trong bất cứ trường hợp nào, Băng cũng có thể thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Hoa, nhưng không phải là đánh đau, đánh đến nỗi thâm tím cả mình mẩy hay phải nằm viện mà chỉ là những cái tát nhẹ vào má, những cái cốc yêu vào đầu, và những cái bẹo nhoi nhói vào tay.
Hoa có tức, có phản đối, có giận dỗi cũng không khiến cô bạn thân thay đổi tính cách của mình, mỗi lần như thế Băng chỉ cười vô tội, xin lỗi và nịnh vài câu, một lát sau lại đâu vào đấy.
Hiểu tính của Băng nên riết rồi Hoa cũng quen và không còn thắc mắc như trước nữa.
Cầm lấy tay lái, Băng bảo Hoa.
_Cậu ngồi xuống phía sau đi.
Hoa thắc mắc.
_Cậu định chở mình sao ?
_Không lẽ cậu có thể chở được mình cùng với đồng hành lý này ?
Hoa ngán ngẩm và hơi ớn khi nhìn chiếc va ly to kềnh càng của Băng.
Mặc dù biết mình không thể chở được Băng cùng với đống hành lý kia nhưng mà để cho Băng chở chẳng khác gì tự đưa sinh mạng mình cho một con ma tốc độ.
Băng là chúa đi ẩu và phóng nhanh. Đã mấy lần Hoa chết khiếp và hét ầm lên vì hãi.
Hoa hối hận vì đã đi đón Băng. Hoa ước giá mà Hoa bảo bận và để cho Băng đi xe ôm hay tắc đi về nhà thì hay biết mấy.
Nhìn khuôn mặt bí xị và nhăn nhó của Hoa, Băng phì cười.
_Mày làm ơn cười lên mấy cái cho tao xem được không ? Mày làm ơn đừng chưng ra bộ mặt nhăn nhó như thể tao đang bắt nạt mày, tao có làm gì mày đâu mà chưa chi mày đã biểu lộ thái độ bất mãn như thế ?
Hoa nói gần như là hét lên.
_Mày còn nói được nữa sao ? Mày đi như bị ma đuổi như thế làm sao mà tao không bị mày dọa cho sợ chết khiếp.
Hoa run run ôm chặt lấy eo của Băng.
_Hu hu hu ! Tao còn muốn sống, tao chưa muốn chết.
Băng bật cười thật to, Hoa càng kêu la, càng hoảng hốt, Băng càng phóng nhanh.
Hoa là một con bé con chưa trưởng thành và rất nhút nhát.
Hoa hay e thẹn và hay đỏ mặt, mọi chuyện to nhỏ đều là do Băng làm, còn Hoa chỉ biết phụ theo hay đứng im một chỗ không nhúc nhích.
Hoa chỉ cần bị trêu hai ba câu là mặt đỏ bừng lên, mắt ầng ậc nước.
Băng ngán nhất là tính cách hay làm nũng của Hoa. Trong khi Băng mạnh mẽ và tính cách giống như đàn ông, hoa lại quá mít ướt và quá yếu đuối.
Sống và ở chung nhà, Băng và Hoa đã hiểu, và biết rõ tính nết của nhau nên thương nhau và bảo vệ lẫn nhau.
Họ là hai chị em tốt.
Con đường Trần Quốc Toản ngập tràn nắng và hoa. Băng yêu và thích con đường này, con đường mang lại cảm giác ấm áp và quen thuộc cho Băng.
Mỗi lần đi trên con đường này, Băng lại nhớ về cô nhi viện, nhớ về những đứa trẻ mồ côi và nhớ về những kỉ niệm không thể quên của mình.
Trên môi Băng nở một nụ cười hạnh phúc và tươi tắn, tuy chưa một lần được ôm trong vòng tay cha mẹ nhưng Băng luôn được các mẹ bề trên thương yêu và chăm sóc.
Với Băng mà nói, các mẹ bề trên chẳng khác gì những Thiên sứ, họ chính là người đã dạy cho Băng hiểu Chúa luôn ở bên cạnh bảo vệ và chăm sóc cho Băng.
Dù không có được tình cảm và tình thương của cha mẹ, nhưng Băng có được tình người, có được những vòng tay ấm áp của mọi người, đối với Băng như thế là đủ, Băng không còn mong mỏi gì hơn nữa.
_Cẩn thận !
Hoa hét thất thanh.
Một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng đang vượt qua trước mặt cả hai.
Băng đang chìm đắm vào những kí ức hạnh phúc và vui vẻ trong thời gian sống ở cô nhi viện nên không tập trung vào lái xe, hậu quả chỉ còn một chút nữa, Băng đâm vào xe ô tô.
_Két !
Bánh xe mài sát vào đường bê tông rải nhựa tạo nên âm thanh chói tai và tóe lửa.
Hoa sợ hãi hét liên tiếp lên mấy tiếng, mắt nhắm chặt, hai dòng lệ lăn dài trên má, vòng tay siết chặt quanh eo Băng.
Băng vừa buồn cười, vừa phẫn nộ.
Trong khi là đứng mũi chịu sào, Băng vẫn cảm thấy bình thường và xử lý tình huống ngàn cây treo sợi tóc thật nhanh, Hoa lại càng làm cho tình hình thêm rối, và thêm tồi tệ hơn.
Dù không xẩy ra tai nạn nhưng đầu xe máy của Băng cũng va vào thân xe ô tô của người ta.
Băng chưa kịp quát cô bạn thân – Hoa ngồi ở phía sau. Từ trên xe, một người đàn ông trong bộ vét màu đen khoảng hai mươi sáu tuổi bước xuống.
Nhìn hình dáng và điệu bộ của anh ta, Nguyệt đoán anh ta là tài xế vì ngồi ở ghế đằng sau còn một người đàn ông nữa, do cửa kính màu đen, ánh nắng lại chói chang nên Băng không nhìn rõ được mặt của ông ta.
Băng quan sát người đàn ông trước mặt, nước da ngăm đen, sống mũi cao, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc, mái tóc bồng bềnh quyến rũ.
Đánh giá vẻ bề ngoài của anh ta, Băng có thể gật gù hai từ “Không tệ”
Anh ta nghiêm giọng bảo Băng.
_Cô có biết cô vừa làm gì không ?
Hoa hốt hoảng cúi đầu xuống lưng Băng, ngay cả nhìn anh ta một cái, Hoa cũng không dám nhìn.
Băng hiểu tính cô bạn mình nhát gan, lại bị dọa cho sợ chết khiếp nên không dám ngẩng mặt lên nhìn anh ta cũng đúng.
_Tôi biết.
Băng bình tĩnh trả lời.
_Cô định giải quyết chuyện này thế nào ?
Bằng cười nhạt.
_Tôi không hiểu ý của anh.
Anh ta lạnh lùng nói.
_Cô đâm vào xe ô tô của tôi, cô lại nói cô không hiểu là sao ?
Băng quan sát con đường, quan sát từng dấu hiệu nhỏ, Băng đang tính toán cách thoát khỏi tình trạng tiến thoái lưỡng nan này.
Mặc dù ngoài mặt Băng bình tĩnh như thế nhưng trong lòng Băng đang khóc thầm và không ngừng kêu than.
Nếu phải bồi thường tiền, Băng lấy tiền đâu để trả cho người ta.
Băng kêu khổ, hôm nay đúng là ngày xui xẻo của Băng.
Vặn chìa khóa xe, Băng bước xuống.
Cả hai cùng học chung một trường đại học, cùng đi làm chung một công ty nên họ khá thân thiết.
Lúc đầu cả hai sống ở hai nơi khác nhau, nhưng thấy nếu sống như vậy thì lãng phí và đắt đỏ quá nên mới dọn về sống chung.
Nhờ sống chung cả hai tiết kiệm được rất nhiều tiền, và giúp đỡ nhau được rất nhiều việc trong cuộc sống.
Tình cảm của họ được bồi đắp và lớn dần theo từng năm tháng.
Bây giờ họ giống như hai chị em ruột thịt trong nhà.
Thỉnh thoảng Băng cũng được Hoa mời về quê chơi. Bố mẹ Hoa rất thích và yêu quý Băng như con gái của họ.
Băng đã nhận bố mẹ Hoa là bố mẹ nuôi.
_Chờ tao có lâu không ?
_Tao cũng vừa mới đến thôi.
Băng chuyển hành lý lên đầu xe. Hoa nhăn mặt.
_Tao không hiểu mày về cô nhi viện chơi có mấy hôm thôi, mày đâu cần phải mang nhiều hành lý như thế ?
Băng vỗ vai Hoa.
_Tao biết chứ, trong này chỉ có hai bộ quần áo thôi, còn đâu đều là sách và máy ảnh của tao.
Hoa choáng váng.
_Mày đúng là con hâm. Đi chơi có mầy ngày mày sợ sách bị mốc hay sao mà phải mang theo để đọc.
Băng gõ nhẹ vào đầu Hoa.
_Tao cấm mày không được chửu tao là hâm, nếu không tao sẽ cho mày biết tay.
Hoa không lạ gì tính cách nóng nảy Băng. Băng là người thường xuyên dùng tay thay cho dùng miệng.
Trong bất cứ trường hợp nào, Băng cũng có thể thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Hoa, nhưng không phải là đánh đau, đánh đến nỗi thâm tím cả mình mẩy hay phải nằm viện mà chỉ là những cái tát nhẹ vào má, những cái cốc yêu vào đầu, và những cái bẹo nhoi nhói vào tay.
Hoa có tức, có phản đối, có giận dỗi cũng không khiến cô bạn thân thay đổi tính cách của mình, mỗi lần như thế Băng chỉ cười vô tội, xin lỗi và nịnh vài câu, một lát sau lại đâu vào đấy.
Hiểu tính của Băng nên riết rồi Hoa cũng quen và không còn thắc mắc như trước nữa.
Cầm lấy tay lái, Băng bảo Hoa.
_Cậu ngồi xuống phía sau đi.
Hoa thắc mắc.
_Cậu định chở mình sao ?
_Không lẽ cậu có thể chở được mình cùng với đồng hành lý này ?
Hoa ngán ngẩm và hơi ớn khi nhìn chiếc va ly to kềnh càng của Băng.
Mặc dù biết mình không thể chở được Băng cùng với đống hành lý kia nhưng mà để cho Băng chở chẳng khác gì tự đưa sinh mạng mình cho một con ma tốc độ.
Băng là chúa đi ẩu và phóng nhanh. Đã mấy lần Hoa chết khiếp và hét ầm lên vì hãi.
Hoa hối hận vì đã đi đón Băng. Hoa ước giá mà Hoa bảo bận và để cho Băng đi xe ôm hay tắc đi về nhà thì hay biết mấy.
Nhìn khuôn mặt bí xị và nhăn nhó của Hoa, Băng phì cười.
_Mày làm ơn cười lên mấy cái cho tao xem được không ? Mày làm ơn đừng chưng ra bộ mặt nhăn nhó như thể tao đang bắt nạt mày, tao có làm gì mày đâu mà chưa chi mày đã biểu lộ thái độ bất mãn như thế ?
Hoa nói gần như là hét lên.
_Mày còn nói được nữa sao ? Mày đi như bị ma đuổi như thế làm sao mà tao không bị mày dọa cho sợ chết khiếp.
Hoa run run ôm chặt lấy eo của Băng.
_Hu hu hu ! Tao còn muốn sống, tao chưa muốn chết.
Băng bật cười thật to, Hoa càng kêu la, càng hoảng hốt, Băng càng phóng nhanh.
Hoa là một con bé con chưa trưởng thành và rất nhút nhát.
Hoa hay e thẹn và hay đỏ mặt, mọi chuyện to nhỏ đều là do Băng làm, còn Hoa chỉ biết phụ theo hay đứng im một chỗ không nhúc nhích.
Hoa chỉ cần bị trêu hai ba câu là mặt đỏ bừng lên, mắt ầng ậc nước.
Băng ngán nhất là tính cách hay làm nũng của Hoa. Trong khi Băng mạnh mẽ và tính cách giống như đàn ông, hoa lại quá mít ướt và quá yếu đuối.
Sống và ở chung nhà, Băng và Hoa đã hiểu, và biết rõ tính nết của nhau nên thương nhau và bảo vệ lẫn nhau.
Họ là hai chị em tốt.
Con đường Trần Quốc Toản ngập tràn nắng và hoa. Băng yêu và thích con đường này, con đường mang lại cảm giác ấm áp và quen thuộc cho Băng.
Mỗi lần đi trên con đường này, Băng lại nhớ về cô nhi viện, nhớ về những đứa trẻ mồ côi và nhớ về những kỉ niệm không thể quên của mình.
Trên môi Băng nở một nụ cười hạnh phúc và tươi tắn, tuy chưa một lần được ôm trong vòng tay cha mẹ nhưng Băng luôn được các mẹ bề trên thương yêu và chăm sóc.
Với Băng mà nói, các mẹ bề trên chẳng khác gì những Thiên sứ, họ chính là người đã dạy cho Băng hiểu Chúa luôn ở bên cạnh bảo vệ và chăm sóc cho Băng.
Dù không có được tình cảm và tình thương của cha mẹ, nhưng Băng có được tình người, có được những vòng tay ấm áp của mọi người, đối với Băng như thế là đủ, Băng không còn mong mỏi gì hơn nữa.
_Cẩn thận !
Hoa hét thất thanh.
Một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng đang vượt qua trước mặt cả hai.
Băng đang chìm đắm vào những kí ức hạnh phúc và vui vẻ trong thời gian sống ở cô nhi viện nên không tập trung vào lái xe, hậu quả chỉ còn một chút nữa, Băng đâm vào xe ô tô.
_Két !
Bánh xe mài sát vào đường bê tông rải nhựa tạo nên âm thanh chói tai và tóe lửa.
Hoa sợ hãi hét liên tiếp lên mấy tiếng, mắt nhắm chặt, hai dòng lệ lăn dài trên má, vòng tay siết chặt quanh eo Băng.
Băng vừa buồn cười, vừa phẫn nộ.
Trong khi là đứng mũi chịu sào, Băng vẫn cảm thấy bình thường và xử lý tình huống ngàn cây treo sợi tóc thật nhanh, Hoa lại càng làm cho tình hình thêm rối, và thêm tồi tệ hơn.
Dù không xẩy ra tai nạn nhưng đầu xe máy của Băng cũng va vào thân xe ô tô của người ta.
Băng chưa kịp quát cô bạn thân – Hoa ngồi ở phía sau. Từ trên xe, một người đàn ông trong bộ vét màu đen khoảng hai mươi sáu tuổi bước xuống.
Nhìn hình dáng và điệu bộ của anh ta, Nguyệt đoán anh ta là tài xế vì ngồi ở ghế đằng sau còn một người đàn ông nữa, do cửa kính màu đen, ánh nắng lại chói chang nên Băng không nhìn rõ được mặt của ông ta.
Băng quan sát người đàn ông trước mặt, nước da ngăm đen, sống mũi cao, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc, mái tóc bồng bềnh quyến rũ.
Đánh giá vẻ bề ngoài của anh ta, Băng có thể gật gù hai từ “Không tệ”
Anh ta nghiêm giọng bảo Băng.
_Cô có biết cô vừa làm gì không ?
Hoa hốt hoảng cúi đầu xuống lưng Băng, ngay cả nhìn anh ta một cái, Hoa cũng không dám nhìn.
Băng hiểu tính cô bạn mình nhát gan, lại bị dọa cho sợ chết khiếp nên không dám ngẩng mặt lên nhìn anh ta cũng đúng.
_Tôi biết.
Băng bình tĩnh trả lời.
_Cô định giải quyết chuyện này thế nào ?
Bằng cười nhạt.
_Tôi không hiểu ý của anh.
Anh ta lạnh lùng nói.
_Cô đâm vào xe ô tô của tôi, cô lại nói cô không hiểu là sao ?
Băng quan sát con đường, quan sát từng dấu hiệu nhỏ, Băng đang tính toán cách thoát khỏi tình trạng tiến thoái lưỡng nan này.
Mặc dù ngoài mặt Băng bình tĩnh như thế nhưng trong lòng Băng đang khóc thầm và không ngừng kêu than.
Nếu phải bồi thường tiền, Băng lấy tiền đâu để trả cho người ta.
Băng kêu khổ, hôm nay đúng là ngày xui xẻo của Băng.
Vặn chìa khóa xe, Băng bước xuống.
/71
|