Cô tỉnh dậy trong 1 căn phòng xa lạ, xem đồng hồ thì đã 2h chiều, cô nhìn lại chiếc áo mình đang mặc cũng thầm thắc mắc. Rồi Jin bước vào Chào em, tỉnh rồi à Jin bưng trên tay 1 ly nước chanh đến đặt bên cạnh bàn. Chào a, sao tôi ở đây vậy? , tối qua a vô tình thấy e say chẳng biết nhà đành mang em về đây, dù sao e cũng từng giúp e gái a Jin chậm rãi đáp lại thắc mắc của cô. Cám ơn a Như 1 phép lịch sự cô mỉm cười cảm ơn, cô cảm thấy a không phải người xấu nên cũng không hỏi nhiều...Cuộc gặp gỡ giữa cô và Jin cũng chính là 1 số mệnh, từ ngày đó Jin và cô làm bạn, cô Và jin ngày càng thân thiết, có khi cô sang My chơi mẹ cha Jin cũng rất mến cô, đi tiệc Jin cũng mời cô đi cùng, nhiều người nhìn vào cứ tưởng họ là 1 đôi...
Mọi thứ vẫn trôi qua như vậy, nhờ có Jin cô cũng không còn cô đơn như trước, cuộc sống của cô có thể nói vui vẻ hơn trước, nhưng dù vậy trong thân tâm cô vẫn mang nặng nỗi đau ngày trước, cô vẫn thấy mình có lỗi. Rồi năm học mới lại đến, cô đã là học sinh lớp 11, ngày ngày Jin đưa đón cô đi học rồi cả 2 cùng nhau đi chơi, sau 5 tháng quen biết cô nào hay Jin đã rung động trước cô. Có lúc Jin hỏi cô Jen là ai?, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại 2 từ Anh trai , nhưng nhìn vào mắt cô Jin không nghĩ đơn giản là vậy. Thời gian lại trôi cô cũng đã rung động, cô luôn phủ nhận điều đó vì cô vẫn mang ý nghĩ chỉ yêu Jen nhưng nào hay biết sự quan tâm chăm sóc lúc cô nhẹ lòng đã làm cô rung động. Lần thứ 1 Jin tỏ tình với cô vào ngày giáng sinh, cô từ chối. Jin vẫn bình thường và lại quan tâm cô tiếp tục như thế. Rồi ngày Valentines lại đến, ngày mà cô chẳng muốn nhớ tới, quá khứ ngày đó lại ua về, lời Jen nói lại văng vẳng bên tai cô. Hôm đó cô trốn tránh Jin, 1 mình cô vào bar lại uống không biết bao nhiêu là rượu, cô ghét mình tham lam vừa muốn giữ Jen trong tâm trí lại vừa rung động trước người khác. Chợt điện thoại của Jin gọi đến, Jin hẹn cô đến 1 nơi không gặp không về cô định không đi nhưng sợ Jin đợi nên đành đến, khung cảnh nơi đó thật yên tĩnh, cô bước đến, vì say nên cô cứ bước chập choạng như sắp té, may là Jin đỡ lấy cô. Rồi cô ngồi xuống cạnh bờ hồ, Jin cũng ngồi xuống cạnh cô. Anh đã từng yêu ai chưa? Cô vẫn nhìn những vì sao trên cao miệng hỏi Jin câu hỏi mà lúc trước Jen từng hỏi cô, Jin im lặng như đợi cô nói tiếp, À mà chỉ là 1 con nhóc như e làm sao biết yêu là gì? cô cười nhạo chính mình, Có lẽ ông trời ghét em lắm nên cho ai đến chẳng bao lâu rồi cũng đi chẳng báo trước gì cả , Em ngu ngốc lắm phải không? , Em sợ yêu lắm, ai rồi cũng sẽ đi , À mà a biết hôm nay là ngày gì không? , hôm nay là ngày 1 năm trước Jen bỏ e đi đấy , A từng hỏi e Jen là ai đúng không, là người a trai e yêu đấy , Chắc a sẽ thắc mắc vì sao e lại yêu a trai đúng không? , E xem a ấy là a trai mà đâu nào biết a trai lại yêu người e gái xấu xa như e vậy chứ , E tàn nhẫn lắm, trước khi a ấy nhắm mắt cũng không thể cho a ấy 1 nụ cười hạnh phúc như a ấy muốn , nhắc đến Jen cô lại cười nhạo mình, cô cứ ngồi đọc thoại 1 mình mặc kệ Jin có trả lời hay không. E đáng ghét lắm đúng không Jin? bỗng cô quay sang hỏi Jin, Đúng vậy Jin im lặng đến giờ cũng trả lời, Haha e đáng ghét nên ai cũng rời bỏ em, ngay cả bạn thân ngày trước cũng phản bội em cô bật cười lớn, nhìn cô như vậy mà lòng Jin nhói đau vô cùng. Jin bỗng ôm chặt lấy cô E rất đáng ghét, đáng ghét vì giấu đi nỗi đau 1 mình , cô bất ngờ, cái ôm này thật ấm áp và an toàn. Đừng yêu một người như em nữa, em không xứng đáng cô vòng tay ôm lấy a nói vào tai a, dứt lời cô đẩy a ra rồi bước đi. Chưa được vài bước vòng tay a lại xiếc lấy cô từ phía sau A yêu em, e đừng che giấu sự yếu đuối nữa, e tệ thế nào a cũng sẽ yêu em, đừng gắng gượng như mình mạnh mẽ nữa được không , những giọt nước mắt tưởng chừng cạn lại 1 lần nữa rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, nước mắt của hạnh phúc nhưng cô trách mình không thể. E đau khổ đủ rồi, để a bù đắp lại cho em được không, a không muốn lại làm người a trai của em a nói nghẹn ngào, gương mặt thống khổ, đôi tay càng xiếc lấy cô như sợ cô đi mất. Hình ảnh Jen lại hiện ra trước mắt cô với nụ cười ấm áp cùng lời nói quen thuộc đã 1 năm cô chẳng được nghe 'Mở lòng đi nhóc, e hạnh phúc a cũng sẽ hạnh phúc, ngoan nào hãy nghe theo con tim mình đi e nhé'. Hình ảnh Jen khiến cô nhớ lại quá khứ, sợ 1 lần nữa quá khứ lập lại, cô thầm nghĩ Tạm biệt Jen, em sẽ giữ a mãi trong lòng, nhưng em không muốn Jin lại đau khổ, e sẽ sống hạnh phúc như a muốn, xin lỗi a . Cô quay lại ôm Jin Em cũng yêu anh ....
Mọi thứ vẫn trôi qua như vậy, nhờ có Jin cô cũng không còn cô đơn như trước, cuộc sống của cô có thể nói vui vẻ hơn trước, nhưng dù vậy trong thân tâm cô vẫn mang nặng nỗi đau ngày trước, cô vẫn thấy mình có lỗi. Rồi năm học mới lại đến, cô đã là học sinh lớp 11, ngày ngày Jin đưa đón cô đi học rồi cả 2 cùng nhau đi chơi, sau 5 tháng quen biết cô nào hay Jin đã rung động trước cô. Có lúc Jin hỏi cô Jen là ai?, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại 2 từ Anh trai , nhưng nhìn vào mắt cô Jin không nghĩ đơn giản là vậy. Thời gian lại trôi cô cũng đã rung động, cô luôn phủ nhận điều đó vì cô vẫn mang ý nghĩ chỉ yêu Jen nhưng nào hay biết sự quan tâm chăm sóc lúc cô nhẹ lòng đã làm cô rung động. Lần thứ 1 Jin tỏ tình với cô vào ngày giáng sinh, cô từ chối. Jin vẫn bình thường và lại quan tâm cô tiếp tục như thế. Rồi ngày Valentines lại đến, ngày mà cô chẳng muốn nhớ tới, quá khứ ngày đó lại ua về, lời Jen nói lại văng vẳng bên tai cô. Hôm đó cô trốn tránh Jin, 1 mình cô vào bar lại uống không biết bao nhiêu là rượu, cô ghét mình tham lam vừa muốn giữ Jen trong tâm trí lại vừa rung động trước người khác. Chợt điện thoại của Jin gọi đến, Jin hẹn cô đến 1 nơi không gặp không về cô định không đi nhưng sợ Jin đợi nên đành đến, khung cảnh nơi đó thật yên tĩnh, cô bước đến, vì say nên cô cứ bước chập choạng như sắp té, may là Jin đỡ lấy cô. Rồi cô ngồi xuống cạnh bờ hồ, Jin cũng ngồi xuống cạnh cô. Anh đã từng yêu ai chưa? Cô vẫn nhìn những vì sao trên cao miệng hỏi Jin câu hỏi mà lúc trước Jen từng hỏi cô, Jin im lặng như đợi cô nói tiếp, À mà chỉ là 1 con nhóc như e làm sao biết yêu là gì? cô cười nhạo chính mình, Có lẽ ông trời ghét em lắm nên cho ai đến chẳng bao lâu rồi cũng đi chẳng báo trước gì cả , Em ngu ngốc lắm phải không? , Em sợ yêu lắm, ai rồi cũng sẽ đi , À mà a biết hôm nay là ngày gì không? , hôm nay là ngày 1 năm trước Jen bỏ e đi đấy , A từng hỏi e Jen là ai đúng không, là người a trai e yêu đấy , Chắc a sẽ thắc mắc vì sao e lại yêu a trai đúng không? , E xem a ấy là a trai mà đâu nào biết a trai lại yêu người e gái xấu xa như e vậy chứ , E tàn nhẫn lắm, trước khi a ấy nhắm mắt cũng không thể cho a ấy 1 nụ cười hạnh phúc như a ấy muốn , nhắc đến Jen cô lại cười nhạo mình, cô cứ ngồi đọc thoại 1 mình mặc kệ Jin có trả lời hay không. E đáng ghét lắm đúng không Jin? bỗng cô quay sang hỏi Jin, Đúng vậy Jin im lặng đến giờ cũng trả lời, Haha e đáng ghét nên ai cũng rời bỏ em, ngay cả bạn thân ngày trước cũng phản bội em cô bật cười lớn, nhìn cô như vậy mà lòng Jin nhói đau vô cùng. Jin bỗng ôm chặt lấy cô E rất đáng ghét, đáng ghét vì giấu đi nỗi đau 1 mình , cô bất ngờ, cái ôm này thật ấm áp và an toàn. Đừng yêu một người như em nữa, em không xứng đáng cô vòng tay ôm lấy a nói vào tai a, dứt lời cô đẩy a ra rồi bước đi. Chưa được vài bước vòng tay a lại xiếc lấy cô từ phía sau A yêu em, e đừng che giấu sự yếu đuối nữa, e tệ thế nào a cũng sẽ yêu em, đừng gắng gượng như mình mạnh mẽ nữa được không , những giọt nước mắt tưởng chừng cạn lại 1 lần nữa rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, nước mắt của hạnh phúc nhưng cô trách mình không thể. E đau khổ đủ rồi, để a bù đắp lại cho em được không, a không muốn lại làm người a trai của em a nói nghẹn ngào, gương mặt thống khổ, đôi tay càng xiếc lấy cô như sợ cô đi mất. Hình ảnh Jen lại hiện ra trước mắt cô với nụ cười ấm áp cùng lời nói quen thuộc đã 1 năm cô chẳng được nghe 'Mở lòng đi nhóc, e hạnh phúc a cũng sẽ hạnh phúc, ngoan nào hãy nghe theo con tim mình đi e nhé'. Hình ảnh Jen khiến cô nhớ lại quá khứ, sợ 1 lần nữa quá khứ lập lại, cô thầm nghĩ Tạm biệt Jen, em sẽ giữ a mãi trong lòng, nhưng em không muốn Jin lại đau khổ, e sẽ sống hạnh phúc như a muốn, xin lỗi a . Cô quay lại ôm Jin Em cũng yêu anh ....
/11
|