Định Mệnh Em Yêu Anh

Chương 26

/42


- Từ nay anh gọi em là tiểu Di nhé? - Cậu bé có mái tóc màu vàng, ánh mắt có chút lạnh lùng xa cách nhưng giọng nói lại rất ấm áp, nghiêng đầu hỏi cô bé ngồi cạnh.

- Nhưng mẹ cũng gọi chị là tiểu Di. - Cô bé có chút bối rối, ánh mắt dè chừng nhìn xung quanh.

- Vậy khi nào chỉ có hai chúng ta anh sẽ gọi em là tiểu Di còn trước mặt mọi người sẽ gọi là Thiên Di.

- Vâng! - Cô bé mỉm cười gật đầu, khuôn mặt xinh xắn như một tiểu thiên thần.

Hai đứa bé cứ ngồi cạnh nhau nói chuyện như vậy cho đến khi một giọng nói đầy tức giận vang lên.

- Thiên Thiên!

Cô bé có mái tóc màu hạt dẻ vội vàng đứng dậy, vẻ mặt vừa lo lắng vừa sợ sệt nhìn người phụ nữ vừa bước tới. Miệng lắp bắp.

- Mẹ...con...con...

- Ta đã dặn con thế nào? Con dám trái lời ta? - Người phụ nữ tức giận quát, ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào người cô bé.

- Là cháu đã gọi em ấy ra đây, cô có gì cứ nói với cháu đừng mắng Thiên Di. - Cậu bé kia đứng chắn trước mặt cô bé, khuôn mặt lạnh lùng giống như một ác ma.

- Hy Thần! tiểu Di đang tìm cháu, mau ra chơi với con bé đi. Thiên Thiên phải đi học rồi. - Người phụ nữ đổi sang chất giọng dịu dàng, ánh mắt cũng không còn đáng sợ như trước nữa.

- Cô nên gọi là Thiên Di thay vì Thiên Thiên dù sao tên thật của em ấy cũng là Thiên Di. - Cậu bé vẫn đứng chắn trước mặt cô bé, vẻ mặt không mấy hài lòng.

- Ta biết nhưng Thiên Thiên nghe rất hay mà...

- Chị! Chị mau dậy đi em sắp muộn học rồi! - Giọng Ni Ni léo nhéo bên tai kéo nó ra khỏi giấc mơ kì lạ.

Nó mệt mỏi mở mắt, đêm qua không biết đã mơ bao nhiêu giấc mơ kì lạ. Cả người như không còn chút sức lực.

- Đêm qua chị sao vậy cứ liên tục van xin ai đó đừng đánh mình cứ như bị ma nhập. - Ni Ni nhìn nó đầy thắc mắc.

- Thế à! Chị chẳng nhớ gì cả.

Nó uể oải ngồi dậy, tay chân mỏi nhừ giống như vừa phải làm việc gì đó nặng nhọc lắm. Đầu cũng cảm thấy choáng váng.

- Chị mau lên đấy còn 15 phút nữa là em muộn học.

Sau khi hoàn tất việc báo thức và thông báo giờ giấc, Ni Ni chạy nhanh xuống tầng một, còn phải ăn sáng nữa.

Nó ngồi một lúc cho hết choáng rồi với tay lấy điện thoại ở đầu giường. Mười cuộc gọi nhỡ từ hắn.

- Chết tiệt! - Nó chửi thề một câu.

Trong lòng tự hỏi mình sao có thể ngủ say tới mức chuông điện thoại reo mười lần cũng không biết.

Nó bấm gọi lại nhưng không liên lạc được, chắc là đang họp. Chán nản vứt điện thoại sang một bên nó chậm chạp bước vào nhà vệ sinh, trong đầu không tài nào nhớ nổi mình đã mơ gì đêm qua.

Sau khi đưa Ni Ni đến trường, nó lái xe vòng quanh thành phố, cần tìm một trường nào đó vừa gần nhà lại vừa không dễ bị đuổi học. Blue Sky thì khỏi nói, mọi vật dụng đều do LYC tài trợ, nó cho dù có mơ cũng không thể quay về đó học. Còn mấy trường tư thì chất lượng kém.

Haizz thật là có phải bà ta muốn nó phải biến mất khỏi nơi này thì mới để yên không.

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì điện thoại vang lên bài nhạc chuông quen thuộc. Nó không thèm liếc nhìn lấy một cái mà ấn nghe luôn.

Chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói trầm trầm đầy lo lắng.

- Di em không sao chứ? Sao đêm qua lại không bắt máy?

- Không em không sao, người chỉ hơi mệt một chút...anh không phải đi làm sao?

- Anh đã hoàn thành hết công việc rồi, vừa mới đặt chân xuống sân bay VN 1 phút trước. - Giọng nói lộ rõ sự cưng chiều.

- Đứng đó đợi em đến đón. - Nó nói rồi vội vàng cúp máy, nhấn mạnh chân ga phi thẳng tới sân bay.

Cô gái dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài qua vai, chạy như bay đến chỗ chàng trai có dáng người cao gầy, mái tóc vàng hơi xù, từ người toát ra vẻ lạnh lùng xa cách. Cô gái vòng tay ôm lấy cổ chàng trai, người hơi dướn lên đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi mỏng quyến rũ kia. Hai người họ tự nhiên ôm hôn nhau cơ hồ giống như chỉ có hai người ở đó.

Hắn nở nụ cười đẹp mê hồn nhìn nó, khuôn mặt đẹp trai mất hẳn vẻ lạnh lùng xa cách ban nãy, chỉ còn lại nụ cười có khả năng đốn gục trái tim toàn bộ thiếu nữ đang có mặt ở sân bay.

- Nhớ anh quá hay sao mà bỏ cả học chạy tới đây? - Hắn cười gian hỏi, một tay ôm chặt eo nó, một tay xách vali.

Mặt nó có chút bối rối nhìn hắn. Thật ra vì sợ hắn lo lắng không chuyên tâm làm việc nên nó không kể ra mấy chuyện kia. Bây giờ hắn hỏi tự nhiên nó cảm thấy có chút tội lỗi vì đã giấu.

- Thật ra thì trong lúc anh sang Mỹ đã xảy ra chút chuyện. - Thanh âm nhỏ nhẹ đầy hối lỗi, tay vô thức nắm chặt cánh tay hắn.

Chả là hai người từng hứa với nhau sẽ không giấu giếm bất cứ chuyện gì, nó là không muốn hắn giận nên trong lòng có chút lo lắng. Xa nhau lâu như vậy hắn mà giận không nhìn mặt nó thì nó sẽ phát điên vì nhớ mất.

- Em làm gì sai hay sao mà bày ra bộ dạng đáng thương như vậy? - Lông mày hắn hơi nhếch lên trêu chọc. Thật ra mọi chuyện xảy ra với nó hắn đều đã biết hết chẳng qua là muốn trêu nó một chút.

- Thần...thật ra sau khi anh đi Mỹ em đã bị đuổi học, quán bar thì bị buộc đóng cửa, cả nhà của Ni Ni cũng bị ngân hàng thu mất. - Nó thành thật hướng hắn trả lời, bộ dạng hết sức ủy khuất.

Hắn nhếch môi cười, khẽ mắng nó.

- Ngốc! Anh đâu định ăn thịt em đâu mà sợ, lại còn lo lắng như vậy.

Thấy hắn không giận, nó vui sướng nở nụ cười thật tươi.

Bây giờ mấy thằng đàn em của nó mà nhìn thấy cảnh này chắc cả lũ sẽ ngất trên cành quất mất. Đúng là tình yêu dù ít dù nhiều cũng khiến con người thay đổi.

Sau vài ngày tìm kiếm, cuối cùng Hoàng Nguyên cũng tìm được điều mình muốn. Cậu nhanh chóng quay trở lại thành phố, còn có nhiều việc cần giải quyết và tuyệt đối cậu sẽ không nói điều mình vừa tìm được cho Lã Uyển Như. Nhóc con của cậu đã chịu quá nhiều đau khổ vì người phụ nữa đó. Và mục tiêu lớn nhất của Nguyên bây giờ là giành lại người vốn dĩ đã thuộc về cậu.

Dừng xe trước cửa nhà Hy Thần, nó nhanh nhẹn mở cửa giúp hắn vào nhà, mặt tươi cười rạng rỡ ra điều vui vẻ lắm. Hắn cũng phải bật cười vì bộ dạng đáng yêu của nó.

- Nghe nói hôm nay cậu sẽ về nước.

Giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến nó giật mình lùi lại phía sau hắn.

- Thần, nhà anh có ma à? - Nó bám lấy tay hắn mắt liếc một vòng quanh nhà.

- Đại tỷ như em mà cũng sợ ma à? - Vẫn là giọng nói vừa nãy nhưng sự lạnh lẽo đã giảm đi một nửa.

- Hoàng Nguyên! - Nó trợn mắt nhìn cái người đang từ dưới bếp đi lên, thắc mắc không hiểu sao Nguyên lại xuất hiện ở đây.

- Làm gì mà ngạc nhiên vậy đây là nhà bạn tốt của tôi, tôi ở đây cũng là chuyện bình thường mà. - Hoàng Nguyên nói với nó nhưng mắt lại liếc nhìn Hy Thần. Ánh mắt như muốn giết người.

- Cậu về đi tối nay tôi sẽ tìm cậu nói chuyện.

Hắn dửng dưng nói coi như không thấy sự tức giận của Nguyên, sau đó kéo nó thật nhanh về phía cầu thang, không để nó kịp nói câu nào.

Hoàng Nguyên nhìn theo hai người cho đến khi họ khuất hẳn trên cầu thang rồi lặng lẽ quay về.

Bầu trời mây đen giăng đầy báo hiệu một buổi tối không yên bình.

Như đã hẹn, đúng 7h tối hắn có mặt trước cổng nhà Hoàng Nguyên, khuôn mặt cùng ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.

Sau khi ấn một hồi chuông, ông quản gia già của nhà Nguyên ra mở cổng cho hắn, cung kính chào.

- Thiếu gia, cậu chủ đang đợi người ở trên phòng.

- Cảm ơn!

Phòng ngủ của Nguyên được bày trí rất xa hoa và hiện đại, cậu đang ngồi trên ghế sôfa nhâm nhi một ly rượu, bên tai là một bản nhạc nhẹ.

- Cạch!

Cửa phòng bật mở và hắn bước vào, mái tóc vàng bị dính mưa dưới ánh đèn trở nên lóng lánh. Trên mặt vẫn là sự lạnh lẽo đến rợn người.

Trái lại Hoàng Nguyên vẫn điềm tĩnh uống rượu, sự hưởng thụ hiện rõ trên mặt.

- Cậu tìm tôi có việc gì? - Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo phát ra từ miệng hắn.

- Cậu có muốn uống một ly không? - Nguyên không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi một câu chẳng liên quan lắm.

- Không cần! Cậu muốn nói gì thì nói nhanh đi.

- Cậu có biết Thiên Di là em gái của Tử Di không? - Trong phút chốc giọng nói của Hoàng Nguyên cũng trở nên thật lạnh lẽo.

- Cậu nói gì? - Hắn như không tin vào những gì mình vừa nghe được, hai mắt mở to hỏi Hoàng Nguyên

- Khốn kiếp! - Hoàng Nguyên đứng bật dậy ném mạnh ly rượu xuống đất, mắt rực lửa nhìn hắn.

- Cậu đã cho người điều tra về cô ấy vậy mà lại không biết chuyện này? - Giọng nói tràn đầy nộ khí, hai tay Nguyên nắm chặt lại thành nắm đấm.

- Tôi nhờ Minh Tú điều tra, chẳng phải lúc cậu ở nhà tôi cậu ta đã nói hết những gì mình điều tra được rồi hay sao, từ trước đến nay cậu ta luôn làm việc cẩn thận.

Hoàng Nguyên như nghĩ điều gì đó sau câu nói của hắn, mãi một lúc sau mới lên tiếng.

- Cậu nên dừng lại đi, rời xa Thiên Di.

- Tôi yêu Thiên Di, tại sao tôi lại phải buông cô ấy ra. Mà chuyện đó thì liên quan gì tới cậu? - Hắn nhướn mày hỏi lại vẻ thách thức.

- Tất nhiên là có liên quan, cậu đừng quên cô ấy đã có hôn ước với tôi, mới cả cậu nghĩ Thiên Di sẽ tiếp tục yêu cậu nếu cô ấy nhớ lại tất cả à? Những gì cô ấy đã phải chịu đựng và cả việc cô ấy là em gái của Tử Di, cô ấy sẽ chấp nhận cậu sao?

Hoàng Nguyên nhìn thẳng vào hắn nói rành rọt từng chữ, như vừa cảnh cáo vừa khuyên nhủ.

- Để tránh cho cô ấy bị tổn thương quá nặng, cậu nên rời xa cô ấy thì hơn.

Những câu nói của Nguyên như ám ảnh trong đầu hắn, dù cố thế nào cũng không dứt ra được. Chết tiệt! rốt cuộc hắn phải làm như thế nào? Một bên là người hắn yêu một bên là lời hứa với Tử Di trước khi cô ấy mất. Hắn phải làm thế nào đây?

Mưa ngày càng nặng hạt, tầm mắt cũng trở nên thật mù mịt giống như trong đầu hắn lúc này, chỉ toàn một mớ hỗn độn.

Chuông điện thoại vang lên đưa hắn ra khỏi suy nghĩ mông lung, ngần ngừ một lát mới ấn nghe.

- Alo!

- Thần, mau về nhà đi mưa lớn quá. - Qua điện thoại hắn cũng cảm nhận được sự lo lắng của nó, môi bất giác mỉm cười.

- Ừ! Anh sắp về đến nhà rồi mở cửa gara cho anh nhé.

- Ừ! Đi cẩn thận.

Đêm càng về khuya trời càng mưa nặng hạt, tiếng sấm rền nổ vang một vùng trời. Hắn vẫn chẳng thể nào chợp mắt, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của nó. Những câu nói của Hoàng Nguyên lại xoay vòng trong đầu.

Nó nằm trong vòng tay hắn khẽ cựa quậy, miệng lẩm bẩm.

- Mẹ...đừng đánh con...con sẽ không lại gần anh Hy Thần nữa.

- Anh Nguyên mẹ tại sao không cho em lại gần anh Hy Thần chứ? Em rất thích anh ấy.

- Thần! Từ nay tiểu Di sẽ không gặp anh nữa, mẹ sẽ không vui, tiểu Di cũng sẽ bị mẹ đánh đòn.

Giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt nó rơi xuống cánh tay hắn. Cả người nó nóng ran như bị sốt, mồ hôi rịn đầy trán.

- Tiểu Di! Mau dậy đi.

Hắn sốt ruột lay lay người nó, không nỡ để cho nó mơ thấy những điều kinh khủng trong quá khứ, càng không muốn nhìn thấy nó khóc. Khóc trong tiềm thức.

- Di! Tỉnh dậy đi em.

Hắn lại gọi nó thêm lần nữa, sắc mặt nó đã tái nhợt hẳn đi.

- Có chuyện gì vậy? - Cuối cùng thì nó cũng tỉnh, từ từ mở mắt ra, nhăn mặt hỏi, trên khóe mắt vẫn còn ướt.

- Nhìn em ngủ làm anh không kiềm chế được muốn hôn em. - Hắn bày ra bộ mặt tà ác, xoay người một cái đã ở trên người nó. - Nhưng không muốn hôn một con heo đang ngủ.

- Gì chứ anh gọi em dậy chỉ để trêu thôi à? - Nó giận dỗi quay mặt đi nơi khác, hai tay đưa lên chặn trước ngực hắn.

- Vậy em muốn làm gì hả nhóc con?...hay là em muốn chơi trò người lớn. - Hắn cúi sát xuống, vừa nói vừa thổi nhẹ vào vành tai nó

Tư thế hai người lúc này hết sức mờ ám.

- Anh...đừng có mà giở trò với em. - Mặt nó đỏ lên vì ngượng, giả vờ lườm hắn.

- Em mới chỉ đủ tuổi để hôn thôi.

Dứt lời, hắn áp môi mình vào môi nó, thưởng thức sự ngọt ngào từ chiếc lưỡi thơm tho của nó.

Trong đêm mưa bão, hai trái tim cùng chung một nhịp đập, vừa rạo rực lại vừa hạnh phúc.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà LYC, Lã Uyển Như tay lật giở tài liệu, mắt chăm chú soi sét từng chi tiết trong đó.

- Cốc! Cốc!

- Vào đi!

Thư kí cầm theo một phong thư mở cửa bước vào, cung kính nói.

- Dạ! Thưa giám đốc có người gửi cho giám đốc cái này. - Thư kí đưa phong thư ra trước mặt Lã Uyển Như, không quên nói thêm.

- Người đó còn nói nếu có hứng thú giám đốc có thể đến gặp tại địa chỉ ghi trong này.

- Được rồi! - Lã Uyển Như đón lấy phong thư từ tay thư kí sau đó bảo cô ta lui ra ngoài.

Cẩn thận mở ra xem thì bên trong có rất nhiều ảnh chụp nó cùng với hắn và cả một cái usb nữa.

Ánh mắt lạnh lùng liếc qua từng bức ảnh, trong đó có bức ảnh chụp lần đầu hắn hôn nó ở khu vườn sau trường, hay mới nhất là ở sân bay và còn cả những lần hai người họ đi chơi với nhau cũng đều được chụp lại.

Lã Uyển Như tức giận xé nát từng tấm ảnh, sau đó cắm usb vào laptop ngay bên cạnh. Nhấn chuột vào file duy nhất hiện trên màn hình, đoạn video quay cảnh nó cãi nhau với hắn ở trước mộ con gái bà hiện lên thật rõ nét.

- Khốn kiếp! Con nhỏ hỗn láo đó lại dám chửi mắng con gái ta. Lã Uyển Như này nhất định sẽ không để yên.

Bên ngoài cửa sổ trời vẫn đang mưa lớn.

/42

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status