Tới nơi cô thấy thực ra đó không được tính là cái nhà vệ sinh vì nó vô cùng đơn giản, bên ngoài có đặt một đường ống nước. Đến khi cô xong việc, vừa mới từ nhà vệ sinh bước ra chuẩn bị đi ra ngoài rửa tay thì ở gần đó liền truyền tới tiếng nói của mấy người đàn ông nghe vô cùng thô tục.
“Nhìn thấy chưa? Người ta là ông chủ lớn, đi tới đâu cũng có phụ nữ bên cạnh”.
“Thì người ta đã là ông chủ lớn, có tiền thì làm gì chả được, các ông có thấy con bé đó trông ngon không? Trắng ngần nhìn lại cứ liễu yếu đào tơ, eo thì mỏng te như eo con kiến ấy. Nếu như một ngày nào đó ông đây phát tài, tôi sẽ bao lấy chục em, mỗi ngày thay một em!”
“Ông thôi giùm tôi cái! Đừng có ảo tưởng nữa, chăm chỉ làm việc đi còn có cơm mà ăn”.
“Ha ha…chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy thích lắm rồi! Các ông thấy không, cái loại con gái đó nhìn bề ngoài thì có vè đơn thuần ngây thơ đấy nhưng trong đầu óc chúng thì toàn là những suy nghĩ trụy lạc thôi, vừa nãy mấy ông nhìn thấy ánh mắt của ông chủ không? Hồn bay phách lạc cả rồi!”
Không những vậy, một lúc sau có người còn nói mấy lời quá đáng hơn nữa “Loại phụ nữ tỏ ra ngây thơ, yếu đuối đó ban đầu ông chủ thấy mới mẻ nhưng vài ba bữa là chán thôi! Nói gì thì nói chứ mấy em chân dài, vòng nào ra vòng nấy vẫn cuốn hơn”.
“Chân dài thì não ngắn, người ta có nhan sắc cũng là một loại năng lực rồi…”
…
Tống Gia Tuệ nghe thấy vậy hai tai nóng ran lên, cô cắn chặt lấy môi để không phát ra tiếng động nào. Chỉ tới khi những âm thanh đó cách xa hẳn cô không còn nghe rõ nữa mới từ từ bước ra từ nhà vệ sinh.
Sau khi lượn một vòng xem xem, Tống Gia Tuệ nhìn thấy Hoàng Minh Huân cùng các nhà thầu đang bàn bạc thảo luận rất nghiêm túc, tập trung nên cô cũng không qua làm phiền bọn họ nữa mà ngồi gọn vào một góc nghịch điện thoại. Đúng lúc này Lục Nhã Vy gọi đến, có cả Liễu Giai Kỳ nữa, cô đi cách xa họ một chút, khoảng cách vừa đủ để không ảnh hưởng đến công việc của anh, mới nghe máy.
Lục Nhã Vy cười ha ha nói lại với cô về sự việc của nhà họ Trần và nhà họ Tống, có vẻ như hôm nay báo chí ở thành phố H mới rầm rộ chuyện này.
Tống Gia Tuệ bỗng trầm lắng hơn, thở dài “Hôm qua mình mới gặp Tống Gia Linh, còn bị cô ta mắng một trận…”, cô cũng kể lại với hai người bạn thân về việc Hoàng Minh Huân ra tay với nhà họ Trần.
“Thật vậy à?” Lục Nhã Vy thốt lên với vẻ ngưỡng mộ “Hóa ra Hoàng Minh Huân lại xử đẹp tên đó vậy à? Đã thế còn khiến Trần Nam ra tay với Tống Gia Linh, đúng là một công đôi việc”.
Tống Gia Tuệ nhỏ giọng “Thấy cô ta như vậy mình cũng thấy tội…”, chưa kịp nói hết câu đã bị Lục Nhã Vy mắng quá ngốc, còn ở đó dành lòng thương hại cho Tống Gia Linh trong khi cô ta đã giở trò với cô hết lần này đến lần khác.
Liễu Giai Kỳ liếc mắt, trách móc “Để vợ mình bị tên cặn bã cùng với đồ rẻ tiền kia hãm hại lâu như thế mới ra tay. Thế là đẹp à? Nếu là anh rể mình, chắc chắn hai kẻ đó sau này gặp cậu sẽ chủ động đi đường khác ngay”.
Tống Gia Tuệ nghe vậy liền giải thích “Khoảng thời gian sau khi Đặng Thanh Thanh nhảy từ sân thượng Tập đoàn nhà họ Ngô xuống, anh ấy giúp Ngô lão gia giải quyết hậu quả đến chẳng còn thời gian chăm sóc bản thân. Bây giờ báo chí đưa tin vấn đề nhà họ Trần gặp phải cũng không nhỏ, chắc bây giờ Trần Nam phải chạy đôn chạy đáo đến mức không thở nổi rồi!”
Đầu đây bên kia, Lục Nhã Vy chớp chớp mắt nhìn Liễu Giai Kỳ bằng ánh mắt nghi hoặc “Kỳ Kỳ, mình thấy dạo này cậu rất hay nhắc đến anh rể nhé!”
“Ơ ơ…” Liễu Giai Kỳ đỏ mặt một chút, ấp úng “Làm gì có đâu… mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi!”
“Nhìn vẻ mặt cậu có vẻ không đơn giản như vậy! Khai mau! Cậu với anh rể rốt cuộc là thế nào?”
Liễu Giai Kỳ tiếp tục phủ nhận “Không có gì thật mà!”
Đúng lúc này Hoàng Minh Huân từ từ bước đến, Tống Gia Tuệ cười tươi bảo “Tạm tha cho cậu đó! Giờ mình có việc rồi!”
Lục Nhã Vy bĩu môi “Coi vẻ mặt hớn hở đó kìa! Hoàng Minh Huân tìm cậu chứ gì!”
Tống Gia Tuệ bị nói trúng chỉ biết cười, cúp máy, cất điện thoại.
Cũng đã vào đầu giờ chiều Hoàng Minh Huân đưa cô cùng với các nhà thầu đi xuống bên dưới. Nhìn thấy những người công nhân, cô lại nhớ lại những lời họ nói bên ngoài nhà vệ sinh, Tống Gia Tuệ cảm thấy có chút khó thở.
“Em bị làm sao thế?” Hoàng Minh Huân nhìn cô lo lắng, nheo mày rút ra chiếc khăn trong áo lau mồ hôi trên trán cô, “Buổi trưa thì không nóng không thấy toát mồ hôi, chiều rồi lại nóng à?”
Tống Gia Tuệ để anh lau cho mình, cố nặn ra một nụ cười có vẻ gượng gạo, nói “Chắc có vẻ không hợp thời tiết lắm nên mới cảm thấy hơi mệt một xíu”.
Thời tiết bên này cũng không khác thành phố H là bao, cô chỉ tìm đại một lý do nào đó để nói nhưng không ngờ nói xong, cô quay đầu ra nhìn mấy nhà thầu, mới phát hiện có người sắc mặt cũng không được tốt lắm.
“Tiêu tổng, ông cũng cảm thấy nóng à?”
Tiêu tổng đang đổ mồ hôi hột nhưng nghe Hoàng Minh Huân hỏi liền vội vàng lắc đầu nhìn anh “Tổng giám đốc, những nguyên liệu chúng ta đang sử dụng ở đây đều nghiêm khắc tuân theo bảng báo giá để mua, đâu có ai dám ăn bớt nguyên vật liệu”.
“Tôi biết rồi!” Hoàng Minh Huân cười nhạt gật đầu “Có điều tôi muốn ông giải thích cho tôi, tại sao trong các góc nhỏ đều chất đống một số vật liệu mà không dùng đến khi thi công như thế kia?”
Tiêu tổng ấp úng “Cái này…”
“Nhìn thấy chưa? Người ta là ông chủ lớn, đi tới đâu cũng có phụ nữ bên cạnh”.
“Thì người ta đã là ông chủ lớn, có tiền thì làm gì chả được, các ông có thấy con bé đó trông ngon không? Trắng ngần nhìn lại cứ liễu yếu đào tơ, eo thì mỏng te như eo con kiến ấy. Nếu như một ngày nào đó ông đây phát tài, tôi sẽ bao lấy chục em, mỗi ngày thay một em!”
“Ông thôi giùm tôi cái! Đừng có ảo tưởng nữa, chăm chỉ làm việc đi còn có cơm mà ăn”.
“Ha ha…chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy thích lắm rồi! Các ông thấy không, cái loại con gái đó nhìn bề ngoài thì có vè đơn thuần ngây thơ đấy nhưng trong đầu óc chúng thì toàn là những suy nghĩ trụy lạc thôi, vừa nãy mấy ông nhìn thấy ánh mắt của ông chủ không? Hồn bay phách lạc cả rồi!”
Không những vậy, một lúc sau có người còn nói mấy lời quá đáng hơn nữa “Loại phụ nữ tỏ ra ngây thơ, yếu đuối đó ban đầu ông chủ thấy mới mẻ nhưng vài ba bữa là chán thôi! Nói gì thì nói chứ mấy em chân dài, vòng nào ra vòng nấy vẫn cuốn hơn”.
“Chân dài thì não ngắn, người ta có nhan sắc cũng là một loại năng lực rồi…”
…
Tống Gia Tuệ nghe thấy vậy hai tai nóng ran lên, cô cắn chặt lấy môi để không phát ra tiếng động nào. Chỉ tới khi những âm thanh đó cách xa hẳn cô không còn nghe rõ nữa mới từ từ bước ra từ nhà vệ sinh.
Sau khi lượn một vòng xem xem, Tống Gia Tuệ nhìn thấy Hoàng Minh Huân cùng các nhà thầu đang bàn bạc thảo luận rất nghiêm túc, tập trung nên cô cũng không qua làm phiền bọn họ nữa mà ngồi gọn vào một góc nghịch điện thoại. Đúng lúc này Lục Nhã Vy gọi đến, có cả Liễu Giai Kỳ nữa, cô đi cách xa họ một chút, khoảng cách vừa đủ để không ảnh hưởng đến công việc của anh, mới nghe máy.
Lục Nhã Vy cười ha ha nói lại với cô về sự việc của nhà họ Trần và nhà họ Tống, có vẻ như hôm nay báo chí ở thành phố H mới rầm rộ chuyện này.
Tống Gia Tuệ bỗng trầm lắng hơn, thở dài “Hôm qua mình mới gặp Tống Gia Linh, còn bị cô ta mắng một trận…”, cô cũng kể lại với hai người bạn thân về việc Hoàng Minh Huân ra tay với nhà họ Trần.
“Thật vậy à?” Lục Nhã Vy thốt lên với vẻ ngưỡng mộ “Hóa ra Hoàng Minh Huân lại xử đẹp tên đó vậy à? Đã thế còn khiến Trần Nam ra tay với Tống Gia Linh, đúng là một công đôi việc”.
Tống Gia Tuệ nhỏ giọng “Thấy cô ta như vậy mình cũng thấy tội…”, chưa kịp nói hết câu đã bị Lục Nhã Vy mắng quá ngốc, còn ở đó dành lòng thương hại cho Tống Gia Linh trong khi cô ta đã giở trò với cô hết lần này đến lần khác.
Liễu Giai Kỳ liếc mắt, trách móc “Để vợ mình bị tên cặn bã cùng với đồ rẻ tiền kia hãm hại lâu như thế mới ra tay. Thế là đẹp à? Nếu là anh rể mình, chắc chắn hai kẻ đó sau này gặp cậu sẽ chủ động đi đường khác ngay”.
Tống Gia Tuệ nghe vậy liền giải thích “Khoảng thời gian sau khi Đặng Thanh Thanh nhảy từ sân thượng Tập đoàn nhà họ Ngô xuống, anh ấy giúp Ngô lão gia giải quyết hậu quả đến chẳng còn thời gian chăm sóc bản thân. Bây giờ báo chí đưa tin vấn đề nhà họ Trần gặp phải cũng không nhỏ, chắc bây giờ Trần Nam phải chạy đôn chạy đáo đến mức không thở nổi rồi!”
Đầu đây bên kia, Lục Nhã Vy chớp chớp mắt nhìn Liễu Giai Kỳ bằng ánh mắt nghi hoặc “Kỳ Kỳ, mình thấy dạo này cậu rất hay nhắc đến anh rể nhé!”
“Ơ ơ…” Liễu Giai Kỳ đỏ mặt một chút, ấp úng “Làm gì có đâu… mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi!”
“Nhìn vẻ mặt cậu có vẻ không đơn giản như vậy! Khai mau! Cậu với anh rể rốt cuộc là thế nào?”
Liễu Giai Kỳ tiếp tục phủ nhận “Không có gì thật mà!”
Đúng lúc này Hoàng Minh Huân từ từ bước đến, Tống Gia Tuệ cười tươi bảo “Tạm tha cho cậu đó! Giờ mình có việc rồi!”
Lục Nhã Vy bĩu môi “Coi vẻ mặt hớn hở đó kìa! Hoàng Minh Huân tìm cậu chứ gì!”
Tống Gia Tuệ bị nói trúng chỉ biết cười, cúp máy, cất điện thoại.
Cũng đã vào đầu giờ chiều Hoàng Minh Huân đưa cô cùng với các nhà thầu đi xuống bên dưới. Nhìn thấy những người công nhân, cô lại nhớ lại những lời họ nói bên ngoài nhà vệ sinh, Tống Gia Tuệ cảm thấy có chút khó thở.
“Em bị làm sao thế?” Hoàng Minh Huân nhìn cô lo lắng, nheo mày rút ra chiếc khăn trong áo lau mồ hôi trên trán cô, “Buổi trưa thì không nóng không thấy toát mồ hôi, chiều rồi lại nóng à?”
Tống Gia Tuệ để anh lau cho mình, cố nặn ra một nụ cười có vẻ gượng gạo, nói “Chắc có vẻ không hợp thời tiết lắm nên mới cảm thấy hơi mệt một xíu”.
Thời tiết bên này cũng không khác thành phố H là bao, cô chỉ tìm đại một lý do nào đó để nói nhưng không ngờ nói xong, cô quay đầu ra nhìn mấy nhà thầu, mới phát hiện có người sắc mặt cũng không được tốt lắm.
“Tiêu tổng, ông cũng cảm thấy nóng à?”
Tiêu tổng đang đổ mồ hôi hột nhưng nghe Hoàng Minh Huân hỏi liền vội vàng lắc đầu nhìn anh “Tổng giám đốc, những nguyên liệu chúng ta đang sử dụng ở đây đều nghiêm khắc tuân theo bảng báo giá để mua, đâu có ai dám ăn bớt nguyên vật liệu”.
“Tôi biết rồi!” Hoàng Minh Huân cười nhạt gật đầu “Có điều tôi muốn ông giải thích cho tôi, tại sao trong các góc nhỏ đều chất đống một số vật liệu mà không dùng đến khi thi công như thế kia?”
Tiêu tổng ấp úng “Cái này…”
/176
|