Tống Gia Tuệ hào hứng “Tất nhiên là có rồi! Chẳng mấy khi được xem nhiều thiết kế xuất sắc như vậy, cũng học được không ít kinh nghiệm”, nhìn thấy tóc anh hơi ướt có vẻ vừa mới tắm xong, cô hỏi “Còn anh thì sao? Tóc còn chưa sấy thế kia, không cẩn thận bị cảm đấy”.
Cô không nói chuyện gặp Dương Hoàng An và Tống Gia Linh lúc trưa để tránh ảnh hưởng tâm trạng, vả lại nói cho anh nghe cũng chẳng để làm gì. Chẳng lẽ cô hỏi thẳng là anh ra tay với nhà họ Trần hả? Như vậy Hoàng Minh Huân lại nghĩ cô còn tình cảm gì đó với Trần Nam nên mới quan tâm nhiều như vậy, thôi thì anh làm gì cũng có cái lý riêng, không liên quan đến người cô quan tâm thì cũng chả cần biết.
Hoàng Minh Huân liền nói với giọng đùa cợt, muốn xem phản ứng cô như thế nào, “Con gái Trung nhiều mà lại xinh như thế, chọn bừa lấy một em giữ bên mình là có người chăm sóc rồi! Em yên tâm, đảm bảo về nhà chú sẽ không nói em một câu nào”.
Quan tâm anh như thế còn bị trêu, đã vậy cô cố tình cười tươi sau chuyển thành camera sau quay một vòng đường phố, giả vờ thở dài bảo “Sao em thấy ở đây có nhiều anh đẹp trai mà đi một mình thế nhỉ? Nhìn em thế này chắc chả ai nghĩ em có chồng rồi đâu, vả lại anh cũng đâu có ở đây…”
Nghe tới đâu anh liền đen mặt, “Em dám?”
Cô chuyển lại camera trước, vẫn nụ cười lúc nãy “Thời đại này nam nữ bình đẳng rồi, anh dám tìm phụ nữ tại sao em lại không thể tìm đàn ông?”
“Nói một câu, em trả lời một câu. Được rồi, thân thể này sẽ được bảo toàn trước khi em đến”, Hoàng Minh Huân thấy cô có vẻ xấu hổ liền nói thêm “Chẳng phải trước đó có người bảo anh ghét phụ nữ sao? Bây giờ đến lời mình nói cũng không muốn tin rồi hả?”
“Anh… đúng là thù dai”.
“Được rồi! Em cứ dạo phố tiếp đi, nhớ là về phòng sớm một chút đấy. Ngày mai có người đón em đến đây”.
“Vâng! Anh nhớ chú ý sức khỏe đấy!”
Tống Gia Tuệ cúp máy xong liền nhìn thấy Dương Hoàng An và một người phụ nữ khoác tay nhau dưới phố, người phụ nữ hình như rất vui vẻ, cười nói liên tục còn anh ta thì chỉ đáp lại vài câu. Cô nhìn khẩu hình của hai người đó nên đoán như vậy chứ với khoảng cách đó ngoài phố thì căn bản không nghe được nội dung, mà cũng chẳng cần nghe.
Cô không biết Dương Hoàng An có nhìn thấy mình không nhưng cũng nhanh chóng đi hướng ngược lại một lúc mới trở về phòng. Kể ra duyên phận kì diệu vậy, cô cứ ra đường là thấy người quen biết nhưng toàn những người cô không muốn gặp.
[…]
Người đón cô giới thiệu anh ta họ Phương, mọi người thường gọi là tiểu Phương hoặc trợ lý Phương – trợ lý Hoàng Minh Huân, hoạt động ở Công ty bên này. Sau khi tới khách sạn Hoàng Minh Huân đang ở, Tống Gia Tuệ liền tắm qua một cái rồi mặc đồ vào muốn đi tìm anh nhưng trợ lý Phương nói với cô rằng anh giờ này vẫn đang ở công trường. Do đây là công ty bất động sản, nên việc phải đi công trường kiểm tra cũng là việc không có gì lạ.
Vốn dĩ công ty này ở bên Trung cũng được coi là một công ty nổi tiếng về bất động sản. Từ trước đến nay đảm nhận nhiều hạng mục nổi tiếng, bao gồm cả hạng mục hiện nay đang thu hút sự quan tâm chú ý của các lãnh đạo cấp cao của thành phố này.
“Trợ lý Phương, anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc vấn đề công ty gặp phải là gì không?”
Người đàn ông này có vẻ cũng hơn cô nhiều tuổi, gọi là tiểu Phương có vẻ không thích hợp cho lắm, vẫn là nên gọi chức vụ anh ta thì tốt hơn.
“Cái này…” trợ lý Phương có chút khó nói, từ trước tới nay anh ta không bao giờ nói chuyện công ty với người ngoài, thế nhưng suy xét một chút Tống Gia Tuệ cũng không được tính là người ngoài, người trong công ty thì cũng không hẳn, anh ta chỉ có thể khẽ cúi đầu e ngại không nói lời nào. Đam Mỹ Hài
Đợi một lúc thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, trợ lý Phương bất đắc dĩ nói ra hết “Đó là một công trình vừa mới hoàn thành, loạt phòng ốc đầu tiên sau khi hoàn thành thì lượng bán ra rất tốt, nhưng người mua vừa mới chuyển đến ở không lâu liền đồn thổi những thông tin không hay. Sau đó lại có một chủ căn hộ đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe thì phát hiện do công trình sử dụng nguyên liệu không đảm bảo chất lượng, trong thành phần có một số chất hóa học độc hại khác dẫn tới việc người ở lâu rất có thể mắc vấn đề về thần kinh… Lúc đó người phụ trách công trình vì muốn bịt miệng họ mà đã bí mật cho gia đình người bị hại một khoản tiền, sự việc đó coi như đã tạm lắng xuống. Nhưng sau đó không lâu, có rất nhiều hộ cũng có hiện tượng phát bệnh như vậy, bộ phận kiểm định chất lượng công trình đã tạm giữ người phụ trách – người mà đã dùng tiền để mua chuộc hộ gia đình đầu tiên kia. Vì vậy, người dùng đang tẩy chay những công trình của Công ty chúng ta đang làm”.
Cô thắc mắc “Nhưng vấn đề xây dựng không phải do công ty chúng ta chịu trách nhiệm, sao họ lại tìm đến Công ty gây rắc rối?”
Trợ lý Phương thở dài, nói: “Vì Công ty chịu trách nhiệm xây dựng là do em trai người phụ trách Công ty chúng ta mở, trong đó tồn tại những giao dịch liên quan tới lợi ích của cả hai bên.”
“Vậy Huân giải quyết tới đâu rồi?”
“Tổng giám đốc đã liên hệ với giới truyền thông, cũng đã nói chuyện với một số thế lực lãnh đạo cao cấp có liên quan rồi. Nhiệm vụ lớn nhất lúc này đó là lấy lại lòng tin của khách hàng để họ yên tâm trở lại sử dụng sản phẩm của chúng ta, Tổng giám đốc hôm nay đích thân đi kiểm tra công trình thứ hai đang được tiến hành”.
“Vậy anh cũng đưa tôi qua đó đi, lúc nãy trên xe tôi đã ngủ đủ rồi, giờ không thấy mệt”
Cô không nói chuyện gặp Dương Hoàng An và Tống Gia Linh lúc trưa để tránh ảnh hưởng tâm trạng, vả lại nói cho anh nghe cũng chẳng để làm gì. Chẳng lẽ cô hỏi thẳng là anh ra tay với nhà họ Trần hả? Như vậy Hoàng Minh Huân lại nghĩ cô còn tình cảm gì đó với Trần Nam nên mới quan tâm nhiều như vậy, thôi thì anh làm gì cũng có cái lý riêng, không liên quan đến người cô quan tâm thì cũng chả cần biết.
Hoàng Minh Huân liền nói với giọng đùa cợt, muốn xem phản ứng cô như thế nào, “Con gái Trung nhiều mà lại xinh như thế, chọn bừa lấy một em giữ bên mình là có người chăm sóc rồi! Em yên tâm, đảm bảo về nhà chú sẽ không nói em một câu nào”.
Quan tâm anh như thế còn bị trêu, đã vậy cô cố tình cười tươi sau chuyển thành camera sau quay một vòng đường phố, giả vờ thở dài bảo “Sao em thấy ở đây có nhiều anh đẹp trai mà đi một mình thế nhỉ? Nhìn em thế này chắc chả ai nghĩ em có chồng rồi đâu, vả lại anh cũng đâu có ở đây…”
Nghe tới đâu anh liền đen mặt, “Em dám?”
Cô chuyển lại camera trước, vẫn nụ cười lúc nãy “Thời đại này nam nữ bình đẳng rồi, anh dám tìm phụ nữ tại sao em lại không thể tìm đàn ông?”
“Nói một câu, em trả lời một câu. Được rồi, thân thể này sẽ được bảo toàn trước khi em đến”, Hoàng Minh Huân thấy cô có vẻ xấu hổ liền nói thêm “Chẳng phải trước đó có người bảo anh ghét phụ nữ sao? Bây giờ đến lời mình nói cũng không muốn tin rồi hả?”
“Anh… đúng là thù dai”.
“Được rồi! Em cứ dạo phố tiếp đi, nhớ là về phòng sớm một chút đấy. Ngày mai có người đón em đến đây”.
“Vâng! Anh nhớ chú ý sức khỏe đấy!”
Tống Gia Tuệ cúp máy xong liền nhìn thấy Dương Hoàng An và một người phụ nữ khoác tay nhau dưới phố, người phụ nữ hình như rất vui vẻ, cười nói liên tục còn anh ta thì chỉ đáp lại vài câu. Cô nhìn khẩu hình của hai người đó nên đoán như vậy chứ với khoảng cách đó ngoài phố thì căn bản không nghe được nội dung, mà cũng chẳng cần nghe.
Cô không biết Dương Hoàng An có nhìn thấy mình không nhưng cũng nhanh chóng đi hướng ngược lại một lúc mới trở về phòng. Kể ra duyên phận kì diệu vậy, cô cứ ra đường là thấy người quen biết nhưng toàn những người cô không muốn gặp.
[…]
Người đón cô giới thiệu anh ta họ Phương, mọi người thường gọi là tiểu Phương hoặc trợ lý Phương – trợ lý Hoàng Minh Huân, hoạt động ở Công ty bên này. Sau khi tới khách sạn Hoàng Minh Huân đang ở, Tống Gia Tuệ liền tắm qua một cái rồi mặc đồ vào muốn đi tìm anh nhưng trợ lý Phương nói với cô rằng anh giờ này vẫn đang ở công trường. Do đây là công ty bất động sản, nên việc phải đi công trường kiểm tra cũng là việc không có gì lạ.
Vốn dĩ công ty này ở bên Trung cũng được coi là một công ty nổi tiếng về bất động sản. Từ trước đến nay đảm nhận nhiều hạng mục nổi tiếng, bao gồm cả hạng mục hiện nay đang thu hút sự quan tâm chú ý của các lãnh đạo cấp cao của thành phố này.
“Trợ lý Phương, anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc vấn đề công ty gặp phải là gì không?”
Người đàn ông này có vẻ cũng hơn cô nhiều tuổi, gọi là tiểu Phương có vẻ không thích hợp cho lắm, vẫn là nên gọi chức vụ anh ta thì tốt hơn.
“Cái này…” trợ lý Phương có chút khó nói, từ trước tới nay anh ta không bao giờ nói chuyện công ty với người ngoài, thế nhưng suy xét một chút Tống Gia Tuệ cũng không được tính là người ngoài, người trong công ty thì cũng không hẳn, anh ta chỉ có thể khẽ cúi đầu e ngại không nói lời nào. Đam Mỹ Hài
Đợi một lúc thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, trợ lý Phương bất đắc dĩ nói ra hết “Đó là một công trình vừa mới hoàn thành, loạt phòng ốc đầu tiên sau khi hoàn thành thì lượng bán ra rất tốt, nhưng người mua vừa mới chuyển đến ở không lâu liền đồn thổi những thông tin không hay. Sau đó lại có một chủ căn hộ đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe thì phát hiện do công trình sử dụng nguyên liệu không đảm bảo chất lượng, trong thành phần có một số chất hóa học độc hại khác dẫn tới việc người ở lâu rất có thể mắc vấn đề về thần kinh… Lúc đó người phụ trách công trình vì muốn bịt miệng họ mà đã bí mật cho gia đình người bị hại một khoản tiền, sự việc đó coi như đã tạm lắng xuống. Nhưng sau đó không lâu, có rất nhiều hộ cũng có hiện tượng phát bệnh như vậy, bộ phận kiểm định chất lượng công trình đã tạm giữ người phụ trách – người mà đã dùng tiền để mua chuộc hộ gia đình đầu tiên kia. Vì vậy, người dùng đang tẩy chay những công trình của Công ty chúng ta đang làm”.
Cô thắc mắc “Nhưng vấn đề xây dựng không phải do công ty chúng ta chịu trách nhiệm, sao họ lại tìm đến Công ty gây rắc rối?”
Trợ lý Phương thở dài, nói: “Vì Công ty chịu trách nhiệm xây dựng là do em trai người phụ trách Công ty chúng ta mở, trong đó tồn tại những giao dịch liên quan tới lợi ích của cả hai bên.”
“Vậy Huân giải quyết tới đâu rồi?”
“Tổng giám đốc đã liên hệ với giới truyền thông, cũng đã nói chuyện với một số thế lực lãnh đạo cao cấp có liên quan rồi. Nhiệm vụ lớn nhất lúc này đó là lấy lại lòng tin của khách hàng để họ yên tâm trở lại sử dụng sản phẩm của chúng ta, Tổng giám đốc hôm nay đích thân đi kiểm tra công trình thứ hai đang được tiến hành”.
“Vậy anh cũng đưa tôi qua đó đi, lúc nãy trên xe tôi đã ngủ đủ rồi, giờ không thấy mệt”
/176
|