Tống Gia Tuệ cũng nhìn ra ngoài cửa chính, là tên trai bao kia… thật không ngờ vào thời khắc quan trọng, anh ta lại cứu cô ra khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng thế này. Anh ta lại đẹp trai nữa rồi!
“Chỉ là tôi có chút việc tới muộn mất một lúc, vậy mà các người lại hùa nhau ức hiếp vợ tôi thế này. Xem ra các người coi Hoàng Minh Huân chỉ là một cái tên không có giá trị thì phải?”
Hoàng Minh Huân bước đi chậm rãi chắc chắn, với tư thế rất thanh lịch, điềm đạm bước tới trước mặt Tống Gia Tuệ, thái độ lạnh như băng, không ai là không cảm thấy có cả ngữ khí uy hiếp trong đó.
Tất cả mọi người đều ngậm miệng không nói thêm lời nào, chỉ thấy trong ánh mắt họ sự tò mò thắc mắc “Đây có thật sự là Hoàng Minh Huân?”
Tống Gia Tuệ vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác ấm ức và tuyệt vọng lúc nãy, Hoàng Minh Huân liền dang tay ôm ấy eo cô kéo nhẹ vào lòng vỗ về.
Vũ An Ngôn và Diệp Hàn Lâm xuất hiện gần cô lúc nào không hay biết, biểu cảm hai người họ dường như trò vui sắp đến rồi vậy.
Tống Gia Linh chau mày từ trên sân khấu khó khăn xách váy cưới đi xuống chỗ cô, Trần Nam cũng bên cạnh phụ vợ, mọi người đều né ra nhường chỗ cho hai người.
“Tuệ à! Tất cả mọi người đều biết Hoàng Minh Huân thân thể suy yếu, tuổi cũng lớn rồi, em lại tìm đến một người như thế này để mạo danh có phải không đúng không? Nếu chị không nhớ nhầm lần trước gặp nhau ở bệnh viện em không giới thiệu đây là chồng em. Chị thấy em đùa hơi quá rồi đấy!”
Tống Gia Tuệ trong lòng hoảng loạn, hít một hơi thật sâu, “Chồng tôi đúng là cơ thể không được khỏe, hôn lễ ngày hôm nay lúc đầu đúng là anh ấy nói không thể đến, chỉ là…”
“Chỉ là tôi đột nhiên muốn biết đại tiểu thư nhà họ Tống– người luôn bắt nạt vợ tôi là người như thế nào, cho nên đã đặc biệt từ Châu Âu bay về tham gia hôn lễ”.
Cô ngạc nhiên ngước mặt nhìn anh ta, sao anh ta biết Hoàng Minh Huân đi châu Âu, cô đâu có nói.
“Anh…” Sắc mặt Tống Gia Linh đột ngột thay đổi, nén tức giận nói: “Anh nói anh là em rể tôi thì anh sẽ là à? Bằng chứng đâu? Đưa bằng chứng ra đây!”
“Cô muốn bằng chứng thế nào?”
“Chứng minh thư!”
Hoàng Minh Huân liền lấy trong áo vest chứng minh thư ra đưa cho Tống Gia Linh và Trần Nam xem, Tống Gia Tuệ sợ hãi nhắm mắt không dám nhìn, thế mà trên chứng minh thư viết họ tên đúng là Hoàng Minh Huân, nhưng tính từ năm sinh đến nay mới 29 tuổi!
Tống Gia Tuệ ngày càng chột dạ, anh ta làm ăn như vậy coi như cũng có tâm rồi, làm giả cả chứng minh thư cơ mà. Tuy rằng Hoàng Minh Huân có trẻ hơn bên ngoài đồn thật nhưng cô cảm thấy anh ta giả như vậy là quá lố rồi, bằng không làm sao anh có thể gánh vác Tập đoàn HJ gần một thập kỉ được chứ?
Kéo kéo tay áo Hoàng Minh Huân, cô nói nhỏ: “Lát nữa khi bọn họ không chú ý anh hãy lấy cớ gì đó rời khỏi đây đi, việc ở đây cứ để tôi giải quyết. Tham gia hôn lễ hôm nay đều là những người có máu mặt, nhỡ ra có người quen với nhà họ Hoàng hoặc chồng tôi thì sao? Chỉ nhờ mấy chuyện um sùm này thôi là tôi thấy tương lai tôi trong phòng thờ không được sáng lạn lắm rồi”.
“Đồ ngốc!” tới nước này rồi mà cô vẫn nghĩ anh chỉ là người mạo danh.
Trần Nam và Tống Gia Linh nhìn thấy họ tên tuổi tác được viết trên chứng minh thư mặt đều trắng bệch cả ra, có nằm mơ hai người họ cũng không tưởng tượng được rằng người đàn ông anh tuấn trước mặt lại là Hoàng Minh Huân – người vẫn bị bên ngoài đồn đoán là sắp về với ông bà.
Khách khứa cũng đủ các loại người, những lời bàn tán cứ rì rầm không ngớt, hai con người chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn kia lặng lặng chờ đón kịch hay sắp diễn ra.
Hà Tuệ Nghi và bà thông gia thấy sự việc có vẻ đi quá mức rồi, liền vội vàng đứng ra giải cứu, hòa dịu bầu không khí, cười cười cầm lấy chứng minh thư từ tay Tống Gia Linh đưa trả lại Hoàng Minh Huân.
Trần phu nhân đứng trước quan khách, nói “Nếu Hoàng thiếu gia đã đến rồi thì coi như nể mặt chúng tôi, cùng Gia Tuệ nhảy một điệu mở màng cho hôn lễ này đi!”
Bà ấy chỉ khách sáo nói như vậy nhưng không ngờ Hoàng Minh Huân cũng không thèm đáp lại, chỉ hắng giọng một tiếng rồi đan tay Tống Gia Tuệ đi ra giữa sân khấu, cô vẫn chưa hết sợ hãi thì tiếng nhạc vang lên, bước nhảy cứ loạng choạng không đâu vào đâu, mấy lần giẫm cả lên giày anh.
“Cô dù gì cũng là tiểu thư nhà họ Tống, đến một điệu nhảy cũng không biết sao?” Hoàng Minh Huân chau mày nhìn cô.
Vừa dứt lời, mũi giày cô lại giẫm lên giày anh, đau đến nỗi anh chỉ biết nghiến răng chịu đựng, mặt Tống Gia Tuệ đỏ lên: “Nhảy cái gì mà nhảy, anh tưởng anh thành công lắm đấy à? Mẹ tôi sau này nhất định sẽ gặp chồng tôi thật, đến lúc đó chỉ có nước…”
“Nước làm sao? Nhảy cho cẩn thận vào!”
“Đã thỏa thuận rồi, anh chỉ cần xuất hiện một lát là có thể rời đi, bây giờ lại còn làm ầm lên thế này. Sự việc hôm nay truyền tới tay chú là xong tôi rồi, chắc tôi quỳ xong không còn cảm giác đi nổi luôn chứ ở đó mà nhảy”
Cô cứ lầm bầm, không để tâm một chút nào vào việc nhảy, cho nên liên tục giẫm lên chân Hoàng Minh Huân, đau tới mức sắp không chịu được nữa, Hoàng Minh Huân gằn giọng cảnh cáo “Cô có quỳ hay không cũng không liên quan đến tôi! Nhưng bây giờ cô còn giẫm vào chân tôi nữa, tôi sẽ nói với tất cả mọi người ở đây rằng cô dẫn một tên trai bao đến tham dự hôn lễ chị gái”.
Tống Gia Tuệ mở tròn đôi mắt long lanh nhìn anh, phải mất một lúc cô mới thấy đỡ lo, trở về trạng thái bình thường, tập trung vào những bước nhảy.
“Chỉ là tôi có chút việc tới muộn mất một lúc, vậy mà các người lại hùa nhau ức hiếp vợ tôi thế này. Xem ra các người coi Hoàng Minh Huân chỉ là một cái tên không có giá trị thì phải?”
Hoàng Minh Huân bước đi chậm rãi chắc chắn, với tư thế rất thanh lịch, điềm đạm bước tới trước mặt Tống Gia Tuệ, thái độ lạnh như băng, không ai là không cảm thấy có cả ngữ khí uy hiếp trong đó.
Tất cả mọi người đều ngậm miệng không nói thêm lời nào, chỉ thấy trong ánh mắt họ sự tò mò thắc mắc “Đây có thật sự là Hoàng Minh Huân?”
Tống Gia Tuệ vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác ấm ức và tuyệt vọng lúc nãy, Hoàng Minh Huân liền dang tay ôm ấy eo cô kéo nhẹ vào lòng vỗ về.
Vũ An Ngôn và Diệp Hàn Lâm xuất hiện gần cô lúc nào không hay biết, biểu cảm hai người họ dường như trò vui sắp đến rồi vậy.
Tống Gia Linh chau mày từ trên sân khấu khó khăn xách váy cưới đi xuống chỗ cô, Trần Nam cũng bên cạnh phụ vợ, mọi người đều né ra nhường chỗ cho hai người.
“Tuệ à! Tất cả mọi người đều biết Hoàng Minh Huân thân thể suy yếu, tuổi cũng lớn rồi, em lại tìm đến một người như thế này để mạo danh có phải không đúng không? Nếu chị không nhớ nhầm lần trước gặp nhau ở bệnh viện em không giới thiệu đây là chồng em. Chị thấy em đùa hơi quá rồi đấy!”
Tống Gia Tuệ trong lòng hoảng loạn, hít một hơi thật sâu, “Chồng tôi đúng là cơ thể không được khỏe, hôn lễ ngày hôm nay lúc đầu đúng là anh ấy nói không thể đến, chỉ là…”
“Chỉ là tôi đột nhiên muốn biết đại tiểu thư nhà họ Tống– người luôn bắt nạt vợ tôi là người như thế nào, cho nên đã đặc biệt từ Châu Âu bay về tham gia hôn lễ”.
Cô ngạc nhiên ngước mặt nhìn anh ta, sao anh ta biết Hoàng Minh Huân đi châu Âu, cô đâu có nói.
“Anh…” Sắc mặt Tống Gia Linh đột ngột thay đổi, nén tức giận nói: “Anh nói anh là em rể tôi thì anh sẽ là à? Bằng chứng đâu? Đưa bằng chứng ra đây!”
“Cô muốn bằng chứng thế nào?”
“Chứng minh thư!”
Hoàng Minh Huân liền lấy trong áo vest chứng minh thư ra đưa cho Tống Gia Linh và Trần Nam xem, Tống Gia Tuệ sợ hãi nhắm mắt không dám nhìn, thế mà trên chứng minh thư viết họ tên đúng là Hoàng Minh Huân, nhưng tính từ năm sinh đến nay mới 29 tuổi!
Tống Gia Tuệ ngày càng chột dạ, anh ta làm ăn như vậy coi như cũng có tâm rồi, làm giả cả chứng minh thư cơ mà. Tuy rằng Hoàng Minh Huân có trẻ hơn bên ngoài đồn thật nhưng cô cảm thấy anh ta giả như vậy là quá lố rồi, bằng không làm sao anh có thể gánh vác Tập đoàn HJ gần một thập kỉ được chứ?
Kéo kéo tay áo Hoàng Minh Huân, cô nói nhỏ: “Lát nữa khi bọn họ không chú ý anh hãy lấy cớ gì đó rời khỏi đây đi, việc ở đây cứ để tôi giải quyết. Tham gia hôn lễ hôm nay đều là những người có máu mặt, nhỡ ra có người quen với nhà họ Hoàng hoặc chồng tôi thì sao? Chỉ nhờ mấy chuyện um sùm này thôi là tôi thấy tương lai tôi trong phòng thờ không được sáng lạn lắm rồi”.
“Đồ ngốc!” tới nước này rồi mà cô vẫn nghĩ anh chỉ là người mạo danh.
Trần Nam và Tống Gia Linh nhìn thấy họ tên tuổi tác được viết trên chứng minh thư mặt đều trắng bệch cả ra, có nằm mơ hai người họ cũng không tưởng tượng được rằng người đàn ông anh tuấn trước mặt lại là Hoàng Minh Huân – người vẫn bị bên ngoài đồn đoán là sắp về với ông bà.
Khách khứa cũng đủ các loại người, những lời bàn tán cứ rì rầm không ngớt, hai con người chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn kia lặng lặng chờ đón kịch hay sắp diễn ra.
Hà Tuệ Nghi và bà thông gia thấy sự việc có vẻ đi quá mức rồi, liền vội vàng đứng ra giải cứu, hòa dịu bầu không khí, cười cười cầm lấy chứng minh thư từ tay Tống Gia Linh đưa trả lại Hoàng Minh Huân.
Trần phu nhân đứng trước quan khách, nói “Nếu Hoàng thiếu gia đã đến rồi thì coi như nể mặt chúng tôi, cùng Gia Tuệ nhảy một điệu mở màng cho hôn lễ này đi!”
Bà ấy chỉ khách sáo nói như vậy nhưng không ngờ Hoàng Minh Huân cũng không thèm đáp lại, chỉ hắng giọng một tiếng rồi đan tay Tống Gia Tuệ đi ra giữa sân khấu, cô vẫn chưa hết sợ hãi thì tiếng nhạc vang lên, bước nhảy cứ loạng choạng không đâu vào đâu, mấy lần giẫm cả lên giày anh.
“Cô dù gì cũng là tiểu thư nhà họ Tống, đến một điệu nhảy cũng không biết sao?” Hoàng Minh Huân chau mày nhìn cô.
Vừa dứt lời, mũi giày cô lại giẫm lên giày anh, đau đến nỗi anh chỉ biết nghiến răng chịu đựng, mặt Tống Gia Tuệ đỏ lên: “Nhảy cái gì mà nhảy, anh tưởng anh thành công lắm đấy à? Mẹ tôi sau này nhất định sẽ gặp chồng tôi thật, đến lúc đó chỉ có nước…”
“Nước làm sao? Nhảy cho cẩn thận vào!”
“Đã thỏa thuận rồi, anh chỉ cần xuất hiện một lát là có thể rời đi, bây giờ lại còn làm ầm lên thế này. Sự việc hôm nay truyền tới tay chú là xong tôi rồi, chắc tôi quỳ xong không còn cảm giác đi nổi luôn chứ ở đó mà nhảy”
Cô cứ lầm bầm, không để tâm một chút nào vào việc nhảy, cho nên liên tục giẫm lên chân Hoàng Minh Huân, đau tới mức sắp không chịu được nữa, Hoàng Minh Huân gằn giọng cảnh cáo “Cô có quỳ hay không cũng không liên quan đến tôi! Nhưng bây giờ cô còn giẫm vào chân tôi nữa, tôi sẽ nói với tất cả mọi người ở đây rằng cô dẫn một tên trai bao đến tham dự hôn lễ chị gái”.
Tống Gia Tuệ mở tròn đôi mắt long lanh nhìn anh, phải mất một lúc cô mới thấy đỡ lo, trở về trạng thái bình thường, tập trung vào những bước nhảy.
/176
|