“Tuệ à, không biết em làm vậy có cảm thấy có lỗi với chị không?”
“Nè cô bớt nói nhảm lại nha. Tuệ không bao giờ làm cái chuyện như vậy, cô đúng là cái đồ…”
Chưa để Lục Nhã Vy quát Tống Gia Linh xong thầy giáo vụ đã lên tiếng “Đủ rồi!”
Thầy thấy văn phòng mình lúc này loạn cả lên liền đứng lên chấn chỉnh, nhìn mấy người trong văn phòng một lượt “Được rồi! Tranh cãi đến đây là đủ rồi”. Thầy giáo vụ không muốn quan tâm đến cái mối quan hệ lằng nhằng giữa những người họ, chuyện nhà mà cứ lôi cho thiên hạ thấy khác nào “vạch áo cho người xem lưng”.
“Tống Gia Tuệ, nếu em nói đó là bản thiết kế của em vậy em đưa tôi xem bản thảo”
Tống Gia Tuệ nhìn chằm chằm bản thảo Tống Gia Linh đang cầm trên tay sau đó lấy trong túi mình ra một bản thảo khác, đang định đưa cho thầy giáo vụ thì phát hiện ra bản thảo mình đang cầm trên tay lại điền tên người thiết kế là Tống Gia Linh.
Bản thảo của cô đã bị đổi!
Còn cô, trước khi đến đây lại không cẩn thận kiểm tra bản thảo của chính mình!
Cô ta đổi bản thảo của cô sao? Nhưng mà từ lúc nào?
Tống Gia Tuệ từ ngạc nhiên, sững sờ đến thất vọng cúi đầu nói “Thưa thầy, sự việc lần này em không còn gì để nói, thầy muốn xử phạt thế nào là tùy ý thầy ạ!”
Từ nhỏ Tống Gia Tuệ biết thân phận của mình nên không bao giờ có ý muốn tranh giành gì với Tống Gia Linh, đến lúc cô ta ra nước ngoài mới được thoải mái đôi chút. Không ngờ lúc quay về từ người yêu đến bản vẽ đều bị cô ta giành được, thậm chí còn vu khống cô ăn cắp.
Tâm trạng Tống Gia Tuệ rối bời, Tống Gia Linh sao lại chọn cách tàn nhẫn nhất hủy hoại cô?
Cô ta bôi nhọ nhân cách của cô.
Cô ta giẫm đạp lên cả quá trình cố gắng của cô.
“Lần này nhà trường cũng như em Tống Gia Linh đây không muốn làm lớn chuyện cho nên chỉ hủy tư cách dự thi và kết quả của em thôi. Nếu lần sau còn chuyện tương tự xảy ra thì chắc phải để pháp luật can thiệp giải quyết”.
Tống Gia Tuệ lúc này cổ họng nghẹn lại không nói được lời nào, cô khẽ kéo tay Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ chào thầy và rời đi.
Liễu Giai Kỳ vì chiều nay có bài báo cáo nên không về chung với hai người. Cô ấy bận như vậy nhưng vẫn lo lắng giúp cô chuyện này, một người bạn thật đáng trân trọng!
Đến cổng kí túc xá, Tống Gia Tuệ vô tình nhìn thấy cách đó không xa, một chiếc xe Mecedes màu đen bóng loáng đỗ dưới đường, nhìn biển số xe có vẻ quen, không biết đã gặp ở đâu, cô đang nheo mày suy nghĩ thì…vài giây sau, cánh cửa sau của chiếc xe được người ngồi phía trong đẩy ra, một thân hình mảnh khảnh từ trong xe bước ra.
Đặng Thanh Thanh!
Sau khi Đặng Thanh Thanh xuống xe, còn cúi xuống hôn người đàn ông đang ngồi trong xe một nụ hôn dài, sau đó tay cầm túi lớn túi bé, lưu luyến mãi mới quay người về.
Cô thấy, Lục Nhã Vy cũng thấy.
Gần tới cửa kí túc xá Đặng Thanh Thanh nhìn thấy Tống Gia Tuệ và Lục Nhã Vy liền giật mình ngơ người ra trong giây lát.
“Hai cậu?”
“Thanh Thanh, đó là bạn thanh mai trúc mã của cậu đấy à?”
Đặng Thanh Thanh lúc này cũng không muốn che giấu nữa, liền vui vẻ tự hào nói: “Không phải, bạn trai thời thanh mai trúc mã của mình về quê rồi, đây là bạn trai hiện tại của mình, theo đuổi mình lâu lắm rồi nhưng giờ mình mới đồng ý tối qua thôi, cậu thấy thế nào? Cũng không tới nỗi nào đúng không?”
Vừa mới hôm qua? Buổi trưa thì chịu cực chịu khổ ngoài nắng điên cuồng kiếm tiền, đến tối liền quen đại gia?
Hai người mím chặt môi, không nói thêm một lời nào. Có lẽ kết quả cuộc thi thiết kế không còn quan trọng với cô ấy nữa rồi.
[…]
“Dì Tô, thiếu phu nhân hôm nay không về sao?” Hoàng Minh Huân hôm nay lại trốn việc tiếp mà về nhà sớm nhưng không thấy cô đâu.
Thật ra tối hôm đó lúc anh về cũng đã 2 giờ sáng, lại còn uống rượu, không đến ngủ cùng vì không muốn quấy rày đến giấc ngủ của cô. Nhưng anh không biết là có người đợi anh mà mở phim xem trong vô thức, xem mà không biết nội dung phim là gì, đến ngủ gục trên bàn.
Dì Tô có vẻ ngạc nhiên, thiếu gia và thiếu phu nhân trong cùng một ngày có thể hỏi bà cũng một nội dung như vậy.
Đây có phải là “tâm hồn đồng điệu” không? Nhưng sự đồng điệu này lạ lắm!
“Lúc nãy thiếu phu nhân đã gọi xin lão gia tối nay được ở kí túc xá rồi cậu. Lão gia biết thư kí Nhạc dắt cả nhà đi chơi nên khối lượng công việc của cậu tăng gấp bội, không có thời gian cho thiếu phu nhân nên đã đồng ý rồi”.
Không phải là ngày nào cũng phải đi học, ở lại trường làm gì chứ? Hoàng Minh Huân lẩm bẩm trong miệng với thái độ giẫn dỗi “Cái đồ vô tâm”.
Tất nhiên dì Tô không nghe được câu đó mới hỏi lại “Hả, thiếu gia? Cậu vừa nói gì?”, thấy sắc mặt anh có vẻ không vui liền nói thêm “Nếu cậu có việc phải tìm thiếu phu nhân thì để tôi gọi điện cho cô ấy, rồi bảo tài xế đến đón cô ấy về”.
“Với cái bộ dạng cong cong vẹo vẹo đó thì tôi tìm cô ta làm gì chứ?”
Anh lạnh lùng nói, rồi quay người đi thẳng về phòng mình bên cạnh nhà chính. Hoàng Minh Huân lại mở tài liệu ra xem nhưng thực sự lại không để tâm nội dung đống tài liệu đó nói về cái gì.
“Nè cô bớt nói nhảm lại nha. Tuệ không bao giờ làm cái chuyện như vậy, cô đúng là cái đồ…”
Chưa để Lục Nhã Vy quát Tống Gia Linh xong thầy giáo vụ đã lên tiếng “Đủ rồi!”
Thầy thấy văn phòng mình lúc này loạn cả lên liền đứng lên chấn chỉnh, nhìn mấy người trong văn phòng một lượt “Được rồi! Tranh cãi đến đây là đủ rồi”. Thầy giáo vụ không muốn quan tâm đến cái mối quan hệ lằng nhằng giữa những người họ, chuyện nhà mà cứ lôi cho thiên hạ thấy khác nào “vạch áo cho người xem lưng”.
“Tống Gia Tuệ, nếu em nói đó là bản thiết kế của em vậy em đưa tôi xem bản thảo”
Tống Gia Tuệ nhìn chằm chằm bản thảo Tống Gia Linh đang cầm trên tay sau đó lấy trong túi mình ra một bản thảo khác, đang định đưa cho thầy giáo vụ thì phát hiện ra bản thảo mình đang cầm trên tay lại điền tên người thiết kế là Tống Gia Linh.
Bản thảo của cô đã bị đổi!
Còn cô, trước khi đến đây lại không cẩn thận kiểm tra bản thảo của chính mình!
Cô ta đổi bản thảo của cô sao? Nhưng mà từ lúc nào?
Tống Gia Tuệ từ ngạc nhiên, sững sờ đến thất vọng cúi đầu nói “Thưa thầy, sự việc lần này em không còn gì để nói, thầy muốn xử phạt thế nào là tùy ý thầy ạ!”
Từ nhỏ Tống Gia Tuệ biết thân phận của mình nên không bao giờ có ý muốn tranh giành gì với Tống Gia Linh, đến lúc cô ta ra nước ngoài mới được thoải mái đôi chút. Không ngờ lúc quay về từ người yêu đến bản vẽ đều bị cô ta giành được, thậm chí còn vu khống cô ăn cắp.
Tâm trạng Tống Gia Tuệ rối bời, Tống Gia Linh sao lại chọn cách tàn nhẫn nhất hủy hoại cô?
Cô ta bôi nhọ nhân cách của cô.
Cô ta giẫm đạp lên cả quá trình cố gắng của cô.
“Lần này nhà trường cũng như em Tống Gia Linh đây không muốn làm lớn chuyện cho nên chỉ hủy tư cách dự thi và kết quả của em thôi. Nếu lần sau còn chuyện tương tự xảy ra thì chắc phải để pháp luật can thiệp giải quyết”.
Tống Gia Tuệ lúc này cổ họng nghẹn lại không nói được lời nào, cô khẽ kéo tay Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ chào thầy và rời đi.
Liễu Giai Kỳ vì chiều nay có bài báo cáo nên không về chung với hai người. Cô ấy bận như vậy nhưng vẫn lo lắng giúp cô chuyện này, một người bạn thật đáng trân trọng!
Đến cổng kí túc xá, Tống Gia Tuệ vô tình nhìn thấy cách đó không xa, một chiếc xe Mecedes màu đen bóng loáng đỗ dưới đường, nhìn biển số xe có vẻ quen, không biết đã gặp ở đâu, cô đang nheo mày suy nghĩ thì…vài giây sau, cánh cửa sau của chiếc xe được người ngồi phía trong đẩy ra, một thân hình mảnh khảnh từ trong xe bước ra.
Đặng Thanh Thanh!
Sau khi Đặng Thanh Thanh xuống xe, còn cúi xuống hôn người đàn ông đang ngồi trong xe một nụ hôn dài, sau đó tay cầm túi lớn túi bé, lưu luyến mãi mới quay người về.
Cô thấy, Lục Nhã Vy cũng thấy.
Gần tới cửa kí túc xá Đặng Thanh Thanh nhìn thấy Tống Gia Tuệ và Lục Nhã Vy liền giật mình ngơ người ra trong giây lát.
“Hai cậu?”
“Thanh Thanh, đó là bạn thanh mai trúc mã của cậu đấy à?”
Đặng Thanh Thanh lúc này cũng không muốn che giấu nữa, liền vui vẻ tự hào nói: “Không phải, bạn trai thời thanh mai trúc mã của mình về quê rồi, đây là bạn trai hiện tại của mình, theo đuổi mình lâu lắm rồi nhưng giờ mình mới đồng ý tối qua thôi, cậu thấy thế nào? Cũng không tới nỗi nào đúng không?”
Vừa mới hôm qua? Buổi trưa thì chịu cực chịu khổ ngoài nắng điên cuồng kiếm tiền, đến tối liền quen đại gia?
Hai người mím chặt môi, không nói thêm một lời nào. Có lẽ kết quả cuộc thi thiết kế không còn quan trọng với cô ấy nữa rồi.
[…]
“Dì Tô, thiếu phu nhân hôm nay không về sao?” Hoàng Minh Huân hôm nay lại trốn việc tiếp mà về nhà sớm nhưng không thấy cô đâu.
Thật ra tối hôm đó lúc anh về cũng đã 2 giờ sáng, lại còn uống rượu, không đến ngủ cùng vì không muốn quấy rày đến giấc ngủ của cô. Nhưng anh không biết là có người đợi anh mà mở phim xem trong vô thức, xem mà không biết nội dung phim là gì, đến ngủ gục trên bàn.
Dì Tô có vẻ ngạc nhiên, thiếu gia và thiếu phu nhân trong cùng một ngày có thể hỏi bà cũng một nội dung như vậy.
Đây có phải là “tâm hồn đồng điệu” không? Nhưng sự đồng điệu này lạ lắm!
“Lúc nãy thiếu phu nhân đã gọi xin lão gia tối nay được ở kí túc xá rồi cậu. Lão gia biết thư kí Nhạc dắt cả nhà đi chơi nên khối lượng công việc của cậu tăng gấp bội, không có thời gian cho thiếu phu nhân nên đã đồng ý rồi”.
Không phải là ngày nào cũng phải đi học, ở lại trường làm gì chứ? Hoàng Minh Huân lẩm bẩm trong miệng với thái độ giẫn dỗi “Cái đồ vô tâm”.
Tất nhiên dì Tô không nghe được câu đó mới hỏi lại “Hả, thiếu gia? Cậu vừa nói gì?”, thấy sắc mặt anh có vẻ không vui liền nói thêm “Nếu cậu có việc phải tìm thiếu phu nhân thì để tôi gọi điện cho cô ấy, rồi bảo tài xế đến đón cô ấy về”.
“Với cái bộ dạng cong cong vẹo vẹo đó thì tôi tìm cô ta làm gì chứ?”
Anh lạnh lùng nói, rồi quay người đi thẳng về phòng mình bên cạnh nhà chính. Hoàng Minh Huân lại mở tài liệu ra xem nhưng thực sự lại không để tâm nội dung đống tài liệu đó nói về cái gì.
/176
|