Chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia nói với giọng điệu như cũ “Tối nay 9 giờ tại Câu lạc bộ VT, phòng VIP tầng 5” rồi tắt máy.
Là anh ta! Người đàn ông cứu cô sáng nay. Tại sao lại bất cẩn như vậy để quên túi xách ở nhà anh ta chứ?
Thấy sắc mặt cô hơi khó coi Lục Nhã Vy hỏi “Người ta không chịu trả?”.
Cô lắc đầu “Anh ta đồng ý trả nhưng mình phải tự đi lấy”.
Lục Nhã Vy cười cốc đầu cô một cái “Không lẽ cậu định để người ta đem đến trả tận tay cậu à? Trả lại là tốt rồi”.
Nghĩ một lát cô quyết định không kể với Lục Nhã Vy chuyện sáng nay trong bệnh viện.
“Xem sắc mặt cậu khó coi chưa kìa. Đi nhanh lên hôm nay mình mời” Lục Nhã Vy véo má cô nhẹ một cái rồi xách tay cô đi tiếp Tống Gia Tuệ vốn rất thích cùng bạn bè đi đến những quán ăn đường phố nhưng hôm nay tâm trạng rối bời khiến cô không mấy vui vẻ, ăn cũng không cảm thấy ngon.
[...]
Tại biệt thự nhà họ Tống
Tống Gia Linh cầm kết quả khám thai về đưa cho Hà Tuệ Nghi, đứa trẻ vẫn khoẻ mạnh. Bà ấy không giấu được tâm trạng vui vẻ “Con xem! Đây là cháu ngoại của mẹ này!
Cũng may con nhóc Tống Gia Tuệ hôm nay không làm gì ảnh hưởng đến cục cưng của mẹ nếu không mẹ sẽ cho nó một bài học nhớ đời!”.
Tống Gia Linh cười nham hiểm “Mẹ à! Hôm nay ở bệnh viện con gặp nó đi với tên trai bao nào đó nên con nhanh chóng chụp lại mấy tấm hình”, cô ta lấy điện thoại mở những hình ảnh lúc trưa lên “Mẹ xem! Con đã cho người gửi mấy tấm này đến nhà họ Hoàng rồi. Mẹ nghĩ xem bên đó sẽ phản ứng thế nào?”
Nụ cười trên môi Hà Tuệ Nghi càng đậm hơn “Con gái yêu của mẹ giỏi quá”.
"Thậm chí con nhỏ đó và tên kia còn hôn nhau trước mặt con nữa, nhưng tiếc là bệnh viện không cho con xem lại đoạn camera lúc đó. Nếu không con nhỏ đó không yên với con" Tống Gia Linh tự hào khoe những gì mà mình đã chứng kiến
Đầu Hà Tuệ Nghi đột nhiên nhảy số "Thôi nào! Mẹ thấy những tấm ảnh kia là được rồi. Nếu cảnh nó với trai bao hôn nhau ở bệnh viện được gửi đến nhà họ Hoàng con nghĩ xem bên đó có trả nó về không? Thử hỏi Tập đoàn nhà mình có còn đeo bám được cây hái ra vàng HJ không?"
“Mẹ nói đúng! Cái gì cũng nên có chừng mực, những câu chuyện hấp dẫn là những câu chuyện còn dang dở mà"
"Nói hay lắm con gái"
"Nhưng mà mẹ, con đã có thai rồi mà Nam vẫn chưa chịu làm đám cưới, mẹ nghĩ cách giúp con với” Tống Gia Linh ôm cánh tay mẹ làm nũng.
Hà Tuệ Nghi vỗ vỗ vai con gái “Yên tâm, nhà bên đó Trần phu nhân cũng mong muốn có cháu bế lắm rồi. Chỉ cần mẹ nói một tiếng chuyện này sẽ được giải quyết dù gì chúng ta với họ cũng xem như môn đăng hộ đối”.
Tống Gia Linh hôn lên má Hà Tuệ Nghi “Mẹ là tốt nhất”.
[…]
Tống Gia Tuệ đến Câu lạc bộ VT đã 8 giờ 50. Cô đi thang máy thẳng đến tầng 5 không ngờ bên ngoài đã có phục vụ đợi sẵn chủ động đưa cô đến phòng anh ta.
Cô cẩn thận gõ cửa sau khi nhận được sự đồng ý của người bên trong mới khẽ mở cửa đi vào. Điều khiến cô ngạc nhiên là trong phòng khá yên tĩnh không có tiếng nhạc vang dội, không khí được bao trùm bởi mùi rượu chứ không hề có mùi thuốc lá biểu hiện của sự ăn chơi thường thấy ở các phòng khác trong câu lạc bộ.
Ở đây ngoài Hoàng Minh Huân còn có ba người đàn ông khác thân hình cao lớn, ngồi quay lưng về phía cửa.
“Đến rồi?”
Hoàng Minh Huân lúc này đã thay trang phục khác là áo sơ mi trắng được xoắn lên đến khuỷu, bên ngoài choàng chiếc áo khoác màu xanh sẫm. Lúc cô vào anh cởi áo khoác vắt gọn gàng sang một bên.
Ánh sáng màu vàng mờ mờ trong căn phòng chiếu lên từng góc trên gương mặt anh tuấn cùng với hành động hết sức tao nhã tạo cho anh một sự mê hoặc khác thường.
Tống Gia Tuệ hỏi một câu xem như chào hỏi “Anh là khách quen ở đây sao?”
“Đa phần đến vì công việc”.
Cô gật đầu ý đã hiểu, lịch sự hỏi “Ừm. Túi sách của tôi đâu?”
“Ngồi đi” anh cầm ly rượu lắc lắc rồi hớp một ngụm, hất cằm về chỗ trống bên cạnh.
Cô lắc đầu “Anh mau trả túi xách lại cho tôi. Tôi còn phải về nhà sớm. Anh cũng còn phải tiếp khách nữa mà” cô nhìn mấy người đàn ông còn lại.
“Không làm việc một ngày cũng không đến mức đói chết”.
Anh nhíu mày, cô thế mà tưởng mấy “tên của nợ” là khách hàng của anh. Không muốn nói nhiều, anh cũng không giải thích nhưng nó làm cô nghĩ khác, lại buộc miệng hỏi một câu “Khách hàng của anh là cả nam lẫn nữ sao?” hỏi xong cô mới thấy mình hơi bất lịch sự, dù sao người ta làm cái “nghề” này chắc họ cũng có lòng tự trọng, không muốn người ta chọc đến nỗi đau của mình.
Cô vội xua tay xin lỗi liên tục.
Hoàng Minh Huân nhíu mày “Cô lại đây không?”
Tống Gia Tuệ nhìn xung quanh phòng tìm kiếm nhưng không thấy túi xách đâu đành nghe lời anh bước qua đó. Cô đi đến chỗ anh chỉ còn cách khoảng nữa mét, anh duỗi tay nắm cổ tay cô rồi dùng lực kéo cô lại gần. Bất thình lình không có sự chuẩn bị trước nên cô ngã ngào vào lòng anh. Anh ôm cô vào lòng.
Lúc này môt giọng điệu bỡn cọt vang lên từ một người đàn ông khuôn mặt tà mị, nãy giờ lúc nào cũng nở một nụ cười xấu xa “Trẻ vị thành niên cũng không buông tha.
Khẩu vị mặn ra rồi đấy”.
Hoàng Minh Huân nhìn anh ta bằng ánh nhìn sắc bén cơ hồ muốn giết người tại chỗ “Nếu mồm cậu không muốn nói nữa thì tôi giúp cậu”.
Vũ Thần Phong ngồi bên cạnh cười trừ cũng lên tiếng “Cậu ấy nói có sai đâu. Cấm dục lâu như vậy, muốn có sự mới lạ sao?”
Là anh ta! Người đàn ông cứu cô sáng nay. Tại sao lại bất cẩn như vậy để quên túi xách ở nhà anh ta chứ?
Thấy sắc mặt cô hơi khó coi Lục Nhã Vy hỏi “Người ta không chịu trả?”.
Cô lắc đầu “Anh ta đồng ý trả nhưng mình phải tự đi lấy”.
Lục Nhã Vy cười cốc đầu cô một cái “Không lẽ cậu định để người ta đem đến trả tận tay cậu à? Trả lại là tốt rồi”.
Nghĩ một lát cô quyết định không kể với Lục Nhã Vy chuyện sáng nay trong bệnh viện.
“Xem sắc mặt cậu khó coi chưa kìa. Đi nhanh lên hôm nay mình mời” Lục Nhã Vy véo má cô nhẹ một cái rồi xách tay cô đi tiếp Tống Gia Tuệ vốn rất thích cùng bạn bè đi đến những quán ăn đường phố nhưng hôm nay tâm trạng rối bời khiến cô không mấy vui vẻ, ăn cũng không cảm thấy ngon.
[...]
Tại biệt thự nhà họ Tống
Tống Gia Linh cầm kết quả khám thai về đưa cho Hà Tuệ Nghi, đứa trẻ vẫn khoẻ mạnh. Bà ấy không giấu được tâm trạng vui vẻ “Con xem! Đây là cháu ngoại của mẹ này!
Cũng may con nhóc Tống Gia Tuệ hôm nay không làm gì ảnh hưởng đến cục cưng của mẹ nếu không mẹ sẽ cho nó một bài học nhớ đời!”.
Tống Gia Linh cười nham hiểm “Mẹ à! Hôm nay ở bệnh viện con gặp nó đi với tên trai bao nào đó nên con nhanh chóng chụp lại mấy tấm hình”, cô ta lấy điện thoại mở những hình ảnh lúc trưa lên “Mẹ xem! Con đã cho người gửi mấy tấm này đến nhà họ Hoàng rồi. Mẹ nghĩ xem bên đó sẽ phản ứng thế nào?”
Nụ cười trên môi Hà Tuệ Nghi càng đậm hơn “Con gái yêu của mẹ giỏi quá”.
"Thậm chí con nhỏ đó và tên kia còn hôn nhau trước mặt con nữa, nhưng tiếc là bệnh viện không cho con xem lại đoạn camera lúc đó. Nếu không con nhỏ đó không yên với con" Tống Gia Linh tự hào khoe những gì mà mình đã chứng kiến
Đầu Hà Tuệ Nghi đột nhiên nhảy số "Thôi nào! Mẹ thấy những tấm ảnh kia là được rồi. Nếu cảnh nó với trai bao hôn nhau ở bệnh viện được gửi đến nhà họ Hoàng con nghĩ xem bên đó có trả nó về không? Thử hỏi Tập đoàn nhà mình có còn đeo bám được cây hái ra vàng HJ không?"
“Mẹ nói đúng! Cái gì cũng nên có chừng mực, những câu chuyện hấp dẫn là những câu chuyện còn dang dở mà"
"Nói hay lắm con gái"
"Nhưng mà mẹ, con đã có thai rồi mà Nam vẫn chưa chịu làm đám cưới, mẹ nghĩ cách giúp con với” Tống Gia Linh ôm cánh tay mẹ làm nũng.
Hà Tuệ Nghi vỗ vỗ vai con gái “Yên tâm, nhà bên đó Trần phu nhân cũng mong muốn có cháu bế lắm rồi. Chỉ cần mẹ nói một tiếng chuyện này sẽ được giải quyết dù gì chúng ta với họ cũng xem như môn đăng hộ đối”.
Tống Gia Linh hôn lên má Hà Tuệ Nghi “Mẹ là tốt nhất”.
[…]
Tống Gia Tuệ đến Câu lạc bộ VT đã 8 giờ 50. Cô đi thang máy thẳng đến tầng 5 không ngờ bên ngoài đã có phục vụ đợi sẵn chủ động đưa cô đến phòng anh ta.
Cô cẩn thận gõ cửa sau khi nhận được sự đồng ý của người bên trong mới khẽ mở cửa đi vào. Điều khiến cô ngạc nhiên là trong phòng khá yên tĩnh không có tiếng nhạc vang dội, không khí được bao trùm bởi mùi rượu chứ không hề có mùi thuốc lá biểu hiện của sự ăn chơi thường thấy ở các phòng khác trong câu lạc bộ.
Ở đây ngoài Hoàng Minh Huân còn có ba người đàn ông khác thân hình cao lớn, ngồi quay lưng về phía cửa.
“Đến rồi?”
Hoàng Minh Huân lúc này đã thay trang phục khác là áo sơ mi trắng được xoắn lên đến khuỷu, bên ngoài choàng chiếc áo khoác màu xanh sẫm. Lúc cô vào anh cởi áo khoác vắt gọn gàng sang một bên.
Ánh sáng màu vàng mờ mờ trong căn phòng chiếu lên từng góc trên gương mặt anh tuấn cùng với hành động hết sức tao nhã tạo cho anh một sự mê hoặc khác thường.
Tống Gia Tuệ hỏi một câu xem như chào hỏi “Anh là khách quen ở đây sao?”
“Đa phần đến vì công việc”.
Cô gật đầu ý đã hiểu, lịch sự hỏi “Ừm. Túi sách của tôi đâu?”
“Ngồi đi” anh cầm ly rượu lắc lắc rồi hớp một ngụm, hất cằm về chỗ trống bên cạnh.
Cô lắc đầu “Anh mau trả túi xách lại cho tôi. Tôi còn phải về nhà sớm. Anh cũng còn phải tiếp khách nữa mà” cô nhìn mấy người đàn ông còn lại.
“Không làm việc một ngày cũng không đến mức đói chết”.
Anh nhíu mày, cô thế mà tưởng mấy “tên của nợ” là khách hàng của anh. Không muốn nói nhiều, anh cũng không giải thích nhưng nó làm cô nghĩ khác, lại buộc miệng hỏi một câu “Khách hàng của anh là cả nam lẫn nữ sao?” hỏi xong cô mới thấy mình hơi bất lịch sự, dù sao người ta làm cái “nghề” này chắc họ cũng có lòng tự trọng, không muốn người ta chọc đến nỗi đau của mình.
Cô vội xua tay xin lỗi liên tục.
Hoàng Minh Huân nhíu mày “Cô lại đây không?”
Tống Gia Tuệ nhìn xung quanh phòng tìm kiếm nhưng không thấy túi xách đâu đành nghe lời anh bước qua đó. Cô đi đến chỗ anh chỉ còn cách khoảng nữa mét, anh duỗi tay nắm cổ tay cô rồi dùng lực kéo cô lại gần. Bất thình lình không có sự chuẩn bị trước nên cô ngã ngào vào lòng anh. Anh ôm cô vào lòng.
Lúc này môt giọng điệu bỡn cọt vang lên từ một người đàn ông khuôn mặt tà mị, nãy giờ lúc nào cũng nở một nụ cười xấu xa “Trẻ vị thành niên cũng không buông tha.
Khẩu vị mặn ra rồi đấy”.
Hoàng Minh Huân nhìn anh ta bằng ánh nhìn sắc bén cơ hồ muốn giết người tại chỗ “Nếu mồm cậu không muốn nói nữa thì tôi giúp cậu”.
Vũ Thần Phong ngồi bên cạnh cười trừ cũng lên tiếng “Cậu ấy nói có sai đâu. Cấm dục lâu như vậy, muốn có sự mới lạ sao?”
/176
|