Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ lần lượt nhìn thấy những bức ảnh trên mạng, vội vàng muốn tìm tới Tống Gia Tuệ để an ủi, nhưng họ chẳng biết cô ở đâu. Thế là Lục Nhã Vy phải cắn răng gọi điện thoại cho người báo mình biết thông tin đó - Vũ Nam Phong. Một lúc sau Vũ Nam Phong đã gửi tin nhắn cho Lục Nhã Vy là Tống Gia Tuệ đang ở chung cư.
Lúc hai người đến chung cư thì bị bảo vệ chặn ngoài cửa, thông qua việc phải trả lời hàng chục câu hỏi khác nhau Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ mới được cho vào trong.
Người mở cửa là Hoàng Minh Huân.
“Tuệ đâu?” Liễu Giai Kỳ tìm khắp một lượt cũng không tìm thấy Tống Gia Tuệ, nhìn Hoàng Minh Huân “Cô ấy giờ ở đâu?”
“Ở trong phòng ngủ” Hoàng Minh Huân giơ tay chỉ vào chiếc ghế sô pha ở phía đối diện “Ngồi đi!”
“Chúng tôi có thể đi thăm cô ấy không?” Liễu Giai Kỳ hỏi với giọng lo lắng.
“Cô ấy ngủ rồi!” Hoàng Minh Huân không thèm suy nghĩ mà từ chối luôn “Tôi để hai người vào đây là muốn đợi cô ấy hồi phục về trạng thái ban đầu rồi hai người an ủi cô ấy chứ không phải để đi làm phiền cô ấy bây giờ”.
“Chúng tôi cam đoan chỉ nhìn cô ấy thôi, không làm cô ấy tỉnh giấc đâu” Lục Nhã Vy vội vàng nói giọng đảm bảo.
Hoàng Minh Huân với ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lục Nhã Vy, không nói gì, đứng lên đi thẳng tới phòng ngủ, Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ nhìn nhau chớp mắt, đang chuẩn bị cùng anh qua đó, nhưng vừa đi được hai bước thì liền bị thư ký Nhạc chặn lại.
“Xin lỗi, không có sự cho phép của thiếu gia thì không ai được phép vào phòng”.
“Chúng tôi thực sự sẽ không đánh thức cô ấy đâu!”
Thư ký Nhạc với thái độ cứng rắn “Thiếu gia không cho phép!”
Khi các giác quan của Tống Gia Tuệ trở về với trạng thái bình thường, cô quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông đang ngồi bên cạnh giường, nhìn vào tấm lưng của anh thì có vẻ là một người rất chín chắn.
Vì căn phòng kéo rèm nên cô không nhìn rõ được khuôn mặt anh, có điều có thể cảm nhận được sự cô đơn của anh.
“Huân!” Tống Gia Tuệ mấp máy đôi môi “Lúc sáng em kích động quá, xin lỗi anh nhé!”
Hoàng Minh Huân như không để ý tới lời cô, đưa tay ra vuốt lên khuôn mặt cô nhưng rất rõ ràng, cô quay đầu tránh đi, bàn tay anh lơ lửng trong không trung, anh chỉ có thể bối rối rút tay về.
“Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ tới rồi, em có muốn gặp bọn họ không?”
“Hai người họ…” Ánh mắt cô sáng lên trong giây lát sau đó có chút lưỡng lự, Hoàng Minh Huân thấy vậy liền nói “Có bọn họ bên cạnh em, những ngày sóng gió sẽ qua nhanh thôi!”
“Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng không anh?”
Tống Gia Tuệ nhìn Hoàng Minh Huân với ánh mắt mong chờ, anh gật đầu “Thứ em muốn có chắc chắn sẽ xuất hiện!”. truyen bac chien
Khi Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ đi vào, cảm thấy không khí trong căn phòng rất ngột ngạt, nơi trung tâm của căn phòng là chiếc giường, hai người đi tới, nhìn thấy Tống Gia Tuệ với khuôn mặt trắng bệch không còn hồn người.
“Để mình đi kéo rèm ra” Lục Nhã Vy hai mắt đỏ ngầu vội vàng chạy ra kéo rèm.
Tống Gia Tuệ ngồi dậy dựa đầu vào thành giường, giọng nói yếu ớt “Các cậu… có chê mình không?”
“Không bao giờ!” Liễu Giai Kỳ tiến lên ôm cô vào lòng “Cậu quên hết rồi à, ngày xưa bọn mình từng nói với nhau là sẽ cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau làm việc, cùng nhau nói chuyện yêu đương, cùng nhau kết hôn, cả cuộc đời này chúng ta là bạn tốt của nhau”.
“Hu hu!” Tống Gia Tuệ thấy cay cay sống mũi, cô không nhịn được nữa mà khóc ra thành tiếng.
Rèm cửa được kéo ra, ánh sáng tràn vào trong phòng, chiếu rọi vào khuôn mặt của ba cô gái.
Lục Nhã Vy cũng tiến lại gần, ba người họ ôm lấy nhau mà khóc.
Hoàng Minh Huân đứng im lặng ở cửa nhìn ba người phụ nữ mà không nói gì.
Tống Gia Tuệ khóc đến phát mệt, khi đó ba người họ mới bỏ nhau ra, Liễu Giai Kỳ lấy tay lau nước mắt giúp cô, biết Tống Gia Tuệ yếu lòng nên cùng Lục Nhã Vy cố gắng dùng hết lời an ủi cô mới xuôi xuôi được. Một lúc sau mới để ý thấy cánh cửa phòng đã đóng lại từ lúc nào, có lẽ Hoàng Minh Huân muốn cho ba người cho không gian riêng.
Đến khi Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ ra về cũng đã chạng vạng, vừa ra cửa căn chung cư đã nhìn thấy hai vệ sĩ gác ở ngoài. Hai người nhìn nhau chẳng biết nói gì, Hoàng Minh Huân làm vậy là muốn giam lỏng Tống Gia Tuệ sao?
Không có Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ, không khí trong phòng lại trở về với sự u ám lạnh lùng. Mãi cho tới khi Hoàng Minh Huân từ từ đi tới trước mặt Tống Gia Tuệ, rút ra một chiếc hộp nhỏ xinh xắn.
Khi nhìn thấy hộp đựng chiếc nhẫn, tim Tống Gia Tuệ đập rộn ràng rồi lại như ngừng lại ngay lập tức, cô mở tròn mắt vụng về nhìn anh.
“Anh…”
Hoàng Minh Huân ngồi xuống, đặt chiếc hộp vào tay cô, từ từ mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn được làm vô cùng tinh xảo hình chiếc lá liễu trên bề mặt, nhìn đơn giản nhưng thanh nhã sang trọng.
“Hôm qua muốn đeo nó cho em nhưng khi anh đề cập đến việc đi Pháp, em có vẻ không vui nên tâm trạng anh cũng mất. Đến hôm nay anh muốn trao chiếc nhẫn này cho chủ nhân thật sự của nó. Còn sự việc hôm nay em cứ yên tâm, thời gian sẽ xóa mờ tất cả, sau này có những tin tức mới thì những hình ảnh đó cũng sẽ không còn ai nhớ tới”.
Tống Gia Tuệ nhìn vào chiếc nhẫn cùng với việc nghe những lời anh nói mà cảm động không ngừng, nhưng cố kìm nén bản thân, không để nước mắt tuôn ra. Cô nhìn anh gật đầu, giơ tay ra.
“Có phải anh cảm thấy em bị người ta tung ra những bức ảnh đó, anh… anh muốn dỗ cho em vui nên mới cố ý tặng nhẫn cho em, nói những lời như vậy với em?”
“Không phải!” Hoàng Minh Huân cầm tay cô đeo nhẫn vào, miệng thì không hề đắn đo mà phản bác lại, “Anh đã chuẩn bị từ trước, muốn làm quà tặng em thi xong, ai ngờ lại có chuyện không hay”.
Tống Gia Tuệ vẫn cảm thấy có chút bất an, một tay mân mê chiếc nhẫn trên ngón tay áp út không dám nhìn thẳng vào anh “Huân, anh nói anh không chê em, vậy trước kia…”
“Ngày trước coi như anh bị mù mắt đi!” Hoàng Minh Huân mím môi nói, Tống Gia Tuệ ngẩng mặt nhìn anh cười đưa tay lên đặt lên má anh vuốt vuốt “Đây là lần đầu tiên em nghe thấy anh tự mắng bản thân mình đấy!”
“Vui rồi?”
“Cái này… hức!”
Hoàng Minh Huân đột nhiên xông lên, đem cả người cô đè xuống dưới thân mình, đôi môi anh đặt lên môi cô trao cho cô một nụ hôn bá đạo, ngược lại hẳn với sự nhẹ nhàng trong những lời vừa nói, sự lỗ mãng của anh như cướp đi không khí để cô có thể thở.
Trong sự ngọt ngào, anh vẫn không quên khuyên cô “Sự việc lần này rất rõ ràng là có người cố ý nhằm vào em, nếu em càng yếu đuối thì kẻ đó càng đắc ý, nghe lời anh, đừng tự ti, đừng tự nhốt mình, anh sẽ luôn ở bên cạnh em!”
Tống Gia Tuệ nhìn anh gật đầu “Điều em lo sợ nhất đó là anh sẽ ruồng bỏ em và em làm liên lụy tới anh, chỉ cần anh không chê em… em cũng sẽ mạnh mẽ để đối mặt với mọi chuyện!”
“Đồ ngốc!” Hoàng Minh Huân nói xong liền hôn chặt giữ lấy môi cô như không muốn cho cô nói thêm nữa, anh ôm cô chặt trong lòng mình “Từ nay về sau không cho phép em nói tới chuyện rời xa anh!”
Tống Gia Tuệ cũng dang tay ôm lấy eo anh, nói nhẹ nhàng “Từ trước tới nay em chưa bao giờ muốn rời xa anh. Em luôn tin tưởng anh, em tin anh sẽ không bỏ em…”
Anh lại dùng lực ôm chặt lấy Tống Gia Tuệ hơn như sợ cô sẽ chạy mất, sẽ bị ai bắt mất, ẩn sâu trong ánh mắt là sự hạnh phúc không thể diễn tả thành lời.
Lúc hai người đến chung cư thì bị bảo vệ chặn ngoài cửa, thông qua việc phải trả lời hàng chục câu hỏi khác nhau Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ mới được cho vào trong.
Người mở cửa là Hoàng Minh Huân.
“Tuệ đâu?” Liễu Giai Kỳ tìm khắp một lượt cũng không tìm thấy Tống Gia Tuệ, nhìn Hoàng Minh Huân “Cô ấy giờ ở đâu?”
“Ở trong phòng ngủ” Hoàng Minh Huân giơ tay chỉ vào chiếc ghế sô pha ở phía đối diện “Ngồi đi!”
“Chúng tôi có thể đi thăm cô ấy không?” Liễu Giai Kỳ hỏi với giọng lo lắng.
“Cô ấy ngủ rồi!” Hoàng Minh Huân không thèm suy nghĩ mà từ chối luôn “Tôi để hai người vào đây là muốn đợi cô ấy hồi phục về trạng thái ban đầu rồi hai người an ủi cô ấy chứ không phải để đi làm phiền cô ấy bây giờ”.
“Chúng tôi cam đoan chỉ nhìn cô ấy thôi, không làm cô ấy tỉnh giấc đâu” Lục Nhã Vy vội vàng nói giọng đảm bảo.
Hoàng Minh Huân với ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lục Nhã Vy, không nói gì, đứng lên đi thẳng tới phòng ngủ, Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ nhìn nhau chớp mắt, đang chuẩn bị cùng anh qua đó, nhưng vừa đi được hai bước thì liền bị thư ký Nhạc chặn lại.
“Xin lỗi, không có sự cho phép của thiếu gia thì không ai được phép vào phòng”.
“Chúng tôi thực sự sẽ không đánh thức cô ấy đâu!”
Thư ký Nhạc với thái độ cứng rắn “Thiếu gia không cho phép!”
Khi các giác quan của Tống Gia Tuệ trở về với trạng thái bình thường, cô quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông đang ngồi bên cạnh giường, nhìn vào tấm lưng của anh thì có vẻ là một người rất chín chắn.
Vì căn phòng kéo rèm nên cô không nhìn rõ được khuôn mặt anh, có điều có thể cảm nhận được sự cô đơn của anh.
“Huân!” Tống Gia Tuệ mấp máy đôi môi “Lúc sáng em kích động quá, xin lỗi anh nhé!”
Hoàng Minh Huân như không để ý tới lời cô, đưa tay ra vuốt lên khuôn mặt cô nhưng rất rõ ràng, cô quay đầu tránh đi, bàn tay anh lơ lửng trong không trung, anh chỉ có thể bối rối rút tay về.
“Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ tới rồi, em có muốn gặp bọn họ không?”
“Hai người họ…” Ánh mắt cô sáng lên trong giây lát sau đó có chút lưỡng lự, Hoàng Minh Huân thấy vậy liền nói “Có bọn họ bên cạnh em, những ngày sóng gió sẽ qua nhanh thôi!”
“Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng không anh?”
Tống Gia Tuệ nhìn Hoàng Minh Huân với ánh mắt mong chờ, anh gật đầu “Thứ em muốn có chắc chắn sẽ xuất hiện!”. truyen bac chien
Khi Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ đi vào, cảm thấy không khí trong căn phòng rất ngột ngạt, nơi trung tâm của căn phòng là chiếc giường, hai người đi tới, nhìn thấy Tống Gia Tuệ với khuôn mặt trắng bệch không còn hồn người.
“Để mình đi kéo rèm ra” Lục Nhã Vy hai mắt đỏ ngầu vội vàng chạy ra kéo rèm.
Tống Gia Tuệ ngồi dậy dựa đầu vào thành giường, giọng nói yếu ớt “Các cậu… có chê mình không?”
“Không bao giờ!” Liễu Giai Kỳ tiến lên ôm cô vào lòng “Cậu quên hết rồi à, ngày xưa bọn mình từng nói với nhau là sẽ cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau làm việc, cùng nhau nói chuyện yêu đương, cùng nhau kết hôn, cả cuộc đời này chúng ta là bạn tốt của nhau”.
“Hu hu!” Tống Gia Tuệ thấy cay cay sống mũi, cô không nhịn được nữa mà khóc ra thành tiếng.
Rèm cửa được kéo ra, ánh sáng tràn vào trong phòng, chiếu rọi vào khuôn mặt của ba cô gái.
Lục Nhã Vy cũng tiến lại gần, ba người họ ôm lấy nhau mà khóc.
Hoàng Minh Huân đứng im lặng ở cửa nhìn ba người phụ nữ mà không nói gì.
Tống Gia Tuệ khóc đến phát mệt, khi đó ba người họ mới bỏ nhau ra, Liễu Giai Kỳ lấy tay lau nước mắt giúp cô, biết Tống Gia Tuệ yếu lòng nên cùng Lục Nhã Vy cố gắng dùng hết lời an ủi cô mới xuôi xuôi được. Một lúc sau mới để ý thấy cánh cửa phòng đã đóng lại từ lúc nào, có lẽ Hoàng Minh Huân muốn cho ba người cho không gian riêng.
Đến khi Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ ra về cũng đã chạng vạng, vừa ra cửa căn chung cư đã nhìn thấy hai vệ sĩ gác ở ngoài. Hai người nhìn nhau chẳng biết nói gì, Hoàng Minh Huân làm vậy là muốn giam lỏng Tống Gia Tuệ sao?
Không có Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ, không khí trong phòng lại trở về với sự u ám lạnh lùng. Mãi cho tới khi Hoàng Minh Huân từ từ đi tới trước mặt Tống Gia Tuệ, rút ra một chiếc hộp nhỏ xinh xắn.
Khi nhìn thấy hộp đựng chiếc nhẫn, tim Tống Gia Tuệ đập rộn ràng rồi lại như ngừng lại ngay lập tức, cô mở tròn mắt vụng về nhìn anh.
“Anh…”
Hoàng Minh Huân ngồi xuống, đặt chiếc hộp vào tay cô, từ từ mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn được làm vô cùng tinh xảo hình chiếc lá liễu trên bề mặt, nhìn đơn giản nhưng thanh nhã sang trọng.
“Hôm qua muốn đeo nó cho em nhưng khi anh đề cập đến việc đi Pháp, em có vẻ không vui nên tâm trạng anh cũng mất. Đến hôm nay anh muốn trao chiếc nhẫn này cho chủ nhân thật sự của nó. Còn sự việc hôm nay em cứ yên tâm, thời gian sẽ xóa mờ tất cả, sau này có những tin tức mới thì những hình ảnh đó cũng sẽ không còn ai nhớ tới”.
Tống Gia Tuệ nhìn vào chiếc nhẫn cùng với việc nghe những lời anh nói mà cảm động không ngừng, nhưng cố kìm nén bản thân, không để nước mắt tuôn ra. Cô nhìn anh gật đầu, giơ tay ra.
“Có phải anh cảm thấy em bị người ta tung ra những bức ảnh đó, anh… anh muốn dỗ cho em vui nên mới cố ý tặng nhẫn cho em, nói những lời như vậy với em?”
“Không phải!” Hoàng Minh Huân cầm tay cô đeo nhẫn vào, miệng thì không hề đắn đo mà phản bác lại, “Anh đã chuẩn bị từ trước, muốn làm quà tặng em thi xong, ai ngờ lại có chuyện không hay”.
Tống Gia Tuệ vẫn cảm thấy có chút bất an, một tay mân mê chiếc nhẫn trên ngón tay áp út không dám nhìn thẳng vào anh “Huân, anh nói anh không chê em, vậy trước kia…”
“Ngày trước coi như anh bị mù mắt đi!” Hoàng Minh Huân mím môi nói, Tống Gia Tuệ ngẩng mặt nhìn anh cười đưa tay lên đặt lên má anh vuốt vuốt “Đây là lần đầu tiên em nghe thấy anh tự mắng bản thân mình đấy!”
“Vui rồi?”
“Cái này… hức!”
Hoàng Minh Huân đột nhiên xông lên, đem cả người cô đè xuống dưới thân mình, đôi môi anh đặt lên môi cô trao cho cô một nụ hôn bá đạo, ngược lại hẳn với sự nhẹ nhàng trong những lời vừa nói, sự lỗ mãng của anh như cướp đi không khí để cô có thể thở.
Trong sự ngọt ngào, anh vẫn không quên khuyên cô “Sự việc lần này rất rõ ràng là có người cố ý nhằm vào em, nếu em càng yếu đuối thì kẻ đó càng đắc ý, nghe lời anh, đừng tự ti, đừng tự nhốt mình, anh sẽ luôn ở bên cạnh em!”
Tống Gia Tuệ nhìn anh gật đầu “Điều em lo sợ nhất đó là anh sẽ ruồng bỏ em và em làm liên lụy tới anh, chỉ cần anh không chê em… em cũng sẽ mạnh mẽ để đối mặt với mọi chuyện!”
“Đồ ngốc!” Hoàng Minh Huân nói xong liền hôn chặt giữ lấy môi cô như không muốn cho cô nói thêm nữa, anh ôm cô chặt trong lòng mình “Từ nay về sau không cho phép em nói tới chuyện rời xa anh!”
Tống Gia Tuệ cũng dang tay ôm lấy eo anh, nói nhẹ nhàng “Từ trước tới nay em chưa bao giờ muốn rời xa anh. Em luôn tin tưởng anh, em tin anh sẽ không bỏ em…”
Anh lại dùng lực ôm chặt lấy Tống Gia Tuệ hơn như sợ cô sẽ chạy mất, sẽ bị ai bắt mất, ẩn sâu trong ánh mắt là sự hạnh phúc không thể diễn tả thành lời.
/176
|