Cô và anh ta đã chính thức cắt đứt mối quan hệ của hai người rồi cho nên việc giải thích điều đó bây giờ chỉ là vô nghĩa!
Tống Gia Tuệ muốn bỏ đi nhưng không ngờ Trần Nam đột nhiên xông tới bóp cổ cô, thậm chí cô còn nghe được cả tiếng nghiến răng của anh ta “Tống Gia Tuệ! Cô đúng là đồ rẻ tiền không có liêm sỉ. Lúc trước theo đuổi cô tôi luôn xem cô như nữ hoàng.
Cô nói một là một, hai là hai, nói sau kết hôn tôi được chạm vào cô, tôi cũng đồng ý.
Vậy mà... Vậy mà giờ cô lại gả cho hắn – cái tên Hoàng Minh Huân già nua, bệnh tật ấy mà phản bội tôi, cắm sừng tôi”.
Phản bội sao? Cắm sừng sao? Là ai phản bội trước? Là ai cắm sừng trước?
Rõ ràng cô đã nhắn tin muốn cắt đứt trước khi bước vào cuộc hôn nhân với Hoàng Minh Huân, chỉ là anh ta cứ một mực không đồng ý. Vậy thì nên trách ai?
Tống Gia Linh thấy thế nhếch mép cười đắt thắng, sau đó giả vờ chạy lại vội gỡ tay Trần Nam trên cổ Tống Gia Tuệ ra “Anh đừng làm vậy. Bình tĩnh đi. Dù sao em ấy giờ cũng là Hoàng thiếu phu nhân rồi. Anh làm vậy Hoàng Minh Huân sẽ để yên cho anh sao?”
Câu nói của Tống Gia Linh như đổ dầu vào lửa, Trần Nam không những không buông bàn tay ra mà còn mạnh tay hơn “Hoàng thiếu phu nhân? Ông ta thỏa mãn cô à? Hừ!
Chả khác nào một con “đứng đường” rẻ tiền. Một đêm ông ta cho cô bao nhiêu tiền hả? Cô nói đi. Nói đi!”.
Câu cuối cùng như dùng hết sức rống vào mặt cô.
Cô không ngờ có một ngày cổ mình bị anh ta bóp đến bán sống bán chết. Ngay cả phụ nữ cũng ra tay, Trần Nam đúng là ngụy quân tử, vẻ mặt của anh ta lúc này cũng trông thật đáng sợ! Cô nên sớm nhận ra điều này mới phải.
Tống Gia Tuệ hít một hơi thật mạnh, dồn toàn bộ sức vào chân trái đá vào hạ thân Trần Nam một cái thật mạnh khiến anh ta nhớ cả đời này từng bị một người phụ nữ xém làm anh ta không thể có con được.
Cô ôm cổ thở hồng hộc, sau khi ổn định lại hơi thở cô hét thẳng vào mặt Trần Nam “Tôi không những phản bội anh mà còn muốn làm anh tức điên lên nữa kìa, đồ đểu!
Tôi nên sớm gửi mấy tấm ảnh cùng chồng tôi lên giường cho anh từ từ ngắm thật kỹ, chắc hẳn là kích thích lắm đây!
À mà khoan! Lúc nãy tôi thấy kỹ thuật của anh kém lắm, nên luyện tập nhiều thì hơn.
Người chị yêu quý của tôi sẵn sàng giúp anh bất cứ lúc nào mà.
Cũng may lúc trước quen anh chúng ta chưa xảy ra chuyện gì cũng chưa nhìn thấy bộ mặt thật của anh đúng là “biết người, biết mặt không biết lòng” mà”.
Tống Gia Tuệ liên tục dùng những lời đả kích làm Trần Nam muốn điên lên. Điều này phải cảm ơn người bạn tốt Liễu Giai Kỳ đã cho mượn mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình đọc, thế nên cô mới nói ra được những lời như vậy!
Nếu có cô bạn đó ở đây chắc chắn cô ấy sẽ gào thét lên thật to “Tống Gia Tuệ! Cậu thật dũng cảm, mình luôn ủng hộ cậu chống lại bọn trà xanh! Yeah!!!”
Nếu có Lục Nhã Vy ở đây chắc chắn Trần Nam không chỉ bị một đá đó.
Nghĩ vậy thôi cũng cảm thấy buồn cười đương nhiên Tống Gia Linh đang mải lo lắng cho Trần Nam nên không nhìn thấy nụ cười đó.
Rõ ràng lúc nãy cô đã muốn đi rồi nhưng cô ta lại cố tình giữ lại. Bây giờ xem ra người chịu thiệt không phải là cô!
Trần Nam ngã xuống tức đến nắm tay đấm mạnh xuống sàn nhà không nói được thêm gì nữa.
Tống Gia Linh vội đến đỡ oà khóc nức nở “Anh có sao không? Em đưa anh đi đến bệnh viện”.
“Tôi sẽ kiện cô... Kiện cô” Nén cơn đau, Trần Nam một tay ôm chỗ đó, tay còn lại chỉ thẳng vào mặt Tống Gia Tuệ.
“Em ấy giờ đã là thiếu phu nhân Hoàng gia rồi. Liệu anh làm vậy người ta có nghiêm túc xử vụ này không? Có nể mặt Hoàng Minh Huân không?”
Cô hừ lạnh lấy trong túi ra một xấp tiền quăng thẳng vào người đang nằm phía dưới, giọng điệu chán ghét vô cùng “Mấy người nói đúng! Giờ tôi là vợ Hoàng Minh Huân còn gì, cái gì cũng không thiếu đặc biệt là tiền và quyền. Đá anh cũng hạ thấp thân phận của tôi. Số tiền này cũng không ít đâu, coi như bố thí cho anh chữa chỗ đó, sau này còn phải thoả mãn người chị thân yêu của tôi dài dài”.
Nhận thấy Trần Nam có ý muốn gắng gượng đứng lên, Tống Gia Tuệ cảm nhận có điều gì đó không được may mắn, nếu bây giờ để anh ta bóp cổ thêm lần nữa chắc cô không toàn mạng bước khỏi căn nhà này, chạy trước vẫn hơn.
Cô vẫn cố giữ bình tĩnh xuống lầu rồi mới chạy thẳng ra khỏi căn nhà của chính mình rồi hoà vào dòng người tấp nập trên phố. Cô chạy thật nhanh, không biết hướng nào cứ thế mà chạy.
Lúc nãy cô tự cảm thấy bản thân mạnh mẽ thật!
Chiếc điện thoại trong túi rung lên, lúc này cô đâu còn tâm trạng mà nghe. Nhưng người gọi có vẻ rất kiên nhẫn, điện thoại rung lên liên tục nên cô đành ấn nút nghe, chưa kịp alo thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng mắng chửi liên tục “Tống Gia Tuệ! Mày làm gì vậy hả? Mới làm thiếu phu nhân Hoàng gia được mấy ngày mà bắt đầu về nhà lên mặt rồi. Chị mày mới về nhà mà cũng không nhường nhịn nó một chút nữa. Nhỡ nó có thai chịu không được kích động thì phải làm sao? Nếu chị mày đi bệnh viện kiểm tra có chuyện gì thì liệu hồn với tao đấy!”.
Tống Gia Tuệ đưa điện thoại ra xa tai một chút, không lên tiếng. Đợi Hà Tuệ Nghi nói xong cô chỉ nói “Con biết rồi”.
Có thai? Nếu vậy cô đoán đúng rồi, quan hệ của Tống Gia Linh và Trần Nam không phải mới ngày một ngày hai.
Tít... bên kia tắt máy.
Cô cũng biết Hà Tuệ Nghi nhất định sẽ không để yên vụ này nhưng không nghĩ là nhanh như vậy. Dù sao Tống Gia Linh mới là con ruột của bà ấy. Bà ấy không bênh cô ta thì bênh cô chắc?
Tống Gia Tuệ muốn bỏ đi nhưng không ngờ Trần Nam đột nhiên xông tới bóp cổ cô, thậm chí cô còn nghe được cả tiếng nghiến răng của anh ta “Tống Gia Tuệ! Cô đúng là đồ rẻ tiền không có liêm sỉ. Lúc trước theo đuổi cô tôi luôn xem cô như nữ hoàng.
Cô nói một là một, hai là hai, nói sau kết hôn tôi được chạm vào cô, tôi cũng đồng ý.
Vậy mà... Vậy mà giờ cô lại gả cho hắn – cái tên Hoàng Minh Huân già nua, bệnh tật ấy mà phản bội tôi, cắm sừng tôi”.
Phản bội sao? Cắm sừng sao? Là ai phản bội trước? Là ai cắm sừng trước?
Rõ ràng cô đã nhắn tin muốn cắt đứt trước khi bước vào cuộc hôn nhân với Hoàng Minh Huân, chỉ là anh ta cứ một mực không đồng ý. Vậy thì nên trách ai?
Tống Gia Linh thấy thế nhếch mép cười đắt thắng, sau đó giả vờ chạy lại vội gỡ tay Trần Nam trên cổ Tống Gia Tuệ ra “Anh đừng làm vậy. Bình tĩnh đi. Dù sao em ấy giờ cũng là Hoàng thiếu phu nhân rồi. Anh làm vậy Hoàng Minh Huân sẽ để yên cho anh sao?”
Câu nói của Tống Gia Linh như đổ dầu vào lửa, Trần Nam không những không buông bàn tay ra mà còn mạnh tay hơn “Hoàng thiếu phu nhân? Ông ta thỏa mãn cô à? Hừ!
Chả khác nào một con “đứng đường” rẻ tiền. Một đêm ông ta cho cô bao nhiêu tiền hả? Cô nói đi. Nói đi!”.
Câu cuối cùng như dùng hết sức rống vào mặt cô.
Cô không ngờ có một ngày cổ mình bị anh ta bóp đến bán sống bán chết. Ngay cả phụ nữ cũng ra tay, Trần Nam đúng là ngụy quân tử, vẻ mặt của anh ta lúc này cũng trông thật đáng sợ! Cô nên sớm nhận ra điều này mới phải.
Tống Gia Tuệ hít một hơi thật mạnh, dồn toàn bộ sức vào chân trái đá vào hạ thân Trần Nam một cái thật mạnh khiến anh ta nhớ cả đời này từng bị một người phụ nữ xém làm anh ta không thể có con được.
Cô ôm cổ thở hồng hộc, sau khi ổn định lại hơi thở cô hét thẳng vào mặt Trần Nam “Tôi không những phản bội anh mà còn muốn làm anh tức điên lên nữa kìa, đồ đểu!
Tôi nên sớm gửi mấy tấm ảnh cùng chồng tôi lên giường cho anh từ từ ngắm thật kỹ, chắc hẳn là kích thích lắm đây!
À mà khoan! Lúc nãy tôi thấy kỹ thuật của anh kém lắm, nên luyện tập nhiều thì hơn.
Người chị yêu quý của tôi sẵn sàng giúp anh bất cứ lúc nào mà.
Cũng may lúc trước quen anh chúng ta chưa xảy ra chuyện gì cũng chưa nhìn thấy bộ mặt thật của anh đúng là “biết người, biết mặt không biết lòng” mà”.
Tống Gia Tuệ liên tục dùng những lời đả kích làm Trần Nam muốn điên lên. Điều này phải cảm ơn người bạn tốt Liễu Giai Kỳ đã cho mượn mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình đọc, thế nên cô mới nói ra được những lời như vậy!
Nếu có cô bạn đó ở đây chắc chắn cô ấy sẽ gào thét lên thật to “Tống Gia Tuệ! Cậu thật dũng cảm, mình luôn ủng hộ cậu chống lại bọn trà xanh! Yeah!!!”
Nếu có Lục Nhã Vy ở đây chắc chắn Trần Nam không chỉ bị một đá đó.
Nghĩ vậy thôi cũng cảm thấy buồn cười đương nhiên Tống Gia Linh đang mải lo lắng cho Trần Nam nên không nhìn thấy nụ cười đó.
Rõ ràng lúc nãy cô đã muốn đi rồi nhưng cô ta lại cố tình giữ lại. Bây giờ xem ra người chịu thiệt không phải là cô!
Trần Nam ngã xuống tức đến nắm tay đấm mạnh xuống sàn nhà không nói được thêm gì nữa.
Tống Gia Linh vội đến đỡ oà khóc nức nở “Anh có sao không? Em đưa anh đi đến bệnh viện”.
“Tôi sẽ kiện cô... Kiện cô” Nén cơn đau, Trần Nam một tay ôm chỗ đó, tay còn lại chỉ thẳng vào mặt Tống Gia Tuệ.
“Em ấy giờ đã là thiếu phu nhân Hoàng gia rồi. Liệu anh làm vậy người ta có nghiêm túc xử vụ này không? Có nể mặt Hoàng Minh Huân không?”
Cô hừ lạnh lấy trong túi ra một xấp tiền quăng thẳng vào người đang nằm phía dưới, giọng điệu chán ghét vô cùng “Mấy người nói đúng! Giờ tôi là vợ Hoàng Minh Huân còn gì, cái gì cũng không thiếu đặc biệt là tiền và quyền. Đá anh cũng hạ thấp thân phận của tôi. Số tiền này cũng không ít đâu, coi như bố thí cho anh chữa chỗ đó, sau này còn phải thoả mãn người chị thân yêu của tôi dài dài”.
Nhận thấy Trần Nam có ý muốn gắng gượng đứng lên, Tống Gia Tuệ cảm nhận có điều gì đó không được may mắn, nếu bây giờ để anh ta bóp cổ thêm lần nữa chắc cô không toàn mạng bước khỏi căn nhà này, chạy trước vẫn hơn.
Cô vẫn cố giữ bình tĩnh xuống lầu rồi mới chạy thẳng ra khỏi căn nhà của chính mình rồi hoà vào dòng người tấp nập trên phố. Cô chạy thật nhanh, không biết hướng nào cứ thế mà chạy.
Lúc nãy cô tự cảm thấy bản thân mạnh mẽ thật!
Chiếc điện thoại trong túi rung lên, lúc này cô đâu còn tâm trạng mà nghe. Nhưng người gọi có vẻ rất kiên nhẫn, điện thoại rung lên liên tục nên cô đành ấn nút nghe, chưa kịp alo thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng mắng chửi liên tục “Tống Gia Tuệ! Mày làm gì vậy hả? Mới làm thiếu phu nhân Hoàng gia được mấy ngày mà bắt đầu về nhà lên mặt rồi. Chị mày mới về nhà mà cũng không nhường nhịn nó một chút nữa. Nhỡ nó có thai chịu không được kích động thì phải làm sao? Nếu chị mày đi bệnh viện kiểm tra có chuyện gì thì liệu hồn với tao đấy!”.
Tống Gia Tuệ đưa điện thoại ra xa tai một chút, không lên tiếng. Đợi Hà Tuệ Nghi nói xong cô chỉ nói “Con biết rồi”.
Có thai? Nếu vậy cô đoán đúng rồi, quan hệ của Tống Gia Linh và Trần Nam không phải mới ngày một ngày hai.
Tít... bên kia tắt máy.
Cô cũng biết Hà Tuệ Nghi nhất định sẽ không để yên vụ này nhưng không nghĩ là nhanh như vậy. Dù sao Tống Gia Linh mới là con ruột của bà ấy. Bà ấy không bênh cô ta thì bênh cô chắc?
/176
|