Tống Gia Tuệ mời Dương Hoàng An ăn bữa tối, không ngờ anh ta lại đồng ý thật. Sau đó anh ta mới lái xe đưa cô về căn biệt thự, chiếc xe đỗ dưới đường bên ngoài đối diện cánh cửa sắt không xa, trời cũng nhá nhem tối, ánh đèn yếu ớt cũng không chiếu rõ được mọi vật.
“Cảm ơn anh, tôi xuống xe ở đây là được rồi”, xe từ bên ngoài không được phép lái vào trong.
Đúng lúc đó, xe của Hoàng Minh Huân cũng từ từ lái vào cánh cổng sắt, tài xế thông qua cửa kính của xe nhìn thấy chiếc xe đỗ bên đường, vội vàng nói “Thiếu gia, hình như thiếu phu nhân đang ngồi trong chiếc xe đằng kia! Hả… không đúng, thiếu phu nhân làm sao có thể ở cùng một người đàn ông khi mà trời đã tối thế này”.
Vốn dĩ đang nhắm mắt thư giãn nghỉ ngơi, Hoàng Minh Huân nghe thấy câu nói sau cùng liền mở mắt “Dừng xe.”
Chiếc xe phanh kít lập tức dừng lại.
Hoàng Minh Huân thò đầu ra khỏi cửa xe nhìn về phía chiếc xe Porsche đỗ bên đường, trời cũng đã tối hơn nhưng bên trong chiếc xe đó có bật đèn nên anh cũng lờ mờ nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong chiếc xe.
“Tôi về trước đây! Anh buông được chuyện quá khứ là tốt rồi” Nói xong cô liền quay người đang định mở cửa xe bước xuống nhưng đột nhiên, một cánh tay nắm chặt lấy cổ tay cô.
Khuôn mặt anh tú của Dương Hoàng An khẽ nở một nụ cười ấm áp nhìn cô “Đợi đã, hình như trên đầu em có cái gì thì phải, để anh giúp em bỏ nó đi”.
Tống Gia Tuệ vội lấy một tay kia vuốt vuốt mái tóc từ trên đỉnh đầu xuống, Dương Hoàng An lại nhanh chóng nắm lấy nốt bàn tay còn lại của cô “Đừng động đậy, hình như là một con côn trùng”.
“Côn trùng?” mặt cô tái mét sợ hãi liền ngồi yên không động đậy trên chiếc ghế.
Dương Hoàng An nhướn người về phía cô, lấy toàn tấm thân mình chùm lấy người Tống Gia Tuệ, một tay anh ta ôm lấy đầu cô, tay kia thì đặt lên vai cô, khoảng cách của hai người không gần cũng không xa.
Tống Gia Tuệ lờ mờ cảm thấy hình như không khí có chút ngột ngạt, làm cô thở không được thoải mái lắm.
Ở một góc độ nào đó từ phía xa nhìn vào, cơ thể Dương Hoàng An hoàn toàn bao trọn lấy cơ thể cô, nhìn như hai người đang hôn nhau, hơn nữa còn là một nụ hôn nồng thắm vì ánh mắt họ đang hướng vào nhau.
“Thiếu… thiếu gia!” tài xế chỉ sợ mình nhìn nhầm, lắp ba lắp bắp nói.
“Tôi cũng có mắt!” Hoàng Minh Huân lạnh lùng nói “Tối nay chú nhìn thấy những gì, một chữ cũng không được nói ra ngoài, rõ chưa?”
“Tôi không nhìn thấy bất kỳ điều gì cả!” Chú Trương vội vàng nói “Thiếu gia, cậu cũng giữ gìn sức khỏe, sau khi đi công tác về cậu cũng làm việc suốt mấy ngày rồi, ngộ nhỡ cậu không chịu nổi thì thiếu phu nhân phải làm sao?”
Ánh mắt anh hướng về nơi chiếc xe đang đỗ không xa bên đường, nhếch mép cười lạnh lùng, khinh bỉ:“Người ta vẫn nói tôi chắc chắn sẽ chết trong vòng ba năm nữa, không ngờ có một số người không kiên nhẫn để đợi được ba năm cho tới lúc tôi chết”.
“Thiếu…”
“Lái xe!”
Hoàng Minh Huân từ từ đóng cửa kính xe lại, tài xế thấy vậy cũng không dám nói thêm gì, khởi động xe lái vào trong biệt thự.
Trực giác mách bảo Tống Gia Tuệ rằng không khí trên xe có gì đó khác thường, liền lúng túng đẩy anh ta ra, cũng chẳng quan tâm có hay không có côn trùng trên đầu nữa “Côn trùng chắc là bay đi rồi đúng không? Tôi không làm phiền thêm anh nữa, chúc anh ngủ ngon”.
Nói xong, cô liền bước xuống xe, đi nhanh về phía cánh cổng sắt.
Dương Hoàng An nhìn theo tấm thân nhỏ bé của cô đang rảo bước cho tới khi bóng hình cô đi khuất hẳn khỏi tầm mắt, anh ta mới từ trong túi quần rút ra bao thuốc, lấy một điếu rồi châm lửa, tay kẹp chặt điếu thuốc đưa lên miệng, điếu thuốc nhanh chóng được anh ta hút hết, sau đó liền vứt đầu thuốc ra ngoài cửa sổ. Anh ta khởi động chiếc xe, rời khỏi căn biệt thự.
Khi Tống Gia Tuệ về tới phòng liền cảm thấy bầu không khí có gì đó không được bình thường. Cô lần mò tới chỗ công tắc, bật đèn lên, liền nhìn thấy ngồi trên giường là một người đàn ông. Đột nhiên lùi người hai bước, lấy tay vuốt vuốt ngực, nhìn Hoàng Minh Huân với ánh mắt trách móc: “Sao anh không bật đèn cũng không lên tiếng? Dọa em sợ chết khiếp!”
“Dọa em sợ chết khiếp?” Hoàng Minh Huân từ từ quay người lại, cười như không cười nói: “Gan em to như thế? Anh làm sao có thể dọa chết em được?”
Vụng trộm với người đàn ông khác, còn dám đưa nhau về tận cửa nhà như thế, gan có mà bay lên trời rồi.
“Gan em to? Ý anh là gì?” Tống Gia Tuệ bĩu môi, đem túi xách móc lên tủ đồ, sau đó chuẩn bị đồ đi vào nhà tắm “Mẹ em gọi điện tới nói rằng không thấy chị em đâu, đến hộ chiếu cùng với một số tiền cũng biến mất. Huân, anh có thể giúp em tra xem rốt cuộc chị ấy đã đi đâu không?”
Ánh mắt Hoàng Minh Huân chuyển sang sắc thái nhìn buồn chán, ảm đạm “Anh phát hiện giờ em sai anh làm việc thuận tay thuận miệng hơn rồi”.
“Làm gì có chứ!” cô cười cười hai tiếng, nói với anh giọng làm lành “Sắc mặt anh không được tốt cho lắm, có cần uống chút gì đó không, em đi chuẩn bị giúp anh”.
Hoàng Minh Huân đang giận, nhìn cô cười lạnh “Đúng là hiếm gặp, em còn thấy sắc mặt tôi không tốt”.
“Sao tối nay anh tỏ ra bí hiểm kiểu gì lạ vậy?” Tống Gia Tuệ lấy tay đặt lên trán anh, nhìn với vẻ hoài nghi xen lẫn chút lo lắng “Cũng chẳng bị sốt mà. Anh nói xem rốt cuộc có chuyện gì?”
Thấy vẻ mặt Hoàng Minh Huân vẫn lạnh tanh, xen lẫn chút giận dỗi, cô vội bỏ bộ đồ ngủ trên tay xuống, ngồi bên cạnh lay lay cánh tay anh nũng nịu “Anh yêu, là ai chọc giận anh?”
Hoàng Minh Huân nghe thấy lời ngọt hơn đường đó thốt ra, trong đầu tưởng tượng cảnh cô làm chuyện có lỗi với mình liền dứt khoát rút tay lại. Chưa đầy một giây một bàn tay cứng như thép ấn cô nằm trên giường, người cô bị một cơ thể to lớn đè lên. Đôi môi anh bao phủ lên đôi môi cô, một thứ âm thanh nghe không rõ ràng trong hơi thở gấp được phát ra “Em làm ra chuyện gì mà còn hỏi anh sao? Hôm nay lại còn nói cái giọng như vậy, là ai dạy em?”
Hơi thở đặc của đàn ông từ cơ thể anh cùng với mùi nhè nhẹ của thuốc bắc, chỉ có thể cảm nhận được từ môi anh truyền sang cô. Tống Gia Tuệ vùng vẫy một lát nhưng bất lực, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Hoàng Minh Huân ấn hai tay cô xuống gối, vẫn chưa hết giận “Người em toàn mùi thuốc lá, hôi chết đi được!”
Chắc mùi thuốc của anh thơm lắm đấy! Tống Gia Tuệ cảm thấy chắc anh hiểu lầm gì rồi nên mới hành động khác thường như vậy. Cô chỉ tiếp xúc với tàn thuốc trên xe của Dương Hoàng An thôi mà, làm gì hôi đến mức như anh nói, cô giơ chân lên đạp khẽ vào anh “Anh mau xuống đi, người anh nặng quá. Chúng ta nói chuyện rõ ràng đã…”
“Cảm ơn anh, tôi xuống xe ở đây là được rồi”, xe từ bên ngoài không được phép lái vào trong.
Đúng lúc đó, xe của Hoàng Minh Huân cũng từ từ lái vào cánh cổng sắt, tài xế thông qua cửa kính của xe nhìn thấy chiếc xe đỗ bên đường, vội vàng nói “Thiếu gia, hình như thiếu phu nhân đang ngồi trong chiếc xe đằng kia! Hả… không đúng, thiếu phu nhân làm sao có thể ở cùng một người đàn ông khi mà trời đã tối thế này”.
Vốn dĩ đang nhắm mắt thư giãn nghỉ ngơi, Hoàng Minh Huân nghe thấy câu nói sau cùng liền mở mắt “Dừng xe.”
Chiếc xe phanh kít lập tức dừng lại.
Hoàng Minh Huân thò đầu ra khỏi cửa xe nhìn về phía chiếc xe Porsche đỗ bên đường, trời cũng đã tối hơn nhưng bên trong chiếc xe đó có bật đèn nên anh cũng lờ mờ nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong chiếc xe.
“Tôi về trước đây! Anh buông được chuyện quá khứ là tốt rồi” Nói xong cô liền quay người đang định mở cửa xe bước xuống nhưng đột nhiên, một cánh tay nắm chặt lấy cổ tay cô.
Khuôn mặt anh tú của Dương Hoàng An khẽ nở một nụ cười ấm áp nhìn cô “Đợi đã, hình như trên đầu em có cái gì thì phải, để anh giúp em bỏ nó đi”.
Tống Gia Tuệ vội lấy một tay kia vuốt vuốt mái tóc từ trên đỉnh đầu xuống, Dương Hoàng An lại nhanh chóng nắm lấy nốt bàn tay còn lại của cô “Đừng động đậy, hình như là một con côn trùng”.
“Côn trùng?” mặt cô tái mét sợ hãi liền ngồi yên không động đậy trên chiếc ghế.
Dương Hoàng An nhướn người về phía cô, lấy toàn tấm thân mình chùm lấy người Tống Gia Tuệ, một tay anh ta ôm lấy đầu cô, tay kia thì đặt lên vai cô, khoảng cách của hai người không gần cũng không xa.
Tống Gia Tuệ lờ mờ cảm thấy hình như không khí có chút ngột ngạt, làm cô thở không được thoải mái lắm.
Ở một góc độ nào đó từ phía xa nhìn vào, cơ thể Dương Hoàng An hoàn toàn bao trọn lấy cơ thể cô, nhìn như hai người đang hôn nhau, hơn nữa còn là một nụ hôn nồng thắm vì ánh mắt họ đang hướng vào nhau.
“Thiếu… thiếu gia!” tài xế chỉ sợ mình nhìn nhầm, lắp ba lắp bắp nói.
“Tôi cũng có mắt!” Hoàng Minh Huân lạnh lùng nói “Tối nay chú nhìn thấy những gì, một chữ cũng không được nói ra ngoài, rõ chưa?”
“Tôi không nhìn thấy bất kỳ điều gì cả!” Chú Trương vội vàng nói “Thiếu gia, cậu cũng giữ gìn sức khỏe, sau khi đi công tác về cậu cũng làm việc suốt mấy ngày rồi, ngộ nhỡ cậu không chịu nổi thì thiếu phu nhân phải làm sao?”
Ánh mắt anh hướng về nơi chiếc xe đang đỗ không xa bên đường, nhếch mép cười lạnh lùng, khinh bỉ:“Người ta vẫn nói tôi chắc chắn sẽ chết trong vòng ba năm nữa, không ngờ có một số người không kiên nhẫn để đợi được ba năm cho tới lúc tôi chết”.
“Thiếu…”
“Lái xe!”
Hoàng Minh Huân từ từ đóng cửa kính xe lại, tài xế thấy vậy cũng không dám nói thêm gì, khởi động xe lái vào trong biệt thự.
Trực giác mách bảo Tống Gia Tuệ rằng không khí trên xe có gì đó khác thường, liền lúng túng đẩy anh ta ra, cũng chẳng quan tâm có hay không có côn trùng trên đầu nữa “Côn trùng chắc là bay đi rồi đúng không? Tôi không làm phiền thêm anh nữa, chúc anh ngủ ngon”.
Nói xong, cô liền bước xuống xe, đi nhanh về phía cánh cổng sắt.
Dương Hoàng An nhìn theo tấm thân nhỏ bé của cô đang rảo bước cho tới khi bóng hình cô đi khuất hẳn khỏi tầm mắt, anh ta mới từ trong túi quần rút ra bao thuốc, lấy một điếu rồi châm lửa, tay kẹp chặt điếu thuốc đưa lên miệng, điếu thuốc nhanh chóng được anh ta hút hết, sau đó liền vứt đầu thuốc ra ngoài cửa sổ. Anh ta khởi động chiếc xe, rời khỏi căn biệt thự.
Khi Tống Gia Tuệ về tới phòng liền cảm thấy bầu không khí có gì đó không được bình thường. Cô lần mò tới chỗ công tắc, bật đèn lên, liền nhìn thấy ngồi trên giường là một người đàn ông. Đột nhiên lùi người hai bước, lấy tay vuốt vuốt ngực, nhìn Hoàng Minh Huân với ánh mắt trách móc: “Sao anh không bật đèn cũng không lên tiếng? Dọa em sợ chết khiếp!”
“Dọa em sợ chết khiếp?” Hoàng Minh Huân từ từ quay người lại, cười như không cười nói: “Gan em to như thế? Anh làm sao có thể dọa chết em được?”
Vụng trộm với người đàn ông khác, còn dám đưa nhau về tận cửa nhà như thế, gan có mà bay lên trời rồi.
“Gan em to? Ý anh là gì?” Tống Gia Tuệ bĩu môi, đem túi xách móc lên tủ đồ, sau đó chuẩn bị đồ đi vào nhà tắm “Mẹ em gọi điện tới nói rằng không thấy chị em đâu, đến hộ chiếu cùng với một số tiền cũng biến mất. Huân, anh có thể giúp em tra xem rốt cuộc chị ấy đã đi đâu không?”
Ánh mắt Hoàng Minh Huân chuyển sang sắc thái nhìn buồn chán, ảm đạm “Anh phát hiện giờ em sai anh làm việc thuận tay thuận miệng hơn rồi”.
“Làm gì có chứ!” cô cười cười hai tiếng, nói với anh giọng làm lành “Sắc mặt anh không được tốt cho lắm, có cần uống chút gì đó không, em đi chuẩn bị giúp anh”.
Hoàng Minh Huân đang giận, nhìn cô cười lạnh “Đúng là hiếm gặp, em còn thấy sắc mặt tôi không tốt”.
“Sao tối nay anh tỏ ra bí hiểm kiểu gì lạ vậy?” Tống Gia Tuệ lấy tay đặt lên trán anh, nhìn với vẻ hoài nghi xen lẫn chút lo lắng “Cũng chẳng bị sốt mà. Anh nói xem rốt cuộc có chuyện gì?”
Thấy vẻ mặt Hoàng Minh Huân vẫn lạnh tanh, xen lẫn chút giận dỗi, cô vội bỏ bộ đồ ngủ trên tay xuống, ngồi bên cạnh lay lay cánh tay anh nũng nịu “Anh yêu, là ai chọc giận anh?”
Hoàng Minh Huân nghe thấy lời ngọt hơn đường đó thốt ra, trong đầu tưởng tượng cảnh cô làm chuyện có lỗi với mình liền dứt khoát rút tay lại. Chưa đầy một giây một bàn tay cứng như thép ấn cô nằm trên giường, người cô bị một cơ thể to lớn đè lên. Đôi môi anh bao phủ lên đôi môi cô, một thứ âm thanh nghe không rõ ràng trong hơi thở gấp được phát ra “Em làm ra chuyện gì mà còn hỏi anh sao? Hôm nay lại còn nói cái giọng như vậy, là ai dạy em?”
Hơi thở đặc của đàn ông từ cơ thể anh cùng với mùi nhè nhẹ của thuốc bắc, chỉ có thể cảm nhận được từ môi anh truyền sang cô. Tống Gia Tuệ vùng vẫy một lát nhưng bất lực, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Hoàng Minh Huân ấn hai tay cô xuống gối, vẫn chưa hết giận “Người em toàn mùi thuốc lá, hôi chết đi được!”
Chắc mùi thuốc của anh thơm lắm đấy! Tống Gia Tuệ cảm thấy chắc anh hiểu lầm gì rồi nên mới hành động khác thường như vậy. Cô chỉ tiếp xúc với tàn thuốc trên xe của Dương Hoàng An thôi mà, làm gì hôi đến mức như anh nói, cô giơ chân lên đạp khẽ vào anh “Anh mau xuống đi, người anh nặng quá. Chúng ta nói chuyện rõ ràng đã…”
/176
|