“Tống Gia Linh?” Trần Nam hỏi ngược lại “Tất cả mọi chuyện cô ta làm anh đều biết cả rồi, cô ta nói em ăn cắp tác phẩm, hại em lâm thân vào cảnh như bây giờ… lại còn hại hai ta phân cách, em từ bao giờ học được cách lấy ân báo oán đấy?”
Tống Gia Tuệ nheo mày nhìn anh ta “Chị ấy càng nhằm vào tôi thì điều đó càng chứng tỏ tình cảm chị ấy dành cho anh”.
“Ha ha. Em tha thứ cho cô ta như vậy nghĩ là cũng có thể cho anh một cơ hội?” Trần Nam cười to tiếng, cũng không phản ứng rõ ràng, nói chuyển chủ đều câu chuyện “Hình như em cũng không bị thương gì đúng không? Ăn đêm không? Anh đưa em đi ra ngoài ăn, trước đây em rất thích anh đưa đi ăn đêm mà!”
“Anh đã đến đến đây rồi tại sao vẫn còn không đi gặp chị ấy?” Tống Gia Tuệ tức giận, hai mắt trừng trừng nhìn anh ta.
“Có gì để mà gặp chứ? Dù sao cũng sắp ly hôn rồi. À đúng rồi, em khuyên cô ta ngoan ngoãn ký vào đơn ly hôn, tự nguyện đến với nhau, không hợp thì tự nguyện buông tha nhau, bằng không… anh sẽ làm cho cô ta thân bại danh liệt đấy, cả đời không ngóc đầu lên nổi”.
“Thái độ của anh đã giải thích vì sao tôi không thể tha thứ cho anh rồi. Chị tôi một lòng với anh vậy mà anh nỡ buông ra những lời vô tình thế kia, chửi anh nữa sẽ bẩn mồm tôi. Còn bây giờ mau cút đi!”
Tống Gia Tuệ tức giận không thể kiềm chế được mà mắng anh ta ngay tại bệnh viện mặc cho xung quanh có nhiều người nhòm ngó, chỉ trỏ. Hai chị em cô sao lại gặp phải một tên cặn bã thế này không biết! Trước đây vì hắn mà không thèm nhìn mặt nhau, đúng là mù quáng quá.
Trần Nam nhìn khuôn mặt tức giận của cô chỉ cười cho qua chuyện “Tuệ, chồng em có phải sắp chết rồi không? Anh ta dù gì cũng chưa ép nhà họ Trần tới con đường chết… Tuệ, hay là chúng ta thử tình yêu ngoài hôn nhân xem thế nào? Kích thích hơn em tưởng đấy! Yêu em hai năm, sau đó được trở về thời kỳ tự do ong bướm anh mới thấy những ngày tháng trước thật là khổ cực. Cứ yêu nhau như trước kia là hạnh phúc rồi cần gì phải kết hôn?”
Tống Gia Tuệ giơ tay lên định tát cho tên cặn bã này một cái nhưng anh ta nhanh chóng né được, tiếp tục nói “Xem bộ dạng em hình như không muốn rồi! Thôi thì bỏ đi, dù gì thì chồng em vẫn lù lù ở đấy, anh cũng vẫn sợ lắm” Nói xong, Trần Nam cười trào phúng quay người bỏ đi.
Tống Gia Tuệ cắn môi, giơ bàn tay lên vẫy xua đuổi anh ta như xua đuổi tà khí, mồm lẩm bẩm nguyền rủa Trần Nam sống không yên.
Nói xong cô vừa quay người thì bắt gặp ánh mắt tuyệt vọng của Tống Gia Linh. Tống Gia Tuệ không biết cô ấy đứng ở đầu cầu thang từ khi nào. Tống Gia Linh đã chứng kiến hết cảnh tượng vừa rồi, bao gồm cả những lời Trần Nam nói, sắc mặt Tống Gia Tuệ có chút biến đổi, vội vàng chạy tới đỡ cô ấy lên “Chị, sao chị lại xuống đây làm gì?”
Tống Gia Linh nhìn như già đi mấy tuổi, nhìn thẳng vào cô.
“Tuệ, trước đây là do chị sai rồi, em có đồng ý tha thứ cho chị không?”
Tống Gia Tuệ hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cũng vỗ nhẹ tay vào vai cô ấy an ủi “Đều là quá khứ rồi, tất cả em đều quên cả rồi”.
Ánh mắt Tống Gia Linh trùng xuống, ngồi xuống hàng ghế trước phòng bệnh gần đó tâm sự với cô “Là chị bị lòng ganh ghét đố kị làm mù quáng làm bao nhiêu chuyện ghê tởm đó. Ban đầu câu dẫn Trần Nam chỉ vì muốn em đau khổ nhưng không ngờ đến một ngày chị yêu anh ta thật.
Đặng Thanh Thanh làm điều xấu xa cũng đã phải trả giá bằng cả tính mạng. Em nói xem… nếu chị cũng nhảy lầu như cô ta, có phải em sẽ tha thứ cho chị không?”.
||||| Truyện đề cử: Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng |||||
Chuyện của Đặng Thanh Thanh đến bây giờ vẫn chưa làm cô hết ám ảnh. Nghe Lục Nhã Vy nói bố mẹ Đặng Thanh Thanh liên tục làm đơn kiện lên toà án mong muốn Ngô Bảo n phải chịu trách nhiệm trước sự việc đau lòng kia nhưng bất thành.
Tống Gia Tuệ nghe thấy vậy sợ run người, cô vội vàng khuyên ngăn “Chị không được nói những lời như thế! Chúng ta dù thế nào cũng là người một nhà. Nếu bố vẫn còn, nhất định ông ấy cũng hi vọng chị em mình sống hòa thuận, vui vẻ với nhau”.
“Bố! Bố…” Tống Gia Linh lí nhí, rồi hai mắt sáng lên như nghĩ ra điều gì đó, bảo “Ngày mai chúng ta đem cổ phần của Tập đoàn chia rõ ràng ra, chú ba nắm giữ Tập đoàn lâu quá rồi”.
“Nhưng mà sức khỏe của chị…”
“Cứ yên tâm! Chị hiểu rõ bản thân hơn bao giờ hết”.
Tống Gia Tuệ tự nhiên cảm thấy sự bình tĩnh bất thường này của Tống Gia Linh có chút gì đó là lạ, trong lòng cũng có chút nghi ngờ.
Ngày hôm sau, dưới sự yêu cầu dứt khoát của Tống Gia Linh và sự kiên quyết của Tống phu nhân, cổ phần của tập đoàn được chia rõ ràng. Tống Gia Tuệ có số cổ phần của bố để lại cùng với số cổ phần trước đó lấy được từ tay Tống Tiến Thành, bây giờ tổng số cổ phần cô nắm giữ là 29%. Tống phu nhân cũng giao hết cổ phần đang nắm cho Tống Gia Linh, để cô ấy có tổng cộng là 28% trong khi Tống Tiến Thành chỉ có 18%.
Sau khi phân rạch ròi, Tống Tiến Thành nhìn Tống Gia Tuệ và Tống Gia Linh với ánh mắt đầy hận thù, nhưng nhanh chóng giả bộ “Tuệ, bây giờ con là cổ đông lớn nhất của TD rồi, làm gì cũng phải đặt lợi ích của Tập đoàn lên hàng đầu. Cháu cũng biết rồi Tập đoàn HJ đang chuẩn bị khởi động dự án trên đảo An Cát, bên đó vẫn chưa công bố đối tác, hay là… con nói một tiếng với cậu ấy để TD có một cơ hội”.
Tống Gia Tuệ thẳng thừng từ chối vì không muốn người khác bảo cô lợi dụng mối quan hệ, cám dỗ Hoàng Minh Huân để có được dự án đó. Nếu TD thật sự có bản lĩnh thì sẽ được làm đối tác của HJ trong dự án lần này còn không cô cũng không muốn làm anh khó xử, ảnh hưởng lợi ích HJ.
[…]
Sáng hôm sau, Tống Gia Tuệ vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ liền nhận được điện thoại của Tống phu nhân ở đầu dây bên kia khóc nức nở rồi nói với giọng vô cùng lo lắng “Tuệ, tiểu Linh có tới tìm con không? Không thấy con bé đâu cả!”
“Cái gì?” Tống Gia Tuệ nghe thấy thì tỉnh hẳn, vội vàng hỏi: “Sao lại không thấy chị ấy đâu? Mẹ đã hỏi người trực kiểm tra camera của bệnh viện chưa?”
“Mẹ hỏi rồi, tối qua nó gọi một cuộc điện thoại xong liền vội vàng hấp tấp đi ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa thấy đâu. Là lỗi của mẹ, mẹ không nên để nó một mình ở bệnh viện…”
“Mẹ bình tĩnh hãy, đừng lo lắng quá” Tống Gia Tuệ nghĩ một lát, đột nhiên nhớ tới ánh mắt tuyệt vọng của cô ta mấy hôm trước khi nhìn Trần Nam, tim cô như thắt lại, nói giọng run lên “Có thể tối qua chị ấy đi tìm gặp Trần Nam, để con đi tìm anh ta hỏi”.
Tống phu nhân vẫn khóc nấc lên, Tống Gia Tuệ lại bảo bà về nhà xem thế nào, hai người phân chia nhau đi tìm.
Tống Gia Tuệ nheo mày nhìn anh ta “Chị ấy càng nhằm vào tôi thì điều đó càng chứng tỏ tình cảm chị ấy dành cho anh”.
“Ha ha. Em tha thứ cho cô ta như vậy nghĩ là cũng có thể cho anh một cơ hội?” Trần Nam cười to tiếng, cũng không phản ứng rõ ràng, nói chuyển chủ đều câu chuyện “Hình như em cũng không bị thương gì đúng không? Ăn đêm không? Anh đưa em đi ra ngoài ăn, trước đây em rất thích anh đưa đi ăn đêm mà!”
“Anh đã đến đến đây rồi tại sao vẫn còn không đi gặp chị ấy?” Tống Gia Tuệ tức giận, hai mắt trừng trừng nhìn anh ta.
“Có gì để mà gặp chứ? Dù sao cũng sắp ly hôn rồi. À đúng rồi, em khuyên cô ta ngoan ngoãn ký vào đơn ly hôn, tự nguyện đến với nhau, không hợp thì tự nguyện buông tha nhau, bằng không… anh sẽ làm cho cô ta thân bại danh liệt đấy, cả đời không ngóc đầu lên nổi”.
“Thái độ của anh đã giải thích vì sao tôi không thể tha thứ cho anh rồi. Chị tôi một lòng với anh vậy mà anh nỡ buông ra những lời vô tình thế kia, chửi anh nữa sẽ bẩn mồm tôi. Còn bây giờ mau cút đi!”
Tống Gia Tuệ tức giận không thể kiềm chế được mà mắng anh ta ngay tại bệnh viện mặc cho xung quanh có nhiều người nhòm ngó, chỉ trỏ. Hai chị em cô sao lại gặp phải một tên cặn bã thế này không biết! Trước đây vì hắn mà không thèm nhìn mặt nhau, đúng là mù quáng quá.
Trần Nam nhìn khuôn mặt tức giận của cô chỉ cười cho qua chuyện “Tuệ, chồng em có phải sắp chết rồi không? Anh ta dù gì cũng chưa ép nhà họ Trần tới con đường chết… Tuệ, hay là chúng ta thử tình yêu ngoài hôn nhân xem thế nào? Kích thích hơn em tưởng đấy! Yêu em hai năm, sau đó được trở về thời kỳ tự do ong bướm anh mới thấy những ngày tháng trước thật là khổ cực. Cứ yêu nhau như trước kia là hạnh phúc rồi cần gì phải kết hôn?”
Tống Gia Tuệ giơ tay lên định tát cho tên cặn bã này một cái nhưng anh ta nhanh chóng né được, tiếp tục nói “Xem bộ dạng em hình như không muốn rồi! Thôi thì bỏ đi, dù gì thì chồng em vẫn lù lù ở đấy, anh cũng vẫn sợ lắm” Nói xong, Trần Nam cười trào phúng quay người bỏ đi.
Tống Gia Tuệ cắn môi, giơ bàn tay lên vẫy xua đuổi anh ta như xua đuổi tà khí, mồm lẩm bẩm nguyền rủa Trần Nam sống không yên.
Nói xong cô vừa quay người thì bắt gặp ánh mắt tuyệt vọng của Tống Gia Linh. Tống Gia Tuệ không biết cô ấy đứng ở đầu cầu thang từ khi nào. Tống Gia Linh đã chứng kiến hết cảnh tượng vừa rồi, bao gồm cả những lời Trần Nam nói, sắc mặt Tống Gia Tuệ có chút biến đổi, vội vàng chạy tới đỡ cô ấy lên “Chị, sao chị lại xuống đây làm gì?”
Tống Gia Linh nhìn như già đi mấy tuổi, nhìn thẳng vào cô.
“Tuệ, trước đây là do chị sai rồi, em có đồng ý tha thứ cho chị không?”
Tống Gia Tuệ hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cũng vỗ nhẹ tay vào vai cô ấy an ủi “Đều là quá khứ rồi, tất cả em đều quên cả rồi”.
Ánh mắt Tống Gia Linh trùng xuống, ngồi xuống hàng ghế trước phòng bệnh gần đó tâm sự với cô “Là chị bị lòng ganh ghét đố kị làm mù quáng làm bao nhiêu chuyện ghê tởm đó. Ban đầu câu dẫn Trần Nam chỉ vì muốn em đau khổ nhưng không ngờ đến một ngày chị yêu anh ta thật.
Đặng Thanh Thanh làm điều xấu xa cũng đã phải trả giá bằng cả tính mạng. Em nói xem… nếu chị cũng nhảy lầu như cô ta, có phải em sẽ tha thứ cho chị không?”.
||||| Truyện đề cử: Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng |||||
Chuyện của Đặng Thanh Thanh đến bây giờ vẫn chưa làm cô hết ám ảnh. Nghe Lục Nhã Vy nói bố mẹ Đặng Thanh Thanh liên tục làm đơn kiện lên toà án mong muốn Ngô Bảo n phải chịu trách nhiệm trước sự việc đau lòng kia nhưng bất thành.
Tống Gia Tuệ nghe thấy vậy sợ run người, cô vội vàng khuyên ngăn “Chị không được nói những lời như thế! Chúng ta dù thế nào cũng là người một nhà. Nếu bố vẫn còn, nhất định ông ấy cũng hi vọng chị em mình sống hòa thuận, vui vẻ với nhau”.
“Bố! Bố…” Tống Gia Linh lí nhí, rồi hai mắt sáng lên như nghĩ ra điều gì đó, bảo “Ngày mai chúng ta đem cổ phần của Tập đoàn chia rõ ràng ra, chú ba nắm giữ Tập đoàn lâu quá rồi”.
“Nhưng mà sức khỏe của chị…”
“Cứ yên tâm! Chị hiểu rõ bản thân hơn bao giờ hết”.
Tống Gia Tuệ tự nhiên cảm thấy sự bình tĩnh bất thường này của Tống Gia Linh có chút gì đó là lạ, trong lòng cũng có chút nghi ngờ.
Ngày hôm sau, dưới sự yêu cầu dứt khoát của Tống Gia Linh và sự kiên quyết của Tống phu nhân, cổ phần của tập đoàn được chia rõ ràng. Tống Gia Tuệ có số cổ phần của bố để lại cùng với số cổ phần trước đó lấy được từ tay Tống Tiến Thành, bây giờ tổng số cổ phần cô nắm giữ là 29%. Tống phu nhân cũng giao hết cổ phần đang nắm cho Tống Gia Linh, để cô ấy có tổng cộng là 28% trong khi Tống Tiến Thành chỉ có 18%.
Sau khi phân rạch ròi, Tống Tiến Thành nhìn Tống Gia Tuệ và Tống Gia Linh với ánh mắt đầy hận thù, nhưng nhanh chóng giả bộ “Tuệ, bây giờ con là cổ đông lớn nhất của TD rồi, làm gì cũng phải đặt lợi ích của Tập đoàn lên hàng đầu. Cháu cũng biết rồi Tập đoàn HJ đang chuẩn bị khởi động dự án trên đảo An Cát, bên đó vẫn chưa công bố đối tác, hay là… con nói một tiếng với cậu ấy để TD có một cơ hội”.
Tống Gia Tuệ thẳng thừng từ chối vì không muốn người khác bảo cô lợi dụng mối quan hệ, cám dỗ Hoàng Minh Huân để có được dự án đó. Nếu TD thật sự có bản lĩnh thì sẽ được làm đối tác của HJ trong dự án lần này còn không cô cũng không muốn làm anh khó xử, ảnh hưởng lợi ích HJ.
[…]
Sáng hôm sau, Tống Gia Tuệ vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ liền nhận được điện thoại của Tống phu nhân ở đầu dây bên kia khóc nức nở rồi nói với giọng vô cùng lo lắng “Tuệ, tiểu Linh có tới tìm con không? Không thấy con bé đâu cả!”
“Cái gì?” Tống Gia Tuệ nghe thấy thì tỉnh hẳn, vội vàng hỏi: “Sao lại không thấy chị ấy đâu? Mẹ đã hỏi người trực kiểm tra camera của bệnh viện chưa?”
“Mẹ hỏi rồi, tối qua nó gọi một cuộc điện thoại xong liền vội vàng hấp tấp đi ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa thấy đâu. Là lỗi của mẹ, mẹ không nên để nó một mình ở bệnh viện…”
“Mẹ bình tĩnh hãy, đừng lo lắng quá” Tống Gia Tuệ nghĩ một lát, đột nhiên nhớ tới ánh mắt tuyệt vọng của cô ta mấy hôm trước khi nhìn Trần Nam, tim cô như thắt lại, nói giọng run lên “Có thể tối qua chị ấy đi tìm gặp Trần Nam, để con đi tìm anh ta hỏi”.
Tống phu nhân vẫn khóc nấc lên, Tống Gia Tuệ lại bảo bà về nhà xem thế nào, hai người phân chia nhau đi tìm.
/176
|