Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 62: Mình nên lựa chọn cả đời được anh cưng chiều sao
/387
|
Giờ khắc này, Đàm Dịch Khiêm vốn nên ôm lấy cô, nhưng khi nhìn dáng vẻ cô rơi lệ, khóe miệng của anh lại lạnh lùng cong lên.
Hạ Tử Du, cô lại bắt đầu đóng kịch sao? Cô đã muốn chơi, tôi sẽ chơi với cô đến cùng!
Đàm Dịch Khiêm khẩn trương ôm lấy Hạ Tử Du, sau đó đặt cô ngồi lên ghế sofa trong phòng khách.
Cô vẫn nức nở, hai vai yếu ớt run nhè nhẹ. Cô cắn mạnh môi dưới để ngăn chặn sự khó chịu trong lòng.
"Đừng khóc nữa.... Ngốc ạ, có tôi ở đây!!" Đàm Dịch Khiêm đặt cô lên đùi, ngón tay cái yêu thương lau đi những giọt lệ ở khóe mắt và gò má cô.
Cô tựa vào lồng ngực anh như thể mất đi hơi sức, nước mắt vẫn chảy xuống không ngừng.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, nói lời yêu thương, "Đừng khóc, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Tử Du chỉ xua tay, không nói gì cả.
"Có phải đang giận tôi không?" Anh vờ như không hiểu tâm trạng lúc này của cô, cố ý đơn giản mọi việc.
Cô vẫn xua tay, không muốn trả lời gì cả.
Cô khóc một trận bằng tất cả sức lực. Mười năm nay, cô thật sự rất mệt, rất mệt....
Che giấu bí mật đó mười năm, bí mật đó như thể một tòa núi khổng lồ đặt ở trong lòng cô, khiến cô sắp không thở nổi.
Cô từng nghĩ đến việc tìm thời gian thích hợp nói thẳng chuyện này với mọi người. Nhưng cô thật không ngờ, cô còn chưa kịp trả lại những thứ hiện cô đang có về chỗ cũ thì cô lại gặp được anh....
Lúc trước cô có thể bình tĩnh bởi vì giữa cô và anh chỉ là Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm, không liên quan đến bất cứ ai. Tương lai dù cô và Đàm Dịch Khiêm có kết quả thế nào cũng không ảnh hưởng đến Đường Hân, nhưng mà....
Tại sao ông trời lại khiến cho việc cô mạo danh Đường Hân dính lứu tới anh?
Cô thà rằng anh chấm dứt quan hệ với cô bởi vì tìm được bạn gái mất tích nhiều năm, cũng không muốn anh tiếp tục ở bên cô với thân phận như hiện tại....
Cô cảm thấy mình đã muôn đời muôn kiếp không trở lại được, bởi vì cô không chỉ cướp đi thân phận của Đường Hân, thậm chí còn trơ trẽn cướp đi hạnh phúc vốn nên thuộc về Đường Hân....
Khuỷu tay ấp áp của Đàm Dịch Khiêm bao quanh lấy cô, ôm cô thật chặt, nói dịu dàng, "Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc em đang nghĩ gì trong lòng không? Em như vậy sẽ khiến tôi lo lắng."
Đôi mắt mọng nước ngước lên nhìn anh, Hạ Tử Du muốn thốt lên, "Đàm Dịch Khiêm, thật ra tôi...."
Nhìn anh, trong đầu cô lóe lên những hình ảnh khi cô và anh ở bên nhau mấy ngày nay.
Cô bắt đầu nhớ lại, đây là lần đầu tiên cô được một người yêu thương cưng chiều không phải vì thân phận thiên kim của nhà họ Hạ....
Cô biết anh đối xử tử tế với cô có lẽ cũng chỉ là gặp dịp thì chơi trong lúc anh chưa tìm được người con gái mình yêu thương, anh không có chút tình cảm gì với cô cả. Nhưng.... ngay cả chính cô cũng không hiểu vì sao cô có thể thích một người dễ dàng như vậy....
Nếu lúc này cô nói ra sự thật với anh, hai người có lẽ sẽ chấm dứt ngay tại lúc này, nhưng nếu như cô tiếp tục giấu diếm, có lẽ cả đời cô sẽ dính liền với thân phận của Đường Hân để được anh yêu thương suốt đời....
Nhưng cô thật sự có thể ích kỷ như vậy sao? Cô phải lựa chọn thế nào đây?
Hạ Tử Du, cô lại bắt đầu đóng kịch sao? Cô đã muốn chơi, tôi sẽ chơi với cô đến cùng!
Đàm Dịch Khiêm khẩn trương ôm lấy Hạ Tử Du, sau đó đặt cô ngồi lên ghế sofa trong phòng khách.
Cô vẫn nức nở, hai vai yếu ớt run nhè nhẹ. Cô cắn mạnh môi dưới để ngăn chặn sự khó chịu trong lòng.
"Đừng khóc nữa.... Ngốc ạ, có tôi ở đây!!" Đàm Dịch Khiêm đặt cô lên đùi, ngón tay cái yêu thương lau đi những giọt lệ ở khóe mắt và gò má cô.
Cô tựa vào lồng ngực anh như thể mất đi hơi sức, nước mắt vẫn chảy xuống không ngừng.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, nói lời yêu thương, "Đừng khóc, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Tử Du chỉ xua tay, không nói gì cả.
"Có phải đang giận tôi không?" Anh vờ như không hiểu tâm trạng lúc này của cô, cố ý đơn giản mọi việc.
Cô vẫn xua tay, không muốn trả lời gì cả.
Cô khóc một trận bằng tất cả sức lực. Mười năm nay, cô thật sự rất mệt, rất mệt....
Che giấu bí mật đó mười năm, bí mật đó như thể một tòa núi khổng lồ đặt ở trong lòng cô, khiến cô sắp không thở nổi.
Cô từng nghĩ đến việc tìm thời gian thích hợp nói thẳng chuyện này với mọi người. Nhưng cô thật không ngờ, cô còn chưa kịp trả lại những thứ hiện cô đang có về chỗ cũ thì cô lại gặp được anh....
Lúc trước cô có thể bình tĩnh bởi vì giữa cô và anh chỉ là Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm, không liên quan đến bất cứ ai. Tương lai dù cô và Đàm Dịch Khiêm có kết quả thế nào cũng không ảnh hưởng đến Đường Hân, nhưng mà....
Tại sao ông trời lại khiến cho việc cô mạo danh Đường Hân dính lứu tới anh?
Cô thà rằng anh chấm dứt quan hệ với cô bởi vì tìm được bạn gái mất tích nhiều năm, cũng không muốn anh tiếp tục ở bên cô với thân phận như hiện tại....
Cô cảm thấy mình đã muôn đời muôn kiếp không trở lại được, bởi vì cô không chỉ cướp đi thân phận của Đường Hân, thậm chí còn trơ trẽn cướp đi hạnh phúc vốn nên thuộc về Đường Hân....
Khuỷu tay ấp áp của Đàm Dịch Khiêm bao quanh lấy cô, ôm cô thật chặt, nói dịu dàng, "Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc em đang nghĩ gì trong lòng không? Em như vậy sẽ khiến tôi lo lắng."
Đôi mắt mọng nước ngước lên nhìn anh, Hạ Tử Du muốn thốt lên, "Đàm Dịch Khiêm, thật ra tôi...."
Nhìn anh, trong đầu cô lóe lên những hình ảnh khi cô và anh ở bên nhau mấy ngày nay.
Cô bắt đầu nhớ lại, đây là lần đầu tiên cô được một người yêu thương cưng chiều không phải vì thân phận thiên kim của nhà họ Hạ....
Cô biết anh đối xử tử tế với cô có lẽ cũng chỉ là gặp dịp thì chơi trong lúc anh chưa tìm được người con gái mình yêu thương, anh không có chút tình cảm gì với cô cả. Nhưng.... ngay cả chính cô cũng không hiểu vì sao cô có thể thích một người dễ dàng như vậy....
Nếu lúc này cô nói ra sự thật với anh, hai người có lẽ sẽ chấm dứt ngay tại lúc này, nhưng nếu như cô tiếp tục giấu diếm, có lẽ cả đời cô sẽ dính liền với thân phận của Đường Hân để được anh yêu thương suốt đời....
Nhưng cô thật sự có thể ích kỷ như vậy sao? Cô phải lựa chọn thế nào đây?
/387
|