Hạ Tử Du đứng lên, ngỡ ngàng gọi, "Ông xã?"
Đàm Dịch Khiêm lái thẳng ca nô vào bờ, sau đó cất bước đi về phía Hạ Tử Du.
Bởi vì Đàm Dịch Khiêm đeo kính đen, Hạ Tử Du không nhìn thấy được ánh mắt của Đàm Dịch Khiêm, chỉ có thể ngu ngơ đứng im một chỗ.
Không hề nói câu nào Đàm Dịch Khiêm đột nhiên bế bổng Hạ Tử Du lên.....
Một giây trước Hạ Tử Du còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi gặp lại Đàm Dịch Khiêm, thế nhưng một giây sau nhớ ra chuyện Đàm Dịch Khiêm ôm người đẹp đi đi mát vui vẻ ở Male, Hạ Tử Du tức giận vung tay đấm mạnh lên người anh, "Anh mau bỏ em ra, cái tên không có lương tâm này.... Em ghét anh...."
Đàm Dịch Khiêm thả Hạ Tử Du xuống rồi căn dặn cô, "Ôm anh!"
Lúc này Đàm Dịch Khiêm đã khởi động chiếc ca nô....
Hạ Tử Du đứng ở trong nước biển giận dỗi quay mặt đi, "Không thèm!"
Đàm Dịch Khiêm dịu dàng nói, "Anh đưa em đến chỗ này!"
"Em không đi, em muốn đi về!!"
Vừa nói Hạ Tử Du liền quay người cất bước đi về phía bờ cát không thèm quay đầu lại.
Đàm Dịch Khiêm đương nhiên là nhảy ngay xuống ca nô, tóm lấy cánh tay cô lại, "Ngoan nào!"
Hạ Tử Du dùng sức hất mạnh tay Đàm Dịch Khiêm ra, trong chớp mắt đã oan ức khóc đến mức đỏ cả mũi, cô tức giận nhưng cũng chỉ có thể quay mặt đi, khó chịu nói, "Đàm Dịch Khiêm, anh là đồ vô lương tâm...."
Vừa mới nghĩ tới chuyện anh biến mất mấy ngày nay cô đều trông ngóng anh trở về, anh đã không định xin lỗi cô thì thôi, thế mà còn dám vui vẻ đưa người đẹp đi chơi....
Vậy anh coi cô là cái gì chứ?
Nhìn dáng vẻ Hạ Tử Du vừa khóc vừa lau nước mắt, Đàm Dịch Khiêm rất đau lòng hỏi, "Vợ yêu à, sao em lại nói như thế?"
Hạ Tử Du vung hai tay đấm lên vòm ngực chắc khỏe của Đàm Dịch Khiêm, "Anh là đồ tồi tệ, khốn kiếp.... Không có lương tâm.....Em sinh cho anh ba đứa con thế mà anh dám vứt bỏ em....Cái đồ khốn kiếp....Từ nay về sau em không bao giờ tin anh nữa...."
Không thể hiểu nổi tại sao mình bị vợ yêu lên án lắm tội thế, Đàm Dịch Khiêm gỡ mắt kính xuống rồi giữ lấy hai bàn tay đang vung loạn xạ lên của Hạ Tử Du, biểu cảm trên gương mặt điển trai rất là vô tội, "Bà xã, ai đã chọc giận em nào?"
Hạ Tử Du hùng hổ lên án, "Mấy tờ bào đều viết.... Viết anh đến Male đi nghỉ mát với người đẹp, còn rất thân mật đưa tình với nhau.... Vì thế mấy ông bà ở nhà liền làm rùm beng lên, mẹ sợ em phải chịu thiệt thòi nên bảo em đến Male tìm anh. Anh có biết là khi em nghe thấy những đồng nghiệp trước kia của em nói anh đang ở Male thì em thấy khó chịu đến mức nào không? Rõ ràng là anh nói với em anh đi công tác ở Pháp, nhưng hóa ra lại.... Đàm Dịch Khiêm, em hận anh chết đi được ấy!!"
Giây phút này lông mày của Đàm Dịch Khiêm nhăn tít lại, anh không hề vui vẻ nói, "Mấy ông bà ở nhà đúng là muốn tạo phản rồi!" Thiệt là, anh chỉ muốn mấy ông bà ở nhà nghĩ cách nào để dụ Tử Du đến Male hộ anh, thế mà mấy ông bà ấy lại nghĩ ra cái chủ ý cùi bắp này chứ?
Hạ Tử Du ngước đôi mắt vẫn còn ngấn lệ nhìn chằm chằm vào Đàm Dịch Khiêm, tức giận nói, "Chính anh làm sai lại còn đổ lỗi cho ba mẹ chồng, anh đúng là chẳng có tí nhân tính nào hết!!"
Đàm Dịch Khiêm cố gắng giải thích, "Bà xã à...."
Hạ Tử Du đẩy mạnh Đàm Dịch Khiêm ra, bước đi thẳng một lèo.
Lại một lần nữa Đàm Dịch Khiêm ba chân bốn cẳng đuổi theo vợ yêu của mình, kéo mạnh cô lại ôm vào trong ngực.
Tâm trạng của Hạ Tử Du giờ phút này đã mất khống chế, giãy giụa kịch liệt, "Anh buông em ra mau, buông em ra...."
Đàm Dịch Khiêm siết chặt lấy hai tay Hạ Tử Du, dịu dàng nhỏ nhẹ ôn hòa nói, "Bà xã này, cứ cho là em phán anh tội tử hình đi nữa thì em cũng phải cho anh một cơ hội để chống án chứ!"
"Anh vốn dĩ đâu có cần chống án.... Đầu tiên là Đường Hân, sau đó lại là Đan Nhất Thuần, bây giờ là một người đẹp từ trên trời rơi xuống, bên cạnh anh đúng là chưa bao giờ thiếu phụ nữ nhỉ...."
Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc hiểu rõ tại sao đại đa số đàn ông nhiều lúc đều nói là phụ nữ rất hay cố tình gây sự, nhất là lúc gây gổ cái vã với đàn ông chỉ số thông minh luôn dưới không.
Bởi vì yêu đến mức thê thảm người con gái đang nước mắt vòng quanh đứng trước mặt này, Đàm Dịch Khiêm không dám to tiếng dù chỉ một chút, chỉ vì sợ mình dọa cô sợ, anh cực kỳ kiên nhẫn dỗ dành cô, "Bà xã, anh đối với mấy người phụ nữ kia như thế nào em cũng biết mà, ngay cả đụng một cái anh cũng chưa từng đụng đến họ mà...."
Hạ Tử Du trợn mắt lườm anh, càng lúc càng tức, "Ý của anh là anh đang tiếc vì không chạm đến họ?"
Đàm Dịch Khiêm lại một lần nữa cảm thấy bi ai bởi khả năng thấu hiểu của phụ nữ....
Càng bi ai đau khổ hơn hết chính là cho dù vợ yêu đang cố tình gây sự thế nhưng anh vẫn phải cẩn thận hầu hạ, "Vợ yêu ơi, em biết là anh không có ý này mà....Anh chỉ muốn giải thích cho em hiểu, người mà Đàm Dịch Khiêm anh muốn cả đời chỉ có một Hạ Tử Du em mà thôi, mấy loại phụ nữ tầm thường đó làm sao có thể sánh với em được đây?"
"Em không thèm nghe những lời ngon tiếng ngọt của anh đâu!!" Hạ Tử Du quay mặt đi, hoàn toàn không thềm liếc đến Đàm Dịch Khiêm dù chỉ một lần, "Bọn đàn ông các anh lúc đi ngoại tình thì luôn có trăm ngàn cái lý do.... À, không đúng, em và anh chưa có kết hôn thế thì cũng không nói là anh đi ngoại tình được, mà là em ngốc, là em khờ khạo, mới có thể ngây ngô tin tưởng anh đến thế...."
Mặt mũi Đàm Dịch Khiêm sa sầm xuống, nghiêm mặt nói, "Thưa cô Hạ Tử Du à, tôi cầu xin cô hãy cho chồng tương lai của cô được có một khoảng thời gian tự do để giải thích mà không bị quấy nhiễu được không?"
Hạ Tử Du hất cằm lên nói, "Anh nói đi ——"
"Sự thật đúng là anh có nhờ mấy ông bà trong nhà che giấu hộ anh chuyện anh đi Male, nhưng tuyệt đối không phải lừa em đến đây để vờn quanh cùng người đẹp gì đó....."
Hạ Tử Du không nhịn được chen ngang vào, "Nếu như đến Male, tại sao anh còn gạt em nói là đến Pháp! Còn nữa nha, tin tức có thể thêu dệt vô cớ, nhưng mà người của khách sạn nói cũng không sai chứ? Bọn họ nói bên cạnh anh đúng thật là có một người phụ nữ trẻ xinh đẹp đấy."
Đàm Dịch Khiêm dùng giọng nhỏ nhẹ dịu dàng dỗ dành, "Bà xã, anh cần em đi với anh đến một nơi, đến đó rồi anh sẽ giải thích cho em."
Hạ Tử Du bướng bỉnh nói, "Anh mà không giải thích rõ với em, em sẽ không đi đâu hết!!"
Đàm Dịch Khiêm đột nhiên phát hiện mình thế nhưng cũng có lúc lúng túng không thể làm gì mà cũng không biết phải làm sao....
Đàm Dịch Khiêm thử ôm chặt eo Hạ Tử Du dụ dỗ, "Ngoan, đừng giận anh mà."
Hạ Tử Du tránh ra, "Đương nhiên là em đang giận rồi, anh bỏ em một mình ở nhà...." Sau khi sinh con xong tuyến lệ của Hạ Tử Du bỗng trở nên phát triển dồi dào, giây phút này chóp mũi ngứa ngứa cay cay, nước mắt cũng theo đó trực trào muốn tuôn ra.
Đàm Dịch Khiêm áy náy nói, "Đừng khóc, anh đau lòng lắm...."
Hạ Tử Du vừa nói vừa lau nước mắt như trẻ con, "Anh mà cũng biết đau lòng ư!"
Đàm Dịch Khiêm vừa bực mình vừa buồn cười, bây giờ anh đang rất phân vân chọn lựa giữa hai việc một là ôm cô vào lòng hai là đánh vào cái mông cô một trận.
"Bà xã...."
"Đừng gọi em, em không phải là bà xã của đâu."
Đàm Dịch Khiêm cười trêu nói, "Đã sinh cho anh tận ba đứa rồi, chẳng lẽ còn có ai khác muốn lấy em à?"
Hạ Tử Du bị lời nói của Dịch Khiêm chọc cho dở khóc dở cười, cô lại vung tay đấm anh thật mạnh, "Anh lại bắt nạt em...."
Lúc này đây Đàm Dịch Khiêm không hề ngăn cản vợ yêu xả giận, mặc cho cô đánh....
Cho đến khi cô đánh đến mệt, không nỡ đánh anh nữa thì mới từ từ buông tay.
Đàm Dịch Khiêm vươn tay ôm chặt eo cô sau khi thấy cô không đánh mình nữa, "Giờ đã hết giận chưa?"
Hạ Tử Du im lặng cúi đầu.
Đàm Dịch Khiêm tháo găng tay ra, nhẹ nhàng nâng gương mặt Hạ Tử Du lên, "Em xem đi, khóc đến nỗi giống hệt như con một mèo mướp rồi, trông xấu xí quá đi.... Em như thế này, sao anh lại yêu em nhiều thế nhỉ?"
Hạ Tử Du chợt ngước mắt lườm anh, "Anh mới là con mèo mướp ấy, anh không lấy em nữa thì sẽ không có người khác lấy em chắc?"
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười, ngay sau đó dùng ngón tay cái lau đi những vệt nước mắt còn vương lại trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du, dịu dàng nói, "Được rồi, đừng khóc nữa, đều là lỗi của anh, anh nhận lỗi với em được chưa...."
"Em không cần anh giả bộ vờ vĩnh!" Hạ Tử Du hất mạnh tay Đàm Dịch Khiêm ra.
Ai ngờ, "Hừ ——"
Tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ miệng Đàm Dịch Khiêm.
Hạ Tử Dụ vốn đang muốn xoay người bỏ đi thì lại nhìn thấy gương mặt nhăn nhó đau đớn của Đàm Dịch Khiêm, nhìn kỹ lại thì thấy bàn tay anh đang từ từ co lại thành nắm đấm, Hạ Tử Du hoang mang hỏi, "Anh.....Anh làm sao vậy?"
"Không sao."
Nhưng đúng lúc Đàm Dịch Khiêm nói câu không sao đâu đó Hạ Tử Du thì lại nhìn thấy từ những kẽ hỡ mấy ngón tay co thành nắm đấm của anh đang chảy ra máu đỏ tươi.....
"Ối, anh chảy máu kìa!!" Hạ Tử Du sợ hết hồn, trong phút chốc cũng quẳng luôn vấn đề đang tranh cãi với anh sang một bên, vội vàng cầm tay anh lên hỏi, "Sao tay anh lại bị chảy máu thế này?"
Đàm Dịch Khiêm nhíu chặt hai hàng lông mày, hiển nhiên là vết thương trên tay cũng hơi có phần nghiêm trọng.
Hạ Tử Du cầm lấy bàn tay Đàm Dịch Khiêm, vội vã gỡ ra từng ngón tay đang siết lại của anh ra.... Thì trông thấy trong bàn tay của anh chằng chịt những vết thương lớn bé đủ kiểu, trong đó có một vết to nhất chính là vết thương đang chảy máu, vết thương dài chừng 3cm cũng rất sâu, dường như còn thấy luôn được cả máu thịt đỏ tươi ở dưới lớp da, máu đang chảy lún phún ra bên ngoài, vừa nhìn vào thật khiến người ta phải giật mình.
Hạ Tử Du không dám tin hỏi, "Tay anh sao lại bị thương đến mức như thế này?"
Thấy mấy vết thương trên tay mình có thể khiến cô gái bé nhỏ đau lòng, Đàm Dịch Khiêm lập tức thể hiện như mình đang đau đớn đến không thể chịu nổi, "Bà xã, em khiến vết thương của anh càng đau thêm rồi...."
Giờ phút này thì Hạ Tử Du chẳng còn thời gian rảnh để nổi giận với Đàm Dịch Khiêm nữa, cô sốt ruột quýnh quáng hỏi, "Phải làm sao bây giờ? Tay anh chảy nhiều máu quá...."
Biểu cảm trên mặt Đàm Dịch Khiêm rất đáng thương nói, "Bà xã, em sẽ không nhẫn tâm cứ như vậy đứng nhìn anh chảy máu cho đến chết đâu đúng không?"
Sắc mặt của Hạ Tử Du đầy lo lắng, "Anh nói vớ vẩn cái gì thế, ở khách sạn có đồ cứu thương, bay giờ chúng ta về khách sạn cầm máu cho anh!!"
Đàm Dịch Khiêm phối hợp gật đầu, "Được."
Hạ Tử Du đỡ Đàm Dịch Khiêm đi lên bờ.
Đàm Dịch Khiêm lựa đúng thời cơ nói, "Hay để anh lái ca nô đi, như vậy thì về khách sạn sẽ nhanh hơn."
Hạ Tử Du cũng muốn nhanh nhanh mau về lại khách sạn, nhưng nghĩ đến miệng vết thương sâu hoắm nơi lòng bàn tay anh, cô không thể che giấu sự quan tâm của mình nói, "Tay anh bị thương như thế này liệu có lái được ca nô không?"
Đàm Dịch Khiêm trả lời, "Anh có bao tay này, có lẽ sẽ không bị đau lắm đâu."
".... Vậy cũng được!"
Đàm Dịch Khiêm ngay lập tức bước lên ca nô, Hạ Tử Du vì lo lắng cho vết thương của Đàm Dịch Khiêm thế nên cũng theo lên thuyền, vì bảo đảm an toàn cô đương nhiên là phải ôm chặt lấy Đàm Dịch Khiêm.
Không có ai biết giờ phút này Đàm Dịch khiêm đang vô cùng thỏa mãn mà khẽ nhếch môi cười rạng rỡ nổ máy cho ca nô chạy.....
Ngay sau đó, chiếc thuyền ca nô lao đi giữa làn biển xanh thẳm tạo nên những con sóng trắng uốn lượn....
-----
Lẽ ra thì con đường về phải là đi hướng Nam, nhưng Đàm Dịch Khiêm lại lái thuyền đi về hướng Tây.
Bọt nước bắn tung tóe làm ướt hết quần áo của Hạ Tử Du, tốc độ của ca nô này cũng khiến cô cảm thấy hơi sợ sợ, cô chỉ đành phải nhắm mắt lại ôm siết chặt Đàm Dịch Khiêm....
Sẽ không có ai biết, vào giây phút này, hình ảnh hai người ở bên nhau dong ruỗi trên mặt biển dưới ánh nắng chiều tà này tuyệt đẹp đến mức nào lãng mạn đến mức nào, thậm chí ngay cả những nơi mà ca nô lái đi qua bọt nước biển bắn lên cao cũng lấp lánh chói lọi dưới ánh hoàng hôn trời chiều.
Ước chừng hơn 10 phút, nghĩ rằng cũng đã sắp đến bờ biển ở trước cửa khách sạn rồi, đồng thời cũng nhận ra tốc độ của ca nô đang từ từ chậm lại, lúc bấy giờ Hạ Tử Du mới dám mở mắt ra....
"Ối!"
Giây phút mở mắt ra Hạ Tử Du kinh ngạc đến mức phải thốt lên, bởi vì trong tầm nhìn của cô bây giờ không phải là quanh cảnh bên ngoài xung quanh khách sạn Yarit nữa, mà cô đang ở trên một hòn đào nhỏ ngoài khơi với bãi cát trắng phau và những bụi cây cao thấp.
Hạ Tử Du khiếp sợ kéo kéo áo Đàm Dịch khiêm hỏi, "Đây là đâu thế?"
Đàm Dịch Khiêm tắt máy ca nô, sau đó bế Hạ Tử Du từ trên chiếc ca nô xuống, nắm tay dắt cô đi theo anh về phía hòn đào nhỏ.
Hạ Tử Du đã sống ở Male được hai năm, mặc dù cô biết rõ Male là một hòn đảo lớn và xung quanh nó còn được bao bọc bởi các hòn đảo lớn nhỏ nhưng cô không hề biết trên đảo còn có một nơi đẹp như thế này....
Nói hòn đảo này quá đẹp là bởi vì cát ở đây rất tinh khiết, trắng đến mức làm cho người ta không dám giẫm lên nó, mà những cái cây lùn nhỏ ở trên đảo này cũng là những loài cây mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, khiến cho cả hòn đảo trỗi dậy sức sống bừng bừng, một vùng xanh biếc dào dạt, rất đặc biệt hoàn toàn không hề giống với những hòn đảo khác.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi được chứng kiến quang cảnh trên hòn đảo này thì Hạ Tử Du đã cảm thấy vô cùng yêu thích nơi đây....
Sau khi lên đảo cô phấn khích nhìn quanh cảnh xung quanh, hít vào một hơi thật dài nói, "Oa, đúng là một nơi tuyệt vời như trong mơ, thật là đẹp quá!"
Đàm Dịch Khiêm đi tới, hỏi, "Thích nơi này không?"
Hạ Tử Du vỗn đang định gật đầu, nhưng chợt nhớ ra mình lại không hay biết gì đã bị anh đưa đến nơi này, ngay lập tức cô giống như thoát khỏi giấc mộng quay lại thực tế, "Tại sao chúng ta lại ở đây? Không phải anh nói là quay về khách sạn sao?"
Đàm Dịch Khiêm không giải thích gì nhiều thêm, mà dứt khoát nắm lấy bàn tay Hạ Tử Du, "Đi theo anh."
Hạ Tử Du lấy làm khó hiểu đi theo Đàm Dịch Khiêm vào sâu trong đảo.
Đi khoảng chừng hai phút, Hạ Tử Du trông thấy được một hình ảnh mà khiếp cô phải vô cùng khiếp sợ....
Giống như một cảnh tượng trong mơ, xuất hiện trong mắt cô là một giáo đường thiêng liêng màu trắng trang nghiêm, xung quanh là bóng mát của cây xanh.
Càng khiến cho cô kinh ngạc hơn đó chính là tấm thảm đỏ dẫn vào thánh đường lại do hàng ngàn những cánh hoa hồng đỏ thắm trải thành, trên tấm thảm đỏ bằng cánh hồng đó là những cánh cổng vòm màu hồng....
"Ối, ông xã...." Hạ Tử Du đã kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì.
Đàm Dịch Khiêm ôm eo Hạ Tử Du bước đi trên tấm thảm đỏ, "Đi nào, chúng ta vào trong xem thế nào nhé!"
Hạ Tử Du nhìn thấy luật sư Aston mặc một bộ âu phục màu trắng đã đứng sẵn ở trong giáo đường, còn có một vị Mục Sư nữ người Mỹ đang đứng trên bục dành cho các Cha xứ, cô ấy mặc đồ của Mục Sư toàn thân đều là màu trắng.
Hạ Tử Du chần chừ đứng trước thảm đỏ, "Đây là...."
Cũng không ai nghĩ đến đúng vào giờ phút này Đàm Dịch Khiêm lại quỳ một chân trên đất, càng làm Hạ Tử Du nghẹn họng trố mắt đứng nhìn đó là không biết Đàm Dịch Khiêm đã lấy đâu ra một bó hoa hồng tươi thắm cùng một nhẫn cưới. Ngay sau đó anh lấy ra chiếc nhẫn, nhìn Hạ Tử Du bằng ánh mắt chân thành nồng nàn, dịu dàng nói với cô, "Em có bằng lòng lấy anh không?"
Hạ Tử Du ngây người chết lặng, đứng sững sờ rất lâu vẫn không thể trả lời được....
Đàm Dịch Khiêm bộc lộ tất cả tình cảm tha thiết của mình qua lời nói, "Hạ Tử Du, anh chỉ muốn em hiểu rằng, cho tới ngày hôm nay, người đang mong mỏi chờ đợi không phải là em mà anh mới chính là người vẫn luôn đợi chờ em.... Anh không muốn mình trở thành người đặc biệt gì đó ở trong mắt của ai khác, mà anh chỉ muốn mình là một người đặc biệt ở trong mắt em mà thôi!"
Hoàn cảnh lãng mạn như thế....
Chiếc nhẫn cưới này....
Lời cầu hôn chân thành tha thiết như thế....
Cùng với tình yêu sâu nặng của người đàn ông này....
Đàm Dịch Khiêm lái thẳng ca nô vào bờ, sau đó cất bước đi về phía Hạ Tử Du.
Bởi vì Đàm Dịch Khiêm đeo kính đen, Hạ Tử Du không nhìn thấy được ánh mắt của Đàm Dịch Khiêm, chỉ có thể ngu ngơ đứng im một chỗ.
Không hề nói câu nào Đàm Dịch Khiêm đột nhiên bế bổng Hạ Tử Du lên.....
Một giây trước Hạ Tử Du còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi gặp lại Đàm Dịch Khiêm, thế nhưng một giây sau nhớ ra chuyện Đàm Dịch Khiêm ôm người đẹp đi đi mát vui vẻ ở Male, Hạ Tử Du tức giận vung tay đấm mạnh lên người anh, "Anh mau bỏ em ra, cái tên không có lương tâm này.... Em ghét anh...."
Đàm Dịch Khiêm thả Hạ Tử Du xuống rồi căn dặn cô, "Ôm anh!"
Lúc này Đàm Dịch Khiêm đã khởi động chiếc ca nô....
Hạ Tử Du đứng ở trong nước biển giận dỗi quay mặt đi, "Không thèm!"
Đàm Dịch Khiêm dịu dàng nói, "Anh đưa em đến chỗ này!"
"Em không đi, em muốn đi về!!"
Vừa nói Hạ Tử Du liền quay người cất bước đi về phía bờ cát không thèm quay đầu lại.
Đàm Dịch Khiêm đương nhiên là nhảy ngay xuống ca nô, tóm lấy cánh tay cô lại, "Ngoan nào!"
Hạ Tử Du dùng sức hất mạnh tay Đàm Dịch Khiêm ra, trong chớp mắt đã oan ức khóc đến mức đỏ cả mũi, cô tức giận nhưng cũng chỉ có thể quay mặt đi, khó chịu nói, "Đàm Dịch Khiêm, anh là đồ vô lương tâm...."
Vừa mới nghĩ tới chuyện anh biến mất mấy ngày nay cô đều trông ngóng anh trở về, anh đã không định xin lỗi cô thì thôi, thế mà còn dám vui vẻ đưa người đẹp đi chơi....
Vậy anh coi cô là cái gì chứ?
Nhìn dáng vẻ Hạ Tử Du vừa khóc vừa lau nước mắt, Đàm Dịch Khiêm rất đau lòng hỏi, "Vợ yêu à, sao em lại nói như thế?"
Hạ Tử Du vung hai tay đấm lên vòm ngực chắc khỏe của Đàm Dịch Khiêm, "Anh là đồ tồi tệ, khốn kiếp.... Không có lương tâm.....Em sinh cho anh ba đứa con thế mà anh dám vứt bỏ em....Cái đồ khốn kiếp....Từ nay về sau em không bao giờ tin anh nữa...."
Không thể hiểu nổi tại sao mình bị vợ yêu lên án lắm tội thế, Đàm Dịch Khiêm gỡ mắt kính xuống rồi giữ lấy hai bàn tay đang vung loạn xạ lên của Hạ Tử Du, biểu cảm trên gương mặt điển trai rất là vô tội, "Bà xã, ai đã chọc giận em nào?"
Hạ Tử Du hùng hổ lên án, "Mấy tờ bào đều viết.... Viết anh đến Male đi nghỉ mát với người đẹp, còn rất thân mật đưa tình với nhau.... Vì thế mấy ông bà ở nhà liền làm rùm beng lên, mẹ sợ em phải chịu thiệt thòi nên bảo em đến Male tìm anh. Anh có biết là khi em nghe thấy những đồng nghiệp trước kia của em nói anh đang ở Male thì em thấy khó chịu đến mức nào không? Rõ ràng là anh nói với em anh đi công tác ở Pháp, nhưng hóa ra lại.... Đàm Dịch Khiêm, em hận anh chết đi được ấy!!"
Giây phút này lông mày của Đàm Dịch Khiêm nhăn tít lại, anh không hề vui vẻ nói, "Mấy ông bà ở nhà đúng là muốn tạo phản rồi!" Thiệt là, anh chỉ muốn mấy ông bà ở nhà nghĩ cách nào để dụ Tử Du đến Male hộ anh, thế mà mấy ông bà ấy lại nghĩ ra cái chủ ý cùi bắp này chứ?
Hạ Tử Du ngước đôi mắt vẫn còn ngấn lệ nhìn chằm chằm vào Đàm Dịch Khiêm, tức giận nói, "Chính anh làm sai lại còn đổ lỗi cho ba mẹ chồng, anh đúng là chẳng có tí nhân tính nào hết!!"
Đàm Dịch Khiêm cố gắng giải thích, "Bà xã à...."
Hạ Tử Du đẩy mạnh Đàm Dịch Khiêm ra, bước đi thẳng một lèo.
Lại một lần nữa Đàm Dịch Khiêm ba chân bốn cẳng đuổi theo vợ yêu của mình, kéo mạnh cô lại ôm vào trong ngực.
Tâm trạng của Hạ Tử Du giờ phút này đã mất khống chế, giãy giụa kịch liệt, "Anh buông em ra mau, buông em ra...."
Đàm Dịch Khiêm siết chặt lấy hai tay Hạ Tử Du, dịu dàng nhỏ nhẹ ôn hòa nói, "Bà xã này, cứ cho là em phán anh tội tử hình đi nữa thì em cũng phải cho anh một cơ hội để chống án chứ!"
"Anh vốn dĩ đâu có cần chống án.... Đầu tiên là Đường Hân, sau đó lại là Đan Nhất Thuần, bây giờ là một người đẹp từ trên trời rơi xuống, bên cạnh anh đúng là chưa bao giờ thiếu phụ nữ nhỉ...."
Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc hiểu rõ tại sao đại đa số đàn ông nhiều lúc đều nói là phụ nữ rất hay cố tình gây sự, nhất là lúc gây gổ cái vã với đàn ông chỉ số thông minh luôn dưới không.
Bởi vì yêu đến mức thê thảm người con gái đang nước mắt vòng quanh đứng trước mặt này, Đàm Dịch Khiêm không dám to tiếng dù chỉ một chút, chỉ vì sợ mình dọa cô sợ, anh cực kỳ kiên nhẫn dỗ dành cô, "Bà xã, anh đối với mấy người phụ nữ kia như thế nào em cũng biết mà, ngay cả đụng một cái anh cũng chưa từng đụng đến họ mà...."
Hạ Tử Du trợn mắt lườm anh, càng lúc càng tức, "Ý của anh là anh đang tiếc vì không chạm đến họ?"
Đàm Dịch Khiêm lại một lần nữa cảm thấy bi ai bởi khả năng thấu hiểu của phụ nữ....
Càng bi ai đau khổ hơn hết chính là cho dù vợ yêu đang cố tình gây sự thế nhưng anh vẫn phải cẩn thận hầu hạ, "Vợ yêu ơi, em biết là anh không có ý này mà....Anh chỉ muốn giải thích cho em hiểu, người mà Đàm Dịch Khiêm anh muốn cả đời chỉ có một Hạ Tử Du em mà thôi, mấy loại phụ nữ tầm thường đó làm sao có thể sánh với em được đây?"
"Em không thèm nghe những lời ngon tiếng ngọt của anh đâu!!" Hạ Tử Du quay mặt đi, hoàn toàn không thềm liếc đến Đàm Dịch Khiêm dù chỉ một lần, "Bọn đàn ông các anh lúc đi ngoại tình thì luôn có trăm ngàn cái lý do.... À, không đúng, em và anh chưa có kết hôn thế thì cũng không nói là anh đi ngoại tình được, mà là em ngốc, là em khờ khạo, mới có thể ngây ngô tin tưởng anh đến thế...."
Mặt mũi Đàm Dịch Khiêm sa sầm xuống, nghiêm mặt nói, "Thưa cô Hạ Tử Du à, tôi cầu xin cô hãy cho chồng tương lai của cô được có một khoảng thời gian tự do để giải thích mà không bị quấy nhiễu được không?"
Hạ Tử Du hất cằm lên nói, "Anh nói đi ——"
"Sự thật đúng là anh có nhờ mấy ông bà trong nhà che giấu hộ anh chuyện anh đi Male, nhưng tuyệt đối không phải lừa em đến đây để vờn quanh cùng người đẹp gì đó....."
Hạ Tử Du không nhịn được chen ngang vào, "Nếu như đến Male, tại sao anh còn gạt em nói là đến Pháp! Còn nữa nha, tin tức có thể thêu dệt vô cớ, nhưng mà người của khách sạn nói cũng không sai chứ? Bọn họ nói bên cạnh anh đúng thật là có một người phụ nữ trẻ xinh đẹp đấy."
Đàm Dịch Khiêm dùng giọng nhỏ nhẹ dịu dàng dỗ dành, "Bà xã, anh cần em đi với anh đến một nơi, đến đó rồi anh sẽ giải thích cho em."
Hạ Tử Du bướng bỉnh nói, "Anh mà không giải thích rõ với em, em sẽ không đi đâu hết!!"
Đàm Dịch Khiêm đột nhiên phát hiện mình thế nhưng cũng có lúc lúng túng không thể làm gì mà cũng không biết phải làm sao....
Đàm Dịch Khiêm thử ôm chặt eo Hạ Tử Du dụ dỗ, "Ngoan, đừng giận anh mà."
Hạ Tử Du tránh ra, "Đương nhiên là em đang giận rồi, anh bỏ em một mình ở nhà...." Sau khi sinh con xong tuyến lệ của Hạ Tử Du bỗng trở nên phát triển dồi dào, giây phút này chóp mũi ngứa ngứa cay cay, nước mắt cũng theo đó trực trào muốn tuôn ra.
Đàm Dịch Khiêm áy náy nói, "Đừng khóc, anh đau lòng lắm...."
Hạ Tử Du vừa nói vừa lau nước mắt như trẻ con, "Anh mà cũng biết đau lòng ư!"
Đàm Dịch Khiêm vừa bực mình vừa buồn cười, bây giờ anh đang rất phân vân chọn lựa giữa hai việc một là ôm cô vào lòng hai là đánh vào cái mông cô một trận.
"Bà xã...."
"Đừng gọi em, em không phải là bà xã của đâu."
Đàm Dịch Khiêm cười trêu nói, "Đã sinh cho anh tận ba đứa rồi, chẳng lẽ còn có ai khác muốn lấy em à?"
Hạ Tử Du bị lời nói của Dịch Khiêm chọc cho dở khóc dở cười, cô lại vung tay đấm anh thật mạnh, "Anh lại bắt nạt em...."
Lúc này đây Đàm Dịch Khiêm không hề ngăn cản vợ yêu xả giận, mặc cho cô đánh....
Cho đến khi cô đánh đến mệt, không nỡ đánh anh nữa thì mới từ từ buông tay.
Đàm Dịch Khiêm vươn tay ôm chặt eo cô sau khi thấy cô không đánh mình nữa, "Giờ đã hết giận chưa?"
Hạ Tử Du im lặng cúi đầu.
Đàm Dịch Khiêm tháo găng tay ra, nhẹ nhàng nâng gương mặt Hạ Tử Du lên, "Em xem đi, khóc đến nỗi giống hệt như con một mèo mướp rồi, trông xấu xí quá đi.... Em như thế này, sao anh lại yêu em nhiều thế nhỉ?"
Hạ Tử Du chợt ngước mắt lườm anh, "Anh mới là con mèo mướp ấy, anh không lấy em nữa thì sẽ không có người khác lấy em chắc?"
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười, ngay sau đó dùng ngón tay cái lau đi những vệt nước mắt còn vương lại trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du, dịu dàng nói, "Được rồi, đừng khóc nữa, đều là lỗi của anh, anh nhận lỗi với em được chưa...."
"Em không cần anh giả bộ vờ vĩnh!" Hạ Tử Du hất mạnh tay Đàm Dịch Khiêm ra.
Ai ngờ, "Hừ ——"
Tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ miệng Đàm Dịch Khiêm.
Hạ Tử Dụ vốn đang muốn xoay người bỏ đi thì lại nhìn thấy gương mặt nhăn nhó đau đớn của Đàm Dịch Khiêm, nhìn kỹ lại thì thấy bàn tay anh đang từ từ co lại thành nắm đấm, Hạ Tử Du hoang mang hỏi, "Anh.....Anh làm sao vậy?"
"Không sao."
Nhưng đúng lúc Đàm Dịch Khiêm nói câu không sao đâu đó Hạ Tử Du thì lại nhìn thấy từ những kẽ hỡ mấy ngón tay co thành nắm đấm của anh đang chảy ra máu đỏ tươi.....
"Ối, anh chảy máu kìa!!" Hạ Tử Du sợ hết hồn, trong phút chốc cũng quẳng luôn vấn đề đang tranh cãi với anh sang một bên, vội vàng cầm tay anh lên hỏi, "Sao tay anh lại bị chảy máu thế này?"
Đàm Dịch Khiêm nhíu chặt hai hàng lông mày, hiển nhiên là vết thương trên tay cũng hơi có phần nghiêm trọng.
Hạ Tử Du cầm lấy bàn tay Đàm Dịch Khiêm, vội vã gỡ ra từng ngón tay đang siết lại của anh ra.... Thì trông thấy trong bàn tay của anh chằng chịt những vết thương lớn bé đủ kiểu, trong đó có một vết to nhất chính là vết thương đang chảy máu, vết thương dài chừng 3cm cũng rất sâu, dường như còn thấy luôn được cả máu thịt đỏ tươi ở dưới lớp da, máu đang chảy lún phún ra bên ngoài, vừa nhìn vào thật khiến người ta phải giật mình.
Hạ Tử Du không dám tin hỏi, "Tay anh sao lại bị thương đến mức như thế này?"
Thấy mấy vết thương trên tay mình có thể khiến cô gái bé nhỏ đau lòng, Đàm Dịch Khiêm lập tức thể hiện như mình đang đau đớn đến không thể chịu nổi, "Bà xã, em khiến vết thương của anh càng đau thêm rồi...."
Giờ phút này thì Hạ Tử Du chẳng còn thời gian rảnh để nổi giận với Đàm Dịch Khiêm nữa, cô sốt ruột quýnh quáng hỏi, "Phải làm sao bây giờ? Tay anh chảy nhiều máu quá...."
Biểu cảm trên mặt Đàm Dịch Khiêm rất đáng thương nói, "Bà xã, em sẽ không nhẫn tâm cứ như vậy đứng nhìn anh chảy máu cho đến chết đâu đúng không?"
Sắc mặt của Hạ Tử Du đầy lo lắng, "Anh nói vớ vẩn cái gì thế, ở khách sạn có đồ cứu thương, bay giờ chúng ta về khách sạn cầm máu cho anh!!"
Đàm Dịch Khiêm phối hợp gật đầu, "Được."
Hạ Tử Du đỡ Đàm Dịch Khiêm đi lên bờ.
Đàm Dịch Khiêm lựa đúng thời cơ nói, "Hay để anh lái ca nô đi, như vậy thì về khách sạn sẽ nhanh hơn."
Hạ Tử Du cũng muốn nhanh nhanh mau về lại khách sạn, nhưng nghĩ đến miệng vết thương sâu hoắm nơi lòng bàn tay anh, cô không thể che giấu sự quan tâm của mình nói, "Tay anh bị thương như thế này liệu có lái được ca nô không?"
Đàm Dịch Khiêm trả lời, "Anh có bao tay này, có lẽ sẽ không bị đau lắm đâu."
".... Vậy cũng được!"
Đàm Dịch Khiêm ngay lập tức bước lên ca nô, Hạ Tử Du vì lo lắng cho vết thương của Đàm Dịch Khiêm thế nên cũng theo lên thuyền, vì bảo đảm an toàn cô đương nhiên là phải ôm chặt lấy Đàm Dịch Khiêm.
Không có ai biết giờ phút này Đàm Dịch khiêm đang vô cùng thỏa mãn mà khẽ nhếch môi cười rạng rỡ nổ máy cho ca nô chạy.....
Ngay sau đó, chiếc thuyền ca nô lao đi giữa làn biển xanh thẳm tạo nên những con sóng trắng uốn lượn....
-----
Lẽ ra thì con đường về phải là đi hướng Nam, nhưng Đàm Dịch Khiêm lại lái thuyền đi về hướng Tây.
Bọt nước bắn tung tóe làm ướt hết quần áo của Hạ Tử Du, tốc độ của ca nô này cũng khiến cô cảm thấy hơi sợ sợ, cô chỉ đành phải nhắm mắt lại ôm siết chặt Đàm Dịch Khiêm....
Sẽ không có ai biết, vào giây phút này, hình ảnh hai người ở bên nhau dong ruỗi trên mặt biển dưới ánh nắng chiều tà này tuyệt đẹp đến mức nào lãng mạn đến mức nào, thậm chí ngay cả những nơi mà ca nô lái đi qua bọt nước biển bắn lên cao cũng lấp lánh chói lọi dưới ánh hoàng hôn trời chiều.
Ước chừng hơn 10 phút, nghĩ rằng cũng đã sắp đến bờ biển ở trước cửa khách sạn rồi, đồng thời cũng nhận ra tốc độ của ca nô đang từ từ chậm lại, lúc bấy giờ Hạ Tử Du mới dám mở mắt ra....
"Ối!"
Giây phút mở mắt ra Hạ Tử Du kinh ngạc đến mức phải thốt lên, bởi vì trong tầm nhìn của cô bây giờ không phải là quanh cảnh bên ngoài xung quanh khách sạn Yarit nữa, mà cô đang ở trên một hòn đào nhỏ ngoài khơi với bãi cát trắng phau và những bụi cây cao thấp.
Hạ Tử Du khiếp sợ kéo kéo áo Đàm Dịch khiêm hỏi, "Đây là đâu thế?"
Đàm Dịch Khiêm tắt máy ca nô, sau đó bế Hạ Tử Du từ trên chiếc ca nô xuống, nắm tay dắt cô đi theo anh về phía hòn đào nhỏ.
Hạ Tử Du đã sống ở Male được hai năm, mặc dù cô biết rõ Male là một hòn đảo lớn và xung quanh nó còn được bao bọc bởi các hòn đảo lớn nhỏ nhưng cô không hề biết trên đảo còn có một nơi đẹp như thế này....
Nói hòn đảo này quá đẹp là bởi vì cát ở đây rất tinh khiết, trắng đến mức làm cho người ta không dám giẫm lên nó, mà những cái cây lùn nhỏ ở trên đảo này cũng là những loài cây mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, khiến cho cả hòn đảo trỗi dậy sức sống bừng bừng, một vùng xanh biếc dào dạt, rất đặc biệt hoàn toàn không hề giống với những hòn đảo khác.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi được chứng kiến quang cảnh trên hòn đảo này thì Hạ Tử Du đã cảm thấy vô cùng yêu thích nơi đây....
Sau khi lên đảo cô phấn khích nhìn quanh cảnh xung quanh, hít vào một hơi thật dài nói, "Oa, đúng là một nơi tuyệt vời như trong mơ, thật là đẹp quá!"
Đàm Dịch Khiêm đi tới, hỏi, "Thích nơi này không?"
Hạ Tử Du vỗn đang định gật đầu, nhưng chợt nhớ ra mình lại không hay biết gì đã bị anh đưa đến nơi này, ngay lập tức cô giống như thoát khỏi giấc mộng quay lại thực tế, "Tại sao chúng ta lại ở đây? Không phải anh nói là quay về khách sạn sao?"
Đàm Dịch Khiêm không giải thích gì nhiều thêm, mà dứt khoát nắm lấy bàn tay Hạ Tử Du, "Đi theo anh."
Hạ Tử Du lấy làm khó hiểu đi theo Đàm Dịch Khiêm vào sâu trong đảo.
Đi khoảng chừng hai phút, Hạ Tử Du trông thấy được một hình ảnh mà khiếp cô phải vô cùng khiếp sợ....
Giống như một cảnh tượng trong mơ, xuất hiện trong mắt cô là một giáo đường thiêng liêng màu trắng trang nghiêm, xung quanh là bóng mát của cây xanh.
Càng khiến cho cô kinh ngạc hơn đó chính là tấm thảm đỏ dẫn vào thánh đường lại do hàng ngàn những cánh hoa hồng đỏ thắm trải thành, trên tấm thảm đỏ bằng cánh hồng đó là những cánh cổng vòm màu hồng....
"Ối, ông xã...." Hạ Tử Du đã kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì.
Đàm Dịch Khiêm ôm eo Hạ Tử Du bước đi trên tấm thảm đỏ, "Đi nào, chúng ta vào trong xem thế nào nhé!"
Hạ Tử Du nhìn thấy luật sư Aston mặc một bộ âu phục màu trắng đã đứng sẵn ở trong giáo đường, còn có một vị Mục Sư nữ người Mỹ đang đứng trên bục dành cho các Cha xứ, cô ấy mặc đồ của Mục Sư toàn thân đều là màu trắng.
Hạ Tử Du chần chừ đứng trước thảm đỏ, "Đây là...."
Cũng không ai nghĩ đến đúng vào giờ phút này Đàm Dịch Khiêm lại quỳ một chân trên đất, càng làm Hạ Tử Du nghẹn họng trố mắt đứng nhìn đó là không biết Đàm Dịch Khiêm đã lấy đâu ra một bó hoa hồng tươi thắm cùng một nhẫn cưới. Ngay sau đó anh lấy ra chiếc nhẫn, nhìn Hạ Tử Du bằng ánh mắt chân thành nồng nàn, dịu dàng nói với cô, "Em có bằng lòng lấy anh không?"
Hạ Tử Du ngây người chết lặng, đứng sững sờ rất lâu vẫn không thể trả lời được....
Đàm Dịch Khiêm bộc lộ tất cả tình cảm tha thiết của mình qua lời nói, "Hạ Tử Du, anh chỉ muốn em hiểu rằng, cho tới ngày hôm nay, người đang mong mỏi chờ đợi không phải là em mà anh mới chính là người vẫn luôn đợi chờ em.... Anh không muốn mình trở thành người đặc biệt gì đó ở trong mắt của ai khác, mà anh chỉ muốn mình là một người đặc biệt ở trong mắt em mà thôi!"
Hoàn cảnh lãng mạn như thế....
Chiếc nhẫn cưới này....
Lời cầu hôn chân thành tha thiết như thế....
Cùng với tình yêu sâu nặng của người đàn ông này....
/387
|