Một tuần lễ sau, Liễu Nhiên được xuất viện....
Cuộc sống dường như lần nữa trở lại bình yên.
"Mẹ, sao mẹ không nghe Liễu Nhiên nói chuyện vậy?”
Hai mẹ con đang ngồi trên sân cỏ trong vườn hoa phơi nắng, Liễu Nhiên nghiêng đầu hỏi Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du đang trong trạng thái thẫn thờ chợt bừng tỉnh, nghe thấy Liễu Nhiên nói như vậy lập tức ôm cho Liễu Nhiên ngồi lên đùi mình: “Mẹ đang suy nghĩ vài chuyện thôi!”
Liễu Nhiên cau mày, "Mẹ suy nghĩ chuyện gì đó?"
Hạ Tử Du ngắm nhìn gương mặt Liễu Nhiên một hồi lâu, nhẹ nhàng nói, "Mẹ đang suy nghĩ về một bạn nhỏ rất giống con...."
Liễu Nhiên nghe vậy liền cụp hàng mi dài xuống, "Mẹ không thích Nhiên rồi sao?"
Hạ Tử Du thương yêu hôn lên gò má phúng phính của Liễu Nhiên một cái, "Con thật ngốc, mẹ tất nhiên yêu Liễu Nhiên nhất rồi...."
Liễu Nhiên dựa vào ôm lấy Hạ Tử Du, không vui hỏi, " Vậy tại sao mẹ lại nghĩ đến người bạn nhỏ kia?”
Hạ Tử Du dừng một chút, "Bởi vì bạn nhỏ đó cũng là con gái của mẹ.”
Liễu Nhiên nhất thời mở to hai mắt, "Là con của ba mẹ sao?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Ừm."
Liễu Nhiên chớp chớp đôi mắt sáng trong chờ đợi nhìn Hạ Tử Du: “Trong bụng của mẹ có em bé rồi sao?”
Hốc mắt Hạ Tử Du ửng ửng hơi nước, cô nhẹ lắc lắc đầu: “Hiện tại mẹ có Liễu Nhiên cũng rất thỏa mãn rồi.”
Liễu Nhiên ra vẻ mất mác nói: “Nhưng mà Nhiên cũng rất muốn có một em gái........... Như vậy thì Liễu Nhiên có thể cùng em gái chơi búp bê, cùng đến nhà trẻ.”
Hạ Tử Du bị ngôn ngữ ngây thơ chất phác của Liễu Nhiên chọc cười, "Ngốc ạ, nếu mẹ sinh em gái, Liễu Nhiên sẽ không muốn tới nhà trẻ nữa..........”
....
Hạ Tử Du ẵm Liễu Nhiên đi vào biệt thự, vừa đúng lúc người giúp việc đang đi tìm cô.
"Cô chủ, điện thoại của cô?"
Hạ Tử Du ngẩn người, "À, được."
Người giúp việc đón Liễu Nhiên từ trong tay Hạ Tử Du, Hạ Tử Du lập tức đi đến bên cạnh bàn điện thoại nhấc lên điện thoại.
"Tử Du...."
Hạ Tử Du dường như đã có chuẩn bị tâm lý khi nghe giọng nói trong điện thoại, cô bình tĩnh nói: “Em nhớ đã nói với anh đó là lần cuối cùng em gọi điện cho anh.”
Kim Trạch Húc áy náy nói, "Xin lỗi, anh đã không giữ lời.... Hôm nay anh gọi điện thoại cho em cũng không có ý gì khác, anh chỉ muốn nói với em một tiếng cám ơn.”
Hạ Tử Du im lặng.
Kim Trạch Húc lại nói, "Lần trước nếu không có sự giúp đỡ của em, anh nghĩ anh đã sập bẫy hợp đồng đó rồi............ Anh biết rõ chuyện này là do Đàm Dịch Khiêm bày ra, kế hoạch bị thất bại, anh ta có biết nguyên nhân là em không?”
Giọng điệu Kim Trạch Húc vẫn dịu dàng êm ái giống ngày trước, Hạ Tử Du nghe vậy cắn răng nói: "Kim Trạch Húc, em mong rằng từ nay về sau anh đừng gọi điện thoại cho em nữa, cũng đừng hỏi bất kỳ chuyện gì giữa hai chồng em, hiện tại em rất tốt, không cần anh quan tâm, cũng không cần anh thỉnh thoảng hỏi thăm, nếu như có thể thì xin anh hãy mang cuộc sống của anh vĩnh viễn cách xa em một chút, cả đời này em sẽ rất cảm kích anh, xin anh --- Từ nay về sau đừng gọi điện thoại cho em nữa!”
Kim Trạch Húc giống như không ngờ tới Hạ Tử Du lại bị mất khống chế cảm xúc như vậy, anh lo lắng hỏi, "Tử Du, em làm sao vậy?"
"Thật xin lỗi, em chỉ muốn có một cuộc sống bình yên hạnh phúc mà thôi." Lúc nói xong những lời này, Hạ Tử Du cũng đưa tay rút dây điện thoại ra.
Người giúp việc thấy bộ dáng tức giận của Hạ Tử Du cũng nơm nớp lo sợ đứng nép sang một bên.
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn về phía người giúp việc, lạnh lùng nói, "Tôi đã nói với chị, từ nay về sau người này gọi điện tới thì đừng có báo lại cho tôi biết, chị không nghe thấy sao?”
Người giúp việc bị bộ dạng tức giận của Hạ Tử Du làm cho khiếp sợ, nhỏ giọng nói: "Tôi xin lỗi, cô chủ, tôi chỉ là cho rằng.... Cho rằng...."
Hạ Tử Du quay đầu sang một bên, liên tục hít sâu vài cái.
Người giúp việc nhìn hai vai Hạ Tử Du đang run nhè nhẹ, nhẹ giọng hỏi, "Cô chủ, cô không sao chứ?"
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu sau đó trừng lớn mắt, bình tĩnh nói, "Tôi không sao.... Thật xin lỗi, vừa rồi tâm tình của tôi không được tốt.... Chị đi xuống đi!"
"Dạ."
Sau khi người giúp việc đi, Hạ Tử Du mệt mỏi vô lực ngồi tựa lưng vào ghế sofa.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng nước mắt cứ dần dần nhuộm đỏ.
Từ ngày đầu tiên cô và Đàm Dịch Khiêm trở lại biệt thự, tất cả người giúp việc trên dưới trong biệt thự đều nhận ra giữa cô cùng Đàm Dịch Khiêm đã xảy ra vấn đề.... Bởi vì, hình ảnh lúc họ xuất hiện cùng nhau hoặc đi chung dần dần ít đi, nội dung hai người nói chuyện cũng chỉ quay quanh Liễu Nhiên, ngay cả cơ hội ánh mắt nhìn nhau cũng rất ít.
Sau đó không lâu, người làm trong biệt thự từ trên xuống dưới bắt đầu truyền tai nhau – Cô chủ đã từng vì một người đàn ông họ Kim mà mấy lần cãi nhau với ông chủ, cho nên ông chủ mới nổi giận, sau đó hôn nhân của họ liên tục xảy ra vấn đề.
Cho nên đến hôm nay, các người giúp việc đều không dám lơ là điện thoại của Kim Trạch Húc gọi tới, bởi vì mọi người đều cho rằng Hạ Tử Du vẫn còn để ý....
Cuộc sống dường như lần nữa trở lại bình yên.
"Mẹ, sao mẹ không nghe Liễu Nhiên nói chuyện vậy?”
Hai mẹ con đang ngồi trên sân cỏ trong vườn hoa phơi nắng, Liễu Nhiên nghiêng đầu hỏi Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du đang trong trạng thái thẫn thờ chợt bừng tỉnh, nghe thấy Liễu Nhiên nói như vậy lập tức ôm cho Liễu Nhiên ngồi lên đùi mình: “Mẹ đang suy nghĩ vài chuyện thôi!”
Liễu Nhiên cau mày, "Mẹ suy nghĩ chuyện gì đó?"
Hạ Tử Du ngắm nhìn gương mặt Liễu Nhiên một hồi lâu, nhẹ nhàng nói, "Mẹ đang suy nghĩ về một bạn nhỏ rất giống con...."
Liễu Nhiên nghe vậy liền cụp hàng mi dài xuống, "Mẹ không thích Nhiên rồi sao?"
Hạ Tử Du thương yêu hôn lên gò má phúng phính của Liễu Nhiên một cái, "Con thật ngốc, mẹ tất nhiên yêu Liễu Nhiên nhất rồi...."
Liễu Nhiên dựa vào ôm lấy Hạ Tử Du, không vui hỏi, " Vậy tại sao mẹ lại nghĩ đến người bạn nhỏ kia?”
Hạ Tử Du dừng một chút, "Bởi vì bạn nhỏ đó cũng là con gái của mẹ.”
Liễu Nhiên nhất thời mở to hai mắt, "Là con của ba mẹ sao?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Ừm."
Liễu Nhiên chớp chớp đôi mắt sáng trong chờ đợi nhìn Hạ Tử Du: “Trong bụng của mẹ có em bé rồi sao?”
Hốc mắt Hạ Tử Du ửng ửng hơi nước, cô nhẹ lắc lắc đầu: “Hiện tại mẹ có Liễu Nhiên cũng rất thỏa mãn rồi.”
Liễu Nhiên ra vẻ mất mác nói: “Nhưng mà Nhiên cũng rất muốn có một em gái........... Như vậy thì Liễu Nhiên có thể cùng em gái chơi búp bê, cùng đến nhà trẻ.”
Hạ Tử Du bị ngôn ngữ ngây thơ chất phác của Liễu Nhiên chọc cười, "Ngốc ạ, nếu mẹ sinh em gái, Liễu Nhiên sẽ không muốn tới nhà trẻ nữa..........”
....
Hạ Tử Du ẵm Liễu Nhiên đi vào biệt thự, vừa đúng lúc người giúp việc đang đi tìm cô.
"Cô chủ, điện thoại của cô?"
Hạ Tử Du ngẩn người, "À, được."
Người giúp việc đón Liễu Nhiên từ trong tay Hạ Tử Du, Hạ Tử Du lập tức đi đến bên cạnh bàn điện thoại nhấc lên điện thoại.
"Tử Du...."
Hạ Tử Du dường như đã có chuẩn bị tâm lý khi nghe giọng nói trong điện thoại, cô bình tĩnh nói: “Em nhớ đã nói với anh đó là lần cuối cùng em gọi điện cho anh.”
Kim Trạch Húc áy náy nói, "Xin lỗi, anh đã không giữ lời.... Hôm nay anh gọi điện thoại cho em cũng không có ý gì khác, anh chỉ muốn nói với em một tiếng cám ơn.”
Hạ Tử Du im lặng.
Kim Trạch Húc lại nói, "Lần trước nếu không có sự giúp đỡ của em, anh nghĩ anh đã sập bẫy hợp đồng đó rồi............ Anh biết rõ chuyện này là do Đàm Dịch Khiêm bày ra, kế hoạch bị thất bại, anh ta có biết nguyên nhân là em không?”
Giọng điệu Kim Trạch Húc vẫn dịu dàng êm ái giống ngày trước, Hạ Tử Du nghe vậy cắn răng nói: "Kim Trạch Húc, em mong rằng từ nay về sau anh đừng gọi điện thoại cho em nữa, cũng đừng hỏi bất kỳ chuyện gì giữa hai chồng em, hiện tại em rất tốt, không cần anh quan tâm, cũng không cần anh thỉnh thoảng hỏi thăm, nếu như có thể thì xin anh hãy mang cuộc sống của anh vĩnh viễn cách xa em một chút, cả đời này em sẽ rất cảm kích anh, xin anh --- Từ nay về sau đừng gọi điện thoại cho em nữa!”
Kim Trạch Húc giống như không ngờ tới Hạ Tử Du lại bị mất khống chế cảm xúc như vậy, anh lo lắng hỏi, "Tử Du, em làm sao vậy?"
"Thật xin lỗi, em chỉ muốn có một cuộc sống bình yên hạnh phúc mà thôi." Lúc nói xong những lời này, Hạ Tử Du cũng đưa tay rút dây điện thoại ra.
Người giúp việc thấy bộ dáng tức giận của Hạ Tử Du cũng nơm nớp lo sợ đứng nép sang một bên.
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn về phía người giúp việc, lạnh lùng nói, "Tôi đã nói với chị, từ nay về sau người này gọi điện tới thì đừng có báo lại cho tôi biết, chị không nghe thấy sao?”
Người giúp việc bị bộ dạng tức giận của Hạ Tử Du làm cho khiếp sợ, nhỏ giọng nói: "Tôi xin lỗi, cô chủ, tôi chỉ là cho rằng.... Cho rằng...."
Hạ Tử Du quay đầu sang một bên, liên tục hít sâu vài cái.
Người giúp việc nhìn hai vai Hạ Tử Du đang run nhè nhẹ, nhẹ giọng hỏi, "Cô chủ, cô không sao chứ?"
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu sau đó trừng lớn mắt, bình tĩnh nói, "Tôi không sao.... Thật xin lỗi, vừa rồi tâm tình của tôi không được tốt.... Chị đi xuống đi!"
"Dạ."
Sau khi người giúp việc đi, Hạ Tử Du mệt mỏi vô lực ngồi tựa lưng vào ghế sofa.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng nước mắt cứ dần dần nhuộm đỏ.
Từ ngày đầu tiên cô và Đàm Dịch Khiêm trở lại biệt thự, tất cả người giúp việc trên dưới trong biệt thự đều nhận ra giữa cô cùng Đàm Dịch Khiêm đã xảy ra vấn đề.... Bởi vì, hình ảnh lúc họ xuất hiện cùng nhau hoặc đi chung dần dần ít đi, nội dung hai người nói chuyện cũng chỉ quay quanh Liễu Nhiên, ngay cả cơ hội ánh mắt nhìn nhau cũng rất ít.
Sau đó không lâu, người làm trong biệt thự từ trên xuống dưới bắt đầu truyền tai nhau – Cô chủ đã từng vì một người đàn ông họ Kim mà mấy lần cãi nhau với ông chủ, cho nên ông chủ mới nổi giận, sau đó hôn nhân của họ liên tục xảy ra vấn đề.
Cho nên đến hôm nay, các người giúp việc đều không dám lơ là điện thoại của Kim Trạch Húc gọi tới, bởi vì mọi người đều cho rằng Hạ Tử Du vẫn còn để ý....
/387
|