Thánh Monica.
Ánh mặt trời, bãi biển, cát trắng....
Đàm Dịch Khiêm đeo kính đen nằm ở trên ghế dài trên bãi cát hưởng thụ ánh nắng.
Xa xa Liễu Nhiên đang ngồi trên bờ cát dùng cát xây thành lâu đài, chơi đến mức đầu đầy mồ hôi.
Thấy Liễu Nhiên dùng cát đắp thành tòa thành cũng ra dáng, Hạ Tử Du vui vẻ khen ngợi, "Liễu Nhiên thật là giỏi!!"
Liễu Nhiên cũng không để ý đến lời khen của Hạ Tử Du, tiếp tục đắp cát.
Thật ra thì tâm tình Liễu Nhiên rất tốt, nhưng mỗi lần Hạ Tử Du định gần gũi với con bé, Liễu Nhiên sẽ xuất hiện cảm xúc chống lại rất rõ ràng.
Lòng Hạ Tử Du mơ hồ thắt lại đau đớn, nhưng cô vẫn rất cố gắng chơi với Liễu Nhiên.
Khi Liễu Nhiên vụng về bới cát, Hạ Tử Du chủ động lên tiếng, "Liễu Nhiên, mẹ giúp con...."
Liễu Nhiên đẩy Hạ Tử Du ra, "Không cần!"
Hành động xa cách của Liễu Nhiên làm cho đáy lòng Hạ Tử Du càng thêm khó chịu, cô rũ mi mắt xuống hít một hơi thật sâu.
Lúc này, đôi vai Hạ Tử Du bị ôm lấy, cô giương mắt lên nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Đàm Dịch Khiêm.
Liễu Nhiên nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm lập tức tỏ ra rất hưng phấn, "Ba!!"
Dùng ánh mắt an ủi Hạ Tử Du xong, Đàm Dịch Khiêm rút ánh mắt từ trên gương mặt buồn bã mất mát của Hạ Tử Du về, anh tự tay ôm lấy Liễu Nhiên, "Con gái bảo bối, đi, ba dẫn con đi ngắm động vật dưới biển."
Liễu Nhiên dùng tay chơi cát ôm lại anh, gật gật đầu rất nhu thuận.
Hạ Tử Du đứng lên, gió biển thổi phất lên chiếc váy lụa dài của cô, thấy cách Liễu Nhiên ôm Đàm Dịch Khiêm đầy thân mật, cô nuốt nghẹn sự khó chịu xuống cổ họng, lặng lẽ theo sau lưng Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm ôm Liễu Nhiên đi tới viện hải dương sau bãi cát, nơi này có thế giới hải dương, cũng có đủ loại động vật dưới biển kiểu dáng sinh động đáng yêu trong mắt mọi người.
Hạ Tử Du vốn cho là Đàm Dịch Khiêm sẽ mang Liễu Nhiên đi xem thế giới hải dương, nhưng không nghĩ đến Đàm Dịch Khiêm lại ôm Liễu Nhiên đến khu động vật biển bị nhân viên công tác cách ly.
Liễu Nhiên nhìn thấy mỗi một dạng động vật biển cũng ôm lòng hiếu kỳ, đôi mắt tròn xoe nhìn khắp mọi nơi.
Khi nhìn thấy cá heo nhảy lên trong nước biển, Liễu Nhiên hào hứng vỗ tay, "Ba, cá heo nhỏ thật là đáng yêu kìa...."
Dáng vẻ vui sướng của Liễu Nhiên cũng dần dần chế ngự sự chua xót trong lòng Hạ Tử Du, cô cười theo một cái, "Liễu Nhiên, trở về mẹ mua cho con một con cá heo đồ chơi."
Liễu Nhiên hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui được nhìn thấy cá heo, theo bản năng đáp lại Hạ Tử Du, "Dạ."
Hạ Tử Du vì lời đáp lại lúc này của Liễu Nhiên mà âm thầm vui vẻ.
Bỗng chốc, Liễu Nhiên ôm chặt Đàm Dịch Khiêm, sợ hãi nói, "Ba, con sợ...."
Thì ra lúc này Liễu Nhiên nhìn thấy một con voi biển, mà voi biển có một đôi răng nanh thật dài làm cho Liễu Nhiên cảm thấy sợ hãi.
Hạ Tử Du sợ Liễu Nhiên bị dọa, vội vàng bảo Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, chúng ta ẵm Liễu Nhiên đi chỗ khác đi, Liễu Nhiên sợ nhìn thấy voi biển...."
Đàm Dịch Khiêm nhìn Liễu Nhiên đang dùng đôi tay bịt kín mắt, nghiêm nghị hỏi, "Liễu Nhiên, tại sao con không dám nhìn voi biển?"
"Ba, nó trông thật xấu...."
Đàm Dịch Khiêm bỗng thả Liễu Nhiên xuống.
Liễu Nhiên lập tức sợ tới mức ôm chặt đùi Đàm Dịch Khiêm, "Ba, đừng buông Liễu Nhiên ra...."
Đàm Dịch Khiêm ngồi xổm người xuống, lấy giọng nói từ ái của một người cha nói, "Có ba ở đây, đừng sợ, buông tay ra xem một chút."
Liễu Nhiên từ từ buông tay ra, len lén dùng khe hở giữa những ngón tay liếc mắt nhìn con voi biển đang nằm trên tảng băng.
Thấy một con voi biển cái đang cho một con voi biển con bú, Liễu Nhiên tò mò hỏi, "Ba, đó là con voi biển con mới sinh ra phải không?"
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Voi biển con mới sinh ra cũng rất xấu xí, nhưng voi biển mẹ cũng không hề ghét bỏ voi biển con chút nào."
Liễu Nhiên chớp chớp đôi mắt sáng ngời, ngây thơ hỏi, "Ba, vậy Ngôn Ngôn sinh ra có phải cũng rất xấu xí không?"
Đàm Dịch Khiêm dời mắt sang Hạ Tử Du, "Vậy thì phải hỏi mẹ con...."
Liễu Nhiên liếc mắt nhìn Hạ Tử Du, ậm ừ không muốn lên tiếng.
Hạ Tử Du cũng ngồi xổm người xuống theo, cười nói, "Liễu Nhiên chúng ta sinh ra không xấu xí tí nào, da trắng trắng, mập mạp, thật đáng yêu, rất nhiều người giành ôm con!"
Liễu Nhiên nhất thời vui vẻ mở to mắt, "Thật không?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Dĩ nhiên."
Liễu Nhiên chau mày, nghi ngờ hỏi Đàm Dịch Khiêm, "Ba, tại sao cha không biết Ngôn Ngôn sinh ra như thế nào vậy?"
Đàm Dịch Khiêm nghiêm túc trả lời, "Bởi vì khi đó ba không ở bên cạnh Liễu Nhiên, mà Liễu Nhiên vừa sinh ra chính là do "Mẹ" chăm sóc."
Liễu Nhiên rũ mi, nhỏ giọng nói, "Nhưng mà bà nội và cô nói với Ngôn Ngôn, mẹ không thích Ngôn Ngôn, lúc Ngôn Ngôn còn rất nhỏ mẹ đã rời khỏi Ngôn Ngôn rồi, là dì Đan luôn chăm sóc cho Ngôn Ngôn."
Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên, cho đến giờ phút này mới biết nguyên nhân Ngôn Ngôn chống lại cô là như thế.
Liễu Nhiên tiếp tục nói, "Ngôn Ngôn thích dì Đan, nhưng mà dì Đan nói Ngôn Ngôn phải gần gũi với "Mẹ", như vậy ba mới có thể vui vẻ...."
Hạ Tử Du trầm mặc, tâm lại thít chặt. Thì ra sự chống đối luôn tồn tại giữa hai mẹ con cô, chỉ là vì nghe Đan Nhất Thuần nói thử ở chung với cô, giờ biết được vì cô mà Đan Nhất Thuần phải rời khỏi bọn họ, cho nên Liễu Nhiên mới càng thêm chống đối với cô.
Ánh mặt trời, bãi biển, cát trắng....
Đàm Dịch Khiêm đeo kính đen nằm ở trên ghế dài trên bãi cát hưởng thụ ánh nắng.
Xa xa Liễu Nhiên đang ngồi trên bờ cát dùng cát xây thành lâu đài, chơi đến mức đầu đầy mồ hôi.
Thấy Liễu Nhiên dùng cát đắp thành tòa thành cũng ra dáng, Hạ Tử Du vui vẻ khen ngợi, "Liễu Nhiên thật là giỏi!!"
Liễu Nhiên cũng không để ý đến lời khen của Hạ Tử Du, tiếp tục đắp cát.
Thật ra thì tâm tình Liễu Nhiên rất tốt, nhưng mỗi lần Hạ Tử Du định gần gũi với con bé, Liễu Nhiên sẽ xuất hiện cảm xúc chống lại rất rõ ràng.
Lòng Hạ Tử Du mơ hồ thắt lại đau đớn, nhưng cô vẫn rất cố gắng chơi với Liễu Nhiên.
Khi Liễu Nhiên vụng về bới cát, Hạ Tử Du chủ động lên tiếng, "Liễu Nhiên, mẹ giúp con...."
Liễu Nhiên đẩy Hạ Tử Du ra, "Không cần!"
Hành động xa cách của Liễu Nhiên làm cho đáy lòng Hạ Tử Du càng thêm khó chịu, cô rũ mi mắt xuống hít một hơi thật sâu.
Lúc này, đôi vai Hạ Tử Du bị ôm lấy, cô giương mắt lên nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Đàm Dịch Khiêm.
Liễu Nhiên nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm lập tức tỏ ra rất hưng phấn, "Ba!!"
Dùng ánh mắt an ủi Hạ Tử Du xong, Đàm Dịch Khiêm rút ánh mắt từ trên gương mặt buồn bã mất mát của Hạ Tử Du về, anh tự tay ôm lấy Liễu Nhiên, "Con gái bảo bối, đi, ba dẫn con đi ngắm động vật dưới biển."
Liễu Nhiên dùng tay chơi cát ôm lại anh, gật gật đầu rất nhu thuận.
Hạ Tử Du đứng lên, gió biển thổi phất lên chiếc váy lụa dài của cô, thấy cách Liễu Nhiên ôm Đàm Dịch Khiêm đầy thân mật, cô nuốt nghẹn sự khó chịu xuống cổ họng, lặng lẽ theo sau lưng Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm ôm Liễu Nhiên đi tới viện hải dương sau bãi cát, nơi này có thế giới hải dương, cũng có đủ loại động vật dưới biển kiểu dáng sinh động đáng yêu trong mắt mọi người.
Hạ Tử Du vốn cho là Đàm Dịch Khiêm sẽ mang Liễu Nhiên đi xem thế giới hải dương, nhưng không nghĩ đến Đàm Dịch Khiêm lại ôm Liễu Nhiên đến khu động vật biển bị nhân viên công tác cách ly.
Liễu Nhiên nhìn thấy mỗi một dạng động vật biển cũng ôm lòng hiếu kỳ, đôi mắt tròn xoe nhìn khắp mọi nơi.
Khi nhìn thấy cá heo nhảy lên trong nước biển, Liễu Nhiên hào hứng vỗ tay, "Ba, cá heo nhỏ thật là đáng yêu kìa...."
Dáng vẻ vui sướng của Liễu Nhiên cũng dần dần chế ngự sự chua xót trong lòng Hạ Tử Du, cô cười theo một cái, "Liễu Nhiên, trở về mẹ mua cho con một con cá heo đồ chơi."
Liễu Nhiên hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui được nhìn thấy cá heo, theo bản năng đáp lại Hạ Tử Du, "Dạ."
Hạ Tử Du vì lời đáp lại lúc này của Liễu Nhiên mà âm thầm vui vẻ.
Bỗng chốc, Liễu Nhiên ôm chặt Đàm Dịch Khiêm, sợ hãi nói, "Ba, con sợ...."
Thì ra lúc này Liễu Nhiên nhìn thấy một con voi biển, mà voi biển có một đôi răng nanh thật dài làm cho Liễu Nhiên cảm thấy sợ hãi.
Hạ Tử Du sợ Liễu Nhiên bị dọa, vội vàng bảo Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, chúng ta ẵm Liễu Nhiên đi chỗ khác đi, Liễu Nhiên sợ nhìn thấy voi biển...."
Đàm Dịch Khiêm nhìn Liễu Nhiên đang dùng đôi tay bịt kín mắt, nghiêm nghị hỏi, "Liễu Nhiên, tại sao con không dám nhìn voi biển?"
"Ba, nó trông thật xấu...."
Đàm Dịch Khiêm bỗng thả Liễu Nhiên xuống.
Liễu Nhiên lập tức sợ tới mức ôm chặt đùi Đàm Dịch Khiêm, "Ba, đừng buông Liễu Nhiên ra...."
Đàm Dịch Khiêm ngồi xổm người xuống, lấy giọng nói từ ái của một người cha nói, "Có ba ở đây, đừng sợ, buông tay ra xem một chút."
Liễu Nhiên từ từ buông tay ra, len lén dùng khe hở giữa những ngón tay liếc mắt nhìn con voi biển đang nằm trên tảng băng.
Thấy một con voi biển cái đang cho một con voi biển con bú, Liễu Nhiên tò mò hỏi, "Ba, đó là con voi biển con mới sinh ra phải không?"
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Voi biển con mới sinh ra cũng rất xấu xí, nhưng voi biển mẹ cũng không hề ghét bỏ voi biển con chút nào."
Liễu Nhiên chớp chớp đôi mắt sáng ngời, ngây thơ hỏi, "Ba, vậy Ngôn Ngôn sinh ra có phải cũng rất xấu xí không?"
Đàm Dịch Khiêm dời mắt sang Hạ Tử Du, "Vậy thì phải hỏi mẹ con...."
Liễu Nhiên liếc mắt nhìn Hạ Tử Du, ậm ừ không muốn lên tiếng.
Hạ Tử Du cũng ngồi xổm người xuống theo, cười nói, "Liễu Nhiên chúng ta sinh ra không xấu xí tí nào, da trắng trắng, mập mạp, thật đáng yêu, rất nhiều người giành ôm con!"
Liễu Nhiên nhất thời vui vẻ mở to mắt, "Thật không?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Dĩ nhiên."
Liễu Nhiên chau mày, nghi ngờ hỏi Đàm Dịch Khiêm, "Ba, tại sao cha không biết Ngôn Ngôn sinh ra như thế nào vậy?"
Đàm Dịch Khiêm nghiêm túc trả lời, "Bởi vì khi đó ba không ở bên cạnh Liễu Nhiên, mà Liễu Nhiên vừa sinh ra chính là do "Mẹ" chăm sóc."
Liễu Nhiên rũ mi, nhỏ giọng nói, "Nhưng mà bà nội và cô nói với Ngôn Ngôn, mẹ không thích Ngôn Ngôn, lúc Ngôn Ngôn còn rất nhỏ mẹ đã rời khỏi Ngôn Ngôn rồi, là dì Đan luôn chăm sóc cho Ngôn Ngôn."
Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên, cho đến giờ phút này mới biết nguyên nhân Ngôn Ngôn chống lại cô là như thế.
Liễu Nhiên tiếp tục nói, "Ngôn Ngôn thích dì Đan, nhưng mà dì Đan nói Ngôn Ngôn phải gần gũi với "Mẹ", như vậy ba mới có thể vui vẻ...."
Hạ Tử Du trầm mặc, tâm lại thít chặt. Thì ra sự chống đối luôn tồn tại giữa hai mẹ con cô, chỉ là vì nghe Đan Nhất Thuần nói thử ở chung với cô, giờ biết được vì cô mà Đan Nhất Thuần phải rời khỏi bọn họ, cho nên Liễu Nhiên mới càng thêm chống đối với cô.
/387
|