Không sai! Ta chính là Tuyết Mạn Thần! Huyền y lão giả Tuyết Mạn Thần gật đầu lên tiếng nói.
Chỉ là đối với hai cái tên này, hắn là có chút không vừa mắt cho được, hắn là ghét nhất những người xem thường thực lực của hắn, cùng đem hắn ra đem so sánh với lại Tuyết Mạn Sát tên kia, dù cho bọn họ nói có phần đúng, đó là thực lực của hắn không có bằng Tuyết Mạn Sát, cũng là như vậy.
Lần này hắn đến đây, đại đa số Trưởng Lão của Tuyết Mạn gia tộc đều là không có tán thành, đám người kia đưa ra lý do chính là bây giờ Tuyết Mạn Sát cùng Tuyết Mạn Lâm hiện tại đang bế quan tìm hiểu Thánh Đạo Chi Cảnh, bây giờ trong tộc chỉ còn lại một mình hắn là Thánh Thể Ma Tôn hậu kỳ cường giả, như hắn rời đi, Tuyết Mạn gia tộc sẽ lâm vào hoàn cảnh khó khăn, không có cường giả tọa trấn, sẽ rất là nguy hiểm, với lại cái tên Thánh Thể Chí Tôn Diệp Tử Phàm kia cũng còn chưa hề đến U Ma Vực quấy phá, để cho hắn tiêu dao vài ngày cũng không có sao.
Nhưng mà hắn là đã dẹp mọi ý kiến phản đối để mà đi đến nơi đây tìm cái tên Diệp Chí Tôn kia tính sổ, đám người kia suy nghĩ cũng qua mức thiển cận một chút, một khi để cái tên Diệp Tử Phàm kia đem tất cả Đông Châu toàn cảnh cho thu phục, khi đó thế lực của tên kia sẽ gia tăng với mức độ vô cùng khủng bố, nếu như không nhân lúc hắn còn đang yếu kém tiêu diệt hắn, chờ một thời gian sau, mọi chuyện cũng đã muộn rồi, khi đó Diệp Tử Phàm đã là một con quái vật khổng lồ, không một ai có thể ngăn cản cho được.
Thật ra chuyện này tất cả mọi người đều đã là thấy được bản chất của vấn đề, chỉ là hắn biết đám người kia không có tin tưởng vào thực lực của hắn mà thôi, nếu như có Tuyết Mạn Sát hay là Tuyết Mạn Lâm còn tại, bọn họ là sẽ khẩu tru bút phạt, sẽ không có hành quân lặng lẽ như bây giờ, chung quy là thực lực của hắn không đủ mạnh, không có bằng hai tên kia mà thôi.
Hắn thật sự là có chút không phục, hai tên kia đều là Thánh Thể Ma Tôn Chí Cường Giả, trong khi hắn chỉ là Thánh Thể Ma Tôn hậu kỳ tiểu thành, thực lực còn có chút cách biệt, nhưng mà không có nghĩa là Tuyết Mạn gia tộc ngoài hai tên kia ra là không ai có thể chống lên cây cột trụ, hắn muốn chứng minh cho đám người mắt mù kia biết, không có hai tên Tuyết Mạn Sát cùng Tuyết Mạn Lâm, hắn vẫn có thể làm cho Tuyết Mạn gia tộc không ai có thể khi nhục.
Bái kiến Thần Chí Tôn! Có Thần Chí Tôn tại, đám người ngoài kia là không đáng để quan tâm! Xin ngài hãy di chuyển đến Thành Chủ Phủ, để cho ta có cơ hội được tiếp đãi ngài một lần!
Được Tuyết Mạn Thần gật đầu xác nhận, Bạch Lô Uy trong mắt là hiện lên một tia hi vọng quang mang, cúi đầu xuống vuốt một cái mông ngựa một cái, sau đó lên tiếng mời chào.
Lời mà hắn nói cũng không phải chỉ nói cho có mà thôi, hắn đã quan sát rất kỹ lưỡng, từ trên người của Tuyết Mạn Thần hắn không cảm nhận được cảnh giới chân thật, nhưng mà với uy áp truyền đến, cùng với lại vừa rồi bày ra một tay, hắn có thể khẳng định vị này Tuyết Mạn Thần tuyệt đối là Thánh Thể Ma Tôn cường giả, nếu như không, cũng không có làm cho Đạo Thể Ma Tôn Chí Cường Giả như hắn không dấy lên một tia phản kháng ý tứ.
Có Thánh Thể Ma Tôn cường giả tại đây, còn là người của Tuyết Mạn gia tộc, xem ra lần này Bạch Giác Thành nguy cơ là có thể giải quyết nhẹ nhàng được rồi.
Không cần cùng ta nói nhảm, thu hồi cái Hộ Thành Phù Trận của ngươi đi, ta ra tay giải quyết đám người ngoài kia liền sẽ đi ngay! Tuyết Mạn Thần phất tay ra lệnh nói.
Hắn hiện tại công việc là rất gấp, diệt xong đám người Cáp Tích Ly này, còn phải đi tìm cái tên Diệp Tử Phàm kia nữa, hắn làm gì có thời gian cùng với lại đám người Bạch Lô gia tộc này làm quen, với lại hắn cũng không hề có ấn tượng tốt đẹp gì với lại Bạch Lô Uy những người này.
Vâng! Thần Chí Tôn!
Bạch Lô Uy cũng không dám nhiều lời, lập tức đánh ra một loạt ấn quyết, thu hồi lại Hộ Thành Phù Trận, nhìn đám người đang tụ năm tụ ba ngoài kia, hắn là trong lòng cười gằn, ngày chết của các ngươi đã đến, những ngày qua hắn thật sự nhịn đám người kia đủ rồi, hiện tại cũng là lúc bọn họ phải trả giá đắt.
...
Ôn Đại Sư! Ngài đã đến, chúng tôi thật sự chờ đợi ngài rất là lâu lắm rồi!
Hắc hắc hắc... Như không có Ôn Đại Sư, chúng tôi thật sự không thể nào làm được cái gì cả!
Lần này phải làm phiền Ôn Đại Sư ra tay! Ôn Địch vừa mới xuất hiện, một đám Đạo Thể Ma Tôn như chúng tinh cũng nguyệt vây xung quanh hắn, vỗ mông ngựa âm thanh có thể nói là vang lên không dứt.
Ngay cả Cáp Tích Ly, mặc dù hắn đối với Ôn Địch chắp tay sau lưng ngửa mặt lên trời thần thái vô cùng là khó chịu, nhưng mà vẫn phải cố nặng ra một cái nụ cười tiếp đón.
Không có cách khác, ai bảo hắn cùng tất cả mọi người nơi đây vận mệnh đều là nắm trong tay của cái tên Ôn Thần này đâu.
Không cần nhiều lời! Lập tức tránh ra, sau khi phá xong cái Phù Trận nơi đây, ta còn phải hồi Vạn Linh Sơn Mạch thiết lập Truyền Tống Trận nữa!
Ôn Địch vẫn nhắm mắt lại, không ăn đám người này một bộ, cao ngạo nói.
Thật ra hắn nào muốn đến nơi đây, như không phải là cái tên Hổ Huyền Phương kia năn nỉ quá mức, hắn cũng là không hề muốn đến nơi đây một chút nào, hắn còn phải bận rộn thiết lập Truyền Tống Trận nữa đâu.
Nhắc đến cái Truyền Tống Trận này, hắn lại giận sôi máu, khi vừa mới bắt đầu, hắn cũng nghĩ đây là một công việc hết sức nhẹ nhàng, nhưng mà bắt tay vào công việc, hắn mới biết mình đã nhầm, công việc thật sự là có nhàn thật, nhưng mà hắn phải bận rộn tối tăm mặt mũi, hết làm nơi này đến làm chỗ kia, nhất là từ khi vị chủ nhân thu phục thêm vài tòa Địa Vực nữa, công việc của hắn lại càng ngày càng nhiều lên, đến giờ này còn chưa kịp chợp mắt lấy một lần, hắn thật sự là rất khổ a, nhiều khi nghĩ lại, hắn còn nghĩ là mình bị cái tên Hổ Huyền Phương kia chơi đâu, nhưng mà hết cách, ai bảo mình nhận lời với lại tên Hổ Huyền Phương kia một cách sảng khoái như thế làm gì, bây giờ có hối hận thì cũng là đã quá muộn.
Vâng! Ôn Đại Sư! Mời ngài đi bên này!
Tất cả Đạo Thể Ma Tôn cường giả, không có ai mà lại không hận cái tên kiêu ngạo Ôn Địch này muốn chết, thử hỏi tất cả chúng ta đều là Đạo Thể Ma Tôn cường giả, chỉ đưa ra một ngón tay cũng đủ diệt cái tên Linh Thể Hóa Thần sơ kỳ ngươi rất nhiều lần, ngươi không thể nào khách khí với chúng ta một chút được hay sao?
Có điều bất mãn quy bất mãn, nhưng mà bọn họ vẫn phải ngoan ngoãn tránh ra một con đường để cho Ôn Địch đi, tất cả đều hiểu được nếu như chọc giận cái tên Ôn Thần này vào lúc này sẽ có cái hậu quả gì.
Cáp Tích Ly! Kiệt Nhĩ Lân! Hai người các ngươi là đang chơi ta có phải hay không? Nơi này làm gì có tòa Phù Trận nào!
Bỗng nhiên đúng lúc này, Ôn Địch liền quay sang đám Đạo Thể Ma Tôn phía sau, nhất là Cáp Tích Ly cùng Kiệt Nhĩ Lân hai người, lập tức liền mắng xối xả vào hai người bọn họ.
Không thể làm hắn không nỗi nóng cho được, đám người này nhờ hắn đến đây phá trận, nhưng mà khi hắn mở mắt ra trước mắt chỉ xuất hiện bốn tên Ma Tộc đang đứng cách đó không xa khinh thường nhìn hắn, còn cái Hộ Thành Phù Trận mà đám người Cáp Tích Ly kia nói thì là chẳng thấy đâu.
Hắn còn là có chút không tin, cho nên mới dùng thần thức quan sát thêm lần nữa, kết quả vẫn là giống như vậy, ngoài trừ bốn tên kia ra, Bạch Giác Thành vẫn là hiện rõ mồn một trước mắt của hắn, làm gì có Phù Trận nào đâu để mà phá.
Hắn đương nhiên phải giận đám người này, phải biết rằng mình bên kia còn một đống công việc còn chưa hoàn thành đâu, làm gì có thời gian cùng đám người này chơi đùa.
Ầm ầm!
Ôn Địch? Nếu như ngươi không giải thích rõ ràng, cho dù là bị chủ nhân trách phạt, ta cũng nhất định sẽ....!
Chỉ là đối với hai cái tên này, hắn là có chút không vừa mắt cho được, hắn là ghét nhất những người xem thường thực lực của hắn, cùng đem hắn ra đem so sánh với lại Tuyết Mạn Sát tên kia, dù cho bọn họ nói có phần đúng, đó là thực lực của hắn không có bằng Tuyết Mạn Sát, cũng là như vậy.
Lần này hắn đến đây, đại đa số Trưởng Lão của Tuyết Mạn gia tộc đều là không có tán thành, đám người kia đưa ra lý do chính là bây giờ Tuyết Mạn Sát cùng Tuyết Mạn Lâm hiện tại đang bế quan tìm hiểu Thánh Đạo Chi Cảnh, bây giờ trong tộc chỉ còn lại một mình hắn là Thánh Thể Ma Tôn hậu kỳ cường giả, như hắn rời đi, Tuyết Mạn gia tộc sẽ lâm vào hoàn cảnh khó khăn, không có cường giả tọa trấn, sẽ rất là nguy hiểm, với lại cái tên Thánh Thể Chí Tôn Diệp Tử Phàm kia cũng còn chưa hề đến U Ma Vực quấy phá, để cho hắn tiêu dao vài ngày cũng không có sao.
Nhưng mà hắn là đã dẹp mọi ý kiến phản đối để mà đi đến nơi đây tìm cái tên Diệp Chí Tôn kia tính sổ, đám người kia suy nghĩ cũng qua mức thiển cận một chút, một khi để cái tên Diệp Tử Phàm kia đem tất cả Đông Châu toàn cảnh cho thu phục, khi đó thế lực của tên kia sẽ gia tăng với mức độ vô cùng khủng bố, nếu như không nhân lúc hắn còn đang yếu kém tiêu diệt hắn, chờ một thời gian sau, mọi chuyện cũng đã muộn rồi, khi đó Diệp Tử Phàm đã là một con quái vật khổng lồ, không một ai có thể ngăn cản cho được.
Thật ra chuyện này tất cả mọi người đều đã là thấy được bản chất của vấn đề, chỉ là hắn biết đám người kia không có tin tưởng vào thực lực của hắn mà thôi, nếu như có Tuyết Mạn Sát hay là Tuyết Mạn Lâm còn tại, bọn họ là sẽ khẩu tru bút phạt, sẽ không có hành quân lặng lẽ như bây giờ, chung quy là thực lực của hắn không đủ mạnh, không có bằng hai tên kia mà thôi.
Hắn thật sự là có chút không phục, hai tên kia đều là Thánh Thể Ma Tôn Chí Cường Giả, trong khi hắn chỉ là Thánh Thể Ma Tôn hậu kỳ tiểu thành, thực lực còn có chút cách biệt, nhưng mà không có nghĩa là Tuyết Mạn gia tộc ngoài hai tên kia ra là không ai có thể chống lên cây cột trụ, hắn muốn chứng minh cho đám người mắt mù kia biết, không có hai tên Tuyết Mạn Sát cùng Tuyết Mạn Lâm, hắn vẫn có thể làm cho Tuyết Mạn gia tộc không ai có thể khi nhục.
Bái kiến Thần Chí Tôn! Có Thần Chí Tôn tại, đám người ngoài kia là không đáng để quan tâm! Xin ngài hãy di chuyển đến Thành Chủ Phủ, để cho ta có cơ hội được tiếp đãi ngài một lần!
Được Tuyết Mạn Thần gật đầu xác nhận, Bạch Lô Uy trong mắt là hiện lên một tia hi vọng quang mang, cúi đầu xuống vuốt một cái mông ngựa một cái, sau đó lên tiếng mời chào.
Lời mà hắn nói cũng không phải chỉ nói cho có mà thôi, hắn đã quan sát rất kỹ lưỡng, từ trên người của Tuyết Mạn Thần hắn không cảm nhận được cảnh giới chân thật, nhưng mà với uy áp truyền đến, cùng với lại vừa rồi bày ra một tay, hắn có thể khẳng định vị này Tuyết Mạn Thần tuyệt đối là Thánh Thể Ma Tôn cường giả, nếu như không, cũng không có làm cho Đạo Thể Ma Tôn Chí Cường Giả như hắn không dấy lên một tia phản kháng ý tứ.
Có Thánh Thể Ma Tôn cường giả tại đây, còn là người của Tuyết Mạn gia tộc, xem ra lần này Bạch Giác Thành nguy cơ là có thể giải quyết nhẹ nhàng được rồi.
Không cần cùng ta nói nhảm, thu hồi cái Hộ Thành Phù Trận của ngươi đi, ta ra tay giải quyết đám người ngoài kia liền sẽ đi ngay! Tuyết Mạn Thần phất tay ra lệnh nói.
Hắn hiện tại công việc là rất gấp, diệt xong đám người Cáp Tích Ly này, còn phải đi tìm cái tên Diệp Tử Phàm kia nữa, hắn làm gì có thời gian cùng với lại đám người Bạch Lô gia tộc này làm quen, với lại hắn cũng không hề có ấn tượng tốt đẹp gì với lại Bạch Lô Uy những người này.
Vâng! Thần Chí Tôn!
Bạch Lô Uy cũng không dám nhiều lời, lập tức đánh ra một loạt ấn quyết, thu hồi lại Hộ Thành Phù Trận, nhìn đám người đang tụ năm tụ ba ngoài kia, hắn là trong lòng cười gằn, ngày chết của các ngươi đã đến, những ngày qua hắn thật sự nhịn đám người kia đủ rồi, hiện tại cũng là lúc bọn họ phải trả giá đắt.
...
Ôn Đại Sư! Ngài đã đến, chúng tôi thật sự chờ đợi ngài rất là lâu lắm rồi!
Hắc hắc hắc... Như không có Ôn Đại Sư, chúng tôi thật sự không thể nào làm được cái gì cả!
Lần này phải làm phiền Ôn Đại Sư ra tay! Ôn Địch vừa mới xuất hiện, một đám Đạo Thể Ma Tôn như chúng tinh cũng nguyệt vây xung quanh hắn, vỗ mông ngựa âm thanh có thể nói là vang lên không dứt.
Ngay cả Cáp Tích Ly, mặc dù hắn đối với Ôn Địch chắp tay sau lưng ngửa mặt lên trời thần thái vô cùng là khó chịu, nhưng mà vẫn phải cố nặng ra một cái nụ cười tiếp đón.
Không có cách khác, ai bảo hắn cùng tất cả mọi người nơi đây vận mệnh đều là nắm trong tay của cái tên Ôn Thần này đâu.
Không cần nhiều lời! Lập tức tránh ra, sau khi phá xong cái Phù Trận nơi đây, ta còn phải hồi Vạn Linh Sơn Mạch thiết lập Truyền Tống Trận nữa!
Ôn Địch vẫn nhắm mắt lại, không ăn đám người này một bộ, cao ngạo nói.
Thật ra hắn nào muốn đến nơi đây, như không phải là cái tên Hổ Huyền Phương kia năn nỉ quá mức, hắn cũng là không hề muốn đến nơi đây một chút nào, hắn còn phải bận rộn thiết lập Truyền Tống Trận nữa đâu.
Nhắc đến cái Truyền Tống Trận này, hắn lại giận sôi máu, khi vừa mới bắt đầu, hắn cũng nghĩ đây là một công việc hết sức nhẹ nhàng, nhưng mà bắt tay vào công việc, hắn mới biết mình đã nhầm, công việc thật sự là có nhàn thật, nhưng mà hắn phải bận rộn tối tăm mặt mũi, hết làm nơi này đến làm chỗ kia, nhất là từ khi vị chủ nhân thu phục thêm vài tòa Địa Vực nữa, công việc của hắn lại càng ngày càng nhiều lên, đến giờ này còn chưa kịp chợp mắt lấy một lần, hắn thật sự là rất khổ a, nhiều khi nghĩ lại, hắn còn nghĩ là mình bị cái tên Hổ Huyền Phương kia chơi đâu, nhưng mà hết cách, ai bảo mình nhận lời với lại tên Hổ Huyền Phương kia một cách sảng khoái như thế làm gì, bây giờ có hối hận thì cũng là đã quá muộn.
Vâng! Ôn Đại Sư! Mời ngài đi bên này!
Tất cả Đạo Thể Ma Tôn cường giả, không có ai mà lại không hận cái tên kiêu ngạo Ôn Địch này muốn chết, thử hỏi tất cả chúng ta đều là Đạo Thể Ma Tôn cường giả, chỉ đưa ra một ngón tay cũng đủ diệt cái tên Linh Thể Hóa Thần sơ kỳ ngươi rất nhiều lần, ngươi không thể nào khách khí với chúng ta một chút được hay sao?
Có điều bất mãn quy bất mãn, nhưng mà bọn họ vẫn phải ngoan ngoãn tránh ra một con đường để cho Ôn Địch đi, tất cả đều hiểu được nếu như chọc giận cái tên Ôn Thần này vào lúc này sẽ có cái hậu quả gì.
Cáp Tích Ly! Kiệt Nhĩ Lân! Hai người các ngươi là đang chơi ta có phải hay không? Nơi này làm gì có tòa Phù Trận nào!
Bỗng nhiên đúng lúc này, Ôn Địch liền quay sang đám Đạo Thể Ma Tôn phía sau, nhất là Cáp Tích Ly cùng Kiệt Nhĩ Lân hai người, lập tức liền mắng xối xả vào hai người bọn họ.
Không thể làm hắn không nỗi nóng cho được, đám người này nhờ hắn đến đây phá trận, nhưng mà khi hắn mở mắt ra trước mắt chỉ xuất hiện bốn tên Ma Tộc đang đứng cách đó không xa khinh thường nhìn hắn, còn cái Hộ Thành Phù Trận mà đám người Cáp Tích Ly kia nói thì là chẳng thấy đâu.
Hắn còn là có chút không tin, cho nên mới dùng thần thức quan sát thêm lần nữa, kết quả vẫn là giống như vậy, ngoài trừ bốn tên kia ra, Bạch Giác Thành vẫn là hiện rõ mồn một trước mắt của hắn, làm gì có Phù Trận nào đâu để mà phá.
Hắn đương nhiên phải giận đám người này, phải biết rằng mình bên kia còn một đống công việc còn chưa hoàn thành đâu, làm gì có thời gian cùng đám người này chơi đùa.
Ầm ầm!
Ôn Địch? Nếu như ngươi không giải thích rõ ràng, cho dù là bị chủ nhân trách phạt, ta cũng nhất định sẽ....!
/603
|