Không chỉ là hắn, đám Yêu Tôn phía sau cũng là một ánh mắt phẫn nộ, như muốn ăn tươi nuốt sống tên Ôn Địch này một dạng.
Cáp Tích Ngọc là bị thương, nhưng mà bọn họ bị thương còn nặng nề hơn Cáp Tích Ngọc nhiều, một đao kia của Cáp Tích Ngọc ẩn chứa Đạo Thể Chí Tôn Chí Cường Giả cùng Thượng Phẩm Đạo Khí một kích, đám người bọn họ chỉ có Linh Thể, Phàm Thể Chí Tôn, làm sao có thể chống lại được kia chứ.
Nếu như không phải là trông cậy vào Ôn Địch này, bọn họ có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ không đi lên cùng Cáp Tích Ngọc đối kháng, để rồi chỉ chút nữa tán thân tại nơi này.
Bọn họ là biết Ôn Địch có khả năng ngăn chặn Cáp Tích Ngọc công kích, nhưng mà hắn lại không có làm như vậy, đây là cố ý hành vi, muốn đưa bọn bọ vào con đường chết.
Chuyện này bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, chờ vị chủ nhân kia đến, nhất định phải tham cái tên Ôn Địch chết tiệt này một bản, cho hắn biết, tàn hại đồng môn sẽ có hậu quả nhú thế nào!
Hừ! Các ngươi không phải là vẫn còn sống hay sao? Như không có ta ra tay, các ngươi là đã chết hết rồi!
Đang cao hứng đánh giá cái đám người Cáp Tích Thành kia, Ôn Địch nghe cái tên Hỏa Thiên Tà này nói vậy, cũng là liếc mắt nhìn qua, khinh thường một tiếng nói.
Một đám không biết điều, vừa rồi như không phải lúc tối hậu quan đầu, ta quăng ra một khối Hộ Thuẫn Ngọc Phù để mà ngăn cản Đao Mang kia, tất cả đám Yêu Thú các ngươi đã về chầu ông vãi, đã không cám ơn ta thì thôi, còn lên tiếng trách mắng, thật sự là một đám người vô ân! Ôn Địch trong lòng ác ý thầm nghĩ.
Thật sự ra mà nói nha, để cho bọn họ bị thương chút nữa chết, đây cũng là trong lòng của hắn muốn như vậy, một đám thấy hắn bị phạt, không lên tiếng nói giúp thì thôi, lại còn hả hê khi thấy người gặp nạn, nhất là bản mặt cố nín cười của đám người kia, càng nghĩ hắn lại càng căm tức, như không phải là đồng môn, hắn là đã tự tay tiễn đám người này lên đường từ lâu, làm gì còn để cho bọn họ lãi nhãi đến bây giờ.
Tuy là không thể đưa bọn họ lên đường, nhưng mà cho bọn họ một bài học cũng là nên, để cho đám người kia biết, Lục Tinh Phù Văn Sư là không thể nào đắc tội cho được.
Ngươi...!
Lão Tà! Bỏ đi, ngươi đừng quên Nô Ấn cũng không có cấm chúng ta tranh đấu! Hổ Huyền Phương vổ vai của Hỏa Thiên Tà một cái, nói.
Cái tên Ôn Địch kia thấy bọn họ không vừa mắt, trừng trị bọn họ cũng là nên, dù sao đám người mình thực lực không có bằng người ta.
Nô Ấn điều luật cũng đã nói rất rõ ràng, chỉ cần không có giết chết đối phương, muốn làm như thế nào cũng không có sao, cho nên tên Ôn Địch kia không ra tay cứu giúp bọn họ cũng không có lỗi.
Hơn nửa, nếu như vừa rồi bọn họ bị Cáp Tích Ngọc giết chết, cái tên Ôn Địch này cũng là không có vấn đề gì, vì hắn cũng không hề ra tay với đám người mình, chẳng qua là thấy chết không cứu mà thôi, đây là trong trường hợp cho phép, chủ nhân cũng sẽ không trách tội hắn.
Nhưng mà ta không có nuốt trôi cơn giận này! Hỏa Thiên Tà âm trầm lên tiếng.
Hắn đương nhiên biết những cái cong cong thẳng thẳng bên trong Nô Ấn điều luật kia, chỉ là đây là bọn họ cùng chung tay kháng địch, đáng lý ra phải đồng tâm hiệp lực mớ đúng, đằng này tên Ôn Địch kia lại dùng công báo tư oán, chơi chiêu mượn đao giết người, thật sự không thể nào chấp nhận cho được, món nợ này hắn là nhớ kỹ.
Ngươi cũng không cần quá mức tức giận! Tính cách của hắn quá kiêu căng, lại tự phụ, ta nghĩ ngày mà hắn gặp quả báo cũng không hề xa nữa đâu! Hổ Huyền Phương nhìn về phía Ôn Địch cũng là xuất hiện ti ti sát khí.
Ý của ngươi là? Hỏa Thiên Tà có chút không hiểu hỏi.
Phải biết rằng, hiện tại cái tên đáng ghét kia là Lục Tinh Phù Văn Sư a, trong tay của hắn Lục Giai Ngọc Phù vô số, tại Linh Ma Đại Lục này Thánh Thể Chí Tôn cường giả cùng Ngụy Thánh không ra, không ai có thể làm được gì hắn, đám người Ma Tôn kia theo hắn nghĩ cũng không có khả năng chống lại.
Hắc hắc! Lục Tinh Phù Văn Sư, cũng không phải là thiên hạ vô địch, đám người Ma Tộc kia, cũng không phải là hạng người ăn chay! Hổ Huyền Phương cười gằn nói.
Hạ Giới Tinh Vực, trừ khi có thực lực áp đảo trên tất cả, Ngụy Thánh cường giả ra, bất kỳ một Lục Tinh trở xuống cao thủ hay chức nghiệp, không người nào dám vỗ ngực bảo mình là thiên hạ vô địch, là tự thân bất tử, Lục Tinh Phù Văn Sư cũng là không có ngoại lệ.
Phải biết, thế gian này cũng không thiếu thứ có thể phá giải được Phù Văn Sư thủ đoạn, nhất là tinh ranh như đám Ma Tộc kia.
Nếu như tên Ôn Địch kia tử tế, khiêm nhường thỉnh giáo, hắn còn có thể một bên trợ giúp cho cái tên Ôn Địch này, cộng đồng đối phó với lại đám Ma Tộc kia, phần thắng của bọn họ sẽ là rất lớn, nhưng mà cái tên Ôn Địch này lại không biết điều.
Cáp Tích Ngọc là bị thương, nhưng mà bọn họ bị thương còn nặng nề hơn Cáp Tích Ngọc nhiều, một đao kia của Cáp Tích Ngọc ẩn chứa Đạo Thể Chí Tôn Chí Cường Giả cùng Thượng Phẩm Đạo Khí một kích, đám người bọn họ chỉ có Linh Thể, Phàm Thể Chí Tôn, làm sao có thể chống lại được kia chứ.
Nếu như không phải là trông cậy vào Ôn Địch này, bọn họ có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ không đi lên cùng Cáp Tích Ngọc đối kháng, để rồi chỉ chút nữa tán thân tại nơi này.
Bọn họ là biết Ôn Địch có khả năng ngăn chặn Cáp Tích Ngọc công kích, nhưng mà hắn lại không có làm như vậy, đây là cố ý hành vi, muốn đưa bọn bọ vào con đường chết.
Chuyện này bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, chờ vị chủ nhân kia đến, nhất định phải tham cái tên Ôn Địch chết tiệt này một bản, cho hắn biết, tàn hại đồng môn sẽ có hậu quả nhú thế nào!
Hừ! Các ngươi không phải là vẫn còn sống hay sao? Như không có ta ra tay, các ngươi là đã chết hết rồi!
Đang cao hứng đánh giá cái đám người Cáp Tích Thành kia, Ôn Địch nghe cái tên Hỏa Thiên Tà này nói vậy, cũng là liếc mắt nhìn qua, khinh thường một tiếng nói.
Một đám không biết điều, vừa rồi như không phải lúc tối hậu quan đầu, ta quăng ra một khối Hộ Thuẫn Ngọc Phù để mà ngăn cản Đao Mang kia, tất cả đám Yêu Thú các ngươi đã về chầu ông vãi, đã không cám ơn ta thì thôi, còn lên tiếng trách mắng, thật sự là một đám người vô ân! Ôn Địch trong lòng ác ý thầm nghĩ.
Thật sự ra mà nói nha, để cho bọn họ bị thương chút nữa chết, đây cũng là trong lòng của hắn muốn như vậy, một đám thấy hắn bị phạt, không lên tiếng nói giúp thì thôi, lại còn hả hê khi thấy người gặp nạn, nhất là bản mặt cố nín cười của đám người kia, càng nghĩ hắn lại càng căm tức, như không phải là đồng môn, hắn là đã tự tay tiễn đám người này lên đường từ lâu, làm gì còn để cho bọn họ lãi nhãi đến bây giờ.
Tuy là không thể đưa bọn họ lên đường, nhưng mà cho bọn họ một bài học cũng là nên, để cho đám người kia biết, Lục Tinh Phù Văn Sư là không thể nào đắc tội cho được.
Ngươi...!
Lão Tà! Bỏ đi, ngươi đừng quên Nô Ấn cũng không có cấm chúng ta tranh đấu! Hổ Huyền Phương vổ vai của Hỏa Thiên Tà một cái, nói.
Cái tên Ôn Địch kia thấy bọn họ không vừa mắt, trừng trị bọn họ cũng là nên, dù sao đám người mình thực lực không có bằng người ta.
Nô Ấn điều luật cũng đã nói rất rõ ràng, chỉ cần không có giết chết đối phương, muốn làm như thế nào cũng không có sao, cho nên tên Ôn Địch kia không ra tay cứu giúp bọn họ cũng không có lỗi.
Hơn nửa, nếu như vừa rồi bọn họ bị Cáp Tích Ngọc giết chết, cái tên Ôn Địch này cũng là không có vấn đề gì, vì hắn cũng không hề ra tay với đám người mình, chẳng qua là thấy chết không cứu mà thôi, đây là trong trường hợp cho phép, chủ nhân cũng sẽ không trách tội hắn.
Nhưng mà ta không có nuốt trôi cơn giận này! Hỏa Thiên Tà âm trầm lên tiếng.
Hắn đương nhiên biết những cái cong cong thẳng thẳng bên trong Nô Ấn điều luật kia, chỉ là đây là bọn họ cùng chung tay kháng địch, đáng lý ra phải đồng tâm hiệp lực mớ đúng, đằng này tên Ôn Địch kia lại dùng công báo tư oán, chơi chiêu mượn đao giết người, thật sự không thể nào chấp nhận cho được, món nợ này hắn là nhớ kỹ.
Ngươi cũng không cần quá mức tức giận! Tính cách của hắn quá kiêu căng, lại tự phụ, ta nghĩ ngày mà hắn gặp quả báo cũng không hề xa nữa đâu! Hổ Huyền Phương nhìn về phía Ôn Địch cũng là xuất hiện ti ti sát khí.
Ý của ngươi là? Hỏa Thiên Tà có chút không hiểu hỏi.
Phải biết rằng, hiện tại cái tên đáng ghét kia là Lục Tinh Phù Văn Sư a, trong tay của hắn Lục Giai Ngọc Phù vô số, tại Linh Ma Đại Lục này Thánh Thể Chí Tôn cường giả cùng Ngụy Thánh không ra, không ai có thể làm được gì hắn, đám người Ma Tôn kia theo hắn nghĩ cũng không có khả năng chống lại.
Hắc hắc! Lục Tinh Phù Văn Sư, cũng không phải là thiên hạ vô địch, đám người Ma Tộc kia, cũng không phải là hạng người ăn chay! Hổ Huyền Phương cười gằn nói.
Hạ Giới Tinh Vực, trừ khi có thực lực áp đảo trên tất cả, Ngụy Thánh cường giả ra, bất kỳ một Lục Tinh trở xuống cao thủ hay chức nghiệp, không người nào dám vỗ ngực bảo mình là thiên hạ vô địch, là tự thân bất tử, Lục Tinh Phù Văn Sư cũng là không có ngoại lệ.
Phải biết, thế gian này cũng không thiếu thứ có thể phá giải được Phù Văn Sư thủ đoạn, nhất là tinh ranh như đám Ma Tộc kia.
Nếu như tên Ôn Địch kia tử tế, khiêm nhường thỉnh giáo, hắn còn có thể một bên trợ giúp cho cái tên Ôn Địch này, cộng đồng đối phó với lại đám Ma Tộc kia, phần thắng của bọn họ sẽ là rất lớn, nhưng mà cái tên Ôn Địch này lại không biết điều.
/603
|