Quả báo, đây rõ ràng là quả báo mà, nhớ đến mình phải năn nỉ cầu xin, tiêu tan hết tài sản, cũng vì tên Hổ Huyền Thiên này, hắn chỉ có thể nố hai chữ quả báo mà thôi.
Chờ sau khi tên này bị Kim Nguyên Chí Tôn cấp diệt, hắn sẽ quang minh chính đại cầu xin Kim Nguyên Chí Tôn giao lại Nguyên Thần của y cho hắn xử lý, với những cực hình mà hắn đã thông hiểu hơn trăm vạn năm nay, tuyệt đối có thể làm cho cái tên Hổ Huyền Thiên này hưởng thụ vô cùng đầy đủ.
...
Ha ha! Mạnh huynh? Ngươi nói xem vị Yêu Tôn kia có thể chống lại được bao lâu thời gian?
Chân huynh! Ngươi trong lòng cũng đã có định số, như thế nào còn hỏi ta?
Hai vị, nửa canh giờ, lão Bạch ta dám cá, vị Yêu Tôn kia không thể nào chống đỡ được Kim Nguyên Chí Tôn của chúng ta công kích trong vòng nửa canh giờ!
Ha ha! Nửa giờ! Bạch huynh, ngươi là qua đề cao cái tên Yêu Tôn kia rồi, lão Đồng ta dám khẳng định hắn không chống đỡ được một khắc thời gian!
Đồng huynh nói rất là có lý, lão Mang ta cũng có ý nghĩ như vậy, nói đến đây, ta còn chưa biết nguyên nhân vì sao mà Kim Nguyên Chí Tôn phải đại động can hoa ra tay với lại Yêu Tộc Chí Tôn!
Mang huynh! Không những là huynh! Tất cả mọi người chúng ta đều là không biết nguyên nhân tại sao!
Ha ha ha.. Như ta nghĩ không sai, có thể là do Kim Nguyên Chí Tôn muốn trả thù cho Tiền huynh cũng không chừng!
Trên Vân Quang Thành thương khung, khoảng cách Tiền gia không đến hai ức dặm, mười lăm vị Hóa Thần Chí Tôn đang tụ năm tụ ba bàn luận vô cùng vui vẻ.
Những người này thân phận không cần nói cũng biết, đó là lão tổ tông đứng sau sáu cái Lục Tinh Thế lực còn lại của Vân Quang Thành.
Tiền gia ra động tĩnh lớn như vậy, những vị kia Hóa Thần Chí Tôn tại những Lục Tinh thế lực sao có thể không biết. Chỉ là bọn họ vẫn đứng phía xa quan sát, không có việc liên quan đến mình, không ai lại đi chen chân vào vũng nước đục này, nhất là có vài người dùng Truyền Âm Ngọc Phù báo lại cho Thành Chủ Phủ mà không nhận được hồi âm khi, tất cả mọi người đều bỏ đi cái tâm tư kia.
Chỉ là đến khi Kim Nguyên Chí Tôn xuất hiện, phá tan đi Tù Lung Phù Trận, bọn họ mới dám dùng thần thức quét qua bên này để mà quan sát, nhưng mà cho dù là ai, cũng không biết được sự thật bên trong, đa số mọi người trong lòng đều nghĩ là do vị Yêu Tôn kia muốn diệt Tiền gia, cho nên mới chọc giận Kim Nguyên Chí Tôn, rước họa vào thân.
Chỉ là cũng không đúng lắm nha, Nhân Tộc cùng Yêu Tộc trước nay vẫn là huynh đệ, không lý do gì mà vị Yêu Tôn kia lại sát Tiền gia toàn gia, còn Kim Nguyên Chí Tôn cũng muốn dồn vị Yêu Tôn này vào chỗ chết, thật là không thể hiểu nổi.
Nhưng mà cho dù là vì nguyên nhân gì! Có thể quan sát được hai vị Linh Thể cùng Đạo Thể Chí Tôn giao thủ, vẫn là trăm năm hiếm thấy, không thể nào bỏ qua cho được.
...
Hiện tại, đang quan sát trận chiến này không chỉ có mười lăm vị Hóa Thần Chí Tôn bên trong Vân Quang Thành, mà Dư Thừa Diên cũng tuyệt đối không thể nào bỏ qua cho được.
Không thể nào? Không phải là ta đã tính sai, tên kia Diệp Tử Phàm không có lợi hại đến kinh khủng, mà là hắn có một thân phận khủng bố! Quan sát chiến cuộc tại đằng xa, Dư Thừa Diên không khỏi nhíu mày thật sâu.
Trận chiến đến giờ phút này, cho dù là người mù cũng nhận biết Hổ Huyền Thiên là không chống đỡ được bao lâu, sắp bị Lê Kim Nguyên đánh chết tới nơi, vậy mà người mà hắn cho là Đạo Thể, thậm chí Thánh Thể Hóa Thần Diệp Tử Phàm kia lại không có xuất hiện, điều này trái ngược với lại mong muốn của hắn.
Thôi! Chờ thêm một chút thời gian nữa! Nếu như cái tên Diệp Tử Phàm kia không ra, ta cũng chỉ có thể chờ đến cơ hội lần sau vậy! Dư Thừa Diên có chút thở dài, nói.
Chủ nhân của cái tên Hổ Huyền Thiên kia, không ngờ chỉ là một tên bao cỏ, nhìn thấy người của mình sắp chết, cũng không chịu ra tay cứu giúp, thật là uổng phí bao tâm huyết của hắn dồn vào tên nhát gan kia.
Lần sau, lần sau, không biết đến bao giờ, không lẽ hắn phải đợi đến khi Kim Nguyên Chí Tôn thọ nguyên hao hết, mới có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận Thành Chủ chức vị.
...
Ầm ầm!!! Ầm ầm!!! Ầm ầm!!!
Nếu như ngươi đã hết bài! Như vậy thì đi chết đi!
Kim Nguyên Chí Tôn lại ra tay, lần này là tuyệt sát chiêu, kiếm quang vành rực trời đất, như là muốn xua tan đi một màu u ám của Linh Ma Đại Lục, hắn cũng không có sử dụng Nhị Giai Thần Thông để mà tăng phúc thực lực nữa, đơn giản là cái mai rùa kia của Hổ Huyền Thiên đã bị hắn phá toái không còn, dựa vào Nguyên Lực của một vị Đạo Thể Chí Tôn Chí Cường Giả như hắn, sát một tên Linh Thể Yêu Tôn không có Thượng Phẩm Đạo Khí bàng thân, còn dễ dàng hơn sát một con gà.
Một ngàn ba trăm vạn ức long lực lượng, hắn muốn một chiêu định càn khôn, cũng không cho Hổ Huyền Thiên bất kỳ cơ hội đi vào Luân Hồi nào!
Rắc! Rắc! Rầm!
Nguyệt Nhi! Nếu như có kiếp sau, ta lại bồi nàng!
Hổ Huyền Thiên thở dài, Thiết Long Thuẫn đã phá toái, hắn biết mình không còn có hi vọng gì có thể sinh tồn khả năng.
Trước khi chết, không hiểu sao, hắn lại nhớ đến cô gái tên Ngô Nguyệt mà hắn chỉ mới quen không lâu kia, có lẽ đây là người ta thường nói vừa gặp đã yêu cũng nên.
Huyền Thiên đại ca! Không cần kiếp sau, bây giờ huynh bồi ta vẫn còn kịp!
Nguyệt Nhi! Ta là đang nằm.. Ân, sao nàng lại đến đây!
Hổ Huyền Thiên trợn tròn cặp mắt, thật không thể nào tin nỗi, hắn cứ nghĩ mình nằm mơ, không nghĩ đến lại là sự thật, Ngô Nguyệt không biết như thế nào đã đến bên cạnh, ôm lấy hắn. Không phải Ngô Nguyệt còn đang tại Ngô phủ đằng kia sao, nàng như thế nào có thể chạy được đến nơi này.
Chỉ là sau một hồi cảm động, hắn lại hết sức kinh khủng, đạo kia Kiếm Mang sắp sửa giáng xuống, hắn đường đường là Linh Thể Yêu Tôn Chí Cường, còn phải táng thân bên trong, Ngô Nguyệt chỉ là một tiểu Chân Huyền Cảnh, lại càng không cần phải nói.
Huyền Thiên đại ca! Huynh là vì muội, cho nên mới lâm vào hiểm cảnh, muội làm sao có thể bỏ mặc huynh cho được! Ngô Nguyệt mỉm cười nói.
Khi nghe ca ca của nàng nói về sự lợi hại của Vân Quang Thành sau, nàng là biết chuyến này Hổ Huyền Thiên đi là khó có khả năng quay lại, nàng cũng là không biết mình sẽ như thế nào nếu không có Hổ Huyền Thiên bên cạnh, cho nên liền chạy đến Tiền gia này.
Nàng cũng là không biết giữa muôn trùng Nguyên Lực dũng động của những tôn Hóa Thần Chí Tôn, một tên Chân Huyền cảnh như nàng sao có thể bình an đi đến bên cạnh Hổ Huyền Thiên mà không có chuyện gì, nhưng mà bây giờ những chuyện này là không còn quan trọng nữa, có thể ở bên cạnh Hổ Huyền Thiên, như vậy đã là đủ rồi.
Ha ha ha...Nguyệt Nhi, cảm ơn muội, có thể quen biết được muội, Hổ Huyền Thiên ta có chết cũng không có gì ân hận! Hổ Huyền Thiên cất tiếng cười to, ôm Ngô Nguyệt vào trong lòng, hai hàng lệ nóng chảy xuống. Sau đó nhắm mắt lại chờ chết.
Hắn biết, bây giờ có nố gì cũng đã muộn, đạo Kiếm mang kia lấy tốc độ nhanh khủng khiếp đi đến, hắn có dùng Yêu Nguyên Lực còn sót lại trong cơ thể đưa Ngô Nguyệt ra ngoài cũng là không còn kịp rồi.
Trước khi chết, có thể ôm người con gái mình yêu vào trong lòng, xem như chết, cũng không có gì phải hối tiếc.
Ầm ầm!!! Ầm ầm!!!Ầm ầm!!!
Huyền Thiên đại ca! Chúng ta! Chúng ta..!
Nguyệt Nhi! Không cần sợ, Huyền Thiên đại ca vẫn sẽ luôn ở bên cạnh muội! Hổ Huyền Thiên biết Ngô Nguyệt có chút sợ, nhẹ nhàng vỗ lưng thon của nàng nói.
Huyền Thiên đại ca! Chúng ta! Chúng ta dường như không có chết! Ngô Nguyệt một lần nữa kích động nói.
Hổ Huyền Thiên là nhắm mắt chờ chết, nhưng mà nàng còn muốn nhìn kỹ Hổ Huyền Thiên một chút, cũng không thật sự nhắm mắt, nhờ vậy nành mới có thể chứng kiến được kỳ cảnh mà cả đời nàng cũng chưa bao giờ được thấy.
Chờ sau khi tên này bị Kim Nguyên Chí Tôn cấp diệt, hắn sẽ quang minh chính đại cầu xin Kim Nguyên Chí Tôn giao lại Nguyên Thần của y cho hắn xử lý, với những cực hình mà hắn đã thông hiểu hơn trăm vạn năm nay, tuyệt đối có thể làm cho cái tên Hổ Huyền Thiên này hưởng thụ vô cùng đầy đủ.
...
Ha ha! Mạnh huynh? Ngươi nói xem vị Yêu Tôn kia có thể chống lại được bao lâu thời gian?
Chân huynh! Ngươi trong lòng cũng đã có định số, như thế nào còn hỏi ta?
Hai vị, nửa canh giờ, lão Bạch ta dám cá, vị Yêu Tôn kia không thể nào chống đỡ được Kim Nguyên Chí Tôn của chúng ta công kích trong vòng nửa canh giờ!
Ha ha! Nửa giờ! Bạch huynh, ngươi là qua đề cao cái tên Yêu Tôn kia rồi, lão Đồng ta dám khẳng định hắn không chống đỡ được một khắc thời gian!
Đồng huynh nói rất là có lý, lão Mang ta cũng có ý nghĩ như vậy, nói đến đây, ta còn chưa biết nguyên nhân vì sao mà Kim Nguyên Chí Tôn phải đại động can hoa ra tay với lại Yêu Tộc Chí Tôn!
Mang huynh! Không những là huynh! Tất cả mọi người chúng ta đều là không biết nguyên nhân tại sao!
Ha ha ha.. Như ta nghĩ không sai, có thể là do Kim Nguyên Chí Tôn muốn trả thù cho Tiền huynh cũng không chừng!
Trên Vân Quang Thành thương khung, khoảng cách Tiền gia không đến hai ức dặm, mười lăm vị Hóa Thần Chí Tôn đang tụ năm tụ ba bàn luận vô cùng vui vẻ.
Những người này thân phận không cần nói cũng biết, đó là lão tổ tông đứng sau sáu cái Lục Tinh Thế lực còn lại của Vân Quang Thành.
Tiền gia ra động tĩnh lớn như vậy, những vị kia Hóa Thần Chí Tôn tại những Lục Tinh thế lực sao có thể không biết. Chỉ là bọn họ vẫn đứng phía xa quan sát, không có việc liên quan đến mình, không ai lại đi chen chân vào vũng nước đục này, nhất là có vài người dùng Truyền Âm Ngọc Phù báo lại cho Thành Chủ Phủ mà không nhận được hồi âm khi, tất cả mọi người đều bỏ đi cái tâm tư kia.
Chỉ là đến khi Kim Nguyên Chí Tôn xuất hiện, phá tan đi Tù Lung Phù Trận, bọn họ mới dám dùng thần thức quét qua bên này để mà quan sát, nhưng mà cho dù là ai, cũng không biết được sự thật bên trong, đa số mọi người trong lòng đều nghĩ là do vị Yêu Tôn kia muốn diệt Tiền gia, cho nên mới chọc giận Kim Nguyên Chí Tôn, rước họa vào thân.
Chỉ là cũng không đúng lắm nha, Nhân Tộc cùng Yêu Tộc trước nay vẫn là huynh đệ, không lý do gì mà vị Yêu Tôn kia lại sát Tiền gia toàn gia, còn Kim Nguyên Chí Tôn cũng muốn dồn vị Yêu Tôn này vào chỗ chết, thật là không thể hiểu nổi.
Nhưng mà cho dù là vì nguyên nhân gì! Có thể quan sát được hai vị Linh Thể cùng Đạo Thể Chí Tôn giao thủ, vẫn là trăm năm hiếm thấy, không thể nào bỏ qua cho được.
...
Hiện tại, đang quan sát trận chiến này không chỉ có mười lăm vị Hóa Thần Chí Tôn bên trong Vân Quang Thành, mà Dư Thừa Diên cũng tuyệt đối không thể nào bỏ qua cho được.
Không thể nào? Không phải là ta đã tính sai, tên kia Diệp Tử Phàm không có lợi hại đến kinh khủng, mà là hắn có một thân phận khủng bố! Quan sát chiến cuộc tại đằng xa, Dư Thừa Diên không khỏi nhíu mày thật sâu.
Trận chiến đến giờ phút này, cho dù là người mù cũng nhận biết Hổ Huyền Thiên là không chống đỡ được bao lâu, sắp bị Lê Kim Nguyên đánh chết tới nơi, vậy mà người mà hắn cho là Đạo Thể, thậm chí Thánh Thể Hóa Thần Diệp Tử Phàm kia lại không có xuất hiện, điều này trái ngược với lại mong muốn của hắn.
Thôi! Chờ thêm một chút thời gian nữa! Nếu như cái tên Diệp Tử Phàm kia không ra, ta cũng chỉ có thể chờ đến cơ hội lần sau vậy! Dư Thừa Diên có chút thở dài, nói.
Chủ nhân của cái tên Hổ Huyền Thiên kia, không ngờ chỉ là một tên bao cỏ, nhìn thấy người của mình sắp chết, cũng không chịu ra tay cứu giúp, thật là uổng phí bao tâm huyết của hắn dồn vào tên nhát gan kia.
Lần sau, lần sau, không biết đến bao giờ, không lẽ hắn phải đợi đến khi Kim Nguyên Chí Tôn thọ nguyên hao hết, mới có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận Thành Chủ chức vị.
...
Ầm ầm!!! Ầm ầm!!! Ầm ầm!!!
Nếu như ngươi đã hết bài! Như vậy thì đi chết đi!
Kim Nguyên Chí Tôn lại ra tay, lần này là tuyệt sát chiêu, kiếm quang vành rực trời đất, như là muốn xua tan đi một màu u ám của Linh Ma Đại Lục, hắn cũng không có sử dụng Nhị Giai Thần Thông để mà tăng phúc thực lực nữa, đơn giản là cái mai rùa kia của Hổ Huyền Thiên đã bị hắn phá toái không còn, dựa vào Nguyên Lực của một vị Đạo Thể Chí Tôn Chí Cường Giả như hắn, sát một tên Linh Thể Yêu Tôn không có Thượng Phẩm Đạo Khí bàng thân, còn dễ dàng hơn sát một con gà.
Một ngàn ba trăm vạn ức long lực lượng, hắn muốn một chiêu định càn khôn, cũng không cho Hổ Huyền Thiên bất kỳ cơ hội đi vào Luân Hồi nào!
Rắc! Rắc! Rầm!
Nguyệt Nhi! Nếu như có kiếp sau, ta lại bồi nàng!
Hổ Huyền Thiên thở dài, Thiết Long Thuẫn đã phá toái, hắn biết mình không còn có hi vọng gì có thể sinh tồn khả năng.
Trước khi chết, không hiểu sao, hắn lại nhớ đến cô gái tên Ngô Nguyệt mà hắn chỉ mới quen không lâu kia, có lẽ đây là người ta thường nói vừa gặp đã yêu cũng nên.
Huyền Thiên đại ca! Không cần kiếp sau, bây giờ huynh bồi ta vẫn còn kịp!
Nguyệt Nhi! Ta là đang nằm.. Ân, sao nàng lại đến đây!
Hổ Huyền Thiên trợn tròn cặp mắt, thật không thể nào tin nỗi, hắn cứ nghĩ mình nằm mơ, không nghĩ đến lại là sự thật, Ngô Nguyệt không biết như thế nào đã đến bên cạnh, ôm lấy hắn. Không phải Ngô Nguyệt còn đang tại Ngô phủ đằng kia sao, nàng như thế nào có thể chạy được đến nơi này.
Chỉ là sau một hồi cảm động, hắn lại hết sức kinh khủng, đạo kia Kiếm Mang sắp sửa giáng xuống, hắn đường đường là Linh Thể Yêu Tôn Chí Cường, còn phải táng thân bên trong, Ngô Nguyệt chỉ là một tiểu Chân Huyền Cảnh, lại càng không cần phải nói.
Huyền Thiên đại ca! Huynh là vì muội, cho nên mới lâm vào hiểm cảnh, muội làm sao có thể bỏ mặc huynh cho được! Ngô Nguyệt mỉm cười nói.
Khi nghe ca ca của nàng nói về sự lợi hại của Vân Quang Thành sau, nàng là biết chuyến này Hổ Huyền Thiên đi là khó có khả năng quay lại, nàng cũng là không biết mình sẽ như thế nào nếu không có Hổ Huyền Thiên bên cạnh, cho nên liền chạy đến Tiền gia này.
Nàng cũng là không biết giữa muôn trùng Nguyên Lực dũng động của những tôn Hóa Thần Chí Tôn, một tên Chân Huyền cảnh như nàng sao có thể bình an đi đến bên cạnh Hổ Huyền Thiên mà không có chuyện gì, nhưng mà bây giờ những chuyện này là không còn quan trọng nữa, có thể ở bên cạnh Hổ Huyền Thiên, như vậy đã là đủ rồi.
Ha ha ha...Nguyệt Nhi, cảm ơn muội, có thể quen biết được muội, Hổ Huyền Thiên ta có chết cũng không có gì ân hận! Hổ Huyền Thiên cất tiếng cười to, ôm Ngô Nguyệt vào trong lòng, hai hàng lệ nóng chảy xuống. Sau đó nhắm mắt lại chờ chết.
Hắn biết, bây giờ có nố gì cũng đã muộn, đạo Kiếm mang kia lấy tốc độ nhanh khủng khiếp đi đến, hắn có dùng Yêu Nguyên Lực còn sót lại trong cơ thể đưa Ngô Nguyệt ra ngoài cũng là không còn kịp rồi.
Trước khi chết, có thể ôm người con gái mình yêu vào trong lòng, xem như chết, cũng không có gì phải hối tiếc.
Ầm ầm!!! Ầm ầm!!!Ầm ầm!!!
Huyền Thiên đại ca! Chúng ta! Chúng ta..!
Nguyệt Nhi! Không cần sợ, Huyền Thiên đại ca vẫn sẽ luôn ở bên cạnh muội! Hổ Huyền Thiên biết Ngô Nguyệt có chút sợ, nhẹ nhàng vỗ lưng thon của nàng nói.
Huyền Thiên đại ca! Chúng ta! Chúng ta dường như không có chết! Ngô Nguyệt một lần nữa kích động nói.
Hổ Huyền Thiên là nhắm mắt chờ chết, nhưng mà nàng còn muốn nhìn kỹ Hổ Huyền Thiên một chút, cũng không thật sự nhắm mắt, nhờ vậy nành mới có thể chứng kiến được kỳ cảnh mà cả đời nàng cũng chưa bao giờ được thấy.
/603
|