Dù là như vậy! Nhưng mà ta nhớ ngày mai mới là đến hạn trả nợ, Ca Ca ta cùng Huyền Thiên đại ca nhất định sẽ đem tiền trả lại cho các ngươi!
Ngô Nguyệt nhìn thấy ánh mắt kia của Tiền Nham Thư, không khỏi sợ hãi, lùi về phía sau mấy bước.
Tiền Nham Thư, một tên nham hiểm tham lam háo sắc, kinh khủng ở chỗ người con gái nào qua tay hắn đều bị hắn hành hạ cho đến chết, vì hắn không muốn bất kỳ người nào khác nhìn hay chạm vào người con gái mà hắn đã dùng qua, cho nên đã dùng cái biện pháp biến thái này.
Nhìn cái vẻ mặt của cái tên Tiền Nham Hiểm này, không phải muốn đánh chủ ý lên người của mình đó chứ?
Nhớ đến những lời đồn về cái tên Tiền Nham Thư này, Ngô Nguyệt nàng không cấm run lẩy bà lẩy bẩy.
Đem cô ta về! Tiền Nham Thư âm trầm gương mặt quát.
Không nhắc đến hai cái tên kia thì thôi, nhắc đến làm hắn muốn giận sôi máu, một tháng trước hắn nhờ đám người Tiền Đại Từ đi diệt hai cái tên kia, chỉ là không bao lâu Hồn Đăng của tất cả bảy trăm người điều bị phá toái, chuyện này đã kinh động đến Lão Tổ Tông, chỉ chút nữa là hắn cũng bị liên lụy vào.
Mặc dù hắn biết đám người kia rất có thể đã chết tại trong tay của một vị Ma Tôn, hoặc bị Ma Tộc bao vây, chuyện như vậy ngày nào cũng có, nhưng mà hắn lại không thể nào đi tìm đám người kia trả thù cho được, như vậy chỉ có thể trút giận lên Ngô Kiện đám người mà thôi.
Nếu như không phải vì hắn truyền âm nhờ những người kia đi diệt Ngô Kiện hai người, những người đó cũng là sẽ không có thay đổi lộ trình, như vậy những người kia cũng sẽ không đụng đến Ma Tôn cấp cường giả để rồi toàn quân bị diệt, tất cả những cái này đều là vì Ngô Kiện hai người, hắn đã dặn lòng bất kỳ người nào có liên quan đến Ngô Kiện hai tên kia, đều phải chịu đựng sự trả thù của Tiền Nham Thư hắn.
Các ngươi không được qua đây, nếu như không, ta sẽ mời Chấp Pháp Đội đến chủ trì công đạo! Ngô Nguyệt lùi đến tận chân tường, cầm trong tay một khối Ngọc Phù, la lớn nói.
Ha ha ha...Chấp Pháp Đội, thật sự là khôi hài, ta đã đem Ngô phủ đại môn cấp phá, nhưng mà lại không có ai đến đây hỏi thăm, ngươi nói xem, là vì sao?
Tiền Nham Thư dâm đãng nở nụ cười thật to nói.
Chấp Pháp Đội, lực lượng gìn giữ trị an toàn Vân Quang Thành, do một vị Hóa Thần Chí Tôn bệ hạ bên trong Vân Quang Thành nắm giữ, nhưng mà trớ trêu thay, vị Hóa Thần Chí Tôn kia lại là Tiền Bách Vạn, là Lão Tổ Tông của Tiền gia, đám Chấp Pháp Đội kia còn giám đến đây tìm tra hay sao?
Ngươi... Ngươi...!
Ầm ầm!.. A!A!
Ngô Nguyệt thấy hai tên Tiền gia Pháp Thần cảnh cường giả hậu kỳ viên mãn đi đến bên cạnh nàng, lại giận dữ cái tên Tiền Nham Thư vô sĩ, nàng liền đã kích hoạt Ngọc Phù trong tay, một đạo Kiếm Quang hiển hiện mà ra, chỉ trong nháy mắt, đem hai tên Pháp Thần cường giả cắt thành nhiều đoạn, ngay cả Nguyên Thần cũng bị trãm diệt.
Ngũ Giai Công Kích Kiếm Phù!
Tiền Nham Thư cùng Dương Huân hai mặt nhìn nhau, uy lực kinh khủng Ngọc Phù phát ra, bọn họ liền biết ngay Ngọc Phù phẩm cấp.
Ngũ Giai Công Kích Kiếm Phù này, như Thông Thần Thiên Quân không có bảo vật phòng thân, cũng là chết thẳng cẳng, đem nó đi đối phó với lại hai tên Pháp Thần, cũng thật là phí phạm của trời.
Một kích vừa rồi của Kiếm Phù, cũng làm cho Tiền Nham Thư lạnh cả người, dâm tà ánh mắt cũng biến mất không ít, hắn cũng thật may mắn vừa rồi mình chỉ phái hai vị Pháp Thần đi lên, còn không tham lam đến mức tự mình ra tay, nếu như không, hậu quả rất là thảm khốc.
Rắc!
Cái này!
Phát huy uy lực kinh khủng không bao lâu, Ngũ Giai Công Kích Kiếm Phù liền trong tay Ngô Nguyệt vỡ nát ra, một khối Hộ Mạng Ngọc Phù, như thế đã thành phế thải.
Đây là trước khi Ngô Kiện Ca Ca rời đi đã để lại cho nàng phòng thân, nói là chỉ còn lại một lần sử dụng, dặn nàng khi gặp nguy hiểm đến tính mạng hãy dùng, không nghĩ đến nó chỉ sử dụng một lần thật.
Ngô Nguyệt! Ngô Nguyệt! Bây giờ ngươi đã không còn Ngọc Phù phòng thân, xem ngươi còn cách nào có thể chống lại ta nữa! Hắc hắc!
Tiền Nham Thư cười khá là nham nhở, hắn trong tay cũng có không ít Bảo Vật phòng thân, chỉ là vừa rồi quá mức bất ngờ, đánh hắn một cái không kịp trở tay, như Ngô Nguyệt hướng công kích về hướng hắn, hắn thật sự rất khó có khả năng thoát chết.
Chỉ là để bảo hiểm, lần này hắn cũng ra hiệu cho hai tên Tiền gia Pháp Thần còn lại đi theo hắn đến đây lần này.
Ngô Nguyệt ta cho dù có chết, cũng tuyệt đối không rơi vào tay của tên đê tiện nhà ngươi đâu!
Ngô Nguyệt nhìn hai tên Pháp Thần còn lại cách mình mười bước, gương mặt trở nên quyết tuyệt.
Hừ! Một tên Chân Huyền Cảnh sâu kiến, lại muốn tại trước mắt của ta tự bạo, ngươi cũng quá xem thường Dương Huân ta rồi! Dương Huân phất tay lên, đem Ngô Nguyệt giam cầm lại, cười lạnh một tiếng.
Ngô Nguyệt muốn nghịch chuyển Chân Nguyên tự bạo, sao có thể qua được ánh mắt của hắn, nếu như ở trước mắt hắn còn lại để cho một tên Chân Huyền Cảnh tiểu bối tự bạo, cái Đạo Thể Thông Thần Chí Cường Giả của hắn cũng không cần dùng.
Đa tạ Dương đại nhân! Tiền Nham Thư mỉm cười thi lễ.
Lĩnh Vực hắn Pháp Thần sơ kỳ cũng có thể sử dụng, nhưng mà hắn chỉ là công tử bột, cảnh giới hiện tại là dựa vào vô số Đan Dược chồng lên, còn không có thuần thục nắm giữ Lĩnh Vực cùng sử dụng lợi hại như là Dương Huân, hắn ra tay không chừng còn không thể nào giam cầm Ngô Nguyệt đâu, Dương Huân nếu như đã ra tay, thì không còn gì có thể tốt hơn.
Huyền Thiên đại ca! Ngươi đang ở đâu! Hãy mau đến cứu Nguyệt Nhi a! Ngô Nguyệt tuyệt vọng thầm khấn.
Nàng hiện tại bị Thông Thần Lĩnh Vực giam cầm, ngay cả nói chuyện nàng cũng không làm được, thời khắc này, nàng trong đầu lại xuất hiện vị xấu xí đại hán kia, chỉ là không biết hắn hiện tại đang ở đâu.
Ầm ầm! A! A!
Một đám tiền bối cao nhân! Lại đi bắt nạt một vị tiểu cô nương, ta thật sự rất buồn nôn hành động này của các ngươi!
Một ánh Kiếm Mang lại xuất hiện, hai tên Pháp Thần của Tiền gia còn lại chỉ kịp kêu lên hai tiếng, sau đó cũng đi theo hai tên đồng bạn phía trước.
Theo sau, một âm thanh khinh thường vang lên, một tên trung niên nam tử từ phía sau đại sảnh đi vào.
Vương Đại ca! Đa tạ ngài cứu mạng!
Nhìn thấy vị trung niên này, Ngô Nguyệt mừng đến phát khóc, không nghĩ đến tâm đã tuyệt vọng nàng đến phút cuối cùng lại có người đứng ra cứu giúp.
Vị Vương Nhân Siêu này nàng là biết đến, từng là cùng một Quân Đoàn với Ca Ca của nàng, không ít lần đến nhà nàng chơi, một tháng qua, nàng không biết vì nguyên nhân gì vị Vương đại ca này có nhà không thể về, vẫn đứng Hộ Pháp cho cái vị thanh niên tên Diệp Tử Phàm kia, nhưng mà những điều này không quan trọng, quan trọng là đến bước đường cùng, vị Vương đại ca này vẫn ra tay cứu nàng một mạng.
Nguyệt Nhi! Lập tức chạy vào Ngô phủ hậu viện, nơi mà ba vị cường giả kia đang thủ hộ đại môn, nói cho bọn họ biết muội là người của Hổ Huyền Thiên, bọn họ sẽ giúp đỡ muội! Vương Nhân Siêu truyền âm nói.
Hắn cũng là nhân lúc Hổ Huyền Thiên không có tại đây, cho nên đã năn nỉ gãy lưỡi Phong Vô Kỵ cùng Lý Ứng Thiên cho mình ra ngoài một chút thăm người thân cùng đem một ít rượu ngon lại đây hiếu kính mấy người còn lại.
Cũng may, cái tên Phong Vô Kỵ kia không phải là một người không thông tình đạt lý, cộng thêm cái tên Lý Ứng Thiên kia lại là một người nghiện rượu, cho nên thư thả cho hắn được nữa ngày.
Ngô Nguyệt nhìn thấy ánh mắt kia của Tiền Nham Thư, không khỏi sợ hãi, lùi về phía sau mấy bước.
Tiền Nham Thư, một tên nham hiểm tham lam háo sắc, kinh khủng ở chỗ người con gái nào qua tay hắn đều bị hắn hành hạ cho đến chết, vì hắn không muốn bất kỳ người nào khác nhìn hay chạm vào người con gái mà hắn đã dùng qua, cho nên đã dùng cái biện pháp biến thái này.
Nhìn cái vẻ mặt của cái tên Tiền Nham Hiểm này, không phải muốn đánh chủ ý lên người của mình đó chứ?
Nhớ đến những lời đồn về cái tên Tiền Nham Thư này, Ngô Nguyệt nàng không cấm run lẩy bà lẩy bẩy.
Đem cô ta về! Tiền Nham Thư âm trầm gương mặt quát.
Không nhắc đến hai cái tên kia thì thôi, nhắc đến làm hắn muốn giận sôi máu, một tháng trước hắn nhờ đám người Tiền Đại Từ đi diệt hai cái tên kia, chỉ là không bao lâu Hồn Đăng của tất cả bảy trăm người điều bị phá toái, chuyện này đã kinh động đến Lão Tổ Tông, chỉ chút nữa là hắn cũng bị liên lụy vào.
Mặc dù hắn biết đám người kia rất có thể đã chết tại trong tay của một vị Ma Tôn, hoặc bị Ma Tộc bao vây, chuyện như vậy ngày nào cũng có, nhưng mà hắn lại không thể nào đi tìm đám người kia trả thù cho được, như vậy chỉ có thể trút giận lên Ngô Kiện đám người mà thôi.
Nếu như không phải vì hắn truyền âm nhờ những người kia đi diệt Ngô Kiện hai người, những người đó cũng là sẽ không có thay đổi lộ trình, như vậy những người kia cũng sẽ không đụng đến Ma Tôn cấp cường giả để rồi toàn quân bị diệt, tất cả những cái này đều là vì Ngô Kiện hai người, hắn đã dặn lòng bất kỳ người nào có liên quan đến Ngô Kiện hai tên kia, đều phải chịu đựng sự trả thù của Tiền Nham Thư hắn.
Các ngươi không được qua đây, nếu như không, ta sẽ mời Chấp Pháp Đội đến chủ trì công đạo! Ngô Nguyệt lùi đến tận chân tường, cầm trong tay một khối Ngọc Phù, la lớn nói.
Ha ha ha...Chấp Pháp Đội, thật sự là khôi hài, ta đã đem Ngô phủ đại môn cấp phá, nhưng mà lại không có ai đến đây hỏi thăm, ngươi nói xem, là vì sao?
Tiền Nham Thư dâm đãng nở nụ cười thật to nói.
Chấp Pháp Đội, lực lượng gìn giữ trị an toàn Vân Quang Thành, do một vị Hóa Thần Chí Tôn bệ hạ bên trong Vân Quang Thành nắm giữ, nhưng mà trớ trêu thay, vị Hóa Thần Chí Tôn kia lại là Tiền Bách Vạn, là Lão Tổ Tông của Tiền gia, đám Chấp Pháp Đội kia còn giám đến đây tìm tra hay sao?
Ngươi... Ngươi...!
Ầm ầm!.. A!A!
Ngô Nguyệt thấy hai tên Tiền gia Pháp Thần cảnh cường giả hậu kỳ viên mãn đi đến bên cạnh nàng, lại giận dữ cái tên Tiền Nham Thư vô sĩ, nàng liền đã kích hoạt Ngọc Phù trong tay, một đạo Kiếm Quang hiển hiện mà ra, chỉ trong nháy mắt, đem hai tên Pháp Thần cường giả cắt thành nhiều đoạn, ngay cả Nguyên Thần cũng bị trãm diệt.
Ngũ Giai Công Kích Kiếm Phù!
Tiền Nham Thư cùng Dương Huân hai mặt nhìn nhau, uy lực kinh khủng Ngọc Phù phát ra, bọn họ liền biết ngay Ngọc Phù phẩm cấp.
Ngũ Giai Công Kích Kiếm Phù này, như Thông Thần Thiên Quân không có bảo vật phòng thân, cũng là chết thẳng cẳng, đem nó đi đối phó với lại hai tên Pháp Thần, cũng thật là phí phạm của trời.
Một kích vừa rồi của Kiếm Phù, cũng làm cho Tiền Nham Thư lạnh cả người, dâm tà ánh mắt cũng biến mất không ít, hắn cũng thật may mắn vừa rồi mình chỉ phái hai vị Pháp Thần đi lên, còn không tham lam đến mức tự mình ra tay, nếu như không, hậu quả rất là thảm khốc.
Rắc!
Cái này!
Phát huy uy lực kinh khủng không bao lâu, Ngũ Giai Công Kích Kiếm Phù liền trong tay Ngô Nguyệt vỡ nát ra, một khối Hộ Mạng Ngọc Phù, như thế đã thành phế thải.
Đây là trước khi Ngô Kiện Ca Ca rời đi đã để lại cho nàng phòng thân, nói là chỉ còn lại một lần sử dụng, dặn nàng khi gặp nguy hiểm đến tính mạng hãy dùng, không nghĩ đến nó chỉ sử dụng một lần thật.
Ngô Nguyệt! Ngô Nguyệt! Bây giờ ngươi đã không còn Ngọc Phù phòng thân, xem ngươi còn cách nào có thể chống lại ta nữa! Hắc hắc!
Tiền Nham Thư cười khá là nham nhở, hắn trong tay cũng có không ít Bảo Vật phòng thân, chỉ là vừa rồi quá mức bất ngờ, đánh hắn một cái không kịp trở tay, như Ngô Nguyệt hướng công kích về hướng hắn, hắn thật sự rất khó có khả năng thoát chết.
Chỉ là để bảo hiểm, lần này hắn cũng ra hiệu cho hai tên Tiền gia Pháp Thần còn lại đi theo hắn đến đây lần này.
Ngô Nguyệt ta cho dù có chết, cũng tuyệt đối không rơi vào tay của tên đê tiện nhà ngươi đâu!
Ngô Nguyệt nhìn hai tên Pháp Thần còn lại cách mình mười bước, gương mặt trở nên quyết tuyệt.
Hừ! Một tên Chân Huyền Cảnh sâu kiến, lại muốn tại trước mắt của ta tự bạo, ngươi cũng quá xem thường Dương Huân ta rồi! Dương Huân phất tay lên, đem Ngô Nguyệt giam cầm lại, cười lạnh một tiếng.
Ngô Nguyệt muốn nghịch chuyển Chân Nguyên tự bạo, sao có thể qua được ánh mắt của hắn, nếu như ở trước mắt hắn còn lại để cho một tên Chân Huyền Cảnh tiểu bối tự bạo, cái Đạo Thể Thông Thần Chí Cường Giả của hắn cũng không cần dùng.
Đa tạ Dương đại nhân! Tiền Nham Thư mỉm cười thi lễ.
Lĩnh Vực hắn Pháp Thần sơ kỳ cũng có thể sử dụng, nhưng mà hắn chỉ là công tử bột, cảnh giới hiện tại là dựa vào vô số Đan Dược chồng lên, còn không có thuần thục nắm giữ Lĩnh Vực cùng sử dụng lợi hại như là Dương Huân, hắn ra tay không chừng còn không thể nào giam cầm Ngô Nguyệt đâu, Dương Huân nếu như đã ra tay, thì không còn gì có thể tốt hơn.
Huyền Thiên đại ca! Ngươi đang ở đâu! Hãy mau đến cứu Nguyệt Nhi a! Ngô Nguyệt tuyệt vọng thầm khấn.
Nàng hiện tại bị Thông Thần Lĩnh Vực giam cầm, ngay cả nói chuyện nàng cũng không làm được, thời khắc này, nàng trong đầu lại xuất hiện vị xấu xí đại hán kia, chỉ là không biết hắn hiện tại đang ở đâu.
Ầm ầm! A! A!
Một đám tiền bối cao nhân! Lại đi bắt nạt một vị tiểu cô nương, ta thật sự rất buồn nôn hành động này của các ngươi!
Một ánh Kiếm Mang lại xuất hiện, hai tên Pháp Thần của Tiền gia còn lại chỉ kịp kêu lên hai tiếng, sau đó cũng đi theo hai tên đồng bạn phía trước.
Theo sau, một âm thanh khinh thường vang lên, một tên trung niên nam tử từ phía sau đại sảnh đi vào.
Vương Đại ca! Đa tạ ngài cứu mạng!
Nhìn thấy vị trung niên này, Ngô Nguyệt mừng đến phát khóc, không nghĩ đến tâm đã tuyệt vọng nàng đến phút cuối cùng lại có người đứng ra cứu giúp.
Vị Vương Nhân Siêu này nàng là biết đến, từng là cùng một Quân Đoàn với Ca Ca của nàng, không ít lần đến nhà nàng chơi, một tháng qua, nàng không biết vì nguyên nhân gì vị Vương đại ca này có nhà không thể về, vẫn đứng Hộ Pháp cho cái vị thanh niên tên Diệp Tử Phàm kia, nhưng mà những điều này không quan trọng, quan trọng là đến bước đường cùng, vị Vương đại ca này vẫn ra tay cứu nàng một mạng.
Nguyệt Nhi! Lập tức chạy vào Ngô phủ hậu viện, nơi mà ba vị cường giả kia đang thủ hộ đại môn, nói cho bọn họ biết muội là người của Hổ Huyền Thiên, bọn họ sẽ giúp đỡ muội! Vương Nhân Siêu truyền âm nói.
Hắn cũng là nhân lúc Hổ Huyền Thiên không có tại đây, cho nên đã năn nỉ gãy lưỡi Phong Vô Kỵ cùng Lý Ứng Thiên cho mình ra ngoài một chút thăm người thân cùng đem một ít rượu ngon lại đây hiếu kính mấy người còn lại.
Cũng may, cái tên Phong Vô Kỵ kia không phải là một người không thông tình đạt lý, cộng thêm cái tên Lý Ứng Thiên kia lại là một người nghiện rượu, cho nên thư thả cho hắn được nữa ngày.
/603
|