Không thể không nói, hắn thật sự là bội phục sát đất phương pháp mà Hổ Huyền Phương nghĩ ra, có thể nói, đây cũng là cách duy nhất để phá đi được cái Lục Giai Cao Cấp Phù Trận này.
Cao minh! Cao minh! Lão Phương, không nghĩ đến mưu kế như vậy mà ngươi cũng có thể nghĩ ra được! Hỏa Thiên Hưởng ta thật bội phục sát đất!
Ha ha ha! Dựa vào phương pháp này, ta không tin còn không thể phá tan được cái mai rùa kia!
Theo ta nghĩ nếu như Lôi Kiếp luôn tiện diệt đi đám người kia luôn thì càng tuyệt!
Đúng vậy! Đám người kia nghĩ trốn tại bên trong là an toàn!Không nghĩ đến lại tự nhốt mình trong chum!
Ân! Bây giờ ta phải đi liên hệ đám người Lão Tôn nhanh chóng quay lại, phá tan cái Phù Trận này càng sớm, chúng ta liền hoàn thành nhiệm vụ càng sớm!
Đám Yêu Tôn còn lại cất tiếng cười to, có người không nhịn được dùng Truyền Âm Ngọc Phù liên lạc vớ lại mười vị Yêu Tôn đi công phá những tòa Thượng Cấp Thành Trì kia.
Không khí có thể nói là hết sức vui vẻ, không còn một màu u ám tuyệt vọng như trước đây, cũng phải mà thôi, chỉ cần Hổ Huyền Tôn đám người trở lại, cũng là lúc bọn họ hoàn thành nhiệm vụ ngày.
...
Lan Hán Thành! Thành Chủ Phủ! Lan Hán Điện.
Hồi bẩm Nhất Bệ Hạ! Đám Yêu Tôn kia là không còn công kích và mắng nhiếc nữa!
Lan Hán Điện trên cao, Lan Hán Nhất gương mặt có chút âm trầm đang nghe một tên Ma Hoàng hậu kỳ viên mãn báo cáo.
Nữa tháng qua, hắn là chưa bao giờ nở nụ cười qua, cũng phải mà thôi, ai ở hoàn cảnh của hắn, chỉ trong vòng một ngày trong tộc liền mất đi mười bốn vị Ma Tôn cường giả.
Trong đó có Tốn Ma Vực đệ tam cường giả Đạo Thể Ma Tôn Chí Cường Lan Hán Thuật, cùng với lại ba vị Linh Thể Ma Tôn, mười vị Phàm Thể Ma Tôn, gương mặt của người đó đẹp lên mới là chuyện lạ.
Chuyện này Các vị nghĩ như thế nào? Phất tay đuổi tên Ma Hoàng kia lui ra, Lan Hán Nhất khẽ hỏi hai mươi ba vị Ma Tôn cường giả ngồi xung quanh Lan Hán Điện.
Hai mươi ba vị Ma Tôn cường giả, tính cả hắn nửa là hai mươi bốn vị, chỉ là hai mươi bốn vị Ma Tôn bên trong, Lan Hán Bộ Tộc bọn họ chỉ chiếm có năm vị, mười tám tên Ma Tôn còn lại là thuộc về những Lục Tinh thế lực bên trong Lan Hán Thành, như không phải hắn là Linh Thể Ma Tôn Chí Cường, cái vị trí này hiện tại còn không đến lượt hắn ngồi.
Cũng là may mắn, sau khi nhận được tin tức Lan Hán Khắc Hồn Đăng vỡ nát, hắn đã cẩn thận mở ra Lan Hán Thành Hộ Thành Phù Trận, nếu như không, bây giờ tình cảnh của bọn họ rất khó nói.
Thành Chủ! Đám người kia không mắng chửi nữa, có khi nào bọn họ đã rút lui rồi hay không? Lộ Khắc Tây có chút không chắc nói.
Đám người kia đến đây hai mươi ngày, cũng là mắng chửi Lan Hán Thành bọn họ suốt hai mươi ngày, hôm nay lại trở nên yên ắng lạ thường, có phải là bọn chúng đã mắng chửi đủ, cũng không có cách nào phá được Thiên Quỷ Phù Trận, cho nên đã rút lui.
Đây cũng không phải là không có khả năng a, đám người kia thông minh, tự biết không thể làm được gì, cho nên đã lựa chọn rời đi, dù sao theo thông tin hắn mới nhận được, đám người kia đã cướp sạch hơn hai trăm tòa Thượng Cấp Thành Trì, bắt đi vô số Ma Vương cùng Ma Hoàng, nhất là cướp đoạt số tài nguyên lên đến vài vạn đầu Cực Phẩm Linh Mạch, cũng đã làm cho bọn họ hài lòng rồi cũng nên.
Ân!Tây Chí Tôn nói không sai, bây giờ ta xin mở ra Thiên Quỷ Phù Trận, mời Tây Chí Tôn ra ngoài xem xét! Thế nào? Lan Hán Đỉnh tay bắt mặt mừng đối với lại Lộ Khắc Tây nói.
Đỉnh Chí Tôn! Ngài nói đùa! Ngài nói đùa! Lộ Khắc Tây mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liên tục xua tay, mặt cười làm lành nói.
Đừng có nói đùa, bên ngoài là có đến hơn bốn mươi mốt tên Yêu Tôn, trong đó còn một tên cầm trong tay Thượng Phẩm Đạo Khí Cấp Thấp Linh Thể Yêu Tôn Chí Cường Giả, hắn chỉ là một tên Phàm Thể Ma Tôn trung kỳ, ra ngoài đó không phải đưa đồ ăn sao!
Hơn nữa cái tòa Lan Hán Thành này vốn là của Lan Hán Bộ Tộc các ngươi, cho dù bị công phá, chúng ta chỉ cần quy thuận đám Yêu Tôn ngoài kia là được rồi, trên đầu chỉ là đổi một ông chủ, làm việc cho ai mà chẳng vậy.
Đạo lý này mười bảy vị Ma Tôn còn lại cũng là hiểu, cho nên khi Lan Hán Nhất lên tiếng, bọn họ vẫn là nhắm mắt dưỡng thần, có người còn ngủ say sưa, trong mộng còn mỉm cười, dường như bọn họ đã mơ đến một giấc mộng đẹp một dạng.
Tất cả bọn họ đều hiểu, mất đi Đạo Thể Ma Tôn Chí Cường Giả Lan Hán Thuật, Lan Hán Thành này bầu trời thiên là sắp đổi, cho dù không bị đám Yêu Tôn tham lam ngoài kia diệt, cũng sẽ bị những tòa Chí Tôn Thành Trì khác cấp nuốt.
Một đám đầu tường thảo! Nhìn thấy tình cảnh này, Lan Hán Nhất trong lòng mắng thầm.
Ngày xưa khi Tộc Trưởng Lan Hán Thuật bọn họ vẫn còn chưa mất tích, đám người này là a dua nịnh hót, bây giờ Lan Hán Thuật chỉ là chưa có tin tức mà thôi, cả đám bắt đầu có ý định khác, thật là một đám bạch nhãn lang.
Thành Chủ! Thành Chủ! Nguy rồi! Nguy rồi!
Đang khi Lan Hán Nhất muốn bàn bạc thêm, bên ngoài một âm thanh hoảng hồn hoảng vía truyền đến, không cần nhìn hắn cũng biết là tên quạ đen Lan Hán Mục.
Lan Hán Mục, Đạo Thể Ma Hoàng hậu kỳ đại thành cảnh giới, người trông coi Hồn Đăng của tất cả thành viên trọng yếu bên trong Lan Hán Bộ Tộc, tên kia đến đây, là không có chuyện gì tốt.
Các vị! Hôm nay chỉ đến đây mà thôi! Ngày mai chúng ta sẽ lại bàn luận tiếp! Liếc mắt nhìn mười tám vị Ma Tôn kia một cái, Lan Hán Nhất liền hạ lệnh trục khách.
Thành Chủ! Chúng tôi xin cáo lui!
Mười tám tên Ma Tôn liếc mắt nhìn nhau, khi cái tên Lan Hán Mục kia vào đến, bọn họ là tập trung một trăm hai mươi phần trăm tinh thần để mà nghe ngóng, chỉ đáng tiếc, Lan Hán Nhất lại hạ lệnh đuổi khách, mặc dù là không muốn, nhưng mà bọn họ cũng chỉ có thể lui ra.
Nói đi! Là có chuyện gì?
Chờ cho tại bên trong Lan Hán Điện chỉ còn Lan Hán Bộ Tộc thành viên, Lan Hán Nhất liền lên tiếng hỏi.
Chỉ là nếu như để ý kỹ, hai hàng lông mày của hắn liền nhăn lại thành một đoàn, hơi thở cũng là không có ổn định, rõ ràng là hắn đang không được bình tĩnh, hay nói đúng hơn là hắn đang sợ.
Không riêng gì hắn, bốn tên Ma Tôn còn lại cũng là trong lòng không hề bình tĩnh, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Lan Hán Mục, nhưng mà thân thể bọn họ lại đang run, hơn nữa còn là nuốt nước miếng liên tục.
Hồi bẩm Thành Chủ! Hồn Đăng... Hồn Đăng của Thuật Bệ Hạ cùng mười hai vị Bệ Hạ khác đều vừa vỡ nát! Mặc dù là không có muốn, nhưng mà Lan Hán Mục cũng chỉ có thể cắn răng nói đúng sự thật.
Hơn ai hết, hắn là biết cái tin tức này vừa nói ra, sẽ đem đến cho Lan Hán gia tộc bao nhiêu sự tuyệt vọng, cũng có khi một hai vị Bệ Hạ không kìm nén được cảm xúc, đưa cái tên quạ đen như hắn về chầu trời cũng nên.
Chỉ là cho dù hắn có không nói đi chăng nữa, trước sau gì những vị Bệ Hạ này cũng sẽ có thể nhận ra, Thành Chủ Phủ bên trong đối với những tôn cường giả này là không có bí mật gì có thể nói.
Rầm!
Cố gắng hết sức để nói ra câu kia, Lan Hán Mục như mất hết cả khí lực, hắn liền hư thoát, ngã xuống nền nhà khi nào cũng không hay.
Ha ha ha! Chết rồi! Chết rồi! Thật sự đã chết rồi sao? Lan Hán Nhất bỗng nhiên cười như điên như khùng, trong âm thanh còn chứa đầy sự tuyệt vọng.
Hắn không thể không tuyệt vọng, một tháng trước Lan Hán Thuật bọn người bặt vô âm tín, hắn tuy dự cảm bất thường nhưng mà vẫn còn ôm một tia hi vọng, ít nhất thì Hồn Đăng của bọn họ vẫn còn sáng, điều đó chứng tỏ bọn họ vẫn còn chưa chết, chỉ là cái tia hi vọng mong manh này của hắn hiện tại đã bị dập tắt, hùng bá mấy trăm ức năm Lan Hán Bộ Tộc đã đi vào đường cuối cùng.
Cao minh! Cao minh! Lão Phương, không nghĩ đến mưu kế như vậy mà ngươi cũng có thể nghĩ ra được! Hỏa Thiên Hưởng ta thật bội phục sát đất!
Ha ha ha! Dựa vào phương pháp này, ta không tin còn không thể phá tan được cái mai rùa kia!
Theo ta nghĩ nếu như Lôi Kiếp luôn tiện diệt đi đám người kia luôn thì càng tuyệt!
Đúng vậy! Đám người kia nghĩ trốn tại bên trong là an toàn!Không nghĩ đến lại tự nhốt mình trong chum!
Ân! Bây giờ ta phải đi liên hệ đám người Lão Tôn nhanh chóng quay lại, phá tan cái Phù Trận này càng sớm, chúng ta liền hoàn thành nhiệm vụ càng sớm!
Đám Yêu Tôn còn lại cất tiếng cười to, có người không nhịn được dùng Truyền Âm Ngọc Phù liên lạc vớ lại mười vị Yêu Tôn đi công phá những tòa Thượng Cấp Thành Trì kia.
Không khí có thể nói là hết sức vui vẻ, không còn một màu u ám tuyệt vọng như trước đây, cũng phải mà thôi, chỉ cần Hổ Huyền Tôn đám người trở lại, cũng là lúc bọn họ hoàn thành nhiệm vụ ngày.
...
Lan Hán Thành! Thành Chủ Phủ! Lan Hán Điện.
Hồi bẩm Nhất Bệ Hạ! Đám Yêu Tôn kia là không còn công kích và mắng nhiếc nữa!
Lan Hán Điện trên cao, Lan Hán Nhất gương mặt có chút âm trầm đang nghe một tên Ma Hoàng hậu kỳ viên mãn báo cáo.
Nữa tháng qua, hắn là chưa bao giờ nở nụ cười qua, cũng phải mà thôi, ai ở hoàn cảnh của hắn, chỉ trong vòng một ngày trong tộc liền mất đi mười bốn vị Ma Tôn cường giả.
Trong đó có Tốn Ma Vực đệ tam cường giả Đạo Thể Ma Tôn Chí Cường Lan Hán Thuật, cùng với lại ba vị Linh Thể Ma Tôn, mười vị Phàm Thể Ma Tôn, gương mặt của người đó đẹp lên mới là chuyện lạ.
Chuyện này Các vị nghĩ như thế nào? Phất tay đuổi tên Ma Hoàng kia lui ra, Lan Hán Nhất khẽ hỏi hai mươi ba vị Ma Tôn cường giả ngồi xung quanh Lan Hán Điện.
Hai mươi ba vị Ma Tôn cường giả, tính cả hắn nửa là hai mươi bốn vị, chỉ là hai mươi bốn vị Ma Tôn bên trong, Lan Hán Bộ Tộc bọn họ chỉ chiếm có năm vị, mười tám tên Ma Tôn còn lại là thuộc về những Lục Tinh thế lực bên trong Lan Hán Thành, như không phải hắn là Linh Thể Ma Tôn Chí Cường, cái vị trí này hiện tại còn không đến lượt hắn ngồi.
Cũng là may mắn, sau khi nhận được tin tức Lan Hán Khắc Hồn Đăng vỡ nát, hắn đã cẩn thận mở ra Lan Hán Thành Hộ Thành Phù Trận, nếu như không, bây giờ tình cảnh của bọn họ rất khó nói.
Thành Chủ! Đám người kia không mắng chửi nữa, có khi nào bọn họ đã rút lui rồi hay không? Lộ Khắc Tây có chút không chắc nói.
Đám người kia đến đây hai mươi ngày, cũng là mắng chửi Lan Hán Thành bọn họ suốt hai mươi ngày, hôm nay lại trở nên yên ắng lạ thường, có phải là bọn chúng đã mắng chửi đủ, cũng không có cách nào phá được Thiên Quỷ Phù Trận, cho nên đã rút lui.
Đây cũng không phải là không có khả năng a, đám người kia thông minh, tự biết không thể làm được gì, cho nên đã lựa chọn rời đi, dù sao theo thông tin hắn mới nhận được, đám người kia đã cướp sạch hơn hai trăm tòa Thượng Cấp Thành Trì, bắt đi vô số Ma Vương cùng Ma Hoàng, nhất là cướp đoạt số tài nguyên lên đến vài vạn đầu Cực Phẩm Linh Mạch, cũng đã làm cho bọn họ hài lòng rồi cũng nên.
Ân!Tây Chí Tôn nói không sai, bây giờ ta xin mở ra Thiên Quỷ Phù Trận, mời Tây Chí Tôn ra ngoài xem xét! Thế nào? Lan Hán Đỉnh tay bắt mặt mừng đối với lại Lộ Khắc Tây nói.
Đỉnh Chí Tôn! Ngài nói đùa! Ngài nói đùa! Lộ Khắc Tây mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liên tục xua tay, mặt cười làm lành nói.
Đừng có nói đùa, bên ngoài là có đến hơn bốn mươi mốt tên Yêu Tôn, trong đó còn một tên cầm trong tay Thượng Phẩm Đạo Khí Cấp Thấp Linh Thể Yêu Tôn Chí Cường Giả, hắn chỉ là một tên Phàm Thể Ma Tôn trung kỳ, ra ngoài đó không phải đưa đồ ăn sao!
Hơn nữa cái tòa Lan Hán Thành này vốn là của Lan Hán Bộ Tộc các ngươi, cho dù bị công phá, chúng ta chỉ cần quy thuận đám Yêu Tôn ngoài kia là được rồi, trên đầu chỉ là đổi một ông chủ, làm việc cho ai mà chẳng vậy.
Đạo lý này mười bảy vị Ma Tôn còn lại cũng là hiểu, cho nên khi Lan Hán Nhất lên tiếng, bọn họ vẫn là nhắm mắt dưỡng thần, có người còn ngủ say sưa, trong mộng còn mỉm cười, dường như bọn họ đã mơ đến một giấc mộng đẹp một dạng.
Tất cả bọn họ đều hiểu, mất đi Đạo Thể Ma Tôn Chí Cường Giả Lan Hán Thuật, Lan Hán Thành này bầu trời thiên là sắp đổi, cho dù không bị đám Yêu Tôn tham lam ngoài kia diệt, cũng sẽ bị những tòa Chí Tôn Thành Trì khác cấp nuốt.
Một đám đầu tường thảo! Nhìn thấy tình cảnh này, Lan Hán Nhất trong lòng mắng thầm.
Ngày xưa khi Tộc Trưởng Lan Hán Thuật bọn họ vẫn còn chưa mất tích, đám người này là a dua nịnh hót, bây giờ Lan Hán Thuật chỉ là chưa có tin tức mà thôi, cả đám bắt đầu có ý định khác, thật là một đám bạch nhãn lang.
Thành Chủ! Thành Chủ! Nguy rồi! Nguy rồi!
Đang khi Lan Hán Nhất muốn bàn bạc thêm, bên ngoài một âm thanh hoảng hồn hoảng vía truyền đến, không cần nhìn hắn cũng biết là tên quạ đen Lan Hán Mục.
Lan Hán Mục, Đạo Thể Ma Hoàng hậu kỳ đại thành cảnh giới, người trông coi Hồn Đăng của tất cả thành viên trọng yếu bên trong Lan Hán Bộ Tộc, tên kia đến đây, là không có chuyện gì tốt.
Các vị! Hôm nay chỉ đến đây mà thôi! Ngày mai chúng ta sẽ lại bàn luận tiếp! Liếc mắt nhìn mười tám vị Ma Tôn kia một cái, Lan Hán Nhất liền hạ lệnh trục khách.
Thành Chủ! Chúng tôi xin cáo lui!
Mười tám tên Ma Tôn liếc mắt nhìn nhau, khi cái tên Lan Hán Mục kia vào đến, bọn họ là tập trung một trăm hai mươi phần trăm tinh thần để mà nghe ngóng, chỉ đáng tiếc, Lan Hán Nhất lại hạ lệnh đuổi khách, mặc dù là không muốn, nhưng mà bọn họ cũng chỉ có thể lui ra.
Nói đi! Là có chuyện gì?
Chờ cho tại bên trong Lan Hán Điện chỉ còn Lan Hán Bộ Tộc thành viên, Lan Hán Nhất liền lên tiếng hỏi.
Chỉ là nếu như để ý kỹ, hai hàng lông mày của hắn liền nhăn lại thành một đoàn, hơi thở cũng là không có ổn định, rõ ràng là hắn đang không được bình tĩnh, hay nói đúng hơn là hắn đang sợ.
Không riêng gì hắn, bốn tên Ma Tôn còn lại cũng là trong lòng không hề bình tĩnh, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Lan Hán Mục, nhưng mà thân thể bọn họ lại đang run, hơn nữa còn là nuốt nước miếng liên tục.
Hồi bẩm Thành Chủ! Hồn Đăng... Hồn Đăng của Thuật Bệ Hạ cùng mười hai vị Bệ Hạ khác đều vừa vỡ nát! Mặc dù là không có muốn, nhưng mà Lan Hán Mục cũng chỉ có thể cắn răng nói đúng sự thật.
Hơn ai hết, hắn là biết cái tin tức này vừa nói ra, sẽ đem đến cho Lan Hán gia tộc bao nhiêu sự tuyệt vọng, cũng có khi một hai vị Bệ Hạ không kìm nén được cảm xúc, đưa cái tên quạ đen như hắn về chầu trời cũng nên.
Chỉ là cho dù hắn có không nói đi chăng nữa, trước sau gì những vị Bệ Hạ này cũng sẽ có thể nhận ra, Thành Chủ Phủ bên trong đối với những tôn cường giả này là không có bí mật gì có thể nói.
Rầm!
Cố gắng hết sức để nói ra câu kia, Lan Hán Mục như mất hết cả khí lực, hắn liền hư thoát, ngã xuống nền nhà khi nào cũng không hay.
Ha ha ha! Chết rồi! Chết rồi! Thật sự đã chết rồi sao? Lan Hán Nhất bỗng nhiên cười như điên như khùng, trong âm thanh còn chứa đầy sự tuyệt vọng.
Hắn không thể không tuyệt vọng, một tháng trước Lan Hán Thuật bọn người bặt vô âm tín, hắn tuy dự cảm bất thường nhưng mà vẫn còn ôm một tia hi vọng, ít nhất thì Hồn Đăng của bọn họ vẫn còn sáng, điều đó chứng tỏ bọn họ vẫn còn chưa chết, chỉ là cái tia hi vọng mong manh này của hắn hiện tại đã bị dập tắt, hùng bá mấy trăm ức năm Lan Hán Bộ Tộc đã đi vào đường cuối cùng.
/603
|