Tại Vân Quang Thành này, nhắc đến Sát Ma Đội, đừng nói là nàng, ngay cả con nít lên ba cũng biết đến Sát Ma Đội hung danh, kể cả có là Thánh Thể Thông Thần đi vào Sát Ma Đội, cũng chỉ có thể có con đường chết, nàng có thể chắc chắn nói một câu, chỉ cần Ngô Kiện ca ca của nàng tiến vào trong đó, là không có ngày có thể trở lại.
Ngô Kiện nghe xong, cũng là mặt mũi trắng bệch, không khác gì một tờ giấy, hơn ai hết, hắn hiểu Vân Quang Thành Sát Ma Đội là nơi nào, đây là một nơi khối xay thịt, ai vào ai chết.
Dương đại nhân! Ta đây còn có Trung Phẩm Đạo Khí cùng Ngô phủ này, có thể lấy ra làm vật thế chấp để trả nợ! Sau một hồi run sợ, Ngô Kiện dần lấy lại bình tĩnh.
Hắn cũng không phải là không còn gì cả, tài sản của hắn vẫn đủ trả hơn một ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, thà rằng trắng tay làm lại từ đầu, cũng không muốn đi vào cái Sát Ma Đội kia, hắn còn có muội muội cần chiếu cố, hắn còn có mơ ước đột phá Hóa Thần cảnh giới, hắn là không muốn chết sớm đến như vậy.
Ngô Kiện! Căn Ngô phủ này của ngươi cùng với lại kiện Trung Phẩm Đạo Khí kia là không đủ trả nợ cho Trân Bảo Lâu! Dương Huân nhìn Ngô Kiện đưa ra một thanh kiếm cùng Ngọc Giản ghi lại khế ước nhà đất, lắc đầu nói.
Dương đại nhân! Ngài nói như vậy là có ý gì, Trung Phẩm Đạo Khí cùng Ngô phủ, như thế nào còn không thể trả lại được nợ? Ngô Kiện cũng là giật mình không nhỏ hỏi lại.
Hắn kiện Trung Phẩm Đạo Khí này trước kia là mua của Trân Bảo Lâu mất hơn hai ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch, hợp với Ngô phủ địa sản, ít nhất cũng có ba ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch, trong khi hắn vay của Trân Bảo Lâu chỉ có một ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch mà thôi, một trăm năm qua cho dù có tăng thêm lãi suất cũng chỉ hơn hai ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch trên dưới, như thế nào còn chưa đủ trả nợ?
Ngươi nhìn bản khế ước này đi! Dương Huân cũng không trả lời hắn, mà là đưa ra một khối Ngọc Giản cho Ngô Kiện.
Ngọc Giản kia Ngô Kiện cũng rất quen thuộc, chính là khế ước năm xưa hắn vay một ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch của Trân Bảo Lâu lập ra.
Mười... Mười một ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch? Không thể nào? Tại sao lại có thể có con số này? Sau khi dùng thần thức nhìn lại một lần, Ngô Kiện không thể nào tin nổi rống lên.
Trân Bảo Lâu cho vay, thông thường chỉ tính lãi suất một phần trăm một năm, hắn tính toán đâu ra đấy một trăm năm hắn chỉ trả hơn hai ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch mà thôi, bây giờ lại hơn một vạn đầu, cái này hắn làm sao có thể trả được.
Ngô Thống Lĩnh! Ngài có điều không biết, Trân Bảo Lâu cho vay một phần trăm một năm, kia chỉ dành cho Vân Quang Thành quân đội tướng sĩ, đối với người ngoài, lãi suất là mười phần trăm một năm! Đứng phía sau Dương Huân, Tiền Nham Thư mặt cười âm hiểm lên tiếng thay Dương Huân giải thích.
Không thể nào?Trân Bảo Lâu ra quy định mới, ta như thế nào không biết! Ngô Kiện vẫn không tin nói.
Trân Bảo Lâu cho vay, ngàn vạn năm qua chưa hề thay đổi, bất kỳ là tướng sĩ hay bình thường tu luyện giả, lãi suất thường chỉ một phần trăm một năm, nếu như có thay đổi, nhất định sẽ công bố thông tin rộng rãi, làm cho cả Vân Quang Thành đều biết, hắn như thế nào lại không biết.
Ngô Thống Lĩnh! Quy định này chỉ là mới ra ngày hôm nay mà thôi, ngài không biết cũng là không có gì lạ! Tiền Nham Thư vẫn âm u cười giải thích.
Là ngươi? Là ngươi đứng phía sau giở trò quỷ? Ngô Kiện nhìn vào gương mặt âm hiểm của Tiền Nham Thư cùng với lại hai cô muội muội của hắn nhìn mình, như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trân Bảo Lâu làm ăn, xưa nay luôn lấy chữ tín làm đầu, sẽ không có vì vài ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch mà tự đập đi bản hiệu của mình, xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể là do người khác gây áp lực hoặc là nhằm vào một ai đó mà thôi.
Kết hợp với cái tính tình âm hiểm của Tiền Nham Thư mà hắn nghe đến, không khó nghĩ ra đây là do tên này mượn danh Tiền gia Lão Tổ, làm cho Trân Bảo Lâu thay đổi.
Hắn dám khẳng định cái quy định này đưa ra chỉ nhằm vào một mình hắn, sau khi chỉnh hắn xong, cái quy định này cũng lập tức bị phế bỏ.
Ha ha ha..Ngô Thống Lĩnh, ngài là quá đề cao ta rồi, tiểu tử chỉ là một tên Pháp Thần cảnh nhỏ bé, làm sao có bản lĩnh làm cho Trân Bảo Lâu thay đổi quy định được chứ! Tiền Nham Thư cười to, liên tục xua tay từ chối, nhưng mà gương mặt đắc ý của hắn, ai cũng có thể biết được hắn chính là hắc thủ đứng đằng sao.
Đắc tội với Tiền Nham Thư ta, đây chính là kết cục của ngươi! Tiền Nham Thư trong lòng cười gằn nghĩ.
Không sai, chuyện này chính là do hắn làm ra, từ khi bị Ngô Kiện trừng trị sau, hắn trong lòng đã thề nhất định phải để cho Ngô Kiện chết không có chỗ chôn, cho nên ngay trong đêm hắn đã thu thập mọi tư liệu về Ngô Kiện.
Sau cùng hắn cũng tìm ra được Ngô Kiện có vay của Trân Bảo Lâu một số tiền lớn, thế là kế hoạch liền ngay tại lúc đó sinh ra.
Trước mượn danh nghĩa của Tiền gia Lão Tổ hắn, cùng Dương Huân làm quen, sau đó khẽ nhắc đến Ngô Kiện ức hiếp hắn chuyện, như vậy đương nhiên là Dương Huân sẽ trượng nghĩa ra tay giúp đỡ rồi, đối phó với một cái tên không còn nằm trong tam đại Quân Đoàn là Ngô Kiện kia, đối với lại Dương Huân mà nói là một chuyện hết sức đơn giản.
Ngô Kiện nghe xong, cũng là mặt mũi trắng bệch, không khác gì một tờ giấy, hơn ai hết, hắn hiểu Vân Quang Thành Sát Ma Đội là nơi nào, đây là một nơi khối xay thịt, ai vào ai chết.
Dương đại nhân! Ta đây còn có Trung Phẩm Đạo Khí cùng Ngô phủ này, có thể lấy ra làm vật thế chấp để trả nợ! Sau một hồi run sợ, Ngô Kiện dần lấy lại bình tĩnh.
Hắn cũng không phải là không còn gì cả, tài sản của hắn vẫn đủ trả hơn một ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, thà rằng trắng tay làm lại từ đầu, cũng không muốn đi vào cái Sát Ma Đội kia, hắn còn có muội muội cần chiếu cố, hắn còn có mơ ước đột phá Hóa Thần cảnh giới, hắn là không muốn chết sớm đến như vậy.
Ngô Kiện! Căn Ngô phủ này của ngươi cùng với lại kiện Trung Phẩm Đạo Khí kia là không đủ trả nợ cho Trân Bảo Lâu! Dương Huân nhìn Ngô Kiện đưa ra một thanh kiếm cùng Ngọc Giản ghi lại khế ước nhà đất, lắc đầu nói.
Dương đại nhân! Ngài nói như vậy là có ý gì, Trung Phẩm Đạo Khí cùng Ngô phủ, như thế nào còn không thể trả lại được nợ? Ngô Kiện cũng là giật mình không nhỏ hỏi lại.
Hắn kiện Trung Phẩm Đạo Khí này trước kia là mua của Trân Bảo Lâu mất hơn hai ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch, hợp với Ngô phủ địa sản, ít nhất cũng có ba ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch, trong khi hắn vay của Trân Bảo Lâu chỉ có một ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch mà thôi, một trăm năm qua cho dù có tăng thêm lãi suất cũng chỉ hơn hai ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch trên dưới, như thế nào còn chưa đủ trả nợ?
Ngươi nhìn bản khế ước này đi! Dương Huân cũng không trả lời hắn, mà là đưa ra một khối Ngọc Giản cho Ngô Kiện.
Ngọc Giản kia Ngô Kiện cũng rất quen thuộc, chính là khế ước năm xưa hắn vay một ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch của Trân Bảo Lâu lập ra.
Mười... Mười một ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch? Không thể nào? Tại sao lại có thể có con số này? Sau khi dùng thần thức nhìn lại một lần, Ngô Kiện không thể nào tin nổi rống lên.
Trân Bảo Lâu cho vay, thông thường chỉ tính lãi suất một phần trăm một năm, hắn tính toán đâu ra đấy một trăm năm hắn chỉ trả hơn hai ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch mà thôi, bây giờ lại hơn một vạn đầu, cái này hắn làm sao có thể trả được.
Ngô Thống Lĩnh! Ngài có điều không biết, Trân Bảo Lâu cho vay một phần trăm một năm, kia chỉ dành cho Vân Quang Thành quân đội tướng sĩ, đối với người ngoài, lãi suất là mười phần trăm một năm! Đứng phía sau Dương Huân, Tiền Nham Thư mặt cười âm hiểm lên tiếng thay Dương Huân giải thích.
Không thể nào?Trân Bảo Lâu ra quy định mới, ta như thế nào không biết! Ngô Kiện vẫn không tin nói.
Trân Bảo Lâu cho vay, ngàn vạn năm qua chưa hề thay đổi, bất kỳ là tướng sĩ hay bình thường tu luyện giả, lãi suất thường chỉ một phần trăm một năm, nếu như có thay đổi, nhất định sẽ công bố thông tin rộng rãi, làm cho cả Vân Quang Thành đều biết, hắn như thế nào lại không biết.
Ngô Thống Lĩnh! Quy định này chỉ là mới ra ngày hôm nay mà thôi, ngài không biết cũng là không có gì lạ! Tiền Nham Thư vẫn âm u cười giải thích.
Là ngươi? Là ngươi đứng phía sau giở trò quỷ? Ngô Kiện nhìn vào gương mặt âm hiểm của Tiền Nham Thư cùng với lại hai cô muội muội của hắn nhìn mình, như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trân Bảo Lâu làm ăn, xưa nay luôn lấy chữ tín làm đầu, sẽ không có vì vài ngàn đầu Thượng Phẩm Linh Mạch mà tự đập đi bản hiệu của mình, xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể là do người khác gây áp lực hoặc là nhằm vào một ai đó mà thôi.
Kết hợp với cái tính tình âm hiểm của Tiền Nham Thư mà hắn nghe đến, không khó nghĩ ra đây là do tên này mượn danh Tiền gia Lão Tổ, làm cho Trân Bảo Lâu thay đổi.
Hắn dám khẳng định cái quy định này đưa ra chỉ nhằm vào một mình hắn, sau khi chỉnh hắn xong, cái quy định này cũng lập tức bị phế bỏ.
Ha ha ha..Ngô Thống Lĩnh, ngài là quá đề cao ta rồi, tiểu tử chỉ là một tên Pháp Thần cảnh nhỏ bé, làm sao có bản lĩnh làm cho Trân Bảo Lâu thay đổi quy định được chứ! Tiền Nham Thư cười to, liên tục xua tay từ chối, nhưng mà gương mặt đắc ý của hắn, ai cũng có thể biết được hắn chính là hắc thủ đứng đằng sao.
Đắc tội với Tiền Nham Thư ta, đây chính là kết cục của ngươi! Tiền Nham Thư trong lòng cười gằn nghĩ.
Không sai, chuyện này chính là do hắn làm ra, từ khi bị Ngô Kiện trừng trị sau, hắn trong lòng đã thề nhất định phải để cho Ngô Kiện chết không có chỗ chôn, cho nên ngay trong đêm hắn đã thu thập mọi tư liệu về Ngô Kiện.
Sau cùng hắn cũng tìm ra được Ngô Kiện có vay của Trân Bảo Lâu một số tiền lớn, thế là kế hoạch liền ngay tại lúc đó sinh ra.
Trước mượn danh nghĩa của Tiền gia Lão Tổ hắn, cùng Dương Huân làm quen, sau đó khẽ nhắc đến Ngô Kiện ức hiếp hắn chuyện, như vậy đương nhiên là Dương Huân sẽ trượng nghĩa ra tay giúp đỡ rồi, đối phó với một cái tên không còn nằm trong tam đại Quân Đoàn là Ngô Kiện kia, đối với lại Dương Huân mà nói là một chuyện hết sức đơn giản.
/603
|