Tử Phàm ca ca! Tộc Trưởng bá bá bọn họ vừa rồi làm sao vậy? Chờ cho tất cả hai trăm vị Diệp Tộc di chuyển vào bên trong Luyện Thần Đỉnh, Diệp Tiểu Nha khó hiểu hỏi Diệp Tử Phàm một câu.
Đám người kia trước kia đi vào liền hơi giật mình một cái, nhất định là Tử Phàm ca ca đã nói gì với bọn họ, làm cho bọn họ lo lắng đến như vậy.
Tiểu Nha Nha! Ta là nói với bọn họ, sau này phải chăm sóc cùng dạy dỗ muội nhiều hơn! Diệp Tử Phàm rất đúng sự thật trả lời.
Cũng sơ ý quá, quên mất là đám người kia chỉ là Võ Mạch cảnh, còn không thể nào cách không thần niệm truyền âm được, làm cho Tiểu Nha nghi ngờ.
Thật như vậy sao? Tiểu Nha vẫn còn có chút không tin hỏi lại.
Tiểu Nha a! Ta còn có thể gạt muội hay sao, nếu như ta có ý định đối phó với bọn họ, bọn họ đã chết từ lâu rồi, cần thiết phải mờ ám hay sao? Diệp Tử Phàm hơi nghiêm mặt nói.
Hắn nói hoàn toàn là sự thật, chỉ là nghĩa bóng hắn còn không có nói cho Tiểu Nha mà thôi, nếu như không phải sợ nàng không vui, hắn cần gì phải làm việc lòng vòng như vậy.
Ân! Tử Phàm ca ca là sẽ không lừa muội! Diệp Tiểu Nha nghĩ lại cũng phải.
Tử Phàm ca ca là ai, đây là một vị cường giả tuyệt thế, lại là đại anh hùng, hắn sẽ không ra tay ám hại một ít phàm nhân, nhất là những người này không có khả năng làm hại hắn.
Như biết được ý nghĩ trong lòng của Diệp Tiểu Nha, Diệp Tử Phàm chắc chắn sẽ cười rụng răng, cường giả tuyệt thế cách hắn quá mức xa xôi, đại anh hùng lại càng là không có khả năng, không có một vị đại anh hùng nào lại xem thương sinh như cỏ rác, tay độc tâm hắc như hắn, gọi là kiêu hùng còn không sai biệt lắm.
...
Bát Hoang Thành! Bát Hoang Điện!
Lộc cộc! Lộc cộc! Két
Thiếu Chủ! Đại sự không tốt! Đại sự không tốt! Thành Chủ Hồn Đăng đã bị vỡ nát!
Trông coi Hồn Đăng Lý Y Ngã chấp sự, mặt không còn một giọt máu chạy nhanh đến Bát Hoang Điện, không quan tâm tới mấy tên thị vệ trợn mắt kinh ngạc, quỳ xuống hướng Lý Thái Tinh báo cáo.
Cạch!
Ngươi nói cái gì? Phụ thân ta Hồn Đăng đã vỡ?
Bát Hoang Điện phía trên, Lý Thái Tinh đang nâng chung trà, cùng với lại một vị Thông Thần hậu kỳ viên mãn cảnh giới còn lại của Lý gia trò chuyện.
Lý Y Ngã lời nói, không khác gì là sấm sét giữa trời quang, chung trà trên tay rơi vỡ lúc nào hắn cũng không hay.
Sao có thể? Phụ thân hắn lần này đi chỉ diệt một tòa Thành Trấn nhỏ, với lại cùng đi với người còn có hơn một ngàn vạn cường giả đại quân, trong đó hơn một ngàn vị Thông Thần cảnh cường giả.
Cổ lực lượng này cho dù gặp được Phàm Thể Hóa Thần sơ kỳ Chí Tôn, cũng có thể có sức đánh một trận, cho dù không địch lại, chạy trốn là không có vấn đề.
Nhất là lần này còn có tôn đại thần Dương Hạo Vân kia, tên kia tuy chỉ là Linh Thể Thông Thần hậu kỳ viên mãn, nhưng mà đừng quên, tên kia là đến từ Thần Thành Dương gia, Thiên Nhược Đại Lục đệ nhất thế lực hiện tại, trong tay tên kia không có mấy món áp đáy hòm bảo mệnh thủ đoạn, có đánh chết hắn cũng không tin.
Lực lượng kinh khủng như vậy, thế nhưng đi được không ra mấy ngày thì phụ thân hắn lại bị chết, thử nghĩ hắn làm sao có thể tin tưởng cho được, ai có thể làm cho hắn tin được.
Rầm!Phốc!
Thiếu Chủ! Ta là không có gạt ngài, chuyện quan trọng như vậy, ta có thể gạt ngài hay sao?
Lý Thái Tinh trong lúc tinh thần không ổn định, không khống chế được khí tức tự thân, Pháp Thần hậu kỳ tiểu thành nho nhỏ như hắn phải lãnh tai ương, sau khi bị đánh bay mấy vòng, phá hủy không ít vật dụng, hắn chật vật lên tiếng nói.
Thật là hắn không may, chỉ trong mấy tháng thời gian ngắn ngủi, hắn đã phải vào nơi đây bẩm báo tang sự đến ba lần, lần đầu tiên chính là Lý Thái Hà Thiếu gia, lần thứ hai chính là mười một vị Thông Thần vâng lệnh đi diệt tên Diệp Tử Phàm kia, lần thứ ba chính là hôm nay.
Chỉ trong vòng một năm trở lại đây, Lý gia cường giả liên tục tử diệt, hiện tại trong tộc chỉ còn hai tôn Thông Thần trấn cửa, thời kỳ cường thịnh đã qua đi, không lẽ là Lý gia đã đi đến bước đường cuối cùng, chuẩn bị diệt vong.
Diệt vong hai chữ, nghĩ đến đây, hắn không khỏi rùng mình một cái.
Tám mươi hai vị Thông Thần đi theo phụ thân ta, Hồn Đăng của bọn họ thế nào? Bình ổn lại khí tức, Lý Thái Tinh lên tiếng hỏi.
Hồi Thiếu Chủ! Tám mươi hai vị Trưởng Lão Hồn Đăng vẫn còn phát sáng! Lý Y Ngã đúng sự thật báo cáo.
Rắc!
Không liên lạc được! Không liên lạc được! Sao lại có chuyện này? Lý Thái Tinh đem một khối truyền âm Ngọc Phù ra, muốn cùng những vị Trưởng Lão kia liên lạc, chỉ là sau một khắc, hắn đã bóp nát khối Ngọc Phù kia, gầm thét nói.
Khi nghe Lý Y Ngã bố những tên Trưởng Lão kia còn sống sau, hắn trong lòng vẫn còn nuôi một tia hi vọng, cho nên mới dùng Truyền Âm Ngọc Phù liên lạc, nhưng mà hắn đã gửi đi nhiều tin tức, lại như đá chìm biển rộng một dạng, không hề có một tia hồi âm.
Không tốt! Tình cảnh này..! Lý Thái Tinh như nhớ đến cái gì, buộc miệng nói, chỉ là khi nói được một nửa, hắn lại ngừng lại.
Hắn đã nhớ lại, bảy tháng trước, đám người của Lý Ứng Thiên đi tiêu diệt cái tên Diệp Tử Phàm kia, sau khi mười một vị Thông Thần Hồn Đăng phá toái, chỉ còn lại Hồn Đăng của một mình Lý Ứng Thiên, phụ thân cùng gia gia của hắn cũng đã dùng Truyền Âm Ngọc Phù liên lạc, chỉ là giống như hắn bây giờ, không một tia tin tức, Lý Ứng Thiên như là nhân gian bốc hơi một dạng.
Lý Y Ngã, ngươi lập tức đi đưa Bát Phu Nhân đến đây! Lý Thái Tinh phất tay đối với lại Lý Y Ngã nói.
Vâng! Thiếu Chủ! Lý Y Ngã vâng lệnh cáo lui.
Bát phu nhân, hắn là biết đó là ai, đây không phải là người mà bên trong Thành Chủ Phủ thường gọi là hồ ly tinh Hồ Mị Ảnh hay sao?
Kể từ khi cô ta nhập phủ, Lý gia liên tiếp gặp tai ương, trong phủ người đều gọi cô ta là tiểu bả tinh, nếu như không có Lý Thái Tinh cực lực bảo hộ, cô ta đã bị Thành Chủ cùng các vị Trưởng Lão đem cho chó ăn.
Lý gia hiện tại đang tại nước sôi lửa bỏng, Thiếu Chủ không lo tìm cách cứu vãn, lại chỉ nghĩ đến cô ta, thật sự là không thể hiểu nổi, Lý gia sau này rơi vào tay của một vị chỉ nghĩ đến tửu sắc Thiếu Chủ, không sớm thì muộn cũng sẽ chịu cảnh diệt vong. Lý Y Ngã trong lòng oán thầm.
Lý Vô Cương! Đây là Ngọc Phù khởi động Bát Hoang Hộ Long Trận, ta giao nó cho ngươi, lập tức dùng nó để phát động Phù Trận, bảo hộ Bát Hoang Thành! Đuổi đi Lý Y Ngã sau, Lý Thái Tinh tiếp tục lấy từ nhẫn trữ vật ra một khối Ngọc Phù, giao cho vị Thông Thần còn lại duy nhất của Lý gia này nói.
Tuân lệnh Thiếu Chủ! Chỉ là Thiếu Chủ, Thượng Phẩm Linh Mạch của chúng còn lại không được bao nhiêu! Nhận lấy khởi động đại trận Ngọc Phù, Lý Vô Cương có chút lo lắng nói.
Thiếu Chủ quyết định khởi động Bát Hoang Hộ Long Trận, đã là biết Lý gia sắp phải đối diện với sinh tử tồn vong, chỉ là loại Ngũ Giai Cao Cấp Phù Trận này không phải muốn khởi động liền có thể khởi động, nó còn cần đến Thượng Phẩm Linh Mạch chèo chống, thật đáng tiếc hiện tại trong tay của hắn cùng trong tộc không còn lại bao nhiêu Thượng Phẩm Linh Mạch, những đầu Thượng Phẩm Linh Mạch này đều là nằm trong tay Lý Thái Nhân ba người cầm giữ, cho nên hắn mới có chút khó xử.
Đám người kia trước kia đi vào liền hơi giật mình một cái, nhất định là Tử Phàm ca ca đã nói gì với bọn họ, làm cho bọn họ lo lắng đến như vậy.
Tiểu Nha Nha! Ta là nói với bọn họ, sau này phải chăm sóc cùng dạy dỗ muội nhiều hơn! Diệp Tử Phàm rất đúng sự thật trả lời.
Cũng sơ ý quá, quên mất là đám người kia chỉ là Võ Mạch cảnh, còn không thể nào cách không thần niệm truyền âm được, làm cho Tiểu Nha nghi ngờ.
Thật như vậy sao? Tiểu Nha vẫn còn có chút không tin hỏi lại.
Tiểu Nha a! Ta còn có thể gạt muội hay sao, nếu như ta có ý định đối phó với bọn họ, bọn họ đã chết từ lâu rồi, cần thiết phải mờ ám hay sao? Diệp Tử Phàm hơi nghiêm mặt nói.
Hắn nói hoàn toàn là sự thật, chỉ là nghĩa bóng hắn còn không có nói cho Tiểu Nha mà thôi, nếu như không phải sợ nàng không vui, hắn cần gì phải làm việc lòng vòng như vậy.
Ân! Tử Phàm ca ca là sẽ không lừa muội! Diệp Tiểu Nha nghĩ lại cũng phải.
Tử Phàm ca ca là ai, đây là một vị cường giả tuyệt thế, lại là đại anh hùng, hắn sẽ không ra tay ám hại một ít phàm nhân, nhất là những người này không có khả năng làm hại hắn.
Như biết được ý nghĩ trong lòng của Diệp Tiểu Nha, Diệp Tử Phàm chắc chắn sẽ cười rụng răng, cường giả tuyệt thế cách hắn quá mức xa xôi, đại anh hùng lại càng là không có khả năng, không có một vị đại anh hùng nào lại xem thương sinh như cỏ rác, tay độc tâm hắc như hắn, gọi là kiêu hùng còn không sai biệt lắm.
...
Bát Hoang Thành! Bát Hoang Điện!
Lộc cộc! Lộc cộc! Két
Thiếu Chủ! Đại sự không tốt! Đại sự không tốt! Thành Chủ Hồn Đăng đã bị vỡ nát!
Trông coi Hồn Đăng Lý Y Ngã chấp sự, mặt không còn một giọt máu chạy nhanh đến Bát Hoang Điện, không quan tâm tới mấy tên thị vệ trợn mắt kinh ngạc, quỳ xuống hướng Lý Thái Tinh báo cáo.
Cạch!
Ngươi nói cái gì? Phụ thân ta Hồn Đăng đã vỡ?
Bát Hoang Điện phía trên, Lý Thái Tinh đang nâng chung trà, cùng với lại một vị Thông Thần hậu kỳ viên mãn cảnh giới còn lại của Lý gia trò chuyện.
Lý Y Ngã lời nói, không khác gì là sấm sét giữa trời quang, chung trà trên tay rơi vỡ lúc nào hắn cũng không hay.
Sao có thể? Phụ thân hắn lần này đi chỉ diệt một tòa Thành Trấn nhỏ, với lại cùng đi với người còn có hơn một ngàn vạn cường giả đại quân, trong đó hơn một ngàn vị Thông Thần cảnh cường giả.
Cổ lực lượng này cho dù gặp được Phàm Thể Hóa Thần sơ kỳ Chí Tôn, cũng có thể có sức đánh một trận, cho dù không địch lại, chạy trốn là không có vấn đề.
Nhất là lần này còn có tôn đại thần Dương Hạo Vân kia, tên kia tuy chỉ là Linh Thể Thông Thần hậu kỳ viên mãn, nhưng mà đừng quên, tên kia là đến từ Thần Thành Dương gia, Thiên Nhược Đại Lục đệ nhất thế lực hiện tại, trong tay tên kia không có mấy món áp đáy hòm bảo mệnh thủ đoạn, có đánh chết hắn cũng không tin.
Lực lượng kinh khủng như vậy, thế nhưng đi được không ra mấy ngày thì phụ thân hắn lại bị chết, thử nghĩ hắn làm sao có thể tin tưởng cho được, ai có thể làm cho hắn tin được.
Rầm!Phốc!
Thiếu Chủ! Ta là không có gạt ngài, chuyện quan trọng như vậy, ta có thể gạt ngài hay sao?
Lý Thái Tinh trong lúc tinh thần không ổn định, không khống chế được khí tức tự thân, Pháp Thần hậu kỳ tiểu thành nho nhỏ như hắn phải lãnh tai ương, sau khi bị đánh bay mấy vòng, phá hủy không ít vật dụng, hắn chật vật lên tiếng nói.
Thật là hắn không may, chỉ trong mấy tháng thời gian ngắn ngủi, hắn đã phải vào nơi đây bẩm báo tang sự đến ba lần, lần đầu tiên chính là Lý Thái Hà Thiếu gia, lần thứ hai chính là mười một vị Thông Thần vâng lệnh đi diệt tên Diệp Tử Phàm kia, lần thứ ba chính là hôm nay.
Chỉ trong vòng một năm trở lại đây, Lý gia cường giả liên tục tử diệt, hiện tại trong tộc chỉ còn hai tôn Thông Thần trấn cửa, thời kỳ cường thịnh đã qua đi, không lẽ là Lý gia đã đi đến bước đường cuối cùng, chuẩn bị diệt vong.
Diệt vong hai chữ, nghĩ đến đây, hắn không khỏi rùng mình một cái.
Tám mươi hai vị Thông Thần đi theo phụ thân ta, Hồn Đăng của bọn họ thế nào? Bình ổn lại khí tức, Lý Thái Tinh lên tiếng hỏi.
Hồi Thiếu Chủ! Tám mươi hai vị Trưởng Lão Hồn Đăng vẫn còn phát sáng! Lý Y Ngã đúng sự thật báo cáo.
Rắc!
Không liên lạc được! Không liên lạc được! Sao lại có chuyện này? Lý Thái Tinh đem một khối truyền âm Ngọc Phù ra, muốn cùng những vị Trưởng Lão kia liên lạc, chỉ là sau một khắc, hắn đã bóp nát khối Ngọc Phù kia, gầm thét nói.
Khi nghe Lý Y Ngã bố những tên Trưởng Lão kia còn sống sau, hắn trong lòng vẫn còn nuôi một tia hi vọng, cho nên mới dùng Truyền Âm Ngọc Phù liên lạc, nhưng mà hắn đã gửi đi nhiều tin tức, lại như đá chìm biển rộng một dạng, không hề có một tia hồi âm.
Không tốt! Tình cảnh này..! Lý Thái Tinh như nhớ đến cái gì, buộc miệng nói, chỉ là khi nói được một nửa, hắn lại ngừng lại.
Hắn đã nhớ lại, bảy tháng trước, đám người của Lý Ứng Thiên đi tiêu diệt cái tên Diệp Tử Phàm kia, sau khi mười một vị Thông Thần Hồn Đăng phá toái, chỉ còn lại Hồn Đăng của một mình Lý Ứng Thiên, phụ thân cùng gia gia của hắn cũng đã dùng Truyền Âm Ngọc Phù liên lạc, chỉ là giống như hắn bây giờ, không một tia tin tức, Lý Ứng Thiên như là nhân gian bốc hơi một dạng.
Lý Y Ngã, ngươi lập tức đi đưa Bát Phu Nhân đến đây! Lý Thái Tinh phất tay đối với lại Lý Y Ngã nói.
Vâng! Thiếu Chủ! Lý Y Ngã vâng lệnh cáo lui.
Bát phu nhân, hắn là biết đó là ai, đây không phải là người mà bên trong Thành Chủ Phủ thường gọi là hồ ly tinh Hồ Mị Ảnh hay sao?
Kể từ khi cô ta nhập phủ, Lý gia liên tiếp gặp tai ương, trong phủ người đều gọi cô ta là tiểu bả tinh, nếu như không có Lý Thái Tinh cực lực bảo hộ, cô ta đã bị Thành Chủ cùng các vị Trưởng Lão đem cho chó ăn.
Lý gia hiện tại đang tại nước sôi lửa bỏng, Thiếu Chủ không lo tìm cách cứu vãn, lại chỉ nghĩ đến cô ta, thật sự là không thể hiểu nổi, Lý gia sau này rơi vào tay của một vị chỉ nghĩ đến tửu sắc Thiếu Chủ, không sớm thì muộn cũng sẽ chịu cảnh diệt vong. Lý Y Ngã trong lòng oán thầm.
Lý Vô Cương! Đây là Ngọc Phù khởi động Bát Hoang Hộ Long Trận, ta giao nó cho ngươi, lập tức dùng nó để phát động Phù Trận, bảo hộ Bát Hoang Thành! Đuổi đi Lý Y Ngã sau, Lý Thái Tinh tiếp tục lấy từ nhẫn trữ vật ra một khối Ngọc Phù, giao cho vị Thông Thần còn lại duy nhất của Lý gia này nói.
Tuân lệnh Thiếu Chủ! Chỉ là Thiếu Chủ, Thượng Phẩm Linh Mạch của chúng còn lại không được bao nhiêu! Nhận lấy khởi động đại trận Ngọc Phù, Lý Vô Cương có chút lo lắng nói.
Thiếu Chủ quyết định khởi động Bát Hoang Hộ Long Trận, đã là biết Lý gia sắp phải đối diện với sinh tử tồn vong, chỉ là loại Ngũ Giai Cao Cấp Phù Trận này không phải muốn khởi động liền có thể khởi động, nó còn cần đến Thượng Phẩm Linh Mạch chèo chống, thật đáng tiếc hiện tại trong tay của hắn cùng trong tộc không còn lại bao nhiêu Thượng Phẩm Linh Mạch, những đầu Thượng Phẩm Linh Mạch này đều là nằm trong tay Lý Thái Nhân ba người cầm giữ, cho nên hắn mới có chút khó xử.
/603
|