Hai canh giờ sau...
Hu hu! Tử Phàm ca ca, ta không thể nào vượt qua khảo hạch!
Về đến tiểu viện, Diệp Tiểu Nha nhìn thấy Diệp Tử Phàm, không còn hình tượng cứng rắn như hồi sáng, ngược lại nhào vào lòng của Diệp Tử Phàm khóc lóc rất thảm thương.
Tiểu Nha a, không có sao, không thông qua khảo hạch, cũng không cần tham gia nữa, làm một cô nương bình thường cũng không có gì sai! Diệp Tử Phàm ôm nhẹ tiểu cô nương này vào trong lòng, an ủi nói.
Thật là không dễ, một tiểu cô nương chỉ mới mười ba tuổi mà thôi, lại liên tiếp gặp phải đã kích trong thời gian ngắn, đầu tiên là song thân gặp nạn qua đời, tiếp theo là không thông qua được Diệp Thành khảo hạch để bước lên con đường tu luyện, cũng thật khổ cho nàng.
Không! Muội sẽ tiếp tục cố gắng, năm sau lại khảo hạch, muội không thể bỏ cuộc, muội muốn trở thành cường giả! Nghe Diệp Tử Phàm nói mình làm một cô nương bình thường, Diệp Tiểu Nha cực kỳ không tình nguyện, cứng rắn nói.
Tiểu Nha Nha, có thể nói cho ta biết tại sao muội lại muốn trở thành cường giả như vậy được không! Diệp Tử Phàm hỏi.
Nhìn vào gương mặt kiên quyết kia của Diệp Tiểu Nha, hắn biết nếu như mình còn khuyên nàng từ bỏ con đường tu luyện, nàng ta tuyệt đối sẽ tuyệt giao với mình.
Chỉ là hắn cũng không muốn Diệp Tiểu Nha đi vào con đường tu luyện, tu luyện giới thảm khốc như thế nào, chỉ vài năm tu luyện hắn cũng đã có cái nhìn đại khái.
Có thể nói, tu luyện giới là thế giới nhược nhục cường thực, chỉ vì một chút tài nguyên hoặc cơ duyên, bằng hữu, huynh đệ, phu thê đều có thể trở mặt thành thù, chỉ cần một chút sơ suất, ngươi là chết như thế nào cũng không hay, thậm chí cả cơ hội luân hồi chuyển thế cũng không có.
Cho nên hắn thật sự không muốn Diệp Tiểu Nha đi vào con đường này, nó quá nguy hiểm, hắn muốn Tiểu Nha làm một cô gái bình thường, lớn lên tìm một tấm chồng tốt, sau đó lập một gia đình hạnh phúc an vui, như vậy có gì không tốt.
Ba tháng qua sớm chiều ở chung, hắn thật sự rất thích cái tính cách của cô bé này.
Cũng có thể do cảm thông thân phận cô nhi của cô bé hiện tại giống như mình trước kia, cũng có thể do tính cách của cô ta đáng yêu, cũng có thể là do nàng ta nấu ăn ngon, nói tóm lại, hắn thật đã xem nàng không khác gì em gái của mình, loại thân tình này cũng thật là khó nói, chỉ cần cô bé này theo lời hắn làm bình thường nhân, hắn sẽ âm thầm phái người bảo hộ cho cô ta một đời.
Trở thành cường giả! Là muốn bảo hộ! Diệp Tiểu Nha không cần suy nghĩ liền trả lời.
Bảo hộ! Diệp Tử Phàm ngẩn người hơi lại.
Không phải hắn không ngạc nhiên, tất cả tu luyện giả mà hắn gặp qua, đại đa số bước lên con đường tu luyện là vì muốn trường sinh, là muốn đột phá càng cao cảnh giới, cùng trời tranh mệnh, vì cái mục tiêu kia, tu luyện giả có thể bất chấp tất cả.
Còn về nói tu luyện để mà bảo hộ, đây cũng là lần đầu tiên mà hắn nghe đến.
Không sai! Là bảo hộ! Diệp Tiểu Nha lau đi nước mắt, nói tiếp ; Tử Phàm ca ca! Huynh có thể là đến từ một thế lực lớn, cho nên sẽ là không hiểu được gian khổ của một khu vực thuộc cấp thấp nhất tu luyện giới như Diệp Thành!
Diệp Thành chúng tôi tại Bát Hoang Vực này thuộc vào tầng lớp chót nhất, vì vậy hàng năm đều phải tận mọi biện pháp gom góp lấy tài nguyên để dâng lên cho Hạ Cấp Thành Trì Vi Long Thành, cầu mong Vi Long Thành bảo hộ, nếu như không, Diệp Thành chúng tôi sẽ bị người khác cấp diệt tộc!
Năm nay vì hoàn cảnh trong Thành khó khăn, số lượng tài nguyên giao cho Vi Long Thành không đủ, cho nên phụ mẫu của muội mới phải mạo hiểm vào sâu trong Thiên Khiếu Sơn Mạch để tìm kiếm thêm Linh Dược, vì vậy mới gặp phải họa sát thân!
Nếu như muội là một vị Siêu Phàm! Chân Huyền Cảnh, Diệp Tộc của muội như thế nào sẽ lâm vào hoàn cảnh như hôm nay, vì vậy muội muốn trở thành cường giả! Muội muốn bảo hộ những Tộc Nhân của mình, bảo hộ người mà mình quan tâm! Huynh có hiểu không?
Diệp Tiểu Nha nhìn Diệp Tử Phàm, nói ra những lời chất chứa bấy lâu trong lòng, trở thành cường giả, bảo hộ Diệp Thành, chính là ước mơ của nàng.
Là như vậy sao?
Diệp Tử Phàm có chút suy nghĩ xuất thần!
Hắn nghĩ Tiểu Nha không bước vào con đường tu luyện, sẽ không gặp nguy hiểm, Phàm Nhân thọ mệnh tuy chỉ trăm năm, nhưng chỉ cần an phận, vẫn có thể vui vẻ một đời, giống như bao người tại trên Địa Cầu vậy.
Chỉ là dường như hắn đã quên đi một điều, đây là dị giới Đại Lục, là tu luyện giả thế giới, không có thực lực, tuyệt đối sẽ không có hi vọng được sống một cuộc sống bình an.
Như Diệp Thành của Tiểu Nha này một dạng, nếu như không thể giao nộp đủ cống phẩm hàng năm cho những thế lực lớn hơn kia, là có nguy cơ diệt tộc như thường.
Bình an chi địa tại tu luyện giới này dường như là một hi vọng xa vời.
Đúng lúc này..
Hây! Tiểu Nha, ta nghĩ ngươi không còn hi vọng đi lên con đường cường giả nữa đâu!
Diệp Tử Phàm cùng Diệp Tiểu Nha đang tại trầm tư suy nghĩ bên trong, ngoài cửa tiểu viện không biết khi nào xuất hiện một vị khoảng bốn mươi tuổi đại thúc, Võ Mạch lục trọng tu vi, nhìn phục sức có thể biết được hắn là người của Diệp Thành Phủ Thành Chủ.
Mộc Đại Thúc! Ngài như thế nào lại đến đây? Nhìn người đến là Diệp Mộc, Diệp Thành một vị chấp sự.
Trước đây khi phụ mẫu nàng còn sống, thường dẫn nàng đi vào Phủ Thành, cho nên đối với vị Mộc Đại Thúc này nàng cũng không xa lạ, không ít lần, nàng còn nhận được quà từ vị Diệp Đại Thúc này đâu.
Tiểu Nha! Ta đến đây để thông báo cho ngươi biết một tiếng, năm nay một trăm vị thiếu nữ phải đi đến Vân Thành, trong đó có ngươi một tịch! Diệp Mộc không dám đối mặt với ánh mắt nhiệt tình của Diệp Tiểu Nha, cắn răng nói ra.
Hu hu! Tử Phàm ca ca, ta không thể nào vượt qua khảo hạch!
Về đến tiểu viện, Diệp Tiểu Nha nhìn thấy Diệp Tử Phàm, không còn hình tượng cứng rắn như hồi sáng, ngược lại nhào vào lòng của Diệp Tử Phàm khóc lóc rất thảm thương.
Tiểu Nha a, không có sao, không thông qua khảo hạch, cũng không cần tham gia nữa, làm một cô nương bình thường cũng không có gì sai! Diệp Tử Phàm ôm nhẹ tiểu cô nương này vào trong lòng, an ủi nói.
Thật là không dễ, một tiểu cô nương chỉ mới mười ba tuổi mà thôi, lại liên tiếp gặp phải đã kích trong thời gian ngắn, đầu tiên là song thân gặp nạn qua đời, tiếp theo là không thông qua được Diệp Thành khảo hạch để bước lên con đường tu luyện, cũng thật khổ cho nàng.
Không! Muội sẽ tiếp tục cố gắng, năm sau lại khảo hạch, muội không thể bỏ cuộc, muội muốn trở thành cường giả! Nghe Diệp Tử Phàm nói mình làm một cô nương bình thường, Diệp Tiểu Nha cực kỳ không tình nguyện, cứng rắn nói.
Tiểu Nha Nha, có thể nói cho ta biết tại sao muội lại muốn trở thành cường giả như vậy được không! Diệp Tử Phàm hỏi.
Nhìn vào gương mặt kiên quyết kia của Diệp Tiểu Nha, hắn biết nếu như mình còn khuyên nàng từ bỏ con đường tu luyện, nàng ta tuyệt đối sẽ tuyệt giao với mình.
Chỉ là hắn cũng không muốn Diệp Tiểu Nha đi vào con đường tu luyện, tu luyện giới thảm khốc như thế nào, chỉ vài năm tu luyện hắn cũng đã có cái nhìn đại khái.
Có thể nói, tu luyện giới là thế giới nhược nhục cường thực, chỉ vì một chút tài nguyên hoặc cơ duyên, bằng hữu, huynh đệ, phu thê đều có thể trở mặt thành thù, chỉ cần một chút sơ suất, ngươi là chết như thế nào cũng không hay, thậm chí cả cơ hội luân hồi chuyển thế cũng không có.
Cho nên hắn thật sự không muốn Diệp Tiểu Nha đi vào con đường này, nó quá nguy hiểm, hắn muốn Tiểu Nha làm một cô gái bình thường, lớn lên tìm một tấm chồng tốt, sau đó lập một gia đình hạnh phúc an vui, như vậy có gì không tốt.
Ba tháng qua sớm chiều ở chung, hắn thật sự rất thích cái tính cách của cô bé này.
Cũng có thể do cảm thông thân phận cô nhi của cô bé hiện tại giống như mình trước kia, cũng có thể do tính cách của cô ta đáng yêu, cũng có thể là do nàng ta nấu ăn ngon, nói tóm lại, hắn thật đã xem nàng không khác gì em gái của mình, loại thân tình này cũng thật là khó nói, chỉ cần cô bé này theo lời hắn làm bình thường nhân, hắn sẽ âm thầm phái người bảo hộ cho cô ta một đời.
Trở thành cường giả! Là muốn bảo hộ! Diệp Tiểu Nha không cần suy nghĩ liền trả lời.
Bảo hộ! Diệp Tử Phàm ngẩn người hơi lại.
Không phải hắn không ngạc nhiên, tất cả tu luyện giả mà hắn gặp qua, đại đa số bước lên con đường tu luyện là vì muốn trường sinh, là muốn đột phá càng cao cảnh giới, cùng trời tranh mệnh, vì cái mục tiêu kia, tu luyện giả có thể bất chấp tất cả.
Còn về nói tu luyện để mà bảo hộ, đây cũng là lần đầu tiên mà hắn nghe đến.
Không sai! Là bảo hộ! Diệp Tiểu Nha lau đi nước mắt, nói tiếp ; Tử Phàm ca ca! Huynh có thể là đến từ một thế lực lớn, cho nên sẽ là không hiểu được gian khổ của một khu vực thuộc cấp thấp nhất tu luyện giới như Diệp Thành!
Diệp Thành chúng tôi tại Bát Hoang Vực này thuộc vào tầng lớp chót nhất, vì vậy hàng năm đều phải tận mọi biện pháp gom góp lấy tài nguyên để dâng lên cho Hạ Cấp Thành Trì Vi Long Thành, cầu mong Vi Long Thành bảo hộ, nếu như không, Diệp Thành chúng tôi sẽ bị người khác cấp diệt tộc!
Năm nay vì hoàn cảnh trong Thành khó khăn, số lượng tài nguyên giao cho Vi Long Thành không đủ, cho nên phụ mẫu của muội mới phải mạo hiểm vào sâu trong Thiên Khiếu Sơn Mạch để tìm kiếm thêm Linh Dược, vì vậy mới gặp phải họa sát thân!
Nếu như muội là một vị Siêu Phàm! Chân Huyền Cảnh, Diệp Tộc của muội như thế nào sẽ lâm vào hoàn cảnh như hôm nay, vì vậy muội muốn trở thành cường giả! Muội muốn bảo hộ những Tộc Nhân của mình, bảo hộ người mà mình quan tâm! Huynh có hiểu không?
Diệp Tiểu Nha nhìn Diệp Tử Phàm, nói ra những lời chất chứa bấy lâu trong lòng, trở thành cường giả, bảo hộ Diệp Thành, chính là ước mơ của nàng.
Là như vậy sao?
Diệp Tử Phàm có chút suy nghĩ xuất thần!
Hắn nghĩ Tiểu Nha không bước vào con đường tu luyện, sẽ không gặp nguy hiểm, Phàm Nhân thọ mệnh tuy chỉ trăm năm, nhưng chỉ cần an phận, vẫn có thể vui vẻ một đời, giống như bao người tại trên Địa Cầu vậy.
Chỉ là dường như hắn đã quên đi một điều, đây là dị giới Đại Lục, là tu luyện giả thế giới, không có thực lực, tuyệt đối sẽ không có hi vọng được sống một cuộc sống bình an.
Như Diệp Thành của Tiểu Nha này một dạng, nếu như không thể giao nộp đủ cống phẩm hàng năm cho những thế lực lớn hơn kia, là có nguy cơ diệt tộc như thường.
Bình an chi địa tại tu luyện giới này dường như là một hi vọng xa vời.
Đúng lúc này..
Hây! Tiểu Nha, ta nghĩ ngươi không còn hi vọng đi lên con đường cường giả nữa đâu!
Diệp Tử Phàm cùng Diệp Tiểu Nha đang tại trầm tư suy nghĩ bên trong, ngoài cửa tiểu viện không biết khi nào xuất hiện một vị khoảng bốn mươi tuổi đại thúc, Võ Mạch lục trọng tu vi, nhìn phục sức có thể biết được hắn là người của Diệp Thành Phủ Thành Chủ.
Mộc Đại Thúc! Ngài như thế nào lại đến đây? Nhìn người đến là Diệp Mộc, Diệp Thành một vị chấp sự.
Trước đây khi phụ mẫu nàng còn sống, thường dẫn nàng đi vào Phủ Thành, cho nên đối với vị Mộc Đại Thúc này nàng cũng không xa lạ, không ít lần, nàng còn nhận được quà từ vị Diệp Đại Thúc này đâu.
Tiểu Nha! Ta đến đây để thông báo cho ngươi biết một tiếng, năm nay một trăm vị thiếu nữ phải đi đến Vân Thành, trong đó có ngươi một tịch! Diệp Mộc không dám đối mặt với ánh mắt nhiệt tình của Diệp Tiểu Nha, cắn răng nói ra.
/603
|