Diệp gia nhìn như phong mang vô hạn, nhưng cũng chỉ vì Mặt Trời sắp lặn mà thôi.
Trái lại Tô gia và Lý gia thiên tài xuất hiện lớp lớp, Tô Diễm và Lý Mộc Phong lại còn xuất nổi bật, hai người mới mười chín tuổi đã đột phá thất trọng thiên tu vi, trở thành nội môn đệ tử của Phần Thiên Tông và Huyền Tinh Môn. Chưa đến hai mươi đột phá Võ Mạch thất trọng, có ba mươi phần trăm đặt chân Siêu Phàm cảnh. Đừng nói là ba mươi cho dù có một phần trăm hi vọng hắn cũng phải bóp chết từ trong trứng nước. Chỉ là người tính không bằng trời tính. Tô, Lý nhị gia vậy mà lại phái thái thượng trưởng lão của mình bảo hộ cho bọn họ.
Khởi bẩm gia chủ,Tử Long thiếu chủ cầu kiến. Đang lúc Diệp Hạo Thiên suy nghĩ xuất thần thì thị vệ canh cửa đi đến khom người nói rằng.
Diệp Hạo Thiên nhất thời ngẩn đầu lên, trong mắt hơi kinh ngạc: Tiểu tử này không ở Long Biên Cư tu luyện, đến đây làm gì.
Trong lòng mặc dù hơi hiếu kỳ, liếc mắt Diệp Tuyên vẫn còn quỳ một cái. Diệp Tuyên hiểu ý, lập tức hóa thành hắc ảnh biến mất khỏi đại sảnh, cho dù thị vệ có được Võ Mạch tứ trọng cũng không phát hiện được một tia vết tích. Diệp Tuyên rời khỏi Diệp Hạo Thiên để cho thị vệ mang Diệp Tử Long đi vào.
Nhìn đi đến Diệp Tử Long, Diệp Hạo Thiên thần sắc không phải rất đẹp: Người không cố gắng tu luyện, đến nơi này làm gì?
Diệp Hạo Thiên nhìn đứa con này, hắn biết đứa con này tư chất cũng không phải cao, tu luyện suốt hai mươi năm thế nhưng cũng chỉ là Võ Mạch lục trọng hậu kỳ, so với Tô Diễm và Lý Mộc Phong kém không phải nhỏ tý tẹo.
Đừng nhìn Võ Mạch lục trọng và Võ Mạch thất trọng chỉ kém một cảnh giới, nhưng khoảng cách như Thiên với địa, Võ Mạch lục trọng một quyền đánh ra chỉ có bảy ngàn hai trăm cân. Nhưng thất trọng lại có hơn hai vạn cân, tức là hai Long chi lực. Hơn nữa nếu có thể đạt được thất trọng thiên tu vi thể nội nội khí cũng chuyển hóa thành chân khí. Chân khí ngoại phóng, bách bộ sát nhân.
Cho dù là mười Diệp Tử Long cũng không đấu lại Tô Diễm hoặc là Lý Mộc Phong. Có đôi khi hắn cũng mong ước Diệp Tử Long cũng có thiên phú như Tô Diễm vậy, hắn cũng không phải ra hạ sách ám sát hai người bọn họ.
Khởi bẩm phụ thân, tam đệ Tử Phàm chiều nay luận bàn cùng đệ tử khác, khả năng có một chút thương thế, không biết chuyện này xử lý thế nào? Thỉnh phụ thân minh kỳ! Không thấy được sắc mặt khó coi của Diệp Hạo Thiên, Diệp Tử Long khom lưng bẩm báo.
Diệp Hạo Thiên rất là im lặng, cái gì là luận bàn bị chút tiểu thương, trong phủ ai không biết tam thiếu Diệp Tử Phàm chỉ có Võ Mạch nhất trọng phế vật. Hắn dám cùng đệ tử khác luận bàn sao. Bị đánh còn không sai biệt lắm. Còn nói bị thương nhẹ, bị thương nhẹ đêm hôm khuya khoắt người không ở nhà ôm tiểu thiếp, đến đây báo cáo chuyện gì. Tám chín phần mười là Diệp Tử Phàm đã trọng thương hoặc có thậm chí có tánh mạng nguy hiểm người mới đến đây thỉnh tội.
Chuyện nhỏ thế này lần sau không cần phải hướng về ta hội báo,chính người xử lý là được rồi. Tuy biết là Diệp Tử Long đang nói dối, nhưng hắn cũng không có vạch trần, so với Diệp Tử Long, Diệp Tử Phàm phế vật này càng không đáng nhắc đến, nếu không phải trong người Diệp Tử Phàm còn chảy dòng máu của hắn, hắn thậm chí còn không nhớ Diệp Tử Phàm là ai.
Đây là thế gia vô tình, trong mắt của Diệp Hạo Thiên gia tộc là trên hết, chỉ có giá trị người mới có thể được đến quan tâm và tồn tại, còn không, cho dù là con ruột chỉ cần hi sinh hắn cũng sẽ không nhíu mày một chút.
Vâng!Thưa phụ thân. Dường như đoán được kết quả như vậy Diệp Tử Long trả lời cũng rất bình tĩnh. Tuy nhiên chưa chờ hắn cao hứng, phụ thân của hắn âm thanh lại đến.
Tuy nhiên, Diệp Tử Phàm dù sao cũng là người của Diệp gia, nếu hắn không có chuyện gì thì thôi, nếu không người đã thương phải cùng nhau chôn cùng. Người... Hiểu ý của ta chứ nói đến câu cuối cùng lời nói của Diệp Hạo Thiên cũng lạnh dần.
Vâng! Tử Long nhất định sẽ làm theo ý của phụ thân! Diệp Tử Long không còn thong dong như trước, thay vào đó là mồ hôi chảy ròng ròng. Hắn trong lòng mặc niệm: Mã Nguyên a Mã Nguyên, người đừng có trách ta, ta cũng đã làm hết sức, nhưng phụ thân muốn mạng của ngươi ta cũng chỉ có thể làm theo mà thôi!
Còn nữa, từ đây cho đến cuối năm, nếu người còn không đột phá Võ Mạch thất trọng thì cái chức thiếu tộc trưởng của ngươi cũng nên nhường ra đi. Nhị đệ của ngươi ngày hôm qua đã khai thông đệ lục Mạch. Nhị phu nhân đang vận động các trưởng lão phế đi ngươi, thời gian của ngươi không còn nhiều nữa đâu. Diệp Hạo Thiên đưa chung trà lên, nhấp miệng nói.
Cái gì? Nhị đệ đã đột phá Võ Mạch lục trọng cảnh giới? Diệp Tử Long có chút không tin hỏi.
Không sai! Chính tay của ta đã kiểm tra, không thể giả được. Đối với Diệp Tử Long nghi vấn Diệp Hạo Thiên chỉ nhíu mày, cũng không có trách.
Diệp Tử Long có chút không tin, nhưng nghe chính miệng phụ thân thừa nhận, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật này. Luận gia thế hắn mẫu tộc là Mạc La vương quốc trưởng công chúa, nhưng mà nhị đệ Diệp Tử Hổ cũng không kém cạnh chút nào, là con gái của Lôi Minh tông tại Bạch Dạ vương quốc. Cả hai đều là tam tinh thế lực, nội tình Thâm hậu, đều có một vị Chân Huyền cảnh cường giả tọa trấn.
Đây là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn, bây giờ đã tấn thăng lục trọng, trong khi mình cũng chỉ để ý đến tên phế vật Diệp Tử Phàm kia, lãng phí nhiều thời gian thật là không đáng.
Đa tạ phụ thân nhắc nhở, hài nhi sẽ cố gắng trong vòng năm nay đột phá đến Võ Mạch thất trọng thiên! Thu lại tâm tình Diệp Tử Long hướng Diệp Hạo Thiên nhất bái, nếu không có Diệp Hạo Thiên nhắc nhở, đến lúc này hắn vẫn vì mấy chuyện lông gà võ tỏi lãng phí thời gian.
Được rồi, ngươi lui ra đi, có chuyện gì hãy tìm Diệp tổng quản,hắn sẽ giúp ngươi. thấy Diệp Tử Long tính tình thay đổi Diệp Hạo Thiên trong mắt xẹt qua một tia vui mừng sau đó để hắn đi.
Tạ phụ thân, Tử Long cáo lui! Diệp Tử Long biết Diệp Hạo Thiên nhắc đến Diệp tổng quản là ai, đó là tổng quản mọi sự vụ của Diệp phủ Diệp Bất Ly. Diệp Bất Ly trước đây cũng không phải là họ Diệp mà là họ Vi, nghe nói nam xưa từng lập quá công lao to lớn cho Diệp gia mới được Diệp gia ban cho họ Diệp. Một thân tu vi đã đạt đến Võ Mạch cửu trọng thiên, hắn Diệp Tử Long gặp cũng phải tôn xưng một tiếng Diệp thúc.
Diệp Tử Long đi không được bao xa, hắn quay đầu nhìn lại Nghị Sự các ánh mắt tràn đầy ánh sáng: Nghị Sự các một ngày nào đó ta sẽ là chủ nhân nơi này, không ai có thể ngăn cản ta, cho dù là Diệp Tử Hổ cũng không được.
Thiếu tộc trưởng, đại sự không xong Diệp Tử Phàm phế vật kia vẫn còn sống. Diệp Tử Long đang tràn đầy dã tâm thì nghe một giọng nói từ sau lưng truyền đến, quay lại nhìn tên thanh niên mặt chuột này. Sắc mặt không còn cung kính khi đối mặt với phụ thân của hắn nữa, thay vào đó là một tư thái cao cao tại thượng nói: Mã Nguyên, có chuyện gì từ từ nói, không cần phải hấp tấp như vậy. Thật ra Diệp Tử Long đang muốn cho Mã Nguyên một cái thống khoái, nhưng nghe được Diệp Tử Phàm không chết hắn cũng không có ý định này nữa. Mã Nguyên tên nô tài này rất là nghe lời, Mã gia trước đây giúp mình cũng không ít vội. Giết đi thực đáng tiếc, có đôi khi hắn nghĩ vì một tên phế vật như Diệp Tử Phàm mà phải hi sinh một cái chân chó vậy cũng không có lời. Hắn và Diệp Hạo Thiên rất giống nhau làm việc gì cũng suy nghĩ lợi ích lớn nhất.
Thiếu tộc trưởng, lúc tối tiểu nhân ghé qua chỗ của Diệp Tử Phàm thấy hắn còn có thể ngồi dậy nói chuyện với Thiết Trụ, có thể hắn còn sống rất vui vẻ, có phải cần tiểu nhân làm thêm lần nữa? Mã Nguyên hung ác làm một cái cắt cổ thủ thế.
Diệp Tử Long không nói gì, đến bây giờ Mã Nguyên vẫn còn không biết hắn vừa đi qua quỷ môn quan một vòng. Nhưng bây giờ hắn vẫn còn muốn đi lần thứ hai.
Không cần, chuyện này đến đây thôi! Diệp Tử Long không giải thích chỉ để lại một câu rồi đi về phía Long Biên cư của hắn. Bây giờ mục tiêu của hắn là Diệp Tử Hổ, là đã thông đệ thất Mạch bước vào Võ Mạch cảnh hậu kỳ, vì một Diệp Tử Phàm hi sinh một con trung thành cẩu thật không đáng.
Mã Nguyên thật buồn bực, không phải trước đây nhà mình chủ tử thường hay nhắc đến Diệp Tử Phàm là nổi nhục của Diệp gia hay sao, còn mịt mờ ám chỉ nếu có thể làm cho Diệp Tử Phàm biến mất sẽ thưởng cho mình một viên trùng Mạch đan, giúp mình tấn thăng đệ tam trọng, nhập nội viện. Nhưng hiện tại xem ra rất có thể chuyện này là ngâm nước nóng rồi.
Trong lòng có chút tiếc rẻ thở dài, hắn chỉ có đuổi theo chủ tử của mình. Hắn cũng không dám hỏi tại sao vì đó không phải là một nô tài có thể hỏi đến.
....
Diệp Tử Phàm mông lung đi đến một không gian xa lạ, bốn phương đều là những hình đồ kì quái, có hung ác quỷ vật, có khổng lồ yêu thú, có tam nhãn nhân loại.. Vv.
Chủ nhân, hoan nghênh ngài đến luyện thần không gian! Đang lúc hắn còn đang khiếp sợ thì một bóng đen xuất hiện trước mặt của hắn.
Ngươi là? Lùi lại ba bước hắn ánh mắt tràn đầy nghi ngờ hỏi.
Ta là Luyện Thần đỉnh khí linh a. Từ sau khi lão chủ nhân vẫn lạc đến nay ta vẫn luôn đi tìm tân chủ nhân, trải qua ức ức vạn năm, cuối cùng cũng tìm thấy người thích hợp. Đó chính là người a chủ nhân của ta. Dường như biết Diệp Tử Phàm không hiểu hắc sắc thân ảnh trả lời.
Giống như nghĩ đến chuyện gì Diệp Tử Phàm bật thốt: Chính ngươi là người đã đưa ta đến nơi này sao?
Không sai, chủ nhân. Vốn định đưa người đến một Vị Diện cao hơn, nề hà năng lượng trong Luyện Thần đỉnh đã cạn kiệt nên chỉ có thể ủy khuất ngài! đại hắc ảnh rất là thành thật trả lời.
Vậy ngươi làm sao có thể biết ta thích hợp với Luyện Thần đỉnh này? Diệp Tử Phàm cũng rất là nghi hoặc, theo lý mà nói tại địa cầu người giống như hắn không nhà,không xe,không có một vạn cũng có tám ngàn. Làm sao sẽ chọn trúng mình kia chứ. Giống như một người bình thường đột nhiên trúng mấy chục ức giống nhau. Không chuyện này càng thêm hiếm thấy.
Chủ nhân a,là bởi vì ngài trời sinh có Hỗn Độn Thần Hồn.Thích hợp tu luyện Hỗn Độn Bá Thần Quyết nên Luyện Thần đỉnh quyết định chọn ngài là đệ nhị đời chủ nhân! Hắc sắc ảnh tử tiếp tục trả lời.
Trái lại Tô gia và Lý gia thiên tài xuất hiện lớp lớp, Tô Diễm và Lý Mộc Phong lại còn xuất nổi bật, hai người mới mười chín tuổi đã đột phá thất trọng thiên tu vi, trở thành nội môn đệ tử của Phần Thiên Tông và Huyền Tinh Môn. Chưa đến hai mươi đột phá Võ Mạch thất trọng, có ba mươi phần trăm đặt chân Siêu Phàm cảnh. Đừng nói là ba mươi cho dù có một phần trăm hi vọng hắn cũng phải bóp chết từ trong trứng nước. Chỉ là người tính không bằng trời tính. Tô, Lý nhị gia vậy mà lại phái thái thượng trưởng lão của mình bảo hộ cho bọn họ.
Khởi bẩm gia chủ,Tử Long thiếu chủ cầu kiến. Đang lúc Diệp Hạo Thiên suy nghĩ xuất thần thì thị vệ canh cửa đi đến khom người nói rằng.
Diệp Hạo Thiên nhất thời ngẩn đầu lên, trong mắt hơi kinh ngạc: Tiểu tử này không ở Long Biên Cư tu luyện, đến đây làm gì.
Trong lòng mặc dù hơi hiếu kỳ, liếc mắt Diệp Tuyên vẫn còn quỳ một cái. Diệp Tuyên hiểu ý, lập tức hóa thành hắc ảnh biến mất khỏi đại sảnh, cho dù thị vệ có được Võ Mạch tứ trọng cũng không phát hiện được một tia vết tích. Diệp Tuyên rời khỏi Diệp Hạo Thiên để cho thị vệ mang Diệp Tử Long đi vào.
Nhìn đi đến Diệp Tử Long, Diệp Hạo Thiên thần sắc không phải rất đẹp: Người không cố gắng tu luyện, đến nơi này làm gì?
Diệp Hạo Thiên nhìn đứa con này, hắn biết đứa con này tư chất cũng không phải cao, tu luyện suốt hai mươi năm thế nhưng cũng chỉ là Võ Mạch lục trọng hậu kỳ, so với Tô Diễm và Lý Mộc Phong kém không phải nhỏ tý tẹo.
Đừng nhìn Võ Mạch lục trọng và Võ Mạch thất trọng chỉ kém một cảnh giới, nhưng khoảng cách như Thiên với địa, Võ Mạch lục trọng một quyền đánh ra chỉ có bảy ngàn hai trăm cân. Nhưng thất trọng lại có hơn hai vạn cân, tức là hai Long chi lực. Hơn nữa nếu có thể đạt được thất trọng thiên tu vi thể nội nội khí cũng chuyển hóa thành chân khí. Chân khí ngoại phóng, bách bộ sát nhân.
Cho dù là mười Diệp Tử Long cũng không đấu lại Tô Diễm hoặc là Lý Mộc Phong. Có đôi khi hắn cũng mong ước Diệp Tử Long cũng có thiên phú như Tô Diễm vậy, hắn cũng không phải ra hạ sách ám sát hai người bọn họ.
Khởi bẩm phụ thân, tam đệ Tử Phàm chiều nay luận bàn cùng đệ tử khác, khả năng có một chút thương thế, không biết chuyện này xử lý thế nào? Thỉnh phụ thân minh kỳ! Không thấy được sắc mặt khó coi của Diệp Hạo Thiên, Diệp Tử Long khom lưng bẩm báo.
Diệp Hạo Thiên rất là im lặng, cái gì là luận bàn bị chút tiểu thương, trong phủ ai không biết tam thiếu Diệp Tử Phàm chỉ có Võ Mạch nhất trọng phế vật. Hắn dám cùng đệ tử khác luận bàn sao. Bị đánh còn không sai biệt lắm. Còn nói bị thương nhẹ, bị thương nhẹ đêm hôm khuya khoắt người không ở nhà ôm tiểu thiếp, đến đây báo cáo chuyện gì. Tám chín phần mười là Diệp Tử Phàm đã trọng thương hoặc có thậm chí có tánh mạng nguy hiểm người mới đến đây thỉnh tội.
Chuyện nhỏ thế này lần sau không cần phải hướng về ta hội báo,chính người xử lý là được rồi. Tuy biết là Diệp Tử Long đang nói dối, nhưng hắn cũng không có vạch trần, so với Diệp Tử Long, Diệp Tử Phàm phế vật này càng không đáng nhắc đến, nếu không phải trong người Diệp Tử Phàm còn chảy dòng máu của hắn, hắn thậm chí còn không nhớ Diệp Tử Phàm là ai.
Đây là thế gia vô tình, trong mắt của Diệp Hạo Thiên gia tộc là trên hết, chỉ có giá trị người mới có thể được đến quan tâm và tồn tại, còn không, cho dù là con ruột chỉ cần hi sinh hắn cũng sẽ không nhíu mày một chút.
Vâng!Thưa phụ thân. Dường như đoán được kết quả như vậy Diệp Tử Long trả lời cũng rất bình tĩnh. Tuy nhiên chưa chờ hắn cao hứng, phụ thân của hắn âm thanh lại đến.
Tuy nhiên, Diệp Tử Phàm dù sao cũng là người của Diệp gia, nếu hắn không có chuyện gì thì thôi, nếu không người đã thương phải cùng nhau chôn cùng. Người... Hiểu ý của ta chứ nói đến câu cuối cùng lời nói của Diệp Hạo Thiên cũng lạnh dần.
Vâng! Tử Long nhất định sẽ làm theo ý của phụ thân! Diệp Tử Long không còn thong dong như trước, thay vào đó là mồ hôi chảy ròng ròng. Hắn trong lòng mặc niệm: Mã Nguyên a Mã Nguyên, người đừng có trách ta, ta cũng đã làm hết sức, nhưng phụ thân muốn mạng của ngươi ta cũng chỉ có thể làm theo mà thôi!
Còn nữa, từ đây cho đến cuối năm, nếu người còn không đột phá Võ Mạch thất trọng thì cái chức thiếu tộc trưởng của ngươi cũng nên nhường ra đi. Nhị đệ của ngươi ngày hôm qua đã khai thông đệ lục Mạch. Nhị phu nhân đang vận động các trưởng lão phế đi ngươi, thời gian của ngươi không còn nhiều nữa đâu. Diệp Hạo Thiên đưa chung trà lên, nhấp miệng nói.
Cái gì? Nhị đệ đã đột phá Võ Mạch lục trọng cảnh giới? Diệp Tử Long có chút không tin hỏi.
Không sai! Chính tay của ta đã kiểm tra, không thể giả được. Đối với Diệp Tử Long nghi vấn Diệp Hạo Thiên chỉ nhíu mày, cũng không có trách.
Diệp Tử Long có chút không tin, nhưng nghe chính miệng phụ thân thừa nhận, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật này. Luận gia thế hắn mẫu tộc là Mạc La vương quốc trưởng công chúa, nhưng mà nhị đệ Diệp Tử Hổ cũng không kém cạnh chút nào, là con gái của Lôi Minh tông tại Bạch Dạ vương quốc. Cả hai đều là tam tinh thế lực, nội tình Thâm hậu, đều có một vị Chân Huyền cảnh cường giả tọa trấn.
Đây là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn, bây giờ đã tấn thăng lục trọng, trong khi mình cũng chỉ để ý đến tên phế vật Diệp Tử Phàm kia, lãng phí nhiều thời gian thật là không đáng.
Đa tạ phụ thân nhắc nhở, hài nhi sẽ cố gắng trong vòng năm nay đột phá đến Võ Mạch thất trọng thiên! Thu lại tâm tình Diệp Tử Long hướng Diệp Hạo Thiên nhất bái, nếu không có Diệp Hạo Thiên nhắc nhở, đến lúc này hắn vẫn vì mấy chuyện lông gà võ tỏi lãng phí thời gian.
Được rồi, ngươi lui ra đi, có chuyện gì hãy tìm Diệp tổng quản,hắn sẽ giúp ngươi. thấy Diệp Tử Long tính tình thay đổi Diệp Hạo Thiên trong mắt xẹt qua một tia vui mừng sau đó để hắn đi.
Tạ phụ thân, Tử Long cáo lui! Diệp Tử Long biết Diệp Hạo Thiên nhắc đến Diệp tổng quản là ai, đó là tổng quản mọi sự vụ của Diệp phủ Diệp Bất Ly. Diệp Bất Ly trước đây cũng không phải là họ Diệp mà là họ Vi, nghe nói nam xưa từng lập quá công lao to lớn cho Diệp gia mới được Diệp gia ban cho họ Diệp. Một thân tu vi đã đạt đến Võ Mạch cửu trọng thiên, hắn Diệp Tử Long gặp cũng phải tôn xưng một tiếng Diệp thúc.
Diệp Tử Long đi không được bao xa, hắn quay đầu nhìn lại Nghị Sự các ánh mắt tràn đầy ánh sáng: Nghị Sự các một ngày nào đó ta sẽ là chủ nhân nơi này, không ai có thể ngăn cản ta, cho dù là Diệp Tử Hổ cũng không được.
Thiếu tộc trưởng, đại sự không xong Diệp Tử Phàm phế vật kia vẫn còn sống. Diệp Tử Long đang tràn đầy dã tâm thì nghe một giọng nói từ sau lưng truyền đến, quay lại nhìn tên thanh niên mặt chuột này. Sắc mặt không còn cung kính khi đối mặt với phụ thân của hắn nữa, thay vào đó là một tư thái cao cao tại thượng nói: Mã Nguyên, có chuyện gì từ từ nói, không cần phải hấp tấp như vậy. Thật ra Diệp Tử Long đang muốn cho Mã Nguyên một cái thống khoái, nhưng nghe được Diệp Tử Phàm không chết hắn cũng không có ý định này nữa. Mã Nguyên tên nô tài này rất là nghe lời, Mã gia trước đây giúp mình cũng không ít vội. Giết đi thực đáng tiếc, có đôi khi hắn nghĩ vì một tên phế vật như Diệp Tử Phàm mà phải hi sinh một cái chân chó vậy cũng không có lời. Hắn và Diệp Hạo Thiên rất giống nhau làm việc gì cũng suy nghĩ lợi ích lớn nhất.
Thiếu tộc trưởng, lúc tối tiểu nhân ghé qua chỗ của Diệp Tử Phàm thấy hắn còn có thể ngồi dậy nói chuyện với Thiết Trụ, có thể hắn còn sống rất vui vẻ, có phải cần tiểu nhân làm thêm lần nữa? Mã Nguyên hung ác làm một cái cắt cổ thủ thế.
Diệp Tử Long không nói gì, đến bây giờ Mã Nguyên vẫn còn không biết hắn vừa đi qua quỷ môn quan một vòng. Nhưng bây giờ hắn vẫn còn muốn đi lần thứ hai.
Không cần, chuyện này đến đây thôi! Diệp Tử Long không giải thích chỉ để lại một câu rồi đi về phía Long Biên cư của hắn. Bây giờ mục tiêu của hắn là Diệp Tử Hổ, là đã thông đệ thất Mạch bước vào Võ Mạch cảnh hậu kỳ, vì một Diệp Tử Phàm hi sinh một con trung thành cẩu thật không đáng.
Mã Nguyên thật buồn bực, không phải trước đây nhà mình chủ tử thường hay nhắc đến Diệp Tử Phàm là nổi nhục của Diệp gia hay sao, còn mịt mờ ám chỉ nếu có thể làm cho Diệp Tử Phàm biến mất sẽ thưởng cho mình một viên trùng Mạch đan, giúp mình tấn thăng đệ tam trọng, nhập nội viện. Nhưng hiện tại xem ra rất có thể chuyện này là ngâm nước nóng rồi.
Trong lòng có chút tiếc rẻ thở dài, hắn chỉ có đuổi theo chủ tử của mình. Hắn cũng không dám hỏi tại sao vì đó không phải là một nô tài có thể hỏi đến.
....
Diệp Tử Phàm mông lung đi đến một không gian xa lạ, bốn phương đều là những hình đồ kì quái, có hung ác quỷ vật, có khổng lồ yêu thú, có tam nhãn nhân loại.. Vv.
Chủ nhân, hoan nghênh ngài đến luyện thần không gian! Đang lúc hắn còn đang khiếp sợ thì một bóng đen xuất hiện trước mặt của hắn.
Ngươi là? Lùi lại ba bước hắn ánh mắt tràn đầy nghi ngờ hỏi.
Ta là Luyện Thần đỉnh khí linh a. Từ sau khi lão chủ nhân vẫn lạc đến nay ta vẫn luôn đi tìm tân chủ nhân, trải qua ức ức vạn năm, cuối cùng cũng tìm thấy người thích hợp. Đó chính là người a chủ nhân của ta. Dường như biết Diệp Tử Phàm không hiểu hắc sắc thân ảnh trả lời.
Giống như nghĩ đến chuyện gì Diệp Tử Phàm bật thốt: Chính ngươi là người đã đưa ta đến nơi này sao?
Không sai, chủ nhân. Vốn định đưa người đến một Vị Diện cao hơn, nề hà năng lượng trong Luyện Thần đỉnh đã cạn kiệt nên chỉ có thể ủy khuất ngài! đại hắc ảnh rất là thành thật trả lời.
Vậy ngươi làm sao có thể biết ta thích hợp với Luyện Thần đỉnh này? Diệp Tử Phàm cũng rất là nghi hoặc, theo lý mà nói tại địa cầu người giống như hắn không nhà,không xe,không có một vạn cũng có tám ngàn. Làm sao sẽ chọn trúng mình kia chứ. Giống như một người bình thường đột nhiên trúng mấy chục ức giống nhau. Không chuyện này càng thêm hiếm thấy.
Chủ nhân a,là bởi vì ngài trời sinh có Hỗn Độn Thần Hồn.Thích hợp tu luyện Hỗn Độn Bá Thần Quyết nên Luyện Thần đỉnh quyết định chọn ngài là đệ nhị đời chủ nhân! Hắc sắc ảnh tử tiếp tục trả lời.
/603
|